Chương 83: Mục Sư
Chu Kỳ An im lặng: “Tôi xin thay mặt trưởng thôn cảm ơn anh.”
Thẩm Tri Ngật thản nhiên: “Tặng người hoa hồng, tay lưu hương thơm.”
Không ngoài dự đoán, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Chu Kỳ An liếc mắt, quái vật da người không đuổi theo ra ngoài, xem ra Ứng Vũ và cô giáo đã giải quyết được nó. Thứ này sau khi mất đi khả năng ngụy trang, hai đánh một không chột cũng què, không đủ gây sợ hãi.
Ngoại trừ thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ, toàn bộ thành viên còn sống đã hoàn thành nhiệm vụ lấy mẫu.
Khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi, lúc này dường như không ai bất mãn với việc Từ Côi che giấu thông tin nữa. Kết cục tốt đẹp là được, người chơi đều ích kỷ, chỉ cần người chết không phải là mình thì sao cũng được.
Chỉ là, không biết sau khi tế đàn bị phá hủy, lợi hay hại chiếm tỷ lệ lớn hơn mà thôi.
Chu Kỳ An thản nhiên: “Tất cả đều là lỗi của nhân viên công tác.”
Ai bảo bọn họ nắm giữ thông tin có hạn.
Không biết mình cưới phải nồi cơm điện thì thôi đi, giờ còn không rõ giới tính cụ thể của người chơi, trách ai bây giờ?
Tự trách bản thân mình đi.
Âm thanh thông báo của hệ thống đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đồng loạt im lặng, Từ Côi cũng một lần nữa khôi phục lại dáng ngồi của một quý cô.
“Nhiệm vụ chính tuyến – Lấy mẫu đã hoàn thành.”
“Vui lòng nhanh chóng đến chỗ đội trưởng phụ trách là cô Thân để chế tạo nước thánh.”
Vài thôn dân đầu tiên chạy ra là do bị vụ nổ văng ra ngoài, hiện tại những người còn lại mới lần lượt chạy ra.
Thôn Phong Thủy có vài trăm người, mặt nạ trên mặt bọn họ còn chưa kịp tháo xuống, trên người liên tục rơi xuống vụn xương từ nhà thờ bị sập.
“Về thôn thôi.” Thẩm Tri Ngật đột nhiên lên tiếng, thờ ơ liếc mắt nhìn về phía thôn xóm.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn dường như lướt qua non xanh nước biếc, nhìn về phía xa hơn, một lúc sau mới nói: “Cô Thân thanh lịch ưu nhã của chúng ta, hẳn là sắp trở về rồi.”
………..
Trên con đường núi gập ghềnh, bùn đất sau cơn mưa tụ lại một chỗ, nếu không cẩn thận sẽ giẫm phải ngay.
Hôm nay Cô Thân vẫn nhanh nhẹn như thường.
Chỉ là, khuôn mặt xinh đẹp giống con người kia có chút u ám.
Sau khi không tìm thấy dân làng mất tích ở phía sau núi, cô ta phát hiện một chuỗi dấu chân lộn xộn ở cổng làng, men theo con đường đó, cuối cùng đến được làng Vĩnh Khê.
Từ đây đến làng Vĩnh Khê xe chỉ có thể đi được một nửa quãng đường, lúc đưa người chơi đến đều phải đi bộ, cô ta cũng không thể không dựa vào đôi chân của mình để đi qua.
May mà cuối cùng cũng tìm thấy những người dân làng mất tích.
Nhưng chân cũng sắp gãy luôn rồi!
“Đừng để tôi biết chuyện gì đã xảy ra, còn muốn đùa tôi nữa à…” Khuôn mặt của Cô Thân thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng sâu trong sự tàn nhẫn đó lại ẩn giấu một chút kiêng dè.
Lúc cô tìm thấy dân làng, những người này gần như sắp bị dọa đến phát điên.
Làng Vĩnh Khê không có ma.
Nhưng trong lòng những người này thì có.
Hầu như tất cả bọn họ đều từng tham gia vào cuộc xét xử Nữ Vu năm đó, đột nhiên phát hiện mình bị mắc kẹt ở làng Vĩnh Khê, phản ứng đầu tiên chính là mình đã đắc tội với Thánh nữ, thế là bị dọa đến mức phát điên.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Để tránh bọn họ chạy loạn, giống như Người đầu trâu, Cô Thân cũng mang theo dây xích bên người, chỉ có thể vừa đi vừa xích người lại.
Nghe thôn dân kinh hoàng lặp đi lặp lại, cô lặng lẽ suy nghĩ nguyên nhân bọn họ chạy đến làng Vĩnh Khê.
“Trong nhóm người chơi này, có người có khả năng sở hữu kỹ năng đặc thù thuộc loại điều khiển ý niệm.”
Cô Thân từng thấy người chơi sử dụng kỹ năng tương tự, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Có thể khẳng định là, người chơi khiến thôn dân đến làng Vĩnh Khê và người khiến bọn trẻ biến mất là cùng một người.
Trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Thẩm Tri Ngật lúc nói muốn dạy bọn trẻ đọc sách.
“Đáng chết.” Cô Thân đã nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn cách để giết chết đối phương.
Thế nhưng dần dần.
Ánh mắt của cô đã thay đổi.
Cô Thân kinh ngạc phát hiện, mỗi lần nhớ đến người đàn ông đó, khuôn mặt trong ký ức lại không ngừng thay đổi.
Từ cảm giác nho nhã của một người đọc sách, khí chất dần trở nên lạnh lùng, cuối cùng là cực độ băng giá. Giống như bức ảnh thờ đặt riêng trên bàn thờ, càng nhìn càng kỳ quái, khuôn mặt mơ hồ, chỉ có đôi mắt lạnh lùng là ngày càng rõ ràng.
Cách bức tường ký ức của bộ não, đôi mắt kia dường như đang nhìn chằm chằm vào cô.
“A!” Cô Thân biến sắc, vậy mà lại kêu lên một tiếng.
Khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác khác thường chợt lóe lên rồi biến mất, cô như bị yểm bùa, không hiểu sao lại quay về phán đoán ban đầu: Là một người chơi sở hữu kỹ năng điều khiển ý niệm đặc thù.
Gió núi thổi qua, Cô Thân kéo dây xích trong tay, giục dân làng đi nhanh một chút.
Vượt núi băng rừng, ngôi làng phía trước yên tĩnh nằm giữa rừng cây.
Nhìn thấy bia đá ở cổng thôn, Cô Thân buông lỏng dây xích, trong lòng không khỏi chửi thề một tiếng.
Nhân viên công tác nào lại ném NPC lung tung trong phó bản chứ?
Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Cô Thân khẽ động mũi, nhân viên công tác luôn nhạy cảm với mùi máu tươi.
Suy đoán có lẽ có người chơi đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm, một lần nữa cô lại trở nên thanh lịch, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, bước vào trong thôn.
“Thánh nữ! Xin Thánh nữ thứ tội!” Tiếng cầu xin kinh hoàng vang lên từ phía trước, dân làng đang nghi ngờ liệu có phải nhà thờ mà mục sư xây dựng đã mất hiệu lực, Thánh nữ đã trở lại trạng thái Nữ Vu hung ác trước khi được thanh tẩy hay không.
Bọn họ khiêng đồng hương bị thương chạy trốn trong hỗn loạn, làn da từ trắng như tuyết biến thành trắng bệch, trên mặt ngập tràn kinh hoàng cầu xin trời cao tha thứ.
Xa xa phía sau núi ẩn hiện làn sương mù kỳ dị cuồn cuộn, xen lẫn vài tia khí đen hình nấm bốc lên bầu trời.
“Ưm, ưm.” Có lẽ là tức giận đến mức nói năng lộn xộn, trưởng thôn chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra vài âm tiết, dùng tay ra hiệu.
Hai chữ “Thánh nữ” đã kích thích mấy tên dân làng vừa bị đưa về từ làng Vĩnh Khê, lập tức lại kêu gào: “Nữ Vu chết là đáng đời, không liên quan đến chúng tôi… Là trưởng làng muốn giết cô, đừng giết tôi…”
Trong nháy mắt, toàn bộ ngôi làng có thể dùng ba cụm từ để hình dung: Kẻ bị thương, người hóa điên, người bỏ mạng.
“Cô Thân!” Giữa cơn khủng hoảng tột độ, một giọng nói trong trẻo hoàn toàn khác vang lên.
Chàng trai trẻ hớn hở chạy ngược gió, ngập tràn sức sống, phía sau cậu là đám đông thôn dân đang cầu xin Thánh nữ tha mạng chạy tán loạn như chim chóc.
Hai bên như thể đang sống trong hai không gian hoàn toàn trái ngược nhau.
Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Chu Kỳ An len lỏi qua đám đông, chạy thẳng về phía trước.
“Đã lấy mẫu nước thánh thành công!” Cậu như nhặt được bảo bối, ánh mắt sáng ngời nói: “Nhanh giúp chúng tôi gia công một chút đi.”
“…”
Trong vòng ba mươi giây lặng ngắt như tờ, biểu cảm của Cô Thân dần dần trở nên méo mó.
Ít nhất, cô muốn đập nát cả cái bình thủy tinh đựng mẫu và đầu của chàng trai trước mắt này ba ngàn lần.
Cô Thân nắm chặt tay, lòng bàn tay bị dây xích siết chặt đến mức để lại vết hằn.
Thậm chí cô còn nghi ngờ là đối phương cố tình chạy đến với vẻ mặt vui vẻ như vậy, lắc lư cái bình thủy tinh mong manh trước mặt cô như thế chính là muốn chọc giận cô.
Phá hủy đạo cụ nhiệm vụ của người chơi, người chơi sẽ nhận được bồi thường của trò chơi, còn cô sẽ phải đối mặt với hình phạt khủng khiếp.
“Vất, vả, rồi.” Cô Thân cười gượng gạo, giọng nói dịu dàng đến mức nhỏ giọt: “Có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”
Chu Kỳ An trên mặt mang theo vài phần ngây thơ: “Tôi không biết.”
“Trưởng thôn dẫn chúng tôi tiến hành nghi thức cầu phúc lần thứ hai, sau đó nhà thờ nổ tung.” Cậu do dự một chút, đề nghị: “Hay là để trưởng thôn tự kiểm điểm đi.”
“…” Cô Thân sắp không nhịn được nữa rồi.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nghi thức hôm nay chắc chắn đã bị phá hủy.
Từ lúc ở suối nước nóng, cậu đã luôn trong trạng thái căng thẳng, lúc trước lại xông lên phía trước lấy mẫu, lúc này cảm giác mệt mỏi ập đến không thể kìm nén được.
Chu Kỳ An cũng không đợi Cô Thân chế tạo xong nước thánh, vậy mà lại trực tiếp quay người bỏ đi, trước khi đi còn nói với Khấu Đà: “Nhớ lấy đồ.”
Sau khi xoay người, cảm giác thoải mái khi đối mặt với Cô Thân hoàn toàn biến mất, đôi mắt hơi ẩn sau mái tóc dày lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cô gái trẻ nhíu mày: “Thứ quan trọng đến mức liều mạng mang về, anh ta cứ thế ném cho chúng ta à?”
Khấu Đà nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Chu Kỳ An không nói gì.
Giao dịch với người này, phải giữ ít nhất một trăm cái tâm nhãn.
…………
Bước chân không ngừng đi về phía sân viện.
Từ khi biết được đây là nơi ở cũ của Thánh nữ, Chu Kỳ An luôn cảm thấy ban ngày cũng có âm phong thổi qua.
Cảm giác này thật sự rất thoải mái!
Cậu là một trong những người ở gần tế đàn, làn da bị bỏng rát lúc tế đàn nổ tung, đến bây giờ vẫn còn đau âm ỉ.
May mà sân viện này đủ mát mẻ, cảm giác khó chịu đã giảm bớt rất nhiều.
Trong tay Chu Kỳ An xuất hiện thêm một lọ nhỏ, sáng nay đã giữ lại một ít thuốc cho dân làng, bây giờ vừa vặn có thể dùng đến.
Khi ngón tay linh hoạt cởi cúc áo, cậu dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên.
Thẩm Tri Ngật đã đi theo sau, hắn đang đứng bên ngoài sân.
Gió thổi vào, chiếc áo sơ mi phồng lên, lộ ra làn da mỏng manh hơi ửng đỏ bên dưới.
Thẩm Tri Ngật rất tự nhiên nhận lấy lọ thuốc trong tay cậu: “Để tôi giúp em.”
Không có mắt sau lưng, quả thật không nhìn thấy vết thương nặng nhẹ ra sao,
Chu Kỳ An không từ chối.
Có lẽ là ánh mắt của Thẩm Tri Ngật lúc này sâu hơn bình thường, bên trong dường như ẩn giấu điều gì đó, Chu Kỳ An không cởi áo sơ mi ra hoàn toàn.
Cậu chỉ cởi ra phần lớn cúc áo phía trước, tay áo vẫn mặc trên người, để lộ phần lưng cho đến eo. Như vậy chỉ cần hơi cử động cánh tay, áo sơ mi sẽ trở lại như cũ.
“Nhanh lên.” Chu Kỳ An khẽ thúc giục.
Nào biết tròng mắt màu xám trắng phía sau đột nhiên co rút lại, như thể bị kích thích sâu hơn.
Ánh mắt lướt qua gò má trắng bệch của Chu Kỳ An, dục vọng trong mắt hơi giảm bớt, Thẩm Tri Ngật nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
Sức mạnh của con người và quái vật khác biệt một trời một vực, nhưng Chu Kỳ An trời sinh có sức bền bỉ cực kỳ tốt.
Trong quá trình giằng co, cho dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần ăn một bữa cơm, chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy, đối phương lại trở nên tràn đầy năng lượng.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sức sống mãnh liệt mà loài người sở hữu.
“Tại sao lại đưa nước thánh cho người khác?”
Chu Kỳ An đang chờ thuốc hấp thụ vào lưng, khẽ nheo mắt nói: “Đã có nước thánh trừ tà, bước tiếp theo chính là tìm cọc gỗ bị nguyền rủa. Đối với những công việc bắt buộc phải hoàn thành, tôi không làm thì người khác cũng sẽ làm, sao không giao cho Khấu Đà?”
“…”
“Còn tôi, phải nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn tinh thần suy nghĩ về vấn đề của Mục sư.”
Nghe nói Mục sư đang theo dõi ngôi làng, phải đề phòng đối phương ra tay trong bóng tối.
Chu Kỳ An mặc lại áo sơ mi, xoay người nhìn Thẩm Tri Ngật: “Cái này, gọi là phân công lao động.”
Cậu phụ trách suy nghĩ, người khác phụ trách làm.
Kiến thức văn hóa của Thẩm Tri Ngật rất hạn hẹp, hỏi hắn về kiến thức quái vật, hắn có thể nói vanh vách, nhưng những phương diện khác, thì trống rỗng như đồng bằng.
Cho dù là vậy, hắn cũng không phải là người mù chữ.
“Tôi nhớ, phân công lao động là sự phủ định triệt để chế độ bóc lột.”
Tóc Chu Kỳ An bị gió thổi dựng lên, ậm ừ nói: “Vậy sao?”
“…”
……….
Theo nguyên tắc phân công lao động, Chu Kỳ An quay về nằm ngủ một giấc.
Trong mơ luôn có một bóng đen, cái bóng xuất hiện trong làn sương mù ở nhà thờ lúc trước cứ lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng lại trùng khớp với khuôn mặt của Mục Thiên Bạch.
Trước đó, sau khi Chu Kỳ An rời đi, Thẩm Tri Ngật nhìn bầu trời, tử khí càng thêm nồng đậm, có nghĩa là phó bản sẽ sớm bước vào một bước ngoặt biến đổi.
Ánh mắt Thẩm Tri Ngật rơi xuống lòng bàn tay, hắn phát hiện sự kiên nhẫn của mình đã tốt hơn.
Ngoài bản thân trò chơi ra, không ai có thể nhìn thấu quy tắc trước, ngay cả một số quái vật cấp truyền thuyết.
Nhưng không phải là không có đường tắt, ví dụ như…
Giết sạch đồng đội cùng vào phó bản với Chu Kỳ An, tất nhiên, bản thân hắn cũng phải chết, coi như là tặng miễn phí một túi kinh nghiệm.
Nhưng mà, mấy ngày nay hắn đã không còn suy nghĩ về việc này rồi.
“Sống trong xã hội loài người một thời gian, cuối cùng… mình cũng có chút sức mạnh của nhân tính rồi sao?”
………..
Nếu Chu Kỳ An biết Thẩm Tri Ngật gọi đây là sức mạnh của nhân tính, chắc chắn cậu sẽ mắng hắn là đồ mù chữ.
Sau đó nghiêm nghị nói cho đối phương biết, loại có mức độ thân thiết 100% như cậu, mới phù hợp với định nghĩa của từ ngữ liên quan.
Tiếc là cậu không biết.
Giấc ngủ này mê man rất lâu, cuối cùng, thứ đánh thức cậu chính là âm thanh thông báo của hệ thống:
[Gợi ý manh mối: Nước thánh đã được chế tạo xong.]
[Vui lòng nhanh chóng tìm ra nguồn gốc lời nguyền, sử dụng nước thánh tinh khiết để loại bỏ ảnh hưởng của lời nguyền, trả lại cho thôn Phong Thủy một bầu trời trong sáng, non xanh nước biếc.]
“Trả lại ông mày…” Chu Kỳ An lẩm bẩm một tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Lúc tỉnh dậy bên ngoài đã là hoàng hôn.
Thôn Phong Thủy rất hiếm khi có hoàng hôn tiêu chuẩn như vậy, thường thường chỉ là lướt nhẹ qua bầu trời, còn chưa kịp dừng lại thì màn đêm đã buông xuống.
Hoàng hôn hôm nay lại kéo dài rất lâu, sắc cam đỏ dị thường gần như bao trùm toàn bộ ngọn núi, bao gồm cả ngôi làng.
Người chơi tranh thủ khoảnh khắc hoàng hôn cuối cùng, quay về trước khi mặt trời lặn.
Trong sân đang nướng nấm.
Chu Kỳ An đã thức dậy, nhiệt tình vẫy tay: “Quay về rồi, mau lại ăn nào.”
Cô gái trẻ đi tới đầu tiên, thỏa mãn hít hà nước trong nấm, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, cô thấy đối phương tràn đầy năng lượng, tóc tai hơi rối bời, cộng thêm đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn thế nào cũng là vừa mới tỉnh ngủ không lâu.
Tất cả mọi người đồng thời im lặng.
Tên này trong khoảng thời gian biến mất, chẳng lẽ chỉ đang lười biếng thôi sao?
Chu Kỳ An đúng lúc hỏi: “Tìm thấy cọc gỗ chưa?”
Giọng điệu Khấu Đà lạnh nhạt: “Đã có manh mối, nhưng thông tin chưa đủ, cần phải kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh.”
Chu Kỳ An: “Vậy thì cố lên.”
“…”
Cô Thân vẫn đang ở nhà thờ kiểm tra tế đàn, chủ đề của người chơi dần chuyển sang vấn đề nghiêm túc, thảo luận về nguyên nhân cái chết của thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ.
Hắn ta chết quá yên lặng, một người chơi lão luyện giàu kinh nghiệm, trong trường hợp bình thường trước khi chết nhất định sẽ có giãy giụa, nhưng xung quanh suối nước nóng ngay cả vết máu cũng không nhìn thấy.
Trừ phi, hắn ta đã kích hoạt quy tắc tất sát, đến một cơ hội phản kháng cũng không có.
Mọi người cẩn thận nhớ lại những gì thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ đã làm trong ngày hôm nay, cuối cùng tổng kết được một số điều đặc biệt:
Khấu Đà nói, lúc nửa đêm, thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ ra sân đi vệ sinh, hắn ta không chạy đến nhà vệ sinh, mà giải quyết ngay trước cửa nhà, đối diện với cái cây.
Cô gái trẻ nói, trên đường đi đến suối nước nóng, đối phương đã vô tình giẫm phải phân động vật trên núi. Lúc đó cô cũng đã âm thầm giấu một ít chất bẩn, sau đó bôi lên tóc mai.
Cuối cùng chính là lúc vừa đến suối nước nóng, trưởng thôn đột nhiên tiến lại gần lên tiếng, thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ theo bản năng đẩy ông ta một cái. Lúc đó mọi người đều có mặt, có thể xác định là trưởng thôn không bị đẩy xuống nước, thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ phản ứng cực nhanh, kịp thời kéo ông ta lại.
Lượng thông tin không đủ, không ai có thể nói rõ cái nào là điều kiện dẫn đến cái chết.
Khấu Đà: “Tóm lại, sau này cố gắng tránh làm những việc này.”
Bữa tối mọi người đều ăn rất nhanh, sau khi giải quyết xong xuôi, quyết định phân tán ra ngoài tìm kiếm thông tin.
Dân làng vẫn đang dọn dẹp đống đổ nát của vụ nổ, trời cũng chưa tối lắm, khoảng thời gian này tương đối an toàn. Bây giờ bọn họ phải tranh thủ thời gian, nghĩ cách kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh, bổ sung lượng thông tin.
“Đi nhà thờ xem sao?” Ứng Vũ hiếm khi chủ động mời Thẩm Tri Ngật hợp tác.
Tế đàn bị nổ tung, có thể tưởng tượng được cơn giận của Thánh nữ, hiện tại nơi đó có thể nói là khu vực nguy hiểm cấp độ cao.
Nhưng trước tiên phải xác định cọc gỗ có ở đó hay không.
Thẩm Tri Ngật nhìn ánh hoàng hôn kéo dài khác thường trên bầu trời, không từ chối.
Khi phó bản biến đổi sâu hơn, thời tiết thường là thay đổi trực quan nhất, đặc biệt là những chấm đen dày đặc ẩn sau ánh hoàng hôn.
Trước khi ra ngoài, hắn nói với Chu Kỳ An: “Cẩn thận cô hồn dã quỷ.”
Chu Kỳ An gật đầu, lúc vào phó bản, đối phương đã nói nơi này có khả năng tồn tại lỗ hổng không gian.
Mọi người tản ra làm việc riêng.
Chu Kỳ An không tham gia vào đội ngũ khám phá nhà thờ.
Có Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ, thêm một người cũng không có ý nghĩa gì.
Năm phút sau, Chu Kỳ An một mình đi dạo trong làng.
Mỗi hộ gia đình ở thôn Phong Thủy đều cách nhau một khoảng không nhỏ, cậu chủ yếu là đi dọc theo con mương. Những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước giống như lỗ chân lông trên cơ thể người, có chức năng hô hấp nhất định, chỉ là, mỗi lần hấp thụ và thải ra đều là những thứ khác nhau.
Nhìn lâu, vậy mà sẽ bị choáng nước.
“Chậc.”
Đi dọc theo con mương gần như đã đi vòng quanh ngôi làng một vòng rưỡi, Chu Kỳ An trầm tư hai giây, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Cậu chọn một cái cây lớn gần đó, tay chân thoăn thoắt trèo lên.
Một con rắn độc ẩn nấp từ lâu, thè lưỡi tấn công bất ngờ, Chu Kỳ An phản ứng nhanh, nắm lấy cổ nó ném ra ngoài.
“Cái quái gì vậy? Còn không lợi hại bằng một sợi tóc của mẹ tao nữa.”
Cậu trèo lên chỗ cao nhất, từ xa có thể nhìn thấy góc nhọn màu trắng của nhà thờ, gần như toàn bộ thôn Phong Thủy được thu nhỏ trong tầm mắt.
Đứng trên một cành cây to lớn, Chu Kỳ An nhìn thật lâu, hai mắt dần híp lại: “Thì ra là thế.”
Tất cả các con mương đều chảy qua nhà trưởng thôn ở phía Tây, như thể nơi đó mới là cội nguồn của chúng.
Trong toàn bộ phó bản, người khiến cậu cảm thấy kỳ quái nhất, cũng chính là vị trưởng thôn này.
Từ một số chi tiết, Chu Kỳ An có thể khẳng định thái độ của trưởng thôn đối với Thánh nữ là sợ hãi nhiều hơn tôn kính, trong đó có thể còn xen lẫn một chút cảm giác chán ghét.
Lấy nơi ở cũ của Thánh nữ làm ví dụ, cỏ dại mọc um tùm, nếu thực sự tôn kính thì ít nhất cũng phải sửa sang lại một chút.
“Gừng càng già càng cay, lão già này nếu đã sợ Thánh nữ như vậy, tại sao còn muốn giúp cô ta chuyển sinh?”
Chu Kỳ An nhảy xuống khỏi cây, chậm rãi bước đi, chỉ cảm thấy dường như có một ý nghĩ sắp hình thành trong đầu, nhưng luôn thiếu một chút gì đó.
Lúc cậu đang chìm trong suy nghĩ thì trời đã tối hẳn.
Phong cảnh của cả ngôi làng như thể đã thay đổi chóng mặt, cảm giác tĩnh lặng đến đáng sợ lại ập đến.
Chu Kỳ An theo bản năng muốn quay về, nhưng vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã đi đến nhà trưởng thôn. Cho đến tận bây giờ, bức tường bị cháy đen vẫn còn tỏa ra mùi khét khó chịu.
Cậu nhớ đến ba điều kiện có khả năng khiến thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ mất mạng.
Lúc nghe thấy, kỳ thực cậu đã loại trừ hai điều đầu tiên.
Đi vệ sinh không đến nhà vệ sinh, chuyện này chắc chắn không phải chỉ có thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ làm, lúc Khấu Đà nhắc đến, bản thân hắn ta cũng có vẻ không được tự nhiên, rất có khả năng cũng đã từng làm như vậy.
Dù sao nhà vệ sinh cũng cách nhà gạch một đoạn, nửa đêm gà gáy mà nhịn không nổi, ai cũng sẽ không muốn đi xa.
Còn việc thứ hai, cô gái trẻ kia thậm chí còn cố tình làm bẩn tóc cũng không sao.
“Bởi vì đẩy trưởng thôn sao?”
Chu Kỳ An cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc ở suối nước nóng, mô phỏng động tác đưa tay ra của thành viên Hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ, trước đẩy người sau đó kéo về.
Bản thân cậu đã từng đá trưởng thôn, đánh trưởng thôn, đầu độc trưởng thôn, không có lý nào đối phương chỉ đẩy một cái mà…
Khoảnh khắc chạm vào bức tường, sắc mặt Chu Kỳ An đột nhiên thay đổi.
Lúc đó, có phải đối phương đã đẩy vào khối u thịt trên lưng trưởng thôn hay không?
Hơn nữa còn có thêm buff chủ động đưa tay ra.
Tiếc là lúc đó sương mù quá dày, cậu cũng không nhìn rõ lắm.
“Thánh nữ muốn mượn thân xác người ngoài để chuyển sinh, vậy mục sư thì sao?” Chu Kỳ An nhíu mày: “Trong thông tin về mục sư, dây rốn là từ khóa, nhìn như vậy cũng có liên quan đến việc chuyển sinh.”
Không được chạm vào mục sư, đây là vượt quá giới hạn, sẽ chết; càng không được cắt đứt dây rốn của mục sư, đây là điều cấm kỵ…
Cậu nuốt nước bọt, nảy ra một suy đoán đáng sợ.
Mục sư——
Đang phát triển trong khối u thịt của trưởng thôn.
Trưởng thôn bị hắn ta khống chế, bất đắc dĩ phải ngày ngày tháng tháng không ngừng tẩy não người dân trong thôn Phong Thủy.
Nghĩ lại, khối u thịt kia hình như đang ngày càng lớn, giống như bụng của phụ nữ mang thai, lưng của trưởng thôn ngày càng còng xuống.
Từ khoảnh khắc suy đoán này ra đời, Chu Kỳ An bỗng nhiên cảm thấy cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng, luồn lách vào tận xương tủy.
Bức tường ngôi nhà đen kịt tỏa ra khí tức cực kỳ bất tường, cậu lập tức muốn xoay người bỏ chạy.
“Chuyên gia đáng kính…” Một giọng nói khàn đặc méo mó đột nhiên vang lên từ phía sau.
Không biết từ lúc nào, trưởng thôn đã xuất hiện phía sau, “Nghe một người dân trong thôn nói, ngài có thuốc.” So với bình thường, giọng nói như kéo bễ của ông ta vậy mà lại có thêm vài phần non nớt kỳ quái.
Chu Kỳ An đứng tại chỗ cứng đờ người.
Về thông tin của mục sư, tổng cộng có ba câu, còn một câu là:
Không được nhìn thẳng vào mục sư, đây là bất kính, sẽ chết.
Cậu cố gắng bình tĩnh lại.
Đã có rất nhiều người chú ý đến khối u thịt của trưởng thôn, nhưng mọi người đều không sao, điều kiện thành lập hẳn là không được nhìn vào mục sư hình thành từ khối u thịt sau lưng trưởng thôn.
Dù sao thì hình dạng thật sự của khối u thịt vẫn luôn được che giấu dưới lớp quần áo của trưởng thôn.
“Chuyên gia…” Mỗi khi trưởng thôn nói một chữ, bước chân lại tiến thêm một bước, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy nửa mét.
Bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên đôi vai gầy, giọng nói của trưởng thôn mang theo một chút sốt ruột, dường như muốn Chu Kỳ An quay đầu lại.
Khi nhìn thấy bàn tay này, sắc mặt Chu Kỳ An khẽ biến.
Cậu đứng im không nhúc nhích, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Thằng ranh, đừng hòng lừa tao nhìn thẳng vào mày!
Hết chương 83.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Tao ngoan ngoãn ở lại trong thôn là có thể vừa đi dạo vừa nghỉ ngơi, chuyên tâm suy nghĩ về phó bản.
Mục sư: Ta đến rồi.