Chương 81: Bóng Côn Trùng (07)

 

Chương 81: Bóng Côn Trùng (07)

 

Lâu Tiểu Quả suy sụp tinh thần, không thể tiếp nhận thẩm vấn, nhưng những thông tin cậu ta tiết lộ trên xe đã đủ nhiều. Minh Hàn lập tức cùng vài đội viên đội trọng án đến khoa Văn học nước ngoài trường Đại học Nam Sơn.

 

Các giáo viên cũng đang bàn tán về vụ án mạng vừa nghe được sáng nay, biết được Trương Dịch Nam có thể là nạn nhân thứ hai, ai nấy đều kinh ngạc. “Trương Dịch Nam sao lại đến chỗ như vậy? Trừ khi là đi làm thêm!”

 

Minh Hàn đi theo giáo viên đến ký túc xá nam, nghe giáo viên nói, Trương Dịch Nam là một sinh viên rất chính trực ngay thẳng, vì gia cảnh bình thường nên vẫn luôn đi dạy thêm, nhưng việc làm thêm không ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy, năm ngoái còn đạt tiêu chuẩn học bổng, nhưng cậu ấy cảm thấy còn có sinh viên khác cần giúp đỡ hơn nên đã chủ động nhường lại.

 

Giờ lên lớp, ký túc xá không có ai, giáo viên bảo quản lý ký túc xá lấy chìa khóa, lúc mở cửa tay run không ngừng. Minh Hàn đành nhận lấy chìa khóa, mở cửa, bên trong là cảnh tượng thường thấy của ký túc xá nam.

 

Nhân viên kỹ thuật hình sự lập tức thu thập mẫu vật sinh học trên bàn, trên giường của Trương Dịch Nam. Minh Hàn mở tủ quần áo và ngăn kéo của Trương Dịch Nam, quần áo không nhiều, cũng không thấy giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng gì cả. Xác nhận danh tính chính thức phải đợi đến khi làm xong giám định DNA, nhưng xét thấy Lâu Tiểu Quả đã nhận dạng thi thể, Minh Hàn hỏi giáo viên liệu có thể liên lạc với người nhà của Trương Dịch Nam hay không.

 

Giáo viên tìm đến thông tin đăng ký sinh viên, trên đó ghi rõ, Trương Dịch Nam là người thị trấn Hòe Lý, thành phố Nam Sơn, cha tên Trương Mộc, phía sau là số điện thoại của Trương Mộc.

 

Vì tính cẩn thận, Minh Hàn không gọi điện cho Trương Mộc ngay, mà trò chuyện với bạn cùng lớp của Trương Dịch Nam một lúc.

 

“Anh Nam có bạn gái ở ngoài, dạo này về ít lắm.” Bạn học nói: “Nhưng em không biết họ sống ở đâu, bình thường anh Nam cũng không nói mấy chuyện này.”

 

Minh Hàn hỏi: “Vậy cậu ấy có cho các em xem ảnh bạn gái của cậu ấy không?”

 

Người bạn học lúng túng nói: “Không có, chắc anh Nam ngại ngùng đi? Thực ra em cũng thấy rất kỳ lạ, em mà có bạn gái là cho anh em xem ảnh ngay.”

 

Minh Hàn lại hỏi: “Các em có biết cậu ấy làm thêm ở đâu không?”

 

“Anh ấy không phải đang dạy thêm sao? Dạy kèm tiếng Anh cho học sinh cấp 3.” Bạn học chỉ biết Trương Dịch Nam dạy thêm, nhưng lại không nói ra được đối phương là ai, mà hiện tại điện thoại của Trương Dịch Nam chưa tìm thấy, điểm này cũng không tra được.

 

“Cậu ấy có nhắc đến Kim Lạc Phong Lữ với các em không?”

 

“Cái tiệm massage chân đó á? Hình như không có, bọn em cũng muốn đi lắm, nhưng mà mắc quá!”

 

“Vậy La Ứng Cường thì chắc cậu ấy càng không nhắc đến rồi?”

 

Mấy người bạn học nhìn nhau, bỗng một người nói: “Quên mất là ai nhắc đến rồi, nhưng bọn em từng cùng nhau “bóc phốt” La Ứng Cường?”

 

Minh Hàn nói: “Ừm? “Bóc phốt” cái gì?”

 

“Uầy, chính là nói người này quá biết cách marketing, rõ ràng chỉ là một gã trung niên “Dầu mỡ”, vậy mà lại tự “Đóng gói” thành người tình trong mộng của mọi người, quá vô lý! Em nhớ lúc đó anh Nam có nói cái gì mà ai có thể marketing cả đời, giả tạo cả đời cũng không dễ dàng gì, giả tạo đến mức thành thật luôn rồi.”

 

Minh Hàn nghiền ngẫm câu nói này, “Còn nữa không? Cậu ấy còn nói gì nữa không?”

 

“Hình như không còn? Thực ra bọn em cũng không có hứng thú gì với La Ứng Cường, sáng nay nghe nói ông ta chết…”

 

Từ phản hồi của giáo viên và sinh viên trường Đại học Nam Sơn, Trương Dịch Nam chỉ là một sinh viên bình thường, ngoài việc có một cô bạn gái chưa từng lộ diện, cùng với hành động chủ động nhường học bổng có chút “Thánh mẫu” ra thì không có gì kỳ lạ. Nhưng rất có thể là người này được thương nhân giàu có bao nuôi, phản bội người yêu đồng tính của mình.

 

Nếu nói người trước có lẽ có nỗi khổ tâm gì đó, vậy thì người sau chính là hành vi tra nam không thể chối cãi được.

 

Buổi chiều, sau khi giám định DNA, xác nhận người cùng La Ứng Cường gặp nạn chính là Trương Dịch Nam. Hung thủ giết La Ứng Cường ở hồ bơi trước, Trương Dịch Nam nghe thấy động tĩnh, chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ thì hung thủ xông vào, một nhát lấy mạng cậu ta. Hung thủ rất dứt khoát, trên người cậu ta không có nhiều vết thương do giãy giụa, chỉ có vết thương do va chạm ở vai.

 

Cùng là bị cắt cổ, La Ứng Cường bên kia thảm khốc hơn nhiều. Khôi phục hiện trường, hình như là sau khi La Ứng Cường “vui vẻ” với Trương Dịch Nam xong, một mình đến bồn tắm nóng nghỉ ngơi. Mà hung thủ cũng nhân lúc này lẻn vào. Ông ta dựa vào thành bồn, nhắm mắt, hoàn toàn không biết cái chết đang ập đến. Hung thủ xuất hiện sau lưng, túm lấy mái tóc mới cấy của ông ta, ông ta theo phản xạ giãy giụa, cố gắng kêu cứu, nhưng lưỡi dao lạnh lẽo đã kề vào cổ.

 

Ông ta là người từng trải, có lẽ trước đây cũng từng trải qua khoảnh khắc sinh tử, mạng sống bị đe dọa cũng không khiến ông ta sợ hãi tè ra quần, ông ta dựa vào việc mình cao to, muốn phản kháng lại hung thủ. Đó cũng là lý do vì sao vết dao trên cổ ông ta nhiều hơn Trương Dịch Nam rất nhiều. Hung thủ chiếm ưu thế về tư thế, lại có hung khí trong tay, còn quyết tâm giết người, sau một hồi giằng co, cổ ông ta bị cứa mười một nhát, máu tuôn như suối, đầu và thân thể chỉ còn lại chút da thịt ít ỏi nối liền.

 

“Cảm giác hung thủ đến là để giết La Ứng Cường, nhưng bên cạnh La Ứng Cường còn có Trương Dịch Nam, hung thủ giết La Ứng Cường xong, tiện thể bịt đầu mối.” Trần Tranh nhìn báo cáo của pháp y và kỹ thuật hình sự, nói.

 

Hiện tại vụ án vẫn chưa sáng tỏ, Cục cảnh sát sắp họp, Trình Xúc nhìn thấy Minh Hàn và Trần Tranh ở hành lang thì gọi: “Điểu ca, hai người cũng đến nghe à. Đến rồi thì giúp tôi làm việc đi!”

 

“Đi thôi.” Trần Tranh bước lên trước, quay đầu lại nói: “Chim nhỏ.”

 

Minh Hàn: “…”

 

Trần Tranh dừng lại, “À tôi quên hỏi cậu, lần đầu tiên đội trưởng Trình gặp tôi, tại sao lại gọi tôi là Tiểu Tranh? Tiểu Tranh cái gì?”

 

Minh Hàn á khẩu, “Cái gì? Thật là không biết lớn nhỏ, để em đi dạy dỗ cậu ta!”

 

Trong lòng Trần Tranh còn rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này không phải lúc để đôi co với Minh Hàn, chỉ đành tạm gác lại.

 

Vụ án này do đội trọng án thành phố Nam Sơn phụ trách điều tra, người phát biểu cũng đa phần là đội viên đội trọng án, Trần Tranh và Minh Hàn ngồi ở hàng cuối cùng, không để mình giọng khách át giọng chủ. Quan điểm của Trình Xúc có điểm tương đồng với Trần Tranh, cho rằng từ tình hình hiện trường, hung thủ phần lớn là nhắm vào La Ứng Cường, Trương Dịch Nam là kẻ xui xẻo bị liên lụy.

 

Như vậy, bước tiếp theo là phải điều tra từ các mối quan hệ của La Ứng Cường, người này là nhân vật của công chúng, lại là một thương nhân lớn, mạng lưới quan hệ chắc chắn rất rộng, cần lượng lớn cảnh sát để chải chuốt. Nói chung, vụ án này rất giống với việc thuê người giết người.

 

Cuộc họp tập trung điều tra vào La Ứng Cường, Minh Hàn nhỏ giọng nói với Trần Tranh: “Hình như không có việc của chúng ta.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì chúng ta vừa theo dõi Trương Dịch Nam, vừa tìm Lưu Phẩm Siêu.”

 

Nhắc đến Lưu Phẩm Siêu, sắc mặt Minh Hàn tối sầm lại. Lúc này, Trình Xúc gọi hai người bọn họ, mọi người đều nhìn sang. Trình Xúc nói: “Nhiệm vụ của anh Trần và Minh Hàn không giống chúng ta, nhưng có điểm giao nhau, mọi người đều là quan hệ hợp tác, có gì cứ việc sai khiến bọn họ.”

 

Trần Tranh hạ giọng nói với Minh Hàn: “Tên nhóc anh em của cậu sao lại giống cậu vậy?”

 

Minh Hàn cười nói: “Giống em chỗ nào? Không thông minh bằng em, cũng không đẹp trai bằng em.”

 

Sau cuộc họp, các cảnh sát chia nhau tiến hành điều tra. Trần Tranh tìm đến Trình Xúc, hỏi: “Bây giờ mẹ của La Ứng Cường thế nào rồi?”

 

Trình Xúc còn chưa kịp hỏi thăm, “Nghe nói vẫn còn ở bệnh viện, tôi đang định đến thăm. Anh, anh đi cùng tôi không?”

 

Trần Tranh thầm nghĩ, cũng không cần vừa đến đã bắt chước Minh Hàn gọi anh chứ, “Tôi không đi đâu, Minh Hàn đang liên lạc với người nhà của Trương Dịch Nam, lát nữa tôi đến gặp bọn họ. La Ứng Cường thì ai cũng quen thuộc hơn tôi, tôi nghe nói người này là người con hiếu thảo có tiếng?”

 

Trình Xúc gật đầu, “Đúng vậy, đáng lẽ tiệm massage chân cuối năm mới khai trương, nhưng dời lịch lên bây giờ, là vì La Ứng Cường muốn mừng thọ cho mẹ già, khai trương ưu đãi rất lớn, mục đích cũng là để nhiều người chúc mừng sinh nhật mẹ già.” Nói đến đây, Trình Xúc bỗng khựng lại, “Chậc…”

 

Trần Tranh nói: “Cậu cũng phát hiện ra rồi à, đã có hiếu như vậy, tại sao vào ngày sinh nhật của mẹ lại không khống chế được bản thân, cùng với sinh viên đại học mình bao nuôi ở nơi tổ chức tiệc mừng thọ vui vẻ? Cái mác “Người tình trong mộng” của ông ta là giả, vậy hiếu thảo thì sao? Quan hệ gia đình của ông ta rất đáng để điều tra kỹ lưỡng.”

 

Trình Xúc quay đầu bỏ đi, đi được vài bước lại giơ ngón cái với Trần Tranh, “Anh, thông suốt!”

 

Trần Tranh: “…”

 

Cuộc điều tra xoay quanh La Ứng Cường đang được tiến hành, còn Trương Dịch Nam, lại bị kẹt ở khâu liên lạc với người nhà, số điện thoại đăng ký là số không liên lạc được.

 

Thị trấn Hòe Lý là thị trấn ở cực Tây thành phố Nam Sơn, đi về phía Tây nữa là ra khỏi địa phận tỉnh Hàm. Nơi này tuy nhỏ, nhưng lại là nơi cung cấp rau củ quả quan trọng của thành phố Nam Sơn và các thành phố lân cận. Lúc Minh Hàn đi theo cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố đến nơi thì đã là buổi chiều, những người trồng rau vẫn bận rộn hăng say, từng chiếc xe tải đậu trên đường, rau củ quả vừa thu hoạch từ ruộng đang được bó lại, chất lên xe.

 

Người đội viên lái xe rất hoạt bát, không biết Minh Hàn là người thành phố Nam Sơn, giới thiệu với cậu: “Nhìn thì có vẻ những người nông dân này rất vất vả, thời buổi này rồi mà vẫn còn phải gánh rau đi bán. Nhưng bọn họ đó hả, thực ra trong nhà đều có rất nhiều ruộng, rau trồng ra phần lớn đều giao cho người thu mua, chính là những chiếc xe tải mà chúng ta vừa thấy đó, bọn họ tự giữ lại một ít, để ăn, hoặc là đi tàu điện ngầm vào thành phố bán, không chịu ngồi yên được.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Xe dừng ở trước cửa nhà họ Trương, đó là một căn nhà nhỏ ba tầng màu trắng, có sân. Nhưng trên cổng sắt bám đầy bụi, nhìn vào trong sân, đủ loại tấm ván, ghế đẩu nằm ngổn ngang trên mặt đất.

 

Thấy có xe cảnh sát xuất hiện, người phụ nữ trung niên đang phơi đồ khô ở sân nhà đối diện đi ra, “Cảnh sát à? Tìm được nhà này rồi à?”

 

Minh Hàn hỏi: “Hai cha con Trương Mộc ở đây phải không? Nhìn sao giống như chuyển đi rồi vậy?”

 

Người phụ nữ trung niên lau tay vào tạp dề, gọi các cảnh sát vào sân nhà mình ngồi, “Mấy cậu bây giờ mới biết à? Nhà này không thấy bóng dáng ai ít nhất cũng phải ba bốn năm rồi.”

 

“Ba bốn năm?” Minh Hàn nghĩ, Trương Dịch Nam học ở Đại học Nam Sơn cũng chưa đến ba năm, “Bọn họ xảy ra chuyện gì à?”

 

Người phụ nữ trung niên bật cười, “Uầy, tôi còn tưởng mấy cậu tìm được bọn họ rồi chứ, hóa ra mấy cậu cũng chẳng biết gì à?”

 

Minh Hàn nói: “Không phải là đến hỏi cô sao.”

 

Người phụ nữ trung niên vui vẻ nói: “Được, vậy các cậu muốn biết gì?”

 

Minh Hàn quay đầu lại nhìn sân nhà họ Trương, người đội viên đi cùng đã mở cổng sắt, đi vào kiểm tra. Giọng điệu anh như đang tán gẫu với người dân ra, “Cái gì cũng được, hai nhà đã làm hàng xóm bao lâu rồi?”

 

“Ôi chao, cũng phải hai mươi mấy năm rồi ấy chứ? Dù sao thì từ lúc con hẻm này xây nhà xong là chúng tôi đã ở đây rồi, chuyện trước sau gì đó.” Người phụ nữ trung niên thở dài, “Nhà bọn họ cũng tốt, người đàn ông thì chăm chỉ làm ruộng, còn người phụ nữ thì, cũng quản được chồng con, nhưng mà Tiểu Dương số khổ, tuổi còn trẻ đã mắc bệnh mà ra đi.”

 

Minh Hàn hỏi: “Tiểu Dương là?”

 

“Vợ của Trương Mộc ấy.” Người phụ nữ trung niên nói, Tiểu Dương không phải người thị trấn Hòe Lý, là người nơi khác lấy chồng về đây, rất xinh đẹp, đàn ông trong thôn đã kết hôn hay chưa kết hôn gì cũng đều không nhịn được mà nhìn cô ấy thêm vài lần, khiến Trương Mộc rất bực bội. Chồng của người phụ nữ trung niên là người thật thà, người phụ nữ trung niên trêu chọc ông ấy, hỏi là mình đẹp hay là Tiểu Dương đẹp, người đàn ông đỏ mặt, không dám trả lời, người phụ nữ trung niên cảm thấy buồn cười, “Có gì mà không dám nói? Tôi còn ghen tuông được à?”

 

Người phụ nữ trung niên không ghen tuông, nhưng Trương Mộc lại ghen đến phát điên, mỗi lần có người nhìn chằm chằm vào vợ mình, mặt ông ta lại đen như đít nồi. Lúc Tiểu Dương mới về nhà họ Trương, có thuê một mặt bằng kinh doanh thuốc lá rượu bia, người ủng hộ việc kinh doanh thường là nam giới, Tiểu Dương rất biết cách kinh doanh, giúp nhà họ Trương kiếm được một khoản thu nhập kha khá.

 

Nhưng Trương Mộc lại phát điên, cứ rảnh rỗi là chạy ra mặt tiền đứng, ai nhìn Tiểu Dương, ông ta liền nhìn người đó, có lần còn đánh nhau với một ông lão, làm hỏng cả việc kinh doanh tốt đẹp. Tiểu Dương không còn cách nào khác, chỉ đành cho thuê lại mặt bằng, ở nhà làm bà nội trợ.

 

Nhưng bản thân Tiểu Dương cũng là người từ nhỏ đã lao động vất vả, để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, cô ấy thật sự không nghỉ ngơi được, Trương Mộc tuy hơi cứng nhắc, nhưng cũng thật lòng yêu vợ, không cho Tiểu Dương làm ruộng. Đầu óc Tiểu Dương nhạy bén hơn Trương Mộc, mấy năm đó rất nhiều người buôn rau có thiết bị, có vốn từ thành phố đến nông thôn ký hợp đồng, Tiểu Dương đã thương lượng được một vụ làm ăn tốt cho nhà mình, còn định đi theo những người buôn rau đó làm ăn. Trương Mộc lại lần nữa dội gáo nước lạnh, không cho Tiểu Dương đi.

 

Hai vợ chồng vì chuyện này mà hai ngày cãi vã nhỏ, ba ngày cãi vã lớn, sau đó Tiểu Dương có lẽ là thật sự mệt mỏi, cũng vì Trương Mộc không tin tưởng mình mà đau lòng, an phận ở nhà giúp chồng dạy con. Còn Trương Mộc, có lẽ là vì muốn xoa dịu vợ, nên càng thêm chăm chỉ làm ruộng. Chăm chỉ sẽ được đền đáp, nhà họ Trương năm nào thu hoạch cũng bội thu, ngày tháng trôi qua ngày càng khấm khá. Thế nhưng Tiểu Dương sống an nhàn sung sướng được mấy năm thì lại mắc bệnh ung thư gan, lên trấn điều trị mấy tháng, trở về chỉ còn là một cái hòm.

 

Trương Mộc vốn đã ít nói, vợ mất, lại càng trở nên âm trầm. Chữa bệnh cho Tiểu Dương đã tiêu tốn hết phần lớn tài sản của nhà họ Trương, sau Sau khi Trương Mộc vực dậy tinh thần thì như người bị ma nhập, bất kể ngày đêm đều lao động, nửa đêm cũng không về nhà, cứ canh cánh bên vườn rau. Mọi người đều nói, không biết vườn rau đó có gì hay ho mà canh giữ, chẳng lẽ có thể mọc ra người được sao?

 

Tiểu Dương là một người phụ nữ hoạt bát, trước đây nhà họ Trương giao tiếp với dân làng đều là nhờ Tiểu Dương, Tiểu Dương mất rồi, nhà họ Trương như biến thành một hòn đảo biệt lập, mọi người đều không muốn tiếp xúc với Trương Mộc.

 

Sau đó hai cha con Trương Mộc chuyển đi lúc nào, dân làng cũng không rõ, chỉ là, nhớ hình như đã lâu không gặp Trương Mộc, thế nên mọi người mới hỏi han lẫn nhau, lúc này mới biết được là không ai biết tung tích của họ cả.

 

“Dù sao cũng là ba bốn năm trước rồi.” Người phụ nữ trung niên nói: “Các cậu mà hỏi tôi thời gian cụ thể hơn, tôi cũng không nói được, ai cũng không nói được.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy còn Trương Dịch Nam? Vừa rồi hình như không nghe cô nhắc đến con trai của bọn họ.”

 

“Thằng bé nhà họ Trương á.” Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút, “Cũng không phải là không muốn nhắc đến, chỉ là… tôi không có ấn tượng gì với nó cả. Các cậu cũng thấy rồi đấy, thôn chúng tôi không hay đóng cửa, bọn trẻ con nhà nào cũng chạy qua chạy lại chơi, nhưng mà thằng bé đó rất ít khi ra ngoài chơi, tính tình rất hướng nội. Lúc Tiểu Dương còn sống, tôi có hỏi Tiểu Dương, nói là thằng bé sức khỏe không được tốt, không chịu được nóng, cũng không chịu được lạnh, bình thường đều được cưng chiều trong nhà. Những chuyện khác tôi thật sự không biết gì nữa.”

 

Minh Hàn nói: “Cậu ấy học đại học ở thành phố Nam Sơn, chuyện này cô cũng chưa từng nghe nói sao?”

 

Người phụ nữ trung niên kinh ngạc nói: “Lên đại học rồi á? Vậy Tiểu Dương ở trên trời có linh thiêng chắc cũng được an nghỉ rồi. Hai cha con họ chuyển đi, có phải là vì thằng bé Dịch Nam đi học đại học không?”

 

Minh Hàn chào tạm biệt người phụ nữ trung niên, đi đến sân nhà họ Trương. Lúc này, cảnh sát khu vực cũng đã đến. Đội viên Cục cảnh sát thành phố đang tìm hiểu tình hình với bọn họ, lời cảnh sát nói cũng giống người phụ nữ trung niên, hơn ba năm trước nhà này đã không còn ai ở. Nhưng người phụ nữ trung niên nói dân làng đều không biết là bọn họ đã chuyển đi vào lúc nào, cảnh sát lại dò la được tin tức tương đối chính xác – người dân tên A Bình nói, vào một ngày nào đó trong tháng 2, Trương Mộc có đến tìm anh ta chào hỏi, nói là mình muốn chuyển nhà, sau này sẽ không quay lại nữa, tối hôm đó, Trương Mộc còn mời A Bình đến nhà uống rượu cả đêm.

 

A Bình là một kẻ nghiện rượu, năm ngoái bị đột quỵ do uống rượu, Minh Hàn được cảnh sát dẫn đi gặp anh ta, anh ta nằm trên giường “ư ư a a”, không nói được một câu hoàn chỉnh.

 

“Vậy thì kỳ lạ rồi, ruộng nhà họ Trương đang trồng trọt làm ăn tốt như vậy, sao lại nói không trồng là không trồng nữa? Trương Dịch Nam căn bản là không sống cùng với Trương Mộc, bây giờ Trương Dịch Nam chết rồi, vậy Trương Mộc đâu?” Cảnh sát kiểm tra sơ bộ trong ngoài căn nhà một lượt, không tìm thấy manh mối quan trọng, có thể khẳng định là nơi này thật sự đã lâu không có người ở.

 

Minh Hàn một mình đi lên sân thượng tầng ba, nhìn về phía bờ ruộng xa xa. Lúc họp, cảnh sát còn cho rằng trọng điểm của hai vụ án mạng xảy ra ở tiệm massage chân nằm ở La Ứng Cường, người hung thủ muốn giết chính là La Ứng Cường, Trương Dịch Nam là do tình cờ có mặt ở hiện trường cho nên mới bị giết cùng.

 

Nhưng bây giờ trên người Trương Dịch Nam cũng đầy rẫy nghi điểm. Trương Dịch Nam và Trương Mộc đã rời khỏi thị trấn Hòe Lý từ hơn ba năm trước, sau đó Trương Dịch Nam thi đậu đại học. Dựa theo lời giáo viên, bạn học ở trường và Lâu Tiểu Quả thì, trong hai năm nay chắc chắn là Trương Dịch Nam không sống chung với Trương Mộc. Như thể là Trương Mộc đã biến mất sau khi rời khỏi thị trấn Hòe Lý, chuyện này có liên quan gì đến Trương Dịch Nam hay không? Nhưng trước khi rời đi, Trương Mộc có tìm A Bình uống rượu, không giống như là đột nhiên bị hại.

 

Còn có bản thân Trương Dịch Nam, người phụ nữ trung niên nói cậu ta sức khỏe yếu, tính tình hướng nội, từ nhỏ đã không chơi với bạn bè cùng trang lứa, hiện tại tuy chưa tìm nhiều người dân xác minh, nhưng những người đã hỏi, cũng đều có suy nghĩ như vậy. Nhưng Trương Dịch Nam trong miệng giáo viên, bạn học ở trường Đại học Nam Sơn và Lâu Tiểu Quả thì lại không phải như vậy, cậu ta và ai cũng chơi rất tốt, chủ động nhường học bổng, tích cực làm thêm, còn hẹn hò với con trai. Nhìn kiểu gì cũng không giống một người hướng nội.

 

Tình hình điều tra được ở trấn Hòe Lý nằm ngoài dự đoán, đội viên báo cáo cho đội trọng án, Minh Hàn thì hành động một mình, cậu quay trở lại thị trấn. Lúc này xe tải chở hàng đã ít hơn rất nhiều, những người trồng rau thức dậy từ sáng sớm, có người thì quây quần bên nhau, vừa uống rượu vừa ăn thịt, có người thì đánh mạt chược. Đối với bọn họ, công việc một ngày coi như đã xong, có người còn phải đến trường đón con, chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Cuộc sống bận rộn mà tẻ nhạt cứ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác.

 

Minh Hàn mua một chai nước khoáng, nhìn dòng người qua lại ở trung tâm thị trấn. Trấn Hòe Lý tuy có rất nhiều ruộng rau, nhưng trung tâm thị trấn lại rất nhỏ, chỉ có con đường này.

 

Hai thi thể hiện lên trong đầu cậu, cùng một cách thức chết, cùng một hung thủ, Trương Dịch Nam là người đồng tính, trong lúc được La Ứng Cường bao nuôi, còn hẹn hò với một người con trai khác, La Ứng Cường chưa chắc đã là người đồng tính, ông ta đã kết hôn từ lâu, có vợ con, bao nuôi Trương Dịch Nam là xuất phát từ tâm lý gì, tạm thời chưa biết. Mối liên hệ giữa hai người này dừng lại ở việc bao nuôi, nhưng bây giờ dường như lại có thêm một tầng liên hệ – người buôn rau.

 

Những năm đầu công việc kinh doanh của La Ứng Cường chính là buôn bán rau củ quả, ông ta không trồng rau, mà là thu mua rau từ những người nông dân, vận chuyển đến thành phố Nam Sơn bán, sau đó việc kinh doanh ngày càng phát triển lớn mạnh, không chỉ bán đến các thành phố khác, mà còn tự mình mở siêu thị, trung tâm thương mại. Tính ra thì thời gian lúc La Ứng Cường mới vào nghề, cũng gần bằng với khoảng thời gian trấn Hòe Lý bắt đầu tiếp xúc với người buôn rau.

 

Nếu không phải Trương Mộc ngăn cản, có lẽ Tiểu Dương cũng sẽ trở thành người buôn rau, nói không chừng năm đó Tiểu Dương có quen biết với La Ứng Cường.

 

Chẳng lẽ việc La Ứng Cường và Trương Dịch Nam bị hại có liên quan đến những người buôn rau?

 

Minh Hàn uống một hơi hết chai nước khoáng lạnh ngắt, bóp méo chai, xem ra cậu cần phải ở lại thị trấn nhỏ này thêm một thời gian nữa.

 

Lực lượng cảnh sát chủ yếu của đội trọng án lúc này vẫn đang xoay quanh La Ứng Cường và tập đoàn Ứng Cường để điều tra. Tổng giám đốc bị hại, cả tập đoàn Ứng Cường chấn động, công việc của ban lãnh đạo đã bị đình trệ. Nhóm người có quan hệ gần gũi nhất với La Ứng Cường đều đã lần lượt tiếp nhận thẩm vấn.

 

Ngành nghề kinh doanh cốt lõi của tập đoàn Ứng Cường những năm gần đây là bán lẻ và ăn uống, để thích ứng với xu thế, đã thành lập các bộ phận thương mại điện tử, livestream,… Người tiêu dùng ở thành phố Nam Sơn tin tưởng La Ứng Cường, việc kinh doanh của tập đoàn Ứng Cường ở trong thành phố tuy cũng bị ảnh hưởng bởi mua sắm trực tuyến, nhưng ảnh hưởng tương đối nhỏ. Nhưng mà nội bộ tập đoàn cũng ý thức được, nếu không tìm cách thay đổi, thị trường bên ngoài sẽ nhanh chóng bị lấn át, thanh niên thành phố Nam Sơn sớm muộn gì cũng ruồng bỏ bọn họ.

 

La Ứng Cường muốn thay đổi, trong lúc cải cách mảng bán lẻ, còn mở một loạt cửa hàng ăn uống thu hút thế hệ mới. Trước khi dự án Kim Lạc Phong Lữ được đưa ra, xu hướng của tập đoàn là trẻ hóa. Không ai ngờ rằng La Ứng Cường đột nhiên muốn mở tiệm massage chân, hơn nữa còn mở ở trung tâm thành phố, ban lãnh đạo có rất nhiều tranh cãi về chuyện này.

 

Tuy nhiên tập đoàn Ứng Cường chính là nơi La Ứng Cường một tay che trời, ông ta đã quyết tâm muốn làm gì, gần như không ai có thể thay đổi được. Mọi người đều lo lắng bất an, sợ rằng La Ứng Cường đã lớn tuổi, không nắm bắt được xu hướng thị trường, nếu thất bại, đối với tập đoàn Ứng Cường mà nói chính là tổn hại nguyên khí.

 

Trung tâm thương mại Sơn Văn là trung tâm thương mại lâu đời của thành phố Nam Sơn, nhưng những năm gần đây kinh doanh không tốt, dần dần bị mấy trung tâm mua sắm mới cướp mất danh tiếng, khu A khai trương sớm nhất đã có rất nhiều gian hàng rút lui. La Ứng Cường nhìn trúng điểm này, đàm phán với trung tâm thương mại Sơn Văn, ký hợp đồng giá rẻ từ tầng 5 đến tầng 6. Tập đoàn Ứng Cường cần trung tâm thương mại truyền thống này, trung tâm thương mại Sơn Văn cũng hy vọng tiệm massage chân có thể giúp trung tâm thương mại một lần nữa tụ tập nhân khí.

 

Có thể nói là việc xúc tiến dự án rất thuận lợi, dự định là sau Tết dương lịch, trước Tết âm lịch sẽ khai trương. Khoảng thời gian này mọi người đều có tiền trong túi, cũng chịu chi tiêu, dễ dàng rủ nhau đến tiệm massage chân tiêu xài, nhóm marketing còn đưa ra rất nhiều phương án vui vẻ cho cả gia đình. Nhưng La Ứng Cường lại đưa ra yêu cầu khiến người ta phải kinh ngạc vào thời khắc mấu chốt – tiệm massage chân nhất định phải khai trương vào tháng 12, lý do chỉ đơn giản là ông ta muốn mừng thọ cho mẹ.

 

Cả tập đoàn đều trở tay không kịp, khu vực VIP tầng 6 chắc chắn không thể hoàn thành đúng hẹn, tầng 5 cũng quá sức. Nhưng La Ứng Cường đã hạ lệnh, mọi người đi theo ông ta nhiều năm như vậy, đều rõ tính khí của ông ta, chỉ đành cắn răng liều mạng làm, cuối cùng cũng để tiệm massage chân khai trương đúng hẹn.

 

Người phụ trách dự án Kim Lạc Phong Lữ lúc này lộ rõ vẻ mệt mỏi trước mặt cảnh sát, trong lời nói không thiếu phần oán trách La Ứng Cường, nhưng La Ứng Cường cứ như vậy ra đi, nhất thời anh ta khó lòng chấp nhận được, như thể La Ứng Cường không còn, tiền đồ của anh ta cũng trở nên ảm đạm.

 

Trong quá trình điều tra, cảnh sát chủ yếu tiếp xúc với ban lãnh đạo của tập đoàn Ứng Cường, người nhà của ông ta không một ai xuất hiện – ngoại trừ người mẹ già đang mê man bất tỉnh ở bệnh viện.

 

Một trong số những thư ký của La Ứng Cường có người họ Lý, sau khi vụ án xảy ra đã lập tức chạy đến hiện trường, phần lớn chi tiết từ lúc lên kế hoạch đến khi khai trương của Kim Lạc Phong Lữ mà cảnh sát nắm được cũng là do anh ta cung cấp. Lúc này anh ta ngồi phịch xuống ghế ở phòng nghỉ, quầng thâm mắt rất đậm, dáng vẻ thất thần.

 

Trần Tranh đưa cho anh ta một ly cà phê, “Thư ký Lý, anh còn trụ được không?”

 

Hết chương 81.

 

Chương 81: Bóng Côn Trùng (07)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên