Chương 84: Bóng Côn Trùng (10)
Ông chủ Tôn ngậm điếu thuốc, “Đã ra nước ngoài hưởng phúc từ lâu rồi! La Ứng Cường kiếm được nhiều tiền như vậy, làm sao có thể thiếu phần ông ấy được?”
Minh Hàn cau mày, “Đi từ khi nào? Đi nước nào?”
“Chuyện này tôi biết sao được?” Ông chủ Tôn có chút mơ màng, gọi những người khác cùng nghĩ, mọi người đều không nói ra được thời gian cụ thể, chỉ biết là mười mấy năm trước.
Lúc La Ứng Cường mới mở siêu thị, Tùy Ninh có góp vốn, coi như là hợp tác. Nhưng Tùy Ninh trong mắt những người trồng rau có chút ý vị không màng danh lợi, ý nghĩ kiếm tiền cũng không mãnh liệt như những người nghèo mấy đời khác, nhìn ông ta giống một thư sinh, lại là một thư sinh được vận may chiếu cố, so với kiếm tiền, ông ta càng thích bày biện những món đồ cổ không biết thu thập được từ đâu.
Có người nói, có thể là ông ấy có quá nhiều tiền, cả đời cũng tiêu không hết, cho nên mới dắt díu cả nhà di cư, dù sao thì với tính cách như ông ấy, có mâu thuẫn với La Ứng Cường cũng là điều khó tránh khỏi.
Minh Hàn hỏi: “Bọn họ có mâu thuẫn?”
Ông chủ Tôn lại chen vào, “Chắc chắn là có mâu thuẫn, nếu là tôi thì tôi cũng có mâu thuẫn với Tùy Ninh, Tùy Ninh không muốn kiếm tiền, bình thường là đủ rồi, nhưng còn ai chê tiền nhiều sao? Lão La muốn làm người giàu nhất Nam Sơn, chui đầu vào đống tiền, thủ đoạn cạnh tranh có bẩn thỉu hay không chúng ta không biết, nhưng thương trường như chiến trường, đâu phải chỗ nào cũng trong sạch? Chắc chắn là Tùy Ninh không thể chấp nhận được, chi bằng chia tay trong hòa bình, cậu nói có đúng không?”
Minh Hàn cười cười, “Cũng đúng, cũng đúng.”
Trời tối dần, mọi người tiếp tục bàn tán xôn xao, nói tới nói lui chủ đề lại trượt theo hướng tầm thường, cũng là do ông chủ Tôn khơi mào, giọng điệu dung tục, “Lão La thời trẻ cũng là một người đàn ông tuấn tú, tôi thật sự không hiểu nổi, sau khi có tiền ông ta vậy mà vẫn có thể chung sống với bà vợ kia!”
“Chứ không thì sao phụ nữ lớn tuổi nào ở Nam Sơn cũng thích ông ta? Chẳng phải bọn họ đều ham tiền của ông ta, với cả sự chung thủy của ông ta sao?”
“Chậc chậc chậc, nếu tôi mà có nhiều tiền như vậy, tôi đã bỏ vợ rồi, tôi còn chưa cần phải tìm, nữ sinh đại học sẽ xếp hàng đến tận cửa!”
“Hahahaha—”
“Nhưng mà tôi nghe nói vợ ông ta đã ra nước ngoài từ lâu rồi, chẳng lẽ là ly hôn rồi? Tôi thấy lão La cũng đâu có yêu vợ như lời đồn, không thì sao lại có chuyện của Ân Tiểu Dương chứ?”
Minh Hàn vừa nghe, lập tức cảnh giác, “Ân Tiểu Dương? Mọi người đang nói đến Tiểu Dương ở thôn Hòe Tử à?”
Ông chủ Tôn giơ chai rượu lên, “Quan tâm cô ta ở thôn nào làm gì, dù sao thì chính là người phụ nữ thường xuyên đến giúp đỡ lão La đó.”
Nói đến đây, những người khác cũng nhớ ra, “Chẳng phải là bà chủ kia sao? Gả cho cái tên Trương gì đó? Trương gia thì phải!”
Trong miệng những người trồng rau, Ân Tiểu Dương – mẹ của Trương Dịch Nam, lại khác với lời kể của hàng xóm thôn Hòe Tử. Hơn hai mươi năm trước, phần lớn người dân thị trấn Hòe Lý đều kết hôn với người trong trấn, Trương Mộc tướng mạo tầm thường, cả ngày ủ rũ, vậy mà lại cưới được vợ ở ngoài. Mọi người đều rất tò mò, thi thoảng lại chạy đến nhà họ Trương xem thử người vợ này rốt cuộc trông như thế nào, có phải là một con mụ xấu xí hay không. Kết quả vừa nhìn, ôi chao, lại là một đại mỹ nhân với đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều! Đám đàn ông bỗng chốc cảm thấy mình thật thất bại, người phụ nữ như vậy, sao lại để tên Trương Mộc quê mùa này nhặt được chứ?
Trương Mộc là người có tư tưởng cổ hủ, là người cuối cùng trong thị trấn hợp tác với nhà buôn, dường như ông ta rất không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người ngoài, thà rằng tự mình lái xe tải nhỏ đi giao hàng. Nhưng Ân Tiểu Dương thì ngược lại, rất vui vẻ giao thiệp với mọi người, có một thời gian thường xuyên đến chợ bán sỉ, quan hệ với La Ứng Cường, Tùy Ninh đều rất tốt.
Khi Minh Hàn ở thôn Hòe Tử đã từng phỏng đoán Ân Tiểu Dương có giao thiệp với La Ứng Cường, nhận được lời khẳng định, không khỏi nghĩ đến nhiều khả năng hơn.
Ông chủ Tôn giống như người trong cuộc, thao thao bất tuyệt nói Ân Tiểu Dương và La Ứng Cường mắt đi mày lại, phụ nữ trong trấn không có mấy ai xinh đẹp, càng không có mấy ai biết cách ăn mặc, đến mùa hè còn toàn thân mồ hôi. Mỗi lần Ân Tiểu Dương xuất hiện trước mặt mọi người đều trang điểm thơm phức, váy áo bay bay, như tiên nữ giáng trần.
La Ứng Cường cũng là đàn ông, trong nhà có vợ xấu, nhìn ngắm mỹ nhân bên ngoài là chuyện hết sức bình thường. Ân Tiểu Dương hình như muốn vào công ty của La Ứng Cường làm việc, nhưng chắc là bị Trương Mộc ngăn cản, chuyện này sau đó cũng không nhắc đến nữa.
Sau đó nữa, công việc làm ăn của La Ứng Cường càng làm càng lớn, cơ hội tự mình đến thị trấn Hòe Lý cũng ít đi, còn Ân Tiểu Dương sức khỏe không được tốt, bị Trương Mộc nhốt ở nhà không cho ra ngoài. Sau khi Ân Tiểu Dương qua đời, Trương Mộc càng thêm không thích giao tiếp với người khác, chỉ chuyên tâm trồng trọt.
Minh Hàn nói: “À đúng rồi, mọi người có biết sau này Trương Mộc đi đâu không?”
Ông chủ Tôn vừa nấc cụt vừa nói, “Không biết, cậu phải đi hỏi những người làm thuê cho ông ta, có thể bọn họ biết đó.”
Minh Hàn thuận theo lời ông ta hỏi: “Vậy mọi người có quen người làm thuê nào không?”
Ông chủ Tôn nghĩ ngợi một hồi, không trả lời được, “Thật sự là không biết, cậu muốn thuê người à? Nào nào nào, để tôi cho cậu số liên lạc…”
Minh Hàn nhận được số của một người gọi là anh Vân, theo lời ông chủ Tôn, người này trước kia từng giới thiệu rất nhiều công nhân từ nơi khác đến, quan hệ rộng, coi như là người quản lý công nhân.
Thời gian đã rất muộn, mọi người trong đội trọng án chuẩn bị quay về thành phố, Minh Hàn ở lại một mình, tìm đến anh Vân ở một tiệm massage.
Tuổi tác của anh Vân tương đương với La Ứng Cường, vất vả nhiều năm, bây giờ đang sống một cuộc sống an nhàn. Ông ta cũng đã biết chuyện La Ứng Cường qua đời, cảnh sát đến cửa, ông ta cứ tưởng Minh Hàn muốn hỏi thăm chuyện của La Ứng Cường, nhưng Minh Hàn lại nhắc đến Trương Mộc, ông ta ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng kịp, “Cậu đang nói đến tên kia à?”
Minh Hàn gập đầu, “Đúng, tôi nghe nói ông từng giới thiệu công nhân làm việc cho ông ấy. Có tiện nói xem đó là những công nhân nào không?”
Anh Vân vẻ mặt nghi hoặc, “Tiện thì là tiện đó, nhưng cậu là cảnh sát, tôi không tiện cũng phải nghĩ cách giúp cậu thôi.” Ông ta lẩm bẩm, bắt đầu lục tìm điện thoại, vừa tìm vừa vội vàng nói những công nhân như bọn họ kiếm cơm vất vả biết nhường nào.
Minh Hàn tuy là người thành phố Nam Sơn, nhưng cũng không hiểu rõ lắm về tình hình các trấn xung quanh thành phố, nghe ông ta than vãn một hồi, mới biết được sau khi thị trấn Hòe Lý giàu lên, kỳ thực đã chiếm mất không gian phát triển của những trấn khác, trước kia có thể trồng trọt thì bây giờ cũng không trồng được nữa, có người phải xa quê hương đi làm thuê, có người đến thị trấn Hòe Lý làm công cho người khác, ông ta đến từ thị trấn Yên Thủy, vì đến sớm, lại biết cách giao thiệp, quan hệ với những người trồng rau lớn rất tốt, ông ta giới thiệu người cùng quê đến thì sẽ được hưởng hoa hồng, cũng coi như là bảo lãnh cho bọn họ.
Trương Mộc cổ hủ u ám, anh Vân chưa từng chủ động giới thiệu người cho Trương Mộc, lúc Trương Mộc tìm đến ông ta muốn thuê người, ông ta rất kinh ngạc.
“Ánh mắt ông ấy nhìn tôi, khiến tôi nổi hết da gà!” Anh Vân vừa nói vừa ôm chặt lấy bản thân mình, vẻ mặt có chút khoa trương và buồn cười, “Nhưng tôi nghĩ, miếng mồi ngon dâng tận miệng không làm thì không được, vừa hay lúc đó tôi có mấy người đang rảnh rỗi, liền giới thiệu cho ông ấy. Quả nhiên người này rất khó ở chung, những người đi hầu như không ai làm lâu dài!”
Minh Hàn nói: “Lý do là gì? Vậy cuối cùng có người nào ở lại không?”
Anh Vân phủi tàn thuốc, chỉ vào một người trong bức ảnh chụp chung nói, “Người anh em này theo ông ấy làm, tên gì ấy nhỉ, để tôi nhớ xem… Hà, Hà Thụ Hữu.”
Minh Hàn nhìn kỹ bức ảnh, đó là một bức ảnh chụp chung khi ăn cơm, có hơn mười người, ở công trường, gần như ai cũng cởi trần, chỉ có Hà Thụ Hữu mặc áo phông, trông có vẻ hơi ngốc ngốc.
“Người này cũng ít nói, giống Trương Mộc, cho nên hai người bọn họ mới có thể chung sống với nhau.” Anh Vân nói tiếp, những công nhân khác chê Trương Mộc không biết nói chuyện, lại còn nhiều yêu cầu, nhà họ Trương chỉ có mỗi Trương Mộc, không có chút hơi người nào.
“Chỉ có một mình?” Minh Hàn ngắt lời, “Lúc đó vợ Trương Mộc đã mất, nhưng không phải ông ta sống cùng con trai sao?”
Anh Vân ngẩn người, rõ ràng không phản ứng kịp, “Hình như có nghe nói ông ta có con trai, nhưng tôi chưa từng gặp qua con trai ông ta.”
Ánh mắt Minh Hàn tối sầm lại. Hàng xóm nói từ nhỏ Trương Dịch Nam đã yếu ớt, không chơi với những đứa trẻ khác, thường xuyên ở nhà một mình. Lại nói Trương Dịch Nam lớn lên, cùng Trương Mộc làm ruộng. Anh Vân lại chưa từng gặp qua con trai Trương Mộc.
Anh Vân nói với vẻ khinh thường, “Hà Thụ Hữu cũng là không còn cách nào khác, vợ anh ta mất rồi, còn phải nuôi con, nghe nói con anh ta học rất giỏi, anh ta phải kiếm tiền chứ, không thì lấy gì nuôi con lên đại học?”
Minh Hàn hỏi Hà Thụ Hữu bây giờ ở đâu, anh Vân xoa cằm nói mình cũng không biết, sau khi Trương Mộc không còn ở thị trấn Hòe Lý nữa, Hà Thụ Hữu cũng biến mất. Anh ta cũng từng tìm Hà Thụ Hữu vài lần, dù sao anh ta cũng là người quản lý công nhân, nhưng cho dù là quê nhà của Hà Thụ Hữu hay nhà họ Trương, chỗ nào cũng đều không thấy bóng dáng Hà Thụ Hữu đâu, ông ta liền không để ý đến nữa.
Minh Hàn tức tốc quay về thành phố Nam Sơn, đội trọng án vừa mới họp tổng kết manh mối xong, việc điều tra mối quan hệ xã giao của La Ứng Cường vẫn còn chậm chạp, Trình Xúc có vài đối tượng nghi ngờ, vào ngày mai cần phải tiếp tục điều tra. Ngô Triển vì nhiều điều kiêng kỵ, tạm thời chưa tiết lộ manh mối về bức tranh cho Trình Xúc biết, hiện tại chỉ có Trần Tranh biết. Lúc cảnh sát đi đến thị trấn Hòe Lý trở về, Trần Tranh cứ tưởng Minh Hàn cũng đã về cùng, không thấy người đâu, trong lòng bỗng chốc trống rỗng, nghĩ đến lời dặn dò của Ngô Triển, đột nhiên có một loại cảm giác chẳng lành.
Minh Hàn trên đường trở về có nhận được hai cuộc gọi của Trần Tranh, cậu có chút bất ngờ, vừa về đến cục cảnh sát liền nhìn thấy Trần Tranh đang đợi mình ở dưới lầu, cậu thấy càng thêm kỳ lạ.
“Anh, có chuyện gì vậy? Tưởng em mất tích à?”
Trần Tranh nhíu mày nhìn cậu, kinh ngạc vì sự bất an của chính mình. Minh Hàn trong điện thoại đã giải thích với anh là do còn nhiều người liên quan cần phải gặp, cho nên không thể về cùng đội trọng án, vậy mà anh vẫn không nhịn được mà xuống lầu. Cảm xúc như vậy đã rất lâu rồi anh mới có lại.
Minh Hàn tiến lại gần, cố tình cúi đầu quan sát Trần Tranh. Quá gần, Trần Tranh theo bản năng lùi về sau, Minh Hàn lại đưa tay ôm lấy eo anh.
Quần áo mùa thu đông rất dày, nhưng Trần Tranh vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Minh Hàn truyền đến cột sống của mình.
“Anh, hình như anh đang lo lắng cho em.” Ánh mắt Minh Hàn chìm trong màn đêm, khóe môi lại cong lên, “Em quan trọng đến vậy sao?”
Cánh tay Minh Hàn rắn chắc mạnh mẽ, Trần Tranh không thể lùi về sau được nữa, nhưng giơ chân đá về phía trước thì rất dễ.
“Á!” Minh Hàn kêu lên một tiếng, ngồi xổm xuống ôm lấy bắp chân, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt hết sức tủi thân, “Anh đánh lén em đấy à?”
Trần Tranh đút hai tay trong túi quần, cúi đầu nhìn cậu ta, “Ai đánh lén ai trước?”
Lúc này, có vài cảnh sát không quen biết đi ngang qua, Trần Tranh cảm thấy Minh Hàn to xác như vậy mà cứ ngồi bệt ở đây thì thật mất mặt, “Đi thôi, vào trong nói.”
Đi được vài bước, phía sau lại không có động tĩnh gì. Trần Tranh quay đầu lại, chỉ thấy Minh Hàn vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, thứ duy nhất di chuyển có lẽ là đầu và tay, tay đang chống đầu nghiêng sang một bên, nhìn anh cười.
Trần Tranh: “…”
Thấy Trần Tranh nhìn qua, Minh Hàn liền đưa ra một tay, ra hiệu Trần Tranh lại đỡ mình dậy. Trần Tranh không hề động đậy, cậu bèn giơ cả hai tay lên, cũng không gọi, nhưng trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
Vài cảnh sát đi ngang qua nhìn về phía này, dường như rất tò mò về chuyện đang xảy ra. Trần Tranh chỉ đành bước quay lại, giơ chân đá nhẹ vào bắp chân Minh Hàn, “Dậy đi, người ta đang nhìn kìa.”
Minh Hàn coi như không nghe thấy, nhìn trái nhìn phải, còn vẫy tay chào hỏi với vị cảnh sát đang nhìn. Đối phương không hiểu chuyện gì, cũng vẫy tay chào lại.
Trần Tranh thật sự không nhịn được nữa, “Anh Minh à—”
Minh Hàn lên tiếng, “Đừng, gọi là anh gì chứ, anh mới là anh. Anh ra chân trước, đá em một cái mà không thấy phản ứng gì là muốn em tự đứng dậy luôn sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Trần Tranh làm động tác bế ngang, “Cậu nặng như vậy, tôi chưa chắc đã bế nổi.”
Minh Hàn nhướng mày, vẫn giơ tay ra, “Bế? Còn có chuyện tốt như vậy nữa à?”
Trần Tranh bật cười, “Ừ, chuyện tốt như vậy đấy.”
Minh Hàn lại “ngại ngùng”, “Thôi, chuyện đó để sau đi, đây là cổng cục cảnh sát, ảnh hưởng thuần phong mỹ tục. Anh kéo em một cái là được rồi.”
Trần Tranh nhận ra rồi, nếu mình không đồng ý, tên này có thể sẽ nhây đến sáng, cho dù một lát nữa chân có tê cứng, cũng sẽ ngồi phịch xuống đất.
“Dậy đi.” Trần Tranh cúi người, vỗ nhẹ vào mu bàn tay phải của Minh Hàn, Minh Hàn mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay đang đưa đến trước mặt. Trong nháy mắt, Trần Tranh cảm giác như mình sắp bị kéo ngã, eo lập tức dùng sức, lúc này mới giữ vững được.
Minh Hàn đã đứng dậy, vẻ mặt vô tội, “Ây da, ngại quá, đứng dậy hơi mạnh, anh, eo anh không sao chứ?”
Trần Tranh rất muốn đá cho cậu ta thêm một cái nữa, lại sợ cậu giả vờ yếu đuối ngã xuống, chỉ đành bỏ qua. Hai người cùng lên lầu, đội trọng án có một phòng họp nhỏ bỏ trống, Trình Xúc đưa cho bọn họ làm văn phòng tạm thời. Minh Hàn rót gần đầy cốc nước, vẻ bông đùa trên mặt biến mất, “Anh, hôm nay anh hơi khác thường đấy.”
Trần Tranh khẽ nhíu mày, quả thực, sau khi nói chuyện với Ngô Triển xong, những manh mối trong đầu anh liền trở nên hỗn loạn, vụ án năm xưa giống như thi thể cuối cùng cũng bị sóng ngầm đánh dạt vào bờ, vụ án hiện tại giống như vô số mảnh gỗ trôi nổi trên mặt biển, chúng va chạm, vỡ vụn, xé toát trong một lực cực lớn.
“Cậu nói những gì điều tra được ở thị trấn Hòe Lý trước đi.” Trần Tranh nói: “Mọi người đều đã về hết rồi, chỉ còn mình cậu là chưa về.”
Minh Hàn nhìn Trần Tranh chăm chú, một lúc sau dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Trần Tranh, “Nếu không phải giữa chừng anh gọi điện thoại cho em, thì tối nay em còn lười về. Trên người Trương Dịch Nam có rất nhiều điểm đáng ngờ, quan hệ giữa cậu ta và La Ứng Cường rất có thể không chỉ đơn giản là bao nuôi. Lúc La Ứng Cường mới phất lên có quý nhân phù trợ, người này tên là Tùy Ninh, nhưng trước đây khi em còn ở thành phố Nam Sơn, chưa từng nghe nói đến cái tên này, những người quen biết ông ta đều nói ông ta đã di cư từ lâu, em không có thời gian xác minh tung tích của ông ta, nhưng cũng không chắc là ông ta đã di cư.”
“Lại là ra nước ngoài.” Trần Tranh nhíu mày, nghĩ đến vợ con La Ứng Cường bị ông ta sắp xếp ra nước ngoài, ban ngày đội trọng án đã thử liên lạc với bọn họ, nhưng không liên lạc được. Có phải bọn họ đang sống yên ổn ở nước A hay không, cần phải đặt một dấu hỏi.
Minh Hàn ở lại thị trấn Hòe Lý cả buổi chiều, cũng không biết tiến độ bên phía thành phố Nam Sơn, nói xong chuyện của hai cha con Trương Mộc, Tùy Ninh, Hà Thụ Hữu, liền hỏi Trần Tranh về những manh mối anh có được.
Trần Tranh nói: “Mấy năm nay La Ứng Cường dựa vào hình tượng giả dối để thu hút được một lượng lớn người ủng hộ, ông ta không phải là một người chồng chung thủy, cũng không phải là một người con hiếu thảo, mẹ ông ta đã mất vì bệnh từ lâu, người mẹ hiện tại chỉ là con rối bị ông ta bắt cóc về để diễn kịch, ngoài Trương Dịch Nam ra, ông ta còn bao nuôi rất nhiều nữ sinh đại học.”
Minh Hàn tiêu hóa một lúc, “Người này cuồng nhiệt với tiền tài, địa vị đến mức không thể tưởng tượng nổi, để đạt được thành công, ông ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”
Trần Tranh lập tức hiểu ý Minh Hàn, “Ý cậu là Tùy Ninh căn bản không phải di cư, mà là bị La Ứng Cường giết hại?”
Minh Hàn đứng dậy, “Nửa ngày nay, em chỉ mới tìm hiểu sơ qua về chuyện của bọn họ năm đó, nhưng trong mắt những người như ông chủ Tôn, Tùy Ninh là một người tốt bụng, thông minh, biết kiếm tiền, nhưng không kiếm tiền bất chính. Ban đầu ông ấy giúp đỡ La Ứng Cường, chỉ là tiện tay mà thôi, sau đó nhận ra tiềm năng của La Ứng Cường. Nhưng khi La Ứng Cường mở siêu thị, ông ấy phát hiện ra La Ứng Cường đã trở thành một con quái vật mà ông ấy không thể khống chế nổi. Có thể ông ấy có lòng chính nghĩa rất mạnh mẽ, muốn ngăn cản La Ứng Cường.”
“Cho nên La Ứng Cường muốn ông ta biến mất.” Trần Tranh nói: “Mọi việc trong tập đoàn Ứng Cường đều do một tay La Ứng Cường quyết định, những người có thể gây nguy hiểm cho ông ta đều bị ông ta tống khứ đi. Không phải cậu đã từng nói, bên ngoài đồn đại có người hợp tác làm ăn với La Ứng Cường bị mất tích hoặc bị giết hại sao?”
Minh Hàn nói: “Đúng là có lời đồn như vậy, nhưng nghe giống truyền thuyết đô thị, bí mật nhà giàu hơn. Cấp cao trong tập đoàn Ứng Cường đã điều tra hết chưa?”
Trần Tranh lắc đầu, “Nhanh như vậy sao được, còn có vài người hiện không ở thành phố Nam Sơn.”
Manh mối nhất thời nửa khắc không thể nào gỡ rối, hai người im lặng, đêm khuya gió nổi lên, đập mạnh vào khung cửa sổ duy nhất trong phòng. Minh Hàn nói: “Nói xong rồi à?”
Trần Tranh hoàn hồn, “Cái gì?”
Minh Hàn nói: “Lượng thông tin anh vừa nói cũng khá nhiều, nhưng em không nghe ra chuyện nào đủ khiến anh khác thường như vậy. Anh, còn chuyện gì quan trọng đang giấu em sao?”
Đôi mắt đang nhìn anh đen láy, sâu thẳm, như chứa đựng dục vọng thăm dò vô tận. Trần Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, rồi bị kéo vào một không gian cách âm khác.
“Hôm nay Phó cục trưởng Ngô đã đặc biệt đến tìm tôi.” Trần Tranh nói.
“Phó cục trưởng Ngô?” Minh Hàn nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Ngô Triển.” Trần Tranh nói: “Đội trưởng đội trọng án lúc xảy ra vụ án trường trung học Nam Khê, hiện tại là phó cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Nam Sơn.”
Mấy chữ “Trường trung học Nam Khê” nhẹ nhàng đâm vào dây thần kinh của Minh Hàn, “Ông ấy tìm anh làm gì?”
Trần Tranh nói: “Vụ án năm đó có khả năng chưa thực sự được phá án. Hoặc, đã phá án rồi, nhưng ‘Hạt giống’ vẫn được gieo rắc.”
Hiện tại Trần Tranh cũng chỉ nắm trong tay những thông tin mà Ngô Triển nói cho anh biết, anh thuật lại cho Minh Hàn nghe từng chữ, không sót chữ nào, Minh Hàn im lặng lắng nghe, lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Trần Tranh nói xong, không hỏi Minh Hàn nghĩ gì, mà cùng Minh Hàn trầm mặc.
“Hôm nay em lại liên lạc với anh Siêu, vẫn không liên lạc được.” Minh Hàn đột nhiên nói, “Hình như chúng ta đã bị cuốn vào một vòng xoáy lớn hơn tưởng tượng rồi.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Tranh mở cửa, người đứng ngoài cửa là Ngô Triển. Ánh mắt Ngô Triển lướt qua Trần Tranh, nhìn thấy Minh Hàn, “Đều ở đây à, đi theo tôi.”
Đêm đã khuya, tầng lầu văn phòng của Ngô Triển không có ai đi qua, Ngô Triển nói: “Ngồi đi, vụ án công nhân và vụ án trường trung học Nam Khê tôi đều đã lấy ra rồi, hai cậu xem trước, xem xong thì cho tôi biết suy nghĩ.”
Ấm trà trên bàn sôi ùng ục, Ngô Triển đưa cốc trà đến trước mặt Trần Tranh và Minh Hàn, Trần Tranh uống một ngụm, “Trà sữa?”
Ngô Triển cười cười, “Thêm chút cà phê.”
Minh Hàn cũng thử một ngụm, “Phó cục trưởng Ngô thích trà sữa uyên ương à?”
Ngô Triển nói: “Trước kia hay thức đêm, tự pha lung tung, cái gì giúp tỉnh táo đều cho vào, uống xong cả đêm không ngủ được.”
Minh Hàn uống gì cũng không có thói quen uống từ từ, một hơi uống cạn, nói với Trần Tranh: “Không cần ngủ nữa.”
Trần Tranh không phóng khoáng như cậu, đặt cốc trà xuống, lật xem hồ sơ vụ án, “Nạn nhân Chung Lực Sơn, 34 tuổi, Khổng Xuân Tường, 30 tuổi, đều là người huyện Đại Hà, thành phố Nam Sơn…”
Tháng 10 ba năm trước, khi ông chủ xưởng văn phòng phẩm “Ngõ Thời Gian” dọn dẹp kho hàng có ngửi thấy một mùi hôi thối, lần theo mùi hôi thì tìm thấy hai thi thể bị vứt bỏ ở sân sau kho hàng. Trên thi thể phủ đầy thùng giấy, giấy vụn, vật liệu đóng gói bỏ đi, góc đó bình thường gần như không có ai lui tới, cho nên mãi đến khi mùi hôi thối bốc lên mới được phát hiện.
Xưởng văn phòng phẩm nằm ở đập Lam Loan, là vùng ngoại ô, xung quanh đều là những xưởng sản xuất, kho hàng có quy mô tương tự, người ra vào hỗn tạp, lúc cảnh sát đến, đã có không ít người vây xem náo nhiệt. Trên người thi thể không có quần áo, tai bê bết máu, hung thủ ra tay tàn nhẫn – dùng vật nhọn đâm vào hai tai, khiến não bị tổn thương nghiêm trọng.
Trên người hai thi thể đều có dấu hiệu bị trói, trước khi chết đã uống rượu, hơn nữa trong rượu còn có thành phần thuốc ngủ. Hung thủ đã lợi dụng rượu và thuốc mê khiến bọn họ mất đi khả năng hành động, sau đó trói lại, ra tay sát hại.
Việc xác nhận danh tính nạn nhân mất khá nhiều thời gian, ban đầu cảnh sát còn từng nghi ngờ ông chủ xưởng văn phòng phẩm tự biên tự diễn. Ông ta từng xảy ra mâu thuẫn với nhân viên, đối tác, thường xuyên bóc lột tiền lương của nhân viên, giấu giếm đối tác ủy quyền tự ý sản xuất, tiêu thụ, biển thủ số tiền chênh lệch, tương đương với việc chủ động sản xuất hàng giả, bị phát hiện thì chửi bới ẩu đả. Có nhân viên mấy tháng trời không đòi được tiền lương, tức giận bỏ đi, ông ta thì hay rồi, vui vẻ tuyển nhân viên mới.
Nhưng sau khi điều tra, hai người chết này dường như thật sự không có quan hệ gì với ông ta, cũng không ai biết bọn họ rốt cuộc là ai.
Nửa tháng sau, đồn cảnh sát nhận được báo án của một người đàn ông trung niên họ Chung, nói em trai mình đến thành phố Nam Sơn làm thuê, trước kia mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, tháng này không thấy động tĩnh gì, liên lạc cũng không được, đến công trường hỏi thăm, mới biết em trai mình đã nghỉ việc từ lâu rồi.
Sau khi đối chiếu DNA, cảnh sát xác nhận một trong hai nạn nhân chính là Chung Lực Sơn – em trai của người báo án. Tiếp tục điều tra, phát hiện ở công trường còn có một công nhân tên Khổng Xuân Tường cũng mất tích, liên lạc với người thân của anh ta, rồi xác nhận danh tính nạn nhân thứ hai.
Biết được dự án mình nhận thầu đã xảy ra chuyện, quản đốc công trường vô cùng hoảng sợ, liên tục nói mình không biết vì sao bọn họ lại chết, bản thân chưa từng nợ lương hay gì đó, vân vân và mây mây. Cảnh sát điều tra, việc Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường bị hại dường như thật sự không liên quan gì đến công trường.
Hai người là đồng hương, quan hệ bình thường rất tốt, thường xuyên cùng nhau uống rượu đánh bài. Gia đình Chung Lực Sơn tương đối phức tạp, đông người, anh chị em trong nhà thường xuyên vì chuyện tiền bạc mà cãi vã. Khổng Xuân Tường là con một trong nhà, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau với mẹ, vẫn luôn ở lại huyện Đại Hà, không đi làm ăn xa, cũng không lấy vợ. Sau này mẹ mất, anh ta mới đi làm thuê, gặp được Chung Lực Sơn, hai người nương tựa lẫn nhau.
Camera giám sát ở công trường cho thấy, rạng sáng ngày 19 tháng 10, sau khi tan ca, Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường cùng nhau rời đi, sau đó không ai trong số họ xuất hiện nữa. Công nhân ở công trường đến rồi đi quá thường xuyên, ai cũng phải lo lắng cho miếng cơm manh áo của mình, làm gì có ai rảnh rỗi đi quan tâm người khác tại sao lại mất tích.
Công trường và xưởng văn phòng phẩm đều nằm ở phía Đông thành phố Nam Sơn, thời gian tử vong mà pháp y suy đoán cho thấy, rất có khả năng bọn họ đã bị sát hại ngay trong ngày mất tích. Hung thủ rất quen thuộc khu vực đập Lam Loan, biết nơi đó khuyết thiếu camera giám sát, ban ngày náo nhiệt, ban đêm cơ bản không có ai, cũng biết sân sau kho hàng của xưởng văn phòng phẩm thường không có người lui tới.
Điều tra mối quan hệ xã hội của nạn nhân đã tìm được không ít người có khả năng ra tay với bọn họ, nhưng sau đó lại lần lượt loại trừ. Cho đến tận hôm nay, vụ án này vẫn chưa có lời giải.
Hết chương 84.