Chương 81: Thân Sơ (31)

 

Chương 81: Thân Sơ (31)

 

Quý Trầm Giao từng gặp không ít hung thủ hung hãn tàn bạo, bọn chúng thường có chung một đặc điểm – cố gắng che giấu tội ác, một mực phủ nhận trước khi cảnh sát đưa ra chứng cứ quyết định, cuối cùng khi nhìn thấy quan tài, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại, giống như ngay từ đầu đã biết đây là một con đường không có lối về.

 

“Nhưng tôi không hối hận, các người cũng đừng vọng tưởng bắt tôi phải xin lỗi.” Đạm Kim cười nhạt, “Tôi không làm gì sai. Cả đời này tôi sống vô vị, quẩn quanh giữa đám sâu bọ, việc đúng đắn nhất tôi từng làm chính là giết Đặng Tử An và những kẻ giống như cậu ta.”

 

“Tôi còn xuất sắc hơn đám cảnh sát các người nhiều. Tôi đã bảo vệ rất nhiều phụ nữ. Cảnh sát các người có làm được không?”

 

Viên cảnh sát hình sự đi cùng quát lớn, “Anh!”

 

Quý Trầm Giao: “Nói tiếp đi.”

 

“Hahaha, cảnh sát Quý vẫn là người có phong độ hơn.” Đạm Kim cười quái dị mấy tiếng, “Báo cảnh sát thì có ích gì? Không giết bọn chúng, bọn chúng ra ngoài lại làm hại thêm nhiều phụ nữ nữa!”

 

“Chính em gái tôi đã bị loại người này hủy hoại! Con bé mới hai mươi sáu tuổi, độ tuổi đẹp đẽ biết bao? Vậy mà lại bị đám cặn bã kia chà đạp trong thời kỳ tươi đẹp nhất của đời người. Cảnh sát không quản, trường học không quản, xã hội không quản, đến cả cha mẹ cũng không quản! Vậy thì chỉ còn cách để người anh trai tôi đây báo thù.”

 

Nhìn Đạm Kim đang “diễn thuyết” hết sức hùng hồn, đột nhiên Quý Trầm Giao có một loại cảm giác kỳ lạ như bị xé rách. Những lời này của Đạm Kim hình như đã được chuẩn bị từ lâu, ngay cả cảm xúc cũng đã được diễn tập trước.

 

Nhưng tại sao?

 

………….

 

Dựa theo lời kể của Đạm Kim, Tịch Vãn nhanh chóng tìm thấy một thi thể ở khu đô thị công nghệ mới, qua kiểm tra, đó chính là Đặng Tử An đã mất tích bấy lâu nay, vết thương chí mạng cũng không khác gì với lời Đạm Kim kể.

 

Nghi phạm đã nhận tội, vật chứng cũng đầy đủ, vụ án thi thể trôi dưới sông ở phố Thăng Quế Kiều gây chấn động toàn thành phố đã được tuyên bố phá án, đồng thời còn phá luôn hai vụ án mất tích khác. Chung Thành bị vu oan cũng đã được minh oan.

 

Quý Trầm Giao đã chịu áp lực rất lớn khi đưa cuộc điều tra từ con đường chính có vẻ đúng đắn sang con đường rẽ có vẻ sai lầm, báo cáo kết thúc vụ án còn chưa kịp viết, anh đã được Tạ Khuynh khen ngợi.

 

Vụ án này đã được phá, gần như không có sơ hở gì, những tình tiết khúc khuỷu phức tạp trong đó đáng được coi là một vụ án điển hình. Nhưng mà, cách nhận tội mang tính diễn thuyết cuối cùng của Đạm Kim lại khiến anh cảm thấy hình như mình đã bỏ sót điều gì đó.

 

Còn có cả việc Đạm Kim gửi tin nhắn riêng cho Jaco. Đạm Kim đã giải thích nhiều lần, nhưng lời giải thích của Đạm Kim liệu có đúng là sự thật không?

 

Nhưng mà, tình hình hiện tại khác với Chung Thành lúc đó. Chung Thành không nhận tội, mà Ngụy Húc Duyên vẫn còn điểm đáng ngờ, vì vậy anh mới dám mạo hiểm, truy tìm đến cùng.

 

Bây giờ tình tiết vụ án đã hoàn toàn rõ ràng, anh đã ở điểm cuối cùng rồi, không còn gì để điều tra nữa. Còn về việc Từ Gia Gia mất tích, có lẽ không liên quan gì đến vụ án này.

 

Do ảnh hưởng lớn của một loạt vụ án này, cục cảnh sát thành phố đã sớm công bố thông báo về vụ án. Thông báo được viết ngắn gọn và khách quan, nhưng vừa được công bố, vẫn thu hút làn sóng nghi ngờ dữ dội.

 

Trước đó trên mạng đã có rất nhiều bài viết phân tích, động cơ của Đạm Kim cũng đã sớm được giải mã cặn kẽ, quần chúng muốn thấy cảnh sát phân tích chi tiết, nhưng cảnh sát không thể công bố chi tiết được.

 

Điều này đã tạo ra một vấn đề nan giải không thể giải quyết. Rõ ràng đội trọng án đã làm việc thêm giờ, phá được vụ án giết người hàng loạt trong thời gian ngắn nhất, nhưng trên mạng lại bị mắng là ngầm thao túng, làm việc không minh bạch.

 

Thẩm Tê vô cùng ấm ức, nằm vật ra ghế sofa, “Mệt rồi, hủy diệt hết đi thôi!”

 

Tịch Vãn lấy tập tài liệu đập vào đầu cậu ta, “Nảm cái gì, đừng quan tâm trên mạng nói gì, chúng ta không thẹn với lương tâm là được. Đi, tìm anh của cậu, bảo anh ấy mời chúng ta đi ăn.”

 

Vừa nhắc đến ăn uống, Thẩm Tê liền hết mệt, lon ton chạy đến bên cạnh Quý Trầm Giao, “Anh ơi, vụ án đã phá được rồi, anh cũng nên mời bọn em ăn một bữa thịnh soạn, đúng không?”

 

Quý Trầm Giao đã đặt bàn ở một tiệm lẩu bò, vừa gửi địa chỉ cho Lương Vấn Huyền, đột nhiên phát hiện trên mạng xuất hiện một bài viết tự thuật nghi là của Đạm Kim.

 

Đạm Kim đã bị khống chế từ lâu, không thể đăng bài bây giờ được, Quý Trầm Giao lập tức gọi Thẩm Tê truy tìm địa chỉ IP.

 

Lại có việc rồi, Thẩm Tê làm mặt khóc với Tịch Vãn, bắt đầu làm việc.

 

Bài viết này quả thực là do Đạm Kim viết, anh ta đã cài đặt chế độ tự động đăng bài trên máy tính ở văn phòng, ngày Quý Trầm Giao đưa anh ta đi khỏi nhà máy gia công, việc gửi bài đã bắt đầu đếm ngược.

 

Bài viết này đứng ở góc độ của anh trai nạn nhân, lên án gay gắt “kẻ săn mồi”, miêu tả chi tiết quá trình anh ta giết chết ba người kia, máu me tàn nhẫn. Xuyên suốt bài viết đã nhiều lần nhắc đến tên Đạm Tinh, nhưng chỉ khái quát một cách phiến diện về hành vi ác độc của Đặng Tử An và những người khác.

 

Đọc xong bài viết này, Quý Trầm Giao lại cảm nhận được điều gì đó giống như khi thẩm vấn Đạm Kim. Lúc đó Đạm Kim diễn cho anh xem, còn bây giờ Đạm Kim diễn cho cư dân mạng xem.

 

Rất nhanh, dư luận đã bị bài viết này làm cho bùng nổ. Phần lớn mọi người đọc xong bài biết đó đều có chung một cảm nhận: Đặng Tử An và những kẻ khác có tính cách xấu xa, nhưng không đáng chết, còn kẻ báo thù lại là ác ma đáng sợ.

 

Thậm chí còn ngày càng có nhiều ý kiến, mắng cả những cô gái bị hại cũng là ác ma.

 

Trước đó đã có không ít người cho rằng hung thủ đang gây chia rẽ giới tính, là phần tử cực đoan đáng sợ. Bây giờ bài viết của Đạm Kim vừa ra, càng củng cố thêm quan điểm này.

 

Những ý kiến lên án “kẻ săn mồi” giống như giọt nước trên đất nóng, bốc hơi trong nháy mắt, những ý kiến lên án phụ nữ lại ngày càng lớn, rất nhiều blogger kêu gọi phụ nữ độc lập tự cường cũng bị liên lụy, có người khó khăn lên tiếng, có người bị nhục mạ đến mức phải rời khỏi mạng xã hội.

 

Sự việc lên men đến mức này, đã vượt qua phạm vi của một vụ án mạng. Phần tiếp theo sẽ do bộ phận xử lý dư luận hướng dẫn giải quyết.

 

Quý Trầm Giao vẫn ngồi trong văn phòng, đột nhiên nhận được tin nhắn của Lăng Liệp: [Hạ Thành Thật, ống nước nhà chúng ta bị vỡ rồi!]

 

[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh][Bạn cùng phòng của cậu bị chết đuối rồi!]

 

Quý Trầm Giao vội vàng chạy về nhà, vòi nước của bồn tắm bị hỏng, vặn ra rồi không đóng lại được. Lúc Quý Trầm Giao đến, nước đã tràn ra khỏi bồn tắm, Lăng Liệp đang xắn ống quần, sốt ruột dùng xô nhựa múc nước trên sàn, không để nước tràn qua ngưỡng cửa chảy vào phòng khách.

 

Tâm trạng của Quý Trầm Giao vốn đã rất tệ, nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của Lăng Liệp, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh nhanh chóng lấy hộp dụng cụ và vòi nước dự phòng từ trong tủ treo tường trên ban công ra, cởi giày cởi tất, lội nước vào trong. Mặc dù giẫm lên nước, nhưng vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu, anh quay đầu lại quát: “Anh lại không bật điều hòa!”

 

Lăng Liệp ném xô xuống liền chạy mất, “Tôi bật, tôi bật ngay! Bật 17℃ cho cậu, được không?”

 

Quý Trầm Giao cố nén giận, “26℃!”

 

“Rõ!”

 

Thay vòi nước phiền phức nhất là nước cứ phun ra liên tục, Quý Trầm Giao còn chưa tháo được cái vòi hỏng ra đã bị ướt sũng. Lăng Liệp lại chạy về, ôm theo một cái khăn tắm lớn, dũng cảm che trước mặt Quý Trầm Giao.

 

Quý Trầm Giao: “?”

 

Lăng Liệp nói năng hùng hồn, “Như vậy sẽ không bắn vào mặt cậu.”

 

“Bắn…” Đuôi lông mày Quý Trầm Giao giật giật, “Vậy tôi không nhìn thấy gì thì thay thế nào?”

 

Lăng Liệp suy nghĩ, nâng khăn tắm lên cao hơn, “Như này thì sao?”

 

Quý Trầm Giao rất muốn nói mình đã ướt như thế này rồi, không phải anh đang làm chuyện thừa thãi sao? Nhưng hành động của Lăng Liệp lại khiến anh có cảm giác vui vẻ khó tả. Thế thì cứ che đi vậy.

 

Mười phút sau, cuối cùng vòi nước cũng được đóng lại.

 

Trên người hai người đều không có chỗ nào khô, cần phải đi tắm ngay. Vừa rồi Lăng Liệp che nước cho Quý Trầm Giao, bị ướt nhiều hơn, lúc này lại dùng khăn tắm ướt sũng quấn quanh người, cười nói: “Cậu tắm trước đi.”

 

Quý Trầm Giao liếc nhìn chân Lăng Liệp. Lăng Liệp rất trắng, đặc biệt là phần chân. Trước khi anh đến, Lăng Liệp đã đi dép lê ngâm nước nửa ngày, lúc này đã bị nhăn nheo.

 

Quý Trầm Giao lập tức nắm lấy cánh tay Lăng Liệp, kéo khăn tắm ra khỏi người hắn, “Ướt như vậy rồi, khoác vào thì có ích gì?”

 

Ánh mắt Lăng Liệp dường như có chút mờ mịt.

 

Quý Trầm Giao mất kiên nhẫn, “Anh tắm trước đi.”

 

Nói xong liền ném Lăng Liệp vào phòng tắm, còn mình thì đi ra ngoài.

 

Không lâu sau, sau lưng truyền đến tiếng nước chảy. Quý Trầm Giao dứt khoát đi vào phòng mình tìm quần áo thay. Tìm xong mới nhận ra, hình như Lăng Liệp không mang theo quần áo sạch.

 

Anh do dự đứng trước cửa phòng dành cho khách, nghĩ rằng nhất định Lăng Liệp sẽ nhờ anh lấy giúp, vì vậy đi vào.

 

Phòng dành cho khách rất gọn gàng, giống như không có người ở. Quý Trầm Giao kéo tủ quần áo ra vẫn có chút cảm giác tội lỗi, mấy chiếc quần lót bày ngay trước mắt. Anh đang định lấy thì cửa đột nhiên truyền đến tiếng động: “Hạ Thành Thật, sao cậu lại ở trong phòng tôi?”

 

Lăng Liệp quấn khăn tắm ngang hông, tóc nhỏ nước, vẻ mặt vừa có chút kinh ngạc lại có chút ngây thơ.

 

Quý Trầm Giao giận dữ nói: “Anh tắm xong sao lại không tắt nước?”

 

Lăng Liệp: “Không phải cậu muốn tắm sao? Tắt đi bật lại sẽ chảy ra nhiều nước lạnh, lãng phí.”

 

Quý Trầm Giao vô cùng xấu hổ, lập tức xông vào phòng tắm, đóng mạnh cửa lại.

 

Lăng Liệp chú ý đến quần áo thay để trên giường mình, nhướng mày, cười trên nỗi đau của người khác.

 

Quý Trầm Giao tắm được một nửa, đột nhiên nhớ ra mình quên quần áo ở phòng dành cho khách, mà chiếc khăn tắm dài duy nhất trong phòng tắm thì đã bị Lăng Liệp cuộn đi mất.

 

“…”

 

Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra một khe hở. Lăng Liệp đứng ngay bên cạnh khe hở, mỉm cười chờ Quý Trầm Giao.

 

Nhưng Quý Trầm Giao không biết hắn đang đứng ở bên ngoài, “Lăng Liệp, giúp tôi lấy quần áo với, ở, ở trên giường anh ấy.”

 

Lăng Liệp không nhúc nhích.

 

Quý Trầm Giao đợi một lúc, đành phải đưa cánh tay ướt sũng ra, giọng nói lớn hơn một chút, “Lăng Liệp?”

 

Lúc này Lăng Liệp mới nói: “Có đây.”

 

Quý Trầm Giao nghe ra một chút ý cười nhạo trong giọng nói này, nhưng bây giờ anh phải dựa vào Lăng Liệp, nhẫn nhục chịu đựng nói: “Phiền anh…”

 

Lời còn chưa nói hết, Lăng Liệp đã đặt quần áo vào tay anh.

 

Quý Trầm Giao: “…Cảm ơn.”

 

Bận rộn một hồi, Quý Trầm Giao mới cảm thấy dạ dày đã trống rỗng từ lâu, cần phải bổ sung gấp. Anh lau khô tóc, nhìn Lăng Liệp vừa phơi xong cây lau nhà, “Anh ăn cơm chưa?”

 

Lăng Liệp: “Chưa ăn, cậu mời tôi à?”

 

Quý Trầm Giao: “Được.”

 

Lăng Liệp cười nói: “Tôi muốn ăn vịt quay.”

 

Gần cục cảnh sát thành phố có một quán vịt quay rất ngon, thời gian ăn trưa đã qua từ lâu, trong quán chỉ có một bàn của bọn họ. Trong lúc chờ món ăn, Lăng Liệp nói: “Thành Thật, Thành Thật, hình như cậu không vui.”

 

Quý Trầm Giao: “Cái này cũng nhìn ra được à?”

 

“Không nhìn ra được, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc.” Lăng Liệp nói một cách thần bí: “Tôi có thiên phú về phương diện này.”

 

Quý Trầm Giao: “Thật sao? Vậy anh nhìn ra được tôi không vui ở chỗ nào không?”

 

Lăng Liệp suy nghĩ một chút, “Vụ án. Các cậu vừa phá án, nhưng cậu cảm thấy vụ án còn chưa kết thúc.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Vịt quay được mang lên, nồi lẩu cũng có thể nhúng rau rồi, Quý Trầm Giao liên tục cuốn hơn mười miếng vịt quay lấp đầy bụng, lúc này mới cảm thấy đỡ đói.

 

Lăng Liệp đối diện cũng đang ăn ngấu nghiến, anh quan sát một lúc, đột nhiên có ham muốn dốc bầu tâm sự mãnh liệt.

 

Quý Trầm Giao: “Anh đã xem qua những bình luận trên mạng chưa?”

 

Lăng Liệp đặt chiếc đùi vịt quay vừa giòn vừa thơm xuống, “Các cậu bị mắng rất thảm.”

 

Quý Trầm Giao: “Chúng tôi thế nào cũng được, nhưng có một nhóm người đã trở thành mục tiêu công kích.”

 

Lăng Liệp: “Những người chủ trương phụ nữ nên độc lập tự cường?”

 

Quý Trầm Giao gật đầu, “Kết quả này nằm ngoài dự liệu của chúng tôi, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng là điều dễ hiểu. Dù sao Đạm Kim cũng vì em gái mà giết ba người kia, những người ban đầu lên án hành vi ‘săn mồi’, bây giờ cũng đã chuyển sang lên án tất cả phụ nữ.”

 

“Săn mồi…” Hai chữ này từ trong miệng Lăng Liệp thốt ra, đột nhiên như mang một hương vị khác. Quý Trầm Giao không nhịn được mà nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn.

 

“Vậy là Đạm Kim đã ‘săn mồi’ những ‘kẻ săn mồi’ khác.” Lăng Liệp nói rất chậm, “Anh ta mới là ‘thợ săn’ thực sự.”

 

Quý Trầm Giao nhíu mày, “Anh muốn nói gì?”

 

“Một ‘thợ săn’ giỏi, nhất định có thể suy luận ra kết cục, mỗi bước đi đều không thừa.” Lăng Liệp nói: “Đạm Kim yêu thương em gái anh ta, báo thù cho Đạm Tinh, cũng là báo thù cho cả nhóm người bị ‘săn mồi’. Anh ta không thể không nghĩ đến kết cục hiện tại.”

 

Chính là điểm này! Điều mà Quý Trầm Giao đã trăn trở suy nghĩ, chính là điểm mâu thuẫn trong lời nói và hành động của Đạm Kim. Lăng Liệp và anh đã nghĩ đến cùng một hướng. Mà câu “Mỗi bước đi đều không thừa” của Lăng Liệp khiến anh liên tưởng đến việc Đạm Kim gửi tin nhắn riêng cho Từ Gia Gia.

 

Đó là một bước đi hoàn toàn thừa thãi.

 

Nhưng nếu nó không thừa thãi, vậy thì phải gắn vào mắt xích này như thế nào?

 

Lăng Liệp ăn xong đùi vịt, lại nói: “Đạm Kim có thực sự yêu thương em gái anh ta như vậy không?”

 

Quý Trầm Giao: “Anh có suy nghĩ gì?”

 

“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Đạm Kim đã yêu thương Đạm Tinh đến mức vì cô ấy mà giết liên tiếp ba người, vậy mà lại không mua cho cô ấy vài bộ quần áo đẹp, giày dép đẹp.” Lăng Liệp nói xong lại bắt đầu cuốn vịt quay, “Đâu phải Đạm Tinh không thích quần áo đẹp, cô ấy còn lén mặc thử. Cô ấy còn thích kẹp tóc hình củ cà rốt và giày vải thêu hoa của tôi. Cô ấy thích những thứ xinh đẹp này không khác gì những cô gái cùng tuổi khác. Nhưng cô ấy không có được!”

 

Những manh mối mơ hồ mà Quý Trầm Giao cảm nhận được trước đó cuối cùng đã trở nên cụ thể, Đạm Kim không nói dối về quá trình gây án, nhưng rất có thể anh ta đã không khai ra động cơ thực sự!

 

“Đạm Tinh sợ đàn ông, cũng sợ những nghề nghiệp đòi hỏi sự mạnh mẽ, hôm đó tôi đi mua giày cùng cô ấy, cảm thấy nỗi sợ đàn ông của cô ấy có lẽ không chỉ bắt nguồn từ việc bị bắt nạt, mà còn bắt nguồn từ chính anh trai của cô ấy.”

 

Lăng Liệp ăn rất ngon miệng, ăn hết cuốn này đến cuốn khác, “Nếu cô ấy không sợ Đạm Kim thì đã không giấu đôi giày bị hỏng đi.”

 

Những manh mối và suy nghĩ rời rạc tập hợp lại, phác họa ra một bức tranh hoàn toàn trái ngược với logic bề ngoài.

 

Mục đích thực sự của Đạm Kim, có lẽ căn bản không phải là trừng phạt “kẻ săn mồi”, càng không phải là báo thù cho em gái, mà là khiến cả xã hội từ lên án kẻ bạo hành, chuyển sang lên án tất cả những người đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của phụ nữ.

 

Quả thực anh ta đã làm được.

 

Đặng Tử An và những kẻ khác chỉ là công cụ trong kế hoạch của anh ta, không phải anh ta căm hận bọn họ, mà là phụ nữ.

 

Nguyên nhân anh ta gửi tin nhắn riêng cho Từ Gia Gia cũng nằm ở đây. Anh ta muốn Jaco mượn chuyện này để nổi tiếng, trở thành trung tâm của sự chú ý.

 

Lúc này anh ta ra tay với Jaco thì mới có thể thu hút được nhiều sự chú ý nhất.

 

Nhưng ở đây có hai điều bất ngờ, một là Thẩm Tê đã tìm ra anh ta, hai là Jaco cũng là hung thủ, anh ta không tìm được cơ hội ra tay.

 

Quý Trầm Giao đột nhiên đứng dậy, Lăng Liệp nói: “Cậu định đi đâu?”

 

“Trại tạm giam.” Quý Trầm Giao gọi phục vụ đến, gọi thêm mấy món nữa, rút thẻ lương từ trong ví ra ném cho Lăng Liệp, “Anh cứ ăn tiếp đi, dùng thẻ này thanh toán, tôi gửi mật khẩu cho anh.”

 

Nhân viên phục vụ bị một loạt thao tác này của anh làm cho ngây người, bây giờ không phải đều thanh toán bằng điện thoại à?

 

Lăng Liệp thì ngược lại, hắn rất hiểu, Quý Trầm Giao không thể ném điện thoại cho hắn được. Người đã vội vàng bỏ đi rồi, hắn còn ngồi lại sờ sờ cái thẻ ngân hàng, cười híp mắt cất vào túi mình.

 

“Thẻ lương của Tiểu Xà, nộp lên rồi.”

 

……….

 

Trại tạm giam, Đạm Kim đang chờ xét xử, tinh thần còn tốt hơn cả khi ở cục cảnh sát thành phố.

 

“Buổi chiều tốt lành, cảnh sát Quý.”

 

Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm anh ta, “Anh không phải vì báo thù cho Đạm Tinh mà giết mấy người Đặng Tử An.”

 

Đạm Kim sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lên, “Không, tôi là vì vậy. Bọn chúng đáng chết, tất cả những kẻ làm hại phụ nữ đều đáng chết!”

 

Lại là giọng điệu diễn thuyết này, lại là giọng điệu mang tính kích động cực mạnh này.

 

“Hôm nay tôi đến, chỉ muốn biết được sự thật.” Quý Trầm Giao nói: “Đạm Kim, anh không muốn trước khi chết, giãi bày hết nỗi đau khổ mà anh phải chịu đựng sao?”

 

Ánh mắt Đạm Kim đột nhiên khựng lại, môi khẽ run rẩy. Rất nhanh, anh ta thờ ơ cười nhạt, “Chắc chắn tôi sẽ bị tử hình, đúng không?”

 

“Tình tiết nghiêm trọng, tính chất ác độc, ảnh hưởng xã hội cực lớn, anh nói xem?”

 

“Tôi biết.”

 

Đạm Kim thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn camera giám sát, “Cái này, có thể tắt đi được không?”

 

Quý Trầm Giao lập tức bảo cảnh sát tắt camera giám sát, anh cũng tắt cả điện thoại của mình rồi đặt lên bàn, “Yên tâm chưa?”

 

Đạm Kim nói: “Anh phải đảm bảo với tôi, những lời tôi nói tiếp theo sẽ không xuất hiện ở tòa án và trên các phương tiện truyền thông.”

 

Quý Trầm Giao: “Tôi đảm bảo.”

 

Đạm Kim rơi vào trạng thái im lặng ngắn ngủi, sau đó, lần đầu tiên trong đời anh ta bắt đầu dốc bầu tâm sự, nhưng có lẽ đó cũng là lần cuối cùng.

 

Trong phương ngữ ở thành phố Hạ Dung, Kim và Tinh có cùng cách phát âm. Từ nhỏ, Đạm Kim đã không hiểu tại sao cha mẹ lại đặt cho em gái cái tên giống mình.

 

Sự ra đời của em gái đã lấy đi tình yêu thương của cha mẹ, em gái luôn ốm yếu, mỗi lần đi bệnh viện đều tốn rất nhiều tiền. Mà anh ta thì từ lâu đã muốn mua một quả bóng đá, lần nào bố cũng lấy lý do em gái cần tiền uống thuốc để từ chối anh ta.

 

Anh ta đổ hết những khó khăn trong cuộc sống lên đầu em gái, sau khi lên trung học, sự tồn tại của Đạm Tinh càng khiến anh ta bị liên lụy, bị chế giễu.

 

Không biết là do bẩm sinh hay do sau này uống quá nhiều thuốc, Đạm Tinh trở nên ngu ngốc, xấu xí, là đứa ngốc mà cả thầy cô và bạn học đều coi thường. Anh ta bị bắt phải đi đón em gái tan học, các bạn học thường nói – Em gái mày sao lại ngốc như vậy? Đừng quan tâm đến nó nữa, chúng ta đi đá bóng đi.

 

Nhưng anh ta không thể không quan tâm, nếu không về nhà sẽ bị mắng.

 

Tuổi thanh xuân của anh ta đáng lẽ phải rực rỡ, nhưng vì em gái mà trở nên tẻ nhạt, xám xịt. Anh ta nhìn thấy Đạm Tinh ngay cả một bài toán đơn giản nhất cũng không làm được, nhìn thấy Đạm Tinh bị đám con trai trong lớp bắt nạt, liền nghĩ tại sao cô còn sống, tại sao thế giới này lại cho phép một người ngu ngốc như vậy tồn tại?

 

Vì cô là con gái sao? Con gái dù có yếu đuối, có ngu ngốc cũng có thể được chăm sóc?

 

Đó là lần đầu tiên anh ta muốn Đạm Tinh chết đi.

 

Lên đại học, cuối cùng anh ta cũng có thể rời xa Đạm Tinh. Nhưng anh ta dần dần phát hiện ra, mình đã sớm vì Đạm Tinh mà căm ghét tất cả phụ nữ. Anh ta có thể tìm thấy ở mỗi người bọn họ những điểm tương đồng với Đạm Tinh.

 

Đạm Tinh học trường nghề, bị một đám con trai coi như nô lệ, mẹ nói cho anh ta biết chuyện này, anh ta cảm thấy vui sướng chưa từng có. Cô đáng bị bắt nạt, đáng bị ức hiếp, có thể mang lại một chút niềm vui cho đàn ông, chính là ý nghĩa lớn nhất của việc cô được sinh ra.

 

Cha mẹ Đặng Tử An bỏ tiền ra giải quyết riêng, Đạm Tinh bỏ học. Anh ta cảm thấy rất tiếc, nếu có thể để Đạm Tinh tiếp tục bị bắt nạt ở trường nghề thì tốt biết mấy.

 

Như vậy cô sẽ chọn tự sát phải không? Cô chết đi là tốt rồi.

 

Rời khỏi trường nghề, Đạm Tinh dần trở nên vui vẻ hơn, nhưng làm sao anh ta có thể chấp nhận em gái mình trở nên tốt hơn?

 

Không phải là bắt nạt thôi sao? Đặng Tử An làm được, anh ta không làm được sao? Trên thế giới này không ai hiểu rõ cách chọc vào nỗi đau của Đạm Tinh hơn anh ta.

 

Anh ta bắt đầu hạ thấp, sỉ nhục Đạm Tinh ngày qua ngày. Đạm Tinh hướng nội, hiền lành, lại sống trong một môi trường bị kỳ thị từ nhỏ, căn bản không ý thức được người anh trai thân yêu đang dày vò mình.

 

Đợi cô ta dần thích nghi với việc bị hạ thấp, Đạm Kim bắt đầu càng quá đáng hơn, hoàn toàn khiến cô mất đi bản thân và khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài.

 

Cô trở thành một kẻ điên, không thể làm việc, có lúc còn không thể tự lo liệu được cuộc sống. Mà cha mẹ cô hoàn toàn không biết cô vốn đã thoát khỏi bóng ma bị bắt nạt ở trường nghề từ lâu, còn tưởng rằng cô mắc kẹt trong quá khứ không thoát ra được, tưởng rằng Đạm Kim đã hết lòng chăm sóc cô, tưởng rằng cả nhà bọn họ đã làm liên lụy đến Đạm Kim.

 

Hai năm nay, Đạm Kim đã không còn tìm thấy niềm vui từ việc sỉ nhục em gái nữa, vậy nên anh ta nóng lòng tìm kiếm niềm vui mới, rất nhanh sau đó anh ta phát hiện nữ quyền đang phát triển mạnh mẽ ở trên mạng, ngày càng có nhiều phụ nữ độc lập tự cường, còn bắt đầu giúp đỡ những người như em gái của anh ta.

 

Anh ta vô cùng tức giận. Sao bọn họ dám!

 

Anh ta muốn đè bẹp thế lực của bọn họ, bọn họ nên phủ phục dưới chân đàn ông!

 

Hôm đó, sau nhiều năm anh ta gặp lại Đặng Tử An, sau khi biết được hành động “săn mồi” của Đặng Tử An, một kế hoạch đã từ từ hình thành trong đầu anh ta.

 

Trong mắt Đạm Kim, Đặng Tử An và đám “săn mồi” này đều là công cụ để anh ta đạt được mục đích, bọn chúng chết không có gì đáng tiếc. Thậm chí anh ta còn cho rằng, nếu biết cái chết của mình có thể mang đến tai họa cho phong trào nữ quyền, Đặng Tử An và những kẻ kia hẳn sẽ cảm thấy rất tự hào.

 

“Sai lầm duy nhất của tôi là gửi tin nhắn cho Jaco.” Đạm Kim uể oải dựa người ra sau, “Cảnh sát các người cũng không phải là vô dụng, vậy mà lại có người tìm ra được tôi.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Anh còn một sai lầm nữa, anh không kịp thời xử lý đôi giày cao gót và cái váy bị em gái anh giấu đi.”

 

Sắc mặt Đạm Kim trở nên khó coi, rất nhanh sau đó lại lạnh lùng cười, “Không sao cả.”

 

Quý Trầm Giao đứng dậy, “Đây có tính là sự trả thù của em gái anh không?”

 

Đạm Kim cười vặn vẹo, “Tôi đã không còn quan tâm nữa. Tôi đã hoàn thành một việc làm vĩ đại đến mức nào? Đại đa số mọi người đều sống cả đời vô vị như con sâu cái kiến, nhưng tôi không giống vậy, tôi đã giẫm chết cả một nhóm người, tôi chết cũng không có gì hối tiếc!”

 

Quý Trầm Giao từng gặp rất nhiều kẻ giết người cực đoan, bọn chúng đều giống như Đạm Kim, không thể lý giải, chết đến nơi rồi còn cho rằng mình vĩ đại, mình thần thánh.

 

Đạm Kim đột nhiên ngừng cười, “Anh sẽ không bật thiết bị ghi âm khác đấy chứ? Anh đã đảm bảo với tôi…”

 

“Yên tâm.” Quý Trầm Giao hơi cúi người xuống, “Lời của anh sẽ không xuất hiện ở tòa án và trên các phương tiện truyền thông.”

 

Lúc này Đạm Kim mới lại cười tiếp.

 

“Nhưng mà…” Quý Trầm Giao từ trên cao nhìn xuống anh ta, “Không phải tôi không có cách khác để vạch trần âm mưu của anh.”

 

Đồng tử Đạm Kim run rẩy, “Anh nói rõ ràng xem! Anh đứng lại đó!”

 

Nhưng cánh cửa đã đóng lại trước mặt anh ta.

 

Hết chương 81.

 

Chương 81: Thân Sơ (31)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên