Chương 78: Thân Sơ (28)
Camera giám sát ở khu dân cư Hoa Viên cho thấy, sau khi Vương Hồng Cường rời khỏi khu dân cư đã rẽ trái, như vậy điểm đến của gã ta là nằm ở hướng Đông. Một nửa số địa điểm trên bản đồ bị loại trừ, trong khi bốn địa điểm còn lại, nơi xa xôi hẻo lánh nhất chính là đường Đông Liễu, vị trí hiện tại của Quý Trầm Giao và Lăng Liệp.
Ngày hôm đó, có lẽ Vương Hồng Cường đến đây để “săn mồi”, nhưng còn chưa kịp chờ “con mồi” xuất hiện thì đã bị sập bẫy, rơi vào cái lưới đã được giăng sẵn từ lâu.
Vậy kẻ đó sẽ đưa Vương Hồng Cường đi đâu?
“A!” Lăng Liệp chỉ về phía đông, “Đi từ chỗ này ra khỏi huyện, có rất nhiều nhà máy sản xuất búp bê bỏ hoang. Tiểu Quý, có muốn đến xem thử không?”
Phần phía Tây ở huyện Hoa Tại vốn náo nhiệt hơn, cánh đồng hoa và khu giao dịch đều ở phía Tây. Hơn mười năm trước, phía Đông xây dựng không ít nhà máy, hợp tác sản xuất vật liệu đóng gói hoa tươi, đồ trang trí búp bê. Nhưng vì kinh doanh quản lý yếu kém, định vị phát triển có vấn đề, nên những nhà máy này đều không tồn tại được lâu, vài năm sau cũng lần lượt bị bỏ hoang.
Khu vực trung tâm thành phố Hạ Dung nằm ở phía Tây huyện Hoa Tại, vì vậy huyện Hoa Tại vẫn luôn phát triển về phía Tây, những khu đất hoang phía Đông dần dần không còn được coi là một phần của huyện Hoa Tại nữa. Khung cảnh hoang tàn thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Hoàng hôn buông xuống, phủ lên những căn nhà thấp bé cũ kỹ đổ nát một màu sắc ảm đạm, trông càng thêm tàn tạ. Quý Trầm Giao và Lăng Liệp đứng giữa nhà máy hoen gỉ, ngước mắt nhìn xung quanh, giữa đôi mày nhíu chặt thành mấy nếp sâu hoắm.
Nếu chỗ này mà được cải tạo thành nhà ma theo phong cách đang thịnh hành, chắc chắn sẽ thu lời rất lớn – nước bẩn từ những đường ống bị ăn mòn nhỏ giọt, “tí tách tí tách” rơi xuống sàn nhà ẩm ướt; búp bê đồ chơi chưa qua xử lý vứt ngổn ngang trên mặt đất, cái thì cụt tay, cái thì gãy chân, ngoài những con thú nhồi bông đáng yêu, lại còn có cả búp bê người lớn bằng cao su; trong không khí phảng phất một mùi hôi thối kỳ dị, không phải mùi xác chết, mà giống mùi đồ ăn và rác rưởi thối rữa hơn.
Rạng sáng ngày 10 tháng 3, nếu Vương Hồng Cường đến đường Đông Liễu “săn mồi”, gã ta sẽ vì lý do gì mà chủ động đến nơi này?
Câu trả lời đã rất rõ ràng, có người dáng dấp yểu điệu – không nhất định là phụ nữ, cũng có thể là đàn ông giả gái – đi qua trước mặt gã ta, giả vờ hoảng hốt bỏ chạy, dẫn gã ta đến đây.
Ở đây nhà xưởng nằm san sát nhau, lại không có điện, hai người muốn xác nhận toàn bộ khu vực này trước khi trời tối thì gần như là điều không thể. Quý Trầm Giao gọi điện thoại về đội trọng án, bảo Tịch Vãn dẫn một tổ đến khám nghiệm hiện trường, đồng thời xin huyện Hoa Tại điều động hơn hai mươi người đến hỗ trợ tìm kiếm.
Máy phát điện chạy ầm ầm rung chuyển cả một khu vực, đèn pha công suất lớn chiếu xuống, nhà máy đen ngòm bỗng chốc sáng như ban ngày. Người “ngoài” duy nhất xuất hiện ở hiện trường là Lăng Liệp, cái giỏ sau lưng hắn không biết đã bị vứt đi đâu từ lâu, nhưng trên tay vẫn còn cầm một đóa hoa hồng.
Khi Quý Trầm Giao đang chỉ huy hiện trường, hắn lặng lẽ nhét hoa hồng vào tay Quý Trầm Giao. Anh bận rộn không để ý cầm phải thứ gì, cứ thế dùng hoa hồng làm gậy chỉ huy, vung vẩy một hồi lâu mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
Quý Trầm Giao cạn lời nhìn đóa hoa hồng sắp rụng hết cả cánh, khóe miệng giật giật. Tịch Vãn đứng bên cạnh nhịn cười, “Đội trưởng, sáng kiến này hay đó, sau này anh cứ cầm một bông hoa là được, đội trọng án của chúng ta sẽ có tiểu ma tiên BaLaLa.”
Quý Trầm Giao nghiến răng nghiến lợi quay người đi tìm Lăng Liệp, Lăng Liệp đã cười đến mức không thấy cả mắt đâu.
Công tác tìm kiếm kéo dài đến tận rạng sáng, trong bể nước khô cạn của nhà máy số tám phát hiện một bộ thi thể đã bắt đầu quá trình phân hủy thành xương.
Trong bể nước chất đầy rác rưởi và búp bê bẩn thỉu, thi thể bị chôn vùi bên trong, nếu vội vàng di chuyển có lẽ sẽ khiến những manh mối vốn có biến mất.
Đội trọng án tốn không ít công sức để dọn dẹp rác rưởi xung quanh, An Tuần tiến hành khám nghiệm tử thi tại chỗ.
“Người chết từng bị thiêu, nhưng không phải bị thiêu chết.” An Tuần nhẹ nhàng lật thi thể, “Sau khi gã ta chết mới bị người ta đặt ở đây, mặt bể bên dưới và các vị trí khác của bể nước có nhiều mức độ cháy khác nhau, chứng tỏ gã ta không giãy giụa. Hơn nữa quá trình thiêu đốt còn không kéo dài quá lâu, lớp tro bẩn do dịch cơ thể hóa lỏng và phân hủy tạo thành vẫn còn bám trên xương. Có lẽ mục đích của hung thủ chỉ là muốn xóa đi dấu vết trên bề mặt thi thể. Nhưng mà việc thiêu đốt này quả thật đã ảnh hưởng đến quá trình phân hủy, tôi đoán thời gian tử vong của người chết ít nhất cũng là ba tháng trước.”
Thời gian này trùng khớp với Vương Hồng Cường.
Quý Trầm Giao hỏi: “Không phải bị thiêu chết, vậy nguyên nhân cái chết là gì?”
An Tuần cầm hộp sọ đã hóa đen xám, “Vỡ xương lõm vùng chẩm, chỗ này có lẽ là vết thương chí mạng.”
Những manh mối quan trọng đều đã biến mất theo quá trình thiêu đốt và phân hủy, hài cốt được đưa về cục cảnh sát để tiến hành giám định pháp y và so sánh đối chiếu thân phận. Đến khi trời sáng, kết quả đối chiếu DNA đã chứng thực, người chết đúng là Vương Hồng Cường.
Sau hơn ba tháng đã trôi qua, hiện trường chỉ còn lại vết máu và tàn dư mô não, không có dấu vết giằng co đánh nhau.
Vết máu xuất hiện ở vị trí cách bể nước hơn mười mét, từ dấu vết đó có thể thấy, hung thủ đã đánh gục Vương Hồng Cường ở nơi này. Vương Hồng Cường ngã xuống bất tỉnh, hung thủ lại bồi thêm mấy nhát vào sau gáy gã ta, cho đến khi xác nhận gã ta đã chết.
Sau đó, hung thủ đã kéo lê Vương Hồng Cường đi, ném xuống bể nước, châm lửa đốt.
Trong bể nước không phát hiện chất gây cháy, thứ hung thủ đốt rất có thể chỉ là quần áo của Vương Hồng Cường.
Ngọn lửa cháy không lớn, sau khi bề mặt da thịt bị cháy sém, hung thủ kéo vòi nước đến, dòng nước bẩn xả xuống, ngọn lửa ban đầu bùng lên, không lâu sau thì tắt ngấm.
Hung thủ đã chà rửa sàn nhà, nhưng vẫn còn dấu chân sót lại, là một đôi giày cao gót.
Điều này lại trùng khớp với suy đoán của Quý Trầm Giao, nhưng người đi giày cao gót không nhất định là phụ nữ.
“Giày cao gót đế thô cỡ 42, nếu là phụ nữ thì cô ta cao ít nhất cũng phải một mét tám. Hơn nữa nếu bình thường cô ta đi giết người thì sẽ đi giày thể thao.” Tịch Vãn nói, “Khả năng đàn ông cải trang thành phụ nữ cao hơn, giày cao gót là thứ hắn ta cố ý dùng để đánh lạc hướng chúng ta. Nhưng mà đội trưởng, vụ án của Vương Hồng Cường và Ngụy Húc Duyên thật sự có thể gộp lại thành một vụ được sao? Thủ pháp gây án của hung thủ hoàn toàn khác nhau.”
Quý Trầm Giao cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Vụ án của Vương Hồng Cường sở dĩ từ vụ mất tích biến thành vụ án mạng, hoàn toàn là vì đội trọng án khi điều tra vụ án của Ngụy Húc Duyên đã phát hiện ra một “ngõ rẽ”. Nhưng thi thể của Vương Hồng Cường đã được tìm thấy, ngoài dấu chân giày cao gót tại hiện trường, còn lại không cung cấp thêm manh mối nào nữa.
Muốn gộp án thì phải xác định được động cơ vốn chỉ là suy đoán trước đó – hung thủ trừng phạt những kẻ “săn mồi” phụ nữ.
Một người mất tích khác, Đặng Tử An hai mươi bảy tuổi, theo logic của hướng điều tra “săn mồi” này, rất có thể cậu ta cũng đã gặp nạn rồi, nhưng đội trọng án vẫn chưa tìm thấy thi thể của cậu ta.
Điều tra vụ án không phải là chuyện một sớm một chiều, dù là đội tinh nhuệ đến đâu cũng cần phải nghỉ ngơi. Quý Trầm Giao là người cuối cùng rời khỏi văn phòng, thời gian đã qua nửa đêm.
Lăng Liệp không những chưa ngủ, mà còn đang nấu lẩu, “Ôi chao, tiểu thiếu gia nhà chúng ta lại về ăn chực rồi, sao mà chọn đúng thời điểm thế không biết? Tôi vừa nấu xong là cậu về tới!”
Quý Trầm Giao: “…”
Nửa đêm ăn lẩu thật là tội lỗi, nhưng Quý Trầm Giao nghĩ, dù sao thì Lăng Liệp cũng đã nấu rồi còn gì!
Hai người lần này cũng không bưng đồ ăn ra phòng khách, mỗi người bưng một bát, đứng bên cạnh nồi lẩu đang sôi sùng sục, vừa ăn vừa bàn chuyện vụ án.
Lăng Liệp nói: “Trên mạng đang bàn tán xôn xao về vụ án này.”
Quý Trầm Giao đã dự liệu trước được. Vấn đề xã hội “săn mồi” phụ nữ này ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn lọt vào tầm mắt của mọi người, nếu nói vụ án này có chỗ tốt nào, thì có lẽ là nó đã vạch trần một vết sẹo thối rữa, thúc đẩy xã hội coi trọng sự an toàn của phụ nữ hơn.
Sau này những kẻ như Ngụy Húc Duyên sẽ lấy đó làm gương, ít nhất thì trong một khoảng thời gian dài sẽ bớt lộng hành đi.
Quý Trầm Giao cắn một miếng bánh gạo, độ chín vừa tới, nấu thêm vài giây nữa là nhũn ra, “Trên mạng nói gì?”
Lăng Liệp ngẩng đầu, “Ý kiến của cư dân mạng không giống với tưởng tượng của tôi lắm.”
“Hả?”
“Tôi cứ tưởng mọi người sẽ cùng nhau lên án người tên Ngụy gì đó, người tên Vương gì đó, nhưng cậu đoán xem sao?” Lăng Liệp đưa điện thoại cho Quý Trầm Giao, “Vậy mà phần lớn mọi người lại đang chửi mắng nữ giới.”
Quý Trầm Giao lập tức cầm lấy điện thoại, từng dòng bình luận ngôn từ gay gắt tràn ngập màn hình——
[Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất! Người ta chỉ nhìn bạn mấy cái, vậy mà bạn đã có thể giết người! Coi xã hội này không còn luật pháp nữa chắc?]
[Đừng có nói với tôi cái gì mà nạn nhân hoàn hảo. Bọn họ đúng là không hoàn hảo, nhưng bọn họ đáng phải chết sao?]
[Tôi nói thế nào? Đáng lẽ không nên cho lũ đàn bà này đất sống! Bạn không đánh chúng, chúng sẽ giết bạn!]
[Nghiêm trị hung thủ! Tử hình hung thủ!]
Dư luận ào ạt kéo đến, tuy rằng cũng có rất nhiều người lên án hành vi đe dọa phụ nữ, nhưng vì thế mà giết người lại là hành vi phạm pháp trắng trợn.
Internet vốn là nơi lên men của đủ loại ý kiến, chủ đề đã phát triển theo hướng đối lập giới tính, hiện đã không thể kiểm soát được, tất cả mọi người đều cùng nhau công kích, có những tiếng nói tương đối lý tính, nhưng phần lớn lại là mượn gió bẻ măng, trút giận. Trong vô tận những lời chửi rủa, dường như căn bản không có ai thắng cuộc.
Đàn ông, phụ nữ, nam quyền, nữ quyền, tất cả đều cho rằng mình bị tổn thương nặng nề nhất.
Tịch Vãn là cô gái duy nhất trong đội trọng án, vốn dĩ cô luôn kiên trì với lập trường, phụ nữ nên độc lập tự cường, nhìn thấy những bài đăng chửi mắng phụ nữ kia, cô nhịn không được đáp lại: [Chuyện này thì liên quan gì đến phụ nữ chứ? Đàn ông các người nửa đêm đi hù dọa phụ nữ chẳng lẽ không sai à?]
Lập tức có bài đăng chửi mắng cô thậm tệ.
[Sai thì đáng chết sao? Cô dám nói lũ đàn bà các cô chưa từng phạm sai lầm?]
[Nữ quyền chính là phản xã hội, phản nhân loại, mong cô hiểu.]
“Được rồi được rồi, cãi nhau tay đôi với người ta trên mạng là hành vi lãng phí sinh mệnh nhất đấy.” An Tuần đặt một cốc nước ép trái cây xuống trước mặt Tịch Vãn, “Chị Vãn, bớt giận, nhìn đám đồng nghiệp nam của chị đi, ngàn vạn lần đừng vì mấy thứ cặn bã trên mạng kia mà đánh đồng chúng tôi với bọn chúng nha.”
An Tuần là thiên sứ nhỏ trong tổ, Tịch Vãn uống mấy ngụm nước ép trái cây, lúc này mới bình tĩnh hơn một chút, xoa xoa huyệt thái dương nói: “Kỳ lạ thật đó, tôi vậy mà lại có thể làm ra cái chuyện lên mạng cãi nhau tay đôi với người ta.”
Quý Trầm Giao vừa đến văn phòng liền nghe thấy câu nói này của Tịch Vãn.
Tịch Vãn có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ, theo lý thuyết thì không nên bị dư luận ảnh hưởng mới đúng. Quý Trầm Giao cảm thấy hình như mình đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại không hoàn toàn rõ ràng.
Bọn họ điều tra đến bước này, nhìn thì như đã thoát khỏi cái bẫy của hung thủ, nhìn thấy chân tướng của vụ án. Nhưng đây dường như lại là một tấm lưới khác.
Có một bàn tay vô hình nào đó đang lôi kéo bọn họ, dường như kẻ núp trong bóng tối rất thích thú vui vẻ khi chứng kiến khung cảnh hỗn loạn trên mạng do vụ án này gây ra.
Nhưng mà vì sao?
Một người tỉ mỉ lên kế hoạch cho một việc, nhất định là để đạt được một mục đích nào đó.
Hung thủ giết Ngụy Húc Duyên, Vương Hồng Cường là để trừng phạt. Kẻ làm việc ác đã chết, nhưng mục đích của hung thủ thật sự đã đạt được chưa?
Những kẻ làm điều ác còn sống không hề bị cảnh tỉnh, ngược lại tranh chấp nam nữ ngày càng thêm gay gắt.
Quý Trầm Giao nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước ngực. Vậy thì thử suy ngược lại xem, trong cơn bão dư luận này, bên nào là bên thiệt hại nhất?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là phụ nữ, những người theo đuổi quyền lợi chính đáng.
Bọn họ giống như lời An Tuần vừa nói, bị phần lớn ý kiến coi là đồng phạm của hung thủ.
Tư duy trên mạng biến mọi thứ thành trắng đen rõ ràng – hung thủ giết đàn ông để báo thù cho phụ nữ, các người còn lên tiếng vì phụ nữ, các người chính là người ủng hộ hung thủ, các người chính là hung thủ!
Cứ như vậy, những yêu cầu chính đáng cũng trở nên không chính đáng. Từ thủ đoạn gây án có thể thấy, hung thủ là một người tâm tư kín đáo, giỏi che giấu bản thân.
Hắn ta hành động thận trọng từng bước một, chẳng lẽ lại không nghĩ tới, khi cảnh sát điều tra ra manh mối “săn mồi” này, sẽ bùng nổ tranh cãi xã hội?
Cảm giác mâu thuẫn càng lúc càng mãnh liệt, loại bất an bị đẩy vào một tấm lưới khác cũng càng thêm rõ ràng.
“Đội trưởng? Đội trưởng!” Tịch Vãn gọi mấy tiếng mới kéo Quý Trầm Giao ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Sao vậy?”
“Anh Lương vừa gọi điện thoại tới, việc điều tra các mối quan hệ xã hội của Đặng Tử An đã có tiến triển rồi.”
Bố mẹ Đặng Tử An tuy đều là người có học thức cao, nhưng bản thân cậu ta lại chẳng học hành đến nơi đến chốn, tốt nghiệp cấp hai thì đến trường kỹ thuật dạy nghề học nghề, nghề thì chưa học được, sau này nhờ vào quan hệ của gia đình, vào Học viện phiên dịch Hạ Dung làm nhân viên tạp vụ. Công việc vô cùng nhàn hạ, chỉ phụ trách trông coi máy quẹt thẻ ở phòng giặt là mà thôi.
Sinh viên đến phòng giặt là giặt đồ phần lớn đều là người có điều kiện khá giả, gần như không ai tham chút lợi nhỏ vài đồng tiền lẻ, hơn nữa sau khi bộ phận hậu cần nâng cấp máy giặt, tình trạng trước kia không quẹt thẻ cũng có thể giặt đồ đã không còn nữa.
Đặng Tử An có trông hay không cũng chẳng quan trọng, phòng giặt đồ thường xuyên không thấy bóng dáng cậu ta đâu, công việc này gần như là ngồi mát ăn bát vàng.
Một số nữ sinh phản ánh, Đặng Tử An tâm địa bất chính, thường xuyên nhìn chằm chằm các bạn nữ sinh với ánh mắt dâm dê, gặp nữ sinh xinh đẹp đến giặt đồ, còn nhiệt tình quá mức, nhất định đòi giúp người ta phơi đồ.
Có nữ sinh từng bị mất quần áo, nghi ngờ là bị Đặng Tử An trộm, nhưng không có chứng cứ.
Hiện tại những quần áo bị mất này đều đã được Lương Vấn Huyền tìm thấy, chúng được cất giữ trong căn nhà mà cha mẹ Đặng Tử An mua cho cậu ta, đều có dấu vết dịch thể còn sót lại với nhiều mức độ khác nhau.
Kết hợp với những bài đăng của cậu ta trên diễn đàn, những lời lẽ cậu ta nói trong đám bạn bè xấu, có thể biết người này là tên chuyên trộm đồ lót phụ nữ.
“Khi Đặng Tử An học ở trường dạy nghề từng gây ra một vụ bắt nạt nữ sinh, sau này được cha mẹ cậu ta bỏ tiền ra dàn xếp ổn thỏa.” Lương Vấn Huyền đặt tấm ảnh lấy được từ trường kỹ thuật dạy nghề xuống trước mặt Quý Trầm Giao, một cô bé tóc ngắn ngang vai bị khoanh tròn, “Cô bé tên là Đạm Tinh.”
Trường kỹ thuật dạy nghề này nằm ở đường Dung Tân khu Bắc Thành, người theo học ở đó chủ yếu có hai loại, một là cha mẹ làm nghề chế biến thực phẩm ở đường Dung Tân, con cái học gần nhà, hai là nhà không ở đường Dung Tân, thậm chí không ở khu Bắc Thành, nhưng phụ huynh vẫn cố ý đưa bọn họ đến nội trú, để trường quản lý thống nhất, loại này thường tương đối ương bướng và hiếu chiến.
“Đạm Tinh thuộc loại thứ nhất, nhà cô bé ở ngay đường Dung Tân.” Lương Vấn Huyền nói, “Chuyện đã qua nhiều năm, thầy cô giáo lúc đó đối với chuyện bắt nạt cũng không nói rõ được đầu đuôi ngọn ngành, chỉ nói là mâu thuẫn giữa nam sinh và nữ sinh. Nhưng chắc chắn không đơn giản như vậy, sau khi nhà họ Đặng bỏ tiền dàn xếp riêng tư một tuần, Đạm Tinh liền bỏ học.”
Bỗng nhiên Quý Trầm Giao nghĩ đến một chuyện, Jaco Từ Gia Gia từng đưa tin về xưởng chế biến thịt Dung Hữu Phúc ở đường Dung Tân sử dụng thịt quá hạn biến chất, anh ta vì vậy mà nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Lương Vấn Huyền nghe xong có chút khó hiểu, “Hai chuyện này có quan hệ gì với nhau sao?”
Quý Trầm Giao lắc đầu, “Không biết. Anh Lương, tôi đến đường Dung Tân một chuyến.”
Trước khi xuất phát, Quý Trầm Giao nhìn xe cảnh sát, nhớ lại chiếc xe riêng của mình. Hôm nay lái xe cảnh sát không tiện lắm, nhưng xe riêng lại cho Lăng Liệp mượn rồi. Cũng không biết tên đó có dùng xe không. Quý Trầm Giao gọi điện thoại cho Lăng Liệp, Lăng Liệp vừa bắt máy đã thẳng thừng nói với anh một câu: “Không cho.”
“…”
Lăng Liệp lại nói: “Trừ khi cậu mang tôi theo.”
Quý Trầm Giao nén giận, cố gắng bình tĩnh: “Đến đây!”
Mười lăm phút sau, hai người lên đường hướng về phía khu Bắc Thành.
Sau đợt chấn chỉnh lần trước, các nhà máy ở đường Dung Tân bây giờ đã quy củ hơn nhiều, trên đường có người của bộ phận vệ sinh thực phẩm đang tiến hành lấy mẫu kiểm tra ngẫu nhiên, trong không khí phảng phất tiếng máy móc chạy ầm ầm. Đường Dung Tân nghe thì giống như một con đường, nhưng thật ra là một khu dân cư rất lớn, đường Dung Tân theo nghĩa hẹp là chỉ con đường lớn chạy dọc từ Nam chí Bắc kia, còn các thôn xóm tỏa ra xung quanh thì là đường Dung Tân theo nghĩa rộng.
Quý Trầm Giao lái xe vào, liên tục vòng qua mấy con đường nhỏ, sau đó dứt khoát dừng xe lại đi bộ. Trên đường anh đã nói sơ qua tình hình cho Lăng Liệp nghe, Lăng Liệp nghĩ nghĩ rồi nói, “Chắc là Đạm Tinh không có năng lực báo thù, nhưng người nhà của cô bé thì có khả năng đấy.”
Nhà họ Đạm sống ở trong một khu tập thể cũ kỹ, cách nhà máy chế biến gần nhất chỉ mười mấy phút đi bộ. Mấy năm trước bố Đạm đã qua đời vì bệnh, Đạm Tinh sống cùng mẹ và anh trai Đạm Kim.
Lăng Liệp liếc mắt một cái đã thấy một cô gái đang ngồi một mình ở bồn hoa dưới lầu khu nhà cũ. Cô mặc quần vải màu xanh đậm, một chiếc áo phông đã bạc màu, tóc mái hơi dài, che khuất cả mắt. Cô không làm gì cả, chỉ ngồi ở đó, ngơ ngác nhìn người qua lại, đợi đến khi ánh mắt chạm phải Lăng Liệp, cô gái hơi khựng lại một chút, sau đó dời tầm mắt đi.
“Tiểu Tinh! Sao con lại ngồi ở đó nữa rồi, mau về nhà đi!” Một người phụ nữ béo tròn đeo tạp dề từ trên lầu đi xuống, kéo tay cô gái. Cô không hề phản kháng, để mình bị kéo đi lên lầu.
Quý Trầm Giao bỗng nhiên nói: “Đạm Tinh?”
Cô gái đó không có phản ứng gì, nhưng người phụ nữ béo tròn kia thì dừng bước, vừa kinh ngạc lại vừa cảnh giác quay đầu lại, “Các người là?”
Quý Trầm Giao xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận, “Chị là mẹ của Đạm Tinh phải không? Chúng tôi muốn hỏi chị một vài chuyện.”
Mẹ Đạm lập tức đổ mồ hôi, kéo Đạm Tinh giấu ra sau lưng, “Có, có chuyện gì?”
Đạm Tinh nhìn thấy chiếc kẹp hình củ cà rốt trên cổ áo Lăng Liệp, nhìn chằm chằm không động đậy. Đó là món đồ nhỏ Lăng Liệp bán khi bày sạp, chưa bán hết, Lăng Liệp liền cài lên người mình, nửa ngày đổi một cái, đổi xong coi như bán hết.
“Thích à?” Lăng Liệp tháo xuống, lắc lắc trước mắt Đạm Tinh, Đạm Tinh đưa tay ra muốn lấy, nhưng Lăng Liệp lại rụt tay về, “Trừ khi cô mời tôi vào nhà ngồi chơi một chút.”
Đạm Tinh nhìn về phía Mẹ Đạm, Mẹ Đạm nói: “Các cậu theo tôi.”
Nhà tuy cũ, nhưng đường Dung Tân ở vùng ven thành phố, tất cả nhà ở đều xây rất rộng rãi. Quý Trầm Giao nhìn quanh một vòng, đây là một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, cửa hai phòng ngủ đều mở, nhưng một phòng khác lại đóng cửa. Đạm Tinh nhận được chiếc kẹp cà rốt kia thì đi thẳng vào phòng mình, ngồi trước bàn học, lật qua lật lại xem chiếc kẹp.
Quý Trầm Giao chỉ vào cánh cửa đang đóng kia, hỏi: “Có người ở nhà sao?”
“Đó là phòng của con trai tôi.” Mẹ Đạm nói: “Nó đi làm ở xưởng rồi. Nó thích đóng cửa, bình thường cũng không cho tôi vào. Rốt cuộc các anh muốn điều tra cái gì?”
Quý Trầm Giao nhìn bóng lưng Đạm Tinh, “Cô ấy vẫn luôn ở nhà sao?”
Mẹ Đạm buồn bã ảm đạm nói: “Đúng vậy, con bé nhiều nhất cũng chỉ ngồi ở dưới lầu thôi, không đi đâu khác cả.”
“Là vì chuyện ở trường dạy nghề kia à?”
Bả vai Mẹ Đạm bỗng nhiên căng thẳng, vội vàng đóng cửa phòng Đạm Tinh lại, “Chuyện đã qua bao lâu rồi, đừng nhắc lại nữa được không!”
Hết chương 78.