Chương 8: Song Sư (08)

 

Chương 8: Song Sư (08)

 

Rất có thể Nghi phạm đã nghiên cứu video của Phan Du, đây rõ ràng là một manh mối quan trọng. Nhưng mà, người phát sóng trực tiếp thì cần phải dùng tên thật, còn người xem thì không. Việc sàng lọc nghi phạm từ hàng chục nghìn lượt xem là điều không thực tế. Hơn nữa, nếu nghi phạm có ý thức chống trinh sát cao, bọn họ còn có thể sử dụng công cụ đổi IP, việc này cũng không cần kỹ thuật gì, chỉ cần bỏ chút tiền ra mua là được.

 

Quý Trầm Giao cùng Hà Phong đến phòng đội trưởng. Do vụ án này có ảnh hưởng lớn từ dư luận, vậy nên Hà Phong rất lo lắng, thậm chí anh ta còn quên cả việc bật máy nước nóng ở trong phòng, vậy nên không có nước nóng để pha trà, anh ta có chút ngượng ngùng, đành rót một cốc nước lạnh cho Quý Trầm Giao.

 

Đội trọng án và phân cục Bắc Thành thường xuyên hợp tác, Quý Trầm Giao và Hà Phong rất thân quen với nhau. Hà Phong hơn anh vài tuổi, phong cách làm việc khá thực tế, chỉ là, khả năng suy luận mở rộng có hơi kém một chút.

 

“Đội trưởng Hà, anh đang gặp khó khăn gì à?” Quý Trầm Giao hỏi.

 

Hà Phong thở dài: “Khi chúng tôi nhận vụ án này từ chỗ đồn cảnh sát, vốn dĩ còn nghĩ rằng không khó phá. Tôi đã sắp xếp người đi điều tra các mối quan hệ của hai vợ chồng nhà họ Chu, quả thực cũng tìm ra một số người có mâu thuẫn với bọn họ.”

 

Quý Trầm Giao vừa nghe Hà Phong nói, vừa xem hồ sơ điều tra.

 

Đôi vợ chồng trẻ Chu Lâm và Phù Giai Giai có xuất thân từ nông thôn, phải chịu nhiều vất vả hơn những người cùng trang lứa. Vừa học hết cấp ba là bọn họ đã đến thành phố Hạ Dung bươn chải, từng làm việc trong các nhà xưởng, công trường. Sau này, khi xe đồ chơi khan hiếm hàng, cần điều động người từ dây chuyền sản xuất sang, cả hai đã cùng đăng ký, từ đó chuyển sang làm nhân viên bán hàng.

 

Hiện tại, bọn họ không còn bán đồ chơi nữa, mà chuyển sang bán hàng mẹ và bé, đồ dùng cho phụ nữ.

 

Theo đồng nghiệp, lãnh đạo, khách hàng của bọn họ kể lại thì cả hai đều rất tiết kiệm, cũng rất cố gắng, sống giản dị. Những việc mà nhân viên thành phố không muốn làm, bọn họ đều nhận.

 

Điều này đã gián tiếp khiến một số người không ưa bọn họ, lén lút mắng bọn họ là dân quê mùa, kẻ “cày như trâu bò”. Bọn họ cũng biết điều đó, nhưng không để ý, dù sao thì ở nhà cũng còn có hai đứa con trai, nếu bọn họ không vất vả thì con cái phải làm sao?

 

Phân cục đã điều tra từng nhân viên có mâu thuẫn với hai vợ chồng này, những người đó đều thừa nhận mình không thích Chu, Phù, nhưng cũng đều phủ nhận việc bắt cóc Chu Tông Nghệ. Cảnh sát cũng đã xác minh chứng cứ ngoại phạm của bọn họ.

 

Về phía hàng xóm, khu nhà của nhà họ Chu ở mỗi tầng có 8 căn hộ, được thang máy chia làm hai bên, mỗi bên 4 hộ. Trong xã hội hiện đại, hàng xóm hầu như không giao tiếp với nhau. Trước đây, Chu, Phù và hàng xóm chỉ gật đầu chào nhau khi đi cùng thang máy.

 

Sau khi nhà họ Chu đón mẹ già lên chăm sóc các cháu, bọn họ mới quen thân với ba hộ cùng phía. Ba hộ đó cũng đều có con nhỏ, hai trong số đó còn có người già. Mỗi khi bà cụ nhà họ Chu về quê, lần nào bà cũng đều mang gà, vịt, rau củ quả về chia cho ba nhà hàng xóm nọ, tình làng nghĩa xóm rất hòa thuận.

 

Chu Lâm và Phù Giai Giai cả ngày bận rộn với cuộc sống mưu sinh, vòng xã giao rất đơn giản và hạn hẹp, bọn họ không tài nào nhớ nổi đã đắc tội với ai. Phân cục điều tra đến giờ cũng không phát hiện ra ai có hiềm khích với bọn họ.

 

“Chúng tôi còn về quê bọn họ để điều tra, nhưng cũng không có manh mối gì. Bọn họ chỉ là những người bình thường nhất, kẻ bắt cóc chắc chắn không phải vì tiền, nếu không đã liên lạc với bọn họ rồi.” Hà Phong nói: “Chu Tông Nghệ cũng đánh nhau với rất nhiều bạn nhỏ, tôi đã xới tung cả vòng tròn quan hệ của thằng bé lên rồi, toàn là những mâu thuẫn của trẻ con, khả năng người lớn tham gia vào rất nhỏ.”

 

Quý Trầm Giao ngẩng đầu lên: “Cũng không phải là không thể.”

 

Hà Phong nói: “Đấy là do đội trọng án của các cậu gặp phải quá nhiều kẻ chống đối xã hội.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Đúng là vậy.”

 

Phàm là vụ án do đội trọng án phụ trách thì đều có một trong những yếu tố kỳ lạ, quái gở, tàn nhẫn. Còn những vụ án mà đồn cảnh sát, phân cục xử lý, dù là án mạng thì phần lớn cũng là phạm tội bộc phát, phạm tội do vô ý. Đội trọng án gặp phải những kẻ chống đối xã hội với xác suất rất cao. Những chuyện cỏn con mà người bình thường chẳng coi ra gì, cũng có thể trở thành động cơ của kẻ điên.

 

Ví dụ như vụ mất tích này, trẻ con đánh nhau, người lớn bình thường có vì thế mà bắt cóc Chu Tông Nghệ để trả thù không? Không. Nhưng những nghi phạm mà đội trọng án thường xử lý thì sẽ làm vậy.

 

“Để cẩn thận, tôi cũng đã điều tra cha mẹ của những đứa trẻ đó rồi, ai nấy đều không có thời gian gây án. Tôi cũng đã kiểm tra thông tin liên lạc của bọn họ, bình thường đến không thể bình thường hơn.” Hà Phong đặt hai tay lên bàn: “Tôi không biết phải tìm ai để điều tra nữa rồi. Còn có một điều kỳ lạ nữa là, đứa trẻ bị người ta bắt đi, nhưng người đó lại không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì. Cho dù có thù oán gì đi chăng nữa thì cũng phải lên tiếng chứ.”

 

Ngón tay Quý Trầm Giao khẽ gõ lên thành cốc. Điều này quả thực rất đáng ngờ.

 

Hà Phong nói: “Đội trưởng Quý, chẳng lẽ vụ án này thực sự có liên quan đến nghi phạm mà các cậu bắt được à?”

 

Quý Trầm Giao cười: “Lão Hà, anh cũng xem tin tức lá cải để tìm manh mối đấy à.”

 

“Ôi chao!” Hà Phong khổ não xoa mặt: “Tôi đây chẳng phải là đang rơi vào ngõ cụt sao? Có những vụ án đúng là phải tìm manh mối trong quần chúng nhân dân. Cái tên Lăng Liệp kia ghét trẻ con là sao nhỉ?”

 

Quý Trầm Giao nghĩ bụng, có lẽ là tranh giành vị trí “Đầu gấu”? Cứ vài ba bữa Lăng Liệp lại đòi ăn McDonald, bản thân hắn cũng chẳng khác gì một đứa trẻ.

 

Nhưng Quý Trầm Giao không nói điều này: “Được rồi, tôi sẽ về hỏi lại Lăng Liệp, có manh mối gì sẽ liên lạc với anh ngay.”

 

Lăng Liệp bị đưa đến đội trọng án vào chiều ngày 6 tháng 4, thời hạn tạm giữ 48 tiếng đã hết, nhưng hắn lấy lý do đội trọng án phải trả lại sự trong sạch cho hắn mà sống chết không chịu rời đi, ngày nào cũng đến ăn chực, uống chực, quan tâm đến tiến triển vụ án.

 

Hắn ôm điện thoại của Quý Trầm Giao, sau khi xem xong những lời cáo buộc về mình trên mạng thì tỉnh bơ, nói: “Cái tên Lăng nào đó thảm thật, không tử hình thì không đủ để dân chúng nguôi giận đâu.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Lăng Liệp giả vờ thở dài, còn sờ sờ khóe mắt.

 

 

Quý Trầm Giao: “Lăng nào đó.”

 

Lăng Liệp: “Ơi, có đây.”

 

Quý Trầm Giao sắp bị hắn chọc cười chết: “Chuyện gà rán và chuyện không chơi với Chu Tông Nghệ là như thế nào, giải thích đi.”

 

“Đấy là gà rán do tôi vất vả làm lụng kiếm tiền mua được, sao tôi phải cho một đứa trẻ xa lạ?” Lăng Liệp còn tỏ vẻ ấm ức: “Chẳng phải anh đã thấy tôi mặc đồ nữ đánh trống lưng rồi sao? Gào thét cả mấy tiếng đồng hồ mới được có 50 tệ, nếu là anh thì anh có chịu chia gà rán cho người ta không?”

 

Quý Trầm Giao còn chưa kịp mở miệng thì Lăng Liệp đã lại nói: “À, anh đã từng cưỡng chế lấy mất của tôi một cái cánh gà.”

 

Thái dương Quý Trầm Giao giật giật: “Đấy là tôi bỏ tiền ra mua.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Thôi được rồi, câu hỏi tiếp theo.” Lăng Liệp không hề dây dưa: “Chu Tông Nghệ không tuân thủ luật chơi, nên tôi không thích chơi với nó, nhưng tôi không ghét nó.”

 

Quý Trầm Giao cười nhạt: “Trò chơi của các người cũng có luật à?”

 

“Đương nhiên là có, đừng có xem thường mầm non của đất nước.” Tay phải Lăng Liệp làm động tác bắn súng, tay trái đỡ phía dưới: “Pằng!”

 

Ánh mắt Quý Trầm Giao đột nhiên trở nên sâu thẳm. Động tác của Lăng Liệp rất chuyên nghiệp, giống như đang cầm một khẩu súng thật sự.

 

“Luật của chúng tôi là bên bị bắt phải để bên kia bắn ‘pằng’ một cái, nhưng Chu Tông Nghệ chưa bao giờ phối hợp, tôi bắt được nó, nó lại quay sang bắn tôi ‘pằng’ một cái.” Lăng Liệp nói: “Chán, không chơi với nó nữa.”

 

Lần này, Quý Trầm Giao đến đây là có nhiệm vụ, anh cố ý tiết lộ một phần tiến độ điều tra cho Lăng Liệp rồi hỏi: “Anh cũng coi như là nửa thầy giáo của Chu Tông Nghệ, theo lý mà nói, khi phân cục tiến hành sàng lọc, cũng sẽ tìm đến anh, chỉ là do anh đang ở chỗ tôi nên bọn họ tạm thời bỏ sót anh. Anh có suy nghĩ gì không? Có thấy người khả nghi nào đến gần Chu Tông Nghệ không?”

 

Lăng Liệp im lặng một lúc: “Đội trưởng Quý, anh trả lời tôi một câu hỏi trước đã.”

 

Quý Trầm Giao: “Anh hỏi đi.”

 

“Phân cục đã điều tra tất cả những người có mâu thuẫn, tranh chấp lợi ích với cha mẹ của Chu Tông Nghệ, nhưng lại loại hết nghi can?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Nghi phạm trong hàng xóm cũng bị loại?”

 

“Ừ.”

 

Lăng Liệp nghiêng người về phía trước: “Những hàng xóm nào?”

 

Quý Trầm Giao: “Hả?”

 

Lăng Liệp: “Vừa rồi anh chỉ nói, phân cục đã tìm hiểu tình hình từ những hàng xóm mà nhà họ Chu quen biết, những người này vừa không phải là nghi phạm, vừa không thể nói ra ai là nghi phạm. Vậy còn những người mà nhà họ Chu không quen biết thì sao?”

 

Phân cục đã tiến hành rà soát toàn bộ khu dân cư, nhưng trọng điểm đương nhiên là những người hàng xóm mà nhà họ Chu quen biết. Quý Trầm Giao nói: “Có vẻ như anh có manh mối muốn nói cho tôi biết.”

 

Lăng Liệp cười: “Chu Tông Nghệ thích vận động, mỗi lần quay video thi bóng rổ, thằng bé đều đứng nhất, còn có rất nhiều bạn nhỏ học theo nó.”

 

Quý Trầm Giao đã nhìn thấy điều này trong báo cáo điều tra của phân cục, Chu Tông Nghệ có thể được coi là “cao thủ bóng rổ” trong đám bạn cùng tuổi.

 

“Có một lần, tôi nghe mấy đứa nhỏ nói chuyện với nhau, có người hỏi Chu Tông Nghệ, tại sao lại chơi bóng giỏi như vậy – ở đây tôi giải thích một chút, bọn nó còn quá nhỏ, không thể lập đội thi đấu như mấy đứa lớn, nên chỉ thi nhau ném bóng, xem ai ném được nhiều, xem ai ném trúng, hầu như không có đối kháng.” Lăng Liệp đứng lên, làm động tác ném bóng: “Anh đoán xem Chu Tông Nghệ trả lời thế nào?”

 

Quý Trầm Giao: “Luyện tập nhiều?”

 

Lăng Liệp: “Đúng, nó tan học rồi vẫn còn luyện tập.”

 

Chuyện này có vẻ không có vấn đề gì, Quý Trầm Giao cau mày nhìn Lăng Liệp.

 

Lăng Liệp tiếp tục nói: “Mỗi lần tan học, người đến đón Chu Tông Nghệ đều là bà của thằng bé, một bà lão mặt đầy nếp nhăn, rất nhiệt tình, ai cũng thích trò chuyện với bà. Bà nói con trai con dâu đi làm bận, tối muộn mới về, bà phải tranh thủ về nấu cơm cho hai đứa cháu.”

 

Quý Trầm Giao nghe ra được chút gì đó: “Người ở nhà trông trẻ chỉ có một bà lão, mà bà lão về nhà còn phải nấu cơm làm việc nhà, căn bản không có thời gian cùng cậu bé xuống dưới vận động.”

 

Lăng Liệp: “Đúng vậy. Không loại trừ khả năng bà lão vô tư, để đứa trẻ 6 tuổi tự xuống lầu chơi. Nhưng nếu không phải thì sao? Chu Tông Nghệ chơi bóng rổ ở đâu?”

 

Quý Trầm Giao: “Người sống ở dưới nhà họ Chu bị làm phiền lâu dài!”

 

“Người cùng tầng thì không sao, còn thấy nhà họ Chu nhiệt tình hào phóng, nhưng người ở dưới có lẽ đã hận bọn họ từ lâu rồi.” Lăng Liệp quay về chỗ ngồi: “Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.”

 

Quý Trầm Giao lập tức liên lạc với Hà Phong, sau khi cúp điện thoại, anh nhớ lại lúc xem tin tức của Lý Ngải Khiết, đã lướt qua một bài báo về sự hài hòa của hàng xóm trong thời đại mới, tìm ra xem kỹ, phát hiện bình luận chê bai nhiều hơn khen ngợi.

 

Lý Ngải Khiết đã phỏng vấn một vài gia đình thường thích mở cửa cho con cái chơi cùng nhau, tối đến sau khi làm bài tập xong, bọn trẻ trong vài gia đình sẽ chơi trò chơi, tập thể dục ở hành lang công cộng, tựa như trở về tuổi thơ.

 

Mục đích ban đầu của cô có lẽ là muốn ăn theo trào lưu hoài cổ hiện nay, nhưng lại gây ra phản ứng tiêu cực của cư dân mạng, rất nhiều người bình luận chửi rủa những người hàng xóm gây ra tiếng ồn ở trên lầu.

 

Âm thanh bóng rổ rất có quy luật, nếu Chu Tông Nghệ thực sự luyện tập ném bóng ở nhà mỗi ngày, người sống ở dưới lầu nếu nhạy cảm với âm thanh thì có lẽ sẽ bị ép đến phát điên.

 

Phân cục dựa theo manh mối này để tiến hành rà soát lại, Chu Lâm và Phù Giai Giai hoàn toàn không biết chuyện con trai chơi bóng ở nhà. Lúc bọn họ về nhà thì hai đứa con trai phần lớn đã ngủ.

 

Mẹ già của Chu Lâm nước mắt lưng tròng, nói mình không có thời gian đưa cháu xuống lầu, cháu muốn ném bóng thì ban đầu là ném ở trong nhà, người sống ở dưới nhà lên nói một lần, bà liền bảo cháu ra ngoài khu vực thang máy để ném.

 

Nhưng khi cảnh sát hình sự tìm đến người ở dưới lầu thì lại biết họ căn bản không nghe thấy tiếng ném bóng ở trên lầu, càng không có chuyện lên lầu tìm nhà họ Chu.

 

Hai bên đối chất, mới biết thì ra người sống ở dưới nhà đã chuyển đi vì công việc, người đang sống hiện tại là người mới chuyển đến 3 tháng trước, mà Chu Tông Nghệ đã ném bóng ở hành lang từ năm ngoái rồi.

 

Phù Giai Giai không hiểu: “Người ở dưới không thể vì chuyện này mà làm hại Tông Nghệ của tôi được, chúng tôi đâu có ném bóng trong nhà nữa, đó là hành lang, ai mà nghe được?”

 

Cán bộ kỹ thuật hình sự của phân cục nói: “Âm thanh ném bóng không nhất thiết truyền thẳng xuống hành lang ở dưới, kết cấu kiến trúc sẽ khiến âm thanh truyền đi theo hướng khác, ví dụ như anh tưởng là nhà trên lầu đang sửa nhà, nhưng thực ra lại là nhà trên lầu của nhà trên lầu, hoặc là nhà bên cạnh của nhà trên lầu.”

 

Mà ngay bên cạnh nhà ở dưới của nhà họ Chu, có một bà mẹ đơn thân đang sống, năm nay con trai của bà sắp thi vào cấp 3.

 

Hết chương 8.

 

Chương 8: Song Sư (08)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên