Chương 83: Thân Sơ (33)
Trước đó Đạm Kim đã khai toàn bộ quá trình gây án, bị giam giữ ở trại tạm giam, nhưng không rõ vì lý do gì mà đột nhiên trở nên vô cùng kích động, anh ta nói rằng mình còn giết thêm một người nữa, muốn ra đầu thú với đội trọng án!
Quý Trầm Giao và Lương Vấn Huyền vội vã đến trại tạm giam, vừa nhìn thấy trạng thái của Đạm Kim, Quý Trầm Giao đã cảm thấy tinh thần anh ta không bình thường, còn kèm theo các triệu chứng co giật và ớn lạnh.
“Anh còn giết ai nữa?” Quý Trầm Giao hỏi.
Đạm Kim cười nham hiểm, mắt trợn ngược gần như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, tiếng cười khàn đặc rợn người, “Ha ha, không phải anh muốn biết Jaco đi đâu rồi sao? Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi nói cho anh biết! Tên đó cũng bị tôi giết rồi!”
Trong lòng Quý Trầm Giao căng thẳng, “Khi nào? Ở đâu? Tại sao trước đó anh lại nói dối?”
“Vì sao lại nói dối…” Trong mắt Đạm Kim sương mù bao phủ, như rơi vào mê man, hai tay anh ta túm lấy tóc, dùng sức giật mạnh, “A, tại sao tôi lại nói dối?”
Cảnh sát ở trại tạm giam cũng rất hoảng hốt, “Hôm nay anh ta bắt đầu trở nên như vậy từ hơn mười giờ sáng, lúc tỉnh lúc mê. Chúng tôi nghi ngờ chắc có lẽ là anh ta biết mình chắc chắn khó thoát khỏi án tử, nên giả điên giả khờ, muốn tranh thủ xin giấy chứng nhận tâm thần!”
“Anh nói bậy!” Đạm Kim hung tợn nhìn chằm chằm vào cảnh sát ở trại tạm giam, còn nhổ một bãi nước bọt, “Tôi giết đã Jaco, ha ha ha, cái tên nổi tiếng trên mạng đó, các người mau công bố tin tức này đi, tên streamer dám lên tiếng vì quần chúng cũng bị tôi giết chết rồi!”
Quý Trầm Giao im lặng chăm chú nhìn Đạm Kim. Vẻ điên cuồng của người này không giống như giả vờ, mà giống như bị kích thích bởi cái gì đó. Nhưng trong trại tạm giam này, anh ta bị giam giữ một mình, giám sát nghiêm ngặt, ăn uống cũng có quy trình chặt chẽ, có thể bị cái gì kích thích được chứ?
Việc lúc này Đạm Kim lại khai ra việc mình đã giết Jaco, có thể là do bị thất bại nên bị đả kích, khiến anh ta trở nên mất kiểm soát cảm xúc. Nếu cảnh sát không nhìn thấu kế hoạch của anh ta, việc giết Jaco sẽ châm ngòi cho dư luận bùng nổ.
Khả năng lớn là Đạm Kim chưa giết Jaco, nhưng việc Jaco mất tích cũng là sự thật.
Quý Trầm Giao nói: “Trả lời câu hỏi của tôi trước, anh giết Jaco ở đâu, khi nào?”
“Các người muốn tìm xác tên đó đúng không? Được! Tôi nói cho các người biết!” Đạm Kim hưng phấn nói: “Buổi chiều ngày hai mươi mấy tháng sáu, tôi phát hiện tên đó rời khỏi nhà, thế là tôi ở phía sau theo dõi gã ta!”
Quý Trầm Giao hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Gã ta phát hiện có người đang theo dõi mình thì rẽ vào một con hẻm, tôi cũng đi theo vào, gã ta hỏi tôi là ai.” Hơi thở Đạm Kim càng lúc càng gấp gáp, trên khuôn mặt trắng bệch nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, “Tôi nói với gã ta, tôi biết gã ta là Jaco, cảnh sát đang truy nã gã ta!”
“Gã ta sợ hãi run rẩy, cầu xin tôi đừng báo cảnh sát. Tôi nói sao tôi lại báo cảnh sát chứ? Tôi đặc biệt ngưỡng mộ gã ta, gã ta đã làm rất nhiều việc, đã cống hiến cho thành phố của chúng ta rất nhiều, là cảnh sát không ra gì! Tôi bảo gã ta đi theo tôi, chỉ cần nghe lời tôi, tôi có thể giấu gã đi, giấu đến khi cảnh sát không còn bắt gã ta nữa thì thôi!”
“Gã ta lại tin thật! Ha ha ha ha!” Đạm Kim đắc ý vô cùng, “Các người biết phố Biên Đông chứ? Tôi dẫn gã ta đến đó, sau đó…” Đạm Kim vừa nói, vừa làm động tác cứa cổ, tiếp đó lại là một tràng cười điên cuồng.
Quý Trầm Giao biết phố Biên Đông, đó là một con đường ở khu Đông Thành gần ngoại ô, đã được quy hoạch giải tỏa, rất nhiều ngôi nhà cũ từ những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước đã bị phá bỏ, nhưng nhà mới lại chưa khởi công xây dựng, giống như một bãi phế tích của thành phố, có một số người nổi tiếng trên mạng từng đến đó chụp ảnh.
Phố Biên Đông quả thực là một “địa điểm tốt” để gây án, diện tích rộng, không có dân cư, cho dù thỉnh thoảng có người nổi tiếng trên mạng đến đó cũng có đủ tường vách để tránh né bọn họ, những tòa nhà khung rỗng đã biến toàn bộ phố Biên Đông thành một mê cung.
Nhưng Quý Trầm Giao quan sát Đạm Kim, vẫn cảm thấy màn “tự thú” này của anh ta rất kỳ lạ.
“Cậu thật sự đã giết Jaco rồi sao?” Lương Vấn Huyền nói: “Cậu xử lý thi thể cậu ta như thế nào?”
Đạm Kim lắc đầu, “Tôi ném gã ta xuống rồi, ném từ cửa sổ tầng ba xuống, ha ha ha, gã ta đã tắt thở rồi, tôi lại từ phía trên ném gạch đá xuống, ném vôi bột xuống, chôn gã ta rồi!”
Quý Trầm Giao và Lương Vấn Huyền nhìn nhau, Lương Vấn Huyền đứng dậy, lập tức dẫn một tổ đội viên và chó nghiệp vụ đi đến phố Biên Đông.
Đạm Kim lặp đi lặp lại quá trình giết Jaco, nhưng lời kể của anh ta lại càng lúc càng hỗn loạn, lúc thì nói dùng gạch đập vỡ đầu Jaco, lúc thì nói dùng dao đâm nát tim Jaco, ngay cả việc ban đầu nói đẩy từ cửa sổ tầng ba xuống, bây giờ cũng biến thành cửa sổ tầng tám.
Mắt anh ta bắt đầu trở nên không bình thường, ngón tay cũng vặn vẹo như móng gà. Quần áo tù và tóc của anh ta bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Quý Trầm Giao lập tức cùng cảnh sát trại tạm giam khống chế anh ta lại. Hắn run rẩy như sắp tan rã, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, đột nhiên sùi bọt mép, đập đầu vào mặt bàn.
Tình huống này ngay cả Quý Trầm Giao cũng cảm thấy bất ngờ, bác sĩ trại tạm giam vội vàng chạy tới, sau khi khám bệnh thì kinh ngạc nói: “Suy kiệt cấp tính rồi, mau đưa đi bệnh viện!”
Chỉ trong nháy mắt, Đạm Kim đã được đưa từ trại tạm giam đến phòng cấp cứu. Chuyện này thật sự quá đột ngột, Quý Trầm Giao lập tức điều động các đội viên đến bệnh viện canh gác nghiêm ngặt. Ở trong và ngoài nước đều có rất nhiều trường hợp phạm nhân, nghi phạm giả bệnh hoặc cố ý uống thuốc dẫn đến bệnh nặng, rồi trốn thoát trong quá trình điều trị, lần này đương nhiên cảnh sát cũng không dám sơ suất.
Sắp xếp xong mọi việc, Quý Trầm Giao mới phát hiện lưng mình cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng anh không kịp nghỉ ngơi, cũng không thay quần áo, đầu óc nhanh chóng vận động.
Đầu tiên, chắc chắn là Đạm Kim không phải giả bệnh. Thứ hai, nếu là uống thuốc gây ra bệnh nặng, vậy thuốc đó là thuốc gì? Ai đưa thuốc cho anh ta? Đạm Kim được chuyển từ cục cảnh sát thành phố đến trại tạm giam, người có thể tiếp xúc với Đạm Kim chỉ có một số ít đội viên trong đội trọng án, cảnh sát trại tạm giam, ngay cả kiểm sát viên và luật sư còn chưa gặp mặt anh ta.
Tuyệt đối không thể là người của đội trọng án cho Đạm Kim thuốc được, vậy thì là người của trại tạm giam sao? Trong lòng Quý Trầm Giao bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Anh không muốn nghi ngờ đơn vị bạn, nhưng người có thể cung cấp thuốc cho Đạm Kim dường như chỉ có bọn họ.
Đội trưởng Lư của trại tạm giam vội vã chạy tới, sốt ruột vô cùng, đại khái là anh ta cũng biết, bây giờ xảy ra chuyện như thế này, khả năng lớn nhất là thuộc hạ của anh ta có vấn đề. Anh ta đảm bảo với Quý Trầm Giao, sẽ lập tức tiến hành điều tra kỹ lưỡng đội ngũ của mình, nếu vấn đề xuất phát từ trại tạm giam, anh ta nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm!
Quý Trầm Giao và đội trưởng Lư vỗ vai nhau, lúc này, Đạm Kim lại một lần nữa rơi vào tình trạng nguy kịch, bác sĩ vội vàng tiến hành cấp cứu cho anh ta. Nghi vấn của Quý Trầm Giao càng thêm nặng nề —— nếu là vì trốn thoát, hà cớ gì Đạm Kim lại khiến mình rơi vào tình trạng xấu đến mức này? Hơn nữa cũng không cần thiết phải thừa nhận giết Jaco. Đó là lời nói trong lúc mê sảng do tác dụng của thuốc sao? Chẳng lẽ không phải Đạm Kim tự mình uống thuốc? Trong trại tạm giam có người muốn diệt khẩu Đạm Kim?
Giả thuyết thứ hai dường như gần với chân tướng hơn. Quý Trầm Giao quay người nhìn về phía cảnh sát trại tạm giam trên hành lang, là ai? Đằng sau lại là ai? Rốt cuộc thì Đạm Kim nắm giữ bí mật gì mà lại bị người ta diệt khẩu? Trước khi Đội trọng án chuyển giao Đạm Kim cho trại tạm giam, rõ ràng là đã đào ra toàn bộ chân tướng có liên quan đến vụ án, tại sao người kia còn phải làm việc “thừa thãi” như vậy?
Ở phố Biên Đông hôm nay không có người nổi tiếng trên mạng nào đến check-in, dưới sự giúp đỡ của chó nghiệp vụ, rất nhanh sau đó đội trọng án đã phát hiện vết máu dưới một tòa nhà bỏ hoang. Lương Vấn Huyền lập tức lên lầu, ở tầng hai tìm thấy vết máu nhỏ giọt khác. Trong tòa nhà bỏ hoang toàn là bụi bặm, vì vậy dấu vết đánh nhau, dấu chân cũng được bảo tồn nguyên vẹn hoàn chỉnh.
Nơi này có hai nhóm dấu chân, kỳ lạ là chỉ có dấu chân đi vào, không có dấu chân rời đi. Vôi trên cửa sổ bị lau đi một lượng lớn, có vết máu hình dạng lau chùi để lại. Lương Vấn Huyền đứng bên cửa sổ nhìn xuống, không có dấu chân rời đi, chẳng lẽ hai người đều nhảy xuống từ chỗ cửa sổ này?
Mấy ngày trước trời mưa đã rửa trôi dấu chân phía dưới, còn vết máu thì thấm vào gạch đá.
Lời Đạm Kim nói đúng, nhưng cũng không đúng, đây là tầng hai, không phải tầng ba như anh ta miêu tả, dưới cửa sổ quả thật có rất nhiều gạch đá, có người từng nằm ở trên đó, bây giờ người lại không thấy đâu. Máu này là máu của Jaco để lại sao? Đạm Kim đẩy Jaco xuống, bản thân anh ta cũng nhảy xuống, anh ta cho rằng đã giết chết Jaco, nhưng thật ra Jaco không chết, sau khi tỉnh lại thì bỏ trốn?
Tịch Vãn đến phố Biên Đông, lấy mẫu máu và dấu chân, khi nhìn thấy gạch đá bên ngoài tòa nhà bỏ hoang, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng.
Lương Vấn Huyền nói: “Sao vậy?”
Tịch Vãn nói: “Những vết máu này không phải là nhỏ giọt xuống, mà là có người nằm ở trên này một thời gian dài, cho nên máu mới dần dần thấm vào.”
Lương Vấn Huyền kể lại những gì Đạm Kim đã nói, nhưng Tịch Vãn lại càng nhíu mày sâu hơn, “Nhưng mà ngã từ tầng hai xuống, nếu không phải đầu chạm đất, thì với độ cao này không chết được, thậm chí còn không ngất đi, Đạm Kim ở trên ném gạch đá rắc vôi bột xuống, Jaco không chạy sao? Hơn nữa…”
Tịch Vãn cẩn thận kiểm tra xung quanh, “Bỏ qua nguyên nhân trời mưa, xung quanh đây không có dấu vết gạch đá đập xuống. Về chuyện ném gạch đá này, có lẽ Đạm Kim đã không nói thật.”
“Vậy…” Lương Vấn Huyền nói: “Theo cô thấy thì hiện trường nên phục dựng như thế nào?”
Tịch Vãn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, một lát sau mới nói, “Có lẽ trước khi Jaco rơi xuống đã mất đi một phần ý thức, điều này khiến hành động của anh ta trở nên bất tiện, Đạm Kim không ném gạch đá, mà là nhảy xuống theo.” Tịch Vãn lắc đầu, “Nhưng tôi không hiểu, vì sao anh ta dám rời đi như thế? Hẳn là anh ta có thể phán đoán được, Jaco còn chưa chết. Nhìn tình hình bây giờ, Jaco quả thật là chưa chết, mà là tự mình bỏ đi rồi.”
Vấn đề khả nghi càng lúc càng nhiều, Lương Vấn Huyền bảo Tịch Vãn mang mẫu vật về đi giám định trước, còn mình và các đội viên khác thì tiếp tục ở lại phố Biên Đông, xem có thể tìm được manh mối nào khác nữa không.
Buổi tối, Tịch Vãn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi. Mà trên một màn hình máy tính khác, vẫn đang tiến hành dựng lại mô hình dấu vết hiện trường.
Dấu chân trên tòa nhà bỏ hoang lần lượt trùng khớp với Jaco và Đạm Kim, vết máu trong tòa nhà cũng trùng khớp với DNA của bọn họ. Nhưng vết máu trên nền gạch đá dưới lầu thì lại là của Đạm Kim. Người lúc đó nằm trên nền gạch đá một thời gian dài là Đạm Kim, chứ không phải Jaco.
Phát hiện này có ý nghĩa gì, đầu óc cô có chút rối loạn, tạm thời chưa tìm ra đầu mối. Mà ngay lúc cô chuẩn bị thông báo cho Quý Trầm Giao và Lương Vấn Huyền, thì bác sĩ cũng tuyên bố Đạm Kim đã tử vong.
…………..
Buổi chiều Lăng Liệp đi mua đồ về, tối qua Quý Trầm Giao đã mời hắn “ăn uống thả ga” một bữa thịnh soạn, hắn dự định làm cho Quý Trầm Giao món tôm sống ngâm tương vừa học được trên mạng. Lúc chuẩn bị nguyên liệu, hắn rảnh tay chụp ảnh gửi cho Quý Trầm Giao, nửa tiếng sau xem lại điện thoại, Quý Trầm Giao lại không trả lời.
Dựa theo kinh nghiệm cho Quý Trầm Giao ăn của hắn, chuyện này khá là, không đúng lắm.
Lẽ ra hôm nay đội trọng án nên khá rảnh rỗi, mặc dù Jaco vẫn còn đang mất tích, nhưng vụ án của Đạm Kim cũng coi như đã khép lại. Hạ Thành Thật có chút kiêu ngạo, nhưng cũng sẽ trả lời, bày tỏ mình không thèm để ý. Lăng Liệp nhạy bén nhận ra, Quý Trầm Giao hẳn là đang bị chuyện gì đó làm khó rồi, đến mức không có tâm tư để cùng hắn đấu võ mồm.
Lăng Liệp gọi một cuộc điện thoại đến khu văn phòng kỹ thuật điều tra, chuông reo một hồi lâu mới được một giọng nói nóng nảy bắt máy. Lăng Liệp nghe ra là Thẩm Tê, vừa hay, người hắn muốn tìm cũng là Thẩm Tê.
“Người anh em Thẩm Tê.” Lăng Liệp và Thẩm Tê bây giờ là quan hệ anh em, “Đội trọng án có chuyện gì sao?”
Thẩm Tê lập tức nói: “Anh Liệp, anh còn đang đi lang thang bên ngoài đấy à? Mau đến đây, nhanh lên! Đạm Kim ở trại tạm giam phát điên, nói anh ta đã giết Jaco rồi, bây giờ trong đội chỉ còn lại mình em, phó đội trưởng Lương và chị Vãn đi đến hiện trường rồi, anh của em thì ở bệnh viện!”
Lăng Liệp ngẩn người một chút, sau đó thì lập tức nhíu mày, “Quý Trầm Giao đang ở bệnh viện?”
“Không không, anh của em không sao, là Đạm Kim. Hình như anh ta uống phải thuốc gì đó, cụ thể là gì thì em cũng không rõ, anh của em đã trực tiếp đưa anh ta đến bệnh viện rồi!”
Lăng Liệp cúp điện thoại, đứng ở phòng bếp nhìn chằm chằm một đống đồ bán thành phẩm suy nghĩ một lát, sau đó thay đổi phong cách vừa ung dung vừa thong thả vừa làm một bước chơi một lúc như ban nãy, hắn nhanh chóng pha xong gia vị, đổ tôm vào, dùng màng bọc thực phẩm bọc kín, bỏ vào tủ lạnh.
Dọn dẹp xong phòng bếp, Lăng Liệp trở về phòng ngủ thay quần áo ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Quý Trầm Giao, hắn do dự hai giây, sau đó lại đi vào, tùy tiện lấy một bộ quần áo bỏ vào túi.
Nửa tiếng sau, hắn đã xuất hiện ở bệnh viện Thẩm Tê nói.
Lúc này, Đạm Kim vẫn đang cấp cứu, tình cảnh của cảnh sát trại tạm giam ở lại bệnh viện có chút lúng túng, đội trưởng Lư đã bắt đầu điều tra. Quý Trầm Giao vừa nói xong tình hình hiện tại với Tạ Khuynh, vừa buông điện thoại xuống liền nhìn thấy Lăng Liệp một tay xách túi, một tay tiêu sái vẫy vẫy về phía mình.
Vào khoảnh khắc này, suy nghĩ quá tải của anh đột nhiên như bị nhét vào một viên đá bạc hà, ngừng xoay chuyển trong giây lát, xì một tiếng, bốc lên một làn khói trắng.
“Sao anh lại đến đây?”
Lăng Liệp giơ tay trái lên trên, “Đến xem ‘Kim chủ’ có chỗ nào cần tôi giúp không.”
Quý Trầm Giao phát hiện trong túi Lăng Liệp đựng quần áo, anh kinh ngạc một lát, nhận lấy, “Anh gắn camera lên người tôi à?”
Lăng Liệp cười ha ha hai tiếng, cùng Quý Trầm Giao đi thay quần áo. Đương nhiên là ở bệnh viện không có chỗ nào để cho đội trọng án làm văn phòng tạm thời, Quý Trầm Giao ở trong nhà vệ sinh lau mồ hôi, khoảnh khắc thay quần áo sạch sẽ, cảm thấy đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lăng Liệp ở một bên hỏi.
Quý Trầm Giao cuộn quần áo ướt mồ hôi lại, nói sơ lược tình hình cho Lăng Liệp nghe, anh lại nói: “Tình huống của Đạm Kim rất có thể là bị người ta cho uống thuốc, anh ta có bệnh nền gì, bên chúng ta còn chưa rõ. Nghi phạm lớn nhất là trại tạm giam, đã bắt đầu điều tra rồi.”
Lăng Liệp chống cằm, “Kỳ lạ, trong phạm vi vụ án, anh ta không có gì giấu giếm nữa chứ? Ngoài phạm vi vụ án, viện kiểm sát cũng không có con đường nào có thể tra ra được. Cho dù anh ta có thật sự nắm giữ bí mật gì đó, cũng là một người chắc chắn sẽ bị phán tử hình rồi. Bây giờ đến diệt khẩu thì có ý nghĩa gì?”
Quý Trầm Giao nói: “Đây chính là chỗ rất mâu thuẫn. Xem cuối cùng có cứu được hay không đã. Ngoài vụ án này, anh ta không giống như người nắm giữ bất kỳ bí mật gì.”
Lăng Liệp lấy điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng bấm vài cái. Quý Trầm Giao liếc mắt nhìn thấy đó là giao diện trang web mua vé tàu, “Anh muốn đi đâu?”
“Trả vé.” Lăng Liệp làm bất cứ chuyện gì đều rất quả quyết, hôm qua cảm thấy tạm thời rảnh rỗi, thế là dứt khoát mua vé tàu cao tốc, bây giờ phán đoán tình hình có chút phức tạp, nên lập tức trả vé.
Quý Trầm Giao nhìn Lăng Liệp một cái, nói một câu có chút trái với lương tâm, “Nếu anh có việc.…”
Lăng Liệp lại cười nói: “‘Kim chủ’ của tôi bận rộn như vậy, sao tôi có thể nói đi là đi được chứ?”
Quý Trầm Giao khẽ nhướng mày, anh hắng giọng, “Tùy anh vậy.”
Cuối cùng vẫn không cứu sống được Đạm Kim, bác sĩ tuyên bố nguyên nhân tử vong là suy tim phổi cấp tính. Mà nguyên nhân dẫn đến suy kiệt là gì thì phải đợi sau khi giải phẫu mới có thể đưa ra kết luận.
Nghi phạm đang chờ xét xử lại đột nhiên phát bệnh rồi tử vong ở trại tạm giam, trước khi chết còn xuất hiện triệu chứng bệnh tâm thần, hơn nữa còn khai ra một đầu mối giết người, chuyện này đã gây ra một chấn động không nhỏ trong giới cảnh sát thành phố Hạ Dung.
Việc trại tạm giam tự điều tra đã không còn tác dụng, cục cảnh sát thành phố và viện kiểm sát lập tức thành lập tổ điều tra, những người bị điều tra không chỉ có trại tạm giam, mà còn có đội viên của đội trọng án tiếp xúc với Đạm Kim lần cuối cùng.
Quý Trầm Giao, Lương Vấn Huyền và năm đội viên khác cũng đều bị đình chỉ công tác. Tuy An Tuần không tiếp xúc với Đạm Kim, nhưng bởi vì cậu ta là pháp y của đội trọng án, cũng bị loại trừ khỏi công việc giải phẫu Đạm Kim.
Công việc khám nghiệm tử thi được giao lại cho trung tâm giám định pháp y của đơn vị cấp trên, mọi người đều đang sốt ruột lo lắng chờ đợi kết quả.
Trước khi trời sáng, báo cáo khám nghiệm tử thi đầu tiên được đưa ra, trong máu của Đạm Kim phát hiện ra một lượng lớn thành phần chất độc gây ảo giác, nguyên nhân suy kiệt của anh ta cũng chính là một trong những tác dụng phụ của chất gây ảo giác này. Nhưng chất gây ảo giác này lại khác với những chất gây ảo giác thông thường ở chỗ, nó không lập tức phát tác sau khi xâm nhập vào cơ thể con người, mà có thời gian ủ bệnh từ một tuần đến một tháng. Trong quá trình này, nội tạng sẽ dần dần suy kiệt, tinh thần cũng bắt đầu bất thường, xuất hiện ảo giác, ban đầu triệu chứng không rõ ràng, nhưng một khi phát tác thì khó mà cứu chữa được.
Nguyên lý của nó và thuốc diệt cỏ Paraquat cùng các chất độc có thời gian ủ bệnh tương tự, nhưng nó còn đồng thời hủy hoại cả tinh thần.
Ngoài ra, pháp y còn phát hiện bốn vết thương đã lành trên cánh tay và lưng của Đạm Kim, kèm theo tổn thương mô mềm, là do ngã và va đập gây ra.
Trên cánh tay trái của anh ta còn phát hiện một lỗ kim, khả năng lớn chính là nơi chất gây ảo giác được tiêm vào.
Báo cáo này khiến cục cảnh sát thành phố, trại tạm giam và viện kiểm sát đồng thời rơi vào trầm mặc, ngay cả trại tạm giam cũng cho rằng vấn đề xuất phát từ nội bộ, nhưng sự thật lại là, chất độc đã tồn tại trong cơ thể Đạm Kim từ trước khi anh ta được chuyển đến trại tạm giam.
Dựa theo thời gian suy đoán, đội trọng án, phân cục cảnh sát, bất kỳ một người nào trong xã hội cũng đều có khả năng thực hiện hành động tiêm thuốc này, tình hình trở nên càng thêm phức tạp và khó lường. Điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu hơn là, từ phản ứng trước đó của Đạm Kim, dường như anh ta hoàn toàn không biết mình bị tiêm thuốc.
Chẳng lẽ anh ta bị tiêm chất độc trong trạng thái ngủ say? Ai có động cơ tiêm chất độc này vào người anh ta?
Trung tâm giám định sẽ tiếp tục tiến hành phân tích thành phần chất gây ảo giác, hiện tại thành phố Hạ Dung còn chưa từng xuất hiện loại chất độc này, cần phải so sánh với chất độc ở nơi khác, quá trình này sẽ tốn không ít thời gian.
Đội trọng án đột nhiên rơi vào tình thế khó xử, những kẻ có dụng tâm có thể mượn chuyện này, tùy tiện đổ nước bẩn lên người họ, ví dụ như dẫn dắt dư luận, nói đội trọng án nóng lòng phá án, nên đã sử dụng chất gây ảo giác với Đạm Kim, dưới tác dụng của thuốc nên Đạm Kim mới thừa nhận động cơ gây án khó tin kia.
Tạ Khuynh đã cố gắng trình bày với cấp trên, nhưng phó cục trưởng phụ trách hình sự đối mặt với nghi ngờ của cấp trên cao hơn, cũng vô cùng khó xử.
Bây giờ người có thể tự do hành động trong đội trọng án chỉ còn lại mỗi cái “hack” Lăng Liệp này.
Hắn về nhà một chuyến, lấy tôm sống ngâm tương đã ướp xong ra, nếm thử một miếng, mùi vị không tệ, bỏ vào hộp kín rồi mang đến cục cảnh sát thành phố, nhờ cậu đội viên quen mặt đưa cho Quý Trầm Giao. Đối phương nhìn thấy thì ngây người, Lăng Liệp nói: “Đội trưởng Quý bây giờ bị hạn chế hành động, nhưng không có nghĩa là dạ dày cũng phải bị hạn chế, đúng không? Đồ ăn cũng không được ăn sao?”
Đội viên kia vội vàng nói: “Được ăn, được ăn chứ!”
Tổ chuyên án lập tức chú ý tới Lăng Liệp, một người có vẻ là người phụ trách, hỏi: “Anh là ai?”
Lăng Liệp thấy anh ta lấy đi hộp tôm sống ngâm tương của Quý Trầm Giao, lập tức không vui, “Trả lại cho tôi.”
Người kia nói: “Đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi chấp hành công vụ.”
Vẻ ngạo mạn và khinh thường từ trên cao nhìn xuống người khác không hề che giấu, tất cả đều viết đầy trên mặt đối phương, giống như đã có chứng cứ xác thực chứng minh đội trọng án không trong sạch.
Lăng Liệp nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Vốn dĩ hắn cũng không phải là người nhiệt tình gì cho cam, chỉ khi ở trước mặt người đáng giá mới lấy từ trong túi ra một nắm.
Đối phương đối diện với hắn, bị ánh mắt của hắn kích thích, dùng từ ngữ càng không khách khí hơn chút nữa, “Anh mà còn không nghe khuyên can, tôi có quyền thực thi biện pháp cưỡng chế đối với anh.”
Lăng Liệp không hề lay động, vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngay lúc đối phương sắp xoay người rời đi, đột nhiên hắn nói: “Đợi một chút.”
“Anh còn muốn nói gì?”
Lăng Liệp không nói gì cả, chỉ lấy ra một giấy chứng nhận thân phận chưa từng được trưng ra ở thành phố Hạ Dung. Sau khi đối phương nhìn rõ thì kinh ngạc trợn to hai mắt, “Anh là…”
…………
Trong văn phòng đội trưởng đội hình sự, Tạ Khuynh nhìn Lăng Liệp đang đứng thẳng tắp trước mặt cùng với giấy chứng minh thân phận của đội viên đội đặc nhiệm kia, anh ta cười, thở dài một hơi, “Cuối cùng cậu cũng không giả vờ nữa rồi.”
Lăng Liệp hỏi: “Tôi có thể tham gia điều tra không?”
Tạ Khuynh hất cằm về phía tổ trưởng tổ chuyên án ở bên cạnh, “Chuyện này là do ông ấy quyết định, cậu phải hỏi ông ấy.”
Tổ trưởng tổ chuyên án là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, họ Văn, nhìn không có vẻ sắc sảo như vị đã “cướp” tôm sống ngâm tương của Lăng Liệp, mà lại càng thêm hiền lành hòa nhã. Ông nói: “Theo lý mà nói, nên là cậu đến chỉ đạo công việc của chúng tôi mới đúng.”
Lăng Liệp không lên tiếng, trước đây khi giao tiếp với giới cảnh sát địa phương, xưa nay hắn vẫn không có gì để nói.
“Nhưng chuyện lần này tương đối đặc thù, cậu cũng coi như là một thành viên của đội trọng án, cho nên công tác thống nhất vẫn là tôi đến làm đi.” Tổ trưởng Văn cười, mắt híp lại thành một đường, để lộ ra ánh sáng sắc bén, ông là một người nhìn như hòa nhã, nhưng lại vô cùng tinh ranh, “Không có vấn đề gì chứ?”
Lăng Liệp đối diện với ông, “Tùy ông chỉ huy, tôi chỉ cần sự thật.”
Tổ trưởng Văn vươn tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Lăng Liệp nhìn bàn tay đầy vết chai kia, thần sắc có hơi dịu lại một chút, nắm lấy tay ông, “Hợp tác vui vẻ.”
Hết chương 83.
Tác giả có lời muốn nói:
Sao có thể cướp đồ ăn của Tiểu Xà nhà chúng ta được chứ! Liệp Liệp tức giận.jpg