Chương 82: Bóng Côn Trùng (08)

 

Chương 82: Bóng Côn Trùng (08)

 

Thư ký Lý quay đầu nhìn Trần Tranh, thấy anh không mặc đồng phục, không nhận ra anh là cảnh sát, bèn cẩn thận hỏi: “Anh là…?”

 

“Điều tra vụ án.” Trần Tranh đưa ra câu trả lời mơ hồ, nhìn chằm chằm Thư ký Lý, “Muốn nói chuyện với anh một chút.”

 

Vừa “nói chuyện” với cảnh sát mấy tiếng đồng hồ, giờ lại đến nữa, Thư ký Lý nhăn nhó, uống cạn ly cà phê, “Tôi biết gì đều đã nói với các anh rồi.”

 

“Những gì anh nói chủ yếu là về dự án Kim Lạc Phong Lữ.” Trần Tranh nói: “Anh là thư ký thứ mấy của La Ứng Cường?”

 

Thư ký Lý ngẩn người, “Thứ, thứ hai. Triệu tổng là người phụ trách văn phòng tổng giám đốc, quản lý công việc kinh doanh. Còn tôi, tôi chỉ là người làm việc vặt, thường ngày lái xe cho La tổng.”

 

Trần Tranh nói: “Ông ta chỉ có hai thư ký thôi à? Thư ký Triệu là thư ký thứ nhất, vậy anh là thư ký thứ hai phải gánh vác một phần công việc của trợ lý riêng?”

 

Thư ký Lý vội vàng gật đầu.

 

“Vậy anh biết Trương Dịch Nam không?” Trần Tranh vừa hỏi, liền thấy sắc mặt thư ký Lý trở nên đặc biệt khó xử. Trần Tranh nói: “Chính là cậu sinh viên đại học chết cùng với La tổng của anh ấy.”

 

“Tôi biết, có khi tôi còn đi đón Tiểu Trương.” Thư ký Lý nhịn không được lộ ra vẻ mặt chán ghét, “Nhưng hôm qua thật sự không phải tôi đi đón Tiểu Trương, La tổng cũng căn bản không nói sẽ gặp Tiểu Trương. Anh nghĩ xem, hôm qua là ngày gì, sao ông ấy có thể…. có thể gọi trai bao.” Thư ký Lý ngập ngừng.

 

Trần Tranh nói: “Xem ra anh rất rõ ràng về việc La Ứng Cường bao nuôi Trương Dịch Nam. Bọn họ bắt đầu từ khi nào? La Ứng Cường vẫn luôn là loại người như vậy sao?”

 

Thư ký Lý đỏ mặt tía tai, “Bọn họ bắt đầu từ khi nào tôi thật sự không biết, tôi theo La tổng sáu năm rồi, ông ấy, đời tư ông ấy vẫn luôn rất… À, ừm… phụ nữ không dứt, cơ bản đều là tôi đưa đón, đàn ông thì chỉ có Trương Dịch Nam này, nói thật, lần đầu tiên La tổng bảo tôi đưa Tiểu Trương về, tôi cũng bị giật mình.”

 

Trần Tranh hỏi: “Lần đầu tiên là khi nào?”

 

“Tháng 8 năm nay.” Thư ký Lý bình tĩnh hơn một chút, “Trước đây cũng không biết La tổng thích đàn ông, trước nghỉ hè tôi còn đưa đón phụ nữ, cũng là sinh viên đại học, hình như ông ấy thích kiểu này.”

 

“Vậy sau tháng 8 thì sao? Ngoài Trương Dịch Nam ra, La Ứng Cường còn ai khác không?”

 

“Thật sự không có, cũng có thể là tôi không biết, chuyện này tôi cũng thấy lạ. La tổng người này…” Có lẽ là vì quan niệm “Người chết là lớn nhất”, thư ký Lý có chút khó nói.

 

Trần Tranh đoán được anh ta muốn nói gì, liền nói: “Tuy rằng La tổng trong mắt các bà cô trung niên là người đàn ông trong mơ, nhưng đó chỉ là hình tượng giả tạo của ông ta, bản thân ông ta háo sắc, trong chuyện tình cảm, muốn lăng nhăng thế nào thì lăng nhăng thế ấy?”

 

Thư ký Lý ấp úng nửa ngày, cảnh sát trước mặt đã nói như vậy, anh ta cũng không cần phải giữ thể diện cho người chết nữa, bèn nói tiếp: “Đúng vậy, La tổng chính là loại người như vậy, cho nên tôi mới nói là lạ. Từ khi có Tiểu Trương, ông ấy như đã thay đổi, không còn gọi phụ nữ khác đến nữa. Nhưng cũng có thể là giấu tôi, sợ tôi nói cho Tiểu Trương biết.”

 

Trần Tranh nói: “Chẳng lẽ mỗi lần gọi người, La Ứng Cường đều bảo anh đi đón?”

 

Thư ký Lý lắc đầu, “La tổng thường tự mình đi đón, nhưng tôi cảm thấy ông ấy vẫn tương đối tin tưởng tôi, nếu không gọi tôi đi đón, hẳn là tự mình đi.”

 

Trần Tranh dò hỏi tình hình những người tình khác của La Ứng Cường. Phẩm chất của thư ký Lý lúc này được thể hiện, bố mẹ mỗi người làm gì, học chuyên ngành gì, ở đâu, anh ta đều nhớ rõ ràng.

 

Trần Tranh liền hỏi: “Vậy gia đình của Trương Dịch Nam hẳn là anh cũng rất rõ?”

 

Thư ký Lý lại xoa xoa mặt, “Chuyện này tôi thật sự không biết, tôi làm việc gì cũng đều là La tổng bảo tôi làm, tôi đâu có rảnh mà tự tìm việc làm? La tổng đa nghi, ngủ với người phụ nữ nào, nhất định phải biết lai lịch của người phụ nữ đó. Tôi điều tra bọn họ, là La tổng ra lệnh. Nhưng La tổng không bảo tôi đi điều tra Tiểu Trương, tôi còn nhắc nhở La tổng một câu, La tổng nói Tiểu Trương là đứa trẻ ngoan, ông ấy tự biết rõ. Tôi cảm thấy, La tổng thật sự rất thích cậu ta.”

 

Trần Tranh cười lạnh trong lòng, thích? Một thương nhân tạo dựng hình tượng “người tình trong mộng” trong lòng hàng vạn phụ nữ trung niên, sau lưng không ngừng bao nuôi sinh viên đại học, cả nam lẫn nữ, dựa vào quyền thế và tiền bạc để bọn họ âm thầm phục vụ mình, chỉ vì không điều tra lai lịch của một người trong số đó, vậy mà đã gọi là thích?

 

Trần Tranh lại hỏi: “Vậy gia đình của La Ứng Cường thì sao? Hình như ông ta chưa ly hôn.”

 

“Đúng vậy, chưa ly hôn, nhưng những người có tiền này, ly hôn hay không ly hôn thì có gì khác nhau chứ? Dù sao cũng không sống chung.” Giọng điệu của thư ký Lý lộ rõ sự khinh bỉ, anh ta kính sợ La Ứng Cường, dường như đã tự đặt mình vào vị trí của La Ứng Cường, cao cao tại thượng nhìn vợ con La Ứng Cường, “Lúc tôi theo La tổng, bọn họ đã ra nước ngoài rồi, ở nước A, La tổng chu cấp đầy đủ cho bọn họ, nhưng không cho phép bọn họ về nước.”

 

Trần Tranh hơi nhíu mày, “Cấm về nước?”

 

Thư ký Lý nói: “Tôi có thể hiểu được, nếu bọn họ trở về, nói lung tung, gây ảnh hưởng xấu cho tập đoàn thì làm sao? Đỗ Phương Phỉ không có văn hóa, cũng không có tầm nhìn xa.”

 

Đỗ Phương Phỉ chính là vợ hợp pháp của La Ứng Cường, lúc La Ứng Cường còn lam lũ, bà đã ở bên cạnh đồng cam cộng khổ, sinh cho ông ta một cô con gái. Trong quá trình La Ứng Cường phất lên, Đỗ Phương Phỉ gần như không có tiếng nói, bà không giống như vợ của những thương nhân khác đòi hỏi cổ phần, danh phận, cũng không giúp đỡ gì cho La Ứng Cường.

 

Khoảng mười năm trước, La Ứng Cường đã đưa Đỗ Phương Phỉ và con gái sang nước A, coi như là loại bỏ hậu họa. Thư ký Lý chưa từng gặp Đỗ Phương Phỉ, chỉ đoán La Ứng Cường hẳn đã cho bà không ít tiền, những gì nên cho đều cho đủ, nếu không có thể Đỗ Phương Phỉ đã về nước gây sự với La Ứng Cường rồi.

 

Trần Tranh ghi nhớ hai mẹ con này, lại hỏi: “La Ứng Cường không có bao nhiêu tình cảm với vợ con, nhưng lại rất hiếu thuận với mẹ mình?”

 

Thư ký Lý do dự một lát, “Thật ra, tôi cảm thấy lần này La tổng tổ chức tiệc mừng thọ, cũng chỉ là đang lăng xê bản thân mà thôi. Mẹ ông ta giống như linh vật ông ta đưa ra vậy.”

 

Trần Tranh sớm đã nhận ra quan hệ giữa La Ứng Cường và mẹ ông ta không đơn giản, “Hình như bà cụ là người thân duy nhất bên cạnh La Ứng Cường?”

 

“Nói thì nói vậy, nhưng La tổng nuôi bà ấy ở Nam Sơn uyển, chỉ khi nào có dịp cần bà ấy xuất hiện, mới cho người đón bà ấy ra, giống như lần này.” Giọng điệu Thư ký Lý có chút chua chát, “Tất nhiên, được sống an nhàn sung sướng ở Nam Sơn uyển không phải ai muốn cũng được.”

 

Trần Tranh biết Nam Sơn uyển là khu biệt thự hạng nhất Nam Sơn, mới hơn và hoàn thiện hơn khu biệt thự nhà bà ngoại Minh Hàn rất nhiều.

 

Hiện tại công tác điều tra ban đầu vẫn chưa hoàn thành, rất khó tìm ra động cơ của hai vụ án mạng, Trần Tranh thấy Thư ký Lý thực sự không chịu đựng nổi nữa, liền bảo anh ta đi nghỉ ngơi trước, sau đó anh đến bệnh viện nơi mẹ La Ứng Cường đang nằm. Bên ngoài phòng bệnh có cảnh sát đặc nhiệm đang canh gác, Trần Tranh muốn vào, lại được biết Phó Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Nam Sơn đang ở bên trong.

 

Trần Tranh hơi kinh ngạc, trước đó họp chuyên án, Trình Xúc còn nói muốn giới thiệu anh với cấp trên, nhưng cấp trên đến dự chỉ có Đội trưởng đội Hình sự, Phó Cục trưởng phụ trách quản lý đội Hình sự có việc vắng mặt. Anh vốn tưởng rằng vị Phó Cục trưởng này sẽ không tham gia điều tra trực tiếp, không ngờ ông ta lại đích thân đến gặp mẹ La Ứng Cường.

 

Không lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Trần Tranh. Đối phương ngẩn người, nhưng có lẽ là Trình Xúc đã nói qua có người của tỉnh đến, cho nên rất nhanh đã phản ứng lại, “Tiểu Trần, à không, Đội trưởng Trần, lâu rồi không gặp.”

 

Trần Tranh cũng nhận ra vị Phó Cục trưởng này, Ngô Triển, năm đó anh còn là sinh viên, được tiền bối dẫn đến Nam Sơn hỗ trợ phá án, lúc đó Ngô Triển còn là Đại đội trưởng, chức vụ giống như Trình Xúc bây giờ. Lạc Thành và Nam Sơn những năm gần đây hợp tác không nhiều, cho dù họp ở tỉnh, Ngô Triển cũng chưa từng đến, Trần Tranh và ông quả thật rất lâu rồi không gặp.

 

“Phó cục trưởng Ngô.” Trần Tranh đưa tay ra, “Bây giờ tôi đang công tác tại Viện nghiên cứu ở Trúc Tuyền, không còn là đội trưởng nữa.”

 

Ngô Triển há miệng, hình như có lời muốn nói, nhưng lại chỉ nói những lời khách sáo, “Tiểu Trình nói cậu và các đồng đội đội Cơ động đến, tôi còn đang nghĩ, vậy là chúng tôi nhẹ nhàng rồi.”

 

Trần Tranh lắc đầu, “Vẫn chưa có manh mối gì, tôi đến thăm người nhà nạn nhân.”

 

Phó Cục trưởng đương nhiên đều bận rộn, Ngô Triển cáo từ, Trần Tranh nhìn bóng lưng ông, trong lòng có chút băn khoăn, phản ứng vừa rồi của ông không giống như khi gặp đồng nghiệp bình thường, rốt cuộc ông muốn nói gì?

 

Trong phòng bệnh vang lên tiếng ú ớ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Tranh, Trần Tranh đẩy cửa bước vào, thấy mẹ La Ứng Cường đang khóc.

 

Con trai mất, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau buồn là cảm xúc hết sức bình thường. Nhưng nước mắt của mẹ La Ứng Cường dường như không phải là đau buồn, mà là sợ hãi và giải thoát.

 

“La Ứng Cường chết rồi… Các cậu không gạt tôi chứ?” Bà cụ run rẩy trên giường bệnh, kim truyền dịch trên tay rỉ máu, bà nhìn Trần Tranh, trong mắt tràn đầy sợ hãi, “Các cậu có phải là do nó phái đến thăm dò tôi không!”

 

Y tá vội vàng xử lý kim tiêm, bà cụ lại né tránh càng dữ dội, điên điên dại dại mà xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa!”

 

Bác sĩ đến kiểm tra nói, tinh thần bà cụ sau khi tỉnh lại vẫn luôn bất ổn, liên tục nói nhảm, không giống như một người mẹ vừa mất con trai.

 

Trần Tranh ngồi bên giường bệnh, kiên nhẫn nói: “Ông ta đã bị hại, ngay sau bữa tiệc mừng thọ của bà. Bà xem, đây là giấy chứng minh thân phận của cháu, cháu là cảnh sát, đang điều tra vụ án này.”

 

Tiếng thở dồn dập của bà cụ vang vọng trong phòng bệnh, y tá tiêm thuốc an thần vào chai truyền dịch, cuối cùng bà cụ cũng bình tĩnh lại, sau đó đưa ra một yêu cầu mà người nhà nạn nhân bình thường sẽ không bao giờ đề nghị, “Tôi, tôi muốn xem ảnh các cậu chụp. Các cậu có chụp ảnh chứ?”

 

Trần Tranh nói: “Bà muốn xem ảnh hiện trường?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Bà cụ đưa đôi bàn tay nhăn nheo như da gà ra, lắp bắp, “Chính là nó, ảnh của nó.”

 

Trần Tranh lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp cận cảnh vùng đầu và cổ của thi thể, đưa đến trước mặt bà cụ. Hình ảnh đó chắc chắn khiến người bình thường khó chịu, đồng đội bên cạnh muốn ngăn cản, nhưng bà cụ đã nhìn thấy, phát ra tiếng kêu kinh hãi. Trần Tranh thu điện thoại về, “Bây giờ bà tin chúng cháu không gạt bà rồi chứ?”

 

Trong nháy mắt, nước mắt bà cụ như mưa, tiếng nghẹn ngào xen lẫn tiếng cười the thé, khiến các bác sĩ và y tá khó hiểu.

 

Trần Tranh nói: “Bà sớm đã mong thằng con bất hiếu này chết đi, đúng không?”

 

Bà cụ đột nhiên thở hắt ra, như thể sắp ngất xỉu, “Bất hiếu? Nó căn bản không phải con trai tôi.”

 

Trần Tranh bình tĩnh hỏi: “Chuyện là thế nào? La Ứng Cường đã chết rồi, có gì bà cứ nói với cháu.”

 

Sự im lặng bao trùm phòng bệnh, mãi đến khi bác sĩ và y tá đều rời đi, sau khi bà cụ xem qua giấy chứng minh thân phận của tất cả cảnh sát, mới kể lại câu chuyện đã giam cầm bà nhiều năm qua, “Tôi là do La Ứng Cường thuê đến, mẹ ruột của nó, chị họ xa của tôi, đã mất cách đây mười mấy năm rồi.”

 

Bà cụ tên thật là Phạm Lệ Hoa, gia cảnh nghèo khó, bà đã sớm rời quê hương lên thành phố kiếm sống, làm bảo mẫu, lao công, phục vụ, bà đã mất liên lạc với nhà La Ứng Cường nhiều năm.

 

Khoảng hai mươi năm trước, bà về quê ăn Tết, gặp lại mẹ La Ứng Cường. Lúc đó bà mới biết, La Ứng Cường đang khởi nghiệp, làm ăn rất phát đạt, còn bản thân bà vì lao lực từ sớm, nên mất khả năng sinh con. Mẹ La Ứng Cường khoe khoang về La Ứng Cường, trong lòng bà không khỏi sinh lòng ghen tị. Nhưng mỗi người một số phận, bà cũng không biểu lộ sự ghen tị này ra ngoài.

 

Tết Nguyên đán kết thúc, mọi người lại phải bôn ba với cuộc sống của mình, mẹ La Ứng Cường đột nhiên hỏi bà, có muốn theo bà, cùng nhau bầu bạn, làm việc nhà hay không. Bà quen sống tự lập, lúc ốm đau cũng không có ai quan tâm, nghĩ đến việc nếu đi theo mẹ La Ứng Cường, sau này sẽ có người thân, vậy nên đã rất động tâm. Mẹ La Ứng Cường thấy bà không lập tức đồng ý, tưởng bà có điều lo lắng, liền để lại số điện thoại, nói sau này bà nghĩ thông suốt rồi thì đến tìm bà ấy.

 

Sau đó, bà có chút hối hận, nếu lúc đó dứt khoát một chút thì tốt rồi, bây giờ người ta đã đi rồi, làm sao bà có thể mặt dày đến tìm người ta nữa? Qua ba năm, bà tiếp tục chật vật ở dưới đáy xã hội, nhịn không được chú ý đến La Ứng Cường.

 

Tập đoàn Ứng Cường ngày càng lớn mạnh, chợ, siêu thị, nhà hàng… mà bà thường đến, đều là sản nghiệp của nhà họ La, danh tiếng của La Ứng Cường cũng tốt đến mức kỳ lạ, ai ai cũng khen ông ta lương thiện, chính trực, hiếu thảo. Bà rất muốn nói với bọn họ rằng, người đó chính là cháu trai của mình!

 

Ban đầu bà đã chấp nhận cả đời này sẽ sống cuộc sống bấp bênh, đến nhà này làm osin, đến nhà kia rửa bát lau nhà, bị ông chủ keo kiệt quỵt tiền công. Nhưng La Ứng Cường, người họ hàng xa này, ngày ngày thiêu đốt trong lòng bà, bà bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng không phải là không thể bay lên cành cao.

 

Tìm số điện thoại mẹ La Ứng Cường đã cho năm xưa, bà do dự gọi điện thoại, đối phương nghe ra là bà, rất vui mừng, nói rất muốn gặp bà. Trong điện thoại, giọng mẹ La Ứng Cường rất mệt mỏi yếu ớt, hình như sức khỏe không tốt.

 

Ngày gặp mặt, bà cắn răng bỏ ra hai trăm tệ, mua một giỏ trái cây thật đẹp. Mẹ La Ứng Cường nói con trai biết họ hàng đến thăm, đặc biệt phái xe đến đón. Bà kích động ngồi lên chiếc xe sang trọng, trong lòng dâng trào cảm xúc, trên đường đi lại nhẩm đi nhẩm lại những lời đã luyện tập vô số lần trong lòng. Lần này bà nhất định phải nắm bắt cơ hội, cho dù là làm người ở cũng được, nhất định phải chen chân vào cửa nhà họ La!

 

Khu biệt thự mẹ La Ứng Cường ở rất rộng, xe chạy vào trong liên tục rẽ ngoặt, bà bị xoay đến choáng váng, đây là nơi bà chưa từng đặt chân đến, cũng là cuộc sống mà bà không thể nào tưởng tượng nổi.

 

Gặp lại mẹ La Ứng Cường, bà kinh ngạc đến mức không nói nên lời, người chị gái mấy năm trước còn tràn đầy sức sống, vậy mà giờ đây đã gầy gò ốm yếu, nằm liệt giường. Mẹ La Ứng Cường nắm lấy tay bà, trong mắt ngấn lệ, kể lại bệnh tình của mình, nói mình mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu nữa, sống đến nước này, chỉ muốn gặp lại người thân, nhưng La Ứng Cường không cho phép.

 

Bà nghe mà mơ hồ, không hiểu yêu cầu hợp tình hợp lý này, tại sao La Ứng Cường lại không cho phép. Nếu đã không cho phép, vậy tại sao hôm nay bà có thể đến? Mẹ La Ứng Cường không giải thích gì, chỉ hỏi bà có bằng lòng ở lại, bầu bạn với bà một thời gian hay không.

 

Ý định ban đầu của bà chính là đến nhà họ La làm osin, giờ đây căn bản không cần bà tự đề nghị, nhưng bà không nghĩ đến việc phải chăm sóc một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, người này còn là họ hàng của bà.

 

Lúc này, La Ứng Cường xuất hiện, trong mắt tràn đầy lo lắng cho mẹ, ông ta nói với bà rằng: “Dì Phạm, mẹ cháu mệt rồi, để cháu nói với dì về tình hình của bà ấy.”

 

Người thường xuyên xuất hiện trên tivi đang đứng trước mặt mình, bà vô cùng căng thẳng, đầu óc trống rỗng, theo La Ứng Cường vào thư phòng. La Ứng Cường nói với giọng chân thành, mẹ ông ta không còn sống được bao lâu nữa, mà bản thân ông ta vì công việc, gần như không có thời gian ở bên cạnh bà, cho nên rất mong có người đáng tin cậy ở bên cạnh bà trong những ngày cuối đời. Trước đây những người chăm sóc khác đều là người ngoài, không thể cho mẹ ông ta tình cảm gia đình, mà bà là họ hàng của mẹ ông ta, nếu bà bằng lòng ở lại, ông ta nhất định sẽ không bạc đãi bà.

 

La Ứng Cường là người đàn ông rất có tài ăn nói, cũng rất giỏi thuyết phục người khác, nếu không cũng sẽ không có danh hiệu “người tình trong mộng”. Phạm Lệ Hoa dễ dàng bị thuyết phục, vô cùng cảm động, cảm thấy cho dù không lấy tiền, bà cũng bằng lòng ở bên cạnh mẹ La Ứng Cường.

 

Cứ như vậy, bà ở lại biệt thự ba tháng, việc mua thức ăn, dọn dẹp vệ sinh đều có người khác làm, công việc của bà chỉ là nói chuyện phiếm với mẹ La Ứng Cường. Một tháng cuối cùng, mẹ La Ứng Cường hôn mê trong thời gian dài, gần như đã chết. Bà rất rảnh rỗi, nhưng trong lòng lại càng thêm hoảng sợ. Bởi vì bà phát hiện cuộc sống của mẹ La Ứng Cường thật sự không bình thường, căn biệt thự này giống như một nhà tù, người sống bên trong bị La Ứng Cường giám sát.

 

Dường như La Ứng Cường đã cho mẹ ông ta điều kiện sống tốt nhất, nhưng mẹ ông ta đã bệnh đến mức này, ông ta lại chưa từng về thăm, dường như ông ta luôn có công việc bận rộn làm không hết, người mẹ sắp qua đời trong lòng ông ta cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

 

Bà xem trên tivi thấy bài phỏng vấn gần đây của La Ứng Cường, ông ta đang tham gia một hoạt động từ thiện về chăm sóc sức khỏe cho người già, ông ta vậy mà lại nói, mẹ ông ta sức khỏe rất tốt, đó là nhờ ông ta kiên trì cùng mẹ tập thể dục.

 

Trước ống kính, La Ứng Cường khuyên nhủ những người con cái, nhất định phải quan tâm đến sức khỏe của cha mẹ, đừng đợi đến khi cha mẹ ốm đau rồi mới phát hiện mình đã ở bên cạnh họ quá ít.

 

Cảnh tượng này khiến bà không rét mà run, mẹ La Ứng Cường rõ ràng đã ở giai đoạn cuối, sao ông ta có thể nói bà ấy khỏe mạnh? Ba tháng nay La Ứng Cường không hề đến biệt thự, nói gì mà kiên trì cùng mẹ tập thể dục?

 

Nhưng bà chỉ là một người họ hàng không có tiếng nói, bà thậm chí còn không thể liên lạc với bên ngoài, bà không thể làm gì được.

 

Ngày mẹ La Ứng Cường mất, bà tỉnh táo nửa tiếng đồng hồ, mà La Ứng Cường vẫn không về. Bà túc trực bên giường mẹ La Ứng Cường, nghĩ đến thời thơ ấu vô lo vô nghĩ, rồi nhìn người chị gái bị bệnh hành hạ đến mức biến dạng, không khỏi rơi nước mắt.

 

Mẹ La Ứng Cường đột nhiên nắm lấy tay bà, nước mắt lưng tròng, nói: “Lệ Hoa, chị xin lỗi em.”

 

Bà không hiểu câu xin lỗi này là có ý gì, xin lỗi là vì đã để bà chăm sóc mình sao? Nhưng đây không phải là công việc gì nặng nhọc, ba tháng này bà kiếm được nhiều tiền hơn cả mấy năm đi làm thuê bên ngoài, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, bà thậm chí còn phải nói lời cảm ơn.

 

Mẹ La Ứng Cường mất rồi, bà vừa đau buồn, vừa thất vọng, thất vọng là vì công việc này của bà đã kết thúc, bà phải rời khỏi biệt thự, quay về cuộc sống ban đầu. Liệu La Ứng Cường có cho bà một công việc mới không? Bà thấp thỏm lo âu chờ đợi, lại cảm thấy thi thể mẹ La Ứng Cường còn chưa lạnh, mình đã nghĩ đến chuyện tiền bạc, thật sự quá ti tiện.

 

Trong thời gian mẹ La Ứng Cường bệnh nặng, La Ứng Cường không về, ngược lại sau khi mẹ ông ta tắt thở thì nhanh chóng xuất hiện, vẻ mặt vô cùng đau buồn. Bà tưởng La Ứng Cường về là để lo liệu cho mẹ ông ta một tang lễ long trọng, ai ngờ La Ứng Cường chỉ đến bên cửa sổ nhìn mẹ ông ta một cái, liền quay sang bà, giống như lúc gặp bà ba tháng trước, nói: “Dì Phạm, đi theo cháu vào thư phòng một lát, cháu có chuyện muốn bàn bạc với dì.”

 

Bà vô cùng khó hiểu, bước chân như bị đóng đinh trên mặt đất, nhưng La Ứng Cường quay đầu nhìn bà một cái, ánh mắt đó khiến bà cảm thấy sợ hãi, bà không thể không đi theo sau ông ta, cửa thư phòng từ từ đóng lại sau lưng bà.

 

“Cảm ơn dì ba tháng nay đã vất vả chăm sóc mẹ tôi, có người thân ở bên cạnh, bà ấy ra đi hẳn là rất yên lòng.” La Ứng Cường dùng giọng điệu cường thế nói những lời khách sáo. Còn trong lòng bà thì không ngừng gào thét: Không có, bà ấy ra đi không hề yên lòng, bà ấy còn nhiều điều tiếc nuối, tại sao anh không về gặp bà ấy lần cuối?

 

La Ứng Cường đột nhiên thở dài, “Nhưng bà ấy lại ra đi vào lúc này, sắp tới cháu còn rất nhiều trường hợp cần đến bà ấy.”

 

Bà chỉ là một người phụ nữ chưa tốt nghiệp cấp hai, không hiểu ý của La Ứng Cường, ngơ ngác đứng im tại chỗ, “Cái gì, ý là sao?”

 

La Ứng Cường mỉm cười, “Dì Phạm, sau khi mẹ cháu được chôn cất, dì dự định làm gì?”

 

Bà ấp úng nói: “Tìm một công việc khác, La tiên sinh, công ty của cậu…”

 

La Ứng Cường giơ tay lên, sửa lại cách xưng hô của bà, “Đừng gọi cháu là La tiên sinh, khách sáo quá. Mẹ cháu coi dì như em gái, vậy dì chính là nửa người mẹ của cháu.”

 

Có lẽ là bản năng, bà cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

 

La Ứng Cường nói tiếp: “Vì lý do kinh doanh, mẹ cháu sẽ được bí mật chôn cất, cháu cũng sẽ không nói cho người ngoài biết bà ấy đã qua đời. Cho nên cháu cần một người mẹ khác, khi cần thiết sẽ ở bên cạnh cháu, để mọi người đều thấy, cháu vẫn là người con trai hiếu thuận đó.”

 

Bà trợn tròn mắt, không thể nào tiêu hóa nổi những lời vừa nghe được. Mẹ, sao có thể nói đổi là đổi?

 

La Ứng Cường ra hiệu cho thư ký đi vào, đặt một bản hợp đồng trước mặt bà, “Tiểu Triệu sẽ giải thích chi tiết các điều khoản trong này cho dì, không có vấn đề gì thì dì ký tên vào đây. Dì Phạm, cháu rất tin tưởng dì, ngoài mẹ cháu ra, người cháu tin tưởng nhất chính là dì. Dì không có con cái, vậy để cháu phụng dưỡng dì đến cuối đời. Cũng coi như là báo đáp dì đã bầu bạn với mẹ cháu.”

 

Thi thể mẹ La Ứng Cường còn đang nằm trên giường, La Ứng Cường đã vội vàng tìm cho mình một người mẹ mới. Phạm Lệ Hoa là người truyền thống, nhất thời căn bản không thể hiểu nổi tại sao lại có người con trai nói ra những lời như vậy. Nhưng bà không dám chống lại La Ứng Cường, bà như người mất hồn ngồi xuống, nghe thư ký Triệu đọc từng câu từng chữ trong nội dung hợp đồng, những từ ngữ trúc trắc đó bà đều hiểu, nhưng ghép thành câu lại không hiểu một câu nào.

 

Thư ký Triệu có khuôn mặt sắc sảo, rất khôn khéo, rất trẻ, nhưng lại khiến người ta sợ hãi, anh ta nói với bà: “Bà Phạm, hợp đồng không cần vội ký, nếu bà có chỗ nào không hiểu, tôi có thể từ từ giải thích cho bà, nhưng trước đó, bà cần phải ở lại đây. Ngoài ra, cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay có tính bảo mật, bà không được nói cho bất cứ ai biết, bà làm được chứ?”

 

Bà liên tục gật đầu, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng dâng cao.

 

La Ứng Cường không ép buộc bà, bà trơ mắt nhìn thi thể mẹ La Ứng Cường bị đưa đi, ngày hôm sau La Ứng Cường làm như không có chuyện gì xảy ra mà tham dự sự kiện. Sau đó người thường xuyên đến biệt thự là Thư ký Triệu, hỏi ý kiến của bà.

 

Bà hỏi, nếu mình không ký hợp đồng, sau này sẽ như thế nào? Thư ký Triệu mỉm cười, nói không sao cả, chỉ là quay về cuộc sống trước kia, à không, có lẽ còn tệ hơn một chút, vì La tiên sinh rất coi trọng danh tiếng, e là không thể để bà tiếp tục ở lại tỉnh Hàm.

 

Bà vội vàng hỏi, vậy bà có thể đi đâu? Thư ký Triệu cười nói: “Đảo Kim Ti đi? Nơi đó sau này chắc chắn sẽ là thiên đường.”

 

Hết chương 82.

 

Chương 82: Bóng Côn Trùng (08)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên