Chương 86: Bóng Côn Trùng (12)

 

Chương 86: Bóng Côn Trùng (12)

 

Ngọn lửa dần lụi tàn dưới làn nước áp lực cao. Buổi chiều, đám cháy cuối cùng đã được dập tắt. Lính cứu hỏa tiến vào đống đổ nát để tìm kiếm nguyên nhân vụ nổ. Tất cả những người sống sót đã được đưa đến bệnh viện. Thi thể của những nạn nhân được đặt trên khoảng đất trống, danh tính của 21 người này đã được xác nhận, trong đó có 17 người là người già đến đây với mong muốn an hưởng tuổi già, 4 người còn lại là nhân viên, bao gồm cả viện trưởng Hồ Trường Tuyền.

 

Trần Tranh ngồi xổm bên cạnh thi thể cháy đen, thở dài. Da thịt trên mặt thi thể đã bị thiêu rụi phần lớn, để lộ hàm răng trắng hếu, như thể đang gào thét trong sự bất cam.

 

Khi xe cứu thương và xe cứu hỏa rút lui, xe của người nhà các nạn nhân mới có thể lên núi. Tiếng khóc vang vọng khắp con đường núi, như một dòng thác bi thương. Bọn họ đến đây với hy vọng viện dưỡng lão được đánh giá cao này có thể chăm sóc cha mẹ bọn họ chu đáo hơn, không ngờ người thân của họ được đưa đến đây khỏe mạnh, nhưng khi đưa về lại chỉ còn là những thi thể không còn nguyên vẹn.

 

Người nhà các nạn nhân mất kiểm soát, chặn đường những nhân viên viện dưỡng lão sống sót và cảnh sát để đòi một lời giải thích. Trần Tranh bị đẩy đến bức tường ám khói của viện dưỡng lão, trước mặt anh là vô số ánh mắt kết tội, vô số ngón tay chỉ trích. Đầu óc anh trống rỗng trong giây lát, không thể không nghĩ, nếu như sớm hơn một chút, chỉ cần phán đoán được hành động của Triệu Tri sớm hơn một chút…

 

Việc phong tỏa và điều tra vẫn tiếp tục. Trình Xúc thề, dù có phải san bằng khu rừng ở ngoại ô phía Tây này, cậu ta cũng phải tìm ra thủ phạm. Cùng lúc đó, cuối cùng lính cứu hỏa cũng đã xác định được nguyên nhân vụ nổ – một quả bom đã được đặt trên bếp gas trong văn phòng viện trưởng Hồ Trường Tuyền, sau khi kích nổ đã gây ra vụ nổ toàn bộ đường ống.

 

Lão Tiền, người phụ trách nhà bếp, đã thoát chết trong gang tấc do lúc xảy ra vụ nổ không có mặt ở viện dưỡng lão. Ông ta run rẩy nói rằng viện trưởng Hồ rất thích nấu ăn, thường xuyên đến nhà bếp để phụ giúp. Đường ống dẫn khí gas của nhà bếp vốn là đường ống riêng, lửa rất lớn, năm nay viện trưởng Hồ đã cho công nhân cải tạo đường ống dẫn khí gas của văn phòng mình, nối liền với đường ống của nhà bếp. Bình thường ông ấy hay tự tay xào nấu một số món ăn để chia sẻ với các cụ, hễ nghe các cụ khen tay nghề của mình là ông ấy lại vui vẻ cả ngày.

 

“Việc này tiềm ẩn nguy hiểm.” Lão Tiền run rẩy nói: “Tôi đã từng đề cập với ông ấy rồi, văn phòng của ông ấy không thể nối với đường ống dẫn khí gas như của chúng tôi, nhưng ông ấy không nghe, nói sao có thể xảy ra chuyện được? Ông ấy là viện trưởng, tiền lương của chúng tôi đều do ông ấy trả, tôi đã nhắc nhở rồi, cũng không thể cãi lời ông ấy được.”

 

“Vậy là tên này nhắm vào Hồ Trường Tuyền?” Trình Xúc được ông bà nội nuôi nấng từ nhỏ, nghĩ đến những người già vô tội bị liên lụy, phải chịu đựng đau đớn rồi chết đi, cậu ta nghiến răng ken két.

 

Trần Tranh ngẩng đầu nhìn khung nhà trống rỗng trong đống gạch đá vụn, trong đầu hiện lên hình ảnh Triệu Tri đến viện dưỡng lão. Có một số việc chỉ có Hồ Trường Tuyền mới biết, muốn giết Hồ Trường Tuyền thì dễ, nhưng biết đâu Hồ Trường Tuyền đã giấu thứ gì đó trong văn phòng viện trưởng. Thời gian của Triệu Tri rất eo hẹp, cách giải quyết hiệu quả nhất chính là cho nổ bom, dùng lửa để xóa sạch mọi dấu vết.

 

Nhưng một khi đã làm như vậy, viện dưỡng lão sẽ trở thành tâm điểm chú ý của lực lượng cảnh sát Nam Sơn, sớm muộn gì cũng sẽ lần ra manh mối đến trên đầu hắn ta. Hắn ta không còn quan tâm nữa sao? Tưởng rằng mình có thể chạy trốn thành công? Vậy thì vấn đề lại quay trở lại, nếu đã quyết định biến mất khỏi tầm mắt của cảnh sát rồi thì việc xóa bỏ một số bí mật cũng không còn cần thiết nữa.

 

Trần Tranh lắc đầu, cảm thấy sự thật có thể không như mình tưởng tượng, nhất định là Triệu Tri đã suy nghĩ kỹ mọi chuyện, cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định cuối cùng.

 

Chủ nhiệm phụ trách công việc cụ thể của viện dưỡng lão họ Phó, bị thương trong vụ nổ, hiện tại tình hình đã ổn định, Trần Tranh vội vàng đến gặp bà. Bà nhìn ảnh của Triệu Tri, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là ai? Tôi không quen.”

 

Trần Tranh đã nghe câu trả lời tương tự từ những nhân viên khác. Tất cả đều nói chưa từng gặp Triệu Tri, tuy quen thuộc với La Ứng Cường, nhân vật nổi tiếng ở Nam Sơn, nhưng chưa từng nghe nói viện dưỡng lão nơi mình làm việc có quan hệ gì với La Ứng Cường.

 

Trần Tranh hỏi chủ nhiệm Phó: “Bà đến làm việc ở Xán Dương như thế nào?”

 

Chủ nhiệm Phó cho biết, bà luôn làm công việc này, trước đây từng làm việc ở một viện dưỡng lão lớn trong thành phố, sau này Hồ Trường Tuyền đến mời bà, trả mức lương cao hơn nhiều so với trước đây, còn trang bị xe riêng cho bà. Ban đầu bà thấy Hồ Trường Tuyền không đáng tin cậy, nhưng không cưỡng lại được sự cám dỗ của mức lương cao, cuối cùng đã ký hợp đồng với Hồ Trường Tuyền.

 

Trước hôm nay, bà vẫn luôn cảm ơn bản thân của 5 năm trước, viện dưỡng lão phát triển rất tốt, tiền tiết kiệm ngày càng nhiều, Hồ Trường Tuyền cũng rất dễ ở chung, không quản lý công việc của bà nhiều, duyệt chi rất nhanh chóng.

 

Trần Tranh lại hỏi: “Hồ Trường Tuyền có bao giờ nói lý do vì sao ông ấy mở viện dưỡng lão này không? Gia đình ông ấy như thế nào?”

 

Chủ nhiệm Phó có chút khó hiểu: “Ông ấy, ông ấy là người có tiền, nhưng tôi cũng không hiểu sao ông ấy lại giàu có như vậy, nhìn ông ấy có vẻ ngốc nghếch, không giống người biết kiếm tiền. Có lẽ là tổ tiên tích đức. Tiền của ông ấy từ đâu ra thì tôi thực sự không biết, khi chúng tôi nói chuyện phiếm về quá khứ, ông ấy thường nói mình xuất thân từ một nơi nhỏ bé, vợ con đều không ở bên cạnh.”

 

Thông tin đăng ký của viện dưỡng lão Xán Dương cho thấy, Hồ Trường Tuyền là nhà đầu tư duy nhất, nhưng như lời chủ nhiệm Phó nói, tiền của ông ta từ đâu ra thì không ai biết. Quê quán của ông ta ở thị xã Cư Nam, tỉnh Hàm, trước khi mở viện dưỡng lão ông ta làm nghề gì thì hiện tại vẫn chưa xác nhận được.

 

“Ông ta chỉ là một quân cờ trong tay La Ứng Cường và Triệu Tri, làm việc cho bọn họ mà thôi.” Trần Tranh cảm thấy cuộc điều tra nhắm vào viện dưỡng lão đã bỏ sót điều gì đó, nhưng quá nhiều việc, nhất thời anh không thể nghĩ ra.

 

Màn đêm buông xuống, cảnh sát vẫn có mặt khắp nơi ở ngoại ô phía Tây. Đội trọng án nhận được tin báo từ quần chúng, đã bắt giữ được Triệu Tri đang tìm cách trốn khỏi Nam Sơn ở gần một trạm chuyển phát nhanh. Đầu tóc hắn ta bù xù, ăn mặc như một tên ăn mày, khác hẳn với hình ảnh người thư ký số một lịch lãm, nho nhã trong video quảng cáo của tập đoàn Ứng Cường.

 

Ánh đèn trong phòng thẩm vấn chói mắt, Triệu Tri nhìn chằm chằm Trình Xúc, một lúc lâu sau mới cười phá lên: “Mấy người thắng rồi.”

 

Trình Xúc đập mạnh tay xuống bàn: “Đã chết nhiều người như vậy, đây là vấn đề ai thắng ai thua sao?”

 

“Đương nhiên là….” Triệu Tri nói: “Tôi cứ nghĩ mình có thể rời khỏi tỉnh Hàm một cách suôn sẻ, viện dưỡng lão phát nổ, mấy người không nên liên tưởng đến tôi, chết nhiều người như vậy, lực lượng cảnh sát của mấy người sẽ được điều động đến viện dưỡng lão, sẽ không còn nhiều người điều tra lý do vì sao tôi mất tích. Đương nhiên, chỉ cần cho mấy người thời gian, mấy người vẫn sẽ điều tra ra mối quan hệ giữa tôi và viện dưỡng lão, nhưng khi đó tôi đã cao chạy xa bay rồi.”

 

Nói đến đây, Triệu Tri siết chặt nắm tay: “Không ngờ mấy người lại phát hiện ra tôi sẽ đến viện dưỡng lão trước khi vụ nổ xảy ra, đáng lẽ tôi đã có thể nhân lúc hỗn loạn rời khỏi ngoại ô phía Tây rồi, vậy mà mấy người lại phong tỏa ngoại ô phía Tây.” Đội trưởng Trình, tôi tâm phục khẩu phục, tôi thừa nhận anh lợi hại hơn tôi.”

 

Trình Xúc sững người, sáng nay, đội trọng án nhận được tin Triệu Tri mất tích, chỉ dựa vào thông tin này, căn bản không thể điều tra ra viện dưỡng lão. Còn tin tức về vụ nổ ở viện dưỡng lão, Cục cảnh sát thành phố đương nhiên cũng sẽ cử người đến điều tra, nhưng cũng sẽ không dễ dàng liên hệ hai việc này với nhau. Đúng như lời Triệu Tri nói, cảnh sát sẽ bỏ lỡ cơ hội bắt giữ hắn ta.

 

Là Trần Tranh, nếu Trần Tranh không gọi điện thoại đến, anh sẽ không liên lạc với phân cục để lên đường ngay lập tức. Sau khi vụ nổ xảy ra, cũng là Trần Tranh đã đề nghị phong tỏa ngoại ô phía Tây ngay lập tức trong lúc mọi người còn đang bận rộn cứu người.

 

“Đội trưởng Trình.” Giọng nói của Trần Tranh đột nhiên vang lên trong tai nghe, Trình Xúc lập tức tỉnh táo lại.

 

“Đội trưởng Trình, việc Triệu Tri không thể chạy thoát đã là sự thật, bây giờ đừng bận tâm đến việc tại sao chúng ta có thể bắt được hắn ta, điều tra rõ động cơ của hắn ta mới là mấu chốt.”

 

Trình Xúc hít sâu một hơi: “Tại sao lại giết Hồ Trường Tuyền? Tại sao lại vì giết một mình ông ta mà liên lụy đến nhiều sinh mạng trong viện dưỡng lão như vậy?”

 

Triệu Tri im lặng một lúc, sau đó nở nụ cười tàn nhẫn: “Ai nói với anh là tôi chỉ muốn giết Hồ Trường Tuyền? Mục tiêu của tôi căn bản không phải là ông ta, chỉ là văn phòng của ông ta thuận tiện cho tôi ra tay mà thôi.”

 

“Cái gì?”

 

Triệu Tri cười lạnh, giống như ác quỷ lộ ra nanh độc nhuốm máu: “Tôi chỉ đang trừng phạt những kẻ đã nhận được lợi ích từ tôi, nhưng lại không giúp tôi tránh tai họa mà thôi.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, nghe những lời thì thầm của hắn ta, không chỉ Trình Xúc, mà ngay cả Trần Tranh đang ở trước màn hình giám sát cũng biến sắc.

 

Triệu Tri cười “khà khà”, ánh mắt nhìn Trình Xúc như thể đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ, đầu óc trống rỗng.

 

“Anh đoán xem tại sao lại có viện dưỡng lão này? Tại sao mỗi năm tôi lại phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để nuôi dưỡng những người già không có quan hệ huyết thống với mình? Người già thì có tác dụng gì, ngoài việc chiếm dụng nguồn lực xã hội vốn đã eo hẹp, bọn họ còn có thể làm được gì?”

 

“Ha, việc duy nhất bọn họ có thể làm, chính là giúp tôi tránh tai họa.”

 

Tập đoàn Ứng Cường từng tập trung lăng xê Triệu Tri, nói rằng cha mẹ hắn ta đều là trí thức, từ nhỏ hắn ta đã theo cha mẹ sang nước A sinh sống, là sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng. Trong một lần La Ứng Cường đến nước A tìm kiếm nhân tài, đã phát hiện ra ngôi sao sáng này, bèn hết lòng trọng dụng, chiêu mộ hắn ta vào nhóm của mình, đích thân đào tạo. Bao năm qua, hắn ta đã không phụ sự kỳ vọng của La Ứng Cường, quả nhiên đã trở thành người được La Ứng Cường tin tưởng nhất, đằng sau nhiều quyết sách quan trọng của tập đoàn đều có bóng dáng của hắn ta.

 

Nhưng sự thật là, hắn ta căn bản không phải là con nhà trí thức, cũng không quen biết La Ứng Cường ở nước A. Con người thật của hắn ta chỉ là hàng xóm của La Ứng Cường trước khi ông ta phất lên, cha mẹ đều đã mất, trong nhà chỉ còn một người ông bệnh tật.

La Ứng Cường thấy hắn ta đáng thương, cho hắn ta một miếng cơm manh áo, hắn ta liền quyết định đi theo La Ứng Cường. Còn La Ứng Cường thì có lẽ cảm thấy hắn ta là một người có tiềm năng, sau khi công việc kinh doanh có chút khởi sắc, đã bỏ tiền cho hắn ta sang nước A du học. Đầu óc hắn ta rất thông minh, không phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, nên đã dồn hết tâm sức cho việc học tập, đương nhiên trở thành nhân tài mà La Ứng Cường cần.

 

La Ứng Cường là người đa nghi, chỉ tin dùng những người tuyệt đối trung thành với mình, Triệu Tri chính là người như vậy. La Ứng Cường đã cho hắn ta a một cuộc sống mới, hắn ta bằng lòng dùng cuộc sống này để báo đáp La Ứng Cường. La Ứng Cường rất hài lòng với chí hướng của hắn ta, giao cho hắn ta nhiệm vụ đầu tiên, chính là trừ khử Tuỳ Ninh, ân nhân của mình ở thị trấn Hòe Lý.

 

Tuỳ Ninh từng là người mà La Ứng Cường biết ơn và kính trọng nhất, khi La Ứng Cường bị những người trồng rau khinh thường, ông ấy đã cho La Ứng Cường hai thứ cần thiết nhất – tiền bạc và tôn nghiêm.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Triệu Tri thường xuyên nghe La Ứng Cường nhắc đến cái tên Tuỳ Ninh, La Ứng Cường thậm chí còn thề son sắt rằng, sau này nếu kiếm được tiền, ông ta sẽ chia bảy phần cho Tuỳ Ninh. Khi đó La Ứng Cường còn trẻ, Triệu Tri cũng còn nhỏ, La Ứng Cường bận rộn báo đáp Tuỳ Ninh, Triệu Tri bận rộn báo đáp La Ứng Cường, rảnh rỗi là lại theo La Ứng Cường đến thị trấn Hòe Lý, tất bật lo liệu mọi việc, vì vậy đã gặp Tuỳ Ninh nhiều lần.

 

Trong ấn tượng của hắn ta, Tuỳ Ninh đúng như tên gọi, là một người rất điềm tĩnh, ôn hòa, ngoài việc kinh doanh, sở thích lớn nhất là sưu tầm đồ cổ. Nhìn thấy hắn ta mướt mồ hôi, Tuỳ Ninh sẽ mỉm cười đưa cho hắn ta đồ uống lạnh, đôi khi là kem mà hắn ta không nỡ mua. Hắn ta cứ ngỡ Tuỳ Ninh sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc cho La Ứng Cường, Tuỳ Ninh che chở cho La Ứng Cường, hắn ta cũng sẽ dốc hết sức lực để làm việc cho Tuỳ Ninh.

 

Nhưng lớn lên rồi hắn ta mới biết, thương trường không đơn giản như hắn ta tưởng tượng, con người cũng sẽ thay đổi.

 

La Ứng Cường là người có đầu óc kinh doanh xuất chúng, đó là điều không thể nghi ngờ, ông ta có tầm nhìn và gan dạ, dám liều mạng vì tiền. So với ông ta, Tuỳ Ninh quá bảo thủ. Bảo thủ là nhận xét của La Ứng Cường về Tuỳ Ninh, nhưng hắn ta lại cảm thấy Tuỳ Ninh không phải là bảo thủ, mà là không màng đến tiền bạc. Đây thực chất là một loại kiêu ngạo bẩm sinh, bởi vì chưa từng trải qua khổ cực, dễ dàng có được gia sản kếch xù, cho nên tiền tài nhiều hơn hay ít đi cũng không thành vấn đề, chỉ cần bản thân sống thoải mái là được.

 

Người ta ca ngợi sự ung dung và phóng khoáng của con nhà giàu, nhưng trong mắt hắn ta và La Ứng Cường, sự an phận thủ thường và điềm nhiên này lại chính là điều chướng mắt nhất. Ngay cả hắn ta cũng dần cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc với Tuỳ Ninh, huống chi là La Ứng Cường.

 

Tập đoàn Ứng Cường đang trên đà phát triển nhanh chóng, tốc độ và thủ đoạn mà La Ứng Cường loại bỏ các hộ kinh doanh cá thể khó tránh khỏi tàn nhẫn. Trước đây Tuỳ Ninh chưa từng phản đối quyết đoán của La Ứng Cường, ông ấy cũng không giữ bất kỳ chức vụ lãnh đạo nào trong tập đoàn Ứng Cường, nhưng hàng năm La Ứng Cường vẫn trả cho ông ấy một khoản lợi nhuận hậu hĩnh, đồng thời xin ý kiến của ông ấy.

 

Không biết là ngây thơ hay là bản tính quen khinh thường La Ứng Cường, lần đầu tiên Tuỳ Ninh phát biểu trong cuộc họp của tập đoàn, đã phủ định ý định mua lại một trung tâm giải trí nào đó của La Ứng Cường, đồng thời thao thao bất tuyệt về đạo lý “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo”. Đến bây giờ Triệu Tri vẫn còn nhớ, tuy La Ứng Cường gật đầu đồng ý, nhưng sắc mặt ông ta lại khó coi đến mức nào.

 

*Chú thích: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” – tạm dịch là người quân tử coi trọng của cải nhưng không tùy tiện nhận, chỉ nhận khi đúng với đạo lý. Hết chú thích….

 

Chuyện này gần như đã đẩy mâu thuẫn giữa La Ứng Cường và Tuỳ Ninh ra ngoài ánh sáng, sau đó Tuỳ Ninh có lẽ cũng nhận ra bản thân không nên công khai phản bác La Ứng Cường, bèn bí mật tìm gặp La Ứng Cường, nêu ra nhiều vấn đề của tập đoàn Ứng Cường. Vấn đề của tập đoàn Ứng Cường chính là vấn đề của La Ứng Cường, điều này chẳng khác nào mượn danh nghĩa ân nhân để tát vào mặt La Ứng Cường.

 

Triệu Tri tận mắt nhìn thấy, La Ứng Cường cung kính tiễn Tuỳ Ninh ra về, quay người lại đã đập nát một bàn trà quý giá.

 

“Tôi đã nhịn ông ta nhiều năm rồi, ông ta chính là loại người thích quản nhiều chuyện, năm đó quản sống chết của tôi, bây giờ lại đến quản quyết định của tôi, chẳng lẽ những người sống trong nhung lụa đều ngây thơ như vậy sao?” La Ứng Cường nở nụ cười tàn nhẫn: “Nếu ông ta cứ ngoan ngoãn ở lại thị trấn Hòe Lý của ông ta, tài sản của tập đoàn Ứng Cường sẽ liên tục chảy vào túi ông ta, tôi đã nói sẽ báo đáp ông ta, thì sẽ không nuốt lời. Nhưng ông ta lại cứ muốn đối đầu với tôi, Tiểu Triệu, nghĩ cách nào đó đi, cho ông ta biến khỏi mắt tôi.”

 

Cách mà Triệu Tri nghĩ ra rất “Thành thật”, nhưng đối phó với loại người như Tuỳ Ninh, đây chính là cách tốt nhất.

 

Hắn ta hoảng hốt chạy đến thị trấn Hòe Lý, nhìn chằm chằm Tuỳ Ninh, run rẩy đến mức nửa tiếng không nói nên lời. Tuỳ Ninh vẫn vậy, làm việc gì cũng thong thả, rót cho hắn ta một cốc nước nóng, đợi hắn ta bình tĩnh lại: “Đừng vội, từ từ nói.”

 

Rõ ràng hắn ta học quản lý, nhưng lại giống như đã học diễn xuất bốn năm, hắn ta nắm lấy cánh tay Tuỳ Ninh, nói: “Tuỳ tiên sinh, ông mau đi đi, nước A cũng được, bất cứ quốc gia nào khác cũng được, trước tiên hãy dẫn mọi người đi trốn đi, La tổng, ông ta, ông ta phát điên rồi, muốn trừ khử ông!”

 

Tuỳ Ninh ngạc nhiên một lúc, lắc đầu: “Sao có thể như vậy được? Ứng Cường không phải loại người như vậy.”

 

“Thật sự đó! Tôi làm việc bên cạnh ông ta, tôi không thể nhầm đâu! Ông cứ tin tôi lần này đi, nhanh chóng xuất ngoại đi. Đợi La tổng nghĩ thông suốt rồi, ông muốn quay về thì quay về! Bây giờ ông cũng đang trong trạng thái bán nghỉ hưu rồi, xuất ngoại rồi vẫn có thể kiếm tiền, cuộc sống của ông sẽ không thay đổi đâu!”

 

Tuỳ Ninh im lặng: “Để, để tôi đi nói chuyện với Ứng Cường.”

 

“Không được! Như vậy chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?” hắn ta vội vàng nói: “Ông đã ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn Ứng Cường, La tổng là người thế nào, ông cũng biết mà, ông ta cuồng nhiệt như vậy, đôi khi quả thực, quả thực là lục thân không nhận!”

 

Tuỳ Ninh nghiêm túc nhìn hắn ta: “Tiểu Triệu, tại sao cậu lại đến báo tin cho tôi? Cậu phải là người được La tổng tin tưởng nhất chứ.”

 

“Chính vì tôi là người được ông ta tin tưởng nhất, cho nên tôi mới không muốn ông ta phạm pháp, nếu ông ta thực sự ra tay với ông, ông ta nhất định sẽ hối hận!” Hắn ta  kích động nói: “Bây giờ La tổng không biết nghe lời xúi giục của ai, cảm thấy những người cản trở sự phát triển của tập đoàn Ứng Cường đều phải chết, tôi căn bản không khuyên nhủ được ông ta, cho nên chỉ có thể nghĩ cách khác, đến khuyên ông lánh nạn trước. Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ nghĩ thông suốt! Ông là ân nhân của ông ta, nếu ông mà xảy ra chuyện vì sự hồ đồ nhất thời của ông ta, cả đời này ông ta sẽ không được yên ổn. Hơn nữa, ra tay với ông chính là phạm tội!”

 

Tuỳ Ninh nói: “Để tôi suy nghĩ lại.”

 

Hắn ta biết Tuỳ Ninh đã dao động, bèn thừa thắng xông lên: “Tôi đã nghĩ ra cách rồi, ông và người nhà mau chóng chuyển đến nước A, ông biết tôi từng du học bên đó, tôi sẽ cho người sắp xếp bên đó, đối ngoại thì cứ nói là ông đã kiếm đủ tiền rồi, di cư để hưởng thụ cuộc sống. Ông vừa đi, La tổng biết ông sẽ không can thiệp vào tập đoàn Ứng Cường nữa, khúc mắc trong lòng ông ta cũng sẽ dần được tháo gỡ, tôi sẽ tiếp tục khuyên nhủ ông ta, thời gian trôi qua, ông ta nhất định sẽ nhận ra sai lầm của mình!”

 

Tuỳ Ninh đồng ý với đề nghị của hắn ta, không lâu sau cả nhà di cư sang nước A. Người dân ở trấn Hòe Lý hoàn toàn không biết ông ấy bị La Ứng Cường ép đi, chỉ biết ông ấy kiếm đủ tiền rồi, không muốn ở lại nơi nhỏ bé này nữa. Mọi người đều rất ngưỡng mộ, những người như ông chủ Tôn nhìn máy bay mà cảm thán: “Giàu có thật là tốt, muốn làm người nước nào thì làm người nước đó.”

 

Nhưng mà, đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch trừ khử gia đình Tuỳ Ninh của Triệu Tri. Ở trong nước, bất kỳ vụ án mạng nào cũng sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, cho dù hắn ta làm kín kẽ đến đâu, cũng có khả năng để lộ sơ hở. Hơn nữa, Tuỳ Ninh rất có uy tín ở thị trấn Hòe Lý, người trồng rau ở đó đều biết ông ấy là người đã nâng đỡ La Ứng Cường, nếu ông ấy chết ở Nam Sơn, La Ứng Cường nhất định sẽ bị điều tra.

 

Nhưng hắn ta đã ở nước A, mọi trở ngại đều không còn là trở ngại nữa.

 

Triệu Tri giả vờ sang nước A, với danh nghĩa là giúp đỡ gia đình Tuỳ Ninh ổn định cuộc sống, nhưng thực chất đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê sát thủ ở địa phương, dễ dàng thủ tiêu năm người nhà họ Tuỳ, ngay cả đứa con út cũng không tha.

 

Tuỳ Ninh chết lặng lẽ ở nơi đất khách quê người, mối lo ngại đầu tiên của La Ứng Cường đã biến mất.

 

Chuyện này khiến La Ứng Cường phải nhìn Triệu Tri bằng con mắt khác. Trước đây, ông ta chỉ biết Triệu Tri trung thành với mình, là một con chó săn hiếm có, lần này ông ta mới nhận ra, đầu óc của Triệu Tri còn hữu dụng hơn ông ta tưởng tượng, Tuỳ Ninh chết ở nước A, cái chết của ông ấy thậm chí còn không ai hay biết, đã giúp ông ta giải trừ được một mối phiền toái lớn. Tập đoàn Ứng Cường đã phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, những người từng giúp đỡ ông ta rồi giở bài “ân nghĩa” để lên mặt dạy đời ông ta không chỉ có một mình Tuỳ Ninh, ông ta muốn đi xa hơn nữa, những người này nhất định phải biến mất toàn bộ.

 

Nhân vật tiếp theo, rồi nhân vật tiếp theo nữa lần lượt được giao vào tay Triệu Tri, hai tay Triệu Tri bắt đầu nhuốm máu tanh, còn tập đoàn Ứng Cường thì giống như một bông hoa hút no máu, nở rộ càng diễm lệ mê hoặc lòng người.

 

La Ứng Cường đứng trong ánh sáng, ánh sáng mà ông ta tỏa ra rực rỡ bao nhiêu, thì bóng tối mà Triệu Tri phải gánh chịu lại càng dày đặc bấy nhiêu. Sáu năm trước, Triệu Tri đột nhiên mắc một căn bệnh hiểm nghèo, bệnh đến đột ngột, không có dấu hiệu báo trước, suýt chút nữa đã cướp đi mạng sống của hắn ta. Những ngày tháng nằm trên giường bệnh, là quãng thời gian hiếm hoi Triệu Tri được thả lỏng, hắn ta bắt đầu nghĩ đến những món nợ oan nghiệt mình đã gây ra trong những năm qua, không khỏi cảm thán: Liệu căn bệnh này có phải là báo ứng của mình hay không?

 

Người làm ăn ít nhiều gì cũng có chút mê tín, làm ăn càng lớn, lại càng mê tín, La Ứng Cường chính là như vậy, Triệu Tri mưa dầm thấm đất, cũng bị ảnh hưởng. La Ứng Cường đến thăm hắn ta, nhắc đến chuyện bảo hắn ta đi hỏi thầy phong thủy xem sao.

 

Nếu là trước khi mắc bệnh nặng, có lẽ hắn ta đã lười lãng phí thời gian này, nhưng sau khi đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, hắn ta không thể không tin vào những thứ thần kỳ kia.

 

Thầy phong thủy nói với hắn ta rằng, hắn ta mắc bệnh là do sát sinh quá nhiều, cơn bệnh nặng này đã giúp hắn ta chặn được một kiếp nạn, sau này e rằng sẽ không còn chuyện dễ dàng như vậy nữa. Hắn ta hỏi, vậy hắn ta nên làm gì? Thầy phong thủy nói, thiện ác tương sinh, hắn ta đã làm việc ác thì nên tích đức hành thiện, như vậy mới có thể chuộc tội cho mình.

 

Hắn ta lại hỏi cụ thể phải làm như thế nào, thầy phong thủy bói cho hắn ta rất lâu, nói rằng bây giờ xã hội tuyên truyền về việc yêu thương người già, nhưng trên thực tế, người già lại không được đối xử tử tế, những việc tốt đẹp đều để lớp trẻ hưởng hết, nếu hắn ta có thể thật tâm làm một việc có ích cho người già, có thể chắn được vô số tội nghiệt mà hắn ta đã gây ra.

 

Nửa năm sau, hắn ta xây dựng viện dưỡng lão Xán Dương ở ngoại ô phía Tây, chuyện này không chỉ công chúng không biết, mà ngay cả La Ứng Cường cũng không hay biết. Hắn ta cho rằng chuộc tội là việc rất riêng tư, không thể làm rầm rộ, hắn ta âm thầm làm việc thiện, giống như cách hắn ta âm thầm giết người vậy, chỉ cần nhân quả nhìn thấy là được.

 

Hồ Trường Tuyền là một người thật thà, âm thầm làm bảo vệ, không có gia đình, lương thiện và ngu ngốc, là người dễ dàng lợi dụng nhất. Hắn ta đã điều tra lai lịch của Hồ Trường Tuyền, người này vốn là công nhân kỳ cựu của nhà máy trà Hồ Vận nổi tiếng ở thị xã Cư Nam, vợ ông ta cũng là công nhân của nhà máy trà, nhưng đứa con của bọn họ lại đột nhiên mất tích khi chưa thành niên. Vợ ông ta bị kích động mạnh, qua đời. Hồ Trường Tuyền tìm kiếm con nhiều năm không có kết quả, bèn rời khỏi nơi đau buồn, đến Nam Sơn kiếm sống.

 

Hắn ta không tìm được người nào phù hợp hơn, bèn để Hồ Trường Tuyền làm viện trưởng trên danh nghĩa, việc Hồ Trường Tuyền cần làm chỉ là chăm sóc các cụ thật tốt, và giấu kín chuyện hắn ta là người đứng sau. Mỗi lần hắn ta đến viện dưỡng lão, đều là Hồ Trường Tuyền lái xe đến đón hắn ta, gần như không có nhân viên nào nhìn thấy hắn ta.

 

Không biết là Hồ Trường Tuyền ngốc nghếch có phúc của người ngốc nghếch, hay là người lương thiện được trời thương, nhân viên mà viện dưỡng lão tuyển dụng đều rất xuất sắc, các cụ được an hưởng tuổi già hạnh phúc, danh tiếng của Xán Dương cũng ngày càng tốt. Còn sức khỏe của hắn ta cũng tốt hơn, vận thế của hắn ta, vận thế của La Ứng Cường đều rất tốt, nhân quả dường như thực sự đã bù trừ cho nhau.

 

Thế nhưng, hắn ta không ngờ rằng, La Ứng Cường lại đột ngột bị người ta giết chết, trở thành tin tức chấn động nhất Nam Sơn. Tập đoàn Ứng Cường là lãnh địa riêng của La Ứng Cường, không có chuyện sếp tổng chết đi thì người nhà sẽ kế thừa. Ngay khoảnh khắc nhận được tin, hắn ta đã biết tương lai của mình sụp đổ rồi. Cảnh sát đã tiến hành điều tra toàn diện tập đoàn Ứng Cường, chẳng bao lâu nữa, những gì La Ứng Cường đã làm, những gì hắn ta đã làm, đều sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.

 

Trong lòng hắn ta dâng lên một nỗi căm hận tột độ, tại sao? Tại sao hắn ta đã thành tâm chuộc tội như vậy, hàng ngày sống một cuộc sống giản dị không phù hợp với thân phận của mình, vậy mà vẫn rơi vào kết cục thê thảm này? Hắn ta đã giết người, làm việc ác, nhưng hắn ta cũng đã làm việc thiện rồi cơ mà? Nếu thiện ác không thể bù đắp cho nhau, vậy thì tại sao hắn ta còn phải hành thiện? Lũ già vô dụng kia đã được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc mà hắn ta chu cấp, tại sao lại không giúp hắn ta tránh được tai họa? Bọn chúng đáng chết!

 

Hắn ta vốn dĩ không phải là người thực sự kính lão, yêu lão, ngược lại, trước khi được thầy phong thủy chỉ điểm, hắn ta rất ghét bỏ và thù địch người già, bọn họ bốc mùi hôi thối, tai điếc, nói năng lẩm cẩm, mỗi lần tiếp xúc với người lớn tuổi, hắn ta đều cảm thấy già đi là một chuyện rất đáng sợ.

 

Lúc này, thái độ thù địch của hắn ta đối với người già – những người già ở viện dưỡng lão Xán Dương đã lên đến đỉnh điểm. Hắn ta thầm nghĩ, được lắm, lũ già các người đã phung phí công sức chuộc tội của tôi, nếu chuộc tội vô dụng, vậy thì tất cả các người hãy chết hết đi!

 

Hết chương 86.

 

Chương 86: Bóng Côn Trùng (12)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên