Chương 8: 021130 – Trốn Tìm
Lê Chỉ có dự cảm rất xấu.
Rượt đuổi kịch liệt và việc tập trung cao độ trong thời gian ngắn đã làm hao mòn thể lực của cậu, vốn dĩ cậu đã không được nghỉ ngơi đầy đủ. Tình hình trước mắt càng khiến tinh thần cậu thêm mệt mỏi hơn.
Đi dọc theo hành lang tối tăm, Lê Chỉ phát hiện nơi này giống như một mê cung ngục tối thời trung cổ, mặt đất xi măng uốn lượn kéo dài ra vô số ngã rẽ, mỗi con đường như được nhân bản, được bố trí xây dựng hoàn toàn giống nhau.
Lê Chỉ có cảm giác như mình đang gặp phải quỷ đả tường. Cứ như thể cậu vẫn đang đi trên cùng một con đường.
Nhưng thực tế mỗi ngã rẽ cậu đều thay đổi bố trí một chút, như thùng hoặc chân nến, để tránh bị lạc đường quay lại chỗ cũ.
Xung quanh đều là những chiếc lồng sắt khổng lồ, phủ vải gai trắng bẩn thỉu, cả nơi này trông kỳ dị hệt như hiện trường tế lễ tà giáo.
Phía trước lại là một ngã rẽ, Lê Chỉ không biết mình đã đi bao lâu rồi, cảm giác buồn ngủ lũ lượt ập đến, nhưng cậu không thể dừng lại –
Bởi vì thỉnh thoảng phía sau cậu vẫn luôn vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Lúc gần ngay khúc quanh, lúc lại xa đến mức gần như không nghe thấy.
Giống như bây giờ, tiếng bước chân phía sau đã biến mất. Lê Chỉ thở phào nhẹ nhõm, chắc là cậu bé kia lại đi xa rồi.
Cậu hơi lơ là giảm tốc độ một chút, nhưng vừa định rẽ qua khúc quanh quen thuộc thì lại nhìn thấy một cái bóng khổng lồ nhảy nhót trên bức tường gạch đỏ.
Cổ của cái bóng trống rỗng, nhưng trong lòng lại ôm một vật tròn vo.
Là cậu bé kia.
Lê Chỉ nín thở, nhanh chóng lùi lại, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, dưới ánh nến, cái bóng của cậu bé chiếu lên bức tường cũng dần lớn hơn, màu đen rộng lớn nhuộm lên bức tường gạch đỏ.
Cậu ta sắp đi qua khúc quanh đó rồi.
Lê Chỉ sắp bị bại lộ hoàn toàn rồi.
Không còn cách nào khác, trong khoảng thời gian cực ngắn, Lê Chỉ xoay người, vén tấm vải trắng lên, chui vào chiếc lồng sắt bên cạnh, tầm nhìn bỗng trở nên tối tăm hơn.
Cậu nín thở nghe tiếng bước chân của cậu bé ngày càng gần.
Âm thanh đột ngột dừng lại trước lồng.
Khoảnh khắc này Lê Chỉ đã chấp nhận số phận.
Cậu sẵn sàng tấn công, quyết định giành lấy thế chủ động tấn công khi sinh vật phi nhân loại này vén tấm vải lên.
Nhưng cậu đã đợi không biết bao lâu, cảm giác thời gian trôi qua đã biến mất trong bầu không khí căng thẳng tột độ.
Nhưng ánh sáng như dự đoán đã không xuất hiện, tấm vải trắng vẫn phủ kín trên đỉnh lồng sắt không hề nhúc nhích.
Khi tiếng bước chân lại vang lên, cậu bé lại dần dần đi xa.
Mãi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Lê Chỉ mới thả lỏng, dựa trán vào cột lồng sắt lạnh lẽo để hạ nhiệt, trong lòng nghĩ không biết bây giờ Du Phùng thế nào rồi.
Thể lực thực sự đã sắp đến giới hạn, cảm giác mệt mỏi trong đầu còn nặng nề hơn cả bóng tối trước mắt.
Ngay khi Lê Chỉ sắp mất ý thức, đột nhiên nhận thấy có gì đó không ổn.
Có tiếng thở.
Trong lồng. Ngay bên cạnh cậu.
Tiếng thở đó vốn dĩ rất nhẹ nhàng, nhưng lại ngày càng nặng nề, trong hơi thở còn xen lẫn mùi hôi thối kinh tởm, hơi thở đó gần như phả vào tai.
Có thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt chạm vào mắt cá chân Lê Chỉ.
Lê Chỉ theo phản xạ, đột ngột co chân lại. Nhưng thứ trơn trượt đó vẫn đeo bám, tự ý quấn quanh mắt cá chân Lê Chỉ, vẫn chưa dừng lại ở đó, nó còn trườn vào trong quần âu đã bám đầy bụi bẩn của cậu, ác ý cọ xát vào làn da trắng bệch của cậu.
Dựa vào cảm giác này, Lê Chỉ đã có thể xác định được, đó là vảy của động vật máu lạnh.
Cậu không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, dùng hết sức lực cuối cùng giật mạnh thứ trơn trượt đó xuống, lật người chui ra khỏi lồng, hai tay trắng bệch giật mạnh tấm vải trắng xuống.
Dưới ánh nến mờ ảo, thứ bên trong dần dần lộ ra—-
Đúng là động vật máu lạnh.
Nói chính xác hơn thì thứ đó chỉ có một nửa là động vật máu lạnh. Đuôi rắn trắng lạnh dính đầy máu, bám trên lồng sắt, dưới ánh nến, ánh lên một tầng màu đỏ máu lấp lánh. Nhưng mà, phần trên thân rắn không phù hợp với nhận thức của người bình thường.
Một đôi mắt tròn to nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ trước lồng, tròng mắt màu vàng cam dưới ánh nến có vẻ uể oải buồn ngủ, cả cái đầu xoay hai trăm bảy mươi độ kia nữa, rõ ràng đó là khuôn mặt của một con cú mèo, một cái đầu chim cú mèo mọc trên thân rắn.
Đuôi rắn nhọn màu trắng vẫn đang vươn ra ngoài, muốn chạm vào vạt áo sơ mi của Lê Chỉ, nhưng dường như bị thứ gì đó trói buộc, chỉ có thể chạm đến mép lồng sắt.
Lê Chỉ mượn nguồn sáng hạn chế nhìn kỹ, hàng chục chiếc đinh sắt to bằng ngón tay cái xuyên qua cơ thể nó, ghim chặt nó vào tấm sắt dưới đáy lồng sắt. Chỉ có một đoạn đuôi nhỏ và phần đầu phủ lông vũ là tương đối tự do.
Nơi bị đinh sắt xuyên qua máu thịt be bét, sau một thời gian dài đã hóa thành một vũng máu hòa lẫn mủ vàng. Sinh vật kết hợp giữa rắn và cú mèo này nằm liệt trong đống ô uế, vẫy đuôi vô ích.
Lê Chỉ nhìn con quái vật trong lồng tốn công vô ích, cảm giác buồn thương to lớn đột nhiên ập đến, như muốn bóp nghẹt trái tim cậu.
Cậu không thể kiểm soát được mà hơi run rẩy.
Chuyện gì vậy? Cảm giác này xa lạ quá.
Đây là một cảm xúc tiêu cực mà trong hiện thực cậu chưa từng trải qua, chỉ có trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại đó, trong những tiếng hét thê lương đó, mới có cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Có tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng đang rình mò xung quanh, nhưng não Lê Chỉ như bị bóng đè, thể lực cạn kiệt không thể di chuyển được.
“Cậu không sao chứ?” Có người vỗ nhẹ vào vai cậu.
Thật tốt quá. Là Du Phùng.
Lê Chỉ thở phào nhẹ nhõm, “Hơi mệt.”
“Hai con đường phía trước thông nhau, ở đó có vài căn phòng.” Du Phùng cũng nhìn thấy sinh vật kỳ dị trước mặt Lê Chỉ, “Nhưng vẫn là bên cậu có nhiều thứ để xem hơn.”
Lê Chỉ buộc phải nói rõ sự thật: “Cậu bé kia ở gần đây.”
Du Phùng gật đầu: “Tôi biết, vừa rồi đã nhìn thấy nó, cứ để nó tiếp tục vòng vo ở đây đi. Đi thôi, đến bên kia, những căn phòng bên kia trông có vẻ kỳ quái.”
……..
Khi Lê Chỉ đứng trước căn phòng, cậu không khỏi nghi ngờ câu “Có vẻ kỳ quái” trong miệng Du Phùng có phải là nhẹ nhàng quá không.
Cậu hơi nheo đôi mắt mệt mỏi, nhìn hai chữ được viết bằng sơn đỏ kém chất lượng trên cánh cửa sắt, “Nhà xác?”
“Trang viên này vậy mà còn có cả nhà xác, chức năng đầy đủ đến quá đáng.” Du Phùng liếc nhìn căn phòng bên phải nhà xác, “Bên kia còn có lò hỏa táng.”
Điều này thật không thể tin nổi.
Nhà ai lại có thiết bị xử lý thi thể hoàn chỉnh như vậy.
Lê Chỉ: “Nghe cứ như một khu vui chơi chuyên dụng để giết người.”
Du Phùng nghe vậy thì lặng lẽ nở nụ cười, lông mi đen tuyền hơi cong lên, hắn giơ tay đẩy cánh cửa sắt trước mặt ra, “Vào xem thử.”
Nếu nói ánh nến trong hành lang mờ ảo đến mức chỉ có thể nhìn rõ đường đi, thì trong nhà xác lại là một màu tối đen như mực, nằm dưới lòng đất không có cửa sổ, trên bức tường gạch đỏ cũng không có bất kỳ nguồn sáng nào, bóng tối dày đặc như vật chất, khiến người ta cảm thấy thật khó thở, chỉ có một chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh cửa, một ngọn đèn cầy đang cháy yếu ớt.
Lê Chỉ cầm lấy đèn cầy, phát hiện khu vực có thể chiếu sáng chỉ có đường kính chưa đến một mét.
Hai người co ro trong vòng tròn nhỏ bé của ánh sáng này, vai chạm vai.
Bước từng bước đi về phía trước, lại phát hiện căn phòng này rộng lớn đến kinh ngạc, nơi nguồn sáng chiếu tới chỉ có mặt đất xi măng phẳng lì.
“Căn phòng này thực sự có thứ gì sao? Không phải chủ nhà cố tình làm ra vẻ bí ẩn đấy chứ.” Rõ ràng là Du Phùng đang nói chuyện phiếm vì chán quá.
Lê Chỉ vừa định trả lời, lại đột nhiên cảm thấy đau nhói ở đầu ngón chân, cảm giác đau đớn đó đã đánh thức bộ não đang mệt mỏi của cậu.
“Đừng đi về phía trước nữa. Tôi đá phải thứ gì đó.”
Lê Chỉ chiếu đèn cầy xuống dưới, phát hiện ra một chiếc giá sắt gỉ sét.
Ánh sáng nhỏ bé của đèn cầy men theo chiếc giá sắt leo lên trên –
Chiếc giá sắt gỉ sét, thanh ngang bằng sắt, mái tóc màu đen…
Sau đó là –
Khuôn mặt đã được khâu lại.
Lê Chỉ theo bản năng lùi lại một bước. Ngọn lửa yếu ớt trong bóng tối rung lên dữ dội.
Du Phùng: “Là Tề Hạo Hiên.”
Hết chương 8.