Chương 77: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)
“Đây có tính là lời hứa không?”
Cả Lang Dương Dương và Trang Thạc đều tự hỏi bản thân mình như vậy, nhưng hiện tại bọn họ không thể hỏi đối phương câu hỏi này được.
Khi nhớ nhung thì cảm thấy ngọt ngào, khi vui vẻ lại thấy chua xót.
Mối tình mập mờ, mơ hồ này khiến cho những cô cậu thiếu niên tuổi dậy thì đều phải buồn rầu không thôi.
Trên đường về ký túc xá, Lang Dương Dương tình cờ gặp Tưởng Văn vừa đến trường. Lang Dương Dương giúp cậu ta xách một ít đồ, vừa đi vừa nói chuyện.
Tưởng Văn vẫn hoạt bát như mọi khi, thao thao bất tuyệt kể về việc cậu ta đã dành bao nhiêu thời gian để chơi game ở tiệm net trong kỳ nghỉ, suýt chút nữa thì quên cả về nhà, rồi lại kể về việc mẹ cậu ta đã làm cho một hộp bánh bò siêu ngon, tối nay có thể cùng nhau ăn.
Lang Dương Dương ít nói hơn, sau khi nghe Tưởng Văn nói xong thì đáp lại một tiếng. Gần đến ký túc xá, Lang Dương Dương đột nhiên hỏi: “Vậy còn cô bạn gái online của cậu thì sao?”
Tưởng Văn cười hì hì: “Tôi đang chơi game cùng cô ấy đấy.”
Lang Dương Dương và Tưởng Văn nhìn nhau cười.
“Có ảnh hưởng đến việc học không?” Lang Dương Dương hỏi.
Tưởng Văn suy nghĩ một chút, cũng không nhịn được thở dài: “Tôi nghĩ là vẫn ảnh hưởng, nhất là lúc cãi nhau. Nhưng mà cậu xem, nửa năm nay thành tích của tôi không những không giảm mà còn tốt hơn một chút, bởi vì bọn tôi đã hứa sẽ thi vào cùng một thành phố.”
Tưởng Văn nói rất chân thành, Lang Dương Dương ngày ngày sống chung với cậu ta, cũng có thể nhìn ra điều đó.
Giữa bọn họ đã có giao ước, có mục tiêu, còn Lang Dương Dương nghĩ đến bản thân mình và Trang Thạc, nhìn về phía trước, lại chẳng thấy rõ điều gì.
Liệu có phải sau khi thi đại học xong, mọi chuyện sẽ chẳng còn gì nữa không? Thế giới này thay đổi nhanh quá.
Tâm trạng lúc nào cũng chuyển đổi giữa u sầu và vui vẻ, điều duy nhất không thay đổi chính là bài tập làm mãi không hết và cuộc sống áp lực của năm lớp 12.
Khi đã vào guồng học tập, Lang Dương Dương luôn tập trung 100%, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì. Kỳ nghỉ kết thúc, quay lại trường học là một đợt kiểm tra nhỏ. Điểm số của Lang Dương Dương hiện tại đã rất ổn định, biên độ dao động thường không quá 15 điểm.
Ngày có kết quả thi tháng là chủ nhật, trời quang mây tạnh hiếm có. Sau khi giảng bài cả buổi sáng, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi hàng tuần. Lang Dương Dương và các bạn cùng phòng ăn trưa xong liền về ký túc xá ngủ trưa.
Thời tiết lạnh thế này ngủ là thích nhất, chỉ có một bạn cùng phòng chọn ra ngoài chơi bóng rổ.
Trước khi lên giường, Lang Dương Dương uống hết chỗ viên uống canxi, vitamin,… Đây là thứ mà mẹ Trang Thạc đã gửi đến vào tuần trước. Lang Dương Dương biết chắc chắn là Trang Thạc lại dặn dò bà làm.
Lúc gửi đến vì không gọi điện được cho Lang Dương Dương nên đã để ở phòng bảo vệ, sau giờ học bảo vệ mới thông báo cho Lang Dương Dương đến lấy. Cùng với các loại thực phẩm chức năng còn có hoa quả và một bình giữ nhiệt đựng canh gà.
Lang Dương Dương chui vào trong chăn, mở điện thoại.
Cậu và Trang Thạc đã hẹn, cuối tuần có thể liên lạc với nhau.
Lúc đăng nhập QQ, Lang Dương Dương có chút bồn chồn. Cậu như một chú ốc sên, đã sống khép kín rất nhiều năm, đến lúc này vẫn không khỏi lo lắng, liệu có phải lời hứa này chỉ mình cậu ghi nhớ hay không, có lẽ người ta đã quay lại trường học bận trăm công nghìn việc, sớm đã quên mất cậu rồi.
