Chương 77: Thân Sơ (27)

 

Chương 77: Thân Sơ (27)

 

“Anh, đây là những gì anh bảo em điều tra.” Thẩm Tê đưa máy tính bảng cho Quý Trầm Giao, trong một tài liệu toàn bộ chứa lịch sử duyệt web trong năm qua của Ngụy Húc Duyên.

 

Tên thương nhân hào nhoáng này đã dùng những lời lẽ tha thiết nhất để dụ dỗ tác giả ký hợp đồng “bán mình”, lại thích xem những tin tức xã hội như “Cô gái trẻ chạy bộ ban đêm bị sát hại”, “Vợ bị chồng phân xác”, “Cô gái trẻ mất tích, nghi là bị bạn trai giết hại”…

 

Anh ta không chỉ xem, mà còn thường xuyên đưa ra bình luận ở dưới bài viết —

 

[Giết hay lắm! Sướng! Loại đàn bà này không giết thì để làm gì?]

 

[Mẹ kiếp, xem mà tao cũng thấy phấn khích.]

 

[Cũng không nhất thiết phải giết, cảm giác làm thợ săn mới sướng!]

 

“Mẹ kiếp, tên khốn này bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội à?” Thẩm Tê còn tức giận hơn cả Tịch Vãn, cậu ta có không ít bạn bè thân thiết là nữ, vừa nghĩ đến bạn bè và người thân của mình cũng có khả năng bị loại cặn bã này nhắm đến, cậu ta liền giận không kiềm chế được.

 

Quý Trầm Giao bình tĩnh xem xong, khách quan nói: “Anh ta còn chưa đạt đến tiêu chuẩn rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Nhưng việc thường xuyên xem tin tức giết hại phụ nữ, nhiều lần đe dọa phụ nữ, đã cho anh ta dũng khí động tay giết người. Bây giờ chuỗi logic cơ bản đã hoàn chỉnh.”

 

Lương Vấn Huyền viết viết vẽ vẽ lên bảng trắng, một loạt tác giả bị Ngụy Húc Duyên lừa mất bản quyền, một loạt phụ nữ từng bị đe dọa ở phố Thăng Quế Kiều, vẽ vài đường thẳng, vài đường hình tròn, cuối cùng trọng điểm vẫn rơi vào Chung Thành.

 

Mặt khác của Ngụy Húc Duyên hiện tại chỉ có thể khiến hành vi mưu sát Chung Thành của anh ta trở nên hợp lý, không thể phản bác việc Chung Thành không phải hung thủ.

 

Lương Vấn Huyền đặt bút xuống, “Điểm phụ nữ báo thù này vẫn có chút gượng ép, chưa nói đến việc người bị hại duy nhất mà chúng ta xác định được là cô Toàn, nhưng cô ấy lại không có thời gian gây án, cho dù cô ấy có thời gian gây án thì cô ấy cũng không có năng lực báo thù.”

 

Tịch Vãn tán đồng, “Nếu phân loại các nạn nhân nữ, cô Toàn ở vị trí trung bình, những người bị tổn thương sâu sắc hơn cô ấy, và những người dám phản kháng tại chỗ như Tiểu Lê đều là số ít. Dù là Tiểu Lê, cũng không đến mức vì vậy mà giết người báo thù.”

 

Sau một hồi im lặng, Quý Trầm Giao đột nhiên nói: “Tại sao phải giới hạn người báo thù là nạn nhân nữ?”

 

Không ai hiểu ra ý này ngay lập tức, ai cũng đều nghi hoặc nhìn anh.

 

Quý Trầm Giao nói: “Nạn nhân trong quá khứ, biến thành kẻ gây hại ở hiện tại, sự phát triển này tuy thường thấy, nhưng dễ khiến người ta bỏ qua — đại bộ phận nạn nhân thật ra sẽ không trở thành kẻ gây hại.”

 

Lương Vấn Huyền như có điều suy nghĩ, “Tôi hiểu ý cậu, tương tự như số đông không bị nhìn thấy.”

 

Quý Trầm Giao gật đầu, “So với việc nạn nhân trở thành kẻ gây hại, khả năng cao hơn là, người ‘săn mồi’ bị ‘săn mồi’.”

 

Tịch Vãn: “‘Săn mồi’?”

 

“Từ lời kể của cô Toàn và Tiểu Lê, tôi phát hiện có thể dùng từ ‘săn mồi’ để khái quát hành vi của loại người như Ngụy Húc Duyên.” Quý Trầm Giao dừng bước trước tấm bảng trắng, ánh mắt anh sắc bén, “Anh ta không dám thực sự làm hại bọn họ, nhưng đe dọa bọn họ, khiến anh ta cảm thấy sảng khoái, trong thời gian ngắn có thể giải tỏa cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay. Anh ta cảm thấy mình là ‘thợ săn’, phụ nữ là con mồi chỉ có thể nằm phục dưới chân anh ta.”

 

Tịch Vãn rất hiếm khi tức giận đến run người như thế này khi làm việc, cô buột miệng chửi thề một câu.

 

Thẩm Tê: “Chị Vãn bớt giận chị Vãn bớt giận, đừng chấp nhặt với loại cặn bã đó làm gì.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Loại người như anh ta đặt trong tự nhiên, không thể nào nằm trên đỉnh của chuỗi thức ăn được. Khi anh ta ‘săn mồi’ người khác, có lẽ anh ta cũng đang trở thành mục tiêu của một loại người khác.”

 

Lương Vấn Huyền nói: “Người trừng phạt?”

 

“Từ từ từ từ!” Thẩm Tê nhảy ra, “Sao mọi người càng nói càng mơ hồ vậy? Cái tên khốn Ngụy Húc Duyên này là cặn bã, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh cái chết của tên đó có liên quan đến việc gã ta từng đe dọa các cô gái cả! Chung Thành mà chúng ta đang giữ mới là nghi phạm không thể rửa sạch được hiềm nghi!”

 

Quý Trầm Giao nói: “Chung Thành không chịu nhận tội.”

 

Thẩm Tê hiếm khi cãi lại anh của mình, “Tình huống này không có lời khai cũng không vấn đề gì!”

 

“Cậu không hiểu rồi.” Lương Vấn Huyền giải thích với Thẩm Tê, “Đây không phải chuyện có hay không có lời khai, mà là vì anh ta kiên quyết phủ nhận mình đã gây án, vậy thì lại tồn tại khả năng hung thủ là một người khác. Bây giờ chúng ta tìm được một manh mối khác, tuy rằng nghe có vẻ hoang đường một chút, nhưng đôi khi chân tướng lại ẩn giấu trong sự hoang đường đó.”

 

Thẩm Tê phồng má suy nghĩ.

 

Quý Trầm Giao cũng đã thuận theo mạch suy nghĩ đó mà suy luận sâu hơn, “Người trừng phạt có thể liên quan đến nạn nhân, cũng có thể là người hoàn toàn xa lạ, nếu là trường hợp thứ hai, vậy thì Ngụy Húc Duyên không phải là người bị hại duy nhất.”

 

Quý Trầm Giao nheo mắt, “Giống như trò chơi ‘săn mồi’ của Ngụy Húc Duyên, một khi bắt đầu sẽ gây nghiện, trò chơi ‘săn mồi’ của người trừng phạt cũng sẽ không chỉ có một ‘con mồi’.”

 

Thẩm Tê hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

 

“Cậu tiếp tục điều tra lịch sử truy cập mạng và liên lạc của Ngụy Húc Duyên, không chừng anh ta còn có đồng bọn.” Quý Trầm Giao bắt đầu phân công nhiệm vụ, “Anh Lương đi điều tra hồ sơ mất tích từ các phân cục và đồn công an, trọng điểm là điều tra nam giới từ 25 đến 45 tuổi có đặc điểm tương tự Ngụy Húc Duyên — áp lực công việc lớn, không có kênh giải tỏa, quan hệ xa cách với gia đình. Tịch Vãn, cô cố gắng tìm càng nhiều nạn nhân bị ‘săn mồi’ càng tốt, nghe họ nói chuyện.”

 

“Rõ!”

 

Hướng điều tra của vụ án đang đi theo một hướng ngoài dự liệu. Vật chứng đầy đủ, động cơ đầy đủ, cũng có thể nói chắc chắn Chung Thành đã là nghi phạm, nhưng Quý Trầm Giao lại bác bỏ kết luận dễ được quần chúng chấp nhận nhất này, kiên quyết “đi đường vòng”.

 

Cuộc điều tra của đội trọng án tuy được tiến hành bí mật, nhưng việc Tịch Vãn phải làm quá nhiều, cảnh sát không thể yêu cầu tất cả mọi người được hỏi đều giữ kín miệng. Dần dần, “Tên họ Ngụy nào đó là cặn bã đe dọa phụ nữ”, “Phụ nữ đi lại ban đêm dễ gặp phải bọn cặn bã” lan truyền trong xã hội. Trên mạng lại tràn ngập những lời kể của phụ nữ thuộc mọi tầng lớp xã hội, kể về những vụ quấy rối mà bọn họ gặp phải và tình trạng khó khăn khi đi một mình.

 

Cùng với sự thúc đẩy của dư luận, một lần nữa Jaco lại được càng nhiều người nhắc đến. Cư dân mạng bày tỏ sự nhớ nhung Jaco trong nhiều bình luận của các streamer quan tâm đến vụ việc này, cảm thấy những streamer lên tiếng đều không làm được toàn diện, lý trí và sâu sắc như Jaco.

 

[Jaco thật sự đã gặp chuyện không may rồi sao? Thật muốn xem Jaco nói gì quá.]

 

[Jaco còn thì nhất định sẽ ra video nhỉ. Thích nhất là nghe anh ta phân tích những tin tức nóng hổi của xã hội này. Mấy streamer khác thì phân tích cái gì chứ?]

 

[Nhớ Jaco.]

 

[Nhớ Jaco + 10086]

 

Mặc dù cư dân mạng nhớ nhung Jaco, nhưng hiện thực lại chứng minh, thế giới thiếu ai cũng vẫn sẽ tiếp tục quay, không có anh ta thì vẫn còn những streamer khác làm video, lượt xem thậm chí còn vượt qua video hot nhất của Jaco.

 

Khách quan mà nói, mức độ thảo luận rộng rãi trên mạng xã hội đã mang lại nhiều thuận lợi cho công việc của Thẩm Tê. Cậu ta thu thập được một lượng lớn thông tin, kéo chúng vào biểu đồ để tổng hợp phân tích. Dữ liệu sẽ không lừa người — đúng như Quý Trầm Giao dự đoán, đại đa số phụ nữ từng bị đe dọa đều không chịu tổn thương về thân thể, mà những gã đàn ông đe dọa bọn họ, gần như đều xuất phát từ nhu cầu “săn mồi”, tìm kiếm kích thích, thể hiện ‘bản lĩnh đàn ông’ để giải tỏa áp lực ở hiện thực…

 

Những người đàn ông có tâm lý vặn vẹo này trên mạng thậm chí còn có đủ loại tổ chức, bọn chúng lập nhóm chat, hoặc tụ tập ở khu vực tán gẫu của diễn đàn chuyên nghiệp như thể thao, hoạt động ngoài trời, chia sẻ giao lưu kinh nghiệm “săn bắt” phụ nữ, tìm bạn cùng thành phố cùng sở thích, hẹn nhau “bao vây” phụ nữ.

 

Ngụy Húc Duyên không gia nhập bất kỳ nhóm liên quan nào, đây cũng là nguyên nhân giai đoạn đầu các đội viên đội trọng án không phát hiện ra manh mối “săn mồi” này.

 

So với những người đàn ông thích thú với việc này thì anh ta càng thêm cẩn thận, chỉ giao lưu với bạn cùng sở thích ở khu vực hội viên cao cấp của một diễn đàn hoạt động ngoài trời, và có nhiều tài khoản phụ.

 

Cái gọi là khu vực hội viên cao cấp, chính là khu vực ẩn đối với khách du lịch và hội viên tích điểm thấp, chỉ khi tích lũy đến một số điểm nhất định trong diễn đàn, có độ trung thành không thấp rồi thì mới có thể tiến vào.

 

“Chậc…” Là một thanh niên tràn đầy hormone, khi Thẩm Tê nhìn thấy những bài đăng tục tĩu trần trụi ở khu vực ẩn, cũng không nhịn được mà liên tục chửi thề “Bà nó”.

 

Đám đàn ông ỷ vào đó là địa bàn của mình, núp dưới lớp vỏ bọc mạng ảo, không kiêng nể gì mà tưởng tượng, khoác lác. Ảnh chụp lén váy đồng nghiệp, bạn học đầy rẫy, một tấm ảnh thôi cũng có thể đổi lấy hàng chục tầng bình luận chứa đầy những ảo tưởng dơ bẩn.

 

Bài đăng về ‘săn mồi’ phụ nữ luôn nằm ở trang nhất của khu vực, hơn nữa cũng có rất nhiều bình luận trả lời, đám đàn ông dù không tự mình đe dọa, cũng tràn đầy nhiệt tình với loại bài đăng này.

 

Dường như chỉ trong những lúc như thế này, cảm giác tự ti của bọn chúng mới có thể bị nỗi sợ hãi của phụ nữ cuốn trôi đi.

 

Ba tài khoản của Ngụy Húc Duyên tổng cộng đã đăng 11 bài chủ đề, bên dưới bài đăng có đến hàng trăm bình luận, tập trung chủ yếu vào “săn mồi”. Trong đó có một bài chủ đề đăng vào ngày 10 tháng 3 năm nay, chính là ngày hôm sau cô Toàn bị quấy rối.

 

Bài đăng kể lại sau nửa tháng quan sát, anh ta đã khóa chặt một người phụ nữ, mỗi ngày hơn một giờ sáng tan làm về nhà, trước khi phục kích, anh ta ở quán bar gọi cho mình một ly cocktail, khi nấp trong bụi cỏ thì hưng phấn đến mức cảm thấy mình như vừa được chúa tể rừng xanh nhập vào người.

 

Người phụ nữ kia hoàn toàn không biết phía trước có người, khi anh ta đột nhiên xông ra, đối phương bị anh ta dọa sợ vỡ mật, giống như con thỏ trắng đáng thương dưới móng vuốt của chim ưng.

 

Khoảnh khắc đó, sự tự tin và thỏa mãn của anh ta vọt lên đến đỉnh điểm. Khi “tiễn” người phụ nữ đến bên kia đường, anh ta còn lịch sự cúi chào.

 

Trong bài đăng có ba tấm ảnh mờ ảo, sau khi giám định và cô Toàn nhận diện, chính là cô ấy, bối cảnh là bờ sông ở phố Thăng Quế Kiều.

 

Quý Trầm Giao xem xong toàn bộ bài viết, lại được Tịch Vãn đi cùng đích thân nói chuyện với cô Toàn một lần, phát hiện bài đăng có nhiều chỗ khoa trương. Điều này đại khái là phản ánh tâm lý của loại đàn ông này, bọn chúng không thỏa mãn với việc đe dọa ngoài đời, còn muốn điên cuồng thêm mắm dặm muối trên mạng.

 

Lần đầu tiên Ngụy Húc Duyên đăng bài viết chủ đề có liên quan là vào tháng 6 năm ngoái, sớm hơn nữa, vào tháng 4 năm trước anh ta đã bắt đầu xem và học hỏi rất nhiều, bạn bè trên diễn đàn phần lớn đều là người ở thành phố Hạ Dung.

 

Bọn họ chia sẻ địa điểm dễ “săn mồi”, trong đó có mấy người từng gặp mặt, nhưng Ngụy Húc Duyên thì không.

 

Ánh mắt Quý Trầm Giao rơi vào hàng trăm nick name, chỉ trong một khu vực ẩn của một diễn đàn, chỉ riêng thành phố Hạ Dung, vậy mà lại có hàng trăm người đàn ông giống như Ngụy Húc Duyên, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào phụ nữ đi một mình như hổ rình mồi.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Có thể xác định thân phận thật sự ngoài đời của những nick name này không? Chúng ta có thể khóa chặt bọn chúng, những người khác cũng có thể lập danh sách.”

 

Thẩm Tê ỉu xìu, “Anh, em không muốn bảo vệ bọn chúng. Đám đàn ông này đều là rác rưởi, làm mất mặt đàn ông chúng ta.”

 

Quý Trầm Giao liếc cậu ta một cái, “Khi cậu mặc cảnh phục lên người đã tuyên thệ như thế nào?”

 

Thẩm Tê bĩu môi không nói gì.

 

“Phá vụ án này, chẳng lẽ chỉ bảo vệ đám đàn ông này thôi sao?” Quý Trầm Giao nhíu mày, “Nghĩ đến bạn bè chị em mà cậu để tâm xem.”

 

Tịch Vãn đi tới, “Tiểu Thẩm vẫn còn quá trẻ, dễ xúc động làm bậy. Bắt được hung thủ, trả lại chân tướng là chức trách của chúng ta. Còn những kẻ cặn bã bỉ ổi đó thì pháp luật hiện tại nếu không thể chế tài được, sau này cũng có một ngày phải trả giá. Vụ án lần này đã đưa đề tài phụ nữ bị ‘săn mồi’ ra ánh sáng, sự quan tâm mạnh mẽ của xã hội cũng là một loại tiến bộ và bảo vệ.”

 

Thẩm Tê nghĩ ngợi một lát, “Được rồi.”

 

Hàng trăm nick name lần lượt được đối chiếu, phía trên đột nhiên xuất hiện người quen. Jaco đang mất tích.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Hóa ra Từ Gia Gia lại là đồng loại của Ngụy Húc Duyên, đối với đội trọng án mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một manh mối cực kỳ quan trọng.

 

Thời gian anh ta hoạt động ở diễn đàn sớm hơn Ngụy Húc Duyên, năm ngoái khi Ngụy Húc Duyên đăng bài đầu tiên, anh ta đã không còn đăng nhập nữa.

 

Bài chủ đề cuối cùng của anh ta đăng là vào tháng 5 hai năm trước, nội dung là anh ta đe dọa một cô gái về muộn gần con đường bị phá dỡ ở khu Bắc Thành. Vì diễn đạt không đủ khoa trương, nên bài đăng không có nhiều bình luận.

 

Tháng 8 cùng năm, anh ta ký hợp đồng với nền tảng hiện tại, không còn đăng và trả lời bình luận dưới bài đăng “săn mồi” nữa.

 

Trong đội ngũ hùng hậu này, bỏ qua thân phận người nổi tiếng trên mạng hiện tại, Từ Gia Gia là người ít nổi bật nhất, tác hại anh ta gây ra cho phụ nữ còn kém xa Ngụy Húc Duyên và những người khác.

 

Thế nhưng anh ta lại mất tích ngay sau khi hoàn thành việc báo thù, chỉ để lại một đoạn video thông qua “Phù Quang”.

 

Đội trọng án sớm đã dự liệu được khả năng anh ta gặp chuyện không may, chỉ là trước đó, ngay cả Quý Trầm Giao cũng chưa từng nghĩ đến, nguyên nhân anh ta gặp chuyện không may có lẽ cũng giống như Ngụy Húc Duyên.

 

Người há hốc mồm kinh ngạc nhiều nhất là Thẩm Tê, manh mối này là do cậu tra ra, nhưng cậu ta lại không thể tin được mà vò đầu bứt tóc, nói: “Không phải chứ? Đây là trùng hợp thôi đúng không? Cái diễn đàn này nhiều rác rưởi như vậy à, nếu như Từ Gia Gia cấp bậc này cũng bị giết, thế chẳng phải những người khác cũng chết hết rồi sao?”

 

Trên diễn đàn có rất nhiều người còn quá đáng hơn Ngụy Húc Duyên, mà Từ Gia Gia là người nổi tiếng trên mạng, tương đương với nửa người nổi tiếng, đối với hung thủ mà nói, đây là điểm cần phải tránh, hay vừa khéo là điểm lợi dụng?

 

Tịch Vãn nói: “Tôi có hơi bất ngờ, vậy mà Từ Gia Gia cũng… Chẳng lẽ anh ta đã quên mất mẹ của anh ta, Từ Ngân Nguyệt là một người phụ nữ sống rất khó khăn, nhưng đặc biệt kiên cường hay sao? Anh ta được bà ấy nuôi lớn, vậy mà còn lấy việc trêu đùa phụ nữ ra làm vui?”

 

“Mức độ của cậu ta nhẹ hơn.” Lương Vấn Huyền giơ hai tay lên, “Nói trước, tôi không phải bênh vực cậu ta. Nhưng mọi người chú ý thời gian xem, lúc đó cậu ta về nước chưa lâu, đang gian nan tìm kiếm biện pháp báo thù, áp lực lớn thế nào cũng có thể tưởng tượng được. Cậu ta cần giải tỏa áp lực, phụ nữ trong cuộc sống của cậu ta là một biểu tượng rất đặc biệt, một mặt là chí thiện, ví dụ như Từ Ngân Nguyệt mẹ của cậu ta, một mặt là chí ác, ví dụ như người cậu ta muốn báo thù kia.”

 

Vừa nói, Lương Vấn Huyền vừa liếc nhìn Quý Trầm Giao một cái. Quý Trầm Giao ra hiệu mình không sao.

 

Lương Vấn Huyền nói tiếp: “Cho nên cậu ta mới nhắm vào những phụ nữ đi một mình kia. Nhưng sau mấy lần thử, có lẽ là việc ký hợp đồng với nền tảng đã giúp kế hoạch báo thù của cậu ta đi vào quỹ đạo, có lẽ là cậu ta cảm thấy việc này không thể giải tỏa được áp lực của mình, cho nên mới từ bỏ. Nói tóm lại thì, cậu ta đúng là người có mức độ nhẹ nhất, nếu đem cậu ta và cái chết của Ngụy Húc Duyên liên hệ với nhau, thì thấy có hơi gượng ép.”

 

Quý Trầm Giao khoanh tròn vào tên những người tồi tệ nhất, mức độ nặng nhất trong danh sách vừa lấy được. Không lâu sau, lấy danh sách này so sánh với danh sách người mất tích mà Lương Vấn Huyền vừa tìm được, xuất hiện hai cái tên trùng nhau.

 

Vương Hồng Cường, 39 tuổi, người huyện Hoa Tại thành phố Hạ Dung, gã ta làm bảo vệ, thợ sửa khóa, vì bạo hành gia đình đánh đập vợ con, vậy nên đã ly hôn từ 5 năm trước, con do vợ nuôi dưỡng. Gã ta đang sống cùng cha mẹ già.

 

Ngày 12 tháng 3 năm nay, cha mẹ Vương Hồng Cường đã báo án, nói con trai bọn họ đã 3 ngày rồi không về nhà.

 

Huyện Hoa Tại không lớn, tiếng xấu của Vương Hồng Cường lan xa, gã ta lại ham mê cờ bạc, cảnh sát khu vực không tra được tung tích của gã ta, rất nhiều người đoán gã ta nợ nần cờ bạc, bỏ trốn vì nợ.

 

Đặng Tử An, 27 tuổi, nhà ở khu Tây Thành thành phố Hạ Dung, nhân viên tạp vụ ở Học viện Phiên dịch thành phố Hạ Dung, cha mẹ đều là giáo viên của trường này. Có bạn gái, dự định cuối năm nay sẽ kết hôn.

 

Ngày 15 tháng 4, bạn gái cậu ta báo án, nói không liên lạc được với Đặng Tử An. Đồn công an đã làm thủ tục lập án như bình thường, tạm thời chưa điều tra ra được manh mối quan trọng.

 

Cái chết của Ngụy Húc Duyên đột nhiên liên hệ hai vụ án mất tích này lại với nhau, Quý Trầm Giao quyết đoán đưa ra quyết định chuyển vụ án mất tích đến đội trọng án.

 

Vụ án mất tích của Vương Hồng Cường do công an huyện Hoa Tại phụ trách điều tra, từ báo cáo mà đội trọng án nhận được, việc điều tra không đầy đủ. Đội trọng án chỉ có thể đích thân đến đó một chuyến, mới có thể thu thập thêm manh mối.

 

Cảnh sát huyện Hoa Tại cũng không ngờ một vụ án mất tích bị đồn là bỏ trốn vì nợ lại dẫn đội trọng án đến, khi đối mặt với Quý Trầm Giao, bọn họ có hơi luống cuống.

 

Một vị cảnh sát khu vực nói: “Không phải vì người này tồi tệ nên chúng tôi không dụng tâm điều tra vụ án, mà đúng là không có manh mối gì, hơn nữa cha già của gã ta cũng nói có khả năng là gã ta nợ tiền nhiều quá nên bỏ trốn.”

 

Quý Trầm Giao dứt khoát cùng trò chuyện với mọi người, rất nhanh đã phác họa được chính xác con người Vương Hồng Cường.

 

Nếu nói Ngụy Húc Duyên vẫn còn che giấu dục vọng xấu xa của mình, chỉ dám khoe khoang trên mạng, thì Vương Hồng Cường lại coi cuộc sống thực tế là sân khấu để phô trương.

 

Gã ta chưa bao giờ che giấu ác ý của mình đối với phụ nữ, từ việc đánh đập vợ con đã có thể thấy được một phần. Cuộc hôn nhân này có thể ly hôn, không phải vì lương tâm của gã ta trỗi dậy, mà là nhà mẹ vợ của gã ta ở huyện có địa vị hơn, mấy người anh vợ đánh cho gã ta một trận, gã ta không thể không ly hôn.

 

Trước khi ly hôn, gã ta đã thích trêu ghẹo phụ nữ, ban đêm đe dọa phụ nữ, sau khi ly hôn thì càng thêm quá đáng, còn từng vì vậy mà bị bắt vào đồn công an.

 

Nhưng việc gã ta phạm phải nhiều nhất cũng chỉ khiến gã ta bị giam giữ mười ngày nửa tháng, ra ngoài rồi lại càng quá đáng hơn.

 

Sau khi gã ta mất tích, trong một thời gian dài ở huyện Hoa Tại lan truyền một câu nói “chết là tốt nhất”, nhưng tất cả những người phụ nữ từng bị gã ta quấy rối và người nhà đều không có thời gian gây án. Cảnh sát địa phương điều tra đến đây thì bế tắc, đành gác lại vụ án cho đến tận bây giờ.

 

Manh mối thu thập được từ việc điều tra thực tế trùng khớp với hành vi trên mạng của Vương Hồng Cường, phát ngôn của gã ta còn ác liệt hơn cả Ngụy Húc Duyên, bài viết được like và trả lời cũng nhiều hơn, được ca ngợi là “thợ săn” số một thành phố Hạ Dung, mà gã ta cũng chính là người đầu tiên trong danh sách mất tích.

 

Quý Trầm Giao rời khỏi cục cảnh sát huyện, anh nghĩ, nếu Vương Hồng Cường đã bị giết, vậy thi thể có thể ở đâu được, vừa suy nghĩ vừa đi đến nơi Vương Hồng Cường làm bảo vệ, lúc vừa định đi vào, thì khóe mắt tự động bắt được hình bóng của một người nào đó.

 

Lăng Liệp vẫn đeo cái giỏ trúc quê mùa kia, giả bộ đi ngang qua khu dân cư Hoa Viên. Khi chạm mắt với Quý Trầm Giao, hắn giành nói trước: “A, đây không phải là Hạ Thành Thật của chúng ta sao! Thật trùng hợp, cậu cũng đến mua hoa à?”

 

Quý Trầm Giao hừ lạnh, túm lấy cái giỏ trúc của Lăng Liệp, “Anh gọi đây là thật trùng hợp?”

 

“Sao lại không phải chứ?” Vẻ mặt Lăng Liệp ngây thơ, ngoại hình của hắn quả thật rất thích hợp với biểu cảm này, rất dễ dàng lừa gạt người đối diện với hắn.

 

Quý Trầm Giao liếc mắt nhìn hoa trong giỏ trúc của Lăng Liệp, “Đừng nói với tôi là anh đến nhập hàng đấy nhé?”

 

Huyện Hoa Tại là một trong những nơi sản xuất hoa tươi nổi tiếng trong cả nước, gần như toàn bộ hoa tươi của thành phố Hạ Dung và các tỉnh thành lân cận đều đến từ huyện Hoa Tại. Đến đây lấy hàng rất rẻ, đến nội thành bán thì giá có thể tăng gấp đôi.

 

Lăng Liệp rút một đóa hoa hồng ra, cắm lên túi áo trên của Quý Trầm Giao, “Đương nhiên là tôi đến nhập hàng rồi, bông này tặng cậu.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Thôi vậy, nể tình người tặng hoa nên không đánh người. Hơn nữa người tặng hoa này không chỉ tặng hoa mà còn tặng manh mối.

 

Quý Trầm Giao bước nhanh về phía trạm gác ở cổng khu dân cư, biết Lăng Liệp sẽ đi theo. Đến cổng, Quý Trầm Giao dừng bước, quay đầu lại, Lăng Liệp cũng dừng bước, còn làm động tác mời đi trước, “Tôi không vội, tôi chỉ tiện đường bán hoa thôi, chuyện của cậu quan trọng hơn.”

 

Quý Trầm Giao trực tiếp kéo người đến bên cạnh, ghé vào tai Lăng Liệp nói nhỏ: “Đồng đội thì phải ra dáng đồng đội một chút chứ.”

 

Lăng Liệp lắc lắc đầu, giả bộ gió lớn quá nghe không rõ.

 

Manh mối mà cảnh sát địa phương nắm được là, lần cuối cùng người ta nhìn thấy Vương Hồng Cường chính là ở khu dân cư Hoa Viên này. Rạng sáng ngày 10 tháng 3, gã ta tự ý rời đi, không rõ tung tích. Bình thường, gã ta nên trực ban đến 6 giờ. Nhưng tình huống này cũng không có gì đặc biệt, bởi vì gã ta thường xuyên bỏ vị trí trực đêm đi đánh bài, ăn đồ nướng, đe dọa phụ nữ.

 

Đêm đó gã ta không xuất hiện ở sòng bài và quán đồ nướng thường lui tới, hơn nữa liên lạc cũng không có ghi chép đáng ngờ, khả năng lớn là lại trốn ở đâu đó đe dọa phụ nữ, nhưng giữa đường xảy ra chuyện.

 

Quý Trầm Giao tìm được đội trưởng đội bảo vệ khu dân cư Hoa Viên. Nhắc đến Vương Hồng Cường, đội trưởng đội bảo vệ cũng liên tục kể khổ, nói cái tên Vương Hồng Cường kia tiếng xấu chồng chất, vốn dĩ không thể đến làm bảo vệ, nhưng anh trai thứ hai của vợ cũ Vương Hồng Cường thấy người này lêu lổng không nghề ngỗng gì nên ngứa mắt, cũng lo lắng gã ta không có thu nhập ổn định, ngày nào đó vò mẻ không sợ nứt, lại đi hại em gái mình, nên đã nhờ vả khắp nơi, kiên quyết nhét người này vào đây làm bảo vệ.

 

Tức là không phải Vương Hồng Cường làm việc, mà là công việc nuôi Vương Hồng Cường. Cho nên gã ta trực đêm mà có bỏ vị trí, đội trưởng đội bảo vệ cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Vương Hồng Cường còn khoe khoang với bọn họ nơi nào dễ hù dọa phụ nữ nhất, trong lòng họ thì khinh bỉ, nhưng bên ngoài thì qua loa phụ họa.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Gã ta từng nhắc đến những địa điểm nào? Không vội, anh cứ từ từ nghĩ.”

 

Đội trưởng đội bảo vệ đem tất cả những gì có thể nhớ ra viết xuống, còn vẽ một tấm bản đồ đơn giản.

 

Chỉ có điều, tấm bản đồ này quá sơ sài, Quý Trầm Giao nhìn một hồi, không thể không mở bản đồ điện thoại ra đối chiếu.

 

“Tôi biết con đường này.” Lăng Liệp đột nhiên ló đầu ra, “Tiểu Quý, tôi dẫn cậu đi nha.”

 

Vụ án giải cứu trẻ em mẫu giáo bị bắt cóc lần trước, Quý Trầm Giao đã lĩnh giáo trình độ am hiểu đường phố nhà cửa của Lăng Liệp. Lần này, Lăng Liệp lại giống như một người dân bản địa lớn lên ở huyện Hoa Tại, dễ dàng tìm được tất cả địa điểm trong hình. Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, trong đó có mấy chỗ đã thưa thớt bóng người, không khó tưởng tượng được đến ban đêm, ngoại trừ người bắt buộc phải đi qua, sẽ không có người khác đi ngang qua.

 

“Đến đây khi nào vậy?” Quý Trầm Giao vừa đi vừa hỏi. Anh và Lăng Liệp tuy ở cùng nhau, nhưng tối qua anh ngủ ở đội trọng án. Cái dáng vẻ quen thuộc địa bàn ở huyện Hoa Tại này của Lăng Liệp, đại khái là đã đi dạo một vòng khắp cả huyện rồi.

 

“Muốn nhập được hoa tươi mà giá lại rẻ, đương nhiên là phải tranh thủ đến sớm rồi.” Lăng Liệp nói.

 

“Đi lúc trời chưa sáng hả?”

 

“Ừ!”

 

Cái xe đạp kia của Lăng Liệp chắc chắn không thể đạp đến huyện được, Quý Trầm Giao lại hỏi: “Ngồi xe gì tới?”

 

Lăng Liệp nói: “Xe khách chứ gì nữa.”

 

Quý Trầm Giao nghĩ đến cảnh Lăng Liệp trời chưa sáng đã dậy, rồi vội vàng chạy đến trạm xe khách, cùng một đám nông dân chen chúc lên chuyến xe khách đầu tiên, liền thấy có hơi đau dạ dày. Anh đột nhiên đứng lại, Lăng Liệp quay đầu nhìn anh, “Hả?”

 

Quý Trầm Giao tháo chìa khóa xe xuống, ném về phía Lăng Liệp. Lăng Liệp bắt được, ngó ngó, “Đội trưởng Quý, ý gì đây?”

 

Quý Trầm Giao cảm thấy mình có hơi ngốc, vừa làm động tác ném chìa khóa này xong liền hối hận, giống như lúc đầu để Lăng Liệp ở nhà mình, anh cũng là nhất thời xúc động. Nhưng đã cho rồi, đòi lại thì mất mặt lắm.

 

“Sau này cần dùng xe thì tự lái, làm hỏng xe thì đền cho tôi.” Quý Trầm Giao có một chiếc xe, cơ hội dùng riêng rất ít, chỉ khi điều tra vụ án mới lái. Nhưng cục cảnh sát cũng có cấp xe cho anh, có lúc anh lười chạy đến cục cảnh sát lấy xe nên lái xe của mình. Bây giờ đem chìa khóa xe riêng đưa cho Lăng Liệp, hắn không cần phải đạp cái xe đạp rách kia chạy khắp thành phố nữa.

 

Lăng Liệp cười hì hì cất chìa khóa đi, “Vậy tôi không khách sáo à nha.”

 

Quý Trầm Giao: “Anh khách sáo thử cho tôi xem?”

 

Lăng Liệp chớp chớp mắt, còn chưa mở miệng, mí mắt Quý Trầm Giao đã giật giật như báo động trước. Quả nhiên, Lăng Liệp chắp hai tay trước ngực, bộ dạng giả vờ đáng thương, “Anh Hạ Thành Thật ơi, em ngại lắm à nha ~”

 

Quý Trầm Giao phải cố gắng nhịn lắm mới không nôn trước mặt Lăng Liệp.

 

Lăng Liệp còn vuốt ngực thuận khí giúp anh, kéo đề tài về vụ án. Quý Trầm Giao hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra khu vực vừa đi qua.

 

Hết chương 77.

 

Chương 77: Thân Sơ (27)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên