Chương 80: Bóng Côn Trùng (06)

 

Chương 80: Bóng Côn Trùng (06)

 

Bố của Minh Hàn là Bặc Dương Vận, sinh ra trong một gia đình bình thường ở thành phố Nam Sơn. Ông bà nội đều là người thật thà, chăm chỉ, dạy dỗ Bặc Dương Vận cũng phải cần cù lao động. Bặc Dương Vận thông minh, từ nhỏ thành tích học tập đã tốt, thi đậu đại học, học ngoại ngữ.

 

Thời đó, một gia đình như nhà họ Bặc mà có con cái đỗ đại học đã là tin vui động trời, hơn nữa ngành học của Bặc Dương Vận nghe qua lại càng có vẻ đầy triển vọng. Nhưng Bặc Dương Vận đã chứng kiến ​​cha mẹ mình chịu thiệt thòi vì quá hiền lành, nên sau khi lên đại học liền không chịu nổi lối sống của bọn họ nữa. Ông ta tiêu tiền của cha mẹ, lại khinh thường cha mẹ, dựa vào ngoại hình tuấn tú, miệng lưỡi trơn tru, cùng cô chiêu nhà giàu mới quen ăn chơi sa đọa, trở thành một tên trai bao chính hiệu.

 

Chưa tốt nghiệp, Bặc Dương Vận đã làm bạn gái cùng lớp mang thai. Ông ta không muốn chịu trách nhiệm, suýt chút nữa đã bị nhà gái đánh gãy chân. Bố Bặc cả đời ngay thẳng, con trai lại gây ra chuyện tày trời như vậy, uất ức sinh bệnh nặng, không lâu sau thì qua đời. Không còn sự ràng buộc của cha, Bặc Dương Vận càng thêm buông thả bản thân, làm bậy, sau đó sang nước G quen biết Minh Tiểu Điền, mẹ của Minh Hàn.

 

Tuy Minh Hàn khinh thường Bặc Dương Vận, nhưng cũng thừa nhận ông ta rất có đầu óc. Khi còn là sinh viên, ông ta đã cùng bạn học ở khoa máy tính tham gia phát triển phần mềm. Người khác bỏ công sức, ông ta bỏ mồm mép, kiếm được bộn tiền. Nhờ số tiền này và mối quan hệ của bạn gái cũ, ông ta đã giành được suất du học nước G, vừa đi làm thêm vừa trà trộn vào giới du học sinh, tạo dựng hình tượng công tử nghèo khó khiến Minh Tiểu Điền vừa gặp đã say.

 

Khác với Bặc Dương Vận, gia đình Minh Tiểu Điền làm nghệ thuật và giáo dục, gia thế giàu có, bản thân bà cũng sang nước G sinh sống từ hồi cấp hai. Trong mắt Bặc Dương Vận, bà chính là một con cá béo bở.

 

Dưới sự chủ động theo đuổi của Minh Tiểu Điền, hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình. Bặc Dương Vận giấu nhẹm chuyện làm bạn gái có thai, lừa dối Minh Tiểu Điền là mối tình đầu của mình. Minh Tiểu Điền yêu Bặc Dương Vận rất sâu đậm, Bặc Dương Vận muốn gì bà đều cho.

 

Về sự nghiệp, Bặc Dương Vận quả thật có năng lực, mỗi lần đầu tư đều thu về lợi nhuận kếch xù. Trước khi hai người về nước dự định kết hôn, trên thực tế thì Bặc Dương Vận đã đổi đời.

 

Nhưng mà, Minh Tiểu Điền dễ lừa gạt, chứ người nhà họ Minh thì không. Bố Minh đã nhanh chóng điều tra rõ ràng lai lịch của Bặc Dương Vận, kiên quyết không cho Minh Tiểu Điền gả cho ông ta. Nhưng Minh Tiểu Điền yêu Bặc Dương Vận đến mức điên cuồng, dù cha mẹ bà nói với bà rằng, Bặc Dương Vận là kẻ trăng hoa, không phải người có thể gửi gắm cả đời, bà vẫn tự thôi miên bản thân mình, cho rằng đó đều là chuyện của trước kia, từ khi Bặc Dương Vận gặp bà thì đã không còn nhìn đến bất kỳ người phụ nữ nào khác.

 

Đương nhiên Bặc Dương Vận không chịu buông tha con cá lớn vất vả lắm mới câu được, bèn thổi gió bên tai Minh Tiểu Điền, nói rằng cha mẹ bà coi thường xuất thân của ông ta.

 

Trong cuộc giằng co giữa tình thân và “tình yêu” này, Minh Tiểu Điền đã chọn cái mà bà cho là “tình yêu”, ngay cả nước mắt của mẹ cũng không thể khiến bà quay đầu lại.

 

Sau khi kết hôn, Bặc Dương Vận không vội lộ bản chất, bề ngoài ông ta vẫn làm việc chăm chỉ, thường xuyên đi công tác khắp nơi trên thế giới, tích lũy vốn liếng. Minh Tiểu Điền mất đi sự hỗ trợ tài chính của cha mẹ, đành phải gửi gắm cuộc đời mình vào sự nghiệp của chồng, trở thành cộng sự của Bặc Dương Vận. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, Minh Tiểu Điền mang thai, còn Bặc Dương Vận ngày càng giàu có, dần dần xem thường người phụ nữ đã giúp ông ta từ một kẻ nghèo hèn trở thành thương nhân giàu có. Trong thời gian Minh Tiểu Điền mang thai, ông ta đã ngoại tình với một người mẫu lai có tiếng.

 

Minh Tiểu Điền bị đả kích nặng nề, suốt ngày chỉ biết khóc lóc. Nhà họ Minh không cam tâm nhìn con gái chịu ấm ức, bèn đón bà về nhà chăm sóc. Bố Minh chất vấn Bặc Dương Vận, nhưng Bặc Dương Vận giờ đã khác xưa, không còn coi trọng bố vợ nữa. Minh Tiểu Điền suýt sẩy thai, Minh Hàn sinh non, sức khỏe thời thơ ấu rất yếu.

 

Nghe đến đây, Trần Tranh cảm thấy lòng mình nhoi nhói. Minh Hàn cao gần 1m9, khỏe mạnh như vậy, không ngờ suýt nữa đã không thể đến thế giới này. Trần Tranh lơ đãng nghĩ, nếu Minh Tiểu Điền thực sự bị sẩy thai, vậy thì lúc này, anh sẽ ở đâu, sẽ cách một bàn đồ ăn khuya, đối diện với ai?

 

Minh Hàn tiếp tục kể, tuy Minh Tiểu Điền vượt qua cửa ải sinh nở, nhưng tinh thần hoàn toàn suy sụp, mắc bệnh tâm thần nặng, phần lớn thời gian đều lạnh nhạt với mọi người, thi thoảng lại lên cơn cuồng loạn. Bặc Dương Vận đã sớm hết tình cảm với Minh Tiểu Điền, nhưng Minh Tiểu Điền đã sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta vẫn vui mừng khôn xiết, cảm thấy nhà họ Bặc đã có hậu, bèn đặt tên cho đứa trẻ vừa thoát khỏi nguy hiểm là Bặc Thắng Hàn, ngông cuồng đến mức đáng ghét.

 

Minh Hàn lớn lên trong vòng tay ông bà ngoại. Lúc cậu học cấp hai, trọng tâm kinh doanh của Bặc Dương Vận chuyển đến Lạc Thành, sau đó là nước ngoài, về sau gần như không còn ở Nam Sơn nữa. Minh Hàn không hề có chút tình cảm nào với người cha ruột này. Sau khi hiểu chuyện, cậu càng thêm xót xa cho người mẹ ít nói, mỗi ngày đều tìm cách để mẹ chú ý đến mình.

 

“Anh đoán xem tại sao em lại muốn làm thám tử học đường?” Minh Hàn hỏi.

 

Trần Tranh đã đoán được, nhưng không nói ra.

 

Minh Hàn cười nói: “Em muốn thu hút sự chú ý của mẹ, để mẹ thấy con trai mình là người rất ưu tú. Em muốn… được mẹ em khen ngợi.”

 

Trong ký ức của Minh Hàn, Minh Tiểu Điền chưa bao giờ giống như những người mẹ khác, vuốt tóc, hôn lên mặt cậu. Bà giống như một người xa lạ sống cùng nhà với cậu. Đôi khi, người xa lạ này còn vì lên cơn bệnh mà bị đưa vào bệnh viện. Phần lớn thời gian Minh Tiểu Điền đều ngẩn ngơ, thỉnh thoảng xem phim truyền hình, toàn là phim phá án. Cậu bèn cho rằng, mẹ mình thích những người cảnh sát có thể phá án.

 

Nhưng cho dù danh tiếng thám tử học đường của cậu có vang dội đến đâu, cậu kể cho Minh Tiểu Điền nghe bao nhiêu vụ án cậu đã “phá”, thì Minh Tiểu Điền vẫn không hề có phản ứng gì. Lần Trần Tranh đến, sau khi về nhà cậu lại kể cho Minh Tiểu Điền nghe về vụ án, ánh mắt Minh Tiểu Điền nhìn cậu bỗng nhiên thay đổi. Cậu rất kích động, tưởng rằng cuối cùng Minh Tiểu Điền cũng đã chú ý đến mình. Thế nhưng, thứ cậu nhận được lại là một cái tát tai vang dội, và dáng vẻ điên cuồng như quái vật.

 

Ông ngoại chạy đến khống chế Minh Tiểu Điền, bà lại một lần nữa bị đưa vào bệnh viện. Sau một đêm kiệt sức, ông ngoại tuyệt vọng nói: “Đừng kích động mẹ con nữa, nó sắp không chịu nổi nữa rồi.”

 

Mùa thu năm đó, Minh Tiểu Điền vì không thể thoát khỏi cú sốc tình cảm, cuối cùng đã chọn cách tự sát vào lúc không ai chú ý đến bà. Bặc Dương Vận muốn đưa đứa con trai có vẻ như sẽ thành tài đi, nhưng Minh Hàn hất tay ông ta ra. Cùng năm đó, cậu đổi cái tên Bặc Thắng Hàn mà mình căm ghét bấy lâu nay thành Minh Hàn.

 

Một năm sau khi Minh Tiểu Điền qua đời, ông ngoại cũng ra đi. Minh Hàn khi đó đã là học sinh cấp ba, vóc dáng nhanh chóng cao lớn, đã có dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành. Mấy năm đó, cậu ở trong căn nhà cũ này sống nương tựa với bà ngoại. Ba năm trước, cậu đã tiễn bà ngoại đi hết đoạn đường cuối cùng. Nhà họ Minh tuy vì chuyện hôn nhân của con gái mà thăng trầm, nhưng những năm cuối đời cũng coi như yên ổn bình dị.

 

Minh Hàn nói xong, chìm đắm trong cảm xúc một lúc, bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt trên đầu mình. Cậu bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, Trần Tranh vốn ngồi đối diện đã đi tới bên cạnh cậu, tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ mái tóc húi cua không mấy mềm mại của cậu.

“Anh…” Cơn bốc đồng ấp ủ trong lòng từ thuở thiếu niên nay đã hóa thành âm cuối run rẩy. Cậu nhìn chằm chằm Trần Tranh, ánh mắt như một ổ khóa đen kịt.

 

Trần Tranh khựng lại, vừa vì ánh mắt ấy, vừa vì hành động hơi quá phận của mình. Lát sau, anh rụt tay lại, “Muộn rồi, đi ngủ đi.”

 

Bất chợt, Minh Hàn túm lấy cổ tay anh lúc anh xoay người, còn chưa kịp lên tiếng đã bị kéo về phía Minh Hàn.

 

“Minh Hàn!”

 

Cánh tay rắn chắc ôm lấy anh, mạnh mẽ hơn cả ổ khóa vô hình trong ánh mắt ấy. Vậy mà còn chưa kịp giãy giụa, Minh Hàn đã ngoan ngoãn vùi vào lòng anh, khàn giọng nói: “Đừng đi. Cho em ôm một lát.”

 

………

 

Ngày hôm sau, Trần Tranh mở mắt trên chiếc giường xa lạ, ý thức còn chưa tỉnh táo hẳn, cảm giác từ đôi tay Minh Hàn đêm qua dường như vẫn còn lưu lại trên eo. Tên nhóc to xác này như trong nháy mắt lại biến thành cậu nhóc đầu nấm, tóc mái che khuất mắt năm nào.

 

Trần Tranh thở ra một hơi, chống người dậy xem giờ, còn sớm, chưa đến 7 giờ. Nhưng vừa mở khóa điện thoại, một tin tức địa phương đã hiện lên – Trung tâm Sơn Văn xảy ra án mạng, người chết nghi là “người tình trong mộng” của các bà mẹ – La tổng.

 

Thời buổi này, những dòng tít giật gân thường ẩn chứa nội dung dở khóc dở cười. Trần Tranh click vào, xem lướt qua ảnh, lông mày dần nhíu lại. Bức ảnh chụp chính là tòa nhà khu A của trung tâm Sơn Văn, hôm qua anh và Minh Hàn còn đi ngang qua đó, dòng người xếp hàng chờ vào tiệm massage chân đông nghịt, bên trong tiệm càng là tấp nập, nhộn nhịp.

 

La Ứng Cường mặc vest, cắt băng khánh thành cho tiệm massage chân, bên cạnh, trên xe lăn là một bà cụ ăn mặc rất chi là vui vẻ, có vẻ như chính là mẹ của La Ứng Cường. Thế nhưng, những bức ảnh tiếp theo đều là cảnh tượng hỗn loạn, hoặc là bể bơi bị che mờ, nước nhuộm đỏ, một “thứ” nhìn loáng thoáng có hình thù như người nằm úp bên mép bể.

 

Trần Tranh phóng to bức ảnh, xác định thứ bị che mờ chính là thi thể. Tiệm massage chân mới khai trương đã có người chết, lượng máu chảy ra nhiều như vậy, là do động mạch bị cắt đứt? Người chết chưa chắc đã là La Ứng Cường, truyền thông nhắc đến La Ứng Cường chỉ là để tạo chủ đề. Vậy nếu người chết là người khác, chết một cách ầm ĩ như vậy thì sẽ là ai?

 

Vừa nghĩ đến việc hôm qua Lưu Phẩm Siêu chụp được bức ảnh Từ Hà Đường ở trung tâm thương mại Sơn Văn, sau đó cả hai người đều không thấy bóng dáng, Trần Tranh liền ngồi không yên, vội vàng rửa mặt, đi gõ cửa phòng Minh Hàn.

 

Minh Hàn nửa đêm mới ngủ, lúc này ngủ rất say. Trần Tranh gõ cửa hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, bèn trực tiếp ấn tay nắm cửa, chỉ thấy Minh Hàn vừa bị đánh thức, đang ngồi trên giường với vẻ mặt bực bội, trên người… trên người cậu ta không một mảnh vải.

Minh Hàn chống tay lên trán, giọng khàn khàn: “Sáng sớm đã nhiệt tình vậy.”

 

Trần Tranh: “…”

 

Trần Tranh hắng giọng, nghiêng người sang chỗ khác, “Cậu mau tỉnh táo lại đi, mặc quần áo vào xem tin tức trên điện thoại, tiệm massage chân mới khai trương kia xảy ra chuyện rồi.”

 

Minh Hàn ngẩn người một lúc, không vội mặc quần áo, lập tức cầm điện thoại lên, cậu cũng nhận được thông báo. “La Ứng Cường… chết rồi?”

 

Trần Tranh nói: “Chưa chắc đã là La Ứng Cường, cậu mau dậy đi!”

 

Minh Hàn có chút choáng váng, rất nhanh đã phản ứng lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi, vội vàng cầm quần áo khoác lên người, “Chờ em mười phút.”

 

Trần Tranh xuống lầu, bắt đầu tìm kiếm video hiện trường do cư dân mạng quay được. Đêm qua, tiệm massage chân thực sự đã xảy ra chuyện, hơn nữa vì có nhiều người nên rất ồn ào, cảnh sát đã đến hiện trường từ lâu, nhưng vẫn chưa có thông báo chính thức, một số bức ảnh chưa qua xử lý đã bị tuồn ra ngoài, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào thân hình béo phì, có thể khẳng định không phải Lưu Phẩm Siêu hay Từ Hà Đường.

 

Trần Tranh vẫn không yên lòng, anh và Minh Hàn vừa đến Nam Sơn, Nam Sơn đã xảy ra án mạng lớn như vậy, đây là trùng hợp sao?

 

Nửa tiếng sau, hai người đã lái xe đến trung tâm Sơn Văn. Bên ngoài tòa nhà khu A có rất nhiều xe cảnh sát, dây phong tỏa rất bắt mắt. Bên trong và bên ngoài dây phong tỏa đều có không ít người dân, bọn họ hoặc là hoang mang hoặc là lo lắng, có người còn mặc áo choàng tắm do tiệm massage chân cung cấp.

 

Trần Tranh và Minh Hàn tuy đều là cảnh sát, nhưng dù sao cũng không phải là lực lượng cảnh sát địa phương, lúc này cũng chẳng khác gì người dân, không tiện xông vào trong. Ánh mắt Minh Hàn nhanh chóng quét xung quanh, bỗng nhiên dừng lại trên một chiếc xe cảnh sát, “Chờ em một lát, em đi hỏi thăm chút.” Nói xong liền đi về phía chiếc xe đó.

 

Trần Tranh chú ý thấy cửa sổ ghế phụ của xe cảnh sát đang mở, bên trong có một người trông có vẻ bằng tuổi Minh Hàn, cũng để tóc húi cua. Minh Hàn quen người này sao? Trần Tranh có chút tò mò, bèn đi theo. Còn chưa đến gần, đã nghe thấy người trong xe nói với giọng sang sảng: “Mẹ kiếp! Điểu ca! Về bao giờ đấy?”

 

Người đàn ông bước xuống xe, ôm Minh Hàn một cái. Minh Hàn thấy Trần Tranh đi theo, bèn giới thiệu: “Đồng đội của tôi, Trần Tranh của sở công anh tỉnh. Anh, đây là bạn học của em, Trình Xúc.”

 

Trình Xúc vừa nhìn thấy Trần Tranh, mắt liền sáng rực lên, “Hóa ra là thầy Tiểu… Tranh…”

 

Trần Tranh: “?”

 

Minh Hàn lập tức huých khuỷu tay vào người Trình Xúc, Trình Xúc nhăn mặt sửa lời, “Hóa ra là anh Trần!” Nói xong liền nháy mắt với Minh Hàn, “Điểu ca, hai người đây là…”

 

Minh Hàn nói: “Đến điều tra chút manh mối, hôm qua chỗ này mới khai trương, chúng tôi cũng đến đây, sáng nay nghe nói có người chết, không yên tâm, nên đến xem sao.”

 

Trình Xúc nhíu mày, “Không lẽ vụ án này có liên quan đến manh mối mà hai người đang điều tra sao?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Minh Hàn lắc đầu, “Khó nói lắm, cho nên mới muốn hỏi thăm tình hình một chút.”

 

Trình Xúc lập tức dẫn hai người đi về phía dây phong tỏa, “Vậy hai người đi theo tôi lên xem trước đã, vụ án này còn chưa báo cáo lên, nhưng tôi đoán chắc là sẽ rất rắc rối.”

 

Minh Hàn nói: “Người chết thật sự là La Ứng Cường sao?”

 

Trình Xúc vừa nghe, lông mày liền nhíu chặt hơn, “Tôi đã xem qua thi thể rồi, đúng là ông ta.”

 

“Nguyên nhân cái chết là?”

 

“Bị cứa cổ.”

 

Tiệm massage chân có tên chính thức là Kim Lạc Phong Lữ, dùng từ ngữ nước ngoài áp đặt một cách gượng gạo. Tòa nhà khu A của trung tâm Sơn Văn có tổng cộng sáu tầng, Kim Lạc Phong Lữ chiếm hai tầng trên cùng, quy mô rất lớn.

 

Hiện trường vụ án nằm ở khu vực VIP trên tầng sáu. Lúc 2 giờ sáng ngày 14 tháng 12, nhân viên phục vụ phát hiện La Ứng Cường mãi không ra ngoài, vào tìm thì phát hiện nước trong bồn tắm đều bị nhuộm đỏ, La Ứng Cường không một mảnh vải che thân nằm úp bên mép bồn, máu không ngừng chảy ra từ cổ. Sàn nhà toàn là nước, rất trơn, nhân viên phục vụ sợ đến mức chân tay rụng rời, liên tục trượt ngã, đến khi bò được ra cửa thì đã không còn chút hơi sức nào để kêu cứu nữa.

 

“Chính là chỗ đó.” Trình Xúc chỉ vào cánh cửa đang được đặc cảnh canh giữ, “Thực ra còn một chuyện nữa, người chết không chỉ có mỗi La Ứng Cường.”

 

Trần Tranh hỏi: “Còn ai nữa?”

 

“Một thanh niên, hơn hai mươi tuổi, thân phận vẫn chưa xác định được, chết trên giường trong phòng nghỉ ngơi, chỗ đó có… có dụng cụ tránh thai.” Trình Xúc tặc lưỡi, “Nghi ngờ là ‘trai bao’ được La Ứng Cường bao nuôi.”

 

Trần Tranh và Minh Hàn liếc nhìn nhau. Hôm qua Trần Tranh vừa mới nghe Minh Hàn nói, La Ứng Cường rất nổi tiếng trong giới phụ nữ trung niên ở Nam Sơn, được mệnh danh là “người tình trong mộng” của các bà các mẹ, bản tin sáng nay cũng dùng cụm từ “người tình trong mộng” để hình dung về La Ứng Cường. Một người như vậy, thế mà lại đi bao nuôi một chàng trai trẻ tuổi?

 

Thi thể của La Ứng Cường và người chết còn lại đã được đưa về Cục Cảnh sát để khám nghiệm tử thi, hiện trường cơ bản được giữ nguyên. Vũng máu trong bồn tắm khiến người ta kinh hãi, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh nồng nặc. Còn trong phòng nghỉ ngơi, máu bắn tung tóe lên tường, lên giường, đỏ rực một mảnh, trông chẳng khác gì hiện trường quay phim kinh dị.

 

Trần Tranh theo bản năng tìm kiếm camera giám sát, Trình Xúc lại thở dài, “Đừng tìm nữa, hệ thống camera giám sát trên tầng sáu vẫn chưa được đưa vào sử dụng.”

 

Trần Tranh khó hiểu, “Tại sao?”

 

“Bởi vì hiện tại khu vực chính thức hoạt động chỉ là khu vực phục vụ khách bình dân ở tầng năm, còn khu vực VIP và khu vực riêng tư trên tầng sáu nghe nói phải đến cuối năm mới mở cửa hoạt động theo hình thức thẻ hội viên.” Trình Xúc nói: “Bây giờ xem như chỗ này là địa bàn riêng của La Ứng Cường, ông ta muốn mời ai thì mời, lắp camera giám sát chẳng phải là ảnh hưởng đến việc ‘làm ăn’ của ông ta sao?”

 

Không có camera giám sát, độ khó của việc điều tra vụ án lập tức tăng lên gấp bội. Trần Tranh suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy còn dấu vết gì đó thì sao?”

 

Trình Xúc nói: “Vẫn đang xác minh, tuy tầng sáu chưa mở cửa, nhưng nhân viên của tiệm massage chân, nhân viên của trung tâm thương mại đều có thể lên đây, hơn nữa một số khu vực vẫn đang trong quá trình thi công, ra vào khá lộn xộn.”

 

Trần Tranh để ý thấy từ lúc vào tiệm massage chân đến giờ, những người anh nhìn thấy đều là cảnh sát và nhân viên bình thường, “Người nhà của La Ứng Cường đâu?”

 

Trình Xúc nói: “Nói ra cũng lạ thật đó, ngay cả bà mẹ ruột của ông ta cũng không thèm quan tâm sống chết của ông ta.”

 

Trần Tranh tìm bức ảnh trên bản tin trong điện thoại, chỉ vào bà cụ đang ngồi trên xe lăn, “Là bà ấy sao?”

 

Trình Xúc liếc mắt nhìn, “Phải, lúc nãy chúng tôi đến, bà ta cũng ở đây, nghe nói La Ứng Cường bị hại, bà ta không có chút phản ứng nào.”

 

Trần Tranh nói: “Có khi nào là do bị kích động quá độ không?”

 

“Không giống lắm, nhưng chúng tôi đã đưa bà ta đến bệnh viện rồi. Còn về phía người nhà họ La và tập đoàn Ứng Cường, những người có liên quan đều phải lần lượt điều tra.” Trình Xúc thấy Minh Hàn nãy giờ không nói gì, bèn gọi, “Điểu ca, cậu nhìn ra được gì chưa? Có liên quan gì đến chuyện hai người đang điều tra không?”

 

Minh Hàn từ phòng nghỉ ngơi đi ra, “Chúng tôi muốn theo dõi vụ án này, lát nữa sẽ đến Cục Cảnh sát xem thi thể, có được không?”

 

Trần Tranh theo bản năng liếc nhìn Trình Xúc. Sau lưng Minh Hàn là đội cơ động tỉnh, tuy có không ít đặc quyền, nhưng cấp bậc cũng không cao hơn Cục Cảnh sát Nam Sơn, hơn nữa mâu thuẫn giữa đội cảnh sát địa phương và đội từ trên xuống là chuyện thường thấy, Cục Cảnh sát Nam Sơn có đồng ý để bọn họ nhúng tay vào hay không, vẫn là một ẩn số.

 

Ánh mắt Trình Xúc cũng trở nên nghiêm túc, bước đến trước mặt Minh Hàn, “Cậu phải cho tôi biết chút ít gì đó chứ, nếu không tôi cũng khó ăn nói với sếp của tôi lắm.”

 

Minh Hàn nói: “Nói thật với cậu, lần này đội cơ động chỉ cử mỗi mình tôi đến đây, anh Trần là do lão Đường đặc cách phê duyệt, ngay cả bản thân tôi hành động còn không có lý do chính đáng, lấy gì cho cậu biết đây?”

 

Trình Xúc nhíu mày.

 

Minh Hàn tiếp tục nói: “Nhưng người mà chúng tôi đang theo dõi hôm qua đã biến mất ở trung tâm Sơn Văn này, vụ án của La Ứng Cường bây giờ xem ra không hề đơn giản, có một số manh mối nếu không tìm hiểu kỹ càng, căn bản sẽ không thể nào lộ ra.”

 

Trình Xúc im lặng, cau mày suy nghĩ một hồi, “Được, hai người cứ theo đi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Tôi chỉ có một điều kiện, nếu hai người có bất kỳ manh mối nào liên quan đến vụ án này, nhất định phải nói cho tôi biết, không được giấu giếm.”

 

Minh Hàn nói: “Đó là điều đương nhiên, ai dám chọc giận ‘Địa đầu xà’ như cậu chứ.”

 

Án mạng xảy ra vào rạng sáng, cho dù hình ảnh hiện trường đã lan truyền trên mạng, nhưng phải đến khi đa số mọi người thức dậy, ảnh hưởng mới lan rộng như cháy rừng. Lúc này, ở dưới tòa nhà khu A, ngày càng có nhiều người nghe tin kéo đến, trong đó có một bộ phận là fan trung niên của La Ứng Cường, bọn họ chặn cảnh sát và nhân viên trung tâm thương mại lại, hỏi dồn dập: “La tổng thật sự xảy ra chuyện à? Sao lại như vậy chứ?”

 

Giữa những gương mặt ấy, Trần Tranh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc – cậu bé tiểu linh mà anh đã gặp ở cửa hàng hôm qua. Cậu bé tiểu linh đó cũng nhìn thấy anh, liều mạng chen chúc trong đám đông, “Cảnh sát Trần! Cảnh sát Trần!”

 

Vẻ sốt ruột của cậu ấy thực sự rất kỳ lạ, Trần Tranh chào Minh Hàn một tiếng, lập tức chen vào, “Có chuyện gì vậy?”

 

Cậu bé tiểu linh này tên thật là Lâu Tiểu Quả, giọng nói có chút run rẩy, hoàn toàn khác hẳn với vẻ hoạt bát, vui vẻ của ngày hôm qua, “Em nghe nói tiệm massage chân xảy ra chuyện! Người chết, người chết thật sự là La Ứng Cường sao?”

 

Trần Tranh cảm thấy cậu ta không nên quan tâm đến La Ứng Cường như vậy, nhưng đột nhiên nhớ đến việc La Ứng Cường bao nuôi trai trẻ, chẳng lẽ…

 

Lâu Tiểu Quả càng thêm sốt ruột, “Thật ra, thật ra bạn trai em tối qua không về nhà, anh ấy đã đồng ý là sẽ đến nhà em, nhưng em gọi điện thoại thế nào anh ấy cũng không bắt máy. Em liên lạc với bạn của anh ấy, bạn anh ấy nói tối qua anh ấy đã đến tiệm massage chân. Em sợ, em sợ…”

 

Trần Tranh nói: “Cậu sợ người xảy ra chuyện là bạn trai cậu sao?”

 

Lâu Tiểu Quả gật đầu lia lịa, hốc mắt đỏ hoe, giậm chân nói: “Nếu không phải anh ấy, em nhất định sẽ đánh chết anh ấy, anh ấy lén lút em đến tiệm massage chân làm gì chứ?”

 

Trong đầu Trần Tranh hiện lên hình ảnh vũng máu trong phòng nghỉ ngơi và bức ảnh chụp thi thể trong điện thoại của Trình Xúc. “Như vậy đi, hai người có ảnh chụp chung không, cho tôi xem thử.”

 

Lâu Tiểu Quả vội vàng lấy điện thoại ra, tay run rẩy suýt chút nữa thì làm rơi. Trong album ảnh có rất nhiều ảnh selfie, có thể thấy là một chàng gay thích làm đẹp. Khi nhìn thấy một bức ảnh, Trần Tranh chợt thắt lòng, chàng trai trong ảnh nhắm mắt, đang say ngủ, có chút giống với bức ảnh chụp thi thể của Trình Xúc.

 

“Đây là em lén chụp.” Lâu Tiểu Quả nói: “Cảnh sát trần, anh sao vậy?”

 

Trần Tranh nói: “Đi, đi theo tôi đến Cục Cảnh sát một chuyến.”

 

Minh Hàn ngồi ở ghế lái, nhìn thấy Trần Tranh dẫn người về, trong lòng đã đoán được phần nào. Nhưng khi nghe thấy cái tên Lâu Tiểu Quả, cậu khẽ nheo mắt lại, còn chưa kịp nói gì, Lâu Tiểu Quả đã khóc òa trên xe, “Không phải chứ? Anh Nam thật sự xảy ra chuyện rồi sao?”

 

Nam ca trong miệng Lâu Tiểu Quả tên là Trương Dịch Nam, 21 tuổi, sinh viên năm ba khoa Ngữ văn nước ngoài ở trường Đại học Nam Sơn. Bạn của Lâu Tiểu Quả là đàn em khóa dưới của Trương Dịch Nam, cậu ta đến tìm bạn chơi, vì vậy mới quen biết Trương Dịch Nam.

 

Chàng trai khoa Ngữ văn nước ngoài này rất dễ khiến người khác lầm tưởng, luôn nói năng hoa mỹ, trích dẫn đầy mình, những cái tên mà cậu ấy nói ra vừa dài vừa khó đọc, Lâu Tiểu Quả căn bản chưa từng nghe nói đến, vì vậy cảm thấy Trương Dịch Nam vừa đẹp trai, lại có nội hàm, hẹn hò với Trương Dịch Nam rất có mặt mũi. Tuy cậu ta không học đại học, nhưng cũng không hề tự ti, vừa ý Trương Dịch Nam liền ra sức theo đuổi, Trương Dịch Nam không chịu nổi sự theo đuổi của cậu ta, nên rất nhanh đã đồng ý hẹn hò.

 

Ban đầu cậu ta cứ nghĩ mình chỉ là vì hư vinh, bạn trai Trương Dịch Nam còn oai hơn bạn trai của những người đồng tính khác, sau khi thật sự ở bên nhau, cậu ta mới phát hiện ra mình yêu Trương Dịch Nam. Trương Dịch Nam cũng rất cưng chiều cậu ta, rảnh rỗi là lại đến đón cậu ta tan làm, cậu ta nói sau này không muốn đi làm thuê cho người khác nữa, muốn tự mình kinh doanh, Trương Dịch Nam liền lấy số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian ra đưa cho cậu ta, nói là cho cậu ta làm vốn. Cậu ta cảm động muốn chết, nhưng vẫn trả lại số tiền đó, nói rằng mình muốn làm việc chăm chỉ thêm vài năm nữa, không thể phung phí tiền bạc của hai người một cách dễ dàng như vậy.

 

Lâu Tiểu Quả vừa khóc vừa kể lại quá trình quen biết Trương Dịch Nam trên xe, hai tay nắm chặt điện thoại, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Nhỡ đâu, nhỡ đâu Trương Dịch Nam gọi điện thoại lại cho cậu ta thì sao?

 

“Gia cảnh nhà anh Nam cũng không được tốt lắm, anh ấy đến từ một thị trấn nhỏ, cho nên luôn phải đi làm thêm, anh ấy rất giỏi, chỉ riêng tiền kiếm được từ công việc bán thời gian thôi cũng nhiều hơn em.” Lâu Tiểu Quả nghẹn ngào nói: “Rõ ràng bọn em đã hẹn nhau cùng đến tiệm massage chân mà!”

 

Xe đến Cục Cảnh sát, Trình Xúc đã chào hỏi đội trọng án, nên khi Trần Tranh dẫn Lâu Tiểu Quả đi nhận dạng thi thể, không gặp phải trở ngại nào. Nhân viên pháp y vừa mới khám nghiệm xong, thi thể được đưa về nhà xác. Lâu Tiểu Quả run rẩy bước tới, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cậu ta liền ngã khuỵu xuống đất, nôn ọe dữ dội.

 

Trần Tranh vội vàng đỡ cậu ta dậy, không hỏi gì thêm. Phản ứng của cậu ta đã đủ để chứng minh, người này chính là bạn trai của cậu ta, Trương Dịch Nam.

 

Hết chương 80.

 

Chương 80: Bóng Côn Trùng (06)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên