Chương 82: Thân Sơ (32)

 

Chương 82: Thân Sơ (32)

 

Đến thời điểm này, động cơ của Đạm Kim là gì đã không còn ảnh hưởng đến phán quyết của tòa án nữa, nhưng lại có vai trò cực kỳ quan trọng trong việc xoay chuyển dư luận.

 

Đội trọng án và bộ phận xử lý dư luận của cục cảnh sát thành phố không có nhiều liên hệ qua lại. Khi Quý Trầm Giao đến nơi, tổ trưởng bộ phận xử lý dư luận đang đau sầu muốn rụng tóc vì những ồn ào trên mạng.

 

Quý Trầm Giao vừa trình bày tình hình, tổ trưởng liền kích động nhảy dựng lên, “Vậy còn chờ gì nữa? Tôi sẽ chuẩn bị bài viết ngay!”

 

Nhưng Quý Trầm Giao lại ấn anh ta ngồi xuống, “Các anh cứ chuẩn bị trước đi, tôi còn thiếu một lời khai quan trọng. Trước khi lấy được lời khai này, các anh không được đăng bất cứ thứ gì.”

 

Tổ trưởng cũng bình tĩnh lại, “Ý cậu nói là, em gái của Đạm Kim hả?”

 

Khi nhận được điện thoại của Quý Trầm Giao, Lăng Liệp vừa bỏ con vịt quay đóng gói mang về nhà vào lò vi sóng.

 

Bữa trưa hôm nay ăn không hết, trước khi thanh toán, hắn còn gọi thêm một con vịt quay nữa. Tính ra, hắn đã tiêu tốn không ít tiền của Quý Trầm Giao. Vịt quay để trong tủ lạnh mấy tiếng, trời tối hắn lại đói, kết quả Quý Trầm Giao không cho hắn ăn.

 

Lăng Liệp thay bộ đồ đánh trống lưng – bộ đồ nữ duy nhất mà hắn có, lại còn là đồ của người lớn tuổi, hắn búi tóc qua loa, không trang điểm, chỉ tô chút son là được.

 

Xe của Quý Trầm Giao đã đỗ ở dưới lầu khu tập thể, Lăng Liệp vừa ngồi vào ghế phụ, liền cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ mãnh liệt từ bên trái chiếu tới.

 

Lăng Liệp: “Hửm?”

 

Quý Trầm Giao im lặng vài giây, “Anh đổi son rồi à?”

 

Lăng Liệp cố nén cười, sau đó cười không dừng lại được, “Đội trưởng Quý, cậu là một người đàn ông thép thẳng… cảnh sát hình sự cứng rắn như sắt thép, vậy mà lại am hiểu về màu son thế?”

 

Quý Trầm Giao có chút bực bội vì bị trêu chọc, “Tôi có bị mù màu đâu!”

 

“Nhưng cậu quan sát tỉ mỉ quá đấy.” Lăng Liệp ngừng cười, “Tôi chỉ tùy tiện lấy một thỏi, cậu không nói tôi còn không nhận ra nó khác với lần trước.”

 

“…”

 

Lăng Liệp ghé sát lại, “Đội trưởng Quý, lần trước tôi dùng màu gì thế?”

 

Quý Trầm Giao khó chịu với hắn, “Màu hồng cánh sen.”

 

Lăng Liệp: “Thật sao? Cảnh sát hình sự trí nhớ tốt thật đấy.”

 

Quý Trầm Giao cảm thấy như mình đang bị trêu ghẹo, liền đạp mạnh chân ga, “Anh có nhiều son lắm à?”

 

“Toàn là hàng dùng thử thôi.” Lăng Liệp thắt dây an toàn, “Tôi cũng từng làm thêm ở trung tâm thương mại, mấy chị gái thấy tôi chăm chỉ, liền tặng cho tôi một đống. Cậu có muốn không?”

 

Quý Trầm Giao càng tức giận hơn, “Tôi lấy về làm gì!”

 

Nơi ở cũ của nhà họ Đạm bị viết đầy chữ “cặn bã”, “kẻ sát nhân”, Hội phụ nữ phải tạm thời sắp xếp chỗ ở mới cho hai mẹ con Đạm Tinh, nhưng Đạm Tinh còn phải điều trị tâm lý, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện.

 

Khi Quý Trầm Giao và Lăng Liệp gặp Đạm Tinh ở bệnh viện, trạng thái tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều so với lần trước. Bác sĩ nói, cô đã dần gỡ bỏ phòng tuyến tâm lý, rất phối hợp điều trị.

 

Đạm Tinh chủ động đi đến trước mặt Lăng Liệp, khẽ mỉm cười với hắn.

 

“Đây là đội trưởng Quý đã bắt anh trai của cô, hôm nay anh ấy có vài lời muốn hỏi cô.” Lăng Liệp chỉ vào Quý Trầm Giao, “Cô có thể nói chuyện với anh ấy không?”

 

Đạm Tinh nhìn bác sĩ, lại nhìn Lăng Liệp. Lăng Liệp lại nói: “Yên tâm đi, tôi cũng ở đây, nếu đội trưởng Quý bắt nạt cô, tôi sẽ xử lý anh ấy.”

 

Mí mắt Quý Trầm Giao khẽ giật giật. Không khỏi nghĩ: Xử lý tôi? Xử lý kiểu gì?

 

Đến phòng nghỉ, không đợi Quý Trầm Giao lên tiếng, Lăng Liệp đã đặt một hộp nhung tinh xảo trước mặt Đạm Tinh, “Quà tặng cho cô, mở ra xem đi.”

 

Quý Trầm Giao không biết Lăng Liệp còn mang theo quà, nhất thời cũng tò mò như Đạm Tinh.

 

Đạm Tinh rụt rè mở hộp ra, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, “Thật, thật là, tặng cho tôi sao?”

 

Quý Trầm Giao nhìn, hóa ra là một hộp son dùng thử, nhưng nó không đầy đủ, có hai ô trống.

 

“Là tặng cho cô đó, nhưng có hai thỏi tôi đã dùng rồi, nên không thể tặng cho cô được.” Lăng Liệp chỉ vào môi mình, “Chính là thỏi lần này dùng, còn cả thỏi dùng lần trước đi mua giày nữa. Nếu cô không chê nó bị thiếu mất hai thỏi thì nhận lấy nhé.”

 

Đạm Tinh lắc đầu lia lịa, cẩn thận cầm lấy hộp, “Cảm ơn anh Đậu Đậu, tôi rất thích.”

 

Lăng Liệp nói: “Cô không sợ anh trai này chứ?”

 

Đạm Tinh ngượng ngùng cười, “Không sợ, anh rất tốt, rất dịu dàng.”

 

Lăng Liệp vội vàng kéo Quý Trầm Giao, “Anh trai này cũng rất tốt, bây giờ chúng tôi muốn hỏi em một chuyện quan trọng.”

 

Nói xong, Lăng Liệp điên cuồng nháy mắt với Quý Trầm Giao.

 

Giây trước Quý Trầm Giao còn đang nghĩ về son môi, giây sau đã nhanh chóng nhập tâm vào công việc, “Đạm Tinh, tôi muốn biết anh trai cô đã từng làm gì với cô.”

 

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Đạm Tinh cứng đờ, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ sợ hãi, “Anh ấy… tôi…”

 

“Đợi một chút!” Lăng Liệp đứng dậy, “Đội trưởng Quý, cho chúng tôi thêm năm phút nữa.”

 

Nói xong, Lăng Liệp lại mở hộp quà ra, nói với Đạm Tinh: “Nào, chọn một thỏi cô thích nhất đi.”

 

Đạm Tinh ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt ấy có cả sợ hãi và hy vọng. Một cô gái chưa từng trang điểm, chưa từng mặc quần áo đẹp, từ nhỏ đã bị coi thường, làm sao biết chọn son môi.

 

Nhưng ngay cả một cô gái như vậy cũng khao khát có một thỏi son của riêng mình.

 

“Đều đẹp, nên không biết chọn thỏi nào đúng không? Vậy màu son tôi đang tô bây giờ có đẹp không?” Lăng Liệp lại hỏi.

 

Trong mắt Đạm Tinh đã có nước mắt, “Vâng!”

 

“Vậy chúng ta chọn một thỏi gần giống nhất.” Ngón tay thon dài của Lăng Liệp lướt qua hàng son, cuối cùng dừng lại ở một thỏi màu nhẹ nhàng, không dễ mắc lỗi, “Chính là nó.”

 

Đạm Tinh nhận lấy, ngón tay run rẩy. Lăng Liệp đưa chiếc gương nhỏ trong hộp quà cho cô, “Con gái phải tự học cách tô son, anh trai sẽ không giúp cô đâu. Rất đơn giản thôi.”

 

Lăng Liệp lấy thỏi son của mình ra, lại tô lên môi một lần nữa.

 

Đạm Tinh nhìn hắn, Quý Trầm Giao cũng nhìn hắn.

 

Đối với hai “khán giả” này, cảnh tượng này giống như có phép thuật. Trong lòng Đạm Tinh đột nhiên dâng lên dũng khí to lớn, cô mở thỏi son, nhìn vào gương, học theo dáng tô son của Lăng Liệp, cẩn thận tô lên đôi môi nhợt nhạt của mình một màu sắc xinh đẹp.

 

Còn Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm Lăng Liệp, khắc sâu hình ảnh hắn tô son vào trong tâm trí. Đây là lần đầu tiên anh thấy một người đàn ông tô son. Anh tưởng mình sẽ thấy khó chịu, nhưng không, không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào. Anh chỉ thấy đẹp, vẻ đẹp rất sắc sảo, vẻ đẹp rất dịu dàng, chúng mâu thuẫn với nhau, nhưng khi xuất hiện trên người Lăng Liệp lại hợp lý.

 

Đạm Tinh nhìn mình trong gương, cảm giác sợ hãi, bất an dần dần biến mất trên khuôn mặt cô. Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn Lăng Liệp, “Tôi đã sẵn sàng, tôi sẽ nói hết cho hai người nghe.”

 

Đạm Tinh là kết quả của việc bố mẹ mang thai ngoài ý muốn, lại sinh non, khiến cô mắc nhiều bệnh bẩm sinh, sức khỏe rất kém. Ký ức tuổi thơ của cô hầu như chỉ có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện và đôi bàn tay sưng tấy vì truyền dịch quá nhiều.

 

Những đứa trẻ khác đều vui chơi bên ngoài, cô chỉ có thể mặc quần áo cũ sửa lại từ quần áo của anh trai, yên lặng ở trong nhà. Mẹ nói, vì chữa bệnh cho cô đã tiêu hết tiền của gia đình, nên không thể mua váy đẹp cho cô được.

 

Cô không bao giờ trách bố mẹ, cô rất yêu bọn họ và cả anh trai nữa. Cô là pha lê, anh trai là vàng, cả hai đều là bảo bối của gia đình này.

 

Nhưng khi đi học, cô dần dần nhận ra, anh trai không thích cô. Cô học không giỏi, thể thao cũng không giỏi, ở lớp không có ai chơi với cô. Cô tìm đến anh trai, muốn chơi cùng anh. Nhưng anh trai lại cười nói với cô rằng: “Em có biết tại sao bọn họ không chơi với em không? Vì em là một đứa ngốc, chỉ số IQ của em thấp, em tàn phế, em còn xấu xí nữa. Em có biết tại sao bố mẹ không mua quần áo đẹp cho em không? Vì một con vịt xấu xí thì có tư cách gì mặc váy đẹp?”

 

Cô bật khóc, “Không phải, mẹ nói, chỉ là vì nhà chúng ta nghèo.”

 

Anh trai nói: “Cho nên em là một đứa ngốc, mẹ lừa em mà em cũng tin.”

 

Đạm Tinh vốn hướng nội, dưới sự nhồi nhét liên tục “em rất xấu, em rất ngốc” của anh trai, cô càng trở nên trầm lặng hơn, không dám chơi với bạn bè, thành tích cũng ngày càng kém.

 

Đến năm lớp năm, lớp sáu, bố mẹ đã cảm thấy cô không thể có tiền đồ gì.

 

Anh trai lại nói: “Đồ ngốc không xứng đáng đi học, con vịt xấu xí không xứng đáng có bạn. Em sống chính là một sai lầm.”

 

Năm đó cô đã nghĩ đến việc tự sát, nhưng có lẽ là đồ ngốc nên ngay cả dũng khí chết đi cũng không có, cô đã lùi bước khỏi sân thượng.

 

Sau này lên cấp hai, các bạn nữ trong lớp đều ăn mặc xinh đẹp, chỉ có cô vẫn là con vịt xấu xí đầu bù tóc rối.

 

Cấp hai có lẽ là giai đoạn so bì mù quáng nghiêm trọng nhất, cô bị cô lập, vì thành tích kém, giáo viên cũng không thích cô. Tết đến, mẹ muốn mua cho cô một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng, nói các bạn nữ cùng tuổi đều mặc như vậy, nhưng anh trai lại nói con gái mặc quá đẹp sẽ không tập trung vào việc học.

 

Cô đã bỏ lỡ chiếc áo khoác lông vũ màu hồng đó.

 

Cầm cự cho đến khi vào trường kỹ thuật dạy nghề, cơn ác mộng của cô càng trở nên tồi tệ hơn. Bạn học đều là những học sinh hư, học sinh kém trong mắt mọi người, bọn họ cần tìm một người để trút giận, cô vừa ngu ngốc lại vừa xấu xí, chính là đối tượng hàng đầu để bọn họ bắt nạt.

 

Ban đầu Đặng Tử An và những nam sinh khác sai cô chạy vặt, sau đó tiến hóa thành đánh đập, coi cô như nô lệ, làm đủ mọi chuyện vi phạm pháp luật. Cô đã từng nghĩ đó là thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời mình, sau này mới hiểu, sau vực sâu vẫn là vực sâu thăm thẳm.

 

Anh trai từ trường đại học trở về, chủ trương để cô tiếp tục ở lại trường kỷ thuật dạy nghề, bố mẹ lại nhận tiền của nhà họ Đặng mang đến dàn xếp riêng. Mặc dù không khiến kẻ ác phải chịu trừng phạt, nhưng cô trở về nhà, tưởng rằng đã được giải thoát.

 

Nhưng mà, sau chừng đó năm tháng, cô lại phải đối mặt với sự sỉ nhục và bắt nạt ngày càng tăng của anh trai. Hơn nữa, thân phận anh trai này đã mang đến cho Đạm Kim một lớp ngụy trang không thể bị vạch trần. Cô cũng từng nghĩ đến việc cầu cứu bố mẹ, nhưng mẹ đã trách mắng cô: “Anh trai con là vì muốn tốt cho con, con cũng phải nghĩ xem, bây giờ ai đang nuôi con.”

 

Mắng con là vì muốn tốt cho con, đánh con là vì yêu con.

 

Khi tất cả mọi người đều nói với cô như vậy, bộ não vốn không thông minh của cô hoàn toàn chấp nhận. Sự phản kháng duy nhất của cô có lẽ là biến thành một kẻ điên không thể tự chăm sóc bản thân.

 

Như vậy anh trai không thể làm tổn thương cô nữa, cô cũng sẽ không còn cảm thấy đau khổ nữa.

 

Hôm đó có lẽ là sự chỉ dẫn trong cõi u minh, cô nhặt lại chiếc váy và đôi giày cao gót bị anh trai vứt bỏ. Cô đã có một giấc mơ ngọt ngào, trong giấc mơ, cuối cùng cô cũng thoát khỏi sự trói buộc của anh trai, mặc lên mình bộ quần áo xinh đẹp mà cô chưa từng được mặc.

 

“Cô không xấu.” Lăng Liệp tập trung nhìn Đạm Tinh, lại đưa chiếc gương về phía cô, “Anh trai cô là một tên tội phạm giết người hèn hạ, tội phạm giết người chỉ biết nói dối.”

 

Đạm Tinh khẽ hỏi: “Thật, thật sao?”

 

Lăng Liệp nói: “Cô tự nhìn xem, cô gái tô son này có xấu không?”

 

Đạm Tinh ngượng ngùng cười, lắc đầu, “Không xấu.”

 

Lăng Liệp đứng dậy, “Điều trị tốt nhé, đón chào cuộc sống mới thôi.”

 

Lời khai và trạng thái tinh thần của Đạm Tinh cần phải có chuyên gia tâm lý đánh giá, tốn không ít thời gian. Tuy Quý Trầm Giao đã đi đường tắt, nhưng đến khi bộ phận xử lý dư luận chính thức công khai đoạn đối thoại này ra trước công chúng đã là một tuần sau đó. Cùng lúc công khai còn có lời sám hối của mẹ Đạm Tinh và lời giải thích của chuyên gia tâm lý.

 

Những lời lẽ lăng mạ phụ nữ tràn lan trên mạng cuối cùng cũng dừng lại, mọi người tạm thời im lặng trong tình huống đảo chiều này. Một số KOL có sức ảnh hưởng trên mạng xã hội bắt đầu suy ngẫm lại toàn bộ sự việc, một số phương tiện truyền thông có tiếng nói bắt đầu kêu gọi mọi người coi trọng an toàn của phụ nữ, những phụ nữ độc lập tự cường bị mắng đến mức gần như rút khỏi mạng xã hội lại một lần nữa đứng lên, lên tiếng cho những phụ nữ bị tổn thương bởi những cuộc “săn đuổi” đó, cổ vũ bọn họ dũng cảm bảo vệ quyền lợi của mình.

 

Nhìn thấy chiều hướng dư luận dần thay đổi, cuối cùng Quý Trầm Giao cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn Đạm Kim đang chờ xét xử thì tức giận đến mức nhảy dựng lên, anh ta không thể ngờ được, cô em gái phế vật của mình lại có thể kể lại những chuyện xảy ra trong hơn hai mươi năm qua một cách mạch lạc như thế.

 

Bằng chứng thép và phán quyết chắc chắn sẽ đến không đánh gục được anh ta, nhưng vào thời khắc này, anh ta mới thực sự suy sụp, trở thành một tên tội phạm, một kẻ thất bại.

 

“Anh, anh vậy mà lại điều tra được nhiều như vậy sau lưng bọn em!” Thẩm Tê bất bình nói, “Vậy mà anh lại không rủ em!”

 

Tịch Vãn cười nói: “Sếp có một Lăng Liệp có thể mặc đồ nữ, có thể tặng hoa hồng, còn cần cậu làm gì.”

 

Thẩm Tê: “Anh Liệp cũng là anh của em mà!”

 

Nói đến mới nhớ, Tịch Vãn mới là người đầu tiên trong đội trọng án thể hiện sự thân thiết với Lăng Liệp, “Sếp, Lăng Liệp đã giúp đỡ nhiều như vậy, anh định cảm ơn anh ấy thế nào?”

 

“Mời anh ấy ăn cơm thôi…” Nói đến đây, Quý Trầm Giao đột nhiên nhớ ra, thẻ lương của mình vẫn còn ở chỗ Lăng Liệp.

 

Lăng Liệp vừa về nhà, mở cửa ra, luồng gió mát lạnh từ điều hòa phả vào mặt. Hắn khựng lại, “Quý Quý của chúng ta đang ở nhà!”

 

Quý Trầm Giao: “…” Biệt danh người này đặt cho anh sao càng ngày càng nhiều thế!

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Quý Trầm Giao nói: “Vụ án đã được giải quyết rồi.”

 

Lăng Liệp cười cong mắt, “Cho nên cậu đến để cảm ơn tôi à?”

 

Quý Trầm Giao quả thực có ý định như vậy, nhưng vẻ mặt của Lăng Liệp có chút đáng ghét, anh nhất thời không muốn mở miệng.

 

“Cảm ơn thế nào đây?” Lăng Liệp vừa nói vừa đi ra ban công, thu bộ quần áo kungfu đã khô xuống.

 

Quý Trầm Giao vừa nhìn thấy chất liệu vải chói mắt đó liền giật giật mí mắt, “Bộ đồ này anh vẫn còn giữ à?”

 

“Bộ đồ này của tôi thì sao?” Lăng Liệp vênh váo, “Nếu không phải nhờ bộ đồ này của tôi, em gái nhỏ Đạm Tinh còn không biết đến khi nào mới mở lòng đâu.”

 

Quý Trầm Giao buột miệng: “Váy khác không được à?”

 

Lăng Liệp: “Tôi chỉ có bộ đồ nữ này thôi.”

 

Quý Trầm Giao nghẹn lời.

 

Lăng Liệp xảo quyệt tiến lại gần, “Vậy không bằng, đội trưởng Quý mua cho tôi thêm một bộ nữa đi?”

 

Quý Trầm Giao im lặng một lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Cũng không phải không được.”

 

Lời vừa dứt, hai người đều nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện lên chút ngượng ngùng và kinh ngạc. Một lát sau, Lăng Liệp nói: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

 

Quý Trầm Giao ho khan một tiếng, có chút không tự nhiên, “Không phải anh muốn sao?”

 

Lăng Liệp đứng dậy, “Vậy chúng ta đi dạo phố bây giờ nhé? Cậu muốn đến trung tâm thương mại nào?”

 

Quý Trầm Giao tưởng tượng cảnh mình và Lăng Liệp đi dạo phố mua đồ nữ, mí mắt nhất thời giật liên hồi. Lăng Liệp thì có thể không sao cả, nhưng anh là đội trưởng đội trọng án, chuyện này không phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đội trọng án sao?

 

“Cái đó…” Quý Trầm Giao sờ mũi, liếc thấy chiếc điện thoại trên ghế sofa, trong đầu lóe lên một ý, chọn một phương án trung hòa, “Mua sắm online thì sao?”

 

Lăng Liệp không kén chọn, lập tức sáp lại gần Quý Trầm Giao, ““Kim chủ” quyết định, cái gì tôi cũng chịu.”

 

Tiếng “kim chủ” này lại khiến Quý Trầm Giao bật cười, điện thoại để giữa hai người, vai kề vai, Quý Trầm Giao ấn một cái, Lăng Liệp ấn một cái, dần dần, khoảng cách càng ngày càng gần.

 

“Cái này đi, váy dạ hội màu đỏ, nữ minh tinh đều mặc như vậy.” Quý Trầm Giao chỉ vào một chiếc váy hở lưng ôm sát, dài chấm đất.

 

Lăng Liệp nhíu mày thật chặt, lộ ra vẻ mặt suy tư thật.

 

Quý Trầm Giao đổi một chiếc khác, “Cái này thì sao? Váy kẻ caro phong cách học đường, còn có nơ bướm nữa.”

 

Lông mày Lăng Liệp nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con chuột nhỏ.

 

Quý Trầm Giao dùng ngón trỏ gõ đầu hắn, “Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì?”

 

Vừa nói xong, vừa hay trang web giới thiệu cho bọn họ một bộ váy cưới, trắng như tuyết, còn có cả kim sa lấp lánh. Lăng Liệp chỉ vào cái váy, “Hay là cái này?”

 

Quý Trầm Giao liếc xéo hắn, vừa định nói “Được” thì nhìn thấy giá cả, liền quát: “Anh cố tình lừa tiền tôi à?”

 

“Hahahaha ——” Lăng Liệp cười đến mức ngã xuống ghế sofa, “Đội trưởng Quý, gu thẩm mỹ của cậu không ổn chút nào, vừa rồi cậu chọn toàn những thứ gì vậy?”

 

Quý Trầm Giao nghi ngờ, gu thẩm mỹ của anh không ổn sao? Nhưng trước đó những thứ anh chọn thực sự cảm thấy cũng không tệ. Nghĩ lại, căn bản không nên thảo luận gu thẩm mỹ với Lăng Liệp! Lăng Liệp mới gọi là thẩm mỹ thảm họa, áo kungfu màu đỏ vàng, áo kungfu màu xanh biếc, thế mà cũng dám nghi ngờ gu thẩm mỹ của anh?

 

“Dậy!” Quý Trầm Giao vỗ Lăng Liệp một cái, “Anh cứ như vậy thì không mua nữa đâu đấy.”

 

Lăng Liệp lại sáp lại gần, cố ý nói: “Vậy tôi muốn bộ váy cưới đó.”

 

Năm đó Quý Trầm Giao ở cô nhi viện tên là Hạ Thành Thật, vì vậy, với tác phong thành thực, anh nghiêm túc suy nghĩ ba giây. Váy cưới không phải là không được, nhưng giá của chiếc váy này quá không thành thật đi.

 

“Cái này không được, đổi cái khác.”

 

Lăng Liệp lại cười ha ha, “Đội trưởng Quý cần kiệm đảm đang quá đi à.”

 

Lời này vừa nói ra, Quý Trầm Giao đột nhiên nhớ đến một chuyện. Thẻ lương của anh vẫn còn ở chỗ Lăng Liệp, hôm nay anh định đòi lại. Anh đưa tay ra, ngón tay cong lên, ngoắc ngoắc hai cái.

 

Lăng Liệp: “Hửm?”

 

“Thẻ lương, trả lại cho tôi.”

 

Lăng Liệp lấy thẻ lương từ trong ngăn kéo bàn trà ra, “Tôi còn tưởng cậu quên rồi chứ.”

 

Quý Trầm Giao nhận lấy cất đi, “Đến thẻ lương cũng quên được, tôi rộng lượng đến mức nào chứ?”

 

Nói thì nói vậy, nhưng quả thực có mấy ngày anh đã quên mất thẻ. Nhưng anh đã nhanh chóng tìm lý do —— đây là nhà của anh, thẻ để trong ngăn kéo nhà mình, vốn dĩ không cần lúc nào cũng phải nhớ đến.

 

Quý Trầm Giao ném điện thoại cho Lăng Liệp, để Lăng Liệp tự chọn. Lăng Liệp chọn một hồi, cảm thấy không thú vị, “Để dành đó đi, sau này mua.”

 

Quý Trầm Giao đi kiểm tra tủ đựng đồ một vòng, phát hiện giấy lau bếp và giấy vệ sinh đều sắp hết. Giấy lau bếp vẫn là do Chu Vân tích trữ từ năm ngoái, các loại giấy được phân loại, mà anh thì lại rất ít khi nấu ăn, giấy lau bếp gần như không có đất dụng võ. Bây giờ Lăng Liệp đến, giấy lau bếp trước đây tưởng như có thể dùng đến tận thế, giờ cũng đã sắp hết.

 

Quý Trầm Giao nhìn bịch giấy lau bếp cuối cùng mà thở dài, anh điều chỉnh lại tâm trạng, bảo Lăng Liệp tiện thể mua thêm ít giấy.

 

Lăng Liệp thao tác trên điện thoại một hồi, còn mua thêm cả chất tẩy rửa dầu mỡ nhà bếp. Quý Trầm Giao nhướng mày, cảm thấy bạn cùng nhà của mình tuy có nhiều tật xấu, nhưng cũng không phải là không có chỗ rất chu đáo.

 

Nhưng mà, bạn cùng nhà chu đáo đột nhiên sa sầm mặt. Quý Trầm Giao khó hiểu: Sao thế? Chẳng lẽ tiền trong ngân hàng trực tuyến không đủ? Không thể nào.

 

“Tôi đột nhiên nhớ đến một người.” Lăng Liệp tức giận nói: “Là một tên phá gia chi tử, suốt ngày chỉ biết mua mua mua.”

 

Quý Trầm Giao tò mò, “Ai vậy?”

 

Lăng Liệp: “Đã nói rồi mà, một tên phá gia chi tử.”

 

Quý Trầm Giao: “… Ý tôi là tên phá gia chi tử đó là gì của anh.”

 

Lăng Liệp: “Có thể là gì của tôi, là người không quen.”

 

Quý Trầm Giao hoàn toàn cạn lời, “Vậy anh tức giận cái chi?”

 

Lần này đến lượt Lăng Liệp cạn lời, khuôn mặt mèo Ragdoll nhà giàu của Minh Thứ cứ lởn vởn trong đầu hắn, hắn dứt khoát cầm điện thoại lên lần nữa, đặt mua một cái nồi hấp.

 

Quý Trầm Giao: “Này!”

 

Lăng Liệp: “Hấp bánh ú, cậu không ăn à?”

 

Quý Trầm Giao: “… Ăn!”

 

Lăng Liệp cười rộ lên, “Vậy không phải là được rồi sao?”

 

……………

 

Vụ án cũng coi như tạm thời kết thúc, Lăng Liệp đã bỏ ra không ít công sức, Quý Trầm Giao vốn đã định hôm nay khao hắn ăn một bữa, hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì? Tôi mời.”

 

Lăng Liệp nghĩ một hồi, lại nói: “Vậy thì ăn McDonald đi.”

 

Ánh mắt Quý Trầm Giao chợt khựng lại. Bây giờ McDonald đối với hai người đã không còn là đồ ăn nhanh phương Tây nữa, mà nó còn mang theo ký ức ban đầu đẹp đẽ. Quý Trầm Giao chạm phải ánh mắt sáng ngời của Lăng Liệp, ký ức như xua tan màn sương, anh lại nhìn thấy cậu bé gầy gò năm đó.

 

Nhưng mà, anh thật sự không muốn ăn McDonald.

 

Lăng Liệp cũng không quá cố chấp, “Vậy cậu muốn ăn gì?”

 

Quý Trầm Giao: “Ăn cua nhé?”

 

Lăng Liệp giật mình, “Đắt lắm đấy!”

 

Quý Trầm Giao cười nói: “Tôi mời được mà.”

 

Quý Trầm Giao lái xe đến “Vua Cua”, một nhà hàng chuyên về cua, trên đường đi còn mua cho Lăng Liệp một ly McFlurry.

 

Lăng Liệp vừa múc McFlurry vừa gắp thịt từ càng cua đã bóc vỏ ra ăn. Quý Trầm Giao ngồi đối diện nhìn, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: Người này cái gì cũng ăn, cũng khá dễ nuôi.

 

Lăng Liệp ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe mở to, tràn ngập vẻ ngây thơ và mờ mịt, “Hửm?”

 

“Không có gì.” Quý Trầm Giao hỏi: “Cái này ngon, hay McDonald ngon?”

 

“McDonald là lương thực tinh thần của tôi.” Lăng Liệp cong khóe mắt, trông đặc biệt dịu dàng, “Cậu biết tại sao mà.”

 

Quý Trầm Giao nhất thời không trả lời được, vành tai còn hơi nóng lên. Người này, từ khi nào mà lại biết ăn nói như vậy chứ!

 

Lăng Liệp tiếp tục ăn, Quý Trầm Giao lại không bình tĩnh được nữa. Trên người Lăng Liệp thực sự có quá nhiều bí ẩn chờ hắn giải đáp, lần trước anh không có được đáp án, hôm nay không khí rất tốt, hay là thử lại lần nữa?

 

“Anh…” Quý Trầm Giao thăm dò mở lời, “Sau này anh rời khỏi cô nhi viện bằng cách nào? Trong cô nhi viện không có hồ sơ nhận nuôi của anh, anh đã đi đâu?”

 

Lăng Liệp ngậm vỏ cua, “Ừm ừm ừm…”

 

Quý Trầm Giao lại nói: “Anh thuộc bộ phận nào? Đội trưởng Tạ và anh có quan hệ gì?”

 

Lăng Liệp tiếp tục: “Ừm ừm ừm…”

 

Quý Trầm Giao tức giận, “Ít nhất cũng phải thay đổi cách trả lời để qua loa với tôi chứ?”

 

Lúc này, nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ngọt và trái cây lên, Quý Trầm Giao tạm thời dừng truy hỏi, nhìn Lăng Liệp lấy lát chanh ra ăn riêng, khó hiểu hỏi: “Tại sao anh…”

 

Lăng Liệp: “Dấu hỏi nhỏ, có phải cậu có rất nhiều bạn bè không?”

 

Quý Trầm Giao mất một giây để hiểu ra, Lăng Liệp đã cười rất lớn.

 

Quý Trầm Giao thua rồi, xem ra hôm nay lại không moi được cái gì.

 

Lúc thanh toán, Lăng Liệp nghiêng người lén nhìn, liếc thấy con số cao hơn một bữa McDonald mười mấy lần, liền giả vờ tức giận: “Đội trưởng Quý, cậu tham ô hủ bại à?”

 

Quý Trầm Giao lườm hắn, “Vậy anh cũng là đồng phạm.”

 

“Nếu cậu trong sạch vô tư, sao có thể ăn bữa cơm đắt đỏ như vậy?”

 

“Vất vả phá án, tôi tự thưởng cho mình không được sao?”

 

Lăng Liệp nheo mắt, giống như một con cáo nhỏ, “Đội trưởng Quý tiêu xài hoang phí như vậy, chắc tiết kiệm tiền không dễ đâu nhỉ? Hay là vẫn để thẻ lương ở chỗ tôi đi?”

 

Quý Trầm Giao từ chối, “Không cần anh phải lo.”

 

Buổi tối, Lăng Liệp mở ngăn kéo bàn trà, phát hiện thẻ lương đang nằm yên ở đó.

 

Hắn đẩy ngăn kéo lại, xem vé tàu cao tốc từ thành phố Hạ Dung đến Phong Thành trên điện thoại. Đi tàu cao tốc giữa hai nơi mất bốn tiếng đồng hồ, hắn đã mua vé chuyến sớm nhất vào ngày kia.

 

Sáng sớm, Quý Trầm Giao đi làm, Lăng Liệp bất ngờ phát hiện trên bàn ăn ở phòng khách có một bát chè trôi nước trứng gà còn ấm.

 

“Ôi, cảm ơn Tiểu Xà nhé.” Lăng Liệp tâm trạng tốt ăn hết chén chè, rửa sạch bát, ra ngoài mua sắm. Ngày mai hắn ra ngoài, phải ở Phong Thành ít nhất hai ngày, muốn tích trữ chút lương thực cho bạn cùng phòng.

 

Nhưng đến chiều, có một sự việc đột xuất bất ngờ xảy ra, khiến hắn phải tạm thời hủy vé tàu cao tốc đi Phong Thành.

 

Hết chương 82.

Chương 82: Thân Sơ (32)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên