Chương 77

 

Chương 77:

 

Tô Thời Vũ đút tay vào túi áo khoác trắng, dường như cảm nhận được ánh mắt của Tông Lẫm, cậu ta ngước mắt lên nhìn lại anh.

 

Đôi mắt màu xanh lục kia, giống như một hồ nước lạnh lẽo u tĩnh, phản chiếu bóng dáng của anh vậy.

 

Có lẽ là do hai ngày nay sử dụng dị năng quá nhiều, trên mặt Tô Thời Vũ còn mang theo vẻ mệt mỏi và uể oải rõ ràng, làn da vốn đã trắng bệch, nay dưới ánh đèn hành lang càng thêm trắng đến mức đáng sợ.

 

Tông Lẫm ngẩn người.

 

Lần đầu tiên gặp mặt vị cứu thế chủ này trong hầm trú ẩn, đối phương đã cho anh cảm giác có chút quen thuộc.

 

Lần này, cảm giác quen thuộc khó hiểu đó lại xuất hiện.

 

Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lộ Minh Không trước mặt đã giơ tay lên chào hỏi anh.

 

“Chào! Đội trưởng Tông! Lâu rồi không gặp!” Lộ Minh Không cười tủm tỉm nói, “Lần trước gặp cậu, là bảy năm trước rồi nhỉ. Không ngờ cậu vẫn còn sống.”

 

Tông Lẫm: “….”

 

Anh và Lộ Minh Không, đúng là bảy năm rồi không gặp.

 

Lần gặp mặt trước, anh bị thương nặng được đưa về Viện nghiên cứu, Lộ Minh Không được rã đông đến để chữa trị cho anh.

 

Tuy vết thương của anh đã được kìm hãm, nhưng giá trị lây nhiễm lại không có cách nào giảm xuống.

 

Dù sao lúc đó anh cũng đã thăng lên cấp hai, tác dụng dị năng của Lộ Minh Không đối với anh cũng hạn chế.

 

Nhưng mà, trước khi lên cấp hai, Lộ Minh Không quả thực đã dùng dị năng chữa trị cho anh rất nhiều lần.

 

Dị năng hệ “Linh hồn” thăng từ cấp ba lên cấp hai là một việc cực kỳ nguy hiểm. Nhất là vào lúc đó, thành phố vì “Thâm Sào Chi Noãn” mà rơi vào nguy cơ, bên ngoài thành phố mỗi ngày đều có dị chủng nhìn chằm chằm, trở thành thanh kiếm Damocles treo trên đầu tất cả mọi người trong thành phố. Viện nghiên cứu chỉ có thể dùng cách nhanh nhất để thúc đẩy dị năng của anh tiến cấp.

 

Ba năm đó, số lần Lộ Minh Không bị rã đông là còn nhiều hơn tổng số lần hắn ta rã đông mười năm trước đó.

 

Bởi vì trải nghiệm này, Tông Lẫm đối với vị “Tiền bối” 73 tuổi này vẫn luôn mang theo lòng biết ơn.

 

Lúc này, Lộ Minh Không thò đầu nhìn về phía sau Tông Lẫm, đột nhiên hai mắt sáng lên.

 

Hắn ta lại móc từ trong túi áo ra một bông hồng không biết hái được từ đâu, bước mấy bước lớn đi tới, thuận thế quỳ một gối xuống, hai tay cầm bông hồng giơ lên ​​hướng về phía Thẩm Quyết.

 

“Ôi, người đẹp, đây là bông hồng em vô tình đánh rơi sao? Khuôn mặt của em còn rực rỡ hơn cả bông hồng này….”

 

Diễm Hoa che mắt không nỡ nhìn thẳng.

 

Trần Gia Hoa thì nhìn sang đội trưởng nhà mình đột nhiên trở nên im lặng, áp suất trên mặt hạ thấp đột ngột.

 

Tán tỉnh vợ anh ấy ngay trước mặt anh ấy.

 

Tiền bối Lộ Minh Không, ông đúng là tài giỏi mà.

 

Lộ Minh Không cầm bông hồng, ánh mắt từ khuôn mặt của chàng trai trên xe lăn, trượt thẳng xuống vây đuôi màu tím nhạt lộ ra dưới lớp chăn mỏng, trái tim bùm bùm bùm đập loạn xạ.

 

“Xin hỏi, em có thể sinh con cho tôi được không?”

 

Lộ Minh Không nhịn không được nói.

 

Thẩm Quyết một tay chống cằm, mái tóc đen dài xõa xuống bên má, không chút biểu cảm nhìn Lộ Minh Không.

 

Một giây sau.

 

Bốp.

 

Chiếc đuôi cá trực tiếp quất vào khuôn mặt tuấn tú của Lộ Minh Không, đánh lệch đầu hắn ta sang một bên, để lại một dấu đỏ.

 

Mọi người nhìn nhau.

 

Tông Lẫm một tay túm lấy vai Lộ Minh Không, lôi hắn ta dậy.

 

“Xin lỗi.”

 

Đầu óc bị đánh choáng váng, Lộ Minh Không khó hiểu chớp chớp mắt.

 

Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?

 

Rõ ràng là hắn ta bị đánh mà!

 

Mà hung thủ gây án vẫn mang vẻ mặt không chút biểu cảm, như thể người dùng đuôi tấn công không phải là hắn vậy.

 

Lúc còn là con người, tính tình Thẩm Quyết vẫn luôn rất tốt.

 

Nhưng hiện tại, tâm trạng của hắn quả thực không được tốt cho lắm.

 

Vừa rồi đuôi cá không tát vào “Đường thẳng” đại diện cho sụp đổ trên mặt Lộ Minh Không, đã là hắn cố gắng khống chế kết quả rồi.

 

Đột nhiên Lộ Minh Không cảm thấy sống lưng lạnh toát.

 

Không phải nói lần này người cần hắn ta chữa trị chỉ là một người bình thường à? Tại sao ánh mắt kia lại khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi như vậy?

 

Hơn nữa, tại sao Tông Lẫm lại dùng sức nắm chặt vai hắn ta như vậy, một chút cũng không biết kính lão yêu trẻ…. A, đau quá!

 

“Xin… Xin lỗi. Tôi không nên vừa gặp mặt đã đưa ra yêu cầu đường đột như vậy.” Lộ Minh Không sợ hãi, giơ hai tay lên xin lỗi, “Nhưng tôi là thật lòng. Tôi chính là dị năng giả “Sinh mệnh” đứng đầu bảng xếp hạng trong thành phố, bất kể trên người em có bệnh gì, tôi đều có thể chữa khỏi cho em….”

 

Tiếp nối Diễm Hoa, Trần Gia Hoa cũng che mắt không nỡ nhìn thẳng.

 

Tông Lẫm nhịn không được, nói: “Tiểu Quyết là bạn đời của tôi.”

 

“… Hả?”

 

Lộ Minh Không phát ra một tiếng nghi hoặc, theo bản năng hỏi ngược lại: “Cậu vậy mà cũng có thể tìm được bạn đời à?”

 

Nếu không phải vì Thẩm Quyết, Tông Lẫm đã lôi tên này ra khỏi cửa, lôi đến đấu trường “Thảo luận” cho ra trò rồi.

 

Ba phút sau, Lộ Minh Không rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thật Thẩm Quyết là bạn đời của Tông Lẫm, nhét bông hồng trên tay trở lại túi áo, bắt đầu niệm “Thần chú”.

 

“… Ánh sáng ơi, xin hãy lắng nghe tiếng gọi của tôi. Thánh quang ơi, xin hãy ban phước cho người trước mắt tôi.”

 

Sau một đoạn thánh ca dài, dị năng cấp ba “Châm ngôn chữa lành” được kích hoạt.

 

Vẻ mặt khinh bạc trên mặt Lộ Minh Không biến mất, hai tay mở ra, vẻ mặt từ bi.

 

Một cột sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống người Thẩm Quyết, kèm theo lông vũ bay lượn, hiệu ứng hình ảnh vô cùng chấn động.

 

Nhưng mà, sau khi hiệu ứng đặc biệt biến mất, tình trạng biến dị trên người Thẩm Quyết vẫn không hề giảm bớt. Đuôi cá vẫn còn đó, vẫn được chăn mỏng che lại.

 

Lộ Minh Không dụi dụi mắt, “Sao có thể như vậy?”

 

Theo lý mà nói, với thực lực dị năng cấp ba của hắn ta, chữa trị cho một người bình thường là chuyện nhỏ.

 

Lộ Minh Không không tin, lại vung tay múa chân thi triển dị năng một lần nữa. Nhưng mà, sau hiệu ứng đặc biệt, kết quả vẫn như cũ.

 

“Không! Tại sao có thể như vậy! Tôi không tin!”

 

Lộ Minh Không lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi vô cùng khoa trương.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Máu từ tai hắn ta cũng chảy ra.

 

Mỗi lần Lộ Minh Không sử dụng dị năng, sẽ có một cơ quan bị mất đi chức năng, cần phải phẫu thuật cắt bỏ. Có lúc là thị lực, có lúc là thính giác, có lúc là chức năng thận – Hoàn toàn ngẫu nhiên, không thể dự đoán trước.

 

Nếu ngẫu nhiên đến tim ngừng đập. Cho dù với khả năng tự phục hồi đáng kinh ngạc của Lộ Minh Không, cũng sẽ trực tiếp tử vong.

 

Vì vậy, Chúc Vô Ưu đã từng tốn rất nhiều tâm lực khắc lên người hắn ta xác suất lệch hướng “Vận mệnh”.

 

Chỉ cần mỗi tháng Lộ Minh Không sử dụng dị năng không quá ba lần, thì tim ngừng đập và các sự kiện có thể khiến cơ thể tử vong khác sẽ không bị đưa vào trả giá ngẫu nhiên khi sử dụng dị năng.

 

Mà chỉ cần không chết, với tốc độ tự phục hồi của Lộ Minh Không, rất nhanh sẽ có thể mọc lại cơ quan bị cắt bỏ.

 

Lộ Minh Không không thể tin nổi, hắn ta thử lại một lần nữa, nhưng lần này, hắn ta đã không còn nhìn thấy kết quả.

 

Mắt của hắn đã mù.

 

Ba cơ hội đã dùng hết. Lộ Minh Không phồng má, có chút không cam lòng muốn thử lại, nghiên cứu viên đi theo hắn ta vội vàng kéo hắn lại.

 

“Đủ rồi, anh không thể sử dụng dị năng nữa!”

 

Nhớ tới Lộ Minh Không bây giờ có lẽ đã không nghe thấy, nhà nghiên cứu ra hiệu cho hai nhân viên an ninh bên cạnh, rất nhanh đã trói Lộ Minh Không lại, đặt lên cáng cứu thương, tiện thể dùng băng keo đen bịt miệng hắn ta lại luôn.

 

Tuy Tông Lẫm đã có chuẩn bị tâm lý cho kết quả chữa trị, biết Thẩm Quyết hiện tại không thể coi là “Người bình thường”, dị năng của Lộ Minh Không chưa chắc đã có thể chữa khỏi, nhưng vẫn không ngờ dị năng của Lộ Minh Không lại không có chút tác dụng nào.

 

Anh đứng bên cạnh nhìn, hai hàng chân mày càng nhíu chặt, năm ngón tay siết thành quyền.

 

Như vậy, hiện tại chỉ còn dị năng của Tô Thời Vũ có thể tiếp tục thử nghiệm.

 

Anh quay người sang nói với Tô Thời Vũ.

 

“Tô tiên sinh, làm phiền cậu rồi.”

 

Tô Thời Vũ gật đầu, đi về phía Thẩm Quyết, cúi người muốn cầm lấy chăn mỏng trên đuôi cá của hắn.

 

“Chờ đã,” Tông Lẫm đột nhiên lên tiếng ngăn cậu ta lại, “Chữa trị cũng cần phải trực tiếp tiếp xúc với bộ phận bị lây nhiễm sao?”

 

Tô Thời Vũ khẽ gật đầu, nói: “Trực tiếp tiếp xúc mới có thể chữa trị tốt hơn.”

 

Các dị năng khác nhau quả thực có phương thức kích hoạt và phương thức tác dụng khác nhau.

 

Tuy rằng Tô Thời Vũ đeo găng tay cao su, bộ dạng vô cùng chuyên nghiệp, nhưng Tông Lẫm vẫn mím môi.

 

Anh do dự một chút, bảo những người khác ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.

 

Trong phòng chỉ còn lại ba người, anh, Thẩm Quyết và Tô Thời Vũ.

 

Tông Lẫm trầm giọng nói: “Người yêu của tôi mắc chứng sợ tiếp xúc với người lạ, không thích người lạ chạm vào người. Vì vậy, nếu là chữa trị cần thiết, xin hãy nhanh một chút.”

 

Lại đi qua, cúi đầu nhìn Thẩm Quyết, nói.

 

“Tiểu Quyết, em nhịn một chút. Rất nhanh sẽ xong thôi.”

 

Thẩm Quyết: “… Ừ.”

 

Tông Lẫm đứng bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ tiến hành chữa trị.

 

Nếu có gì không đúng, anh sẽ lập tức ra tay ngăn cản.

 

Tô Thời Vũ đứng trước mặt Thẩm Quyết, cúi người đến gần, đưa tay đặt lên má Thẩm Quyết, lòng bàn tay tuôn ra ánh sáng trắng dịu dàng như đám mây.

 

Thẩm Quyết không có phản kháng, thậm chí còn nhắm mắt lại.

 

Bàn tay Tô Thời Vũ chậm rãi di chuyển trên da hắn, đầu ngón tay vuốt ve vảy cá xung quanh hốc mắt hắn. Còn có gò má, cổ.

 

Nhiệt độ bàn tay của bộ xương ngoài cũng giống như người bình thường, nhưng đối với thân nhiệt đang giảm xuống thấp của hắn lúc này, lại rất ấm áp.

 

Dưới ánh sáng trắng bao phủ, vảy cá dần dần biến mất.

 

—— Có hiệu quả!

 

Sau khi vảy cá trên mặt được chữa khỏi, tiếp theo chính là phần thân trên.

 

Lúc này Thẩm Quyết đang mặc áo sơ mi của Tông Lẫm, rất rộng. Hắn nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

 

Lúc này, Tô Thời Vũ đưa tay cởi cúc áo sơ mi của hắn.

 

Tông Lẫm muốn nói lại thôi, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại không có lý do gì để ngăn cản.

 

Anh đi quan sát biểu cảm của bạn đời nhà mình, cũng không có biểu hiện bài xích khi bị người lạ chạm vào.

 

Áo sơ mi được cởi ra.

 

Tô Thời Vũ ngồi xổm trước mặt Thẩm Quyết, in ánh sáng chữa trị lên vùng bụng bằng phẳng của hắn – Nơi đó cũng mọc vảy cá.

 

Hai người đều không nói lời nào, chỉ tiếp tục loại bỏ lây nhiễm từng chút từng chút một. Động tác của Tô Thời Vũ dứt khoát lưu loát, tuy Thẩm Quyết vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt uể oải, nhưng cũng thể hiện thái độ phối hợp rất tốt.

 

Tông Lẫm nhìn hai người bọn họ, đột nhiên phát hiện ra cảm giác quen thuộc mà anh vẫn luôn cảm nhận được rốt cuộc là từ đâu đến.

 

Tô Thời Vũ và Thẩm Quyết, một người là vị cứu thế chủ mà Chúc Vô Ưu nói, một người là vật chủ mà Vương của dị chủng đã lựa chọn.

 

Rõ ràng là ngoại hình và tính cách đều trông hoàn toàn khác biệt, nhưng lại có một loại xa cách tương tự. Tông Lẫm không nói ra được. Nếu phải miêu tả, thì giống như cách biệt với thế giới này bởi một lớp kính, tất cả mọi người đều ở bên này tấm kính, còn bọn họ lại ở bên kia tấm kính.

 

Không biết từ lúc nào, vảy cá trên thân trên đã được chữa trị xong. Tiến độ chữa trị đã hoàn thành được một nửa.

 

Mà lúc này, nơi có khối lượng công việc lớn nhất đã đến – Chân của Thẩm Quyết. Bộ phận dị hóa rõ ràng nhất.

 

Chiếc chăn mỏng che trên đó bị Tô Thời Vũ nhấc lên.

 

Một chiếc đuôi cá xinh đẹp đến cực điểm, mang theo vảy cá màu tím óng ánh lộ ra.

 

Tô Thời Vũ chỉ liếc mắt một cái, liền đặt tay lên đuôi cá, triển khai dị năng.

 

Tự mình chữa trị cho chính mình là một loại trải nghiệm như thế nào.

 

Thẩm Quyết ngồi trên xe lăn, nghĩ.

 

Trơn trượt. Mát lạnh. Cảm giác sờ rất tốt.

 

Chẳng trách vừa rồi lúc ở trong bồn tắm, Tông Lẫm cứ luôn sờ mó.

 

Vì vậy nhịn không được điều khiển bộ giáp ngoài sờ soạng thêm mấy cái.

 

Tông Lẫm còn đang suy nghĩ về điểm tương đồng trên người hai người, nhìn thấy động tác của Tô Thời Vũ, mí mắt khẽ giật giật.

 

Sau đó, anh nhớ ra, trước kia Thẩm Quyết vì muốn chăm sóc em trai, đã từng làm việc ở đội dọn dẹp bên ngoài thành phố.

 

Nếu anh nhớ không lầm, vị cứu thế chủ mắt màu xanh lục này, cũng xuất thân từ đội dọn dẹp bên ngoài thành phố.

 

Anh đứng bên cạnh nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng.

 

“Tiểu Quyết, em và vị Tô tiên sinh này trước đây có quen biết nhau sao?”

 

Hết chương 77.

Chương 77

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên