Chương 78: Ngoại truyện – Chuyện Tình Cảm Của Kevin

 

Chương 78: Ngoại truyện – Chuyện Tình Cảm Của Kevin

 

Thời tiết dần ấm lên, những chàng gay sành điệu rốt cuộc cũng có thể diện phong cách mũ len kết hợp quần short.

 

Vương Chí Quân đứng trước gương lựa chọn mãi, cuối cùng cũng chọn được một chiếc mũ len màu vàng sáng.

 

Đây là năm thứ hai hắn đến New York, lại một mùa xuân nữa đã đến.

 

Khối lượng bài vở ở New York nặng hơn hắn tưởng tượng, công việc sáng tạo nội dung cũng phát triển tốt hơn mong đợi.

 

Bản thân việc du học đã là một chủ đề nóng hổi, Vương Chí Quân còn sở hữu những “hashtag” hot trend như nghỉ việc không kế hoạch, cộng đồng thiểu số, thời trang… Từ khi đến New York, công việc sáng tạo nội dung của hắn đã lên đến đỉnh cao.

 

Có lẽ rất nhiều người đều khát khao được như hắn, như Lang Dương Dương, thoát khỏi cuộc sống tồi tệ hiện tại để tìm kiếm một khả năng khác.

 

Vương Chí Quân và Lang Dương Dương vẫn giữ liên lạc như trước, nhưng cuộc sống của cả hai đều rất bận rộn, thường xuyên nửa tháng cũng không nói với nhau câu nào.

 

Lần trò chuyện gần nhất, Lang Dương Dương nói rằng hình như cậu ấy không còn nghe thấy hắn kể chuyện cười thô tục nữa.

 

Vương Chí Quân thẳng thắn: Hết tài liệu rồi.

 

Cũng có lúc cô đơn, ban đầu Vương Chí Quân sẽ đến quán bar chơi, rủ người khác uống vài ly, hoặc hẹn Chu Viên cùng nhau lái xe dạo quanh New York.

 

Nhưng những lúc cô đơn rất nhiều, bài vở cũng nhiều, lâu dần, cô đơn trở thành chuyện bình thường như cơm bữa.

 

Điều không thay đổi chính là theo đuổi cuộc sống tốt đẹp. Sau khi công việc sáng tạo nội dung khởi sắc, hắn không còn phải lo lắng về tiền bạc, có thể thuê nhà đẹp, mua quần áo đắt, nạp tiền vào game.

 

Đúng vậy, vừa kết thúc bài tập nhóm lớn nhất học kỳ, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, theo lời bạn học giới thiệu, hắn đã tải về vài game nhỏ, cuối cùng giữ lại một game giải đố có phong cách đồ họa rất đặc biệt, tên là Tom’s Tulip.

 

Hôm nay hắn ăn mặc khá thoải mái, Vương Chí Quân chọn một chiếc túi xách không quá đắt tiền, xách theo túi đựng nguyên liệu vải vóc đã chuẩn bị từ tối qua, lên đường đến trường.

 

Lúc chờ thang máy, theo thói quen hắn mở game Tom’s Tulip, chuẩn bị chơi khi ngồi xe buýt đến trường.

 

Bối cảnh của Tom’s Tulip là thế giới hậu tận thế, nhân vật chính có người mình thích, người đó rất thích hoa tulip, nhưng trên thế giới này đã không còn hoa tulip nữa, anh tình cờ có được manh mối nói rằng vẫn còn hạt giống hoa tulip, từ đó dấn thân vào hành trình tìm kiếm.

 

ID của Vương Chí Quân trong game là Kevin, đã chơi đến màn 11.

 

Mải xem xét đồ đạc trong túi, khi thang máy mở ra, hắn không ngẩng đầu lên mà bước thẳng vào trong.

 

Mỗi tầng của chung cư chỉ có hai căn hộ, căn còn lại vẫn luôn không có ai ở, vậy mà hôm nay lại có người bấm thang máy xuống ở tầng này, hai người đụng phải nhau.

 

Tiếng gọng kính rơi xuống đất rất rõ ràng, Vương Chí Quân cúi đầu nhìn, thấy tròng kính đã rơi ra ngoài.

 

Hắn vội vàng nói xin lỗi, nhặt kính lên giúp người kia, lúc nhặt tròng kính thì phát hiện trên đó có một vết nứt, miệng lẩm bẩm bằng tiếng Trung: “Trời ơi”, đồng thời cảm thán tròng kính thật dày.

 

Ngẩng đầu lên nhìn, là một người đàn ông châu Á khá vạm vỡ, lúc này đang luống cuống vì mất kính.

 

Người kia mặc áo sơ mi kẻ caro điển hình của dân lập trình viên, đeo balo đựng máy tính, tay còn xách túi đồ ăn sáng mua từ cửa hàng tiện lợi.

 

Vương Chí Quân đưa kính cho anh ta: “Thật xin lỗi, nếu cần bồi thường thì anh có thể cho tôi số liên lạc, nhưng bây giờ tôi có việc phải đi.”

 

Tuy người kia có thân hình cao lớn, nhìn qua ít nhất cũng phải 1m85 trở lên, nhưng luôn rụt vai cúi đầu.

 

“Không sao…”

 

Anh ta nói tiếng Trung.

 

Vương Chí Quân: “Anh cũng là người Trung Quốc à?”

 

Người kia gật đầu, anh ta vừa nghe thấy Vương Chí Quân lẩm bẩm nói độ cận cao như vậy nên mới biết hắn là người Trung Quốc.

 

“Không cần bồi thường đâu.” Anh ta nói.

 

Vương Chí Quân vẫn cầm điện thoại trong tay, đánh giá anh ta hai lần: “Xấu hổ quá, vậy để hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé, anh ở cạnh nhà tôi à?”

 

Người kia kéo quai balo, gật đầu.

 

“Tôi tên là Kevin.”

 

“Lý Bác Viễn.”

 

Vương Chí Quân nhún vai, bước vào thang máy, thầm nghĩ đến cái tên nghe cũng đậm chất lập trình viên.

 

Chỉ còn Lý Bác Viễn đứng ngoài thang máy, đeo chiếc kính chỉ còn một bên tròng, mặt mũi thất thần.

 

Người này thơm quá.

 

Khu vực này đúng là có rất nhiều công ty internet, lúc đi xuống, Vương Chí Quân không khỏi nghĩ, làm lập trình viên đúng là kiếm được nhiều tiền, dù sao thì tiền thuê căn hộ này cũng không hề rẻ.

 

Tiết học hôm nay khá nhẹ nhàng, chủ yếu là “Vọc” một số chất liệu đặc biệt, Vương Chí Quân thích nhất là những tiết học liên quan đến chất liệu may mặc, cho đến khi tan học vẫn còn rất phấn khích.

 

Tiết này kéo dài khá lâu, khi kết thúc đã đến giờ ăn trưa, Vương Chí Quân và một bạn nữ cùng lớp đến quán ăn gần trường.

 

Bạn nữ tên Amy, chính là người đã giới thiệu game Tom’s Tulip cho Vương Chí Quân, cô ấy nói là ngoài kia có muôn vàn Amy, cô ấy rất đồng cảm với Tom, một người bình thường nhưng kiên định trong game.

 

Trong lúc ăn cơm, hai người nói chuyện về tiến độ chơi game của nhau, Vương Chí Quân đồng ý tuần sau sẽ cùng cô ấy đi xem một buổi trình diễn thời trang.

 

Vài ngày sau đó đều trôi qua bình thường, lên lớp, tan học, ăn cơm, ngủ nghỉ, lúc nào nắng đẹp thì tìm công viên phơi nắng, trời mưa thì chui vào trung tâm thương mại nghiên cứu những mẫu thiết kế mới của các thương hiệu lớn.

 

Vương Chí Quân có ý định tự tạo dựng thương hiệu riêng, nên rất chú tâm đến việc học và xu hướng thời trang.

 

Hôm nay, khi từ trung tâm thương mại ra ngoài thì trời đổ mưa, Vương Chí Quân không lái xe cũng không mang theo ô, liền chui vào quán cà phê bên cạnh uống tạm ly cà phê chờ mưa tạnh, không ngờ vừa vào trong đã thấy quán chật kín người trú mưa.

 

Vương Chí Quân bưng cà phê nhìn xung quanh, thấy có một chỗ trống ở góc khuất.

 

Bên cạnh là một người đang làm việc, Vương Chí Quân vừa ngồi xuống đối diện, người kia liền ngẩng đầu lên, thấy là hắn, anh ta ngượng ngùng cười ngây ngô, đưa tay kéo kéo chiếc áo nhăn nhúm của mình.

 

“Kevin.” Anh ta vẫn nhớ tên của Vương Chí Quân.

 

Vương Chí Quân mỉm cười, đặt túi xách lên bàn: “Lý…”

 

“Lý Bác Viễn.”

 

“Đúng rồi, Lý Bác Viễn.” Vương Chí Quân vừa nói vừa chú ý đến chiếc kính trên mặt Lý Bác Viễn vẫn là chiếc bị nứt một bên tròng kia, “Anh chưa đổi kính à?”

 

Lý Bác Viễn luôn vô thức rụt người lại, gật đầu: “Chưa kịp.”

 

Vương Chí Quân cười gượng, hắn không có gì để nói chuyện với kiểu đàn ông IT  khô khan chỉ biết mặc áo hoodie và sơ mi kẻ caro này.

 

Nhưng nghĩ đến việc kính của anh ta là do mình làm vỡ, hắn vẫn lên tiếng: “Hay là để tôi đi mua kính mới cùng anh nhé.”

 

Cuối cùng Lý Bác Viễn cũng nhìn thẳng vào Vương Chí Quân: “Thật sao?”

 

Vương Chí Quân: “Còn giả nữa à?”

 

Lý Bác Viễn mím môi: “Nhưng mà…”

 

“Vậy thôi.” Vương Chí Quân cũng nhanh chóng bỏ cuộc.

 

Hắn nhấc ly cà phê lên uống một ngụm, mở mạng xã hội của mình cập nhật vài bức ảnh quần áo mua sắm hôm nay.

 

Lý Bác Viễn cúi đầu, lại im lặng.

 

Nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của anh ta, Vương Chí Quân bỗng dưng cảm thấy hơi bực bội.

 

“Rốt cuộc anh có muốn đi hay không?”

 

Lý Bác Viễn: “Muốn.”

 

Vương Chí Quân: “Vậy thì đi.”

 

Ban đầu hắn định chờ mưa tạnh, nhưng không ngờ Lý Bác Viễn lại nói anh ta lái xe đến.

 

Vương Chí Quân thừa nhận mình là người hơi thực dụng và hay đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đặc biệt là khi nhìn đàn ông.

 

Khi ở bãi đậu xe nhìn thấy chiếc Bentley anh ta lái, hắn cảm thấy nói chuyện với anh ta cũng không còn khó chịu như vậy nữa, tuy nhiên, dân IT lái Bentley thì vẫn là dân IT, khí chất vẫn y như cũ.

 

“Làm lập trình viên kiếm được nhiều tiền vậy sao?” Vương Chí Quân hỏi.

 

Lý Bác Viễn khởi động xe, len lén liếc nhìn Vương Chí Quân: “À…”

 

Vương Chí Quân: “Mua xe bao nhiêu tiền?”

 

Lý Bác Viễn: “Hơn ba triệu tệ một chút.”

 

“Đắt thật đấy.”

 

“Thích từ hồi nhỏ rồi.”

 

“Anh làm ở công ty nào?”

 

“Stage.T.”

 

Vương Chí Quân gật đầu, mắt đang nhìn bảng điều khiển của chiếc xe thể thao: “Nghe quen quen, công ty này làm gì vậy?”

 

Lý Bác Viễn hỏi gì đáp nấy, hơn nữa còn trả lời rất thành thật: “Làm game.”

 

“Game?” Vương Chí Quân nhìn sang Lý Bác Viễn, “Có những game gì vậy?”

 

Lý Bác Viễn vẫn ngơ ngác trả lời: “Có RunG, Tom’s Tulip,… đều là những game nhỏ.”

 

“Cái gì?” Vương Chí Quân kinh ngạc, hoàn toàn không còn tâm trí nào để ý đến bảng điều khiển nữa.

 

Trên mặt Lý Bác Viễn rốt cuộc cũng xuất hiện biểu cảm khác lạ, anh ta ừ một tiếng rồi nói: “Chính là game Tom’s Tulip mà cậu đang chơi đấy.”

 

Vương Chí Quân nghẹn họng, người đàn ông IT này, người mà nếu ném anh ta ra ngoài đường sẽ chẳng ai thèm để ý đến, vậy mà lại chính là người phát triển ra tựa game yêu thích nhất của hắn.

 

“Anh phụ trách mảng nào?”

 

Lý Bác Viễn mỉm cười nhẹ nhàng, tập trung lái xe nói: “Làm một chút ở tất cả các mảng.”

 

“Được rồi, à mà anh là người ở đâu vậy?”

 

“Quê tôi ở Tứ Xuyên.”

 

Vương Chí Quân gật đầu: “Anh định cư ở đây luôn sao?”

 

“Chưa, làm việc một thời gian đã.” Lý Bác Viễn vừa nói vừa lấy hết can đảm hỏi Vương Chí Quân: “Còn cậu?”

 

Vương Chí Quân lập tức trở nên chủ động và nhiệt tình hơn hẳn: “Tôi đến đây du học, làm người sáng tạo nội dung, anh tìm kiếm tên Kevin trên mạng xã hội là ra tôi, nhưng sau này tôi sẽ về nước, sau này muốn tự tạo dựng thương hiệu thiết kế riêng.”

 

Khóe miệng Lý Bác Viễn khẽ cong lên.

 

Nói chuyện một lúc thì đã đến nơi, là cửa hàng mà Vương Chí Quân từng đến, hắn để Lý Bác Viễn tự chọn.

 

Bản thân thì đứng bên cạnh chờ thanh toán.

 

Nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy Lý Bác Viễn ăn mặc giản dị, lại còn ngơ ngác, liền không mấy nhiệt tình, chỉ đứng một bên.

 

Lý Bác Viễn nhìn những chiếc kính trong tủ, chỉ vào vài chiếc gọng đen bên trong, nhân viên lấy ra, đưa cho anh ta một chiếc gương.

 

Lý Bác Viễn thử đeo, cảm thấy gọng kính hơi to, không hợp với mình lắm, liền nói với nhân viên: “Phiền anh lấy cho tôi hai chiếc kia.”

 

“Đều giống nhau cả thôi, anh đeo cái nào cũng vậy.” Nhân viên vừa lẩm bẩm vừa không tình nguyện lấy ra một chiếc.

 

Lý Bác Viễn cũng không tức giận, chỉ nói: “Vâng, nhưng mà chiếc này…”

 

Vương Chí Quân đang cúi đầu xem điện thoại trả lời tin nhắn của người hâm mộ, nghe thấy vậy thì nổi đóa.

 

“Không đẹp.”

 

Lý Bác Viễn nhìn sang Vương Chí Quân, mím môi.

 

Vương Chí Quân: “Anh muốn tôi chọn giúp không?”

 

Lý Bác Viễn lập tức gật đầu, như thể vừa gặp được vị cứu tinh.

 

“Tôi muốn xem cái này, cái này và cái này, phiền anh lấy ra giúp tôi.” Vương Chí Quân chẳng thèm đôi co với kiểu nhân viên bất lịch sự này.

 

Nhân viên cửa hàng vẫn tỏ vẻ khó chịu, nhưng nhìn Vương Chí Quân không phải người dễ qua mặt, đành phải lấy những mẫu mà hắn chỉ ra.

 

Vương Chí Quân: “Thử mấy cái này xem.”

 

“Cũng được, cái này không được, không được, cái này được.” Đây là lĩnh vực chuyên môn của Vương Chí Quân, hắn nhanh chóng chọn ra chiếc gọng kính phù hợp với Lý Bác Viễn.

 

Hắn cầm hai chiếc gọng kính bằng kim loại màu vàng hỏi: “Nếu anh không muốn theo đuổi hình tượng đàn ông IT như trước nữa thì có thể thử kiểu này.”

 

Lý Bác Viễn: “Được.”

 

Nói xong lại lẩm bẩm một câu: “Chẳng ai muốn làm đàn ông IT cả…”

 

“Phụt…” Vương Chí Quân bật cười, không nói gì thêm.

 

Chọn xong gọng kính, đo thị lực, ngày mai đến lấy.

 

Vương Chí Quân muốn thanh toán thì bị Lý Bác Viễn cản lại.

 

“Cậu có thể đi cùng tôi đã là tốt lắm rồi.” Lý Bác Viễn nói.

 

“Rõ ràng anh không thiếu tiền, sao lúc mua đồ lại rụt rè thế?”

 

Lý Bác Viễn lại cúi đầu: “Tôi không biết mua đồ… cũng không đẹp trai.”

 

Vương Chí Quân: “Nào có! Anh…”

 

Lý Bác Viễn cúi đầu: “…”

 

“Thôi được rồi, đừng cúi đầu nữa, anh đang lái xe đấy!”

 

“Ờ, được.”

 

Chiếc xe thể thao rất ngầu, bên trong xe rất yên tĩnh.

 

Vương Chí Quân suy nghĩ cả đoạn đường, cuối cùng cũng lên tiếng khi bước vào thang máy: “Thật ra thì anh trông cũng sáng sủa đấy chứ, chủ yếu là do cách ăn mặc thôi, với lại hơi gầy nữa, mấy người suốt ngày ngồi một chỗ làm việc như anh càng phải chú ý tập thể dục nhiều hơn, anh cao như vậy, tập luyện thêm nữa là thành soái ca rồi.”

 

Lý Bác Viễn đẩy gọng kính bị nứt trên sống mũi, đỏ mặt.

 

Cậu ấy vậy mà lại chịu nói nhiều như vậy với mình.

 

Vương Chí Quân: “Mà tôi không hiểu nổi, anh cũng đâu phải thiếu tiền, sao kính hỏng rồi mà không đi thay?”

 

“Hai ngày nay bận, đang chuẩn bị cho phần 2.” Lý Bác Viễn nói.

 

“A, sắp ra mắt phần 2 rồi sao?”

 

“Ừ.”

 

Tay Vương Chí Quân vẫn xách hai túi giấy, chống nạnh nói: “Ai là người nghĩ ra trò chơi này vậy? Thật lợi hại.”

 

Lý Bác Viễn: “Nhiều người cùng làm.”

 

Vương Chí Quân cười: “Tôi biết rồi.”

 

Thang máy đến tầng của bọn họ, Vương Chí Quân mở cửa nhà mình: “Tạm biệt anh.”

 

Lý Bác Viễn nhìn Vương Chí Quân: “Tạm biệt cậu.”

 

Chưa đầy một tiếng sau khi tạm biệt, Vương Chí Quân vừa tắm xong, lúc cậu đang mặc áo choàng tắm chuẩn bị dưỡng da thì có người gõ cửa.

 

Tay vẫn còn cầm hộp mặt nạ, hắn nhìn qua mắt mèo, không ngờ lại là Lý Bác Viễn.

 

“Chào cậu.”

 

“Chào anh.”

 

Lý Bác Viễn cũng đã thay quần áo, mặc một bộ đồ ngủ kẻ caro, còn đeo tạp dề nữa.

 

“Tôi nấu cơm, cậu…”

 

“Mời tôi sang ăn à?”

 

“Ừ.”

 

Vương Chí Quân mỉm cười, trực tiếp bước ra ngoài, tiện chân đá cửa lại, đến khi cửa đã đóng rồi mới nhớ ra trong tay mình còn cầm hộp mặt nạ, bèn tiện tay mang theo luôn.

 

“Anh còn biết nấu ăn nữa cơ đấy.”

 

“Ừ, tôi đi du học từ nhỏ rồi.”

 

“Từ khi nào vậy?”

 

“Hồi cấp ba.”

 

Vương Chí Quân đi theo Lý Bác Viễn vào nhà, giống như vẻ ngoài giản dị của anh ta, căn nhà trống trơn như nhà mẫu.

 

“Tôi chuyển đến đây cũng gần ba tháng rồi, chưa gặp anh bao giờ.”

 

Lý Bác Viễn kéo ghế cho Vương Chí Quân: “Tôi đi công tác.”

 

Vương Chí Quân ngồi xuống, trên bàn ăn vậy mà lại có thịt kho tàu, đầu cá hấp cay, khoai tây xào và một bát canh trứng cà chua.

 

“Chỉ trong vòng một tiếng mà anh đã nấu xong từng ấy món ăn à?”

 

Có thể thấy Vương Chí Quân rất thích, phần nào Lý Bác Viễn cũng tự tin hơn một chút.

 

“Ừm, trong nhà có sẵn đồ ăn, nên nấu cũng nhanh.”

 

Nói xong liền rót một ly nước cam cho Vương Chí Quân.

 

Vương Chí Quân cầm đũa lên: “Trời ơi!”

 

Lúc ngẩng đầu nhìn Lý Bác Viễn, anh ta vẫn hơi cúi đầu, nhưng khóe miệng lại ánh lên nụ cười.

 

Món ăn rất ngon, đúng chuẩn vị Trung Hoa, Vương Chí Quân ăn liền ba bát cơm.

 

Ăn no rồi nhìn Lý Bác Viễn cũng thấy thuận mắt hơn hẳn.

 

Lúc ăn cơm, liên tục có tin nhắn gửi đến, Vương Chí Quân mở điện thoại xem qua, sau đó bĩu môi tắt đi.

 

“Sao thế?”

 

Vương Chí Quân: “Toàn là mấy gã nghèo kiết xác, chả muốn bỏ công sức gì mà chỉ muốn lên giường với tôi.”

 

Mỗi khi nhắc đến đàn ông, miệng lưỡi Vương Chí Quân lại cực kỳ sắc bén.

 

Lý Bác Viễn gật đầu: “Họ đều thích cậu.”

 

“Ừm, hứ.” Vương Chí Quân kiêu ngạo hất cằm, hỏi Lý Bác Viễn: “Anh có bạn gái chưa?”

 

Lý Bác Viễn lắc đầu, “Còn cậu?”

 

Vương Chí Quân cười lớn: “Nhìn tôi giống có bạn gái à?”

 

“Bạn trai thì sao?”

 

“Hiện tại thì không có.”

 

Lý Bác Viễn uống một ngụm nước cam: “Cậu thích kiểu người như thế nào?”

 

“Hả?” Vương Chí Quân nhất thời không phản ứng kịp, gã IT khô khan này quan tâm chuyện này làm gì?

 

Nhưng đối phương vẫn đang chờ câu trả lời của hắn, suy nghĩ một lúc, hắn chống cằm nói: “Đẹp trai, giàu có, đối xử tốt với tôi.”

 

“Thế nào là tốt?”

 

“Ừm… là người thật lòng với tôi.”

 

Tính cách Vương Chí Quân là vậy, thường thể hiện ra ngoài một cách phóng đại, nhưng bản chất không xấu xa, chỉ là trong giới này, hắn bị gán mác là người phù phiếm.

 

Tình yêu mãnh liệt cũng được, nhưng hiện tại, hắn muốn một người thật lòng với mình hơn.

 

Nghĩ đến đây, Vương Chí Quân cười: “Có phải anh cũng nghĩ tôi là kiểu người như vậy, rất đào hoa, không nghiêm túc?”

 

“Không có.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Hả?”

 

Lý Bác Viễn đột nhiên đứng dậy, bắt đầu dọn bát đũa, sau đó nói: “Ngày mai tôi phải đi gặp khách hàng, có nên mặc áo sơ mi không nhỉ?”

 

Vương Chí Quân cười: “Tất nhiên rồi, nhưng nhất định không được mặc áo sơ mi kẻ caro.”

 

Lý Bác Viễn: “Tôi…”

 

“Tôi xem giúp anh nhé? Tôi không biết nấu ăn, nhưng phối đồ thì vẫn ổn.”

 

Vương Chí Quân chọn cho Lý Bác Viễn một bộ đồ phù hợp để đi gặp khách hàng, thấy anh ta không có cà vạt phù hợp, liền tặng luôn anh ta một chiếc.

 

Sau đó, để cảm ơn, Lý Bác Viễn lại mời hắn đến nhà ăn cơm.

 

Sau đó, bọn họ thường xuyên ăn cơm cùng nhau, Lý Bác Viễn nấu ăn khá ngon, Vương Chí Quân cũng thường xuyên dẫn anh ta đi mua sắm.

 

Là một người cực kỳ thích mua sắm, sau khi nhồi nhét đầy nhà mình, Vương Chí Quân bắt đầu nhồi nhét sang nhà Lý Bác Viễn.

 

Cuộc sống của cả hai đều bận rộn và đều đặn.

 

Sau khi thân thiết hơn, Vương Chí Quân ra vào nhà Lý Bác Viễn rất tự nhiên.

 

Nhưng mà, tên nhóc Lý Bác Viễn này, từ bao giờ đã tập thể hình thành công đến mức này rồi?

 

Vương Chí Quân đang nằm dài trên ghế sofa xem tạp chí thời trang, liếc mắt thấy Lý Bác Viễn bước từ phòng tắm ra, chỉ mặc độc một chiếc quần ngủ.

 

Anh ta không còn khom lưng nữa, ánh đèn chiếu vào người anh ta, có thể nhìn thấy rõ cơ bụng rắn chắc.

 

“Nóng chết đi được.” Vương Chí Quân lẩm bẩm một câu, lật người tiếp tục xem tạp chí.

 

“Có muốn bật điều hòa không?” Lý Bác Viễn đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

 

Vương Chí Quân liếc mắt nhìn, anh ta đã mặc áo ngủ vào rồi.

 

“Không cần đâu, giờ đã là tháng mấy rồi còn bật gì nữa.”

 

“Được.” Lý Bác Viễn ngồi xuống cạnh bàn trà, tiếp tục hí hoáy với máy tính.

 

Vương Chí Quân lật tạp chí chán chê, bèn ném sang một bên, lấy điện thoại ra chơi Tom’s Tulip.

 

Màn này hắn đã chơi hai ngày rồi mà vẫn chưa qua được, có một manh mối mãi không tìm thấy, hắn lẩm bẩm: “Sao màn 49 lại khó đến vậy chứ, màn cuối cùng rồi mà, kẹt ở đây lâu quá.”

 

“Có muốn tôi chỉ cho không?”

 

“Không cần đâu.” Vương Chí Quân vừa nói vừa ngồi dậy: “Nếu anh nói cho tôi thì còn gì là thú vị nữa, IQ của tôi cũng đâu đến nỗi đi đến đây rồi mà vẫn không qua được.”

 

Lý Bác Viễn mỉm cười, tiếp tục dùng máy tính làm việc.

 

Anh ta đã thay chiếc kính gọng đen cứng nhắc, đeo chiếc kính gọng kim loại màu vàng mà Vương Chí Quân chọn cho.

 

Có lẽ đây là một kiểu gu thẩm mỹ, những người đàn ông cao lớn với đường nét khuôn mặt góc cạnh, có chút cơ bắp, đeo kính gọng kim loại lại càng thêm phần quyến rũ.

 

Nếu nói chàng trai thư sinh đeo kính này vào là thành kiểu bad boy tri thức, thì người đàn ông cơ bắp đeo kính chính là kiểu bad boy chính hiệu.

 

Trời còn chưa vào hè hẳn mà Lý Bác Viễn đã rám nắng hơn, trông khác hẳn so với lúc mới quen.

 

Vương Chí Quân vừa nghĩ vừa cảm thấy trong lòng bỗng dưng rối bời.

 

“Tôi về đây.” Vương Chí Quân nói.

 

Lý Bác Viễn ngẩng đầu: “Hả? Sớm vậy?”

 

Vương Chí Quân: “Tôi cũng không thể ngày nào cũng đến đây quấn lấy anh được, như vậy kỳ lắm.”

 

Lý Bác Viễn: “Sao lại nói vậy?”

 

“Ấy, không có gì đâu.” Vương Chí Quân đứng dậy, cất tạp chí vào chỗ cũ rồi bỏ đi.

 

Lý Bác Viễn cũng đứng dậy đi theo.

 

Vương Chí Quân: “Làm gì vậy, muốn tiễn tôi về à?”

 

Lý Bác Viễn đứng ở cửa, cúi đầu không nói, sau đó khẽ ngẩng lên hỏi: “Cậu và người tên Mark kia…”

 

“Cái gì?”

 

“Mark…”

 

Vương Chí Quân chợt hiểu ra: “Anh ta? Tôi với anh ta thì có thể có gì chứ?”

 

Lý Bác Viễn: “Anh ta đang theo đuổi cậu.”

 

“Thì sao chứ? Người theo đuổi tôi nhiều lắm.” Vương Chí Quân bất đắc dĩ cười, mở khóa vân tay, chui vào nhà mình.

 

Về nhà viết kịch bản được một lúc thì không viết nổi nữa, Vương Chí Quân leo lên giường nằm, cũng chẳng ngủ được, lại lấy điện thoại ra chơi game.

 

Nhân vật nhỏ bé đeo ba lô du lịch đã bị kẹt ở đây hai ngày rồi, hắn đã lấy được hạt giống hoa tulip, nhưng cánh cửa gỗ trước mặt vẫn đóng chặt, cứ đến gần NPC là trên đầu nó lại hiện lên một thanh ngang, trên đó vẽ một mặt trời. NPC nói cần đưa cho nó một thứ gì đó, nhưng Vương Chí Quân đã lấy hết đồ trong túi ra mà nó vẫn nói không đúng.

 

Chỉ lặp đi lặp lại một gợi ý.

 

“Mệt quá… Hãy nhìn về phía trước, luôn luôn nhìn về phía trước…”

 

Vương Chí Quân không tìm thấy manh mối, bực bội chọc chọc vào đầu ông già NPC mấy cái.

 

Thật sự không chịu nổi nữa, hắn mở trình duyệt web, định tìm kiếm hướng dẫn.

 

Nhưng vào giây phút cuối cùng, hắn lại thoát ra.

 

Màn này, hắn đã kẹt ở đây năm ngày rồi.

 

Bài học tuần này là về thêu thùa, Vương Chí Quân đã từng tổ chức hai buổi trình diễn thời trang theo chủ đề thêu, trong đó thêu Tô Châu là điểm nhấn, sau khi giảng xong các kỹ thuật thêu hiện đại, giáo viên bắt đầu nói về thêu tay, Vương Chí Quân liền chia sẻ về những gì hắn biết về thêu Tô Châu.

 

Sau khi tan học, giáo viên gọi Vương Chí Quân lại, nói rằng cô ấy đang hợp tác với một nhà thiết kế trong một dự án thiết kế thêu, muốn hẹn hắn và nhà thiết kế đó gặp mặt trò chuyện.

 

Cơ hội tốt như vậy, Vương Chí Quân đương nhiên đồng ý ngay.

 

Về đến nhà, vừa bước ra khỏi thang máy, Lý Bác Viễn đã mở cửa.

 

“Tan làm sớm vậy à?” Vương Chí Quân nói.

 

Lý Bác Viễn mặc một bộ đồ tập bó sát, có vẻ như vừa đi tập gym về.

 

Anh ta nói: “Ừm, trưa nay đã về rồi.”

 

“Thời gian làm việc của công ty của anh thoải mái nhỉ.” Vương Chí Quân vừa nói vừa đi đến trước mặt Lý Bác Viễn, dựa vào tường định nói gì đó, nhưng lại bị giọt mồ hôi lăn trên yết hầu anh ta thu hút, quên mất mình muốn nói gì.

 

Lý Bác Viễn: “Ngày mai có tiệc mừng công của Tom’s Tulip, tôi phải lên phát biểu.”

 

“Chọn đồ đi.”

 

“Ừm, tối nay muốn ăn gì?”

 

Vương Chí Quân suy nghĩ một chút: “Ăn thịt đi, trong nhà còn gì không?”

 

Lý Bác Viễn đẩy cửa ra, nhường chỗ: “Vào xem đi.”

 

Vương Chí Quân bước vào, tự nhiên thay dép, tấm thảm chùi chân ở cửa này là do hắn giúp Lý Bác Viễn chọn.

 

“Anh định nói gì trên sân khấu?”

 

“Tổng kết một chút.”

 

“Vậy à, công ty ở Mỹ cũng thích làm mấy trò này sao?”

 

Lý Bác Viễn đi theo sau Vương Chí Quân, mãi đến khi hắn đi đến tủ lạnh anh ta mới tiến lên một chút, mở tủ lạnh ra cho Vương Chí Quân xem.

 

Anh ta nói: “Cũng chỉ là mọi người cùng nhau ăn uống, có tiệc rượu nhẹ nữa.”

 

“Ồ? Nghe có vẻ vui đấy.”

 

“Có thể dẫn bạn nhảy đi cùng.”

 

Vương Chí Quân nhìn thấy trong tủ lạnh có thịt bò, vừa lấy nước trái cây vừa nói: “Ăn bò kho gừng nhé, cho nhiều khoai tây vào, thế anh dẫn ai đi?”

 

Lý Bác Viễn: “Tôi không có bạn nhảy, hay là cậu đi cùng tôi?”

 

“Công ty anh có anh chàng đẹp trai nào không?”

 

“Maybe.”

 

Vương Chí Quân: “Bao giờ vậy?”

 

Lý Bác Viễn nói thời gian, Vương Chí Quân xem lịch trình của mình, không có vấn đề gì, bèn đồng ý, vừa hay ăn cơm xong cùng nhau đi dạo mua sắm quần áo luôn.

 

Vì là công ty game, nên không khí khá thoải mái, đều là người trẻ tuổi, không cần ăn mặc quá trang trọng, nhưng vì phải quay video lưu lại cho công ty, nên cũng không thể quá xuề xòa.

 

Vương Chí Quân chọn cho anh ta một chiếc áo sơ mi dài tay chất liệu giống như vải lanh, sau khi mặc vào, hắn bảo anh ta xắn tay áo lên.

 

“Để tôi làm cho.” Thấy anh ta vụng về quá, Vương Chí Quân tiến lên giúp anh ta xắn tay áo.

 

Bình thường không đứng gần như vậy, không ngờ đến gần mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà bản thân đã trở nên nhỏ bé trước mặt anh ta.

 

Lúc xắn tay áo, đối diện với lồng ngực anh ta, bờ vai anh ta đã trở nên rắn rỏi, có thể mặc những trang phục ôm sát cơ thể rất đẹp.

 

“Anh… tập luyện hiệu quả ghê nhỉ.”

 

“Vậy sao?”

 

“Ừm, không phải là ngày nào anh cũng lén lút uống bột protein đấy chứ?” Vương Chí Quân cười.

 

Lý Bác Viễn cũng khẽ cười, không nói gì.

 

Nào chỉ có vậy, nào chỉ có bột protein.

 

Bốn tháng tập luyện gian khổ, nhưng nhìn thấy vóc dáng ngày càng đẹp hơn thì mọi thứ đều đáng giá.

 

Đồng nghiệp không ít lần nói, nửa năm nay anh ta thay đổi rất nhiều.

 

Dáng người đẹp hơn, làn da cũng đẹp hơn, thậm chí gu ăn mặc cũng trở nên cực kỳ có phong cách, con người cũng trở nên cởi mở và hoạt bát hơn rất nhiều.

 

Bọn họ đều biết Lý Bác Viễn có một “Người bạn” đã giúp anh ta thay đổi, nhưng chưa từng được gặp mặt.

 

“Bây giờ tôi có được coi là trai đẹp chưa?” Lý Bác Viễn đột nhiên hỏi.

 

Vương Chí Quân đang loay hoay chỉnh cổ áo cho anh ta, thử đi thử lại, vẫn là cởi hai cúc áo thì đẹp hơn.

 

Hắn thuận miệng trả lời: “Ừm.”

 

Lý Bác Viễn: “Cậu đã qua màn cuối cùng chưa?”

 

Vương Chí Quân: “Chưa.”

 

Lý Bác Viễn: “Có thể cậu sẽ mãi mãi không qua được.”

 

“Coi thường tôi à?”

 

“Không, cậu rất thông minh.”

 

Vương Chí Quân liếc anh ta một cái, xoay người lắc mông đi chọn quần áo cho mình, tuy quần áo của hắn đã nhiều đến mức không còn chỗ nhét, nhưng Lý Bác Viễn đã nói là anh ta trả tiền, đương nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội này.

 

Bữa tiệc mừng công còn náo nhiệt hơn Vương Chí Quân tưởng tượng, đúng là công ty kiểu này rất biết cách chơi.

 

Nói là tiệc mừng công, thực chất là một bữa tiệc.

 

Vương Chí Quân là người vui vẻ hoạt bát, đi đến đâu cũng được mọi người chào đón.

 

Lý Bác Viễn nói có việc cần trao đổi với đồng nghiệp, Vương Chí Quân liền tự mình trò chuyện với mấy nữ nhân viên đang mặc lễ phục mới nhất của mùa.

 

“Trời ơi! Đó là tạp chí thời trang hàng đầu thế giới!” Nữ đồng nghiệp kinh hô khi biết được công ty mà Vương Chí Quân từng làm việc.

 

“Cậu dùng nước hoa gì vậy?”

 

“Đến từ Trung Quốc? Làm sao để mua được vậy?”

 

“Kevin, Charles thích cậu là chuyện quá đỗi bình thường.”

 

“Cái gì?” Vương Chí Quân đang uống dở ly champagne liền dừng lại, “Ai thích tôi?”

 

“Charles, sếp của chúng tôi đấy.”

 

“Sếp của các cô?”

 

“Đúng vậy, chẳng phải cậu là do anh ấy mời đến sao? Chúng tôi đều rất muốn làm quen với cậu.”

 

Vương Chí Quân ngớ người ra.

 

Nữ đồng nghiệp tóc vàng dựa vào quầy bar, dùng giọng ngưỡng mộ nói: “Charles nói cậu là người chân thành nhất thế giới, gu thẩm mỹ của cậu siêu đỉnh, cậu là người tốt bụng nhất, hài hước nhất, là cậu đã khiến anh ấy trở nên tốt đẹp hơn.”

 

Nói xong còn lén lút nói xấu: “Trước đây Charles là một ông sếp kỳ quặc, chẳng bao giờ nói chuyện.”

 

Vương Chí Quân sững sờ hết lần này đến lần khác, cuối cùng thốt ra một câu hỏi: “Cô nói Charles, Lý Bác Viễn, là sếp của các cô sao?”

 

Vẻ mặt nữ đồng nghiệp còn kinh ngạc hơn cả hắn.

 

Lúc này, ở giữa bữa tiệc, trên khoảng sân nhỏ in poster Tom’s Tulip, một chùm ánh sáng chiếu vào, Lý Bác Viễn mặc áo sơ mi màu xám đứng đó, tay cầm một tập bản thảo và một chiếc micro nhỏ.

 

“Hôm nay là ngày để cảm ơn sự nỗ lực của mọi người trong suốt một năm qua, Tom’s Tulip đã nhận được sự yêu thích vượt xa mong đợi của chúng tôi…”

 

Lý Bác Viễn nói khoảng năm phút, chủ yếu là về số liệu của Tom’s Tulip và lợi nhuận của công ty, đồng thời thông báo mọi người đều có thưởng.

 

Hóa ra anh ta không phải là một lập trình viên bình thường, mà là ông chủ của công ty khởi nghiệp game đang rất được chú ý này.

 

Vương Chí Quân vỗ trán.

 

Đúng vậy, nếu không thì sao anh ta có thể lái Bentley, sống trong căn hộ cao cấp, thời gian làm việc lại thoải mái như vậy chứ.

 

Vương Chí Quân uống một ngụm champagne, trong lòng vừa cảm thấy anh ta thật lợi hại, vừa bực bội vì anh ta không nói với hắn.

 

Còn nữa… đồng nghiệp của anh ta nói anh ta thích mình?

 

Vương Chí Quân nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy kiểu thích mà bọn họ nói chỉ là thích kiểu bạn bè, dù sao thì người phương Tây thường thể hiện sự yêu thích của mình rất nồng nhiệt.

 

Đang suy nghĩ miên man thì Lý Bác Viễn đi tới.

 

“Loại champagne này là loại cậu nói thích uống lần trước.” Lý Bác Viễn trở về bên cạnh Vương Chí Quân, giọng nói vẫn ngây ngô như vậy.

 

Vương Chí Quân: “Loại này đắt lắm đấy.”

 

Lý Bác Viễn: “Chúng tôi đã kiếm được kha khá rồi.”

 

“Sao anh không nói với tôi anh là ông chủ?”

 

“Là một ông chủ tồi tệ, sợ cậu thấy game không còn hay nữa.”

 

Vương Chí Quân cười: “Tôi nhỏ mọn vậy sao? Tom’s Tulip là một game rất hay mà.”

 

Lý Bác Viễn lắc đầu, “Kevin, có muốn đến văn phòng của tôi xem không, trong đó có bản thảo của Tom’s Tulip.”

 

“Được đấy.” Vương Chí Quân lập tức đồng ý, nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Văn phòng của Lý Bác Viễn là một phòng họp trong suốt, có thể thấy là được ngăn cách sau này, bên trong có rất nhiều mô hình và tài liệu.

 

Bàn làm việc cực kỳ lớn, trên đó có hai màn hình cực lớn, một bàn phím cực ngầu, và một… bông hoa tulip cực lớn.

 

Cuối cùng Vương Chí Quân cũng hiểu ra, hắn không dám quay đầu lại nhìn Lý Bác Viễn.

 

“Kevin.”

 

“Anh…”

 

Lý Bác Viễn: “Cậu vẫn chưa qua được màn cuối cùng phải không?”

 

Vương Chí Quân: “Sao lại nhắc đến chuyện này nữa?”

 

Lý Bác Viễn: “Cậu có thể mở game lên được không?”

 

“Làm gì vậy…” Vương Chí Quân hơi sợ hãi, bọn họ là bạn bè mà.

 

Nhưng cuối cùng hắn vẫn mở game lên.

 

“Quay người lại.” Lý Bác Viễn nói.

 

Vương Chí Quân quay người lại, nhìn Lý Bác Viễn: “Bác Viễn, tôi không thích thay đổi mối quan hệ với bạn bè.”

 

Lý Bác Viễn chỉ dịu dàng mỉm cười: “Ý tôi là quay người lại trong game, quay người lại, cứ thế đi ngược về.”

 

“Hả?” Vương Chí Quân ngẩn người ra một lúc, sau đó lập tức hiểu ý anh ta.

 

Hắn điều khiển nhân vật đi ngược về phía sau, đẩy từng cánh cửa khác nhau, trở về điểm xuất phát, nhìn thấy một cánh cửa gỗ quen thuộc đối diện khu phố đổ nát.

 

Chính là cánh cửa gỗ ở màn cuối cùng.

 

Nhân vật nhỏ bé đi trên đường phố, thanh ngang trên đầu lấp đầy ánh nắng mặt trời.

 

Vương Chí Quân điều khiển nhân vật, mở cánh cửa đó ra, ông già NPC râu trắng xuất hiện trước mặt.

 

Và phía sau ông ta là một vườn hoa.

 

“Chúc mừng cậu! Chắc hẳn cậu rất thắc mắc tại sao lại mở như vậy, nhưng đừng ngạc nhiên, đôi khi chúng ta cần phải chậm lại, nhìn những thứ xung quanh…”

 

“Hãy gieo trồng bông hoa tulip của riêng cậu đi.”

 

“Kevin, cậu có thể… nhìn tôi một chút được không?” Lý Bác Viễn nhẹ giọng lên tiếng.

 

Vương Chí Quân: “Sao anh không nói sớm?”

 

Lý Bác Viễn: “Bởi vì lúc đó tôi quá mờ nhạt.”

 

Vương Chí Quân ngẩng đầu nhìn anh ta, Lý Bác Viễn nói: “Có thể cho tôi cơ hội này không? Hãy nhìn tôi bằng ánh mắt khác, tôi chỉ cần giống như Jack, Alston và những người khác, có được một cơ hội hẹn hò với cậu.”

 

Giờ phút này anh ta rõ ràng rất rực rỡ, nhưng trước mặt Vương Chí Quân, anh ta vẫn giống như lần đầu gặp mặt cách đây nửa năm, là một chàng trai bình thường theo đuổi người mình thích.

 

“Tôi đối với đàn ông không bao dung như đối với bạn bè đâu.” Vương Chí Quân nói.

 

Lý Bác Viễn: “Tôi biết, đẹp trai, giàu có, đối xử tốt với cậu.”

 

Vương Chí Quân đột nhiên tỉnh ngộ.

 

Lý Bác Viễn trước mặt, dường như đều phù hợp.

 

Lý Bác Viễn tiến lên cầm lấy bông hoa tulip màu hồng trên bàn, bàn tay nắm lấy bó hoa khẽ run rẩy.

 

“Tôi là Tom bình thường nhất, còn cậu là bông hoa tulip của tôi.”

 

Vương Chí Quân không nhịn được cười: “Ai dạy anh nói thế?”

 

Lý Bác Viễn: “Được rồi, là người viết quảng cáo của công ty, nhưng… nhưng tôi đã trả cho cô ấy 200 đô la để mua bản quyền sử dụng.”

 

Anh ta cố gắng pha trò một chút.

 

“Vậy được rồi.” Vương Chí Quân ngẩng cao đầu kiêu hãnh, nhận lấy bó hoa tulip.

 

“Chỉ là hẹn hò thôi đấy.”

 

Lý Bác Viễn: “Tôi sẽ làm tốt hơn những người khác.”

 

Vương Chí Quân ngẩng đầu lên, “Anh cổ hủ như vậy, có thể chấp nhận việc thân mật trong lúc hẹn hò không?”

 

“Cái gì?”

 

“Ý em là, bây giờ anh có thể hôn em rồi.”

 

Hết chương 78.

 

Chương 78: Ngoại truyện – Chuyện Tình Cảm Của Kevin

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên