Chương 76: Nhân Gian Đáng Sống
Người đàn ông mặt chữ điền bỗng nhớ ra một chuyện. Khi bọn họ lên núi hái rau dại, Chu Kỳ An cứ ngâm nga một giai điệu gì đó chẳng ra bài nào.
Giai điệu đó khiến hắn ta cảm thấy quen quen, giờ nghĩ lại chẳng phải là bài “Cô bé hái nấm” sao!
Cô giáo vẫn thực tế hơn, nhìn chằm chằm vào ông lão đang hôn mê sùi bọt mép, tay chân co giật mà hỏi: “Ông ấy… có chết không?”
Chu Kỳ An xua tay: “NPC quan trọng không dễ chết vậy đâu.”
Vừa dứt lời, cậu nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người.
Chu Kỳ An trấn an bọn họ: “Lần trước đi phó bản, tôi từng gặp một ông lão trạc tuổi trưởng thôn, cơ thể còn yếu hơn nhiều, kết quả mọi người đoán xem thế nào?”
Cô giáo theo bản năng hỏi: “Thế nào?”
“Đốt cũng không chết, nổ cũng không chết.” Chu Kỳ An gần như thức trắng đêm qua, không nhịn được lại ngáp một cái, “Mạng còn dai hơn cả đỉa.”
Cậu nhìn về phía cô Thân: “Cô nói đúng không, cô tiếp viên?”
Dù sao thì nhân viên và tiếp viên cũng có tác dụng tương tự nhau.
Tiếp viên cái con khỉ!
Vẻ mặt tao nhã của cô Thân suýt chút nữa thì nứt ra.
“…”
Hầu như ai cũng cho rằng Chu Kỳ An đang phóng đại sự thật, chỉ có người chơi nam có nốt ruồi trên trán nhưng phong độ ngời ngời là trầm ngâm suy nghĩ. Cậu ta nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, dường như nghĩ đến một khả năng nào đó.
Ánh mắt của các người chơi lại đổ dồn vào Thẩm Tri Ngật. Hai người này là một cặp khi hạ phó bản, cho người ta cảm giác rất kỳ lạ. Lúc này, ánh mắt Thẩm Tri Ngật nhìn Chu Kỳ An cũng có chút kỳ quái.
Một chân của chàng trai vẫn còn giẫm lên người trưởng thôn, tư thế này khiến cho các múi cơ bắp được quần bao bọc càng thêm săn chắc. Ánh mắt của Thẩm Tri Ngật có chút bất mãn, tất nhiên không phải vì thương xót trưởng thôn, mà là vẻ mặt viết rõ ràng bốn chữ: Ông ta không xứng.
Không xứng bị giẫm sao?
Người đàn ông lắc đầu, giật mình vì suy nghĩ của chính mình.
Đúng lúc này, rốt cuộc Chu Kỳ An cũng chịu bỏ chân xuống, xoay người không biết định làm gì.
Người đàn ông mặt chữ điền trầm giọng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Chẳng lẽ muốn ném cái cục nợ này cho bọn họ?
Chu Kỳ An cạn lời: “Vị đại ca này, ông ta đã ngất rồi, còn đi đâu được nữa?”
Người đàn ông mặt chữ điền: “Tìm thầy lang…”
Chữ “À” cuối cùng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Chu Kỳ An đã chen ngang: “Đi lục soát nhà ông ta chứ!”
Lục soát từ trong ra ngoài.
Chu Kỳ An lại nhìn về phía cô Thân: “Cô nói đúng không, trưởng đoàn?”
Trưởng đoàn cái con khỉ nhà cậu!
Cô Thân, người tự xưng là người phụ trách đội ngũ chuyên gia, sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Các người chơi khác thì kinh ngạc lùi lại một bước.
Chu Kỳ An thở dài, quả nhiên vẫn là Ứng Vũ tốt hơn, nếu như đối phương không đi theo bà đầu bếp, e rằng lúc này balo đã đầy ắp rồi.
Thật ra cũng không thể trách phản ứng của những người chơi này chậm được, những người chơi lâu năm đều cẩn thận quen rồi, căn bản chưa từng thấy qua tác phong ngang ngược kiểu này.
“Chúng ta lục soát phòng này…” Thẩm Tri Ngật nhìn về phía căn phòng trong cùng, lời còn chưa dứt, người đàn ông mặt chữ điền đã vội vàng đuổi theo.
Rầm.
Thẩm Tri Ngật lạnh lùng hất tay.
Cánh cửa đã đóng sầm lại trước một bước, suýt chút nữa thì đập gãy mũi hắn ta.
Bên ngoài cửa, chỉ còn lại người đàn ông mặt chữ điền sắc mặt u ám.
Cách một cánh cửa, căn phòng trong cùng sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi, ngay cả khung cửa cũng được lau chùi vô cùng sạch sẽ. Sự sạch sẽ quá mức này khiến cho không khí dường như cũng được lọc sạch sẽ theo, hít vào phổi có cảm giác lạnh lẽo.
Chu Kỳ An nhìn về phía Thẩm Tri Ngật.
Thẩm Tri Ngật nói: “Tôi cũng không nói rõ được chỗ nào khác thường.”
Hắn chỉ cảm thấy căn phòng này tràn ngập tử khí.
Ngoại trừ bản thân trò chơi, không ai có thể biết rõ tất cả các quy tắc, kể cả anh. Tất cả các quy tắc tử vong, chỉ có thể dựa vào việc tự mình khám phá.
Điều mà Thẩm Tri Ngật có thể làm cho Chu Kỳ An là kiểm soát tỷ lệ sai sót, từ đó nâng cao không gian sinh tồn.
Diện tích căn phòng không lớn, thiết kế bài trí bình thường, một chiếc giường gỗ chạm khắc dựa sát vào tường, điều kỳ lạ nhất là không có cửa sổ, khắp nơi đều là bóng tối sâu thẳm.
Chu Kỳ An đảo mắt nhìn một vòng, đầu ngón tay trượt từ trên tường xuống bàn, cầm lấy chân nến liền thuần thục nhét vào trong balo.
“Thấy gì vừa ý thì cứ nói với tôi, tôi lấy cho em.”
Để hắn yên tâm lấy đồ, Chu Kỳ An còn chu đáo bổ sung: “Tối qua tôi có lấy của trưởng thôn một mặt dây chuyền hình giọt nước, hình như là vật phẩm quan trọng trong trò chơi, không trực tiếp kích hoạt quy tắc tử vong.”
Những thứ khác so với mặt dây chuyền, chỉ có thể coi là đồ bỏ đi.
Bọn họ có thể tùy ý lấy.
“…”
Thẩm Tri Ngật không đi lục soát, mà đi tới bên giường, khom người gõ gõ lên ván giường.
Tiếng vọng rỗng tuếch vang lên.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, sờ soạng một lát ở cạnh giường, một cánh cửa tủ được giấu kín liền nhẹ nhàng mở ra. Mùi ẩm mốc cũ kỹ bay ra, bên trong chất đống lộn xộn vô số tờ báo đã ố vàng.
Chu Kỳ An đi tới, nhìn thấy những tờ báo: “Xem ra thôn Phong Thủy cũng không biệt lập với thế giới bên ngoài như trong tưởng tượng.”
Trên tường nhà trưởng thôn có treo lịch. So sánh với ngày tháng trên báo, đây đều là những tờ báo cũ từ hơn ba mươi năm trước. Thông tin trên đó rất đa dạng, cho dù chỉ là đọc lướt qua thì cũng mất mấy tiếng đồng hồ mới xem hết.
Chu Kỳ An kẹp chặt mép tờ báo, lật xem một cách qua loa, chưa đến năm phút, cậu đã lên tiếng: “Xem xong rồi.”
Cậu không mất công nhận ra những chữ cái nhỏ bị nhòe do ẩm ướt, bởi vì báo chí thường có dự báo thời tiết, đặc biệt là báo địa phương, thôn Phong Thủy thuộc làng Vĩnh Khê, cũng giống như cha mẹ đặt tên cho con cái, thiếu cái gì thì bù cái đó.
Nào là Vĩnh Khê, Phong Thủy, nói trắng ra là đều cầu mưa.
Nhiều tờ báo như vậy, thế mà không hề thấy một ngày nào có thời tiết mưa gió.
Nhưng thôn Phong Thủy bây giờ, khắp nơi đều có nguồn nước bao quanh, chỉ là, sự phát triển bị đình trệ, thụt lùi đến mức ngay cả báo chí cũng không có mà xem.
Chu Kỳ An đặt tờ báo xuống, trong nháy mắt khi cậu ngẩng đầu lên, cậu phát hiện giữa giường và bức tường treo màn có một khe hở.
Khoảnh khắc vén tấm màn lên, cậu đối mặt với một tấm bài vị không có khắc chữ.
Bài vị không chữ.
Màu sắc của bài vị này rất kỳ lạ, trắng bệch, giống như một tấm da người không có mắt, lặng lẽ quan sát tất cả mọi thứ trong phòng.
Yết hầu Chu Kỳ An khẽ động: “Thế mà không phải là thờ phụng Tà thần nào.”
Cậu còn tưởng rằng tà thần ở đây cũng có một chỗ đứng.
Chu Kỳ An lùi lại nửa bước.
Cúi người xuống có thể sờ thấy một chỗ lõm bằng phẳng trên mặt đất, giống như là do nhiều năm cúi đầu tạo thành. Do toàn bộ tâm thần đều đặt hết lên bài vị, cậu đã bỏ lỡ biểu cảm có chút không tự nhiên của Thẩm Tri Ngật khi nghe thấy hai chữ “Tà thần” sau lưng.
“Nguyện Chúa phù hộ Tuân Nhị.” Chu Kỳ An nghĩ đến viên ngọc trai hình mắt cá năm sao.
Tuân Nhị của địa ngục ơi, nhất định phải sống thật vui vẻ nhé!
Thẩm Tri Ngật: “…”
Chu Kỳ An còn đang xúc động tưởng nhớ Tuân Nhị, cảm ơn đối phương đã để lại viên ngọc trai hình mắt cá thì bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói yếu ớt và kinh hãi: “Thánh nữ!”
Tiếp theo là tiếng động vội vàng, có vẻ như là trưởng thôn đã tỉnh.
Sau khi ăn phải một lượng lớn nấm độc, trưởng thôn lại một lần nữa kiên cường đứng dậy.
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên từ phía sau, nhìn thấy hai người đi ra từ phòng mình, trưởng thôn vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt đầy nếp nhăn lập tức co giật: “Cậu…”
Chu Kỳ An vội vàng bước tới.
Thẩm Tri Ngật giúp cậu kéo khóa balo.
Chu Kỳ An: …
Nguy hiểm thật, chân nến vừa mới cuỗm được suýt chút nữa thì rơi ra ngoài.
“Quá tốt rồi, ông tỉnh rồi! Trong phòng không tìm thấy thuốc, cháu đang lo lắng đây.”
Vẻ mặt chân thành tha thiết khiến trưởng thôn còn đang ngơ ngác sững sờ.
Đầu óc trưởng thôn lúc này như một mớ bòng bong, mãi mới nhớ lại hình ảnh kinh hoàng nhìn thấy trước khi hôn mê –
Thánh nữ ngồi trên tế đàn được đúc bằng xương người, cái miệng đỏ tươi chậm rãi mở ra, ngài ấy nhìn chằm chằm vào các ‘tín đồ’ bên dưới, cổ họng phát ra âm thanh rít lên, trong nháy mắt, mưa từ trên trời đổ xuống như thác.
Dân làng cúi đầu quỳ lạy, tranh nhau ca ngợi sự cao quý của Thánh nữ… rồi từ từ tan rã trong nước.
Đó không phải là nước, mà là lò luyện.
Hình ảnh nửa thực nửa mơ khiến trưởng thôn tuyệt vọng cầu xin.
Là Thánh nữ, là trời phạt do Thánh nữ giáng xuống, bọn họ sẽ sớm chết hết!
Đột nhiên, trưởng thôn nhìn thấy các người chơi, ánh mắt giống như đang nhìn những kẻ chết thay, hai mắt sáng rực.
Mấy thân thể trẻ trung tươi mới đang ở ngay trước mắt, trưởng thôn lại nhen nhóm hy vọng. Đôi môi trắng bệch của ông ta không ngừng mấp máy: “Chiều nay, chiều nay không đi khảo sát nữa.”
Lẩm bẩm vài câu tiếng địa phương mà mọi người không hiểu, ông ta bắt đầu lảm nhảm:
“Khoảng ba giờ chiều tôi sẽ dẫn các người đi tham quan nhà thờ, năm giờ đi suối nước nóng, bảy giờ tôi sẽ triệu tập dân làng tiến hành nghi thức tế lễ! Chín giờ… chín giờ quay về nhà thờ cầu nguyện, khi thời khắc màn đêm buông xuống, Thánh nữ nhân từ sẽ giáng thế!”
Giọng ông ta càng lúc càng lớn, các người chơi ai nấy đều có vẻ mặt phức tạp.
Đây là… gom hết nhiệm vụ của mấy ngày liền vào một buổi chiều sao?
Từng thấy người chơi bị xem như heo để giết, chưa thấy ai bị xem như lừa mà sai khiến như vậy.
Ngay cả diễn viên quần chúng cũng không chạy show kiểu này chứ!
Bốp!
Một trận đau nhói truyền đến từ sau gáy, trưởng thôn vừa mới còn đang điên cuồng nói chuyện, thân thể loạng choạng, ngã vật ra sau.
Đứng sau ông ta, Chu Kỳ An tay cầm viên gạch vừa mới móc ra từ trong balo, cúi đầu nhìn ông lão đã ngất xỉu, lạnh lùng nói:
“Ông muốn lên trời hả?”
“…”
Lần này, không ai lo lắng cho sống chết của trưởng thôn nữa, ít nhất mọi người đều biết mạng của trưởng thôn còn cứng hơn cả gạch.
Mười phút sau, trưởng thôn mơ màng tỉnh lại.
Cho dù là khả năng kháng độc hay khả năng chịu đòn gì cũng vậy, quả thực đều thuộc hàng nhất nhì.
“Tôi…”
Chu Kỳ An chân thành tiến lên đón: “Quá tốt rồi, ông tỉnh rồi! Trong phòng không tìm thấy thuốc, cháu đang lo lắng đây.”
Khóe miệng mọi người giật giật, Thẩm Tri Ngật hơi nghiêng đầu, khóe môi dường như có chút nhếch lên.
Trưởng thôn luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Ông ta dùng sức đập vào đầu mình, không biết có phải là do độc tính giảm bớt ảo giác hay không, đôi mắt đục ngầu trở nên trong sáng hơn một chút.
Lúc này, trên khuôn mặt xanh xao của trưởng thôn không còn chút biểu cảm nào nữa, ông ta nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, đôi mắt trống rỗng giống như một trong số rất nhiều đầu lâu trong nhà thờ, chỉ là được bọc thêm một lớp da mà thôi.
“Hôm nay, trước tiên đi khảo sát chất lượng nước, lát nữa tôi sẽ dẫn các cậu đến thánh địa.”
Trưởng thôn bình tĩnh lại, giọng nói mang theo một chút kỳ dị:
“Vừa hay trong khoảng thời gian này thôn chúng tôi lại tổ chức nghi thức cầu phúc, các người đường xa mà đến, có thể tự mình trải nghiệm phong tục tập quán ở đây.”
Bốn chữ “Tự mình trải nghiệm” nghe vào tai mọi người khiến họ không khỏi rùng mình. Bọn họ vẫn còn nhớ rõ, trước đó lúc trưởng thôn thần trí không rõ ràng, nói không phải là nghi thức cầu phúc, mà là… nghi thức tế lễ.
Trưởng thôn vịn tường, chậm rãi rời đi để thông báo cho dân làng.
Không biết Thẩm Tri Ngật có mục đích gì, sau khi ông ta rời đi, hắn cũng ra ngoài.
Những người còn tụ tập trong sân, trong đầu không ngừng hiện lên lời nói của trưởng thôn trước khi rời đi.
Thánh địa.
So với tế lễ, không biết vì sao hai chữ này lại khiến cho các người chơi cảm thấy bất an hơn, nó giống như một đầm lầy bẩn thỉu, đang chờ đợi để nuốt chửng con mồi.
Cô Thân còn mỉa mai chúc mừng: “Mọi người nhất định sẽ có một khoảng thời gian khó quên.”
Bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Cứ tưởng là trưởng thôn đã quay lại, dây thần kinh trong đầu tất cả mọi người đều căng thẳng, kết quả ngẩng đầu lên lại phát hiện là Ứng Vũ được bà đầu bếp gọi đi làm nến đã trở về.
Sống sót trở về cũng không có gì lạ, nhưng so với lúc rời đi, trang phục của cậu ta vẫn chỉnh tề, quần áo không có một nếp nhăn nào.
Điều này có nghĩa là trong quá trình làm nhiệm vụ không hề xảy ra tình trạng nguy hiểm đến tính mạng hay đánh nhau. Mọi người không khỏi đánh giá lại thực lực của Ứng Vũ, Chu Kỳ An vẫy tay: “Lại đây, chúng ta nói chuyện riêng một lát.”
“…”
Những người còn lại nghẹn họng.
Dùng đạo cụ chống nghe trộm, hai người trao đổi thông tin gì trong bóng tối, bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ cười lạnh: “Tôi nói này, mọi người không thấy tức giận sao?”
Từ nãy đến giờ vẫn chưa tiếp xúc với Chu Kỳ An, Từ Côi thản nhiên nói: “Chứ sao giờ? Chẳng lẽ chúng ta cũng nói chuyện riêng, chọc tức chết cậu ta ta?”
Thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ nghẹn họng.
Trong tay lại không có nguồn tin, muốn nói cũng chỉ có thể nói nhảm.
Đúng lúc cậu ta định phản bác lại một câu, đột nhiên phát hiện Từ Côi có vẻ mặt khác thường, nhãn cầu như dính chặt vào một hướng nào đó.
Thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ xoay người.
Lần này trưởng thôn thực sự đã quay lại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ông ta đã thay một bộ đồ vải thô màu trắng rộng thùng thình, trên mặt đeo mặt nạ xanh lam dữ tợn.
Trưởng thôn không đi giày, đứng ở cửa, không một tiếng động, cứ như vậy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mọi người, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng.
“Có thể xuất phát rồi.” Giọng nói của trưởng thôn dường như đã thay đổi, so với khàn khàn, lại thêm một tia quái dị méo mó. Nếu không phải là khối u thịt sau lưng, mọi người gần như sẽ nghi ngờ bên trong đã bị thay đổi một người khác.
Cô gái trẻ có chút nhát gan: “Nhất định phải đi sao?”
Trưởng thôn cứng nhắc cười một tiếng: “Đương nhiên có thể không đi.”
Niềm vui mừng trong mắt cô gái trẻ còn chưa kịp dâng lên, câu nói tiếp theo của trưởng thôn đã khiến cho những người chơi đang ấp ủ suy nghĩ thoái thác chìm xuống đáy vực: “Chỉ là, hậu quả tự chịu.”
Bốn chữ cuối cùng mang theo ý cười lạnh lẽo.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, bất đắc dĩ đi theo trưởng thôn ra ngoài.
Ở cửa, những người dân mặc áo vải thô màu trắng không biết từ lúc nào đã xuất hiện.
Họ đều đeo mặt nạ màu xanh lam đáng sợ, đang đứng thành hàng. Những người dân không nhìn rõ mặt mũi lúc này đều nhìn chằm chằm vào các người chơi đang đi ra.
Làn da của người dân thôn Phong Thủy vốn đã trắng bệch đến mức đáng sợ, ống tay áo rộng thùng thình màu trắng xám lay động trong gió âm u tạo thành từng mảng bóng đen.
Trưởng thôn ra hiệu, tất cả dân làng như những con rối không có sinh mạng, bắt đầu đi về phía ngọn núi sau lưng.
Các người chơi đi theo phía sau.
Cô giáo thấp giọng nói: “Trông giống như đám tang vậy, đi rồi chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.”
Sắc mặt thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ cũng rất khó coi: “Chẳng phải cô cũng đã nghe trưởng thôn nói rồi sao, đi rồi còn có đường sống, nếu không đi…”
Hai chữ “Chết chắc” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, phía trước đã truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tôi sẽ không đi.”
Ở cuối thôn, Thẩm Tri Ngật vừa mới ra ngoài lúc nãy đang đứng ở đó.
Cô giáo sững sờ, theo bản năng hỏi trước khi dân làng kịp phản ứng: “Cậu không đi?”
Thẩm Tri Ngật lại kiên nhẫn trả lời cô, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa khác thường: “Tôi còn việc quan trọng hơn.”
“… Tôi ở lại dạy bọn trẻ đọc sách, biết chữ một chút vẫn tốt hơn.”
Những đứa trẻ trên mười bốn tuổi đều có mặt trong đoàn người cầu phúc, nhưng những đứa trẻ dưới mười bốn tuổi không cần phải tham gia nghi lễ.
Nói chính xác hơn là chúng không có tư cách tham gia.
Không biết Thẩm Tri Ngật đã dùng cách nào để thuyết phục những bậc phụ huynh này, tập hợp những đứa trẻ này lại cùng nhau với danh nghĩa dạy chúng đọc sách viết chữ.
Có lẽ trong mắt người dân, nhóm chuyên gia này cũng giống như nhóm chuyên gia trước, đều là những người thành phố không biết sự đời hiểm ác, mang theo lòng trắc ẩn đáng cười đến để giúp đỡ họ.
Lúc nãy, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Tri Ngật, mãi đến lúc này các người chơi mới chú ý đến những đứa trẻ bên cạnh.
Những đứa trẻ đứng bên cạnh Thẩm Tri Ngật, di truyền làn da trắng bệch, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn bọn họ với ánh mắt rất kỳ quái, không giống như đang nhìn con người.
Cách hình dung này rất kỳ lạ, nhưng không chỉ một người chơi có cảm giác này.
Trong sự ngây thơ chưa phai nhạt đó, còn có cả sự tàn nhẫn.
Dân làng như những bóng ma tiếp tục đi về phía ngọn núi sau lưng, lúc bọn họ bước đi, Thẩm Tri Ngật nói với Chu Kỳ An đang đi ngang qua: “Nếu tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát, hãy dùng đạo cụ liên lạc để liên lạc với tôi.”
Chu Kỳ An theo bản năng nói: “Liên lạc với anh thì có tác dụng gì?”
Thẩm Tri Ngật cười mà không nói.
Dân làng đã đi được một đoạn, những đứa trẻ đứng ở cuối thôn, mang theo vẻ ngây thơ ác ý nhìn các người chơi rời đi cùng với dân làng, giống như đang nhìn những cây cỏ dại trên ruộng.
A a a, thật muốn cắt cỏ chơi quá đi.
Bên cạnh, Thẩm Tri Ngật vẫn ôn hòa như một người thầy, hắn vuốt ve đầu đứa trẻ bên cạnh, tay trượt xuống cổ, khựng lại một chút.
Giống như đang vuốt ve một cọng rơm có thể dễ dàng bẻ gãy trên ruộng.
Thẩm Tri Ngật giơ cánh tay còn lại lên, người thầy giáo vùng quê chất phác này vẫy tay chào mọi người: “Đi sớm về sớm.”
————
Phía trước, những người dân mặc áo vải thô, đeo mặt nạ quỷ, chân trần, đi về phía ngọn núi sau lưng như đưa tang, hai người dân đi cuối đội ngũ còn xách theo giỏ tre, bên trên được phủ một tấm vải trắng, không biết bên trong đựng thứ gì, chỉ là cảm giác rất nặng.
Các người chơi vẫn luôn bám theo phía sau đội ngũ, bước chân vô thức thả nhẹ, cả đám người như thực sự trở thành những bóng ma nơi núi rừng.
Trên đường đi, không biết là ai đã quay đầu lại nhìn.
Thẩm Tri Ngật đang dẫn theo một đám trẻ con, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười nhàn nhạt, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Người chơi vừa mới nhìn thêm một cái không khỏi rùng mình trong gió lạnh, cảnh tượng phía sau này, không hiểu sao lại khiến hắn ta càng thêm sợ hãi.
Chu Kỳ An đeo balo, vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.
Trưởng thôn nói không đi sẽ tự chịu hậu quả, nếu như quỷ muốn giết người trong nghi lễ, vậy thì nguy hiểm của những người ở lại trong thôn là gì?
Thể chất của người dân thôn Phong Thủy đều rất cường tráng, trưởng thôn chính là ví dụ điển hình nhất.
Một ông lão mà còn như vậy, những đứa trẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ kia chắc chắn cũng không phải là dạng vừa.
Dân làng yên tâm để Thẩm Tri Ngật ở lại như vậy, giống như là để lại một phần lương thực cho bọn trẻ.
Nhưng mà —-
Chu Kỳ An nhắm mắt lại, đột nhiên vẽ một chữ thập trước ngực: “Nguyện Chúa phù hộ cho ngôi làng này.”
Thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ đứng gần đó: “…”
Hắn ta cảm thấy Chu Kỳ An chắc chắn là có bệnh, ai lại đi cầu nguyện với Chúa ở cái ngôi làng nhỏ bé này chứ?
Mười mấy phút sau, khi nhìn thấy nhà thờ thần bí uy nghiêm, tỏa ra hơi thở chết chóc kinh người, thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ cảm thấy mình đã nói lời cay độc quá sớm rồi.
Lúc bọn họ hái rau dại ở ngọn núi sau lưng, chỉ nhìn thấy hình dáng của tòa nhà màu trắng, nhưng không ai liên tưởng đến nhà thờ.
Đông.
Leng keng.
Trưởng thôn đứng phía trước lắc chuông, trong tiếng lắc lư, âm thanh trong trẻo do nhiều chiếc lưỡi đồng cùng lúc phát ra, vừa vặn trùng khớp với tiếng suối chảy róc rách trên núi.
Dân làng vừa hát vừa nhảy vào nhà thờ.
Các người chơi kìm nén sự căng thẳng, đi theo vào trong.
Ban ngày ban mặt mà bên trong nhà thờ lại tối om, ánh sáng mặt trời bị những bộ xương người treo ngược trên cửa sổ che khuất.
Giây phút bước vào nhà thờ, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Bọn họ đã thấy rất nhiều xương người rồi, nhưng với số lượng lớn như vậy, lại còn được treo công khai như thế này, quả thực là kỳ quái.
Thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ am hiểu về khoản này hơn, hắn ta tập trung nhìn vào vị trí trước tiên.
Những bộ xương ở khu vực đó được ghép thành hình vòng cung uyển chuyển, thoạt nhìn giống như một con mắt của ác ma.
“Những người dân này cũng không sợ phạm húy.” Hắn ta lẩm bẩm một câu.
Sau đó lại nghĩ, người dân chắc chắn sẽ không biết xây dựng nhà thờ, sau lưng bọn họ nhất định có người hiểu biết chỉ điểm.
Dân làng lần lượt mở tấm vải trắng che trên giỏ tre, bên trong ngoài nhạc cụ bằng sừng bò kỳ lạ, còn có chân nến làm bằng xương người.
Tất cả dân làng đều bắt đầu tụ tập về phía trước, các người chơi cứng đờ đứng ở phía sau.
Đeo cùng một loại mặt nạ, động tác của dân làng mạnh mẽ dứt khoát, trong phút chốc, ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Giọng nói máy móc lạnh lùng đột nhiên vang lên:
【Nhiệm vụ chính tuyến một đã được mở ra.】
【Nhiệm vụ chính tuyến: Trước khi nghi lễ kết thúc, ít nhất phải tìm ra hai người trong nhóm chuyên gia đã mất tích, đưa đến sân nhà trưởng thôn và ném xuống giếng nước.】
【Phần thưởng nhiệm vụ: Bản báo cáo.】
【Lời nhắc nhở thân thiện: Đây là bản báo cáo do nhóm chuyên gia mất tích phác thảo, ghi lại một số phát hiện của họ ở thôn Phong Thủy.】
Tìm người?
Phía trước, động tác nhảy múa của dân làng ngày càng nhanh, bóng chồng lên nhau, một người dường như có đến ba cái bóng. Dù đeo mặt nạ, nhưng dường như có thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị bên dưới lớp mặt nạ.
Một người chơi lên tiếng, giọng điệu không chắc chắn lắm: “Chuyên gia, bị đồng hóa thành dân làng rồi, đang ở trong số bọn họ sao?”
“Chưa nghe nói ai sau khi bị đồng hóa lại có thể thức tỉnh thiên phú nhảy múa cả.”
Ánh mắt Chu Kỳ An lướt qua những chiếc đầu lâu tập trung thành hình đèn trời trên trần nhà, những khúc xương được sắp xếp theo độ dài ngắn trên cột trụ, và vô số đầu lâu trên tường, thậm chí cả chân nến bằng xương người mà một số người dân đang cầm trên tay…
Nơi nào cũng đều có khả năng là ‘Người’ mà bọn họ cần tìm.
Những người khác hiển nhiên cũng đã nghĩ đến khả năng này, sắc mặt rất khó coi,
Tiếng trống ngày càng nhanh, người đàn ông mặt chữ điền trầm giọng nói: “Nhanh lên, trước tiên tìm những thi thể còn mới.”
Đây chính là nhiệm vụ chính tuyến, một khi thất bại, tất cả bọn họ đều phải chết.
“Mỗi người phụ trách một khu vực.” Người đàn ông mặt chữ điền nói với tốc độ nhanh như chớp: “Hai người các cô lục soát khu vực bên kia…”
Theo sự sắp xếp của anh ta, cô giáo và cô gái trẻ phụ trách khu vực phía Tây, thành viên hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ và Ứng Vũ lục soát phía Đông: “Khu vực xung quanh cửa ra vào và trần nhà, tôi sẽ tự mình kiểm tra, tôi có kỹ năng triệu hồi, có thể lợi dụng côn trùng để quan sát. Còn phía trước…”
Người đàn ông mặt chữ điền nhìn Chu Kỳ An: “Vì nhiệm vụ nhấn mạnh đến việc lấy ‘Người’ làm đơn vị, chắc chắn là thi thể tương đối hoàn chỉnh, có thể loại trừ chân nến bằng xương, phía trước chỉ có một số ít nơi cần lục soát.”
Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Chu Kỳ An, giọng điệu dường như cũng trở nên nhanh hơn theo điệu nhảy của dân làng: “Vậy thì làm phiền người anh em Chu rồi.”
Bây giờ chính là lúc tranh thủ từng giây từng phút, nếu như ai có ý kiến, nhất định sẽ khiến người khác khó chịu.
Người đàn ông mặt chữ điền nói không sai, nhưng muốn đi đến phía trước, phải len lỏi qua đám người dân đáng sợ.
Thế mà Chu Kỳ An lại sảng khoái gật đầu.
Người đàn ông mặt chữ điền sững sờ.
Lúc các người chơi tản ra bận rộn, Ứng Vũ đứng tại chỗ nói với Chu Kỳ An: “Để tôi đi, lúc làm nhiệm vụ nến, tôi có cuỗm được một cái mặt nạ của bà đầu bếp.”
“Không, để tôi đi.” Chu Kỳ An nấp sau cây cột, so với cậu ta còn chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, lấy từ trong balo ra một bộ đồ vải thô thay vào: “Quần áo, tín vật…”
Kẻ trộm không bao giờ bỏ sót thứ gì, cậu cái gì cũng có.
Nhanh nhẹn đeo mặt dây chuyền hình giọt nước của trưởng thôn lên eo, hôm nay tất cả dân làng đều đeo thứ này trên eo, dường như là một loại biểu tượng thân phận nào đó.
“Hơn nữa…”
Chu Kỳ An triệu hồi dải lụa trắng, một mảnh lụa âm thầm bay về phía cửa sổ, cậu lên tiếng: “Dân làng nhảy không phải là điệu múa cầu phúc, mà là điệu múa tế lễ, thờ cúng là vu quỷ.”
Ứng Vũ không ngờ rằng cậu lại hiểu biết về những thứ này, hơn nữa còn am hiểu khá sâu.
“Dịp lễ tết năm nào cũng nhảy cho sếp xem.”
Có thể danh chính ngôn thuận nổi điên, bày tỏ sự bất mãn với màn biểu diễn trong bữa tiệc tất niên, đồng thời phát huy văn hóa truyền thống.
“…”
Hết chương 76.
Tác giả có lời muốn nói:
Dân làng: Tại sao cậu ta nhảy còn thành thạo hơn cả chúng ta?
Chu Kỳ An: Đang nhảy múa, miễn làm phiền.