Chương 86

 

Chương 86:

 

Viên kẹo này chứa đựng hình ảnh một căn phòng nhỏ.

 

Căn phòng tối tăm, chật hẹp, chỉ đủ kê một chiếc giường nhỏ và một cái bàn gỗ cũ kỹ đối diện với cửa. Chỉ cần mở cửa ra, ngay cả một chiếc ghế đẩu cũng không có chỗ đặt, mỗi khi ra vào phòng đều phải đẩy ghế vào gầm bàn.

 

“Cửa sổ” duy nhất nằm gần sát trần nhà, là một ô thông gió hình chữ nhật, hắt vào vài tia sáng le lói. Người ở bên trong ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy một tòa tháp cao vút trên nền trời.

 

Đó là tòa tháp của Trung tâm Quan trắc nằm ở khu vực trung tâm thành phố, cách rất xa khu vực ngoại ô nơi căn phòng tồi tàn này tọa lạc.

 

Căn phòng nhỏ bé như vậy, nhưng lại là nơi ở của hai anh em.

 

Hắn ngồi trước bàn, mượn ánh sáng lờ mờ đọc cuốn sổ tay tuyên truyền của đội dọn dẹp vệ sinh. Tuy ánh sáng yếu ớt, nhưng bóng đèn nối với dây điện lộ ra trên tường không được bật lên.

 

Tiền điện không đắt. Nhưng điểm tài nguyên của bọn họ đã không còn đủ nữa rồi.

 

Trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, trong chăn nhô lên một mảng nhỏ, lúc này đang phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, dường như đang gặp ác mộng. Một cánh tay thò ra, quờ quạng về phía hắn.

 

“A… Anh…”

 

Hắn đặt cuốn sổ tay xuống, quay người, một tay nắm lấy tay em trai, tay kia sờ lên trán cậu bé.

 

Nóng hổi.

 

Bàn tay nhỏ bé của em trai nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, truyền đến cảm giác đau nhói như kim châm.

 

Hắn cúi đầu nhìn, móng tay màu đen ở đầu ngón tay em trai cong lên, sắc nhọn như móng vuốt dã thú, đang cắm phập vào da thịt lòng bàn tay hắn.

 

Những mạch máu đen sì dày đặc lan ra từ các khớp ngón tay bị biến dị, trải dài đến tận cổ tay.

 

Không chỉ có tay.

 

Cả cơ thể em trai ẩn dưới lớp chăn cũng đã bị một mảng đen bao phủ.

 

—— Đây không phải sốt bình thường. Mà là bị lây nhiễm.

 

Hơn nữa, với những đặc điểm biến dị rõ ràng như vậy, khả năng cao giá trị nhiễm bệnh đã lên tới hơn 90. Nếu bị phát hiện, em trai sẽ bị đưa thẳng đến buồng nitơ lớn cách thành phố hàng cây số, hoặc bị đuổi thẳng ra khỏi thành.

 

Trên tờ lịch dán trên tường, ngày kiểm tra tiếp theo được khoanh bằng bút đỏ: 21 tháng 7.

 

Đó là ngày cư dân thành phố đến trung tâm y tế kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng tháng, để xác nhận tình trạng giá trị nhiễm bệnh.

 

Hiện tại, chỉ còn một tuần nữa là đến ngày đó. Trong vòng một tuần, nếu không tìm được cách kiềm chế giá trị lây nhiễm, tình trạng của em trai hắn sẽ bị phát hiện.

 

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu bị đuổi ra khỏi thành phố, xác suất sống sót gần như bằng không.

 

“Tiểu Am.” Hắn khẽ gọi.

 

Đứa trẻ trong chăn nghe thấy, bàn tay nhỏ xíu trong lòng bàn tay hắn cố gắng co lại, như muốn đáp lại lời hắn gọi.

 

“Anh phải ra ngoài một chuyến.” Hắn nói, “Dinh dưỡng dạng ống ở cạnh gối, còn ba ống cuối cùng, em đói thì cắn một ống mà ăn. Ba ngày nữa anh sẽ về. Trong khoảng thời gian này, bất kể ai gõ cửa cũng không được để ý.”

 

“Anh… đừng đi… Anh… a…”

 

Bàn tay nhỏ níu lấy thịt trong lòng bàn tay anh mình. Móng tay đó thật sự rất sắc nhọn, tuy sức lực không lớn, nhưng vẫn cứa rách da lòng bàn tay hắn. Giọt máu tươi chảy ra, không rơi xuống đất, mà bị móng tay đứa trẻ hấp thụ.

 

Trong ánh sáng lờ mờ, từng đường máu theo móng tay đen kịt cứng rắn lan lên trên, đi vào mạch máu màu đen nổi lên, rồi hội tụ vào khắp tứ chi bách hài.

 

Cảnh tượng kỳ dị rợn người như vậy, nhưng hắn không lập tức rút tay ra, mà mặc cho bàn tay nhỏ bé đó nắm chặt, yên lặng ngồi một lúc, rồi mới đứng dậy, trước khi đi còn cúi người đắp chăn cẩn thận cho đứa trẻ.

 

Mở cửa, đóng cửa.

 

Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

 

“Anh… Anh ơi…”

 

Dường như đứa trẻ bị sốt đến mê man, thỉnh thoảng lại thều thào gọi anh trai mình.

 

Cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi nhanh chóng. Từ màn sương sớm mai đến nắng gắt giữa trưa, hoàng hôn buông xuống rồi đến trăng sáng treo cao.

 

Trong bóng tối tĩnh mịch, bỗng lóe lên một đôi mắt đỏ như máu.

 

“Đói… Đói quá…”

 

“Muốn ăn… Muốn ăn quá…”

 

Khuôn mặt dị dạng của đứa trẻ chìm trong bóng tối, cơ thể cũng lay động như bóng ma.

 

“Anh… bao giờ… anh về?”

 

…..

 

…….

 

Viên kẹo tan ra hoàn toàn trong miệng.

 

Thẩm Quyết nhấm nháp dư vị, cho đến khi vị ngọt của kẹo hoàn toàn biến mất, mới liếm liếm môi, có chút chưa thỏa mãn.

 

Những hình ảnh vừa rồi, là ký ức ẩn chứa trong sức mạnh của đối phương.

 

Mà đoạn ký ức đó lại vừa khéo khơi dậy ký ức còn sót lại trong cơ thể này.

 

Ký ức của người em trai và người anh trai dung hợp lại với nhau, tạo nên cảm giác vô cùng chân thật.

 

…… Giống như là đã từng trải qua thật vậy.

 

Giờ phút này, hắn gần như đã có thể khẳng định, kẻ giả mạo thành hình dạng của hắn, ở trong thần điện dị chủng làm loạn, chính là người em trai ruột thịt của cơ thể này.

 

Người em trai hờ bị cưỡng ép gọi vào cơ quan phòng vệ thành phố, rồi sau đó một đi không trở lại trong trận chiến “Thâm Sào Chi Noãn”, Thẩm Am.

 

Ký ức còn sót lại trong cơ thể này thật ra không nhiều lắm. Không phải là chi tiết tỉ mỉ, phần lớn đều là tư liệu liên quan đến nghiên cứu khoa học và hồi ức về người em trai từ rất lâu trước đây.

 

Những gì hắn vừa thấy, có lẽ là tình huống khi Thẩm Am lên ba tuổi, lần đầu tiên bệnh biến dị gen bộc phát.

 

Bệnh biến dị gen trong thành phố này không phải là hiếm gặp. Thế giới bị nhiễm bệnh hoành hành, có những người vừa sinh ra, trong gen đã mang mầm mống bị nhiễm bệnh, theo thời gian lớn lên và số lượng tế bào sinh sôi, mầm mống nhiễm bệnh lan rộng, cũng là lúc bắt đầu phát bệnh.

 

Ức chế bệnh biến dị gen cần một lượng lớn tiền bạc, bọn họ không có tiền, bởi vậy không thể nào đưa Thẩm Am đến bệnh viện trị liệu trong thời gian đầu phát bệnh, dẫn đến mức độ dị hóa của cậu bé ngày một nghiêm trọng, mới hơn nửa tháng, đã đến mức không thể gặp người.

 

May mắn là nơi bọn họ ở không phải khu dân cư được nhân viên kiểm tra của cơ quan phòng thủ thành phố tuần tra gắt gao nhất, mà là thuê một căn nhà kho hẻo lánh trong khu thương mại, chủ nhà lén cho thuê, bọn họ lén ở, lúc này mới không bị phát hiện ngay lập tức.

 

Nhưng tình hình của Thẩm Am không thể trì hoãn thêm được nữa.

 

Trong lúc tìm kiếm phương pháp trị liệu cho Thẩm Am khắp nơi, hắn nghe nói đến một loại thuốc thần bí. Loại thuốc này chưa từng được lưu thông trong thành phố, mà là truyền từ căn cứ S đã bị diệt vong, có khả năng chữa khỏi bệnh biến dị gen, nhưng cực kỳ hiếm gặp, chỉ có điều, có thể trên chợ đen ở ngoại thành có giao dịch.

 

Vì cứu Thẩm Am, hắn gia nhập đội dọn dẹp, đi đến vùng hoang dã. Chỉ là, hắn không thể tìm được loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh biến dị gen ở chợ đen.

 

Lúc hắn trở về, phát hiện Thẩm Am vẫn đang sốt, nhưng tình trạng dị hóa trên người đang dần biến mất.

 

Phát hiện này khiến hắn vui mừng khôn xiết. Tuy rằng trong tất cả các trường hợp mắc bệnh biến dị gen trong thành phố mà hắn thu thập được, nhiều nhất chỉ có thể ức chế, tình trạng chữa khỏi chưa từng xuất hiện trong thành phố. Sự thay đổi của Thẩm Am giống như một phép màu. Nhưng nếu em trai không sao, hắn nguyện ý tin tưởng phép màu có tồn tại.

 

Nhưng đồng thời cùng với việc dị hóa biến mất, Thẩm Am rơi vào trạng thái ngủ say. Cậu bé không còn ăn bất kỳ thứ gì nữa, cũng không tiếp tục diễn ra bất kỳ hoạt động trao đổi chất nào của cơ thể, ngay cả ba ống dinh dưỡng đặt bên giường, lúc hắn trở về cũng phát hiện Thẩm Am không hề động đến.

 

Kiểm tra ở bệnh viện cho thấy giá trị lây nhiễm bệnh của cậu bé là 85.6, rất cao, nhưng vẫn nằm trong ngưỡng an toàn. Vậy nhưng cậu bé lại hoàn toàn không động đậy.

 

Để duy trì chức năng cơ thể của Thẩm Am, cần phải nằm viện, tốn rất nhiều tiền. Càng ngày hắn càng chủ động ra ngoài vùng hoang dã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp nhiều hơn.

 

Trong lần thứ bảy ra ngoài thực hiện công tác dọn dẹp sương mù, đã xảy ra tai nạn, hắn bị lạc trong vùng hoang dã, cũng mất đi ký ức của khoảng thời gian đó.

 

Sau khi trở lại thành phố, hắn quyết định không ra ngoài vùng hoang dã nữa. Số tiền tích lũy được từ công việc dọn dẹp đã đủ để hắn chi trả viện phí cho em trai và có thêm thời gian để học tập.

 

Thế là, hắn tự học và đã thi đỗ đại học sau đó được giới thiệu vào thực tập ở Viện Nghiên cứu.

 

Ngày thường hắn ở ký túc xá, hoặc là đến bệnh viện, hai điểm một đường thẳng.

 

Vào năm hắn mười chín tuổi, Thẩm Am mười tuổi, cuối cùng cậu bé cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ say, và thức tỉnh dị năng hệ “Tử vong”. Cũng là người dị năng hệ “Tử vong” duy nhất được ghi nhận trong thành phố lúc bấy giờ.

 

Mười một tuổi, Thẩm Am được chiêu mộ vào Đội đặc nhiệm của cơ quan phòng thủ thành phố, trở thành một thành viên chính thức. Cùng năm đó, Thẩm Am mất tích.

 

Nếu chỉ xem qua một đoạn tư liệu, thật ra cũng không nhìn ra vấn đề gì. Người dị năng hệ “Tử vong” tuy ít, nhưng hắn cũng từng gặp qua vài người.

 

Nhưng mà. Thẩm Quyết hồi tưởng lại hương vị của hai viên kẹo.

 

Hương vị này, hắn không thể nào nhận nhầm được.

 

Đây là hương vị đồng loại của hắn.

 

………..

 

Máy bay cứ thế bay về phía đông nam, bay qua vùng đất hoang vu. Căn cứ C đã gần kề.

 

Có thể nhìn thấy từ xa hình dáng của một căn cứ. Nhỏ hơn “Eden” rất nhiều, nhưng nếu đặt vào thời kỳ trước tận thế, cũng có thể sánh ngang với quy mô của một thành phố cấp tỉnh.

 

Chỉ là lúc này, dị chủng đen kịt từ bốn phương tám hướng tràn đến căn cứ. Gần như sắp nhấn chìm toàn bộ căn cứ này vậy.

 

Tuyến đường mà máy bay lựa chọn tiến vào trong là cắt ngang từ phía Tây Bắc của thành phố, đây cũng là hướng có ít dị chủng nhất, bởi vì nơi này là phía sau căn cứ, dãy núi chập trùng trở thành bức tường thành tự nhiên.

 

Nhưng dị chủng trên mặt đất ít, thì tình hình trên không vẫn hết sức nghiêm trọng.

 

Bên trong khoang máy bay, đèn báo màu đỏ nhấp nháy, giọng nói của nhân viên Tổ quan sát vang lên.

 

“Cảnh báo! Cảnh báo! Phía trước có một lượng lớn dị chủng biết bay chiếm đóng không phận, xin mọi người nhanh chóng rời khỏi máy bay để chiến đấu.”

 

Nghe thấy thông báo, các thành viên đội cứu hộ trong mười mấy chiếc máy bay chiến đấu lập tức bắt đầu nhanh chóng hành động.

 

Những dị năng giả từ cấp 4 trở lên phần lớn đều có khả năng tác chiến trên không, đã nhanh chóng mở cửa khoang bay ra ngoài.

 

Những dị năng giả chưa đạt đến cấp 4 thì nhanh tay lắp ráp balo bay phản lực – cách sử dụng balo bay là bài học đầu tiên mà mỗi người dị năng vùng hoang dã phải học trong trại huấn luyện dị năng.

 

Trước khi bước ra khỏi khoang máy bay, Tông Lẫm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngoái đầu nhìn vị cứu thế chủ mắt xanh lục kia.

 

Anh nhớ rõ, vị cứu thế chủ này mới thức tỉnh dị năng không lâu, hơn nữa sau khi thức tỉnh dị năng thì vẫn luôn tiến hành công tác trị liệu, có lẽ còn chưa tham gia trại huấn luyện dị năng.

 

Nhưng vừa nhìn đã thấy Tô Thời Vũ đang đeo balo bay trên người, đang lắp ráp thiết bị bay cơ giới ở tứ chi, động tác có chút chậm chạp.

 

Tông Lẫm càng xem càng nhíu mày, xoay người đi tới, nói: “Cậu chưa từng tham gia huấn luyện sử dụng thiết bị bay sao?”

 

Tô Thời Vũ rất bình tĩnh, nói: “Chưa từng. Nhưng tôi đã xem qua hướng dẫn sử dụng thiết bị trước đó rồi. Nên là sẽ dùng được thôi.”

 

Tông Lẫm: “…”

 

Nên là sẽ dùng được. Cũng tức là chưa từng dùng qua.

 

Anh xoa xoa mi tâm.

 

Chúc Vô Ưu thật sự là ném cho anh một cục nợ phiền phức lớn mà.

 

Chưa từng dùng qua thiết bị bay, lỡ như tay chân luống cuống bay vào đám dị chủng, ai đi vớt người này về đây?

 

Mà ở khu vực dị chủng biết bay hoành hành, bên trong khoang máy bay cũng không an toàn, chờ đến lúc phát hiện ra nguy hiểm rồi mới đi cứu viện thì đã không còn kịp nữa rồi.

 

Cách tốt nhất chính là mang theo người này cùng đi.

 

Thần sắc Tông Lẫm biến đổi mấy lần, cuối cùng nghiêm mặt, nói: “Cậu đi ra ngoài cùng tôi. Đừng có mà lộn xộn.”

 

Tô Thời Vũ lại không chịu, “Hả? Tôi vẫn muốn tự mình thử một chút, tôi cảm thấy tôi có thể làm được…”

 

Cậu ta vừa nói, vừa tiếp tục lắp ráp thiết bị bay, dáng vẻ có chút hứng thú với việc vận dụng thực tế.

 

Sau đó, cậu ta liền cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người chồng mình, hình như là có chút giận dỗi rồi.

 

“…Được rồi. Tôi đi cùng anh.” Cậu ta thu hồi vẻ mặt thích thú của mình lại, nói.

 

Tông Lẫm đưa cái tay không bị dị hóa về phía cậu ta.

 

Tô Thời Vũ nắm lấy tay anh. Sau đó cậu ta liền bị kéo vào lồng ngực anh.

 

Hết chương 86.

 

Chương 86

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên