Chương 83: Bóng Côn Trùng (09)
“Đảo Kim Ti? Đó là đâu?” Phạm Lệ Hoa chưa từng nghe đến cái tên này.
So với ngày mẹ La vừa mất, bà đã bình tĩnh hơn rất nhiều, suy đi tính lại những lợi hại trong chuyện này. Bà biết rõ La Ứng Cường không phải là đứa con hiếu thảo thật sự, ông ta sẽ không để bà rời đi dễ dàng. Bà có đủ khả năng chống lại La Ứng Cường ư? Không thể! Vậy nên bà không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở lại, tiếp tục đóng vai mẹ La.
“Tôi ký.” Bà run rẩy cầm bút lên, nhìn thấy nụ cười hài lòng trên môi thư ký Triệu.
Ban đầu, bà còn thấy may mắn vì quyết định của mình. Làm mẹ của La Ứng Cường, cơm ăn áo mặc không lo, còn có người hầu kẻ hạ, thỉnh thoảng khi La Ứng Cường cần thể hiện lòng hiếu thảo, bà chỉ cần đeo vàng bạc, xuất hiện cho có lệ là được.
Nhưng năm này qua năm khác, bà cảm thấy mình giống như một con vật bị nhốt trong lồng. La Ứng Cường không cho phép bà rời khỏi nơi ở nửa bước, nhất cử nhất động đều bị giám sát. Bà đã mất tự do, trở thành một tù nhân sống trong sợ hãi.
Mỗi lần diễn kịch, La Ứng Cường đều quy định rõ ràng bà phải nói gì, biểu cảm ra sao. Dù không bị trừng phạt nếu làm sai, nhưng ánh mắt lạnh lùng của La Ứng Cường luôn khiến bà có cảm giác mình có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Trong sự cô độc và lo sợ vô tận đó, cuối cùng bà cũng hiểu được ý nghĩa lời xin lỗi của mẹ La trước khi chết. Có lẽ bà ấy đã biết trước kế hoạch của La Ứng Cường, nhưng chưa bao giờ hé lộ với bà, ngược lại còn giúp con trai dụ dỗ bà đến nhà họ La.
Nhưng bà cũng không thể nào căm hận mẹ La được. Trong mắt bà, mẹ La là một người phụ nữ đáng thương hơn cả bà. Bà ấy mắc bệnh nặng, con trai không có thời gian ở bên cạnh, rõ ràng là không có bao nhiêu tình cảm với bà ấy, nhưng lại không thể để bà ấy chết. Một khi bà ấy qua đời, lấy ai ra để thể hiện lòng hiếu thảo được người người ca tụng kia? Ngay cả khi đã chết, bà ấy vẫn phải tìm người đóng thế mình, còn tro cốt của bà ấy thì sao? Bị chôn cất ở một nơi lạnh lẽo nào đó?
Nghe xong câu chuyện của Phạm Lệ Hoa, viên cảnh sát ghi chép không khỏi hít sâu một hơi.
Trần Tranh tiếp tục hỏi: “Bà có từng gặp người thân nào khác của La Ứng Cường không? Ví dụ như vợ của ông ta?”
“Đỗ Phương Phỉ là người tốt, cô ấy… cô ấy từng giúp tôi.” Phạm Lệ Hoa lắc đầu: “Chính vì cô ấy quá tốt, quá có lương tâm, nên La Ứng Cường mới không cho cô ấy sắc mặt tốt!”
Trần Tranh từ từ dẫn dắt: “Không cho cô ấy sắc mặt tốt là như thế nào?”
Phạm Lệ Hoa kể, lúc mẹ La bệnh nặng, Đỗ Phương Phỉ từng đến thăm nom hai lần, nhưng đều vội vàng đến rồi đi, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở. Lúc đó bà không hiểu vì sao Đỗ Phương Phỉ lại cẩn thận như vậy, sau này mới biết, mâu thuẫn giữa cô ấy và La Ứng Cường đã rất sâu sắc rồi.
Đỗ Phương Phỉ và La Ứng Cường đến với nhau khi cả hai còn tay trắng. Sau khi La Ứng Cường giàu có, ông ta trở nên đề phòng với tất cả mọi người xung quanh, kể cả người vợ đầu ấp tay gối cũng không có được sự tin tưởng từ ông ta. Đỗ Phương Phỉ biết mẹ La bệnh nặng, nhưng La Ứng Cường không muốn cô ấy đến thăm nom, bởi vì càng nhiều người biết bệnh tình của mẹ La, nguy cơ bị tiết lộ bí mật càng cao.
Sau khi Phạm Lệ Hoa bắt đầu đóng vai mẹ La, mọi liên lạc với thế giới bên ngoài đều bị cắt đứt, chỉ còn Đỗ Phương Phỉ – người vợ trên danh nghĩa của ông ta – là có thể tìm lý do đến thăm bà.
Đỗ Phương Phỉ từng nói với bà một câu đầy ẩn ý rằng: “Những người như chúng ta, đều là công cụ để La Ứng Cường duy trì hình tượng giả dối. Trong mắt ông ta chỉ có tiền, còn tình thân, với ông ta đều là thứ bỏ đi. Dì Phạm, dì phải sống thật tốt.”
Kể từ đó, Đỗ Phương Phỉ không xuất hiện nữa. Phạm Lệ Hoa xem tivi mới biết, La Ứng Cường nói vì muốn con cái được hưởng nền giáo dục tốt hơn, vợ ông ta đã bay sang nước A để đồng hành cùng con.
“Bọn họ cũng giống như tôi, đều đang “Ngồi tù”. Những người biết rõ bộ mặt thật của ông ta, một khi bị người ngoài biết được, hình tượng mà ông ta dày công xây dựng sẽ sụp đổ.”
Trần Tranh dặn dò Phạm Lệ Hoa nghỉ ngơi cho tốt, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Những gì Phạm Lệ Hoa kể lại càng khiến cho chân dung La Ứng Cường – nạn nhân trong vụ án này – thêm phần rõ nét. Nhưng mà, cảnh sát vẫn chưa liên lạc được với Đỗ Phương Phỉ và con gái đang ở nước A. Việc ông ta tạo dựng hình tượng giả dối dường như không liên quan trực tiếp đến cái chết của ông ta.
Trần Tranh có chút để tâm đến Đảo Kim Ti mà Phạm Lệ Hoa nhắc đến. Phạm Lệ Hoa không biết nơi này, nhưng anh thì biết.
Đảo Kim Ti là một quần đảo thuộc nước M, mười mấy năm trước còn là nơi hoang vắng, nhưng hiện tại đã được xây dựng thành thiên đường du lịch, dịch vụ đặc biệt và cờ bạc. Cặp song sinh nhà họ Lương đã chết ở đó, năm đó dự án của tập đoàn Vân Tuyền cũng ở đó.
Chẳng lẽ năm đó tập đoàn Ứng Cường cũng nhắm đến Đảo Kim Ti? Hay là, chỉ là anh quá nhạy cảm?
Trần Tranh đứng ở cửa tòa nhà bệnh viện, đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình, bỗng nhiên ánh mắt bắt gặp một người đang vẫy tay về phía mình. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Ngô Triển mà anh vừa gặp cách đây không lâu.
Trần Tranh đoán được điều gì đó. lúc nãy hình như Ngô Triển có lời muốn nói, nhưng vì lý do nào đó mà không nói ra. Bây giờ ông chưa đi, còn ở lại đây đợi anh, là do sau khi do dự đã quyết định nói thẳng với anh?
“Phó cục trưởng Ngô.” Trần Tranh lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”
Ngô Triển hất cằm về phía tòa nhà: “Nói chuyện với bà cụ thế nào rồi?”
Trần Tranh kể tóm tắt lại những gì Phạm Lệ Hoa đã nói. Lông mày Ngô Triển càng nhíu chặt hơn: “La Ứng Cường tên này…”
Trần Tranh quan sát biểu cảm của ông, cảm thấy việc ông hỏi về Phạm Lệ Hoa chỉ là một cách thăm dò anh. Phạm Lệ Hoa đã nói gì, ông không thực sự quan tâm.
“Phó cục trưởng Ngô, chắc hẳn ông rất bận, đợi tôi ở đây lâu như vậy, hẳn là không phải chỉ muốn tán gẫu với tôi đâu nhỉ?”
Ánh mắt Ngô Triển trầm xuống: “Cậu có thể lên xe tôi một lát không?”
Trần Tranh đến cùng với người của đội trọng án, Minh Hàn đã lái xe anh đi mất rồi. Anh đi theo Ngô Triển lên xe: “Phó cục trưởng Ngô, xe của ông đỗ cũng khuất thật đấy.”
Ngô Triển cười gượng gạo: “Tôi định về rồi, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vẫn còn lo lắng, nên tìm đại một chỗ đỗ xe.”
Trần Tranh hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong xe yên tĩnh trở lại, ngay cả Trần Tranh cũng không hiểu rõ tình hình, Ngô Triển muốn gài bẫy anh? Trên xe có thiết bị ghi âm? Nhưng Ngô Triển là Phó cục trưởng, làm vậy có ý nghĩa gì?
Cuối cùng, Ngô Triển lên tiếng: “Vụ án ở trường Nam Khê, cậu còn nhớ chứ?”
Tuy rằng điểm chung giữa anh và Ngô Triển chỉ có vụ án trường Nam Khê, nhưng đối phương lại nhắc đến chuyện này sau mười mấy năm, trong tình huống như vậy, Trần Tranh vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: “Tất nhiên là nhớ, lúc đó tôi còn chưa chính thức trở thành cảnh sát hình sự. Phó cục trưởng Ngô, vụ án ấy lúc đó không phải đã phá được rồi sao? Chẳng lẽ là có vấn đề?”
Ngô Triển lại im lặng, Trần Tranh cũng nhanh chóng nhớ lại sơ lược về vụ án – Trường Nam Khê là một trong những trường cấp 2 trọng điểm của thành phố Nam Sơn, chưa từng xảy ra vụ án hình sự nào. Hai học sinh lớp 9/2 là Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y đã mất tích sau một buổi hoạt động ngoại khóa. Nhà trường tìm khắp các ngóc ngách trong trường đều không thấy, cảnh sát vào cuộc điều tra, lúc đó camera giám sát chưa được phổ biến trong trường học, thậm chí còn không thể xác định được liệu hai học sinh đó có rời khỏi trường hay không.
Cha mẹ tuyệt vọng đã dùng đủ mọi mối quan hệ, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào về con mình. Khi đó dư luận xôn xao, có người nói bọn trẻ không chịu nổi áp lực từ trường học và gia đình nên đã bỏ nhà ra đi, có người nói cha mẹ tự giấu con mình, cố ý báo án để tống tiền nhà trường.
Ba ngày sau, khu vực hoạt động thể thao của một nhà máy bỏ hoang bất ngờ bốc cháy dữ dội. Lực lượng cứu hỏa kịp thời có mặt, dập tắt đám cháy, phát hiện điểm bắt lửa là sân bóng bàn, phần mái che phía trên sân bóng bàn đã bị sập. Nơi đây không có điều kiện tự cháy, chắc chắn là do con người gây ra. Lính cứu hỏa tiến vào hiện trường đổ nát của sân bóng bàn, phát hiện hai thi thể bị cháy đen. Qua giám định DNA, xác định đó chính là Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y.
Ngọn lửa và nước dùng để dập lửa đã xóa sạch mọi dấu vết tại hiện trường, trong thời gian ngắn cuộc điều tra rơi vào bế tắc. Cho đến khi cảnh sát xác định được nghi phạm là Tiết Thần Văn – giáo viên ngữ văn của Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh.
Nói đến đây, Minh Hàn cũng có công lao trong vụ án này.
Trần Tranh và các cảnh sát hình sự đến hỗ trợ đã rời khỏi thành phố Nam Sơn sau khi vụ án cơ bản được phá. Sau này, Trần Tranh có đọc qua tài liệu nội bộ về công tác truy quét, Tiết Thần Văn đã khai nhận tội ác, nhưng trong thời gian chờ xét xử, ông ta đã chết vì bệnh tim.
Cảnh sát tìm thấy một lượng lớn thuốc an thần trong nhà ông ta. Bác sĩ pháp y kết luận rằng chính việc sử dụng những loại thuốc này lâu dài đã dẫn đến suy tim, dưới áp lực của việc phạm tội và bị xét xử đã dẫn đến cơn đau tim. Nhưng mà, những loại thuốc này đều là thuốc nước ngoài, Tiết Thần Văn không thể nào có được chúng thông qua con đường chính thống.
Cảnh sát tìm đến bác sĩ điều trị cho Tiết Thần Văn, vị bác sĩ này hoảng sợ tột độ, nói Tiết Thần Văn đến khám bệnh là chuyện của hơn một năm trước, ông ta hoàn toàn chưa từng kê những loại thuốc tương tự, cũng không thể chữa khỏi bệnh cho Tiết Thần Văn.
Mọi manh mối cho thấy, hình như do Tiết Thần Văn quá nóng lòng chữa bệnh, đã tự mình mua những loại thuốc này trên thị trường chợ đen.
Do không có bằng chứng đầu độc, Tiết Thần Văn qua đời, vụ án mạng cũng khép lại.
“Gần khu vực mái che sân bóng bàn bị sập, chúng tôi tìm thấy một bức vẽ con chuồn chuồn rất đơn giản.” Ngô Triển nói: “Trông như thể một đứa trẻ nào đó đã vẽ lên đó.”
Nhưng bức vẽ đơn giản đó không được coi là manh mối, bởi vì ở nơi hoang vắng như vậy, loại hình vẽ này quá nhiều.
Ngô Triển nói: “Tiết Thần Văn đã chết nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến ông ta, tôi vẫn nhớ rõ đôi mắt của ông ta, từ bi, hiền lành, thiện lương, đơn thuần.”
Cái tên Tiết Thần Văn được nhắc đến một cách đầy đủ, ký ức của Trần Tranh cũng dần dần hiện rõ. Anh cũng đã từng gặp Tiết Thần Văn, đó là một người đàn ông nho nhã, nhìn qua có vẻ yếu đuối, khi nói chuyện với cảnh sát rất nhỏ nhẹ, ngay cả khi khai nhận tội ác, cảm xúc của ông ta cũng rất bình tĩnh.
Việc ông ta nhận tội khiến rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, bởi vì ông ta là người tốt được mọi người công nhận, hết lòng vì học sinh, sao có thể ra tay tàn độc với hai đứa trẻ? Lời khai của ông ta là do chúng ngỗ ngược, không tôn trọng giáo viên, ông ta nhất thời nóng giận nên mới gây ra hậu quả đáng tiếc, hối hận cũng đã muộn.
Lời khai của nghi phạm hoàn chỉnh, vật chứng cũng đầy đủ, điều duy nhất còn lưu lại trong lòng Ngô Triển chính là ánh mắt của Tiết Thần Văn. Là một cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm, ông cảm thấy một tên ác ma thực sự không nên có ánh mắt như vậy.
Thời gian trôi qua, Tiết Thần Văn dần bị lãng quên. Ba năm trước, ở thành phố Nam Sơn xảy ra một vụ án tưởng chừng như không liên quan gì đến vụ án trường Nam Khê. Hai công nhân bị sát hại, cảnh sát đã tiến hành điều tra, thu thập thông tin xung quanh họ, manh mối cho thấy đây là một vụ án giết người ngẫu nhiên. Ngô Triển nhìn thấy bức tranh côn trùng quen thuộc tại hiện trường, nhưng lần này không phải là chuồn chuồn, mà là một con ve sầu.
Trần Tranh hít sâu một hơi: “Ý ông là hung thủ trong vụ án năm đó là người khác?”
Ngô Triển lắc đầu, ánh mắt mệt mỏi, sau đó đưa điện thoại cho Trần Tranh. Trên màn hình là một bức ảnh, một bức vẽ côn trùng đơn giản, một con kiến.
Ngô Triển nói: “Trình Xúc và mọi người không để ý, trên một cây cột ở tầng sáu của tiệm massage chân có bức vẽ này, còn rất mới, rõ ràng là mới được vẽ gần đây.”
Một dòng điện chạy dọc sống lưng Trần Tranh, lao thẳng lên não anh: “Ông nghi ngờ vụ án lần này có liên quan đến vụ án trường Nam Khê năm đó và vụ án ba năm trước?”
Ngô Triển cất điện thoại, nắm chặt tay, khẽ đập vào trán: “Tôi không biết liệu những bức vẽ côn trùng này có phải là trùng hợp hay không, nhưng Tiết Thần Văn tuy rằng đã nhận tội, nhưng giết người thì thực sự không phù hợp với bản chất của ông ta.”
Trần Tranh bình tĩnh lại: “Vụ án trường Nam Khê năm đó, một khi hung thủ bị bắt, chắc chắn sẽ bị kết án tử hình. Nếu hung thủ là người khác, vậy mối quan hệ giữa người đó và Tiết Thần Văn hẳn phải rất thân thiết, chỉ có như vậy ông ta mới bằng lòng chết thay cho hung thủ. Nếu là bị ép buộc… Phó cục trưởng Ngô, trong ấn tượng của ông, Tiết Thần Văn có giống như bị ép buộc không?”
Ngô Triển lắc đầu: “Nếu là thay người khác nhận tội, tôi cảm thấy ông ta là tự nguyện, không hề giống như bị ép buộc.”
Trần Tranh suy nghĩ một lúc: “Điều này cũng không hợp lý. Tôi nhớ chúng ta đã điều tra vụ án đó rất vất vả, lúc đó điều kiện còn hạn chế, ông ta cũng có đủ thời gian để xóa bỏ chứng cứ. Nếu không phải ông ta nhanh chóng nhận tội, vụ án này có thể đã bị kéo dài, trở thành vụ án tồn đọng chưa phá được.”
Ngô Triển nói: “Vụ án của hai công nhân kia đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ.”
Trần Tranh rối bời: “Hung thủ thực sự chưa sa lưới, nhiều năm sau lại ra tay, hơn nữa còn để lại “chữ ký”, tại sao lại cách nhau một khoảng thời gian dài như vậy?”
Ngô Triển nói: “Không, nếu như suy đoán đáng sợ này là sự thật, vậy thì số người hắn ta giết có thể không chỉ những người chúng ta biết. Vẽ tranh côn trùng rất phổ biến, ai cũng có thể vẽ, hơn nữa dù là bức vẽ ở sân bóng bàn hay ở tiệm massage chân gì cũng đều không phải vẽ trực tiếp gần thi thể, đều cách một khoảng nhất định, bình thường khi khám nghiệm hiện trường sẽ không để ý. Tôi chỉ là canh cánh trong lòng vụ án trường Nam Khê năm đó, cho nên mới để ý đến bức tường gần đó.”
Trần Tranh im lặng một lúc: “Vậy nên ông mới đích thân đến bệnh viện, muốn từ miệng mẹ của nạn nhân moi được chút thông tin gì đó. Vậy tiếp theo đội trọng án nên hành động như thế nào?”
Ngô Triển thở dài: “Tạm thời cứ theo hướng điều tra của Trình Xúc, Tiết Thần Văn đã chết nhiều năm như vậy rồi, đã sớm mang theo bí mật xuống mồ. Những vụ án này có phải là do cùng một người gây ra hay không, nói cho cùng cũng chỉ là suy đoán của riêng tôi, không thể để nó ảnh hưởng đến quá trình điều tra bình thường được.”
Trần Tranh quay đầu: “Vậy… Phó cục trưởng Ngô, ông tìm tôi…”
Ngô Triển đột nhiên chuyển chủ đề: “Đội trưởng Trần, tôi nghe Trình Xúc nói, lần này hai người đến đây là để truy tìm một manh mối nào đó. Có thể cho tôi biết, đó là manh mối gì không?”
Môi Trần Tranh mấp máy, nhưng không trả lời ngay. Không phải anh không tin tưởng vị cảnh sát lão làng tận tụy nhiều năm này, mà là thông tin về “Lượng Thiên Xích” ở Sở công an tỉnh cũng không phải muốn công khai là được. Anh và Minh Hàn hành động đều do Đường Hiểu Lý bảo lãnh, anh làm sao có thể tùy tiện nói ra.
“Không thể nói, đúng không?” Ngô Triển gật đầu: “Tôi hiểu, tôi không phải muốn dò hỏi bí mật của đội cơ động, về kỷ luật tôi vẫn hiểu. Chỉ là, tôi nghĩ đến một số khả năng không tốt lắm, hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều rồi, cậu nghe thử xem.”
Mí mắt Trần Tranh giật giật.
“Vụ án trường Nam Khê năm đó, Minh Hàn có công lao, lúc đó chúng tôi hoàn toàn không chú ý đến Tiết Thần Văn, là cậu ấy đã dẫn chúng tôi hướng tới chỗ Tiết Thần Văn.” Ngô Triển nói: “Cậu làm trong ngành hình sự nhiều năm như vậy, nhất định biết, có đôi khi không tìm được hung thủ là bởi vì người này căn bản không nằm trong tầm ngắm của chúng ta. Một khi chúng ta để mắt đến hắn ta, tìm được chứng cứ chỉ là chuyện sớm muộn. Nói cách khác, nếu không có Minh Hàn, sau này chúng tôi nhất định cũng sẽ điều tra đến Tiết Thần Văn, nhưng thời gian sẽ tự động xóa bỏ chứng cứ, muốn ông ta nhận tội sẽ không đơn giản như vậy.”
Trần Tranh nghiêm túc nhìn về phía trước, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Tiết Thần Văn nhận tội không phải bị ép buộc, mà là tự nguyện, ông ta đang bảo vệ một ai đó. Ngược lại, Tiết Thần Văn đối với hung thủ cũng là một người rất quan trọng. Sau khi Tiết Thần Văn chết, hắn ta có hận Minh Hàn không? Tôi nghĩ là có.” Ngô Triển nói tiếp: “Điều khiến tôi canh cánh trong lòng chính là, hai người vừa đến thành phố Nam Sơn, thì vụ án liền xảy ra. Tôi không biết hai người đến đây điều tra chuyện gì, cũng không biết người ẩn nấp trong bóng tối có ý định nhắm vào Minh Hàn hay không, nhưng đội trưởng Trần, cậu và Minh Hàn đều phải cẩn thận.”
Trần Tranh nghiêm túc nói: “Cảm ơn ông đã nhắc nhở, tôi sẽ quay lại bàn bạc với Minh Hàn. Ngoài ra, vụ án ba năm trước ông có thể cho tôi biết chi tiết được không?”
Ngô Triển nói: “Quay về Sở, tôi sẽ cho cậu xem hồ sơ vụ án.”
Minh Hàn vẫn còn ở thị trấn Hòe Lý. Mặt trời đã lặn, không ít người trồng rau đã trở về nhà, cũng có một số người tụ tập ở chợ đầu mối chơi bài, đánh cờ, trò chuyện rôm rả. Minh Hàn quan sát một lúc, nhắm vào mấy người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tuy rằng không còn trẻ, nhưng tinh thần rất minh mẫn, đang khoe khoang về bản lĩnh thời trẻ, bia rượu vào người, mặt mày càng thêm đỏ.
Những người này đều là ông chủ nhỏ, có thể trong mắt người thành phố, bọn họ thô kệch quê mùa, nhưng bên ngoài chợ đầu mối là những chiếc xe hơi sang trọng của bọn họ, trên cổ tay đeo đồng hồ, dây chuyền vàng.
Minh Hàn tiến lại gần, làm khán giả một lúc, rồi hỏi: “Ông chủ Tôn, trước đây ông từng hợp tác với La Ứng Cường à?”
Hôm nay, những người giao hàng từ trong thành phố đã mang tin tức La Ứng Cường bị giết về, chủ đề bàn tán của mọi người đương nhiên là xoay quanh La Ứng Cường. Lúc trước La Ứng Cường từng đích thân đến thị trấn Hòe Lý bàn chuyện làm ăn, những người trồng rau lớn tuổi cơ bản đều từng tiếp xúc với ông ta. Ông chủ Tôn này chính là một trong số đó, chỉ nghe ông ta đắc ý nói: “Hừ, cậu là người trẻ tuổi không hiểu chuyện rồi, cái gì gọi là từng hợp tác với La Ứng Cường? Năm đó ông ta nghèo rớt mồng tơi, chỉ có mỗi cái mồm đi khắp nơi nhận anh nhận em. Cậu đừng thấy ông ta sau này thành ông chủ lớn, trước kia ở cái đất này, ông ta phải năn nỉ tôi hợp tác làm ăn đấy!”
“Ồ ồ ồ…” Mọi người cười ồ lên.
Minh Hàn tiếp tục hỏi: “Ông ta năn nỉ như thế nào?”
Trước mặt ông chủ Tôn là một đống chai rượu, tuy không say, nhưng rất hứng thú nói chuyện: “Năn nỉ chúng tôi bán rau giá rẻ cho ông ta chứ sao! Ông ta không có tiền, tay không đến lấy rau. Nếu không phải thấy thái độ ông ta tốt, là người thật thà, lại có người anh em bảo lãnh, thì làm gì có chuyện tốt như vậy? Cho nên nói, ông ta có được thành công như ngày hôm nay, đều phải cảm ơn những người như chúng tôi!”
Minh Hàn hỏi: “Người anh em? Anh em nào?”
Ông chủ Tôn ghét bỏ Minh Hàn phiền phức, phẩy tay, không kiên nhẫn: “Tôi đang nói, cậu đừng có ngắt lời!”
Minh Hàn mỉm cười, kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ đến: “Được rồi, tôi nghe đây, không ngắt lời nữa.”
Ông chủ Tôn nhìn thấy người to lớn như vậy, lại ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu nhỏ, đột nhiên bật cười, cúi đầu nói: “Haizzz, nói cũng phải, cậu trông giống La Ứng Cường thật đấy, năm đó ông ta cũng ngồi như vậy, năn nỉ chúng tôi cho ông ta thiếu nợ lấy hàng!”
Ông chủ Tôn hồi tưởng lại, cảm thán bản thân thật sự là người tốt.
Nhà nhà ở thị trấn Hòe Lý đều trồng rau, mấy chục năm qua, có người thuê thêm công nhân bên ngoài, dần dần trở thành hộ trồng rau lớn, có người thì số rau trồng được trên mảnh đất nhỏ của mình ngoài việc đủ ăn, chỉ đủ gánh ra ngoài chợ bán. Hộ trồng rau lớn sẽ thu mua rau từ những hộ nhỏ lẻ, chở vào thành phố bán.
Lúc đó, thị trường ở thị trấn Hòe Lý rất hỗn loạn, hộ trồng rau với hộ trồng rau, thương lái với thương lái, hộ trồng rau với thương lái đều cạnh tranh lẫn nhau. Hộ trồng rau lớn tuy rằng có vẻ ngoài oai phong ở trong trấn, nhưng khi vào đến thành phố, lại bị thương lái ép giá, chi phí vận chuyển cũng rất lớn, thực tế chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Dần dần, có những thương lái trực tiếp đến thị trấn Hòe Lý thu mua rau, những người này rất tinh ranh và có mối lái, xe tải nối đuôi nhau đến, ép giá rau của nông dân xuống rất thấp. Nhưng mọi người tính toán, tuy rằng giá bán lẻ giảm đi rất nhiều, nhưng bọn họ không cần phải lo lắng về đầu ra, không tốn chi phí vận chuyển, chỉ cần giao rau đến chợ đầu mối là có tiền.
Hộ trồng rau lớn nhỏ đều rất vui mừng, sôi nổi ký hợp đồng với thương lái, sau đó thuê thêm công nhân, mở rộng diện tích canh tác, mong muốn trồng được nhiều rau hơn.
Một số người trồng rau đã quen biết La Ứng Cường từ trước, lúc ông ta kinh doanh quán ăn nhỏ lẻ, để có thể mua được rau với giá rẻ nhất, ông ta thường dậy từ sớm tinh mơ, chạy xe máy đi mua hàng, trông thật tội nghiệp. Người trồng rau thương tình, có thể cho thêm thì cho thêm. Lúc đó, có một hộ trồng rau lớn tên là Tùy Ninh, là người giàu có nhất thị trấn Hòe Lý, đất đai do đời trước để lại rất rộng, ông ta lại từng học đại học chuyên ngành nông nghiệp, rất đúng chuyên môn, rau trồng được vừa nhiều vừa đẹp.
Lúc đó, khi thương lái vừa mới đến thu mua rau, phần lớn những người trồng rau đều tỏ ra do dự, không ai chịu giảm giá, Tùy Ninh là người đầu tiên dám làm, kiếm được bộn tiền, những người khác mới học theo.
Bởi vì ông ta đã giúp các thương lái mở rộng thị trường, nên bọn họ rất tôn trọng ông ta, kênh phân phối, giá cả đều dành cho ông ta ưu tiên nhất. Có lẽ Tùy Ninh là người thích giúp đỡ người khác, thấy La Ứng Cường vất vả mưu sinh, đã cho ông ta vay tiền mở quán. La Ứng Cường cũng rất nhanh nhạy, nhìn thấy cơ hội kinh doanh ở thị trấn Hòe Lý, muốn mở một sạp rau ở khu dân cư của mình, như vậy sẽ nhàn nhã hơn là ngày nào cũng phải chạy xe bán hàng rong.
Nhưng vốn liếng của ông ta không nhiều, chỉ có thể mở một sạp rau nhỏ. Ở thành phố Nam Sơn, những sạp rau ở khu dân cư nhiều như nấm sau mưa, cơ bản đều là lấy rau từ thương lái, chứ không trực tiếp lấy từ người trồng rau. Người trồng rau đã quen bán với số lượng lớn, cũng không thèm để ý đến số lượng ít ỏi của ông ta. Chỉ có Tùy Ninh là đồng ý cung cấp hàng cho ông ta với giá rẻ, hơn nữa không yêu cầu phải trả tiền trước, một tuần thanh toán một lần là được.
Mọi người đều cho rằng La Ứng Cường đã gặp được quý nhân, sự thật đúng là như vậy, La Ứng Cường không chỉ có nguồn hàng ổn định, mà còn không phải chịu áp lực về vốn. Giá ông ta nhập hàng từ chỗ Tùy Ninh cũng thấp hơn rất nhiều so với giá những người bán rau khác trong thành phố lấy từ thương lái, cho nên ông ta cũng định giá bán thấp, rất nhanh đã tích lũy được vốn để mở rộng kinh doanh. Bên cạnh đó, quán ăn nhỏ của ông ta vẫn tiếp tục hoạt động, chủ yếu đều là do Đỗ Phương Phỉ, vợ ông ta quản lý. Vợ chồng đều là người cần cù, tiền bạc ngày càng rủng rỉnh.
La Ứng Cường không cam tâm với hiện trạng, sạp rau nhỏ bé đã không còn thỏa mãn được ông ta nữa, ông ta cũng muốn làm thương lái. Lúc đó, thị trấn Hòe Lý vẫn còn là thời kỳ “quần hùng tranh bá”, người trồng rau cạnh tranh với người trồng rau, thương lái cạnh tranh với thương lái, người trồng rau cạnh tranh với thương lái. Vốn liếng của La Ứng Cường không đủ để ông ta cạnh tranh với đối thủ, nhưng ông ta lại đưa ra một ý tưởng viển vông, muốn lấy rau từ người trồng rau trước, sau đó mới thanh toán, hứa hẹn sẽ khiến họ kiếm được nhiều tiền hơn trước.
Ai mà tin lời ông ta nói? Người trồng rau đều là người thực tế, giao hàng mà không đưa tiền, chỉ có kẻ ngốc mới làm! Cho dù La Ứng Cường có nói năng ngon ngọt thế nào, người trồng rau cũng không tin tưởng ông ta.
Lúc này, Tùy Ninh lại một lần nữa đứng ra, bảo lãnh cho La Ứng Cường, nếu như mọi người không nhận được tiền, ông ta sẽ tự bỏ tiền túi ra bồi thường. Ông ta vừa nói như vậy, người trồng rau liền do dự, dù sao ông ta cũng là người được cả thị trấn công nhận là người ngay thẳng, có tiền lại có tầm nhìn, đi theo ông ta chắc chắn không sai.
Vì vậy, lần sau khi La Ứng Cường đến cầu xin mọi người cung cấp rau, ông chủ Tôn và những người khác đã đồng ý với tâm lý thử xem sao, nhưng mọi người vẫn còn nghi ngờ, mỗi nhà đều không xuất hàng nhiều, lỡ có lỗ thì cũng không sao. Không ngờ La Ứng Cường thực sự có bản lĩnh, bán rau với giá cao hơn, hơn nữa rất nhanh đã thanh toán tiền hàng.
Dần dần, ngày càng có nhiều người trồng rau hợp tác với La Ứng Cường, ông ta không giống những thương lái khác, những thương lái kia tuy có kênh phân phối và phương tiện vận chuyển bài bản, có thể khiến người trồng rau dễ dàng kiếm được tiền, nhưng La Ứng Cường ngoài tiền ra, còn cùng người trồng rau vẽ ra tương lai, thành khẩn nói về kế hoạch của mình, dự định một ngày nào đó sẽ có siêu thị, cửa hàng của riêng mình, phân loại rau củ một cách tỉ mỉ hơn, không chỉ cung cấp cho thành phố Nam Sơn, mà còn hướng đến các thành phố khác của tỉnh Hàm, xây dựng cơ sở trồng rau…
Ông ta là một người rất có sức hút, ông chủ Tôn tặc lưỡi, thừa nhận bản thân rất nể phục La Ứng Cường, sau này cũng hiểu tại sao Tùy Ninh lại giúp đỡ La Ứng Cường, Tùy Ninh đang đầu tư vào con người này.
Những chuyện xảy ra sau đó, Minh Hàn là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Nam Sơn, cũng biết sơ lược. Sau khi La Ứng Cường thâu tóm được thị trường thị trấn Hòe Lý, tiền bạc của ông ta như quả cầu tuyết, ông ta cũng thực hiện đúng như lời hứa với người trồng rau, mở siêu thị, cửa hàng, khách sạn, trở thành ngôi sao kinh doanh của thành phố Nam Sơn.
“Vậy… ông chủ Tùy bây giờ…” Minh Hàn hỏi.
Hết chương 83.