Chương 8: Ranh Giới

 

Chương 8: Ranh Giới

 

“Đừng vứt bỏ em được không?”, giống như “Đặt nhu cầu và cảm nhận của anh lên hàng đầu”, đều là một vòng nỗ lực lấy lòng Hề Vi. Hề Vi không trả lời, Chung Thận cũng sẽ không thật sự hy vọng anh gật đầu. Giữa bọn họ tự có ăn ý ngầm hiểu, nói chuyện không bằng hành động.

 

Đêm đông, năm giờ sáng, không thích hợp để thức dậy, cũng không muốn ngủ tiếp nữa, vậy đó là thời điểm tốt nhất để thân mật. Chung Thận ném áo choàng tắm xuống đất, thành thạo mò mẫm mở ngăn kéo, lấy đồ cần dùng ra. Nhưng còn chưa kịp làm gì, bỗng nhiên Hề Vi chống tay lên vai cậu, mượn lực một cái lật người lại, ép cậu đổi vị trí.

 

Trong chuyện này từ trước đến nay Hề Vi luôn làm theo ý mình, chưa bao giờ tỏ ra xấu hổ, nhưng cũng sẽ không đặc biệt cởi mở. Như thể bất kể anh làm gì cũng đều là lẽ đương nhiên, thuận theo tự nhiên, không đến mức xấu hổ phải che giấu, cũng không cởi mở đến mức khoe khoang ra ngoài.

 

Chung Thận thì hoàn toàn trái ngược, dù có nhiều kinh nghiệm phong phú đến đâu, cũng khó mở lời trêu chọc, một câu thoại mang chút tình sắc cũng không nói, miệng ngậm còn chặt hơn ngày thường.

 

Nhưng không nói không có nghĩa là không giao lưu, mỗi khi đến lúc này, ánh mắt cậu lại đặc biệt có nội dung, là muốn hay là khó nhịn, hay là vừa hôn Hề Vi xong lại nhịn không được muốn hôn nữa, nhưng cảm thấy quá dính người là nhược điểm nên phải cố gắng nhẫn nhịn, tất cả những điều đó đều hiện lên sống động trong mắt cậu, rồi lại vô hình như ngưng tụ thành mồ hôi, rải lên làn da nóng bỏng của Hề Vi.

 

Có thể duy trì mối quan hệ lâu dài, sức hấp dẫn của đối phương cũng rất quan trọng.

 

Chung Thận ít nói, Hề Vi lại không ngại khen cậu. Nhưng lời khen cũng là giọng điệu kẻ cả, giống như đôi khi Hề Vi hiếm khi chơi với Tiểu Hắc và Tiểu Bạch một lúc, ném đĩa bay ra, chúng nhanh chóng tha về, Hề Vi sẽ cưng chiều xoa đầu chúng, khen chúng ngoan.

 

Chính vì vậy, lúc trên giường kỳ thực Chung Thận không ngoan lắm. Hề Vi có thể cảm nhận được, cậu không thích nghe lời khen, cậu thích thử thách giới hạn của Hề Vi hơn, có lúc ở trong giới hạn, có lúc lặng lẽ vượt giới hạn, thấy Hề Vi nhíu mày, lại thản nhiên lui về trong giới hạn, như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng chuyện này không phải dễ dàng khống chế như vậy, mất khống chế cũng là chuyện bình thường. Lần quá khích nhất xảy ra vào ngày lễ Thất Tịch năm nào đó. Hôm đó cậu và Hề Vi có uống chút rượu, Hề Vi say tám phần, Chung Thận say hay không thì không nhìn ra được. Bọn họ ở trên sofa trong thư phòng – vốn dĩ là đến thư phòng lấy sách, Hề Vi say đến mức chữ cũng không nhận ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm giá sách được sắp xếp san sát nhau, chuyên tâm tìm kiếm, không nói một lời. Tìm được mấy phút sau, có lẽ chính Hề Vi cũng quên mất vừa rồi muốn tìm sách gì, cứ đứng ngẩn người ra đó, không đi cũng không cầu cứu, vẻ mặt sống động như thể lạc đường trong thư phòng nhà mình.

 

Ngay lúc Hề Vi kiên trì suy nghĩ xem rốt cuộc mình muốn tìm gì, thì anh đột nhiên bị Chung Thận ôm từ phía sau, sau đó anh mơ mơ màng màng bị người ta ấn vào cửa tủ sách.

 

Từ tủ sách đến sofa. Hề Vi say quá mức, hiếm khi mất đi khả năng khống chế, không có ý cự tuyệt hành vi không đúng mực của Chung Thận. Không cự tuyệt chính là đồng ý, có lẽ Chung Thận cũng uống đến mức thần trí không tỉnh táo, những chuyện nên làm hay không nên làm đều làm hết. Còn không chỉ một lần.

 

Đến lần cuối cùng Hề Vi mới coi như tỉnh rượu, mặt sa sầm muốn nổi giận. Nhưng có đôi khi Chung Thận cũng rất biết giả ngu, không giải thích không xin lỗi, đổ hết trách nhiệm cho rượu, lại phối hợp với việc giả vờ ngủ, sau khi ngủ dậy thì “Sau đó mới nhận ra” mình sai, nói mình hình như đã làm chuyện không nên làm, thật sự xin lỗi.

 

“….” Đến tận bây giờ Hề Vi cũng không xác định được là cậu say giả hay thật.

 

Nhưng Hề Vi chủ quan cho rằng là giả. Tối nay lại diễn lại vở kịch cũ, Chung Thận lại muốn thử thách giới hạn của anh.

 

Dùng tư thế Hề Vi ở trên, Chung Thận ở dưới, eo bụng căng cứng, mỗi một lần run động đều như đang cầu xin Hề Vi, hy vọng anh gật đầu, cho phép mình ở lại bên trong.

 

Ngày thường Hề Vi sẽ không đồng ý, nhưng tối nay sau khi cãi nhau một trận, không hiểu sao không khí lại nóng lên. Thái độ ngoan ngoãn của Chung Thận còn có thành ý hơn bất cứ lần nào trước đây, cảm giác khao khát của cậu đối với anh cũng không giống như giả vờ, giống như một kẻ si tình trong đầu ngoại trừ người yêu ra thì không chứa được thứ gì khác, không cần tôn nghiêm, không cần nhân cách, chỉ cần yêu thương của anh.

 

Hề Vi không keo kiệt chút yêu thương ít ỏi đó, cúi người giữ cằm Chung Thận, dùng lực đạo khiến cậu đau, ban cho cậu một nụ hôn như ban ân huệ. Sau đó dung nạp tất cả thành ý và si mê của cậu, rồi anh khẽ nhíu mày, như một loài thực vật xinh đẹp, im lặng tiếp nhận nước mưa tưới tắm, cho đến khi mưa tạnh.

 

******

 

Lúc tỉnh lại lần nữa đã gần trưa, rèm cửa sổ hé mở một nửa, ánh sáng len lỏi chiếu vào phòng.

 

Hề Vi vô thức trở mình, va vào vai Chung Thận.

 

“…” Nhìn từ thần thái có thể phán đoán, Chung Thận đã tỉnh từ sớm, bởi vì một cánh tay bị anh gối lên không tiện rút ra, nên mới kiên trì làm gối cho anh đến tận bây giờ.

 

“Đói không? Muốn ăn gì?” Chung Thận hỏi.

 

Hề Vi cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, 11 giờ 26 phút, trong khoảng thời gian gần đây, hôm nay là ngày anh dậy muộn nhất: “Cậu tự ăn đi, tôi phải ra ngoài.”

 

“Đi đâu?”

 

“Về nhà ăn tết.”

 

Hề Vận Thành là một người lớn tuổi truyền thống, quy củ nhà họ Hề rất nhiều, ví dụ như người nhà nhất định phải sống chung với nhau, cho dù ở xa, đến ngày lễ tết cũng nhất định phải đoàn tụ. Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, Hề Vi không giữ quy củ. Thậm chí anh là người duy nhất trong ba thế hệ nhà họ Hề cho đến nay dọn ra ngoài sống một mình.

 

Có anh mở đường, em trai Hề Lam nhà cô của anh cũng muốn dọn ra ngoài, nhưng bị cha mẹ đè nén, không có can đảm khiêu khích uy nghiêm của ông nội, vậy nên vẫn luôn oán giận.

 

Hề Vi xuống giường rửa mặt, sau đó đi đến phòng quần áo bên cạnh chọn quần áo. Anh đi đến đâu Chung Thận liền đi theo đến đó, vậy mà thái độ ngoan ngoãn từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa giảm bớt.

 

Mưa bên ngoài đã tạnh từ lâu, nhìn xuống dưới lầu, đất ẩm ướt trong vườn bị Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cào thành mấy cái hố, quản gia đang dắt chó đi dạo thì bị chó lôi đi. Hề Vi nhìn thấy vậy thì bật cười, quay đầu lại phát hiện Chung Thận đang nhìn mình, anh bèn nói: “Chuyện tối hôm qua coi như chưa từng xảy ra, cậu không cần căng thẳng.”

 

Chung Thận hàm hồ đáp một tiếng, cũng tự tìm quần áo để mặc.

 

Ở đây Chung Thận cũng có một tủ quần áo riêng, phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, không đến nỗi không có quần áo để thay. Cậu và Hề Vi cỡ người khác nhau.

 

— Có tủ quần áo, có đồ dùng vệ sinh cá nhân, quen thuộc cách bài trí trong phòng, nhớ mật khẩu khóa cửa, có chìa khóa, có ga ra riêng, là chủ nhân thứ hai của thú cưng.

 

Ngoại trừ việc không ở lại qua đêm mỗi ngày, mối quan hệ của Chung Thận và Hề Vi đã giống hệt như sống chung.

 

Thật ra Hề Vi không phải là chưa từng nghĩ đến, có thể duy trì với Chung Thận cả đời. Suy nghĩ này không liên quan đến Chung Thận, mà chỉ dựa trên kế hoạch của bản thân Hề Vi: Sau này sẽ sống như thế nào.

 

Trong cuộc sống của anh có quản gia, tài xế, thư ký, đầu bếp, mỗi người đều không thể thiếu. Anh sẽ không động một tí là nghĩ “Bao giờ thì mình đuổi việc bọn họ”, cảm giác thoải mái trong cuộc sống bắt nguồn từ sự ổn định, có thể không thay đổi thì không cần phải thay đổi.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Về bản chất thì Chung Thận không khác gì với những người này, nhưng lại rất khác.

 

Bất kể là quản gia, tài xế, thư ký, hay là đầu bếp, đều có thể có gia đình riêng và cuộc sống cá nhân không bị ông chủ can thiệp, nhưng Chung Thận thì không thể.

 

Trong khoảng thời gian Chung Thận làm việc cho anh, tất cả mọi thứ của Chung Thận đều thuộc về anh.

 

Cho nên mối quan hệ này nếu nhìn nhận một cách khách quan thì, nó nhất định không thể lâu dài, không có ai cam tâm tình nguyện phục vụ một người khác một cách không bình đẳng mãi mãi. Nếu không thì Chung Thận cũng sẽ không muốn “Lên bờ” như vậy.

 

Vậy thì quay lại vấn đề ban đầu: Sau này sẽ sống như thế nào?

 

Gần đây Hề Vi luôn suy nghĩ về chuyện này, không liên quan đến Chung Thận, bởi vì gia đình muốn anh kết hôn, đúng như lời đồn bên ngoài, ứng cử viên cho vị trí vợ chưa cưới của anh đã được quyết định.

 

Nhưng khác với lời đồn, Hề Vi không có cảm giác gì với phụ nữ, tự nhiên cũng sẽ không lừa dối đối phương. Với quan niệm đạo đức truyền thống của ông nội anh, cũng sẽ không cho phép anh làm như vậy. Vị hôn thê mà bọn họ sắp xếp, thật ra là đồng loại với Hề Vi, đồng tính luyến ái. Đối phương cũng giống như anh, bị áp lực gia đình, cần một cuộc hôn nhân hình thức để củng cố lợi ích gia tộc.

 

Lần trước xuất ngoại, Hề Vi đã trực tiếp thảo luận với đối phương. Nhưng chuyện này nói ra thì dài dòng, trong lòng Hề Vi không muốn lắm, vẫn đang trong giai đoạn cân nhắc.

 

Hôm nay về nhà ăn tết, chắc chắn lại bị nhắc đến, Hề Vi còn chưa ra khỏi cửa đã cảm thấy chán ghét, rất hối hận vì mình không phải là từ hòn đá nẻ ra, không cha không mẹ thì tốt biết mấy.

 

Anh thay xong quần áo, Chung Thận cũng thay xong, đi theo anh xuống lầu.

 

Đi được vài bước, Hề Vi nhạy bén quay đầu lại: “Chung Thận, hôm nay có phải là cậu hơi dính người quá rồi không?”

 

“…..” Chung Thận nghe vậy thì khựng lại, “Có sao?”

 

“Lời tôi nói tối hôm qua hơi nặng, nhưng phần lớn là lời nói lúc tức giận.” Hề Vi không thích người khác quá mức ân cần, uyển chuyển nói, “Có một số việc cậu tự biết chừng mực, có thể nhớ kỹ là được rồi. Tính tôi cũng không đến nỗi nào, không cần cậu dỗ dành từ tối hôm qua đến tận hôm nay.”

 

Chung Thận há miệng, dường như muốn biện giải cho mình không chỉ là đang dỗ người, nhưng rất không khéo, điện thoại di động lại đổ chuông không đúng lúc, Chung Thận cầm lên nhìn, là điện thoại của bố cậu gọi đến.

 

Hề Vi ở khoảng cách gần liếc nhìn màn hình, dưới ánh mắt vô tình của anh, Chung Thận vậy mà mãi không bấm nút nghe, hình như không định nghe.

 

Hề Vi không nói nên lời: “Điện thoại của bố cậu cũng không tiện để tôi nghe à?”

 

“… Không có.” Chung Thận mím môi, cuối cùng vẫn bấm nghe.

 

Nhưng bất kể anh có nghe hay không, Hề Vi cũng không có hứng thú nghe hai bố con bọn họ nói chuyện gì, xoay người đi đến cửa ra vào, ra tín hiệu cho tài xế, chuẩn bị xuất phát.

 

Tuy nói là không muốn nghe, nhưng trong lòng Hề Vi thật sự khó hiểu, Chung Thận nói chuyện điện thoại với em gái cũng muốn tránh anh, nói chuyện điện thoại với bố cũng muốn tránh anh – Có gì mà phải tránh chứ?

 

Cư xử như điệp viên vậy, nhất định phải giữ bí mật. Nhà họ Chung có bí mật gì mà anh không thể nghe?

 

Trước đây cũng vậy sao? Hề Vi muộn màng hồi tưởng lại, không có ấn tượng gì, hình như Chung Thận chưa từng nghe điện thoại của người nhà trước mặt anh.

 

Theo như anh biết, vì Chung Thận quá bận nên không thường xuyên liên lạc với người nhà, mấy ngày nay ngược lại còn thường xuyên hơn ngày thường.

 

Trong đầu Hề Vi hiện lên hình ảnh năm đó anh gặp người nhà của Chung Thận.

 

Năm đó Hề Vi cãi nhau với bố mẹ một trận không mấy vui vẻ, còn chưa kịp đón năm mới đã bỏ nhà ra đi, gửi tin nhắn cho Chung Thận, ra lệnh cho Chung Thận cũng không được đón năm mới, đến ở cùng anh.

 

Chung Thận chưa bao giờ từ chối yêu cầu của anh, chỉ nói là không lái xe về nhà, lát nữa bắt xe đến tìm anh. Lúc đó Hề Vi đang lái xe vòng vòng bên ngoài, cách đó không xa, vì thế liền rẽ qua hai con phố, tự mình đến dưới lầu nhà Chung Thận.

 

Nếu bọn họ là bạn bè, đã đến rồi, Hề Vi nên lên nhà chúc tết, cũng có thể ở lại ăn một bữa cơm. Nhưng bất kể là Chung Thận hay bố mẹ Chung gì cũng đều không có mặt mũi nào để cho thái tử gia Hoa Vận đích thân đến nhà chúc tết.

 

Hề Vi ung dung ngồi trong xe, liếc mắt nhìn thấy bốn người đi ra từ tòa nhà chung cư. Chung Thận đi trước, bố mẹ và em gái đi sau – có lẽ là bọn họ đang cân nhắc đến việc có nên tự mình đến chúc tết Hề Vi hay không, vậy cho nên mới chỉnh tề xuất môn như thế, nhưng làm như vậy lại khiến cho người da mặt mỏng có chút ngại ngùng, cho nên chỉ đứng từ xa nhìn Hề Vi một cái chứ không đến gần.

 

Như thể giữa hai bên có một ranh giới vô hình không thể vượt qua được vậy, không phải người của cùng một thế giới. Hề Vi cũng chỉ nhìn lướt qua hai lần qua cửa xe, ngay cả biểu cảm của bố mẹ Chung Thận như thế nào cũng không nhìn rõ.

 

Sự tồn tại của anh không phải là bí mật. Trong mắt người nhà họ Chung, có thể coi anh là cấp trên hay là cái gì khác, không quan trọng. Tóm lại là, bất kể Chung Thận bịa đặt thế nào, Hề Vi cũng sẽ không cố ý vạch trần, cần gì phải trốn tránh anh để nghe điện thoại?

 

Càng nghĩ càng khó hiểu, Hề Vi quay đầu lại nhìn Chung Thận một cái, cuộc gọi bên kia vừa lúc kết thúc.

 

Ngày thường không để ý nên không phát hiện, bây giờ để ý quan sát kỹ, sau khi cúp điện thoại xong, tâm trạng Chung Thận dường như trở nên kém đi, hành động dính người khiến người ta chán ghét vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu, trở về trạng thái im lặng như thường ngày. Lại nhìn kỹ một chút, lại như là không có chút cảm xúc nào.

 

Đây mới là chuyện riêng tư, Hề Vi không có ý dò hỏi, Chung Thận rõ ràng cũng không định tâm sự. Phát hiện ra ánh mắt của anh, cho dù tâm trạng Chung Thận không tốt cũng không quên thân phận của mình, chủ động đi tới hỏi: “Em đi cùng anh được không?”

 

Hề Vi coi như anh là đang khách sáo, đương nhiên từ chối: “Tôi về nhà, cậu đi cùng thế nào được?”

 

“Làm tài xế cho anh.” Vậy mà Chung Thận lại nghiêm túc trả lời.

 

Cậu không giống một minh tinh hàng đầu với lịch trình dày đặc, ngược lại như thể chẳng có việc gì quan trọng, chỉ muốn vây quanh Hề Vi, “Anh vào trong ăn cơm, em ở bên ngoài ngồi trong xe đợi, được không?”

 

“…..”

 

Hết chương 8.

Chương 8: Ranh Giới

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên