Chương 8: Anh Để Người Ta Trong Lòng, Còn Người Ta Thì Đá Anh Xuống Mương
Bữa tối đã trôi qua mà Ninh Dương chẳng cảm thấy ngon miệng chút nào, lấy cớ còn công việc chưa xử lý xong liền đi thẳng vào thư phòng, đóng cửa nhốt mình bên trong.
Anh ta ngồi trên ghế, nhìn bức ảnh chụp chung với Ninh Tịch Bạch lúc nhỏ đặt trên bàn, thở ra một hơi khói, tâm trạng phiền muộn.
“Cốc cốc.” Cửa bị gõ vang, Ninh Lạc thò đầu vào: “Anh cả?”
“Vào đi.”
Vừa bước vào, Ninh Lạc đã bị mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi: “Khụ khụ, sao anh lại hút thuốc? Tâm trạng không tốt sao?”
Đối mặt với kim chủ, thái độ phải đoan chính, hỏi han phải thành khẩn.
Ninh Dương liếc cậu một cái, dập tắt điếu thuốc: “Không có.”
Ninh Lạc: “……Ồ.”
Cái đề tài này chết rồi.
Cậu xoa xoa cánh tay, cười gượng gạo: “Trong phòng lạnh quá.”
【 Sao anh cả lại không thèm để ý đến người ta vậy? Chẳng lẽ anh ấy thích kiểu người ta nhiệt tình sưởi ấm cho cái mông lạnh như băng của anh ấy sao? 】
Ánh mắt cậu lại hướng về phía bức ảnh hai người chụp chung trên bàn, Ninh Tịch Bạch lúc đó đang ngồi trên vai Ninh Dương giơ tay chữ V: 【 Anh đối xử tốt với người ta như vậy, người ta đá anh xuống mương luôn kìa. Hai người thật sự không hợp nhau đâu, một người đầy mùi thuốc lá như anh sao có thể thu hút được một người toàn mùi sữa như cậu ta chứ? 】
Tay Ninh Dương run lên, suýt chút nữa thì dí tàn thuốc vào tay mình.
Trán anh ta giật giật: “Ninh Lạc, em có thể đừng lúc nào cũng tưởng tượng ra mấy thứ lung tung được không? Tịch Bạch là em trai anh, em cũng là em trai anh.”
Mặc dù anh ta không ưa gì người em trai mới đến này.
Ninh Lạc khó hiểu: “Em biết mà, giấy chứng nhận đã ghi rõ ràng rồi.”
Cậu đâu phải mù chữ đâu.
【 Ninh Dương hình như là một tên cuồng em trai chính hiệu, anh ấy sẽ không phải đang ám chỉ thái độ của mình đối với tên trà xanh kia chứ? 】
【 Chuyện này còn cần em phải tưởng tượng sao? Tên trà xanh kia tự bản thân nó đã là một bộ phim cung đấu rồi. Lúc nãy chẳng phải chính mắt anh ấy đã nhìn thấy, vừa nhắc đến chuyện vào công ty là mắt tên trà xanh đó sáng rực lên sao? 】
Ninh Dương không mù, đương nhiên là nhìn thấy rồi, nhưng anh ta không muốn thừa nhận: “Tịch Bạch chỉ là vui mừng vì được bố công nhận thôi, vậy nên mới đồng ý vào công ty, không có ý nghĩ nào khác đâu.”
Ninh Lạc lập tức thuận theo: “Ừm ừm, em hiểu mà.”
【 Giải thích với em làm gì chứ anh, nói như thật ấy, lừa người khác thì được chứ đừng tự lừa dối bản thân mình. 】
“……” Cảm giác đấm một cú vào cục bông nó bực bội thế nào, Ninh Dương hôm nay coi như là được trải nghiệm rồi đấy.
Anh ta cố gắng chuyển chủ đề, ném cho Ninh Lạc một xấp giấy vừa mới in: “Xem đi.”
Ninh Lạc cầm lấy xem, thì ra là tài liệu liên quan đến buổi chụp hình cho tạp chí, từ quy trình tổng thể cho đến gu thẩm mỹ của nhiếp ảnh gia, tính cách và điều cấm kỵ của tổng biên tập đều được ghi chú rõ ràng, vô cùng chi tiết, nhìn sơ qua là biết ngay do người chuyên nghiệp sắp xếp.
Ninh Dương nói với giọng điệu công việc: “Cơ hội cho em rồi thì phải nắm chắc lấy, đừng có giở trò quỷ quái gì đấy.”
Ninh Lạc nhìn ảnh thẻ của Lộ Đình Châu trên đó, nuốt nước miếng: “Em được hợp tác với ảnh đế Lộ à?”
“Cậu ấy lớn hơn em, chủ yếu là chụp hình quảng bá cho bộ phim cậu ấy tham gia, em chỉ là diễn viên phụ họa thôi.” Ninh Dương gõ gõ lên mặt bàn, “Còn vấn đề gì nữa không?”
“Không còn gì nữa ạ.”
Ninh Lạc cất cẩn thận xấp tài liệu vào trong ngực như thể đang nâng niu bảo bối, vừa nghĩ đến việc mình sắp được gặp lại bức tường thành mới của thế giới này là cậu lại vô cùng phấn khích, ngay cả thái độ đối với Ninh Dương cũng trở nên thân thiết hơn: “Khuya rồi mà anh cả còn phải xử lý công việc sao? Có mệt quá không?”
Ninh Lạc cong đôi mắt nhìn Ninh Dương, nụ cười rạng rỡ, ánh đèn chiếu lên vai cậu, phản chiếu vào đôi mắt trong veo như nước, tựa như ánh sáng phát ra từ trong đáy mắt. Hai bên má lúm đồng tiền như chứa đầy rượu ngọt, ngay cả giọng nói cũng mang theo âm điệu vui vẻ, vô cùng hoạt bát.
Ninh Dương dời mắt: “Công việc mà.”
“Vậy thì anh cũng nên đi ngủ sớm một chút.” Ánh mắt Ninh Lạc đảo đi chỗ khác, cuối cùng vẫn dừng lại trên đỉnh đầu Ninh Dương, ân cần nhắc nhở, “Thường xuyên thức khuya sẽ bị hói đầu, biến thành Địa Trung Hải đấy.”
“……Cảm ơn em.”
Ninh Lạc cười ngại ngùng: “Không có gì đâu ạ.”
“……”
Tiễn Ninh Lạc xong, Ninh Dương nhìn tài liệu trên máy tính, nhưng lại chẳng nhớ nổi chữ nào, ngược lại những lời Ninh Lạc nói hôm nay lại lởn vởn trong đầu anh ta từng chữ từng chữ một, khiến anh ta không thể nào yên lòng được.
Ninh Lạc nào quan tâm anh ta đang nghĩ gì, sau khi về phòng ngủ, việc đầu tiên cậu làm chính là lôi xấp tài liệu kia ra, chu môi hôn chụt chụt lên tấm ảnh thẻ mấy cái, cười hê hê như tên biến thái.
Đây là cái gì? Là chồng yêu của tui đó! Hôn một cái, hắc hắc, tui hôn, hôn hôn hôn hôn hôn.
Chờ đến khi hưng phấn qua đi, Ninh Lạc mới chịu ngó nghiêng xung quanh căn phòng.
Đây là lần đầu tiên cậu bước vào căn phòng ngủ này, ngay cả nguyên chủ cũng chưa từng ở đây lần nào.
Diện tích 80 mét vuông, chiều cao 4,5 mét khiến cả không gian trở nên vô cùng rộng rãi. Ninh Lạc nhảy xuống giường lớn, giẫm lên tấm thảm len mềm mại, lật nhãn hiệu lên xem thử.
Thương hiệu này trước đây cậu từng nhắm trúng một tấm thảm, chỉ bé tí thôi mà đã 50 vạn rồi, phân vân ba tháng trời cuối cùng vẫn không mua. Vậy mà bây giờ cậu lại đang giẫm lên tấm thảm bán chạy nhất của họ, hơn nữa còn to —— như vậy!
Ninh Lạc kích động nhổ mấy sợi lông trên tấm thảm.
Cậu lại sờ soạng sang chiếc ghế sofa đối diện, chất liệu tuyệt vời khiến Ninh Lạc cảm động đến suýt khóc.
Cái ghế sofa này, là da cừu non đó!
Còn có cả kệ sách kiểu cổ điển được thiết kế âm tường bên cạnh, vật phẩm nào trên đó cũng đều là đồ cổ, thậm chí Ninh Lạc còn nghi ngờ có vài món là vật phẩm đấu giá, còn đắt hơn cả giá trị con người cậu kiếp trước.
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Mùi hương của tiền tài!
Ninh Lạc lâng lâng đi đến phòng thay đồ, mở cửa ra, lại một lần nữa bị sốc.
Rõ ràng cậu chưa từng đến đây lần nào, vậy mà nhà họ Ninh lại chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cậu, riêng áo khoác thôi đã được phân chia theo từng trường hợp và phong cách khác nhau, xuân hạ thu đông đều có đủ bộ, chiếm hẳn hai tủ quần áo, ít nhất cũng phải hơn trăm bộ. Ninh Lạc đi trong này cứ như đang dạo chơi trong cửa hàng thời trang xa xỉ vậy.
Ngơ ngác đóng cửa phòng thay đồ lại, Ninh Lạc chắp hai tay nhìn chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trong phòng ngủ, ánh mắt tràn đầy sự thành kính của tín đồ: “Đây chính là phúc phần mà con nên được hưởng sau hai mươi mấy năm độc sủng Thần Tài!”
Lộ Đình Châu chỉ là bias thôi, sao có thể tính là idol của cậu được.
Niềm vui sướng khi bỗng nhiên trở nên giàu có, cậu hiểu rồi!!
Cái gì mà nam phụ, cái gì mà kết cục thê thảm, tất cả đều không quan trọng!
Con người mà, phải biết nhìn tiền mà sống!
Xử lý xong công việc, Ninh Dương nhớ đến câu nói “Thức khuya bị hói đầu” của Ninh Lạc, phá lệ đi ngủ sớm.
Vừa đặt lưng xuống giường, bên tai liền vang lên giọng hát oang oang.
【 Vận may đến chúc mừng vận may đã đến với bạn, vận may mang đến niềm vui và tình yêu ~ Vận may đến, chúc vận may của chúng ta, đón vận may hưng thịnh phát đạt khắp bốn phương! 】
Nốt luyến láy của bài hát bị Ninh Lạc hát lệch tám hướng, cứ như con sâu róm bị thắt nút, xoắn thành hình bông hoa, chẳng có nốt nào đúng cả.
Ninh Dương bật dậy.
Không phải chứ, sao lại có người hát xuyên tường được vậy?
Lúc hát trong lòng rốt cuộc Ninh Lạc đã dồn bao nhiêu sức lực vậy, sao mà to thế?
Cậu ta bị bệnh à!
—–
Ninh Lạc vừa hát bài “Vận May Đến” vừa lăn qua lăn lại trên giường từ đông sang tây.
Sau đó quấn theo mấy cái chăn mỏng, “Bịch” một tiếng rơi thẳng xuống giường.
“……”
Cậu cố hết sức chui ra khỏi đống chăn đang giam cầm mình, khuôn mặt trắng nõn nín đến đỏ bừng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút.
Lúc này mới để ý thấy điện thoại đang rung lên.
Cầm lên xem thì thấy là tin nhắn Ninh Dương gửi đến.
Ba phút trước.
【 Ninh Dương: Ninh Lạc, ngủ đi. 】
Một phút trước.
【 Ninh Dương: Ninh Lạc, ngủ ngay!!! 】
Hả? Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ tiếng xoay người lúc nãy của mình đã làm phiền đến Ninh Dương à?
Ninh Lạc vội vàng trả lời: “Xin lỗi anh cả, em sẽ ngủ ngay đây.”
【 Ninh Dương: …… Hừ. 】
Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào chữ “Hừ” kia, trong đầu hiện lên hàng chục biểu đồ hình quạt nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là đang chế giễu bao nhiêu phần, châm chọc bao nhiêu phần, đành phải ném điện thoại sang một bên mặc kệ, lẩm bẩm: “Hừ hừ hừ cái gì chứ, chẳng lẽ là bị đờm mắc ở cổ họng không khạc ra được sao.”
Mệt mỏi cả ngày, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên chiếc nệm cao su êm ái thật to.
Trong mơ, cậu thấy mình đang nằm trên núi vàng, có một mỹ nam Tây Vực cầm hai chiếc cuốc hỏi cậu bằng giọng nói dịu dàng: “Chủ nhân yêu dấu, ngài đánh rơi chiếc cuốc vàng này, hay là chiếc cuốc bạc này?”
Ninh Lạc nhất thời không biết nên chọn tiền hay chọn sắc, hai mắt đảo liên tục, nhưng lại không biết đang bận rộn cái gì: “Đều là của ta, tất cả đều là của ta hết.”
Ngay lúc cậu chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy chiếc cuốc, vô số con rắn trườn đến, trói chặt lấy cậu, khiến cậu ngạt thở, lôi kéo cậu bay ngược về phía sau.
Ninh Lạc nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt mình, những con rắn biến thành mái tóc của người phụ nữ bay lượn trong không trung: “Lạc Lạc, tất cả những gì mẹ làm đều là vì con, trên đời này làm gì có cha mẹ nào lại đi hại con cái của mình chứ?”
Trái ngược với giọng điệu dịu dàng, móng tay dài lạnh lẽo của người phụ nữ hung hăng siết chặt lấy gương mặt cậu, để lại những vết xước rớm máu: “Mẹ đã hy sinh nhiều như vậy vì con, con đừng phụ lòng mong mỏi của mẹ.”
Ninh Lạc bị dọa cho tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh lại, cậu vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, trở mình.
Cậu luôn cảm thấy việc mình xuyên sách không phải là ngẫu nhiên, ngoài việc trùng tên trùng họ, thì quá trình trưởng thành của cậu và nguyên chủ cũng rất giống nhau, đều có một người cha mất sớm và một người mẹ có tính chiếm hữu cao, là mẹ ruột, đã qua đời cách đây ba năm.
Mẹ đã khiến cậu phải chịu áp lực rất lớn, tinh thần bị đè nén đến mức không có chỗ nào để trút bỏ. Thậm chí gương mặt của người thân nhất còn trở thành nỗi ám ảnh trong giấc mơ của cậu.
Cậu biết ơn mẹ vì đã sinh ra mình, biết ơn bà đã dành cho mình nhiều tình yêu thương đến vậy.
Nhưng cậu lại không có khả năng báo đáp lại tình yêu thương đó.
“Sợ chết đi được, may mà chỉ là mơ.” Ninh Lạc ôm chiếc gối ôm mềm mại vào lòng, dụi dụi, “Nói không chừng quyển sách này là do anti-fan của mình viết ra đấy, đáng ghét thật.”
Chỉ là, đã tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa, Ninh Lạc nhìn đồng hồ.
6:30, thôi thì dậy vậy.
Dì giúp việc thấy cậu dậy sớm như vậy thì rất ngạc nhiên: “Cậu Hai dậy sớm vậy ạ? Tôi chỉ làm bữa sáng cho cậu Cả thôi, đợi chút nhé, tôi đi làm cho cậu.”
“Dì Trương, chào dì, cảm ơn dì Trương.” Ninh Lạc chào hỏi xong, quả nhiên nhìn thấy Ninh Dương đã mặc comple chỉnh tề ở phòng ăn.
Đối phương cũng nhìn thấy cậu: “Hừ.”
Ninh Lạc: “……”
【 Tui nói chớ, ông anh này lại bị mắc đờm trong họng rồi kìa, cả đêm rồi mà vẫn chưa khỏi. 】
Cậu mỉm cười: “Anh cả, chào buổi sáng.”
Kim chủ đại nhân buổi sáng tốt lành ạ, hôm nay kim chủ có rải xu có rải tài nguyên gì không ạ?
Ninh Dương nhìn người vừa mới ngủ dậy trước mặt, đôi mắt hạnh tròn xoe của đối phương còn vương chút ngái ngủ, ngáp một cái thật to mà không hề che giấu, phủ lên một tầng hơi nước.
Hôm nay không tạo kiểu tóc, trên đỉnh đầu có một lọn tóc dựng đứng lên, phần tóc mái hơi dài che khuất trước trán, lại bị chính chủ vén sang một bên, lộ ra hàng lông mày thanh tú.
Chính là một người như vậy lại mang hai bộ mặt, ngoài mặt thì ôn hòa tươi cười, nhưng trong lòng lại không ngừng nhiều chuyện.
Ninh Dương quay đầu đi không thèm nhìn cậu nữa.
Ninh Lạc không hiểu nổi hành động trẻ con này là sao.
Rất nhanh sau đó dì Trương đã làm xong bữa sáng cho cậu, cậu nói lời cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Chỉ là, đối diện có một người sống sờ sờ mà không nói gì, bầu không khí trở nên vô cùng im lặng, im lặng đến mức Ninh Lạc ngồi không yên, chỉ có thể để cho cậu con trai nhút nhát, hướng nội này tìm đề tài: “Anh, cuối tuần anh vẫn phải đi làm sao?”
“Không phải.” Dường như Ninh Dương cũng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, sau khi nói hai chữ kia xong lại bổ sung thêm ba chữ, “Đi xem mắt.”
“Xem mắt?” Ninh Lạc nghe thấy từ khóa, hai mắt sáng rực lên, vô cùng bát quái…… À không, là ân cần hỏi han, “Lần này là người thứ mấy rồi? Nam hay nữ? Có xinh đẹp không? Em có quen không?”
【 Còn nữa còn nữa, có thể giới thiệu cho em làm quen được không? A, cuộc sống nhạt nhẽo của em cuối cùng cũng có chút gợn sóng rồi sao! 】
【 Hôm nay gọi thêm một tiếng anh, ngày mai được nằm gọn trên đùi người mẫu nam! 】
Ninh Dương im lặng nhìn cậu.
Ninh Lạc sờ sờ mũi, kiềm chế lại: “Khụ, em chỉ quan tâm anh một chút thôi mà.”
【 Không muốn nói thì thôi vậy, sau này em cũng không thèm nói chuyện với anh nữa đâu, anh cứ ở cùng với cô đơn của anh đi (châm thuốc). 】
“Nhị tiểu thư nhà họ Trần vừa mới từ nước ngoài trở về.” Ninh Dương không muốn nói nhiều về chuyện này.
“Ồ ồ, nhị ——” Động tác gật đầu của Ninh Lạc khựng lại, ngắt quãng, giọng điệu đột nhiên cao vút, “Nhị tiểu thư? Em gái của Trần Xuyên Ngang?”
“Em quen à?”
“Ninh Tịch Bạch giới thiệu cho anh quen à?”
Giọng nói của hai người đồng thời vang lên.
Ninh Dương có chút bất ngờ, gật đầu: “Sao em biết?”
Ninh Lạc hít sâu một hơi.
【 Trời đánh, sao lại là buổi xem mắt này chứ? Anh có biết hai người kia cố ý để anh đi để làm con heo chờ bị làm thịt không hả? 】
【 Anh cả, anh tải cái app chống lừa đảo đi, em thấy thương anh quá. Đây không phải là lợn mẹ lên thớt, mà là hàng chờ bị chọc tiết luôn rồi! 】
Phản ứng đầu tiên của Ninh Dương là: Tại sao Ninh Lạc có thể mắng anh ta là heo hai lần liên tiếp như vậy?
Phản ứng thứ hai là, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.
Hết chương 8.