Dù sao cũng chỉ là người quen biết trên mạng chưa lâu, nói là lúc rảnh rỗi trò chuyện vài câu cũng chẳng sai.
Nếu là vậy thì cũng có thể hiểu được. Lang Dương Dương thầm nghĩ, rồi đăng nhập vào tài khoản QQ đã lâu không dùng.
Rất nhiều tin nhắn chưa đọc hiện lên, tất cả đều đến từ cùng một người, nickname Trang Thạc đứng đầu danh sách trò chuyện đã gửi rất nhiều tin nhắn trong hơn một tuần qua.
Trong chăn bắt đầu ấm áp, Lang Dương Dương cuộn tròn người lại.
Trang Thạc: Anh đã thu dọn đồ đạc về trường rồi, đoán xem sáng nay anh đã làm gì nào?
Trang Thạc: [Hình ảnh]
Trang Thạc: Vừa đến trường đã phải làm thủ tục, vừa rồi ở phòng giáo vụ gặp một anh khóa trên, anh ấy hiện đang ở Quân khu Lan Châu, nghe nói huấn luyện ở đó rất khắc nghiệt.
Trang Thạc: Hôm nay nhà ăn có bánh gato nhỏ, nhớ ra là em thích ăn bánh này.
Trang Thạc: Phía sau ký túc xá có một ổ chó con, các bạn sinh viên vẫn luôn cho ăn, hôm nay cuối cùng cũng được đội an ninh đưa đi nuôi rồi.
Trang Thạc: [Hình ảnh]
………
Lang Dương Dương chậm rãi đọc từng dòng tin nhắn, không hề để ý đến sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt mình.
Lúc mở bức ảnh selfie của Trang Thạc, cậu thậm chí còn không nhịn được ôm điện thoại, cuộn tròn trong chăn, kích động đến mức đấm tay vào không khí.
Nhưng mà, sự phấn khích đó đã nhanh chóng chuyển thành thất vọng khi nhìn thấy dòng tin nhắn cuối cùng. Trang Thạc nói, anh đã đến Quân khu Lan Châu, sẽ có một bài kiểm tra tân binh, có thể khoảng một tuần sẽ không dùng điện thoại được.
Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây hai ngày, tính theo thời gian thì bây giờ chắc là không thể dùng điện thoại được rồi.
Ngón tay Lang Dương Dương trượt trên màn hình, quay lại đọc lại tin nhắn của anh lần nữa.
Lúc này, lồng ngực cậu ngập tràn loại cảm xúc thật khó tả. Đây là lần đầu tiên trong đời Lang Dương Dương cảm nhận được thế nào là rung động và nhớ nhung.
Lang Dương Dương nhắn lại cho anh, nói rằng kỳ thi này cậu đã tăng 8 điểm so với lần trước, kể cho anh nghe hôm nay trời rất đẹp, kể cho anh nghe về những món ăn mà mẹ anh đã gửi đến, kể cho anh nghe về việc cậu mơ thấy mình thi toán được 89 điểm rồi giật mình tỉnh giấc.
Cuối cùng là: Nhìn thấy anh gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy, em rất vui.
Những ngày tháng sau đó dường như cũng chẳng khác gì so với lúc trước, áp lực năm lớp 12 rất lớn, với tư cách là học sinh giỏi, mục tiêu của Lang Dương Dương là vào top 9 trường đại học hàng đầu cả nước, là đối tượng được thầy cô đặc biệt quan tâm, cậu không thể sao nhãng được.
Khi con người ta bận rộn, thời gian thường sẽ trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến Tết. Trong kỳ nghỉ Tết, Lang Dương Dương gần như ở nhà dì Hai, họ hàng nhà cậu không nhiều, người đến người đi cũng chỉ có vài người đó, ngày Tết đều đi thăm hỏi một lượt.
Cậu ở nhà chú ở quê một ngày, chị họ Lang Nguyệt cũng về quê ăn Tết. Chị ấy đã tốt nghiệp, hiện đang làm việc tại một khách sạn năm sao ở Bắc Kinh, lần này về nghe nói chị ấy muốn khởi nghiệp.
Lang Dương Dương không hiểu những điều này, chỉ ngồi bên cạnh vừa ăn cơm vừa nghe.
Trên đường quay lại thành phố, xe đi ngang qua tiệm bánh ngọt mà trước đây cậu từng mua, dì Hai nói: “Chúng ta ghé mua ít bánh ngọt ăn, xem có món mới nào không.”
Lang Dương Dương gật đầu đồng ý. Đỗ xe bên đường xong, hai dì con cùng đi bộ qua đó, dì Hai đột nhiên nói: “Dương Dương, trước đây con có nói với dì về bố mẹ của bạn con, bọn họ thường xuyên giúp đỡ mua đồ cho con, hay là chúng ta đến nhà họ chúc Tết nhé?”
“Hả?” Lang Dương Dương có chút bất ngờ, cậu hoàn toàn không có khái niệm này, hơn nữa hiện tại mối quan hệ giữa cậu và Trang Thạc khá…
Dì Hai lại nói: “Nên đến nhà người ta một chuyến chứ, họ giúp đỡ con cũng là giúp đỡ dì, nếu không dì cũng không yên tâm khi con ở trường một mình.”
Lang Dương Dương: “Nhưng anh ấy không có nhà.”
“Anh ấy?”
“Chính là người bạn đó ạ.”
“Trang Thạc phải không? Cậu ấy vì công việc nên không về được sao?” Vừa nói đã đi đến trước cửa tiệm bánh ngọt, dì Hai đẩy cửa bước vào, quay đầu lại nói với Lang Dương Dương: “Con xem, cậu ấy không về, bố mẹ cậu ấy ở nhà chắc hẳn rất cô đơn, chúng ta càng nên đến thăm hỏi, chúc Tết một chút.”
Nghe cũng có lý, Lang Dương Dương nhìn dì Hai, thấy vậy dì Hai liền cười, nói: “Vậy quyết định như thế nhé, lát nữa con gọi điện thoại cho người ta báo trước một tiếng, ngày mai chúng ta đến chúc Tết.”
Tin tức này được truyền đến tai Trang Thạc vào lúc hơn 11 giờ đêm.
Lang Dương Dương cuộn tròn trong chăn, nhỏ giọng nói: “Lúc đó em không biết từ chối thế nào, nên…”
Trang Thạc đang ở trong buồng điện thoại trước cửa nhà ăn, bên ngoài gió rất to, đóng cửa lại cũng vô dụng. Anh che ống nghe, nhỏ giọng nói: “Sao phải từ chối chứ, chắc chắn bố mẹ anh sẽ rất vui.”
“Ừm… nhưng như vậy có hơi kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ gì chứ?”
“Chúng ta… thôi, không có gì, khi nào thì anh về lại Lan Châu?”
Trang Thạc hiện đang tập huấn ở Thanh Hải, anh nói: “Nghe nói là ngày 3 tháng sau.”
Lang Dương Dương: “Lúc đó em cũng đã quay lại trường rồi.”
“Ừ.” Mũi Trang Thạc đỏ ửng vì lạnh, giọng nói có chút ngạt mũi: “Cố lên, chúng ta cùng cố lên, khi nào rảnh anh sẽ nhắn tin cho em.”
Lang Dương Dương: “Vâng, em cũng vậy.”
Ngày đi chúc Tết, Lang Dương Dương có chút ngơ ngẩn, không hiểu sao dì Hai và bố mẹ Trang Thạc lại có thể hòa hợp tự nhiên như vậy, cứ như không cần đến cậu và Trang Thạc cũng chẳng sao.
Đặc biệt là mẹ Trang Thạc và dì Hai, hai người cứ như chị em lâu ngày không gặp, lúc ăn cơm có rất nhiều chuyện để nói, nói chuyện một lúc lâu mới phát hiện ra hai người có bạn bè chung, vừa cười vừa kinh ngạc kêu lên “Thì ra là vậy”.
“Sau này có việc gì cứ việc nói với cô, dù sao công việc của cô cũng không bận rộn, lại ở gần trường cấp 3 nữa.” Mẹ Trang Thạc nắm tay dì Hai, quay đầu nhìn Lang Dương Dương nói: “Dương Dương là đứa trẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, ai mà không thích, hay là cô nhận con làm con nuôi luôn đi!”
“Này bà xã…” Bố Trang Thạc giật mình, vội vàng kéo áo mẹ Trang Thạc.
Mẹ Trang Thạc cười ha hả, nói: “Không nhận thì thôi! Sau này chúng ta thường xuyên qua lại, đợi thằng con trai nhà cô về, chúng ta lại tụ tập.”
Dì Hai có chút mơ hồ, không hiểu lắm, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ cười, nói được.
Tối hôm đó, Lang Dương Dương định kể cho Trang Thạc nghe chuyện đi chúc Tết hôm nay, nhưng Trang Thạc vẫn không gọi điện lại, chắc là quá bận và mệt rồi.
Lang Dương Dương cầm điện thoại, gửi cho anh tin nhắn cuối cùng.
YY YYy_: Suýt chút nữa em đã trở thành em trai nuôi của anh rồi, ngủ ngon.
Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua, Lang Dương Dương trở lại trường học, bước vào giai đoạn nước rút cuối cùng. Hai người vẫn đức quãng liên lạc với nhau như vậy.
Có lúc cả tháng trời không liên lạc được, nửa năm trôi qua, số lần online cùng lúc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
50 ngày trước kỳ thi đại học, Lang Dương Dương quyết định “Cai” điện thoại, tập trung ôn tập, củng cố kiến thức và luyện đề.
Ngay cả Tưởng Văn đã nhìn ra manh mối cũng không khỏi thán phục: “Cậu đúng là người tàn nhẫn với chính mình.”
Lang Dương Dương chỉ cười, không nói gì, uống một ngụm nước rồi tiếp tục làm bài tập.
Đối với kỳ thi đại học, Lang Dương Dương rất tự tin, cậu đã sớm biết trình độ của mình ở đâu. Nhưng cậu không thể vì thế mà lơ là, thời điểm này càng phải giữ vững tinh thần, phải để đầu óc luôn trong trạng thái hoạt động cường độ cao, ở mức điểm này, một điểm cũng có thể tạo ra ảnh hưởng rất lớn.
Ban đầu, dì Hai định xin nghỉ phép về nhà để chăm sóc Lang Dương Dương trong những ngày thi đại học, nấu cơm cho cậu.
Nhưng Lang Dương Dương đã từ chối, cậu cảm thấy không cần phải đặc biệt như vậy, giống như mọi khi là tốt nhất.
5 giờ chiều ngày 8 tháng 6, tiếng chuông báo hiệu kết thúc kỳ thi vang lên, Lang Dương Dương đứng dậy rời khỏi phòng thi.
Cậu cầm hộp bút đi xuống lầu, trên tầng năm đột nhiên có người hét lớn một tiếng, tiếp theo đó là những tiếng hét vô nghĩa của các học sinh lớp 12 đã kìm nén suốt nửa năm qua.
Lang Dương Dương cũng mỉm cười, cậu không tham gia, chỉ tăng tốc bước chân trở về ký túc xá.
Cậu là người đầu tiên về đến ký túc xá, trên người mặc một chiếc áo khoác hoodie, cả quãng đường vội vã chạy về đã toát mồ hôi, cũng không kịp cởi ra, vội vàng mở tủ lấy điện thoại.
“Chậm quá…” Lần đầu tiên Lang Dương Dương cảm thấy tốc độ khởi động của cái chiếc điện thoại này lại chậm đến vậy.
Ngay khi điện thoại vừa bật lên, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ùa đến, cậu chưa kịp xem thì điện thoại của dì Hai đã gọi đến.
Chắc là dì ấy nghe thấy tiếng chuông nên đã gọi điện liên tục, dì ấy đã nói hôm nay sẽ đến đón Lang Dương Dương về nhà ăn cơm.
“Alo? Dì Hai.” Lang Dương Dương vẫn còn thở hổn hển.
Dì Hai: “Dương Dương, con đang ở đâu đấy? Ra khỏi phòng thi chưa? Dì thấy nhiều học sinh ra ngoài lắm rồi.”
Lang Dương Dương: “Con đang ở ký túc xá, còn phải dọn dẹp đồ đạc một chút ạ.”
“Vậy để chúng ta đến giúp con dọn luôn.”
Lang Dương Dương thậm chí còn không để ý đến việc dì Hai có nhắc đến hai chữ “Chúng ta”, cúp điện thoại xong liền muốn mở QQ xem Trang Thạc có gửi tin nhắn cho mình hay không.
Hơn một trăm tin nhắn chưa đọc.
Khóe miệng Lang Dương Dương không khỏi cong lên, nhưng cậu không có thời gian xem từng cái một, bởi vì tin nhắn cuối cùng của Trang Thạc là: Anh xin nghỉ phép về nhà rồi.
Lang Dương Dương bấm gọi điện thoại cho Trang Thạc, chuông reo, chờ một lúc lâu cuối cùng anh cũng bắt máy.
“Alo?”
Không biết là do Lang Dương Dương đã lâu không nghe thấy giọng nói của Trang Thạc hay là do giọng nói của anh thực sự đã trở nên trầm ấm hơn, chỉ một chữ “alo” thôi mà khiến tai Lang Dương Dương tê dại.
Lang Dương Dương: “Anh về rồi à?”
Trang Thạc: “Ừ.”
Chưa kịp nói câu tiếp theo, Lang Dương Dương đã nghe thấy dì Hai gọi tên mình.
“Dương Dương, con ở phòng nào?”
“Hả?” Lang Dương Dương nhìn điện thoại, sao lại cảm thấy giọng nói này cũng phát ra từ trong điện thoại.
“Là phòng này, dì ơi.” Trang Thạc nói.
Cuối cùng Lang Dương Dương cũng phản ứng lại, vội vàng chạy ra cửa ký túc xá, nhìn thấy dì Hai, Trang Thạc và mẹ Trang Thạc đều đã đến.
“Mọi người?!” Lang Dương Dương ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, mỉm cười chào hỏi mẹ Trang Thạc: “Con chào cô.”
“Chúc mừng con nhé!” Mẹ Trang Thạc vốn là người nhiệt tình, nhìn thấy Lang Dương Dương liền vội vàng tiến đến cho cậu một cái ôm thật chặt.
“Vất vả cho con rồi, có mệt không?”
Lang Dương Dương lắc đầu: “Cũng không mệt lắm ạ.”
Dì Hai cũng bước đến, ôm Lang Dương Dương một cái. Lúc ôm, Trang Thạc vừa hay đứng sau lưng dì Hai, hai người nhìn nhau qua vai dì Hai, ngại ngùng mỉm cười.
Dì Hai: “Vất vả cho con rồi, từ giờ có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Dì Hai buông Lang Dương Dương ra, sau đó thuận tay đẩy cậu vào ký túc xá: “Đem hết đồ đạc ra xe đi, dì lái xe đến đấy.”
Lang Dương Dương quay đầu nhìn Trang Thạc: “Vâng.”
Trang Thạc: “…”
Đồ đạc của Lang Dương Dương cũng không nhiều, chỉ là một ít sách vở, vài bộ quần áo và chăn ga gối đệm, mỗi người cầm một ít là hết.
Trên đường đi người rất đông, ai nấy đều vội vã, Lang Dương Dương ôm chăn ga gối đệm, liên tục trả lời câu hỏi của dì Hai và mẹ Trang Thạc, ngược lại không nói được với Trang Thạc câu nào.
Chỉ là, thỉnh thoảng hai người lại nhìn nhau, vừa bất đắc dĩ vừa ngại ngùng mỉm cười.
Xếp đồ lên xe xong, cuối cùng Lang Dương Dương và Trang Thạc cũng được ngồi cạnh nhau.
Dì Hai và mẹ Trang Thạc ngồi ở hàng ghế trước trò chuyện rôm rả, nói về nhà hàng mà hôm nay đã đặt bàn có những món ngon gì.
Lang Dương Dương đặt cặp sách trên đùi, hai tay ôm lấy cặp, cúi đầu nhìn khóa kéo.
“Thi thế nào?” Trang Thạc nhỏ giọng hỏi.
Chưa kịp để Lang Dương Dương trả lời, mẹ Trang Thạc và dì Hai ở hàng ghế trước đã đồng thanh lên tiếng: “Đừng hỏi điểm thi!!”
Trang Thạc giật mình: “À, vâng vâng vâng, xin lỗi, con sai rồi.”
Nói xong quay sang thấy Lang Dương Dương đang trộm cười: “Em cười cái gì?”
“Không có gì.” Lang Dương Dương len lén ngước mắt nhìn Trang Thạc: “Không cho cười sao?”
Trang Thạc mím môi cười: “Không phải.”
“Anh về khi nào?” Lang Dương Dương nhỏ giọng hỏi.
Trang Thạc: “Anh về đến nhà lúc 1 giờ trưa nay.”
Lang Dương Dương nhìn anh, muốn hỏi có phải anh đặc biệt quay về vì mình hay không, nhưng trưởng bối hai bên đều ở trên xe, cậu không dám hỏi.
“Để anh.” Đột nhiên Trang Thạc đưa tay qua, cầm lấy chiếc cặp sách nặng trịch trên đùi Lang Dương Dương, đặt lên đùi mình.
Lang Dương Dương nhìn anh, mỉm cười không nói gì.
Trang Thạc cũng cười.
Cửa sổ xe mở toang, gió đầu hè trong lành mát mẻ, mùa hè đẹp nhất ở thành phố Trường Khê đã đến.
Ở nhà hàng còn có chú và thím của Lang Dương Dương, bố Trang Thạc và một người đồng nghiệp thân thiết của dì Hai.
Bữa cơm này tuy là để chúc mừng Lang Dương Dương thi đại học xong, nhưng trên bàn toàn là người lớn, Lang Dương Dương lại là đứa trẻ ít nói, rất nhanh đã biến thành bữa tiệc trò chuyện của người lớn.
Ăn cơm xong, Lang Dương Dương ngồi yên vị, Trang Thạc cũng vậy, anh ngồi đối diện chéo chéo với Lang Dương Dương, ngồi bên cạnh bố mình.
Ánh mắt hai người luôn vô tình chạm nhau.
Lang Dương Dương muốn đứng dậy rời khỏi phòng riêng, nhưng lại không dám lên tiếng, mỗi lần nhìn Trang Thạc, trong mắt đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Dì ơi, con muốn đưa Dương Dương ra ngoài đi dạo một chút.” Trang Thạc tranh thủ lúc người lớn vừa kết thúc một chủ đề liền lên tiếng.
Lúc này, người lớn mới sực nhớ ra mình mải mê trò chuyện mà quên mất hai đứa nhỏ, dì Hai vội vàng nói: “Đi đi, hai đứa ra ngoài đi dạo một lát đi.”
Mẹ Trang Thạc cũng nói: “Muốn chơi gì thì chơi, đừng ngại, chú ý an toàn nhé.”
Cuối cùng Lang Dương Dương và Trang Thạc cũng có thể đứng dậy rời khỏi phòng riêng, một trước một sau đi xuống lầu.
Thành phố Trường Khê về đêm rất náo nhiệt, trung tâm thành phố đông nghịt người, trong trung tâm thương mại có người, ven đường cũng có người.
Tiếng ồn ào khiến hai người không biết nên mở lời như thế nào.
“Em muốn ăn đồ ngọt không?”
“Cũng được.”
8 giờ tối, hai người vừa mới ăn no nê lại muốn đi ăn đồ ngọt.
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn Trang Thạc: “Em muốn ăn ở tiệm đó.”
Trang Thạc: “Được, vậy… chúng ta đi đường tắt qua đó đi, gần hơn.”
“Ừ.” Lang Dương Dương nói.
Trung tâm thành phố Trường Khê vừa có tòa nhà cao tầng vừa có ngõ hẻm tối tăm, đây vốn là sự bất hợp lý trong quy hoạch đô thị, nhưng đối với Lang Dương Dương và Trang Thạc, nó lại giống như một vùng đệm cho thứ tình cảm đang âm ỉ chảy trong lòng bọn họ.
Nếu không nói gì nữa thì sẽ phát điên mất.
“Hơi tối.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc vốn đang đi trước, nghe vậy lập tức dừng lại: “Vậy em nắm lấy tay anh này.”
“Hả?”
“Nắm lấy tay anh.”
Lang Dương Dương nhìn bàn tay to lớn của Trang Thạc dưới ánh đèn mờ ảo, tim đập thình thịch, chầm chậm đưa tay ra.
Nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Trang Thạc và vết chai sạn trên lòng bàn tay anh, cậu lại rụt tay về.
“Không sao, em nhìn thấy đường.” Lang Dương Dương nói.
Nhưng Trang Thạc không tiếp tục bước đi, anh đứng dưới ánh đèn đường, yên lặng nhìn Lang Dương Dương.
“Sao vậy?”
“Hôm nay em vẫn chưa ôm anh.”
“Hả?” Lang Dương Dương giật mình.
Trang Thạc: “Lúc ở cửa ký túc xá ấy.”
Lang Dương Dương nhớ lại, khẽ “Ồ” một tiếng.
“Muốn bù không?”
Trang Thạc không cho Lang Dương Dương cơ hội để hối hận, anh tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng.
Lang Dương Dương đứng im tại chỗ, áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Trang Thạc, không dám nhúc nhích, cứ như vậy đứng thẳng người, mãi một hồi lâu cũng không nói gì.
“Tim anh đập nhanh quá.” Lang Dương Dương nhỏ giọng nói.
“Anh hồi hộp.”
“Hả?” Lang Dương Dương muốn lùi lại một chút, nhưng lại bị Trang Thạc ôm chặt hơn.
“Anh làm gì vậy…”
Cơ thể Trang Thạc khẽ run lên: “Anh… anh thích em, Dương Dương, nửa năm trước anh đã muốn nói như vậy rồi.”
Nói xong, Trang Thạc nhanh chóng buông Lang Dương Dương ra, khẩn trương quan sát biểu cảm của cậu.
Đáng tiếc ánh đèn quá mờ, chẳng nhìn rõ được gì.
“Dương Dương, bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?” Trang Thạc lại hỏi.
Lang Dương Dương ngẩng đầu lên, khóe mắt ánh lên ý cười không giấu được: “Anh nói xem, bây giờ chúng ta là quan hệ gì?”
Thấy cậu mỉm cười, Trang Thạc thở phào nhẹ nhõm, giả vờ uất ức nói: “Là quan hệ đang chờ đợi một danh phận.”
“Vậy sau này phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ yêu xa online như vậy mãi sao?” Lang Dương Dương cố ý hỏi.
Mặc dù cậu không bận tâm đến điều đó.
Trang Thạc: “Cuối tháng 7 anh sẽ được phân về quân khu, có bốn quân khu là Hoa Nam, Hoa Bắc, Tây Bắc và Đông Nam để lựa chọn, em học ở đâu anh sẽ chọn quân khu ở đó, cứ đến kỳ nghỉ anh sẽ đến tìm em, anh không dám hứa hẹn nhiều, nhưng… anh bằng lòng thay đổi vì em.”
“Vậy anh có… thôi bỏ đi.” Lang Dương Dương mỉm cười.
Trang Thạc cao lớn đứng trước mặt cậu bồn chồn hỏi: “Bỏ đi cái gì?”
Lang Dương Dương: “Không muốn nghĩ nhiều nữa, cứ cùng nhau đi từng bước một thôi, em… em cũng thích anh.”
“Thật sao?”
Lang Dương Dương mỉm cười, gật đầu thật mạnh, vừa định nói “Thật” thì bất ngờ bị Trang Thạc ôm eo nhấc bổng lên, Lang Dương Dương sợ hãi vòng chân ôm lấy eo Trang Thạc.
“Làm gì vậy?” Lang Dương Dương cúi đầu nhìn Trang Thạc, hai tay khẽ bám lấy áo anh.
Trang Thạc ngẩng đầu nhìn cậu: “Anh vui.”
“Em cũng vui.”
“Có thể hôn anh một cái không?”
“…” Cả khuôn mặt Lang Dương Dương đỏ bừng.
Trang Thạc nhìn chằm chằm vào mắt Lang Dương Dương, bộ dạng nếu không được hôn thì sẽ không bỏ qua.
Bị ôm lên cao, phía sau Lang Dương Dương là cột đèn đường, vừa hay bị đầu cậu che khuất, Trang Thạc lại nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc, cũng rất muốn hôn anh, nhưng lại rất ngại ngùng, cũng không biết hôn như thế nào.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cậu cúi đầu hôn nhẹ lên má Trang Thạc.
“Được chưa?”
“Chưa.”
Nói xong, Trang Thạc siết chặt cánh tay đang ôm Lang Dương Dương, nới lỏng một chút để cậu trượt xuống, sau đó lại ôm chặt.
Lúc này, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Trang Thạc hôn lên môi cậu.
………..
5 năm sau.
Mùa hè ở Thượng Hải chói chang, những tấm kính trên các tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh nắng mặt trời gay gắt, tản nhiệt không hết, đi vài bước là đã toát mồ hôi.
Lang Dương Dương đang ở bãi đậu xe của IKEA, trông chừng đống đồ gia dụng vừa mua, chờ Trang Thạc lái xe đến.
Trang Thạc chuyển đến Thượng Hải ở cùng Lang Dương Dương 5 tháng, sau đó hai người sẽ cùng nhau trở về thành phố Trường Khê.
Chờ đợi 5 năm, cuối cùng hai người cũng chịu hết nổi cảnh yêu xa, Lang Dương Dương cũng chịu đựng đủ văn hóa làm thêm giờ 996 của công ty internet.
Trang Thạc đã xuất ngũ từ hai năm trước, tính cách anh quá thẳng thắn, rất nhanh đã nhận ra sự nghiệp trong quân đội của mình đã đi đến hồi kết, chi bằng nhân lúc còn trẻ, còn nhiệt huyết, hãy làm những gì mình thích.
Lúc Trang Thạc xuất ngũ, Lang Dương Dương vừa vặn học năm 4, đang thực tập thiết kế tại một công ty internet, Trang Thạc muốn đến Thượng Hải ở cùng Lang Dương Dương, nhưng đã bị cậu từ chối.
Trang Thạc ở trường quân đội và trong quân ngũ nhiều năm, không có kỹ năng chuyên môn, muốn kiếm tiền chỉ có thể đi làm sale, hà cớ gì phải tự làm khó mình như vậy.
Được Lang Dương Dương động viên và bạn bè ở quê giới thiệu, Trang Thạc về quê tiếp quản một trang trại nuôi ngựa, sau đó lại thuê một quả đồi và một khúc sông, nuôi rất nhiều dê.
Cuối năm nay dự định sẽ đi thuê thêm đất, quây lại làm một nông trại nhỏ.
Sau khi Lang Dương Dương kết thúc kỳ thực tập đã vào làm việc tại một công ty internet lớn khác, làm việc trong nhóm dự án đang phát triển mạnh nhất của công ty, bận rộn tối mặt tối mũi.
Cuối cùng, dưới áp lực của công việc và văn hóa công sở xô bồ, lại được Trang Thạc động viên, cậu đã nghỉ việc, đăng ký vào một trường dạy làm bánh ngọt rất nổi tiếng, thời gian học là 5 tháng. Vừa hay công việc của Trang Thạc không bận, nên anh đã quyết định đến Thượng Hải ở cùng Lang Dương Dương 5 tháng, sau khi kết thúc khóa học sẽ cùng nhau về quê, tiện thể đưa chú chó đen mà Lang Dương Dương vừa mới nhặt được về nhà.
Căn nhà thuê ban đầu là ở ghép, sau khi nuôi chó thì không tiện, vừa hay lại chuyển đến một căn hộ studio, hai người ở cùng nhau cho đến khi về quê.
Sáng chuyển nhà, chiều đến IKEA mua sắm.
Chờ khoảng mười phút thì Trang Thạc mới đến, anh không quen đường nên đi lòng vòng một hồi.
Xe là Trang Thạc lái từ thành phố Trường Khê đến, để tiện đưa đón Lang Dương Dương đi học và chở chú chó về nhà.
“Mở cốp xe đi.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc đáp lời, sau khi dừng xe xong liền xuống xe cùng nhau chuyển đồ, chất đầy cả cốp xe và hàng ghế sau, sau đó khởi động xe về căn hộ studio nhỏ bé của bọn họ.
Điện thoại bật chế độ chỉ đường, Trang Thạc nói: “Trên đường ghé qua siêu thị mua đồ nhé, mua ít ức gà gì đó cho Lôi Công.”
Lang Dương Dương: “Vâng, đến siêu thị lớn hả? Để em xem bản đồ.”
5 năm trôi qua, giữa hai người đã bớt đi nhiều bỡ ngỡ, thay vào đó là sự dịu dàng, bình dị, thấu hiểu và sẻ chia.
Bố mẹ hai bên từ lâu đã coi nhau như người nhà, chuyện tình cảm của Lang Dương Dương và Trang Thạc mọi người cũng đã sớm biết.
Lang Dương Dương nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “Tháng 7 rồi, chắc ở nhà thời tiết đẹp lắm nhỉ.”
Trang Thạc chăm chú nhìn đường, mỉm cười nói: “Đẹp lắm, em không biết bãi cỏ bên bờ sông đẹp cỡ nào đâu, anh đã cải tạo lại bãi cỏ rồi, đến lúc đó Lôi Công có thể tha hồ chạy nhảy trên đó.”
“5 tháng anh không ở trang trại, thật sự không sao chứ?”
“Tất nhiên là không có chuyện gì rồi, anh đến đây cũng có kế hoạch mà, ở đây có rất nhiều trang trại nông nghiệp đã phát triển, anh muốn đến đó tham khảo, cũng là vì công việc.”
Lang Dương Dương quay đầu nhìn Trang Thạc.
“Anh nói xem, em từ bỏ công việc như vậy có đáng tiếc quá không?”
“Tiếc vì bằng cấp sao?”
Lang Dương Dương mím môi: “Ít nhiều gì cũng có một chút, nhiều người nói vậy lắm.”
Trang Thạc: “Đó là kiến thức mà em đã tích lũy được, không liên quan gì đến những thứ này, em thông minh như vậy, học làm bánh ngọt cũng sẽ học rất giỏi.”
“Có thật là có thể mở tiệm bánh ngọt không? Nhỡ đâu làm ăn không thuận lợi thì sao?”
Trang Thạc mỉm cười: “Lúc anh muốn thuê trang trại nuôi ngựa, muốn làm nông trại, em đã nói gì?”
Lang Dương Dương: “Làm ăn có lúc lời lúc lỗ là chuyện thường tình, cứ cố gắng làm là được rồi, không nhất thiết phải là lựa chọn tốt nhất.”
Trang Thạc: “Cho dù cá với tay gấu không thể nào có được cả hai, vậy thì cũng phải dũng cảm hỏi trái tim mình, anh đã hỏi rồi, sao em còn do dự?”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Trang Thạc: “Yên tâm đi, có anh ở đây rồi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Lang Dương Dương mỉm cười: “Ừ, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Hết chương 77.