Chương 85: Bóng Côn Trùng (11)
Bức vẽ đơn giản mà Ngô Triển nhắc đến xuất hiện trên một bức tường nhà kho, mặt hướng ra bên ngoài. Trên tường có rất nhiều hình vẽ bậy, con ve sầu nằm lẫn trong đó không hề nổi bật, nhưng chỉ có nó là mới được vẽ.
Ngô Triển đặt bức ảnh chụp hình vẽ bên cạnh sân bóng bàn cạnh bức vẽ con ve sầu, thở dài: “Lão Trịnh nói tôi bị áp lực quá nên mới liên tưởng lung tung, nhưng tôi vẫn không bỏ qua được, sau đó còn tìm chuyên gia đến giám định. Bọn họ nói phong cách vẽ có sự khác biệt, con ve sầu rõ ràng thuần thục hơn con chuồn chuồn.”
Trần Tranh nói: “Dù sao thời gian cách nhau cũng khá lâu, phong cách của một người thay đổi, nét vẽ tiến bộ cũng không có gì lạ.”
Ngô Triển nhìn chằm chằm anh: “Cậu đồng ý với suy đoán của tôi?”
Trần Tranh lắc đầu: “Phó cục trưởng Ngô, hiện tại tôi không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào. Nhưng suy nghĩ của anh quả thực có lý.”
Ngô Triển nói: “Cộng thêm con kiến này nữa, e là không chỉ là có lý.”
Trong ảnh, con kiến đang bám hiên ngang trên cây cột, mà cây cột nằm trên con đường bắt buộc phải đi qua khi đến hiện trường vụ án mạng. Giống như thể con kiến đang thò đầu ra từ phía sau cây cột, nhìn trộm vụ thảm sát tàn nhẫn đang diễn ra.
Nếu nói con chuồn chuồn là nét vẽ non nớt của trẻ con, thì con ve sầu và con kiến phía sau lại chân thực và trưởng thành hơn, là phong cách của người lớn.
“Tiết Thần Văn không phải hung thủ, vậy hắn ta tình nguyện chết thay ai?” Minh Hàn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Hai học sinh đã chết kia, hai công nhân đã chết hai năm trước và La Ứng Cường, Trương Dịch Nam vừa chết, có thể tìm ra mối liên hệ nào không?”
“Vụ án ở trường Nam Khê đã quá lâu rồi, hơn nữa Tiết Thần Văn đã nhận tội, tạm thời gác lại đã. Khổng Xuân Tường, Chung Lực Sơn và La Ứng Cường thì có chút liên quan.” Trần Tranh lật đến một trang trong tập hồ sơ, dùng ngón tay chỉ vào đó: “Công trường mà họ làm việc lúc bấy giờ là một khu vực của trung tâm thương mại Huệ Sơn, tập đoàn Ứng Cường là một trong những nhà đầu tư của trung tâm thương mại Huệ Sơn. Tôi vừa tra tình hình hiện tại của trung tâm thương mại Huệ Sơn, nó đã khai trương vào đầu năm nay, hoạt động tốt, chiếm ưu thế giao thông đường sắt ngầm, nhanh chóng thu hút được một lượng khách lớn, khác một trời một vực với trung tâm văn hóa Sơn Văn đang xảy ra chuyện này. Cái chết của hai công nhân dường như không hề cản trở sự phát triển của nó, người dân cũng chẳng mấy quan tâm.”
Ngô Triển cau mày, nhớ lại tình hình lúc đó. “Chúng tôi đã cố gắng tìm nguyên nhân cái chết của hai người này nhưng không có kết quả, bọn họ quá đỗi bình thường, những chuyện vụn vặt xung quanh bọn họ rất khó có thể dẫn đến giết người, cứ như thể sống hay chết đối với người khác đều chẳng đáng kể. Cuộc điều tra đã ảnh hưởng đến tiến độ thi công, nhưng chúng tôi không thể nào phong tỏa công trường mãi được. Không lâu sau công trường lại tiếp tục thi công, quá trình xây dựng tiếp theo cũng không có gì bất thường.”
“Vậy kết hợp với vụ án hiện tại, mục đích của hung thủ có thể là nhắm vào La Ứng Cường?” Có lẽ do tác dụng của hỗn hợp cà phê và trà, đầu óc Trần Tranh tỉnh táo lạ thường: “Hung thủ không muốn trung tâm thương mại Huệ Sơn được xây dựng, hoặc nói cách khác là hung thủ không quan tâm đến việc trung tâm thương mại Huệ Sơn có tồn tại hay không, hắn ta chỉ là không muốn La Ứng Cường giàu lên nhờ đó?”
“Hắn ta cho rằng giết chết hai công nhân sẽ khơi dậy sự phẫn nộ trong dư luận, buộc công trình phải dừng lại. Dự án kiểu này mà dừng một ngày thì đối với nhà đầu tư chính là một khoản chi phí không nhỏ. Hắn ta còn cho rằng, trung tâm thương mại xảy ra chuyện trong quá trình xây dựng, sau này cho dù có khai trương, người ta cũng sẽ kiêng kỵ, ảnh hưởng đến lượng khách.”
“Nhưng mong muốn của hắn ta đã thất bại, La Ứng Cường và những nhà đầu tư khác đã nắm giữ quyền lên tiếng của giới truyền thông, vụ án không tiếp tục được mở rộng, trung tâm thương mại không chỉ thuận lợi khai trương mà còn kiếm được bộn tiền. Điều này đã kích động hắn ta, cuối cùng hắn ta trực tiếp nhắm vào La Ứng Cường.”
“Nhưng nếu muốn lợi dụng cái chết của công nhân để gây ảnh hưởng đến dự án, vậy tại sao lại vứt xác ở phân xưởng văn phòng phẩm?” Minh Hàn nói: “Vứt trực tiếp ở công trường chẳng phải tốt hơn sao? Công trường khó thao tác thì cũng có thể vứt ở gần đó, lúc ấy khu vực đó đang được khai phá, quản lý lộn xộn, không dễ bị người ta chú ý, dù sao cũng dễ hơn là đến phân xưởng văn phòng phẩm vứt xác.”
Trần Tranh và Minh Hàn nhìn nhau, anh nhẹ nhàng thở ra: “Đúng vậy, tôi đã sơ suất điểm này.”
Sau một hồi im lặng, Ngô Triển nói: “Vụ án trường Nam Khê rất đặc biệt, tôi tạm thời chưa định để đội trọng án nhúng tay vào, bên La Ứng Cường đã khiến Trình Xúc đau đầu lắm rồi. Hôm nay nói chuyện với hai cậu nhiều như vậy, tôi cũng đã có tính toán trong lòng. Hai cậu cứ thoải mái điều tra, nếu manh mối mà hai cậu lần theo cần tôi hỗ trợ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Minh Hàn nói: “Phó cục trưởng Ngô, xin phép được ở lại văn phòng của anh thêm một lát.”
Ngô Triển có chút bất ngờ: “Ồ?”
Minh Hàn cười toe toét: “Chẳng phải là uống trà sữa uyên ương của ông rồi sao? Tinh thần phấn chấn, muốn xem lại vụ án trường Nam Khê. Ông biết đấy, lúc đó tôi chỉ là một học sinh, những gì tôi biết đều đã nói với mọi người, nhưng những gì mọi người điều tra được lại không nói cho tôi biết.”
Ngô Triển rời đi, Trần Tranh ngồi xuống bên cạnh Minh Hàn, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Cho dù Tiết Thần Văn không phải hung thủ, cậu cũng không cần phải tự trách.”
Minh Hàn quay đầu: “Hả?”
“Đừng có giả ngu với tôi, từ khi biết vụ án đó có thể có vấn đề, cậu đã bắt đầu không ổn rồi.” Trần Tranh đột nhiên ấn vào gáy Minh Hàn, ép cậu nhìn anh: “Cậu cảm thấy mình có trách nhiệm.”
Ngón tay Trần Tranh rất mạnh mẽ, cho dù không dùng nhiều sức, Minh Hàn vẫn run rẩy trong giây lát.
“Lúc đó cậu chỉ là một thằng nhóc, những gì cậu làm chỉ là cung cấp manh mối cho cảnh sát. Cho dù tất cả mọi người đều sai, cậu cũng không sai.” Trần Tranh nói: “Vì vậy, đừng tự tạo gánh nặng cho mình, hãy nghĩ đến Lưu Phẩm Siêu mất tích, nghĩ đến “Lượng Thiên Xích”, gánh nặng trên vai cậu đã đủ rồi.” Nói xong, Trần Tranh vỗ vai Minh Hàn.
Minh Hàn cười: “Anh vỗ bụi cho em đấy à?”
“Cậu cứ coi như vậy đi.” Trần Tranh cầm lấy tập hồ sơ: “Tôi cũng không ngủ được, cho tôi xem với.”
Vụ án trường Trung học Nam Khê được ghi lại trong tập hồ sơ thực sự không có gì sơ hở, chữ và số đều lạnh lùng, nguyên nhân Ngô Triển nhớ mãi vụ án này nói cho cùng cũng không phải vì bức vẽ con chuồn chuồn đơn giản được phát hiện một cách tình cờ kia, mà là trong quá trình tiếp xúc với Tiết Thần Văn, ông cảm thấy Tiết Thần Văn không phải là một kẻ giết người tàn ác.
Cảm giác như vậy sẽ không được ghi lại trong tập hồ sơ.
Trần Tranh ngáp một cái, đứng dậy vận động, thấy Minh Hàn mắt cũng không chớp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Trần Tranh lại gần, đóng tập hồ sơ lại: “Được rồi, về nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn…”
“Lâu Tiểu Quả.” Minh Hàn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trần Tranh nói.
Trần Tranh ngạc nhiên: “Cái gì?”
Minh Hàn lập tức cầm lấy tập hồ sơ, lật ra: “Hồi đó cảnh sát đã điều tra rất nhiều học sinh, đây là lời khai của bọn họ, học sinh này tên là Lâu Tiểu Quả, chẳng phải là bạn trai nhỏ của Trương Dịch Nam sao?”
Trần Tranh ngồi xuống lại, cẩn thận xem đoạn mà Minh Hàn chỉ.
Lời khai của Lâu Tiểu Quả rất mờ nhạt, cậu ta không có nhiều liên quan đến nạn nhân, lúc bấy giờ vẫn chỉ là người có quan hệ không nhiều với nạn nhân đang mất tích, mặc dù cùng khối nhưng không cùng lớp, bình thường không có giao tiếp gì. Trong giai đoạn đầu điều tra, cảnh sát đã hỏi cậu ta xem có nói chuyện với Lịch Thúc Tinh, Bình Y Y hay không, có nhìn thấy bọn họ vào ngày xảy ra vụ án hay không. Câu trả lời của cậu ta cũng giống với những học sinh khác, không nhìn thấy bọn họ, không biết bọn họ đã đi đâu.
“Vậy cậu ta cũng là bạn học của cậu.” Trần Tranh nói: “Hôm trước gặp mặt cậu thì hoàn toàn không nhận ra?”
Minh Hàn dựa vào ghế sofa, khoanh tay: “Bây giờ nghĩ lại, cũng không phải là không có chút ấn tượng nào, cậu ta khá nổi tiếng ở Nam Khê.”
“Ừm?” Trần Tranh nói: “Vì giống con gái?”
Minh Hàn lắc đầu: “Anh nghĩ cậu ta từ nhỏ đã là “Giả muội” à? Không, ít nhất là hồi cấp hai, cậu ta rất bình thường, chạy rất nhanh, mỗi lần hội thao, giải nhất chạy ngắn đều là cậu ta.”
*Chú thích: Giả muội trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc là một cụm từ thường được sử dụng để chỉ một người trông giống hoặc giả vờ như một cô gái, nhưng thực chất không phải. Cụm từ này có thể ám chỉ những người nam giả nữ, những người nam ăn mặc hoặc hành xử như nữ, thường xuất hiện trong cosplay, livestream, hoặc trên mạng xã hội. Cũng có thể là người giả vờ dễ thương hoặc ngây thơ. Đôi khi, từ này cũng được dùng để ám chỉ những người cố tỏ ra giống một “cô gái dễ thương” hoặc cố làm ra vẻ yếu đuối, đáng yêu để thu hút sự chú ý. Hết chú thích….
Trần Tranh tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của Lâu Tiểu Quả, tuy nhìn có vẻ yếu đuối nhưng tay chân dài, điều kiện bẩm sinh quả thật rất tốt.
“Người này là bạn trai của Trương Dịch Nam, bạn trai thì tình cờ làm “Trai bao” cho La Ứng Cường.” Minh Hàn vừa suy nghĩ vừa nói: “Nhóm người này sao lại tụ tập được với nhau nhỉ?”
Suy nghĩ của Trần Tranh khách quan hơn Minh Hàn, Lâu Tiểu Quả là học sinh trường Nam Khê, từng bị điều tra vì vụ án năm đó, thoạt nhìn thì quả thực có chút thú vị, nhưng ngẫm lại thì sự trùng hợp như vậy cũng không đáng để ý quá nhiều, nếu mỗi một nghi điểm đều coi trọng thì rất có thể sẽ bỏ sót manh mối thực sự.
Trần Tranh gõ lên đầu Minh Hàn: “Về thôi, Phó cục trưởng Ngô không đồng ý cho chúng ta tá túc ở đây.”
“Ừ, cũng đúng.” Minh Hàn đi theo sau Trần Tranh, đóng cửa lại. Hai người đi trên hành lang vắng tanh, Trần Tranh đột nhiên nói: “Trước đây cậu mới giống “Giả muội”.”
Minh Hàn sững người, sau đó mới hiểu Trần Tranh đang đùa với cậu để xoa dịu bầu không khí căng thẳng suốt cả buổi tối: “Ra là anh thích tóc dài, vậy từ giờ trở đi, em sẽ không cắt nữa.”
“Tôi không…” Trần Tranh định giải thích, Minh Hàn đã đi trước anh, không cho anh cơ hội giải thích: “Cứ quyết định vậy đi, để em xem có kẹp tóc nào đẹp không, em muốn để tóc mái bằng…”
………..
Ngày 15 tháng 12, cuộc điều tra được triển khai toàn diện.
Minh Hàn một lần nữa đến thị trấn Hòe Lý, ban đầu Trần Tranh định gặp Lâu Tiểu Quả, không phải vì vụ án trường Nam Khê, mà là với tư cách là bạn trai của Trương Dịch Nam, cậu ta là một mắt xích quan trọng cần phải điều tra, chỉ là, hôm qua Lâu Tiểu Quả suy sụp tinh thần, không thể trả lời câu hỏi của cảnh sát, mới tạm thời gác lại.
Nhưng Trần Tranh còn chưa rời khỏi Cục thành phố thì đã nhận được hai tin – thư ký thứ nhất của La Ứng Cường là Triệu Tri phải trở về Nam Sơn vào hôm nay để tiếp nhận điều tra, nhưng hắn ta đã biến mất sau khi trở về vào rạng sáng; phó tổng tập đoàn Ứng Cường là Lý Tự Phong tự tử tại nhà vào sáng nay, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, không rõ sống chết.
“Lý Tự Phong này chỉ là kẻ vô dụng trong tập đoàn Ứng Cường hiện tại, chỉ có cái danh phó tổng nhưng lại không quản lý gì cả, chỉ khi nào cần họp để đưa ra quyết định thì mới được La Ứng Cường gọi đến để thể hiện thái độ.” Trình Xúc đã đến bệnh viện, vừa mới gặp người nhà của Lý Tự Phong, đang nghe điện thoại của Trần Tranh trên sân thượng: “Hôm qua tôi có gặp ông ta, hỏi gì về chuyện của La Ứng Cường cũng lắc đầu không biết, ai ngờ hôm nay lại tự tử.”
Trần Tranh đang xem hồ sơ điều tra, Lý Tự Phong là người Nam Sơn, gia đình giàu có, lúc trước khi La Ứng Cường còn bán cơm rang thì Lý Tự Phong và vợ mở công ty ở gần đó, thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của La Ứng Cường. Sau đó, La Ứng Cường bắt đầu kinh doanh rau củ, Lý Tự Phong đã đầu tư một khoản tiền lớn.
Sau khi La Ứng Cường thành công, ông ta không hề bỏ rơi Lý Tự Phong, cho ông ta làm chủ nhiệm quản lý thực phẩm tươi sống trong siêu thị, theo quy mô kinh doanh của La Ứng Cường ngày càng lớn, chức vụ của Lý Tự Phong cũng ngày càng cao. Mấy năm gần đây, có lẽ La Ứng Cường nhớ đến ơn giúp đỡ năm xưa của Lý Tự Phong, ông ta không cần làm gì cũng có thể ngồi ở vị trí cao trong tập đoàn Ứng Cường, nhận mức lương hậu hĩnh.
“La Ứng Cường không phải loại người có thể chia sẻ phú quý với người khác.” Trần Tranh đột nhiên nói: “Lý Tự Phong chỉ là người chăm sóc việc kinh doanh, đầu tư cho ông ta mà ông ta đã “biết ơn” như vậy, tập đoàn Ứng Cường phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, La Ứng Cường chắc chắn đã gặp không chỉ một “Lý Tự Phong”, vậy những “Lý Tự Phong” khác đâu rồi?”
Trình Xúc nói: “Ý của anh là, bề ngoài Lý Tự Phong có vẻ vô dụng, nhưng thực chất là đang giúp La Ứng Cường làm việc bẩn. Bây giờ La Ứng Cường gặp chuyện, ông ta biết mình không thể trốn thoát được nữa, nên mới…”
“Còn có một khả năng.” Trần Tranh nói: “Ông ta là người “Ngoan ngoãn” nhất, vì vậy nhiều năm qua vẫn có thể ở dưới mí mắt của La Ứng Cường.”
Trình Xúc tức giận đấm mạnh vào tường: “Trong tay ông ta có bí mật của La Ứng Cường, nếu không cứu được thì phiền phức rồi. Còn tên Triệu Tri kia nữa, không hiểu sao lại mất tích. Triệu Tri là thư ký thứ nhất của La Ứng Cường, là người ở bên cạnh La Ứng Cường lâu nhất, hắn ta nhất định biết những chuyện mà những thư ký khác không biết. Nếu hắn ta bỏ trốn hoặc trốn đi tự tử thì càng phiền phức hơn.”
“Đội trưởng Trình, tôi cũng muốn nói với cậu về Triệu Tri đây.” Trần Tranh nghiêm túc nói: “Có thể Triệu Tri không bỏ trốn, cũng không phải tự tử. Tôi định đến nhà hắn ta một chuyến.”
“Ừm? Anh Trần, anh điều tra ra được gì rồi?” Trình Xúc hỏi.
“Khi La Ứng Cường bị sát hại, Triệu Tri đang đi công tác ở nước K. Hắn ta là người mà La Ứng Cường tin tưởng nhất, cũng là người ở bên cạnh La Ứng Cường lâu nhất. Với cấp bậc của hắn ta, trước khi chúng ta thông báo, hắn ta nhất định đã biết La Ứng Cường đã chết, thậm chí có thể biết La Ứng Cường chết như thế nào. Nếu hắn ta muốn bỏ trốn thì khi nhận được thông báo hỗ trợ điều tra, hắn ta có thể trực tiếp không quay về. Hắn ta đang ở nước K, nếu thực sự muốn mất liên lạc, chúng ta cũng không có nhiều biện pháp.” Trần Tranh nói: “Nhưng hắn ta đã chọn quay về ngay lập tức, hơn nữa tối qua đã đến Nam Sơn, bỏ trốn dưới mí mắt của cảnh sát không phải là một quyết định sáng suốt. Tương tự, nếu muốn tự tử thì cũng không cần phải lằng nhằng như vậy. Vì vậy, tôi đoán hắn ta phải có việc gì đó cần phải làm.”
Trình Xúc nói: “Ví dụ như, tiêu hủy chứng cứ bất lợi cho hắn ta? Sau khi làm xong tất cả những việc này, hắn ta sẽ quay lại tầm ngắm của chúng ta?”
Trần Tranh gật đầu: “Có thể còn có khả năng khác, nhưng tôi không hiểu rõ về người này lắm, tạm thời chưa nghĩ ra được gì hơn.”
Trình Xúc nói: “Tôi đã cử người đến nhà Triệu Tri, anh cứ đến đó, có việc gì cần làm thì cứ chỉ huy bọn họ!”
Là cánh tay phải của La Ứng Cường, nhưng Triệu Tri chỉ sống trong một khu chung cư bình thường. Năm nay hắn ta 38 tuổi, chưa kết hôn, trong nhà nuôi hai con rùa. Dì giúp việc đến dọn dẹp định kỳ cho biết, Triệu tiên sinh công việc rất bận rộn, ít khi ở nhà, nhưng lại muốn có một sinh vật sống bầu bạn, vì vậy mới nuôi rùa, không cần phải chăm sóc nhiều.
Nhà Triệu Tri có lắp camera giám sát, nhưng khi cảnh sát kiểm tra camera thì phát hiện hắn ta đã tắt camera trước khi về nhà. Chỉ có camera giám sát của khu chung cư quay được cảnh hắn ta vào khu chung cư lúc 11 giờ 50 phút tối ngày 14, và rời đi lúc 5 giờ 45 phút sáng ngày 15, không lái xe. Camera giám sát bên ngoài khu chung cư không thể theo dõi được tung tích của hắn ta, rất có thể có xe đang đợi hắn ta ở điểm mù của camera.
Trần Tranh quan sát toàn bộ căn nhà, cảm thấy nó không giống nơi ở của một người đàn ông tinh anh, không nói đến bản thân khu chung cư đã bình thường, ngay cả nội thất trang trí cũng đơn giản, mộc mạc, trong không khí thoang thoảng mùi thơm, trong ngăn kéo bàn trà đặt những cây nến thơm có bao bì nước ngoài.
Dì giúp việc nói, những cây nến thơm này đều là hương an thần, Triệu tiên sinh rất thích, còn dặn bà ấy mỗi lần dọn dẹp xong thì thắp một cây, khử bớt mùi ẩm mốc.
Trần Tranh cất cây nến thơm cùng bao bì vào túi đựng vật chứng, tiếp tục kiểm tra, trong phòng sách nhìn thấy một bản báo cáo tài chính. Triệu Tri là thư ký của La Ứng Cường, có báo cáo tài chính cũng không có gì lạ, người của tập đoàn Ứng Cường đều nói hắn ta rất tận tâm với công việc, giống như cỗ máy làm việc, mang công việc chưa xong về nhà là chuyện thường ngày. Một bản báo cáo tài chính như vậy bị kẹp giữa hàng núi tài liệu của Triệu Tri rất dễ bị bỏ qua, nhưng Trần Tranh chú ý đến nó dường như không phải là dự án của tập đoàn Ứng Cường.
Viện dưỡng lão Xán Dương, Trần Tranh không nhớ hôm qua khi tra cứu thông tin cơ bản của tập đoàn Ứng Cường đã nhìn thấy bất kỳ viện dưỡng lão nào, anh dùng điện thoại tra cứu thì thấy viện dưỡng lão này nằm ở ngoại ô phía tây thành phố Nam Sơn, là một viện dưỡng lão mới đi vào hoạt động được 5 năm.
Giá đất ở ngoại ô phía Tây rẻ, người quản lý lại biết cách chi tiêu hợp lý, nên chi phí thu của người già không cao. Mặc dù việc di chuyển từ trong thành phố đến ngoại ô phía Tây không được thuận tiện lắm, nhưng cũng có không ít gia đình đồng ý đưa người già đến đó. Nhận xét về viện dưỡng lão Xán Dương trên mạng được đánh giá rất cao, ý kiến phổ biến nhất là: Ăn ngon, sống tốt, ông chủ đúng là đang làm từ thiện!
Với “Con người” mà Triệu Tri thể hiện trước mặt người ngoài, hắn ta dường như không thể nào đi quan tâm đến một dự án không liên quan gì đến tập đoàn Ứng Cường. Chẳng lẽ người đứng sau viện dưỡng lão này là La Ứng Cường?
Viện dưỡng lão Xán Dương nổi tiếng như vậy, La Ứng Cường không có lý do gì lại làm việc tốt mà không để lại tên tuổi, đáng lẽ đã sớm quảng bá rầm rộ rồi. Không quảng bá, là bởi vì không thể quảng bá? Viện dưỡng lão này đang che giấu bí mật nào đó không thể cho người khác biết?
Tim Trần Tranh đập nhanh hơn một chút, để chắc chắn, anh tiếp tục tìm kiếm trong phòng sách, không lâu sau, tìm thấy một tài liệu khác có liên quan đến viện dưỡng lão Xán Dương. Không thể chậm trễ hơn nữa, anh lập tức liên lạc với Trình Xúc: “Có thể Triệu Tri đã đến viện dưỡng lão Xán Dương ở ngoại ô phía Tây, tôi lập tức đến đó, nhưng nhà Triệu Tri cách đó quá xa.”
Trình Xúc phản ứng rất nhanh, không hỏi Trần Tranh tại sao lại phán đoán như vậy, lập tức nói: “Tôi sẽ bảo người của phân cục lập tức đến đó!”
Trần Tranh suy nghĩ một chút, lại nói: “Quan sát trước, đừng manh động.”
“Hiểu rồi!”
Lúc này là giờ cao điểm, các con đường trong thành phố đều tắc nghẽn, Trần Tranh nghĩ đến những tài liệu đó, còn cả cách bài trí trong nhà Triệu Tri, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Doanh nghiệp lớn làm từ thiện về cơ bản đều rất rầm rộ, tại sao tập đoàn Ứng Cường lại phải giấu giếm? Một viện dưỡng lão có thể che giấu bí mật gì?
Đối với Triệu Tri mà nói, thời gian rất cấp bách, hắn ta nhất định biết ban ngày mình vừa mất tích, cảnh sát nhất định sẽ tìm kiếm khắp nơi, như vậy thời gian để hắn ta xóa bỏ những bí mật này rất ít. Trong tình huống này, Triệu Tri sẽ làm gì?
Trong lòng Trần Tranh mơ hồ có dự cảm không lành, điện thoại di động vang lên, một đồng đội nói: “Anh Trần, cây nến thơm mà anh tìm thấy chúng tôi đã giám định rồi, đó không phải là hương an thần, tình hình hơi phức tạp.”
Trần Tranh vội hỏi: “Vậy đó là hương gì?”
“Loại này… thực ra là an hồn hương của Nước K, đốt cho người đã khuất.” Đồng đội có chút sốt ruột: “Nhưng do khác biệt văn hóa, nó không giống với việc thắp hương cho người chết ở bên mình, nói thế nào nhỉ, ví dụ như nếu một người chết vì anh, anh thắp hương ở nhà, là hy vọng hương tạo thành một lớp bảo vệ, để người đó đừng đến quấy rầy anh, nếu người đó đến thì hồn phách sẽ được hương an ủi.”
Trần Tranh nói: “Cậu nói vậy thì tôi hiểu sơ sơ rồi, vậy ý là, trên tay Triệu Tri rất có thể có mạng người.”
Đồng đội lại nói: “Cũng không loại trừ khả năng hắn ta không biết ý nghĩa của loại hương này, chỉ là thấy mùi thơm nên mua về dùng. Trường hợp này cũng không phải là hiếm.”
Mí mắt Trần Tranh giật giật, người bình thường quả thực rất có thể nhầm lẫn khi sử dụng loại hương có ý nghĩa đặc biệt này, nhưng một người tinh ranh như Triệu Tri thì dường như là không thể. Hắn ta là con dao của La Ứng Cường, trên tay dính đầy máu, nhưng ác ma cũng sẽ sợ hãi, vì vậy hắn ta mới thắp an hồn hương của nước ngoài, dùng cách mê tín này để tìm kiếm sự an ủi tâm lý.
Mê tín, chờ đã….
Trong đầu Trần Tranh lại hiện lên hình ảnh ngôi nhà của Triệu Tri, đối với một nhân viên cấp cao như Triệu Tri, hắn ta sống quá “kham khổ”. Đây có phải cũng là một cách để hắn ta tìm kiếm sự an ủi trong tâm hồn? Vậy còn viện dưỡng lão thì sao? Nơi đó có lẽ không hề che giấu bí mật nào, mà là “Sự chuộc tội” của Triệu Tri và La Ứng Cường sau khi gây ra tội ác?
Cuối cùng chiếc xe cũng di chuyển được trong dòng xe cộ để đến phía Tây thành phố Nam Sơn, phía trước là con đường thông thoáng, nhưng lúc này Trần Tranh lại nhận được điện thoại của Trình Xúc, giọng nói Trình Xúc căng thẳng: “Trần ca, viện dưỡng lão xảy ra chuyện rồi!”
Trần Tranh nín thở, lập tức dừng xe bên đường.
Trình Xúc nói, viện dưỡng lão Xán Dương đã xảy ra vụ nổ, ngôi nhà đã đổ sập trên diện rộng, đội cứu hỏa đã đến hiện trường, nhưng đám cháy vẫn chưa được khống chế, nguyên nhân vụ nổ chưa rõ, thương vong cũng chưa rõ, hiện trường vô cùng hỗ loạn!
Trần Tranh nghe mà lạnh cả người, cách Triệu Tri xóa bỏ bí mật là phóng hỏa đốt trụi viện dưỡng lão? Quả là tàn nhẫn và độc ác!
Viện dưỡng lão Xán Dương nằm trên núi, vị trí hẻo lánh, gây ra không ít khó khăn cho việc cứu hộ và chữa cháy. Lúc Trần Tranh đến nơi, đám cháy vẫn chưa được dập tắt, có khả năng xảy ra nổ lớn bất cứ lúc nào, có vài chiếc xe cứu thương đậu ở hiện trường, từng người già được cõng ra, bọn họ là những người may mắn trong thảm họa này, ở xa điểm nổ và không bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Tiếng khóc than vang vọng trong làn khói đen và cột nước, người nhà nhận được tin cũng vội vã đến viện dưỡng lão, nhưng đường núi chỉ có một con đường, để nhường đường cho xe cứu thương và xe cứu hỏa, xe của bọn họ đều bị chặn lại ở chân núi.
Một số nhân viên của viện dưỡng lão cũng bị mắc kẹt trong biển lửa, những người được cứu thoát hoặc là đang hoảng loạn, hoặc là gào khóc không ngừng, nói rằng bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, như mọi khi đang dọn dẹp trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn, giống như động đất, sau đó lửa bốc cháy, ngôi nhà đối diện đổ sập, tận mắt nhìn thấy những người già ở phía dưới bị chôn vùi…
Sự việc xảy ra bất ngờ, hiện trường hỗn loạn, Trần Tranh bất đắc dĩ phải giữ được sự bình tĩnh gần như lạnh lùng trong khung cảnh bi thảm này, anh hỏi chỉ huy hiện trường của phân cục: “Tìm thấy Triệu Tri chưa?”
Lý do phân cục đến đây chính là vì Triệu Tri, người chỉ huy mồ hôi nhễ nhại: “Chúng tôi vừa đến nơi thì xảy ra vụ nổ, bận rộn cứu người, căn bản không có người để kiểm tra!”
Trần Tranh hiểu, với tình huống hiện tại, phân cục nhất định đã rối trí, nhưng sự việc đã đến nước này, càng không thể để Triệu Tri chạy thoát. “Nếu vụ nổ là do Triệu Tri gây ra, hắn ta nhất định vẫn chưa chạy xa, phong tỏa toàn bộ khu vực, không đủ người thì xin cấp trên điều thêm người hỗ trợ!”
Người chỉ huy sững người: “Tôi lập tức báo cáo!”
Đội hỗ trợ của Cục thành phố đã lên đường, bên tai Trần Tranh tràn ngập tiếng khóc than và tiếng rên rỉ đau đớn, tuyệt vọng, trước mắt là một khung cảnh tàn khốc, đẫm máu. Anh nhắm mắt lại, đi về phía những nhân viên được cứu thoát: “Viện trưởng của các anh đâu?”
Một người chỉ vào biển lửa, nghẹn ngào nói: “Lão Hồ, lão Hồ vẫn còn ở trong đó…”
Công tác cứu hộ, chữa cháy, truy bắt đồng thời được tiến hành, một lượng lớn cảnh sát được điều động đến, trên đường đi Trần Tranh nhận được điện thoại của Minh Hàn.
“Lại xảy ra chuyện rồi?” Giọng nói Minh Hàn lộ rõ vẻ bất an: “Em xem trên mạng thấy…”
Tin tức vụ nổ viện dưỡng lão đã lan truyền trên mạng, nhưng trên mạng không có sự thật. Trần Tranh không rảnh giải thích nhiều: “Nghe này, tôi không sao, đừng lo lắng. Vụ nổ có thể liên quan đến thư ký của La Ứng Cường, Trình Xúc đã điều động một lượng lớn cảnh sát đến đây.”
Minh Hàn nhịn không được ngắt lời: “Anh đang ở hiện…”
“Đừng ngắt lời tôi!” Trần Tranh nói: “Đúng, tôi đang ở hiện trường, tôi đã nghĩ đến việc Triệu Tri có thể sẽ đến viện dưỡng lão, nhưng không ngăn cản được hắn ta giết người! Cậu tiếp tục ở lại thị trấn Hòe Lý, điều tra những gì cậu muốn điều tra, chắc chắn Trình Xúc sẽ không thể điều động cảnh sát đến thị trấn Hòe Lý nữa, vì vậy gánh nặng đều dồn lên người cậu!”
Minh Hàn im lặng. Trần Tranh cau mày: “Nghe rõ chưa?”
Minh Hàn lúc này mới lên tiếng: “Vâng, anh, anh nhất định phải chú ý an toàn!”
Hết chương 85.