Chương 85: Thân Sơ (35)
Các cảnh sát hình sự dù có ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng rất biết chừng mực. Hơn 8 giờ tối, mọi người đều chào tạm biệt, ai về nhà nấy. Tịch Vãn và Lương Vấn Huyền định ở lại dọn dẹp, nhưng Lăng Liệp nói không sao, chỉ cần lau nhà, lau bàn là được.
Tịch Vãn nhìn quanh, tình hình trong nhà quả thực cũng không quá tệ. Chủ yếu là giai đoạn nấu ăn tạo ra nhiều rác nhất, Lương Vấn Huyền lại như mắc bệnh sạch sẽ, vừa nấu vừa dọn. Mọi người ăn xong đã lâu, anh ta vẫn còn đang rửa nồi bên bồn rửa. Chỉ có điều, Quý Trầm Giao thì say rượu, nằm như xác chết trên ghế sofa, chẳng giúp được gì.
Tịch Vãn thở dài, chắp hai tay với Lăng Liệp: “Lăng tiên sinh, phiền anh chăm sóc đội trưởng giúp chúng tôi nhé.”
Lăng Liệp cười, nắm lấy tay nắm cửa: “Đây là việc bạn cùng phòng nên làm mà.”
Cửa đóng lại, căn phòng ồn ào suốt nửa ngày bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Lắng tai nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng vợ chồng ở nhà tầng trên đang cãi nhau.
Từ khi Lăng Liệp chuyển đến, căn nhà này chưa từng bừa bộn như hôm nay. Quý Trầm Giao giống như một con robot hút bụi, anh không biết nấu ăn, nhưng dọn dẹp lại rất giỏi.
Mặc dù không đến mức phải tổng vệ sinh, nhưng vẫn cần phải quét dọn. Lăng Liệp đi một vòng quanh các phòng, rồi vô trách nhiệm ngã xuống sofa, không muốn nhúc nhích nữa. Hắn còn đá đá Quý Trầm Giao: “Tiểu Quý, xích qua một chút coi.”
Nếu như lúc tỉnh táo, Quý Trầm Giao đã sớm bật dậy trấn áp hắn rồi. Nhưng lúc này lại ngoan ngoãn xích qua, thu đôi chân dài lại.
Lăng Liệp như phát hiện ra trò vui mới, lại đá đá anh: “Tiểu Quý, chân dài thế này, vướng víu quá, hay là chặt đi nhé?”
Lần này anh xích ra xa hơn. Nhưng sofa không lớn lắm, Lăng Liệp lại được đà lấn tới. Anh không xích được nữa, đành phải co chân lại, còn ôm lấy bằng hai tay. Nhìn cảnh này, Lăng Liệp phải cố lắm mới nhịn cười được.
“Tiểu Quý, sao cậu lại đáng yêu thế này?” Lăng Liệp chọc chọc vào lòng bàn chân Quý Trầm Giao. Anh lập tức như con ốc sên bị chọc vào xúc tu, co rúm người lại.
Lăng Liệp nhịn cười đến đau cả ngực, một mình hắn chiếm hơn nửa cái sofa, duỗi chân ra như đại gia: “Tiểu Quý, còn tỉnh không?”
Quý Trầm Giao nằm co ro ở một góc sofa, rầm rì “ừm” một tiếng.
“Tiểu Quý, không phải cậu rất thích sạch sẽ sao? Nhìn xem nhà chúng ta bị đồng đội của cậu làm cho thành ra thế này?”
Quý Trầm Giao khó chịu quay đầu, chậm rãi nhìn xung quanh.
Lăng Liệp: “Có phải rất bẩn không? Nhìn xem, tôi còn không có chỗ đặt chân đây này?”
Quý Trầm Giao chậm rãi gật đầu.
Lăng Liệp: “Cậu đi dọn dẹp đi?”
Nửa phút sau, Quý Trầm Giao thật sự đứng dậy khỏi sofa, bước đi vững vàng về phía ban công. Anh lấy cây lau nhà từ trên giá phơi xuống, nhúng nước, cố định vào đầu lau.
Lăng Liệp: “…” Thật sự đi dọn dẹp à?
Hắn chỉ định trêu chọc Quý Trầm Giao một chút thôi, không ngờ người này lúc tỉnh táo thì kiêu ngạo thế, uống rượu say lại ngoan ngoãn như vậy. Hơn nữa, có phải nên nói là khả năng kiểm soát cơ thể của người ưu tú bẩm sinh đã rất mạnh không? Quý Trầm Giao lau nhà không giống một người say rượu chút nào, động tác gọn gàng dứt khoát, thật sự biến thành robot hút bụi luôn rồi?!
Lăng Liệp đi theo sau Quý Trầm Giao. Anh quay người, còn thấy hắn vướng víu, đẩy hắn về phía sofa.
Trên bàn trà và bàn ăn trong phòng khách có rất nhiều đồ ăn thừa cần dọn dẹp. Lăng Liệp cầm bát đĩa lên làm mẫu: “Mang ra bồn rửa, như thế này…”
Quý Trầm Giao không thèm xem hắn làm mẫu, huých vai hắn một cái, đặt đĩa lớn xuống dưới cùng, bát lớn ở giữa, bát nhỏ xếp chồng lên trên, vững vàng bưng vào bếp.
Lăng Liệp ngây người vài giây, sau đó vỗ tay rầm rầm.
Quý Trầm Giao như được cổ vũ, dọn dẹp càng thêm hăng hái, anh lau sạch bàn xong thì bắt đầu đi rửa bát.
Bàn tay quen cầm súng, rửa bát cũng đặc biệt nhanh nhẹn. Nhưng Lăng Liệp phát hiện anh rửa một lúc lại ngây ra một lúc, giống như bị mất tín hiệu, chờ khởi động lại vậy.
Lăng Liệp nói: “Tiểu Quý?”
Tín hiệu của Tiểu Quý được kết nối lại, tiếp tục rửa bát.
Cuộc sống của Lăng Liệp vốn rất đơn giản, thô sơ. Trước khi đến thành phố Hạ Dung, hắn thậm chí còn chưa từng sử dụng đồ điện gia dụng thông minh, còn từng bị Quý Trầm Giao điều khiển điều hòa từ xa bắt nạt. Hắn luôn có một quan niệm rất đơn giản – càng là đồ thông minh, hắn càng phải tránh xa. Sau này một mình trở về sống trong núi cũng không sao cả.
Dù sao hắn cũng đến từ núi rừng, tất cả những người hắn quan tâm đều đã, đang, và cuối cùng cũng sẽ rời xa hắn. Hắn sẽ không sống đến chết trong cái xã hội có vẻ vận hành cao cấp này, một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ một mình rời đi.
Nhưng giờ phút này, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được sự kỳ diệu của đồ điện thông minh – mặc dù Tiểu Quý không phải là đồ điện thông minh thực sự.
Hắn ngồi lại sofa, vắt chân lên, không ngừng ra lệnh cho robot Tiểu Quý, cho đến khi nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ như mới.
Quý Trầm Giao nằm bất động trên ghế sofa không nhúc nhích. Lăng Liệp gọi mấy tiếng nhưng anh không có phản ứng gì. Lăng Liệp ngồi xổm trước mặt Quý Trầm Giao: “Tiểu Quý?”
Tiểu Quý giống như đã hết pin, không thèm để ý đến ai nữa.
Lăng Liệp rón rén rút lui, thầm nghĩ, nếu ngày mai Tiểu Quý tỉnh lại nhớ ra chuyện bị sai khiến như robot, có đánh chết hắn cũng không thừa nhận.
“A ——” Lăng Liệp nhớ ra, ngày mai hắn có việc quan trọng, vốn có thể tránh mặt Quý Trầm Giao một cách hợp tình hợp lý.
Đăng nhập vào trang web mua vé, vé tàu cao tốc đi Phong Thành vào sáng sớm mai vẫn còn. Hắn lập tức mua vé, nấu một bát canh giải rượu cho Quý Trầm Giao để trên bàn trà, rồi về phòng ngủ.
Nửa đêm, Quý Trầm Giao tỉnh dậy, không nhớ ra chuyện bị Lăng Liệp sai khiến, nhưng nhớ mình đã dọn dẹp vệ sinh, Lăng Liệp còn chọc vào lòng bàn chân anh.
Trong phòng khách bật một vòng đèn chiếu, ánh sáng rất mờ. Quý Trầm Giao nhìn thấy canh giải rượu, uống xong cảm thấy cả người thật thoải mái, quyết định nể mặt bát canh giải rượu mà tha thứ cho việc Lăng Liệp chọc vào lòng bàn chân mình.
Không lâu sau khi Quý Trầm Giao về phòng ngủ, Lăng Liệp cũng dậy. Hắn phải bắt chuyến tàu cao tốc 5 giờ 59 phút, lúc này đã 5 giờ.
Mùa hè trời sáng rất sớm, khi tàu cao tốc khởi hành, thành phố đã thức giấc. Đoàn tàu màu trắng lao vun vút trong sương sớm, hướng về phía bình minh, giống như xuyên qua một đường hầm dài dằng dặc, không thấy chút ánh sáng nào.
Cho dù là chuyến sớm nhất, nhưng trong khoang tàu cũng đã kín người. Thứ mà thế giới này không thiếu nhất chính là những người bận rộn, từ đêm tối trước bình minh, cho đến đêm tối sau nửa đêm, không ngừng nghỉ.
Lăng Liệp ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, vẻ mặt hắn vô cảm nhìn cảnh vật lùi lại phía sau. Ban đầu, kính có thể phản chiếu rõ ràng khuôn mặt hắn, sau đó ngũ quan của hắn dần mờ đi, hòa vào cánh đồng xanh mướt, tươi tốt của mùa hè.
Hàng năm, trên đường từ những nơi khác nhau đến Phong Thành, trái tim hắn đều trở nên đặc biệt nặng nề. Giống như hắn không ở trên bất kỳ phương tiện giao thông nào, mà là từ một giấc mơ kỳ quái trở về hiện thực.
Hắn đã được một người an nghỉ ở đó kéo trở lại con đường đúng đắn của cuộc đời, từ một quỹ đạo không lối thoát.
Hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, dù sao thì lần nào vào ngày giỗ của người đó, hắn cũng đều đến không kịp. Đến muộn cũng tốt, không cần phải gặp những người đến tảo mộ.
Trước buổi trưa, tàu cao tốc đến Phong Thành. So với thành phố Hạ Dung, Phong Thành chỉ là một thành phố nhỏ ven biển. Xe buýt dừng lại ở một bến xe gần rìa thành phố, ở đó có rất nhiều xe ba bánh tự chế, các tài xế lớn tiếng mời chào khách.
Lăng Liệp lên một chiếc, tài xế hỏi hắn đi cổng nào, hắn thành thạo nói: “Cổng Đông Nam.”
Đây là tiếng lóng của khu nghĩa trang bên này, chỉ có người đến nhiều lần mới phân biệt được. Xe ba bánh chạy ầm ầm, tài xế hỏi: “Có cần mang theo gì không?”
Lăng Liệp: “Không cần, cứ đi thẳng đến đó.”
Tài xế nhìn hắn qua gương chiếu hậu, có lẽ cảm thấy hắn thật keo kiệt. Dọc đường này đều là các cửa hàng bán vòng hoa, giấy tiền vàng mã, làm gì có ai đến viếng người thân mà đi tay không?
Đến cổng Đông Nam, Lăng Liệp đưa cho tài xế một tờ mười tệ. Tài xế càng thấy kỳ lạ, anh ta đã đưa mã QR ra rồi, vậy mà vẫn có người dùng tiền mặt?
Lăng Liệp không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của tài xế, đi về phía nghĩa trang.
Hôm nay thời tiết không tốt cho lắm, lại không phải ngày lễ, người đến viếng rất ít, nghĩa trang vô cùng vắng vẻ.
Lăng Liệp đi đến trước một ngôi mộ bình thường, nhìn bức ảnh đã ố vàng, “Chú Vệ, cháu đến thăm chú.”
Chủ nhân của ngôi mộ này tên là Vệ Chi Dũng, là một cảnh sát hình sự.
So với những cảnh sát ưu tú mà Lăng Liệp gặp sau này, Vệ Chi Dũng quá đỗi bình thường, giống như tấm bia mộ đơn giản, mộc mạc này vậy. Ngay cả cái chết cũng không có gì oanh liệt, chết vì bệnh tật, chứ không phải hy sinh khi làm nhiệm vụ.
Nhưng người cảnh sát bình thường này lại là ân nhân cứu mạng đầu tiên trong cuộc đời Lăng Liệp.
Hầu như năm nào Lăng Liệp cũng đến thăm Vệ Chi Dũng, không bao giờ mang theo đồ cúng, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn một cái, ở lại không quá mười phút. Giống như một ngày lễ vô vị, nhưng lại không thể không đến.
Rời khỏi nghĩa trang, Lăng Liệp bắt xe ba bánh quay lại, đợi xe buýt một hồi lâu, trở về khu vực trung tâm thành phố.
Vệ Chi Dũng có một đứa con trai bất tài, vô dụng, tên là Vệ Lương. Đã đến rồi, hắn định đến xem Vệ Lương sau khi ra tù có làm nên trò trống gì không.
“Lương Tử, đã cắt củ sen xong chưa? Nhanh nhanh nhanh!”
Quán lẩu nằm trong con hẻm nhỏ trên phố cổ đặc biệt đông khách, đã qua giờ ăn trưa, thực khách vẫn nườm nượp. Lăng Liệp ngồi một mình ở góc khuất gió, ban đầu chủ quán không muốn tiếp đãi vị khách đi một mình như hắn, nhưng thấy hắn gọi toàn những món đặc sản đắt nhất trên thực đơn, không có món rau nào, vẻ mặt đang cau có khó chịu lập tức tươi cười.
Bên cạnh hắn là một bàn lớn, một đĩa thức ăn vừa mang lên chưa đầy một phút đã hết, không ngừng giục chủ quán mang lên nhanh hơn.
Món lẩu này nổi tiếng với vị lẩu cay, mặc dù Lăng Liệp ăn được cay, nhưng mới ăn vài đũa lòng vịt vào bụng, dạ dày cũng bắt đầu đau âm ỉ. Hắn gọi thêm một bình sữa đậu phộng lạnh, vừa nhúng lòng bò vừa nghe người có vẻ là ông chủ gọi Lương Tử này Lương Tử nọ.
Lương Tử đang thái rau trong bếp chính là con trai duy nhất của Vệ Chi Dũng, Vệ Lương. Còn quán lẩu này tên là Lẩu Lương Lão Gia, đã mở được hơn ba mươi năm rồi, ban đầu là do ông ngoại của Vệ Lương, Lương lão đầu kinh doanh, sau đó giao lại cho cậu của Vệ Lương, bây giờ cậu cũng nghỉ hưu rồi, ông chủ biến thành anh họ của Vệ Lương.
Tên cặn bã Vệ Lương này bây giờ còn có đường lui như vậy, là do người cha làm cảnh sát của hắn ta tích không ít đức.
Lăng Liệp nghe thấy sau lưng có tiếng động, một bình sữa đậu phộng lớn “Cộp” một tiếng đặt mạnh xuống bàn. Người đến không hề nói một câu “Sữa đậu phộng của anh đây”, quay người đặt một đĩa củ sen lên bàn bên cạnh.
Lăng Liệp ngẩng đầu nhìn qua.
Bàn đó lại gọi: “Thăn bò thái lát đâu? Lươn tôi gọi khi nào mới có?”
Vẻ mặt Vệ Lương không kiên nhẫn, “Đừng có hối.”
Anh họ của Vệ Lương vội vàng chạy đến, đẩy vai Vệ Lương, “Sao lại nói chuyện với khách như thế? Vào trong thái rau đi!”
Vệ Lương lầm bầm vài câu, không quay đầu lại, đi vào bếp.
Lăng Liệp nhìn chằm chằm bóng lưng Vệ Lương một lúc, biết đối phương không nhận ra mình. Nhưng hắn lại có thể nhận ra Vệ Lương ngay lập tức, cặn bã mà, cho dù có trải qua cải tạo trong tù, trở về vẫn là cặn bã thôi.
Buồn cười là, ban đầu hắn lại muốn nhận tội thay cho Vệ Lương, chỉ để trả ơn Vệ Chi Dũng.
Hơn mười năm trôi qua, Vệ Lương ra tù, từ một thiếu niên cặn bã biến thành một một tên cặn bã tầm thường, vô dụng. Đột nhiên Lăng Liệp cảm thấy thật chán nản, hắn nhúng hết toàn bộ đồ ăn, thanh toán rồi rời đi.
………….
Quý Trầm Giao ngủ đến trưa mới dậy, hôm nay không phải đi làm. Cửa phòng ngủ của Lăng Liệp mở toang, không có người. Với phong cách của người này, có lẽ lại đi đâu đó bày hàng rồi.
Trước đây còn lo lắng Lăng Liệp lén lút làm những chuyện kỳ lạ, bây giờ thân phận của hắn đã rõ ràng, chuyện là địch hay bạn không cần phải lo nữa. Chỉ là cảm thấy có hơi buồn cười, bạn có thể tưởng tượng được một người bày hàng bán thú nhồi bông kém chất lượng, hoa hồng giá rẻ, nghêu sốt chua cay lại là đặc công của đội đặc nhiệm không?
Quý Trầm Giao thấy trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, nghĩ Lăng Liệp hôm qua chắc mệt mỏi lắm. Bản thân anh tuy cũng dọn dẹp, nhưng say xỉn chắc cũng chẳng làm được bao nhiêu việc, phần lớn chắc là do Lăng Liệp làm.
Quý Trầm Giao muốn gửi tin nhắn cho Lăng Liệp, hỏi hắn đang ở đâu, nhưng cứ gõ được một dòng chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ tiếp. Càng nghĩ càng cảm thấy hành vi như kiểm tra này có chút đáng xấu hổ. Tịch Vãn và chồng cô ấy cũng không đến mức động một chút là gửi tin nhắn hỏi “Anh yêu đang ở đâu”.
Trong tủ lạnh có một con ngỗng hun khói hút chân không, không biết được cho vào từ khi nào, xem hướng dẫn thì lấy ra hấp là có thể ăn được. Quý Trầm Giao xem xong lại bỏ vào, quyết định đợi Lăng Liệp về rồi nói.
Đội trọng án hiếm khi có thời gian rảnh, trước đây Quý Trầm Giao một mình ở nhà chưa từng cảm thấy có gì không thoải mái, bây giờ lại cảm thấy trống trải. Hình như thiếu một người, liền đứng ngồi không yên, một lúc lại muốn nhắn tin.
Để không biến mình thành kẻ thích kiểm soát, Quý Trầm Giao mở cuốn sổ ghi đầy manh mối ra, tĩnh tâm lại, suy nghĩ về hai vụ án gần đây vẫn chưa hoàn toàn phá được.
Một là hung thủ đổ tội cho Lăng Liệp, hai là Từ Gia Gia. Chắc chắn là Từ Gia Gia đã bỏ trốn, trên người anh ta có hai manh mối quan trọng là “Tuyết Đồng” và “Phù Quang”. Cảnh sát địa phương nắm giữ manh mối có hạn, hiện tại không biết “Tuyết Đồng” có liên quan gì đến “Phù Quang” hay không. Loại thuốc mới tên “Tuyết Đồng” này xuất hiện ở phía Bắc, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở khu vực phía Nam sông Trường Giang như thành phố Hạ Dung được? Từ Gia Gia được cứu sao? Với thân phận gì?
Quý Trầm Giao bỏ bút xuống, cảm thấy nên tìm Tạ Khuynh bàn bạc một chút, cố gắng thu thập thêm thông tin về “Tuyết Đồng”. Vì “Tuyết Đồng” đã xuất hiện ở thành phố Hạ Dung, cho dù anh không ở trong tổ chuyên án, cũng nên tìm hiểu tình hình chi tiết một chút.
Thoáng chốc đã đến chiều, Quý Trầm Giao đến cục thành phố tập thể dục rèn luyện thân thể hơn một tiếng đồng hồ. Thấy mặt trời sắp lặn mà Lăng Liệp vẫn chưa về, lần này cuối cùng cũng có lý do để nhắn tin hỏi rồi.
Lăng Liệp nhận được tin nhắn khi đang ở trên chuyến tàu cao tốc trở về thành phố Hạ Dung.
Hạ Thành Thật: [Hình ảnh.jpg] [Hình ảnh.jpg]
Hạ Thành Thật: [Nồi hấp ở đâu?]
Hạ Thành Thật: [Không về nữa là bữa tối không có phần của anh đâu.]
Lăng Liệp phóng to hình ảnh, là con ngỗng hun khói còn chưa bóc bao bì và một đĩa rau xanh chưa luộc. Trong mắt Lăng Liệp lập tức hiện lên ý cười, hắn có chút hối hận vì đã lãng phí thời gian đi xem tên cặn bã kia. Nhìn xem, Tiểu Quý đói bụng, đã biết tự tìm đồ ăn rồi.
Hunter: [Hửm? Ở trong nhà mình mà không tìm thấy đồ, còn hỏi người thuê nhà?]
Mười phút sau, Quý Trầm Giao trả lời hắn một chuỗi dấu ba chấm.
Lại năm phút nữa trôi qua, Hạ Thành Thật: [Vậy anh có ăn không? Hôm nay anh đi đâu?]
Lăng Liệp thầm nghĩ đây là kiểm tra sao? Vừa định trả lời thì Quý Trầm Giao đã thu hồi tin nhắn.
Lăng Liệp cố tình hỏi: [Cậu thu hồi cái gì vậy?]
Hạ Thành Thật: [Không có gì, gõ nhầm chữ.]
Lăng Liệp càng vui hơn, qua màn hình cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Quý Trầm Giao – muốn hỏi hắn hôm nay đi đâu, hỏi xong lại thấy ngại nên đã vội vàng thu hồi.
Tâm trạng u ám sau mỗi lần tảo mộ đã được những tin nhắn qua lại này xoa dịu. Lăng Liệp nói: [Cậu gõ nhầm chỗ nào, gõ lại đi.]
Hạ Thành Thật: [Icon mặt vàng chảy mồ hôi.jpg]
Loa phát thanh đã bắt đầu thông báo phía trước sắp đến thành phố Hạ Dung, đột nhiên trong lòng Lăng Liệp xuất hiện một loại cảm xúc vừa xa lạ vừa kỳ diệu.
Bất kể là đi đâu, đối với hắn đều là “đi”, chứ không phải “về”. Đây là lần đầu tiên, khi chuyến tàu cao tốc hắn đang đi sắp đến điểm cuối, hắn cảm thấy mình như đang “trở về”. Bởi vì có một người đang đợi hắn, không phải vì nhiệm vụ, cũng không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ đơn giản là đợi hắn, đợi con người hắn.
Đi đến cửa toa tàu, khi gõ chữ nhắn tin, khóe miệng hắn cong lên, nở một nụ cười vui vẻ mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
[Bốn mươi phút nữa về đến nhà, nếu bây giờ cậu bắt đầu hấp, tôi về đến nhà là có thể ăn cơm rồi.]
……….
Ba ngày sau, Lăng Liệp và Quý Trầm Giao nhận được lời mời của tổ chuyên án, cùng tham gia cuộc họp video với đội đặc nhiệm. Có lẽ là do tâm trạng thay đổi, khi đối mặt với cấp trên Thẩm Tầm một lần nữa, cảm giác bài xích theo bản năng của Lăng Liệp gần như đã biến mất.
Cuộc họp này chủ yếu là trao đổi thông tin, đội đặc nhiệm cần càng nhiều manh mối về “Tuyết Đồng” và mạng lưới ngầm “Phù Quang” ở thành phố Hạ Dung càng tốt.
Lăng Liệp và Quý Trầm Giao là lực lượng chủ lực trong giai đoạn điều tra ban đầu, lần lượt phát biểu. Sau đó, Lăng Liệp hỏi Thẩm Tầm: “Anh quan tâm đến ‘Tuyết Đồng’ và ‘Phù Quang’ như vậy, hai thứ này có liên quan gì đến nhau sao?”
Quý Trầm Giao cũng không ngờ Lăng Liệp lại nói chuyện với cấp trên bằng giọng điệu này, anh quay đầu nhìn hắn một cái.
Thẩm Tầm lại như đã quen từ lâu, “Hiện tại có ba manh mối có thể tiết lộ cho các cậu. Thứ nhất, ‘Phù Quang’ gần đây hoạt động rất tích cực, thay đổi hoàn toàn chiến lược ‘càng ẩn mình càng tốt’ trước đây “
Nói xong, trên màn hình xuất hiện một biểu đồ do đội đặc nhiệm vẽ. Từ tháng 1 năm nay, đường biểu thị mức độ hoạt động của “Phù Quang” gần như tăng theo chiều thẳng đứng.
“Điều này có nghĩa là ngày càng có nhiều giao dịch bất hợp pháp được thực hiện thông qua nó, ảnh hưởng của nó trong thế giới mạng lưới ngầm đang dần mở rộng. Tất nhiên, hiện tại khu vực giao dịch của nó vẫn tập trung ở nước ngoài, xâm nhập vào nước ta còn rất ít, đó là lý do tại sao nó tạm thời chưa gây được sự chú ý ở các địa phương.”
Lăng Liệp hỏi: “Điều gì đã khiến nó thay đổi chiến lược?”
Thẩm Tầm nói: “Các mạng lưới ngầm xuất hiện cùng thời với nó đã bị đánh sập hết, những mạng lưới mới cũng đang bị cảnh sát các nước truy quét, điều này có thể đã tạo cơ hội cho nó phát triển bùng nổ. Chúng tôi phán đoán, người kiểm soát đằng sau nó có thể đã thay đổi, người này là một kẻ cuồng nhiệt, cấp tiến, mượn vỏ bọc của ‘Phù Quang’ để làm những việc mà ‘Phù Quang’ trước đây không dám làm.”
“Thứ hai là ‘Tuyết Đồng’, cộng thêm thành phố Hạ Dung của các cậu, nó tuy đã xuất hiện ở bảy thành phố, nhưng số người bị ảnh hưởng không nhiều, từ điểm này mà xem, ảnh hưởng của nó có hạn. Không biết vì lý do gì, người chế tạo ra nó không thể truyền bá nó trên diện rộng.” Thẩm Tầm nói tiếp: “Những người có liên quan đến ‘Tuyết Đồng’ đều có một đặc điểm chung – bọn họ đều là người nước ngoài.”
Điều này có chút nằm ngoài dự đoán của Lăng Liệp, “Người nước ngoài?” Mặc dù xét về huyết thống thì Từ Gia Gia là người gốc ở thành phố Hạ Dung, nhưng xét về quốc tịch thì anh ta là người nước Y.
Thẩm Tầm gật đầu, “Dường như người nước ngoài dễ dàng có được ‘Tuyết Đồng’ hơn. Đây là manh mối thứ ba mà tôi muốn nói – bọn họ mua được ‘Tuyết Đồng’ từ ‘Phù Quang’.”
Phòng họp đột nhiên im lặng, hai cái tên tội ác này được liên kết với nhau, giống như một cơn bão đang hình thành từ phía Bắc sắp quét xuống phía Nam.
“Chúng tôi đã điều động một lượng lớn đội viên đến sáu thành phố phía Bắc đó, việc ‘Tuyết Đồng’ xuất hiện ở thành phố Hạ Dung có lẽ là một ngoại lệ.” Thẩm Tầm bàn bạc với tổ chuyên án một lúc, sau đó quay sang Lăng Liệp, “Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ đảm nhiệm vai trò cố vấn đặc biệt của tổ chuyên án, có vấn đề gì không?”
Lời từ chối của Lăng Liệp đã đến bên đầu môi, nhưng trong trường hợp này hắn không nói ra được, đành gật đầu, “Đã rõ.”
Tổ trưởng Văn cười nói: “Tiểu Lăng là người của đội trọng án, bình thường vẫn hoạt động cùng đội trọng án, bên tôi thật sự có việc cần, Tiểu Lăng, cậu cũng đừng thoái thác nhé.”
Thẩm Tầm quét mắt qua Lăng Liệp và Quý Trầm Giao, dường như có ẩn ý gì đó mà gật đầu.
Tan họp, Quý Trầm Giao ngồi tại chỗ không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Lăng Liệp, “Cố vấn Lăng.”
Lăng Liệp: “Nói chuyện kiểu mỉa mai gì đấy.”
Quý Trầm Giao cười, “Học theo anh đấy.”
Hai người cùng nhau xuống lầu, Quý Trầm Giao càng thêm tò mò về cảm giác xa cách của Lăng Liệp với cấp trên, thân là một thành viên của đội đặc nhiệm lại chạy đến thành phố Hạ Dung làm công. “Anh bị cô lập trong đội của anh à?”
Lăng Liệp dừng bước, “Tôi giống bị cô lập lắm sao?”
Lần này Quý Trầm Giao không nói kiểu móc mỉa nữa, mà thật lòng nói, “Đúng là anh rất dễ bị cô lập.”
Lăng Liệp ra vẻ cấp trên, “Tiểu Quý, bôi nhọ danh dự lãnh đạo, tối nay không có cơm ăn đâu.”
Quý Trầm Giao: “…” Được đằng chân lân đằng đầu rồi đấy!
Nói chuyện lan man nửa ngày, Quý Trầm Giao vẫn không hỏi được chuyện gì đã xảy ra với Lăng Liệp trong đội đặc nhiệm. Thẩm vấn người này còn phiền phức hơn thẩm vấn nghi phạm, giả điên giả dại, giả ngu giả ngơ rất giỏi.
Quý Trầm Giao nhớ lại hôm ăn ngỗng hun khói, mãi đến chiều tối Lăng Liệp mới về, hỏi hắn đi đâu, hắn nói đi gặp một tên cặn bã không đáng gặp, hỏi thêm nữa, Lăng Liệp liền cắm cúi ăn ngỗng, giống như một con heo con.
Mấy ngày sau đó, Lăng Liệp và Quý Trầm Giao ai cũng đều có việc riêng của người nấy. Lăng Liệp đến tổ chuyên án vài chuyến, Quý Trầm Giao đến nhà giam thăm Quý Nặc Thành. Cảnh sát đã kết thúc điều tra đối với Quý Nặc Thành, hiện tại viện kiểm sát đang chỉnh lý tài liệu, không lâu nữa sẽ khởi tố. Quý Nặc Thành đã thuê luật sư hình sự nổi tiếng, xem ra định đi theo hướng tích cực nhận tội, đổ tội xúi giục cho Chu Vân, cố gắng xin giảm án tử hình.
Quý Nặc Thành già đi rất nhiều, trong mắt không còn chút ánh sáng nào. Ông nhìn chằm chằm Quý Trầm Giao, giọng nói rất nhỏ, “Tôi có lỗi với mẹ con Từ Ngân Nguyệt, cũng có lỗi với Chu Vân, nhưng đối với con, tôi không thẹn với lòng mình. Cái tên tôi đặt cho con là muốn gửi gắm hy vọng và chúc phúc của tôi và Chu Vân dành với con, chúng tôi thật sự mong con lớn lên khỏe mạnh, thành tài. Chúng tôi nhận nuôi con quả thực là có tư tâm, muốn tích đức, để bù đắp cho tội lỗi mình đã phạm phải trong quá khứ, nhưng chúng tôi chưa từng nghĩ đến việc hại con. Con nghĩ xem, nếu con cứ lớn lên trong cô nhi viện, con có được ngày hôm nay không?”
Những lời này đã khuấy động bóng tối cuồn cuộn trong máu Quý Trầm Giao. Anh luôn biết, mình không phải là người chính trực như vẻ bề ngoài, từ khi có ký ức anh thường có những suy nghĩ kỳ lạ, cố chấp, bẩm sinh.
Thậm chí, sau khi trở thành một cảnh sát, anh còn cảm thấy phấn khích hoặc nghẹt thở khi ở những hiện trường đẫm máu. Năm đó anh đã nhiều lần nghi ngờ mình không xứng làm cảnh sát, còn tìm đến bác sĩ tâm lý để giải tỏa.
Có lẽ anh đã di truyền một loại gen tà ác nào đó, nếu cứ để mặc, thứ chờ đợi anh có lẽ là sự sa đọa.
Ít nhất có một điểm Quý Nặc Thành đã không nói sai, nhà họ Quý quả thực đã cho anh một không gian trưởng thành gần như hoàn hảo. Không xét đến những việc Quý Nặc Thành và Chu Vân đã làm với mẹ con Từ Ngân Nguyệt, bọn họ quả thực là những bậc cha mẹ mẫu mực. Dưới sự hun đúc của gia phong như vậy, anh đã thuận lợi trưởng thành, kiềm chế rất tốt những ồn ào trong huyết quản. Sau đó, trách nhiệm trên vai, bộ cảnh phục trên người đã trở thành một xiềng xích, anh chủ động đeo xiềng xích này.
Trước khi kết thúc cuộc thăm viếng này, Quý Nặc Thành đỏ mắt nói: “Ngày ra tòa, hy vọng con có thể đến phiên tòa của tôi.”
Quý Trầm Giao biết ý của câu nói này là gì, Quý Nặc Thành hy vọng anh có thể ra tòa làm chứng, chứng minh ông ta là một người cha tốt. Điều này không ảnh hưởng gì đến việc kết tội, nhưng những yếu tố nhân văn sẽ ảnh hưởng đến việc định lượng hình phạt.
Quý Trầm Giao lùi lại vài bước, không nói một lời, nhìn cảnh sát nhà giam đưa Quý Nặc Thành đi.
Rời khỏi nhà giam, đột nhiên anh rất muốn gặp Lăng Liệp ngay lập tức, không có lý do gì khác, có lẽ chỉ vì căn nhà ở khu nhà tập thể dành cho nhân viên đó, từ khi Lăng Liệp chuyển đến, nhà bếp mới cuối cùng cũng có hơi thở của sự sống. Khi nhà bếp có hơi thở của sự sống, nơi đó mới trở thành một ngôi nhà.
Thành phố Hạ Dung đổ mưa như trút nước, trên đường từ nhà giam trở về cục cảnh sát thành phố bị tắc đường suốt, thời gian vẫn là buổi chiều, nhưng trời đã tối đen như mực, đèn xe nhấp nháy, các tòa nhà xung quanh cũng đều bật đèn sáng trưng.
Quý Trầm Giao bực bội gọi điện cho Lăng Liệp, nhưng hắn lại tắt máy. Không hiểu sao anh lại có dự cảm chẳng lành. Lúc mới quen Lăng Liệp, chỉ cần hắn không sử dụng điện thoại sẽ tắt máy. Anh làm hỏng điện thoại của Lăng Liệp, đền cho hắn một cái mới. Sau đó, anh đã quy định Lăng Liệp không được tắt máy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, dường như lại quay về mấy tháng trước.
Tại sao Lăng Liệp lại tắt máy?
Cuối cùng cũng lái xe về đến con đường nhánh nơi có cục cảnh sát thành phố và khu nhà tập thể, Quý Trầm Giao không có ô trên xe, trực tiếp lao vào màn mưa.
Lăng Liệp không có ở nhà.
Quý Trầm Giao vừa gọi điện thoại vừa chạy về phía cục cảnh sát thành phố, Lăng Liệp vẫn tắt máy. Chạy đến đội trọng án, không thấy bóng dáng hắn đâu.
Lúc này Lăng Liệp đang ở trên máy bay, nắm tay siết chặt đến mức nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu.
Thời gian quay ngược lại ba tiếng trước, khi hắn vừa rời khỏi tổ chuyên án, chuẩn bị đi chợ mua thức ăn. Mặc dù chợ chiều không có nhiều đồ ngon, nhưng hôm nay Quý Trầm Giao đi đến nhà giam, có lẽ tâm trạng sẽ rất tệ, nấu mấy món ăn ngon dỗ dành anh một chút.
Nhưng mà, đi được nửa đường, hắn liền nhận được điện thoại của Thẩm Tầm, tưởng lại có liên quan gì đến “Tuyết Đồng”, nhưng vừa nhấc máy lên lại phát hiện giọng điệu của Thẩm Tầm không đúng lắm.
“Lăng Liệp, Vệ Lương chết rồi, chết từ một tuần trước.”
Hết chương 85.