Chương 79: Ngoại truyện – Ngày Bình Thường

 

Chương 79: Ngoại truyện – Ngày Bình Thường

 

“Xin chào, quý khách cần gì ạ?” Lang Dương Dương vẫn đang lau cốc, vừa nghe tiếng chuông gió đã lên tiếng chào khách.

 

Cậu nhanh chóng lau tay, bước ra quầy, “A, cô Hoàng!”

 

“Anh vẫn còn nhớ tôi à!” Cô Hoàng tháo găng tay, mỉm cười nhìn Lang Dương Dương: “Ông chủ, còn bánh bông lan khoai môn cuộn không?”

 

Lang Dương Dương: “Còn chứ.”

 

Cô Hoàng: “Gói cho tôi một cái nguyên, thêm một cái bánh phô mai hai tầng, và một ly Flat White.”

 

“Vâng.” Lang Dương Dương đi pha cà phê, đóng gói bánh ngọt, sau đó mang đến bàn cạnh cửa sổ.

 

“A, cái này tôi không gọi.”

 

“Món mới mùa đông năm nay, bánh brownie ngâm rượu cherry, muốn mời cô thử giúp tôi.” Lang Dương Dương vừa nói vừa bày sẵn dao nĩa cho cô.

 

Cô Hoàng là khách quen của Brookside, công ty cũ của cô ở gần đây nên thường ghé mua cà phê. Cô còn có một cô em gái đang học cấp ba rất thích đồ ngọt vị khoai môn. Mùa đông năm ngoái, sau khi cô chuyển công tác đến Bắc Kinh thì không đến nữa.

 

Lang Dương Dương vẫn luôn nhớ cô.

 

“Em gái cô không đến cùng à?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Cô Hoàng mỉm cười: “Nó đi dạo phố với bạn học rồi. Hè năm ngoái nó thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, cùng thành phố với tôi. Bọn họ ngồi xuống nói chuyện một lát đi.”

 

Lang Dương Dương ngồi xuống, nói thật tốt quá.

 

“Du Du thì sao? Cô ấy nghỉ việc rồi à?” Cô Hoàng hỏi.

 

Lang Dương Dương: “Không, hôm nay cô bé xin nghỉ phép.”

 

Cô Hoàng lộ ra vẻ mặt tò mò: “Vậy chồng anh thì sao?”

 

Lang Dương Dương đã rất thoải mái, nói: “Ở nhà đóng gói quà tặng gửi cho khách hàng.”

 

Hai người tuy không thể nói là bạn bè, nhưng thật kỳ lạ là đã cùng nhau trải qua một năm đầy biến động.

 

Trong năm thứ hai vội vã trôi qua, hoàn cảnh của cả hai cũng đã thay đổi rất nhiều.

 

Cô Hoàng làm việc ở trụ sở chính một năm, vì công việc xuất sắc và thành thạo tiếng Đức, một ngoại ngữ ít người học, nên sau Tết Nguyên đán sẽ được điều chuyển đến Đức làm quản lý chi nhánh ở Đức.

 

Cô vui vẻ chấp nhận sự thay đổi này, tìm thấy một khả năng khác ngoài “kết hôn sinh con”.

 

Lang Dương Dương năm nay cũng không nhàn rỗi.

 

Do lượng khách du lịch đến Trần Gia Trại tăng lên, việc kinh doanh và danh tiếng của chi nhánh Brookside thứ hai vẫn ở mức cao, trở thành đại diện “nhỏ mà đẹp” trong các điểm đến du lịch.

 

Đồng thời, chuỗi nhà sách hợp tác với homestay của chị họ cũng đã tìm đến Brookside hợp tác, mở chi nhánh Brookside thứ ba trong một công viên ở thành phố Trường Khê.

 

Tất nhiên, chi nhánh thứ ba chủ yếu là không gian văn hóa sáng tạo, không kiếm được nhiều tiền, và trong thời gian ngắn cũng chưa có kế hoạch mở rộng.

 

Cà phê của Du Du luôn được giới chuyên môn đánh giá cao, không phải là kiểu theo trào lưu nhất thời.

 

Những món bánh ngọt vốn luôn bị đánh giá là “bình thường” cũng đã có tiếng tăm nhờ sự nỗ lực của Lang Dương Dương và Tiểu Ảnh.

 

Sự đổi mới trong bánh ngọt là đặc trưng của Brookside, giống như nhà hàng sao Michelin, cập nhật bánh ngọt theo mùa, mang đến cho khách hàng cảm giác mới mẻ trọn vẹn.

 

Đặc biệt là chi nhánh thứ hai ở Trần Gia Trại, sau khi bắt đầu thử nghiệm sử dụng nguyên liệu của nông trại Nam Khê để làm bánh vào mùa hè năm ngoái đã được lên báo địa phương.

 

Hóa ra không nhất thiết phải dùng nguyên liệu nhập khẩu mới làm ra được bánh ngọt và bánh mì ngon.

 

Nông trại Nam Khê và Trần Gia Trại là mô hình thí điểm kết hợp nông nghiệp và du lịch đã nhận được sự ủng hộ rất lớn của chính phủ, chỉ trong vòng một năm, diện tích trồng trọt của nông trại đã mở rộng gấp đôi.

 

Máy móc nông nghiệp được nâng cấp, hợp tác với Viện Khoa học Nông nghiệp xây dựng cơ sở ươm mầm, nghiên cứu phát triển giống mới.

 

Trang Thạc và Lang Dương Dương biết rõ kiến thức chuyên môn và thể lực của mình không thể gánh vác khối lượng lớn như vậy, nhờ có lão Dương và Phỉ Phỉ giới thiệu, bọn họ đã tuyển thêm hai người thành lập ban quản lý nông trại Nam Khê, một người phụ trách mua hàng, một người phụ trách kinh doanh, còn Trang Thạc thì làm phần chăn nuôi và trồng trọt tại chỗ mà anh ấy giỏi.

 

Trong cửa hàng vẫn là những người đó, Lang Dương Dương, Du Du, Tiểu Ảnh và Hoàng Vân, Hoàng Vân đã trở thành nhân viên chính thức, đang học pha cà phê với Du Du.

 

Mùa đông là mùa thấp điểm, Brookside không bận rộn như mùa hè, mọi người có thể tự nghiên cứu thực đơn, học hỏi thêm kiến thức.

 

— Giống như những chú gấu chuẩn bị ngủ đông, tích trữ năng lượng.

 

Nói chuyện hơn nửa tiếng, nói xong những thay đổi của nhau lại nói đến sự thay đổi của thành phố Trường Khê.

 

Cô Hoàng tiết lộ: “Ông chủ, có phải abg sống ở khu dân cư Ngân Diệp không?”

 

“Phải.”

 

“Nghe dì tôi nói, khu đó năm sau có khả năng cao sẽ bị phá bỏ.”

 

Khi nói tin này cho Trang Thạc, anh đang viết thiệp chúc mừng trong phòng khách.

 

Trang Thạc ngẩng đầu lên khỏi hộp quà: “Phá dỡ?”

 

Lang Dương Dương vuốt đầu Lôi Công: “Nói thì nói vậy, nhưng tin đồn khu này bị phá dỡ cũng đã nhiều năm rồi.”

 

“Nhưng mà nhà mới cũng đã được trang trí xong rồi, nếu thật sự bị phá dỡ thì chuyển qua đó ở thôi.” Trang Thạc vừa nói vừa đứng dậy, “Nhà bác cả anh mổ lợn rồi, cho bố mẹ nửa con, chúng ta nửa con, anh đã hầm móng giò rồi, tối nay chúng ta ăn móng giò.”

 

Kết hôn gần hai năm, Lang Dương Dương đã quen với việc nhà Trang Thạc và họ hàng quan hệ rất tốt, lễ Tết gì cũng tặng quà.

 

Năm ngoái cũng tặng nguyên nửa con lợn, ăn không hết lại đem tặng bạn bè một ít.

 

Lang Dương Dương đi theo Trang Thạc vào bếp, thấy anh vén tấm vải trắng lên, trên bàn lớn trong bếp là nguyên nửa con lợn.

 

“Hay năm nay chúng ta cũng làm thịt hun khói nhé?” Trang Thạc nói.

 

“Anh biết làm à?”

 

Trang Thạc: “Thấy bố mẹ anh làm rồi, ngày mai về hỏi mẹ anh cách làm.”

 

Lang Dương Dương mỉm cười nói được, cậu lấy điện thoại ra chụp nửa con lợn định gửi cho Vương Chí Quân, nói: “Kevin gửi hộp quà hải sản đến, vừa hay chia một ít cho bố mẹ ăn.”

 

Trang Thạc quay người lại, cười hề hề: “Hôm qua anh còn thấy Chí Quân đăng bài trên Moments, bạn trai cậu ấy khá đẹp trai.”

 

Lang Dương Dương cũng tò mò, ngón tay móc vào khung cửa: “Sáng nay hai đứa em còn nói chuyện, hắn nói bà nội hắn rất thích người bạn trai này của hắn, bố mẹ hắn không dám hó hé gì.”

 

“Hết Tết thì quay lại Mỹ à?”

 

Lang Dương Dương: “Ừ, Kevin phải đi học, bạn trai hắn phải đi làm. Nhưng đã nói rồi, đợi cậu ấy tốt nghiệp xong thì sẽ cùng nhau về nước phát triển, đến lúc đó gặp lại sau, lần này về nước thời gian khá gấp, phải dành nhiều thời gian cho gia đình.”

 

Trang Thạc đi tới, một tay ôm eo Lang Dương Dương: “Vợ ơi…”

 

“Làm gì?” Lang Dương Dương cười.

 

Trang Thạc: “Giúp anh viết thiệp chúc mừng đi, chữ anh xấu lắm.”

 

Lang Dương Dương: “Có lợi ích gì?”

 

“Em muốn lợi ích gì?” Trang Thạc vừa nói, tay vừa trượt xuống.

 

“Được rồi được rồi, em chỉ muốn anh làm nước chấm kiểu Thái.” Lang Dương Dương tránh đi.

 

Mùa đông nông trại cũng không có việc gì làm, Trang Thạc rảnh rỗi là lại làm chuyện đó với cậu, tối qua làm hơi quá nên bây giờ vẫn còn hơi khó chịu.

 

Lang Dương Dương: “Viết gì?”

 

Nghe thấy Lang Dương Dương đồng ý, Trang Thạc vui vẻ bế Lang Dương Dương lên, từ nhà bếp đến phòng khách cũng chỉ vài bước, nhất quyết phải bế cậu đến ngồi bên bàn trà.

 

Trang Thạc chỉ vào những lời chúc mừng năm mới mà anh tìm kiếm trên máy tính, “Chép theo cũng được, danh sách ở đây.”

 

“Được, em biết rồi.” Lang Dương Dương cầm bút máy, viết những lời chúc phúc lên từng tấm bưu thiếp phong cảnh nông trại.

 

Trang Thạc thì tiếp tục đóng gói hộp quà, sau đó chuẩn bị bữa tối và phơi quần áo đã giặt trong máy giặt.

 

Những hộp quà này là để gửi cho các khách hàng hợp tác, ví dụ như giám đốc Lưu của siêu thị Hòa Hưng, một vài giáo sư của Viện Khoa học Nông nghiệp và các ông chủ cửa hàng ở Trần Gia Trại, nông trại phát triển như ngày nay đều không thể không nhắc đến sự giúp đỡ của bọn họ được.

 

Trong hộp quà có đặc sản nông trại, bánh quy của Brookside, còn có một số miếng dán tủ lạnh và chữ Phúc mang tính lưu niệm.

 

Ăn tối xong thì tiếp tục viết, viết đến gần mười một giờ mới xong.

 

Lang Dương Dương xoa xoa bàn tay đau nhức: “Lâu rồi không viết nhiều chữ như vậy.”

 

“Anh xoa bóp cho em.” Trang Thạc ngồi lại gần, hai bàn tay to ấm áp nắm lấy tay phải của Lang Dương Dương xoa bóp thư giãn, “Vất vả rồi.”

 

Cách đêm giao thừa chỉ còn một tuần nữa, hai người vẫn chưa kịp chuẩn bị đồ Tết.

 

Vừa hay hôm sau Du Du đến làm, Lang Dương Dương và Trang Thạc dậy sớm đi chợ mua đồ.

 

Thành phố Trường Khê có kiểu chợ lớn ngày Tết, trong chợ cái gì cũng có, có thể mua sắm đủ mọi thứ cần thiết trong một lần, còn tiện hơn cả siêu thị lớn.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc thành thạo kéo chiếc xe đẩy có bánh xe vào chợ.

 

Khu bán trái cây người người chen chúc nhau, Lang Dương Dương và Trang Thạc vất vả lắm mới chen vào được chỗ bán quýt đường, đang định hỏi ông chủ một thùng giá bao nhiêu thì ngẩng đầu lên nhìn, lại là gương mặt quen thuộc.

 

Tuy nhiều năm không gặp, nhưng cả hai vẫn nhận ra nhau ngay lập tức.

 

“Lang Dương Dương!”

 

“Tưởng Văn?”

 

Hai người là bạn học cấp ba, ngồi bàn trước bàn sau, có thể coi là bạn học có quan hệ khá tốt trong thời học sinh cô độc của Lang Dương Dương.

 

Cũng là bạn học duy nhất biết tính hướng của Lang Dương Dương.

 

Tưởng Văn chen từ bên trong ra: “Cậu thật sự quay lại rồi à, mua đồ Tết hả?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Tưởng Văn là người trời sinh rất nhiệt tình.

 

“Về được hai năm rồi, còn cậu?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Có rất nhiều người mua quýt đường, ở đây không tiện nói chuyện, Tưởng Văn kéo Lang Dương Dương đến phía sau quầy hàng nhà mình.

 

“Bây giờ tôi đang ở Nam Kinh, định cư ở đó với vợ rồi, năm nay về ăn Tết, đây là?”

 

“À.” Lang Dương Dương suýt quên giới thiệu, nhẹ nhàng kéo tay Trang Thạc nói: “Tôi… tôi…”

 

“Ông xã?” Tưởng Văn cười ha hả, trêu chọc cậu một câu: “Hai chữ ông xã khó nói ra miệng à?”

 

Lang Dương Dương gật đầu: “Phải, có lẽ cậu cũng nghe nói rồi.”

 

Trang Thạc cũng hơi ngại ngùng, hơi cúi đầu, đưa tay ra bắt tay Tưởng Văn: “Xin chào, tôi là Trang Thạc.”

 

“Gọi tôi lão Tưởng là được.”

 

Tưởng Văn cười hề hề: “Dương Dương, cậu cởi mở hơn trước rồi đấy.”

 

Lang Dương Dương cười: “Nhiều người nói vậy lắm.”

 

“Tôi chỉ có QQ của cậu, tiếc là sau khi cậu lên đại học thì không dùng nữa.” Tưởng Văn nói.

 

Lang Dương Dương mím môi, lấy điện thoại ra trao đổi phương thức liên lạc với Tưởng Văn.

 

“Có phải cậu còn phải giúp bố mẹ bán hàng không, cậu bận trước đi.”

 

Tưởng Văn bảo bọn họ trực tiếp vào kho phía sau chọn: “Cứ tự nhiên chọn, có tôi ở đây còn cần cậu chen chúc với người ta à.”

 

Lang Dương Dương mỉm cười: “Vậy khi nào rảnh thì cùng nhau ăn cơm nhé.”

 

Thói quen cùng nhau ăn cơm là học được từ Trang Thạc, thức ăn và thời tiết là chủ đề muôn thuở của con người, nói lúc nào cũng không ngại ngùng.

 

Đây là lần đầu tiên Trang Thạc gặp bạn học cũ của Lang Dương Dương, thấy quan hệ của bọn họ khá tốt, Trang Thạc nói: “Chưa từng nghe em nhắc đến.”

 

Lang Dương Dương quay sang nhìn Trang Thạc, mím môi cười hơi chua xót: “Thật ra quan hệ của tụi em không tốt lắm đâu, trước đây… em là người khá khép kín, nhưng Tưởng Văn là người rất nhiệt tình.”

 

Luôn cảm thấy mọi người đều đã trưởng thành, còn có thể gặp lại nhau đã là rất khó khăn rồi.

 

“Vậy thì cậu ấy cũng là người tốt đấy.” Trang Thạc nói: “Hôm nào mời cậu ấy ăn cơm.”

 

Lang Dương Dương cười: “Được.”

 

Ở kho nhà Tưởng Văn mua quýt đường, bưởi, táo, mía… các loại trái cây cần thiết ngày Tết, rồi lại chen vào đám đông mua đồ khô.

 

Lang Dương Dương thích ăn hạt dẻ cười, suýt chút nữa thì Trang Thạc đã vác cả bao tải đi.

 

Đi chợ mua sắm điên cuồng ba tiếng đồng hồ mới lên đường về nhà.

 

Những đồ ăn thức uống này đều nặng, hai người mua số lượng nhiều, mua cho cả ba nhà, dì Hai một phần, bố mẹ Trang Thạc một phần, bọn họ một phần.

 

Tặng cho người lớn xong về đến nhà đã là hơn một giờ chiều, Trang Thạc và Lang Dương Dương nhìn cái thùng sắt lớn trong sân mà đau đầu.

 

“Còn phải đi mua than nữa hả?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Trang Thạc gật đầu, “Dì Hai nói ở đầu cầu đường sắt có cây bách, nói cho thêm lá bách và vỏ mía vào hun khói sẽ ngon hơn.”

 

“Vỏ mía…”

 

Tối hôm đó hai người ở nhà gặm mía cả đêm, sau đó ngủ thiếp đi với cái miệng đầy bọng nước.

 

Chớp mắt còn hai ngày nữa là đến giao thừa, Tưởng Văn hẹn Lang Dương Dương và Trang Thạc đi ăn thịt nướng.

 

Sau giao thừa cậu ấy sẽ cùng vợ đến nhà mẹ vợ, nên hẹn gặp mặt trước.

 

Mùa đông ở thành phố Trường Khê ẩm ướt lạnh thấu xương, Lang Dương Dương mặc áo phao dài gần chạm đất, Trang Thạc lại chỉ mặc một chiếc áo hoodie và một chiếc áo khoác gió.

 

Quán ăn khuya là Tưởng Văn chọn, Lang Dương Dương và Trang Thạc đến sớm để gọi món.

 

Vợ chồng Tưởng Văn cũng nhanh chóng đến.

 

Nói chuyện được vài câu Lang Dương Dương mới biết, vợ của Tưởng Văn chính là bạn gái quen qua mạng thời cấp ba của cậu ấy.

 

“Hai người cũng ghê gớm thật đấy, thật sự kết hôn rồi à?” Tưởng Văn hỏi.

 

Lang Dương Dương gật đầu: “Là người lớn tổ chức tiệc rượu, trong nước không có giấy đăng ký kết hôn cũng không được công nhận.”

 

Trang Thạc bổ sung: “Nhưng mà chúng tôi đã làm giám hộ ý định.”

 

“À, tôi có nghe nói về cái đó.” Vợ Tưởng Văn nói.

 

Mấy người vừa ăn thịt nướng vừa uống bia, vừa nói chuyện phiếm, lúc chia tay thì hẹn nếu đến Nam Kinh nhất định phải tìm bọn họ chơi.

 

Vì biết sẽ uống rượu nên không ai lái xe đến, Tưởng Văn và vợ bắt taxi về nhà, Lang Dương Dương và Trang Thạc đi dạo ven đường.

 

Thời tiết có lạnh đến mấy cũng không thể ngăn cản người dân thành phố Trường Khê ăn khuya, trên bếp than là thịt ba chỉ nướng xèo xèo mỡ thơm lừng, khi nói đến chỗ vui vẻ thì cười ha hả.

 

“Nếu là trước đây, chắc chắn em sẽ không thể tự nhiên nói cười với Tưởng Văn như vậy, nhận ‘Sự giúp đỡ đặc biệt’ của cậu ấy, rồi lại mời cậu ấy ăn khuya.” Lang Dương Dương nói.

 

Trang Thạc nắm tay cậu, “Bây giờ còn cảm thấy áp lực không?”

 

Lang Dương Dương cười lắc đầu: “Hình như cũng không có gì, mọi người đều sống cuộc sống bình thường, anh giúp tôi tôi giúp anh, hình như cũng không có nhiều người đáng ghét như vậy.”

 

“Những người đáng ghét thì chúng ta không qua lại với họ là được rồi.”

 

Hai người nhìn nhau mỉm cười, đứng ở ngã tư đường gọi xe.

 

“À đúng rồi, số liệu đăng ký hội nghị đào tạo máy nông nghiệp cuối tháng ba anh đã nộp chưa?” Lang Dương Dương bỗng nhớ ra việc này.

 

Trang Thạc: “Nộp rồi, thứ sáu tuần trước sau khi em nói xong anh đã nộp rồi.”

 

Lang Dương Dương gật đầu: “Vậy thì tốt, đi hai tuần phải không?”

 

“Ừ, lâu thật đấy.” Trang Thạc vừa nói vừa ôm vai Lang Dương Dương, “Chưa từng xa em lâu như vậy.”

 

Lang Dương Dương thoải mái nhẹ nhàng dựa vào Trang Thạc, “Có thể gọi video mà.”

 

Nói xong lập tức bổ sung một câu: “Nhưng không được làm chuyện đó trong lúc gọi video nữa!”

 

Trang Thạc: “…”

 

Lang Dương Dương: “Đã nói là có camera giám sát rồi mà.”

 

Trang Thạc: “Anh nào biết đâu.”

 

Lang Dương Dương không nhịn được cười.

 

“Mùng ba đi tắm suối nước nóng phải không?” Trang Thạc hỏi.

 

Lang Dương Dương gật đầu: “Ừ, Du Du đã mua vé rồi, à đúng rồi, Hiểu Văn về rồi cũng đi cùng, lâu rồi không gặp.”

 

“Hiểu Văn vẫn ở Thâm Quyến à?”

 

“Ừm, Du Du nói cậu ấy được đặc cách thăng chức lên quản lý, công việc rất giỏi.”

 

“Củ khoai tây nhỏ nhát gan cũng làm lãnh đạo rồi à?”

 

Lang Dương Dương đánh vào tay Trang Thạc: “Nói gì vậy.”

 

Trang Thạc cười ha hả.

 

Cười xong phát hiện vừa rồi có một chiếc xe trống đi qua mà quên vẫy tay.

 

Sắp Tết rồi, trên đường rất đông người, đợi một lúc lâu vẫn chưa có xe đến.

 

Hai người cũng không bực bội, nói chuyện đông tây một hồi, gần mười giờ mới về đến nhà.

 

Theo công thức mà người lớn cho, mười hai giờ đêm nay có thể dỡ than xuống.

 

Nghĩ cứ đợi cũng chẳng làm gì, liền tùy tiện mở một bộ phim trong “Danh sách phim Tết” trên TV xem.

 

Là bộ phim kinh điển của Hồng Kông “Gia Hữu Hỷ Sự”.

 

“Có muốn uống thêm chút nữa không?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Trang Thạc quay sang nhìn Lang Dương Dương, mỉm cười đầy ẩn ý: “Anh đi chiên ít đậu phụ, rửa ít cherry.”

 

Mười phút sau, hai người cuộn tròn trên ghế sofa, trên bàn nhỏ là hai ly rượu vang nóng và hoa quả ăn vặt.

 

Lôi Công đã ngáy khò khò trên thảm.

 

“Cạn ly.”

 

“Cạn ly, hôn một cái đã.”

 

“Ưm…”

 

Trong thùng sắt lớn ở sân là thịt hun khói thành công mỹ mãn, dưới mái hiên đã treo đèn lồng đỏ và đèn màu, trên TV đang chiếu bộ phim mừng năm mới kinh điển.

 

Phim ảnh, rượu mạnh, âm nhạc, món ngon và một đêm nhàn nhã.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc đều cảm thấy, đây mới là cuộc sống của con người.

 

Toàn Văn Hoàn.

 

Chương 79: Ngoại truyện – Ngày Bình Thường

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên