Chương 79: Thân Sơ (29)

 

Chương 79: Thân Sơ (29)

 

Quý Trầm Giao: “Chuyện là thế này, một trong những kẻ từng bắt nạt Đạm Tinh năm xưa, gần đây đã bị sát hại. Vậy nên…”

 

Mẹ Đạm kích động nói: “Ý gì đây? Cậu cho rằng Tiểu Tinh nhà tôi báo thù ư?  Không thể nào! Cậu nhìn xem, con bé đã ra nông nỗi này rồi! Nó đã bị bọn chúng hủy hoại rồi! Nó còn làm được gì nữa chứ!”

 

Quý Trầm Giao nhìn thẳng vào mắt mẹ Đạm một lát rồi nói: “Chị đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là đang điều tra về quá khứ của nạn nhân, muốn tìm hiểu chuyện đã xảy ra năm xưa mà thôi.”

 

Mẹ Đạm: “Tôi không có gì để nói cả, Tiểu Tinh cũng chẳng có gì muốn nói với các anh đâu. Đầu óc nó có vấn đề rồi, không thể thoát ra được!” Mẹ Đạm chỉ tay lên thái dương, đau khổ nói: “Nó năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, coi như phế bỏ đi! Nếu không có anh trai nó nuôi thì cái thân già này của tôi thật sự không biết phải làm sao!”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Anh trai của Đạm Tinh cũng làm việc ở nhà máy chế biến sao?”

 

Mẹ Đạm gật đầu, “Làm ở cái xưởng lớn nhất ấy.”

 

“Dung Hữu Phúc?”

 

“Đúng vậy. Các anh đừng làm phiền thằng bé được không? Công việc của nó bận lắm.”

 

Rời khỏi nhà họ Đạm, Quý Trầm Giao lập tức mở trang chủ của Từ Gia Gia ra xem, tìm kiếm số phát sóng về nhà máy chế biến thịt trong vô số video. Lăng Liệp cũng ghé lại xem, “Ồ, Từ Gia Gia từng phanh phui cả Dung Hữu Phúc cơ à?”

 

Quý Trầm Giao: “Hơn nữa là nhận được tố cáo từ fan hâm mộ mới bí mật đi điều tra.”

 

Việc nhận được tố cáo từ fan hâm mộ là do Từ Gia Gia nhắc đến trong một video sau đó, nhưng anh ta chưa bao giờ tiết lộ người hâm mộ đó là ai, cũng không có ai đứng ra nhận là mình. Người hâm mộ tố cáo dường như rất quen thuộc với Dung Hữu Phúc, hoặc là đối thủ cạnh tranh luôn theo dõi Dung Hữu Phúc, hoặc là nhân viên nội bộ của Dung Hữu Phúc.

 

Lăng Liệp: “Cậu thấy người đó có thể là anh trai của Đạm Tinh, Đạm Kim không?”

 

Quý Trầm Giao lắc đầu, “Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện này thôi. Nhưng hình như chẳng có liên quan gì.”

 

“Từ Gia Gia nhận được tin tố cáo đáng ngờ từ người được cho là nội bộ của nhà máy, phanh phui Dung Hữu Phúc, Từ Gia Gia mất tích, Từ Gia Gia và Ngụy Húc Duyên cùng những người khác nằm trong cùng một danh sách, Đạm Tinh từng bị đám người này bắt nạt, anh trai cô ấy lại làm ở Dung Hữu Phúc.” Lăng Liệp khoanh tay trầm ngâm, “Ừm…”

 

Quý Trầm Giao nhìn hắn, trong tiềm thức cảm thấy có lẽ hắn có thể phân tích ra được manh mối hữu ích nào đó.

 

Nhưng Lăng Liệp lại ngẩng đầu lên, “Tên của hai anh em nhà họ Đạm này kỳ lạ thật.”

 

Quý Trầm Giao giật giật khóe mắt, “…”

 

“Cậu xem, một người tên Đạm Kim, một người tên Đạm Tinh, tuy rằng âm khác nhau, nhưng ở phương ngữ thì cơ bản là một âm, vậy lúc gọi làm sao phân biệt được?” Lăng Liệp nói: “Nếu tôi là bố mẹ bọn họ, đã đặt tên cho con trai cả là Kim rồi, nhất định sẽ không đặt tên cho con gái út là Tinh nữa.”

 

Quý Trầm Giao thầm nghĩ, mạch não của Hạ Tiểu Đậu quả nhiên là nhảy số nhanh thật.

 

Đến trước cửa Dung Hữu Phúc, Quý Trầm Giao do dự không biết có nên vào trong không, manh mối hiện tại còn quá ít, không đủ để chứng minh Đạm Kim có liên quan đến ba vụ án mạng, mạo muội tìm đến Đạm Kim, có lẽ không phải là lựa chọn tốt.

 

Lúc này, nhân viên bảo vệ xông ra, hung dữ nói: “Mấy người làm gì đấy hả?”

 

Kể từ sau khi bị phanh phui, Dung Hữu Phúc đã tiến hành chỉnh đốn, còn thuê lại nhân viên bảo vệ, vừa phải ứng phó với các đợt kiểm tra bất chợt của cơ quan vệ sinh an toàn thực phẩm, vừa phải đảm bảo không có ai đến làm nội gián nữa.

 

Rõ ràng là nhân viên bảo vệ coi hai người là người trà trộn vào.

 

Quý Trầm Giao lấy giấy tờ tùy thân ra, nhân viên bảo vệ giật mình, “Tôi tôi tôi, tôi sẽ đi gọi quản đốc nhà máy ngay đây!”

 

“Không cần.” Quý Trầm Giao nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.”

 

“Với tôi?” Nhân viên bảo vệ chỉ đành mời người vào văn phòng, lúc đang định đi pha trà thì Quý Trầm Giao đã nói: “Không cần khách sáo đâu, tôi chỉ muốn hỏi thăm anh một chút về chuyện nhà máy các anh bị phanh phui vào năm ngoái thôi.”

 

Nhân viên bảo vệ đối diện với cảnh sát thì đâu dám làm càn, lập tức ngồi xuống, “Chuyện đó vẫn chưa xong à?”

 

“Xong rồi, bây giờ chỉ làm khảo sát lại thôi.” Quý Trầm Giao nghiêm túc nói: “Muốn nghe xem nhân viên các anh có ý kiến gì về chuyện đó.”

 

“Cái ý kiến này thì…”

 

“Ví dụ như, các anh nghĩ xem, tại sao Jaco lại nhắm vào các anh?”

 

“Uầy, chẳng phải là vì bị tố cáo hay sao!” Nhân viên bảo vệ lúc này mới mở lời, “Chúng tôi cũng hay bàn tán về chuyện này lắm! Cái gã streamer kia đến chỗ chúng tôi làm công một tuần, toàn quay được những chỗ có vấn đề. Thật ra mà nói, xưởng của chúng tôi cũng đâu phải khâu nào cũng không đúng quy trình, không đúng quy trình chỉ chiếm năm phần trăm toàn bộ quy trình thôi! Vậy mà sao anh ta tìm được chuẩn xác thế chứ? Người tố cáo sao lại biết rõ chuẩn xác thế nhỉ?”

 

Nhân viên bảo vệ hạ thấp giọng, thần bí nói: “Vậy nên chúng tôi đều đoán, người tố cáo chính là nội gián làm việc trong nhà máy đấy!”

 

Quý Trầm Giao: “Các anh tìm được chưa?”

 

“Nhà máy cũng đã từng tiến hành điều tra nội bộ rồi, nhưng chẳng tìm ra được gì cả.” Nhân viên bảo vệ phát hiện hình như mình lỡ lời, “Ấy ấy ấy, tôi chẳng biết gì đâu nhé, tôi chỉ là một nhân viên bảo vệ thôi!”

 

Quý Trầm Giao chuyển chủ đề, lại hỏi đến Đạm Kim. Nhìn phản ứng của nhân viên bảo vệ, anh ta hoàn toàn không hề liên hệ Đạm Kim với người tố cáo, nói: “Đạm Kim là anh em tốt của tôi đấy, cậu ta ấy à, chỉ là bị cái đứa em gái kia làm lỡ dở thôi!”

 

“Hửm? Sao lại nói vậy?”

 

“Em gái cậu ta bị cái bệnh gì ấy nhỉ, kêu là trầm cảm hay tự kỷ gì đó? Tóm lại là cứ suốt ngày ủ rũ ở nhà, cũng chẳng có năng lực tự chăm sóc bản thân, không gả đi được, chỉ có thể bám vào cái người anh trai này thôi. Chứ không thì với điều kiện của cậu ta, có khi đã lấy vợ từ lâu rồi ấy chứ!”

 

Trở lại xe, Quý Trầm Giao mới phát hiện Lăng Liệp đang xách theo một túi lớn, “Đây là cái gì?”

 

Lăng Liệp đưa túi cho anh xem, hóa ra là thịt hun khói hút chân không.

 

Quý Trầm Giao: “… Anh đến đây mua đồ ăn à?”

 

Lăng Liệp cười, nói: “Đã đến đây rồi, mua một chút về xào rau.”

 

Quý Trầm Giao: “Trong giờ làm việc mà…”

 

Lăng Liệp lập tức phản bác, “Vậy thì cậu đừng có ăn.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Chuyến đi đến đường Dung Tân này cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, nhưng nếu nói là đã điều tra ra được gì, thì hình như vẫn khó có thể liên hệ với vụ án được. Đạm Tinh bị Đặng Tử An bắt nạt, rơi vào tình trạng không thể tự chăm sóc bản thân, theo lý mà nói, người nhà cô ấy đúng là có khả năng trả thù thay cho cô ấy. Nhưng muốn điều tra sâu hơn nữa thì cần phải có chứng cứ.

 

Dung Hữu Phúc nơi Đạm Kim làm việc chính là nhà máy chế biến bị Từ Gia Gia phanh phui, người tố cáo có thể là nhân viên nội bộ, nhưng giả sử Đạm Kim là người tố cáo đó thì mục đích anh ta làm vậy là gì? Về mặt logic thì không thể giải thích được.

 

Trở về cục cảnh sát, Quý Trầm Giao giao cho Thẩm Tê một công việc không khó nhưng vô cùng tốn sức — lập biểu đồ lưu lượng truy cập từ ID của hơn một trăm người đã xem bài đăng kia. Nếu trong số đó có một ID nào đặc biệt nổi bật, ID này có khả năng là nghi phạm.

 

Lăng Liệp cũng lượn lờ trong đội trọng án, nhưng lúc Quý Trầm Giao giao nhiệm vụ, hắn lại đang phát thịt hun khói mua về cho mọi người. Thịt kho được đóng gói riêng từng miếng, tuy không nhiều, nhưng xào ăn một bữa tối thì chắc chắn là đủ.

 

“Anh Lương, của anh đây.”

 

“Tiểu An, phần của cậu này.”

 

“Quý cô Tịch Vãn, cho cô thêm một miếng nữa này.”

 

Đang lúc điều tra vụ án đến hoa mắt chóng mặt, lại được một miếng thịt hun khói, mọi người đều rất vui vẻ. Đặc biệt là Thẩm Tê đang có nhiệm vụ nặng nề. Lăng Liệp rất chu đáo, chọn cho cậu ta một miếng to, còn viết cả cách xào lên giấy nữa.

 

Thuộc tính fanboy của Thẩm Tê lập tức tăng thêm, “Anh Liệp, vẫn là anh tốt nhất, anh xem anh của em đã giao cho em cái nhiệm vụ gì này, trời ơi tối nay em khỏi ngủ luôn quá!”

 

Quý Trầm Giao lạnh lùng đứng ở phía sau, hắng giọng một tiếng. Thẩm Tê ôm thịt hun khói chuồn mất dép.

 

Quý Trầm Giao nhìn miếng thịt hun khói cuối cùng còn sót lại, lại nhìn Lăng Liệp, “Cái Hack quỷ kế đa đoan.”

 

Lăng Liệp ngây thơ: “Hả?”

 

“Cho đội viên của tôi ăn đạn bọc đường, ly gián quan hệ, chia rẽ nội bộ.”

 

Lăng Liệp cười chết mất, “Tôi đây gọi là giúp cậu mua chuộc lòng người, thu phục nhân tâm.”

 

Quý Trầm Giao hừ một tiếng.

 

Lăng Liệp nói: “Đi thôi, về nhà xào thịt ăn.”

 

Ngày hôm sau, hai mắt Thẩm Tê thâm quầng như gấu trúc, kích động chạy thật nhanh trên hành lang, “Anh ơi, em vẽ xong biểu đồ rồi, có một ID tên là “golden year” là nổi bật nhất!”

 

Biểu đồ rõ ràng rành mạch, “golden year” đã nhiều lần xem các bài đăng và trang chủ có liên quan, đặc biệt là ba người Ngụy, Vương, Đặng, còn có cả Từ Gia Gia.

 

Tinh thần mọi người phấn chấn, quả nhiên có Từ Gia Gia! Có lẽ việc Từ Gia Gia mất tích thực sự có liên quan đến ba vụ án mạng này!

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Có thể xác định được thân phận thật của người này không?”

 

“Dạ được!”

 

Nửa tiếng sau, Thẩm Tê hét lớn: “Là Đạm Kim! Anh trai của Đạm Tinh! Anh ơi, chính là nhà họ Đạm mà anh đã đến điều tra ở đường Dung Tân đấy!”

 

Một năm sau, bên ngoài nhà máy chế biến thịt Dung Hữu Phúc lại có xe cảnh sát đỗ một lần nữa, các nhà máy khác cho rằng lại xảy ra vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm, căng thẳng thò đầu ra khỏi sân ngó nghiêng.

 

Hoảng hốt nhất không ai khác ngoài ông chủ Dung Hữu Phúc, ông ta vuốt vuốt mái tóc chẳng còn bao nhiêu cọng, giọng run rẩy, “Tôi thề là không dùng thịt hết hạn nữa đâu, có phải các anh điều tra nhầm chỗ rồi không?”

 

Quý Trầm Giao nói: “Hôm nay Đạm Kim có đi làm không?”

 

Trong văn phòng, Đạm Kim vừa pha xong một tách trà Lão Ưng, trên mặt bàn bày la liệt các hóa đơn nhập xuất hàng, trên máy tính là những bảng biểu dày đặc.

 

Bình thường giờ này anh ta đã bắt đầu làm việc. Nhưng hôm nay, dường như anh ta đã đoán trước được có chuyện gì đó sắp xảy ra, nên chẳng vội làm gì cả. Dì Lưu ngồi đối diện nhìn anh ta với vẻ mặt có chút kỳ lạ, “Tiểu Đạm, không bận à?”

 

“Không vội.” Anh ta mỉm cười, “Có lẽ là có chuyện khác.”

 

Quý Trầm Giao bước vào văn phòng, Đạm Kim ngẩng đầu lên. Quản đốc phân xưởng đi theo phía sau vội vàng vẫy tay với Đạm Kim, “Còn ngồi đó làm gì, vị này là cảnh sát Quý của cục cảnh sát thành phố, Đạm Kim, cậu ra đây!”

 

Đạm Kim đứng dậy, vẻ mặt ngơ ngác, cùng Quý Trầm Giao đến căn phòng mà quản đốc nhà máy sắp xếp, “Cảnh sát Quý, tìm tôi có chuyện gì sao?”

 

“Đến để nói chuyện với anh về một vụ án mất tích.” Quý Trầm Giao lấy ảnh của Đặng Tử An ra, “Anh có ấn tượng gì với người này không?”

 

Đạm Kim đẩy đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn kỹ, sau đó lại hoang mang lắc đầu, “Không quen.”

 

“Thật sao?” Quý Trầm Giao nói: “Cậu ta tên là Đặng Tử An, cái tên này anh có thấy quen thuộc không?”

 

Đạm Kim nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ, mấy giây sau vẫn lắc đầu, “Cảnh sát Quý, anh ta có quan hệ gì với tôi à?”

 

Quý Trầm Giao nhìn anh ta chăm chú một lát, “Anh có một tài khoản tên là “golden year”, chúng tôi đã điều tra ra được lịch sử truy cập và theo dõi của tài khoản này.”

 

Đạm Kim há hốc miệng, sắc mặt dần trắng bệch, “Các anh… cái tài khoản đó… không phải của tôi…”

 

Trong lúc nói, trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi. Anh ta chột dạ cúi đầu, đưa cánh tay lên lau vội lên mặt.

 

“Có phải của anh hay không thì kiểm tra máy tính và điện thoại của anh là biết. Đạm Kim, chứng cứ hiện tại cho thấy có thể anh có liên quan đến một vụ án mất tích và hai vụ án mạng, tôi đã xin lệnh khám xét, bây giờ cần anh về cục cảnh sát với tôi.”

 

“Các anh bắt nhầm người rồi!” Lúc bị áp giải đi, Đạm Kim kinh hãi kêu la, “Tôi không quen những người mà anh nói! Cảnh sát bắt người vô tội sao?”

 

Đạm Kim bị đưa đến phòng thẩm vấn của đội trọng án, ngay lúc Quý Trầm Giao thẩm vấn anh ta, Thẩm Tê ở trong tai nghe nói: “Anh ơi, trước khi Đặng Tử An mất tích, Đạm Kim đã bị camera giám sát của Học viện phiên dịch Hạ Dung ghi lại được ít nhất ba lần, rất có thể là anh ta đến tìm Đặng Tử An!”

 

Phản ứng của Đạm Kim thay đổi rất rõ ràng sau khi vào phòng thẩm vấn. Lúc ở nhà máy chế biến, anh ta giống như một con cừu sắp bị người ta làm thịt, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, không thể chờ đợi được mà muốn truyền tải cảm xúc đó cho những người vây xem. Nhưng giờ phút này anh ta lại bình tĩnh ngồi đối diện với Quý Trầm Giao, thậm chí còn thong thả vén tay áo lên.

 

“Muốn nói rồi à?” Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm anh ta rồi hỏi.

 

“Vậy phải xem anh hỏi cái gì đã.” Đạm Kim hơi cúi đầu, ánh mắt từ phía dưới liếc xéo lên, tự dưng tăng thêm một chút âm trầm.

 

“Anh đăng ký ID “golden year” vào ngày 25 tháng 9 năm ngoái, loại trừ những bài đăng câu view ban đầu để kiếm điểm tích lũy, sau khi có thể vào khu vực hội viên cao cấp, anh chỉ theo dõi một chủ đề, đó chính là “săn mồi” phụ nữ.”

 

“Nhưng anh không bao giờ đăng bài, người đầu tiên anh theo dõi chính là Đặng Tử An, sau khi xem hết bài đăng của cậu ta, tầm nhìn của anh cũng được mở rộng ra đến những người khác có cùng sở thích xấu xa giống cậu ta.”

 

Thấy Đạm Kim định mở miệng, Quý Trầm Giao cảnh cáo: “Tôi nhắc nhở anh một câu, tất cả những gì tôi vừa nói đều có chứng cứ, chúng không chỉ tồn tại trong dữ liệu cá nhân mà anh để lại trên diễn đàn, mà còn tồn tại trong lịch sử cục bộ ở trong máy tính của anh. Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

 

Đạm Kim liếc mắt nhìn xuống dưới, “Đúng, tôi rất quan tâm đến nhóm người này, nhưng chỉ vậy thôi thì đã chứng minh được tôi là hung thủ rồi sao? Các anh đã đến nhà tôi rồi, chắc hẳn biết em gái tôi bây giờ ra sao, nó đã bị đám rác rưởi này hại đó, bao nhiêu năm nay vẫn chưa thoát ra được.”

 

“Điều kiện nhà chúng tôi cũng không thể cho nó đi khám bác sĩ tâm lý, tôi muốn tìm hiểu tâm lý của đám rác rưởi đó trên mạng, xem có thể tìm ra cách giúp em gái tôi được không, làm vậy thì có gì sai?”

 

Quý Trầm Giao không vội kết tội anh ta, “Anh biết đến nhóm “săn mồi” đó từ chỗ Đặng Tử An? Anh đã theo dõi cậu ta?”

 

Trong mắt Đạm Kim lộ ra vẻ ghê tởm không hề che giấu, “Cái loại người như hắn ta mà còn cần phải theo dõi sao? Chẳng qua hắn ta dựa vào quan hệ của bố mẹ mà sống bám vào học viện phiên dịch, trong trường đó ai mà không biết hắn ta là cái thứ gì.”

 

“Vậy nhưng anh vẫn tiếp cận cậu ta, điều này không sai chứ? Nếu không thì anh cũng không mò được đến diễn đàn kia.” Quý Trầm Giao vừa nói vừa hơi nghiêng người về phía trước, “Chắc là anh không để anh ta biết, mình chính là anh trai của Đạm Tinh?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Đạm Kim tức giận nói: “Hắn ta đã quên từ lâu rồi!”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Đạm Kim khai, em gái anh ta nhỏ hơn anh ta năm tuổi, từ nhỏ đã không thông minh lắm, thuộc kiểu con gái không nổi bật trong lớp. Chương trình cấp hai Đạm Tinh đã học rất vất vả rồi, tuy bố mẹ muốn cho cô tiếp tục học cấp ba, nhưng bản thân cô không muốn, mấy lần cô nói: “Anh ơi, em thật sự không phải là người có tố chất học hành, anh giúp em khuyên bố mẹ đi.”

 

Khi đó Đạm Kim đã là sinh viên đại học, học chuyên ngành kế toán tài chính, còn học thêm bằng hai về máy tính, về phương diện học hành thì anh ta rất có tiếng nói trong nhà.

 

Đạm Kim thuyết phục được bố mẹ, cho Đạm Tinh vào học trường nghề sau khi tốt nghiệp cấp hai, học một nghề, sau này dễ tìm việc làm.

 

Đây trở thành chuyện khiến Đạm Kim hối hận cả đời.

 

Nhà họ Đạm vốn chất phác thật thà lương thiện, Đạm Tinh tuy nhút nhát bình thường, nhưng ít nhất ở trường phổ thông sẽ không bị bắt nạt, đến trường nghề lại là một thế giới khác. Học sinh ở trường nghề kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, căn bản không có ai thực sự học hành.

 

Tính tình nhút nhát của Đạm Tinh khiến cô đã bị cả đám con trai hư hỏng để mắt tới khi nhập học chưa lâu, đám con gái hút thuốc uốn tóc cũng coi thường cô. Khiến cô càng trở nên tự ti trầm mặc, còn Đạm Kim ở trường đại học tỉnh khác, căn bản không hề hay biết chuyện xảy ra với Đạm Tinh.

 

Đợi đến một năm sau khi anh ta về nhà, thì tất cả mọi chuyện đã muộn.

 

Hành động bắt nạt của Đặng Tử An và những nam sinh khác đối với Đạm Tinh ngày càng leo thang, từ những lời trêu chọc ban đầu phát triển thành tiếp xúc cơ thể, đánh đập, đe dọa, hạ thấp, sỉ nhục, dùng cách nói bây giờ thì chính là PUA.

 

Đạm Tinh dần dần bị bọn chúng “cải tạo” thành nô lệ không biết suy nghĩ, chỉ cần nghe thấy tên Đặng Tử An thôi cũng đã sợ đến run rẩy.

 

Đạm Kim giận đến phát cuồng, tìm đến trường nghề, các thầy cô lại ấp úng không rõ ràng, thậm chí còn quy chụp lỗi lầm cho sự nhu nhược nhút nhát của Đạm Tinh.

 

Đạm Kim muốn đòi lại công bằng, nhưng bố mẹ của Đặng Tử An đã đi trước một bước, bọn họ tìm đến bố mẹ anh ta, dùng tiền để dàn xếp riêng.

 

Nhà họ Đạm vốn đã không khá giả, bố Đạm lại mắc bệnh nặng, cần gấp một khoản tiền lớn. Bọn họ không được học hành cao như Đạm Kim, bị bố mẹ Đặng dễ dàng lừa gạt cho qua, ngược lại còn cho rằng con gái mình trở nên như vậy là do tính cách có khuyết điểm.

 

“Cậu cũng đừng dây dưa với nhà họ Đặng đòi công bằng nữa, cậu xem tính cách em gái nhà cậu mà xem, bọn họ sao không bắt nạt người khác mà lại đi bắt nạt nó? Suy cho cùng, vẫn là bản thân em gái nhà cậu có vấn đề.” Mẹ Đặng đã nói như vậy.

 

Đạm Kim không thuyết phục được bố mẹ, chỉ có thể làm thủ tục thôi học cho em gái, gửi gắm hy vọng vào thời gian có thể khiến em gái khá hơn.

 

Nhưng sau đó, vấn đề tâm lý của Đạm Tinh càng ngày càng nghiêm trọng, có lúc mất cả khả năng tự chăm sóc bản thân.

 

Anh ta vốn có thể ở lại tỉnh ngoài làm việc, cũng vì lo lắng cho em gái mà quay về, làm đại một công việc nào đó để kiếm sống.

 

Những năm này, nhìn em gái giống như một con rối không có sức sống, anh ta vừa tự trách vừa tràn đầy oán hận, muốn xem xem những kẻ tội đồ năm xưa sống ra sao.

 

Đúng như dự đoán, tên cặn bã Đặng Tử An này được bố mẹ sắp xếp cho một công việc, nhưng tên đó vẫn chứng nào tật ấy, lợi dụng công việc để sàm sỡ nữ sinh, vô cùng bỉ ổi.

 

Đạm Kim không nhịn được mà tiếp cận Đặng Tử An, muốn xem xem rốt cuộc trong đầu cái loại rác rưởi này nghĩ cái gì, biết người biết ta, có lẽ có thể tìm ra cách giải quyết khúc mắc trong lòng em gái.

 

Ban đầu anh ta lo lắng Đặng Tử An phát hiện ra mình, nên cố ý trốn tránh. Sau này mới biết, Đặng Tử An đã sớm quên mất anh ta, người anh trai của nạn nhân này rồi.

 

Hôm đó anh ta theo dõi Đặng Tử An, tận mắt chứng kiến Đặng Tử An dọa dẫm uy hiếp một nữ sinh ở con đường nhỏ không một bóng người.

 

Anh ta hoàn toàn không hiểu đây là loại sở thích bệnh hoạn gì, mà sau khi cô gái đó chạy trối chết, Đặng Tử An phát hiện ra anh ta, huýt sáo một tiếng, “Anh bạn, anh cũng đến đây “săn mồi” à?”

 

Từ ngữ này nghe thật quen thuộc, nhưng ý nghĩa thì lại hết sức xa lạ. Đặng Tử An hiểu lầm anh ta là đồng loại, hớn hở khoe “chiến tích” với anh ta, còn như gặp được tri kỷ mà mời anh ta uống rượu.

 

Lần đầu tiên trong đời anh ta biết được, trong thành phố này lại có không ít người giống như Đặng Tử An, nhờ bóng đêm che đậy, bọn chúng chơi trò “săn mồi” phụ nữ.

 

Mà đa số những người này, thời niên thiếu đều có kinh nghiệm bắt nạt nữ sinh. Ngay từ khi sinh ra, bọn chúng đã là đồ bỏ đi!

 

Đặng Tử An rất dễ lừa, anh ta nói tên giả với Đặng Tử An, còn nói mình mới thức tỉnh loại hứng thú này, cái gì cũng không hiểu. Đặng Tử An liền nói cho anh ta biết con phố nào dễ chặn người, con phố nào không có camera giám sát, con phố nào phụ nữ tan ca về nhiều, còn cho anh ta biết một diễn đàn ngoài trời, đắc ý nói mình là hội viên cao cấp.

 

Anh ta lấy số điện thoại mình ít dùng trao đổi thông tin liên lạc với Đặng Tử An, hẹn sau này cùng nhau “săn mồi”. Về đến nhà, anh ta lập tức đăng ký tài khoản, kiếm đủ điểm tích lũy, vào khu vực ẩn mà Đặng Tử An đã nói.

 

Bóng tối ở đây được hé lộ một góc, anh ta chán ghét bọn chúng, lại không thể không nghiên cứu bọn chúng, nhưng cho đến bây giờ, anh ta vẫn chưa tìm ra được cách trừng phạt bọn chúng, giúp đỡ em gái mình.

 

Đạm Kim nhắc lại: “Cảnh sát Quý, tôi không giết người.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Trong những người anh chú ý trọng điểm, còn có một người tên là “Từ Ba La”, tại sao anh lại chú ý đến anh ta? Lời nói của anh ta so với những người khác thì không tính là ác liệt lắm.”

 

Ánh mắt Đạm Kim bỗng trở nên hơi do dự. Quý Trầm Giao hỏi: “Anh biết người đứng sau cái tên này là ai?”

 

Đạm Kim ngẩn người, vội vàng lắc đầu, “Tôi không biết. Tôi không có ấn tượng sâu sắc lắm về anh ta.”

 

Quý Trầm Giao lại hỏi: “Chuyện năm ngoái nhà máy của các anh bị phanh phui, anh thấy thế nào?”

 

Vấn đề này thay đổi có phần đột ngột, tất nhiên là Đạm Kim chưa kịp thích ứng, “Tôi… tôi chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.”

 

“Trước đây anh có biết chuyện nhà máy dùng thịt hết hạn không?”

 

Đạm Kim trầm mặc một lát, “Trong xưởng ai mà không biết.”

 

Quý Trầm Giao: “Anh có từng nghĩ chuyện này không đúng, không nên tiếp tục nữa không?”

 

Đạm Kim cười khổ, “Người có lương tâm chắc ai cũng từng nghĩ vậy, nhưng chúng tôi chỉ là công nhân bình thường nhất, sống dựa vào chút tiền lương ít ỏi, ai dám đập bỏ bát cơm của mình?”

 

Đạm Kim không chịu khai, cuộc thẩm vấn tạm thời gián đoạn, Quý Trầm Giao trở về văn phòng.

 

Lúc này, điện thoại và máy tính của Đạm Kim đã giao cho Thẩm Tê, Thẩm Tê đang làm phân tích dữ liệu. Quý Trầm Giao đến khu vực kỹ thuật hình sự, “Giúp tôi xác định một chuyện trước đã.”

 

Thẩm Tê ngẩng đầu, “Chuyện gì vậy? Anh, anh nói đi.”

 

“Xem xem Đạm Kim có từng liên hệ với Từ Gia Gia không, người tố cáo với Từ Gia Gia có phải là anh ta không.”

 

Trên thiết bị điện tử của Đạm Kim không có phần mềm livestream, nhưng Thẩm Tê đã tìm thấy dấu vết anh ta từng sử dụng, cậu ta tiến hành khôi phục dữ liệu. Dữ liệu còn sót lại cho thấy, chính anh ta đã tố cáo với Từ Gia Gia, thông báo cho Từ Gia Gia về quy trình có vấn đề của Dung Hữu Phúc.

 

Có một điểm khác với những gì cảnh sát đã tìm hiểu được trước đó, hiện tại không có chứng cứ chứng minh anh ta còn tố cáo với các streamer khác. Ngay từ đầu, mục tiêu của anh ta nhắm đến chính là Từ Gia Gia! Sau này sở dĩ Từ Gia Gia nói ra việc người tố cáo đã tìm đến rất nhiều streamer khác, nhưng đều bị từ chối, là vì anh ta đã nói với Từ Gia Gia như vậy.

 

Đầu óc Thẩm Tê nhanh chóng quá tải, load không kịp nữa, “Từ từ đã, sao em càng ngày càng không hiểu ra sao vậy? Đạm Kim theo dõi sát sao “Từ Ba La” trên diễn đàn, lại còn tố cáo với Jaco trên nền tảng livestream. Anh ta biết hai người này là cùng một người sao? Nhưng anh ta làm vậy với mục đích gì? Bây giờ chúng ta lại không tìm thấy Jaco, chẳng lẽ anh ta đã giết Jaco rồi? Logic của người này sao mà loạn thế?”

 

Quý Trầm Giao trầm tĩnh lại, có lẽ không phải logic của Đạm Kim loạn, mà là đội trọng án hiện tại vẫn còn thiếu manh mối then chốt.

 

Đạm Kim không thừa nhận biết người đứng sau “Từ Ba La” là ai, nhưng nhìn từ việc anh ta tiết lộ thông tin cho Từ Gia Gia, chắc chắn là anh ta biết. Vậy mục đích tố cáo là gì? Nếu là vì phanh phui Dung Hữu Phúc, anh ta hoàn toàn có thể tố cáo với nhiều streamer khác, nhưng anh ta chỉ nhắm vào Từ Gia Gia. Vậy nên Từ Gia Gia mới là mục đích của anh ta, phanh phui Dung Hữu Phúc chỉ là phương tiện để anh ta tiếp cận Từ Gia Gia, hay nói cách khác là tung hỏa mù.

 

Kết quả khách quan mà chuyện này mang lại là gì? Dung Hữu Phúc bị chỉnh đốn, toàn bộ ngành công nghiệp chế biến ở đường Dung Tân đều bị ảnh hưởng. Còn có… Từ Gia Gia vì đoạn video điều tra bí mật này mà nổi danh như cồn!

 

Sau này mới là mục đích của Đạm Kim?

 

Thời điểm đó Từ Gia Gia đã có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng so với sức ảnh hưởng bây giờ vẫn còn kém một đoạn, đoạn video này trực tiếp đưa Từ Gia Gia lên một tầm cao mới.

 

Đây chính là điều Đạm Kim muốn sao? Thúc đẩy Từ Gia Gia ngày càng có ảnh hưởng xã hội, sau đó thì… giết anh ta?

 

Đây chính là nguyên nhân mà hành động của Từ Gia Gia còn xa mới bằng Ngụy Húc Duyên và những người khác, nhưng vẫn bị Đạm Kim nhắm tới? Sức ảnh hưởng của Từ Gia Gia đủ lớn, giết Từ Gia Gia sẽ gây ra oanh động càng lớn hơn? Toàn xã hội đều sẽ chú ý đến những nhóm người bị tổn thương như Đạm Tinh?

 

Quý Trầm Giao day day huyệt thái dương, điều này hình như khá hợp lý, nhưng anh lại cứ cảm thấy có cảm giác mâu thuẫn kỳ dị, dường như thiếu mất một mắt xích quan trọng đóng vai trò then chốt nào đó.

 

Cuộc thẩm vấn tiếp tục, lần này Quý Trầm Giao trưng ra chứng cứ mới có được. Sắc mặt Đạm Kim trắng bệch, “Tôi…”

 

“Người tố cáo với Jaco chính là anh. Anh còn nói với anh ta rằng mình đã tìm rất nhiều streamer, nhưng trên thực tế, anh chỉ tìm đúng một mình anh ta.” Quý Trầm Giao hỏi: “Tại sao anh lại làm như vậy?”

 

Đạm Kim bình tĩnh lại, “Tôi muốn kích thích anh ta, tâng bốc anh ta thành người duy nhất có thể giúp tôi, như vậy anh ta mới có khả năng đến phanh phui chuyện xấu ở nhà máy của chúng tôi.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Vậy còn vấn đề thứ nhất thì sao?”

 

Đạm Kim phản ứng một lát, “Tại sao tố cáo ư? Cảnh sát Quý, tôi từng nói rồi, tôi cũng là một người có lương tâm. Nhưng thật ra tôi rất sợ, nhỡ đâu bị phát hiện thì sao? Nhỡ đâu nhà máy của chúng tôi vì thế mà suy sụp thì sao? Nếu tôi mất việc, em gái tôi sống thế nào?”

 

“Nhưng anh vẫn tố cáo.”

 

“Thật không dám giấu giếm, đó là do tôi nhất thời xúc động, bị lương tâm làm cho choáng váng đầu óc thôi.”

 

Không, anh ta đang nói dối, tuyệt đối không phải là nhất thời xúc động. Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm vào mắt Đạm Kim, nếu là thật sự bị xúc động nhất thời, không thể nào chỉ nhắm vào mỗi Từ Gia Gia!

 

“Jaco chính là “Từ Ba La”.” Quý Trầm Giao đột nhiên nói.

 

Vẻ mặt Đạm Kim ngơ ngác, giống như chưa kịp phản ứng, qua mấy giây sau mới kinh ngạc, “Anh nói gì?”

 

Quý Trầm Giao: “Anh không biết sao?”

 

“Sao tôi có thể biết được? Các anh không nhầm chứ? Jaco là “Từ Ba La”?”

 

Quý Trầm Giao cảm thấy Đạm Kim đang giả bộ, “Nếu anh đã biết Jaco chính là “Từ Ba La” từ sớm, anh còn tiết lộ thông tin tố cáo với anh ta sao?”

 

Đạm Kim cúi đầu, dường như đang suy nghĩ, nhưng suy nghĩ cái gì thì người ngoài không thể biết được. Nửa phút sau, anh ta chán nản nói: “Tôi không ngờ anh ta lại là loại người này.”

 

Lần thẩm vấn này, manh mối hỏi được vẫn không nhiều, Đạm Kim không thừa nhận mình biết Jaco và “Từ Ba La” là cùng một người, đương nhiên càng không thừa nhận sự mất tích của Jaco có liên quan đến anh ta, chứng cứ hiện tại chỉ có thể chứng minh anh ta từng theo dõi Đặng Tử An và những người khác, vẫn không thể kết tội anh ta được.

 

Lần này Thẩm Tê lập được mấy công lớn, cậu ta chạy đến bên cạnh Quý Trầm Giao, Quý Trầm Giao rót nước, cậu ta liền đi theo đến bên máy lọc nước, Quý Trầm Giao mở máy tính xách tay, cậu ta liền đi vòng quanh bàn.

 

“Anh ơi, không phải anh ta thì còn ai nữa? Dấu vết truy cập của anh ta đã rất rõ ràng, có thể giải thích vấn đề rồi. Trước khi Vương Hồng Cường gặp nạn, việc anh ta theo dõi Vương Hồng Cường đã đạt đỉnh điểm, trước khi Đặng Tử An mất tích, cũng là đỉnh điểm, Ngụy Húc Duyên cũng vậy. Hơn nữa camera giám sát còn quay được anh ta đến Học viện phiên dịch.”

 

“Nhưng những cái này đều không phải là chứng cứ trực tiếp.” Quý Trầm Giao nói.

 

“Vậy phải làm sao bây giờ ạ?” Thẩm Tê tức giận phồng má, “Cái bộ dạng kia của anh ta, cứ như thể chắc chắn chúng ta không thể kết tội anh ta vậy.”

 

“Chứng cứ vẫn chưa đủ đầy đủ thôi, nản chí cái gì.” Quý Trầm Giao nói: “Vương, Đặng, Ngụy, tổng cộng ba mốc thời gian quan trọng, cậu đi xác minh camera giám sát, xem anh ta đã xuất hiện ở đâu.”

 

Lại là nhiệm vụ điều tra sàng lọc trên diện rộng, Thẩm Tê phấn chấn tinh thần, “Vâng ạ!”

 

Sau khi Thẩm Tê đi, Quý Trầm Giao tiếp tục sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Trong ba vụ án, hiện tại chỉ có vụ án Vương Hồng Cường là có chứng cứ trực tiếp, hung thủ đã để lại dấu chân giày cao gót.

 

Giày cao gót là công cụ quan trọng để hung thủ che giấu thân phận, dụ dỗ xong một Vương Hồng Cường, còn có nhiều Vương Hồng Cường khác nữa, anh ta sẽ vứt đi sao?

 

Vậy nếu không vứt thì sẽ giấu ở đâu?

 

Tịch Vãn đã hoàn thành việc khám nghiệm hiện trường ở nhà họ Đạm và nhà máy chế biến, không tìm thấy giày cao gót.

 

“Có lẽ anh ta đã xử lý rồi.” Tịch Vãn không mấy lạc quan, “Với quan hệ của Đạm Kim và Đặng Tử An, anh ta hoàn toàn không cần phải cải trang, trực tiếp bảo Đặng Tử An đến chỗ nào là được. Giày cao gót giữ lại chính là mầm họa.”

 

Thiếu mất chứng cứ mang tính quyết định, cho dù Thẩm Tê bên kia có điều tra ra được Đạm Kim có mặt ở gần đó, hoặc không có chứng cứ ngoại phạm vào lúc ba người kia xảy ra chuyện, thì Đạm Kim vẫn có thể giải thích được.

 

Đâu mới là điểm đột phá?

 

Việc để Từ Gia Gia phanh phui Dung Hữu Phúc, đối với Đạm Kim mà nói thật ra là hại nhiều hơn lợi. Chuyện đó tuy thúc đẩy sức ảnh hưởng của Từ Gia Gia tăng lên, nhưng sức ảnh hưởng ban đầu của Từ Gia Gia không đủ sao? Anh ta làm vậy chỉ khiến cảnh sát càng thêm chú ý đến anh ta hơn sau khi điều tra.

 

Anh ta cố ý để cảnh sát chú ý đến anh ta à? Tại sao?

 

Quý Trầm Giao cảm thấy mạch suy nghĩ của mình càng ngày càng rối loạn, giống như sự phức tạp chồng chất của bản thân vụ án vậy. Lúc Đạm Kim nhắm vào Từ Gia Gia, chắc chắn không ngờ bản thân Từ Gia Gia cũng đang mưu tính một vụ báo thù. Điều này gây ra ảnh hưởng gì cho Đạm Kim? Sau khi anh ta biết Từ Gia Gia là hung thủ của vụ án sơn trang Phong Ý thì từ bỏ việc báo thù Từ Gia Gia sao? Vậy tại sao Từ Gia Gia lại mất tích?

 

Từ Gia Gia bị Đạm Kim giết chết… Đạm Kim mạo hiểm quá lớn.

 

Quý Trầm Giao bực bội lắc đầu, cầm điện thoại lên xem phản ứng trên mạng. Theo sự lên men của dư luận, những lời trách mắng đối với phụ nữ bị hại ở trên mạng càng ngày càng gay gắt, cứ như thể bọn họ mới là hung thủ vậy. Bởi vì dù nói thế nào thì giết người vẫn là sai!

 

Cái ý nghĩ quanh quẩn trong đầu lại lần nữa xuất hiện, hung thủ giết hại những kẻ “săn mồi” này, có lẽ không phải là vì trừng phạt.

 

Vậy Đạm Kim thật sự là vì báo thù cho em gái?

 

“Đội trưởng Quý —” Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Quý Trầm Giao xoay người lại, con ngươi đột nhiên co rút lại.

 

Lăng Liệp mặc trang phục đánh trống lưng của nữ, màu xanh lá cây tươi sáng phối cùng một chiếc đai lưng màu xanh lá cây đậm màu, chân đi một đôi giày vải thêu hoa. Son môi không biết tìm ở đâu ra, có một chút màu hồng cánh sen.

 

Vậy mà bộ dạng kỳ quái này lại không hề khiến Lăng Liệp trở nên xấu xí, làn da trắng lạnh của hắn và màu son môi kia vừa khéo rất hợp nhau, chất liệu vải rẻ tiền ngược lại càng tôn lên dáng người cao ráo của anh ta.

 

Lăng Liệp đi đến gần, “Sao không để ý đến người ta vậy? Chẳng lẽ bị tôi mê hoặc rồi?”

 

Hết chương 79.

 

Chương 79: Thân Sơ (29)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên