Chương 87: Bóng Côn Trùng (13)

 

Chương 87: Bóng Côn Trùng (13)

 

Sau khi vội vã trở về Nam Sơn, Triệu Tri không ở trong nhà lâu, mà tránh camera giám sát, đến thẳng viện dưỡng lão. Hắn ta lấy cớ lâu rồi chưa trò chuyện và ăn cơm cùng Hồ Trường Tuyền, đề nghị xuống bếp nấu món ốc xào mà Hồ Trường Tuyền thích nhất để nhắm rượu.

 

Hồ Trường Tuyền muốn giúp một tay, nhưng Triệu Tri lại bảo ông đi tìm bảng báo cáo kinh doanh gần đây, nói lát nữa sẽ xem qua. Hồ Trường Tuyền không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn đi lục tủ hồ sơ. Còn Triệu Tri giả vờ nấu nướng, nhưng lại âm thầm gắn thiết bị nổ vào sau đường ống.

 

Món ốc xào đã xong, Hồ Trường Tuyền rất vui, nhưng Triệu Tri lại giả vờ nghe điện thoại, nói phải đi ngay. Hồ Trường Tuyền tiếc nuối: “Vậy để lần sau tôi nấu cho cậu ăn, gần đây tôi mới học được một món…”

 

Rời khỏi viện dưỡng lão, Triệu Tri nhấn nút điều khiển từ xa, trong tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, viện dưỡng lão yên bình ngày nào biến thành biển lửa.

 

Trình Xúc nghe mà mắt muốn nứt ra, không thể tưởng tượng nổi trong cơ thể gã đàn ông ăn mặc lịch sự trước mặt này lại có thể chứa đựng một con quỷ dữ tợn đến vậy. Triệu Tri thản nhiên ngẩng mặt, nhếch mép cười nhạo, là tự giễu bản thân, cũng là cười nhạo cảnh sát: “Bị các người bắt rồi, tôi nhận. Nhưng những người đó chết cũng không phải oan uổng.”

 

Trình Xúc không nhịn được nữa, đập bàn đứng bật dậy: “Bọn họ có tội chỗ nào? Bọn họ vất vả cả đời, bỏ tiền ra để an hưởng tuổi già, tại sao lại trở thành công cụ cho cái lý do nhân quả báo ứng vớ vẩn của anh? Anh có quyền gì quyết định sống chết của họ?”

 

Triệu Tri khựng lại, thản nhiên nói: “Nhưng tôi đã quyết định sống chết của họ rồi, chẳng phải đó là sự thật sao?”

 

Trình Xúc giận dữ bỏ ra khỏi phòng thẩm vấn, nghĩ đến những người già đã phải chết trong đau đớn vì lý do hoang đường như vậy, hai tay siết chặt lấy lan can ban công.

 

Cùng lúc đó, Trần Tranh vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát. Triệu Tri vẫn còn trong phòng thẩm vấn, nhưng cuộc thẩm vấn đã tạm dừng. Nhìn sơ qua thì Triệu Tri rất bình tĩnh, nhưng vai hắn ta lại đang run lên nhè nhẹ. Trần Tranh nghĩ, không đúng, đây không phải là toàn bộ sự thật, gã đàn ông này vội vã quay về gây ra vụ nổ lớn đó, lại dễ dàng thú nhận với cảnh sát như vậy sao? Chắc chắn hắn ta đang che giấu điều gì đó sâu xa hơn.

 

Là gì? Trần Tranh nhíu mày suy nghĩ, trong lòng vang lên một giọng nói: Bình tĩnh lại, đừng để cảm xúc chi phối.

 

Có lẽ điều Triệu Tri mong muốn chính là kích động cảnh sát, khiến cảnh sát bị cảm xúc chi phối, từ đó bỏ qua những gì đáng lẽ có thể sẽ nghĩ tới.

 

Trần Tranh mở cửa sổ, không khí lạnh ùa vào, như lưỡi dao sắc bén cứa vào mặt. Rốt cuộc Triệu Tri đang che giấu điều gì?

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng chửi của Trình Xúc, Trần Tranh nghe một lúc mới hiểu ra đầu năm nay ông nội của Trình Xúc suýt chút nữa đã được đưa đến viện dưỡng lão Xán Dương. Ông nội Trình tự mình tìm hiểu được dịch vụ ở viện dưỡng lão Xán Dương rất tốt, giá cả cũng không cao, lương hưu đủ chi trả, không làm phiền con cháu. Trình Xúc không muốn ông nội phải vào viện dưỡng lão, dù có tốt đến đâu cũng không bằng ở nhà. Ông nội còn giận dỗi với mấy đứa cháu, nói dù thế nào cũng phải đến đó.

 

Nhưng vì giằng co giữa hai bên đã làm chậm trễ thời gian, đến lúc bọn họ quyết định đưa ông nội đi thì đã hết chỗ. Trình Xúc nghĩ lại mà thấy sợ hãi vô cùng, nếu lúc đó chiều theo ý ông nội, có lẽ ông đã là một trong số những người già bị thiêu chết trong vụ hỏa hoạn kia rồi.

 

“Đội trưởng Trình, cậu là đội trưởng đội trọng án, bây giờ chính là lúc cần cậu bình tĩnh.” Trần Tranh đặt ly cà phê vừa pha xong trước mặt Trình Xúc, Cậu ta ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, dường như muốn nói điều gì đó.

 

Trần Tranh nói: “Tôi là người ngoài, lẽ ra không nên ở đây chỉ huy công việc của cậu. Nhưng tôi cũng từng là đội trưởng đội hình sự, an ủi đội trưởng đội trọng án là việc tôi thường xuyên làm.”

 

Trình Xúc dần bình tĩnh lại, cà phê trên tay bắn ra vài giọt.

 

Trần Tranh nói: “Hiện tại Triệu Tri nhận tội rất kỳ lạ, chúng ta không thể đi theo hướng của hắn ta, như vậy sẽ bỏ lỡ cơ hội tìm ra sự thật.”

 

Trình Xúc uống cạn ly cà phê: “Anh Trần, nếu là anh, bước tiếp theo anh sẽ làm gì?”

 

Trần Tranh dựa vào cạnh bàn, im lặng một lát: “Tiến hành điều tra theo trình tự thông thường.”

 

Trình Xúc ngẩn người. Trần Tranh lại nói: “Viện dưỡng lão xảy ra vụ án nghiêm trọng như vậy, theo lẽ thường nên điều tra lý lịch của từng người già và gia đình bọn họ, cùng với mỗi nhân viên. Nhưng vụ án này vì có liên quan đến La Ứng Cường, chúng ta lại bắt được Triệu Tri với tốc độ nhanh nhất, nên việc điều tra theo trình tự thông thường đã không được tiến hành. Nói không chừng đây chính là điều hắn ta mong muốn.”

 

Trình Xúc chợt hiểu ra: “Chẳng trách hắn ta cố tình kích động tôi! Anh Trần, cảm ơn anh!”

 

Trần Tranh lắc đầu: “Tôi cũng có rất nhiều điều chưa thể hiểu rõ, đặc biệt là…”

 

Trình Xúc hỏi: “Là gì?”

 

Trần Tranh chỉ có một suy đoán mơ hồ: “Triệu Tri có nhắc đến trước đây hắn ta thường cùng La Ứng Cường đến thị trấn Hòe Lý, như vậy hắn ta hẳn là rất quen thuộc với những người trồng rau ở thị trấn Hòe Lý. Nhưng ngoại trừ Tuỳ Ninh, hắn ta không hề nhắc đến những người khác, tôi luôn cảm thấy… có gì đó ẩn giấu trong đó.”

 

Trần Tranh nói rất mơ hồ, Trình Xúc cũng không thể hiểu hết. Thời gian cấp bách, cậu ta lập tức dẫn người đi bổ sung việc điều tra theo trình tự thông thường, còn Trần Tranh lại nghĩ đến vị giám đốc đã tự sát là Lý Tự Phong, đây cũng là một nhân vật nắm giữ chìa khóa then chốt.

 

Cách đây không lâu, Lý Tự Phong được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói tình trạng của ông ta không lạc quan, có tỉnh lại được hay không thì hiện tại chưa ai có thể khẳng định. Bên ngoài phòng bệnh chen chúc một đám người nhà họ Lý và cấp dưới của Lý Tự Phong. Hai đứa con của Lý Tự Phong đều đang ở nước ngoài, đang trên đường trở về, còn vợ ông ta là bà Ung thì khóc đến khàn cả giọng. Người thân và cấp dưới đều đang an ủi bà ta, nói những lời tốt lành nhưng chẳng ai dám chắc chắn.

 

Trần Tranh nghe nhiều nhất chính là câu — Lý tổng là người tốt, ông ấy nhất định sẽ bình an vô sự!

 

Lý Tự Phong là người tốt, vậy những người quản lý, cổ đông từng bị Triệu Tri cướp đi mạng sống như Tuỳ Ninh thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải là người tốt? Vậy tại sao trong số những người cùng La Ứng Cường gây dựng sự nghiệp ban đầu, chỉ có mình Lý Tự Phong là vẫn vững vàng ngồi bên cạnh La Ứng Cường?

 

Trong đội ngũ quản lý hiện tại của tập đoàn Ứng Cường, chỉ có Lý Tự Phong là người “Không rời không bỏ”, còn lại đều là do La Ứng Cường tự mình tuyển chọn, Lý Tự Phong là nhân vật số hai của Ứng Cường trên danh nghĩa, nhưng từ những gì cảnh sát điều tra được trước đó, Lý Tự Phong không hề quản lý việc gì, giống như linh vật thể hiện La Ứng Cường là người “Có phúc cùng hưởng” vậy.

 

Trần Tranh đi đến trước mặt bà Ung, bà cố kìm nén nỗi buồn, gật đầu với anh: “Anh muốn hỏi về mối quan hệ giữa lão Lý nhà tôi và La Ứng Cường phải không?”

 

Trần Tranh nói: “Mối quan hệ bề nổi thì tôi có thể tra được ở tập đoàn Ứng Cường, tôi muốn biết tại sao Lý tổng lại chọn cách này vào lúc này…”

 

Bà Ung nghẹn ngào, nhưng rất lịch sự phẩy tay, tỏ ý xin lỗi: “Sự việc đã đến nước này rồi, lão Lý tự sát, ông ấy quá tự trách bản thân, có lẽ cũng là muốn bảo vệ gia đình chúng tôi. Tôi không cần phải giấu diếm nữa.”

 

Bà Ung và chồng là Lý Tự Phong đều xuất thân trong gia đình có điều kiện kinh tế không tệ, được giáo dục tử tế từ nhỏ, chưa từng phải chịu khổ, lúc trẻ có rất nhiều suy nghĩ đẹp đẽ nhưng không thực tế về thế giới này. La Ứng Cường từng bán cơm rang ở gần công ty của Lý Tự Phong, vợ chồng hai người đều rất khen ngợi tay nghề của ông ta. La Ứng Cường không giống những người bán hàng rong khác chỉ mong kiếm đủ ăn qua ngày, ông ta có hoài bão lớn lao cho tương lai, thích nghe Lý Tự Phong kể chuyện trên thương trường. Lý Tự Phong không có tâm cơ gì, sự cổ vũ của La Ứng Cường khiến ông không nhịn được mà mở lòng với ông ta. Sau này La Ứng Cường không bán cơm rang nữa, ông vẫn quan tâm hỏi han La Ứng Cường sẽ làm gì, còn vỗ ngực bảo đảm, bản thân là anh em, nhất định sẽ giúp đỡ.

 

Một năm sau, La Ứng Cường bắt đầu kinh doanh rau củ quả, tìm đến Lý Tự Phong. Lý Tự Phong không nói hai lời, tạo điều kiện thuận lợi cho La Ứng Cường về mặt kênh phân phối. Lúc này La Ứng Cường rất biết ơn, chia hoa hồng sòng phẳng. Lý Tự Phong thường nói với vợ, khoản đầu tư này của mình là đầu tư đúng chỗ rồi, La Ứng Cường sau này chắc chắn sẽ là nhân vật tầm cỡ.

 

Câu nói này quả thực không sai, La Ứng Cường đã nhìn đúng thời cơ, sự chất phác, thật thà lúc ban đầu đã thu hút cho hắn ta không ít nhà đầu tư “Thiên thần” xuất thân từ gia đình giàu có như Tuỳ Ninh, Lý Tự Phong, tất cả những điều này đã đưa La Ứng Cường trở thành tâm điểm của thời đại. Thế nhưng khi thực lực của La Ứng Cường đã vượt qua tất cả những người từng giúp đỡ ông ta, ông ta đã thay đổi. Ông ta vẫn có thể chia sẻ của cải, nhưng không thể chấp nhận bất kỳ ai nghi ngờ, xem thường ông ta.

 

Lý Tự Phong vốn là người hiền lành, không có chính kiến, không thích quản lý chuyện bao đồng, cho nên lưỡi dao của La Ứng Cường mãi vẫn chưa vung đến đầu ông. Nhưng sau ngần ấy năm trôi qua, vợ chồng ông đã chứng kiến từng người từng người một bên cạnh La Ứng Cường biến mất, còn La Ứng Cường cũng trở nên mờ ám.

 

Rốt cuộc thì ông ta là doanh nhân từ thiện họ La trong mắt người dân? Hay là La Sát lặng lẽ xóa sổ những người có ý kiến bất đồng với mình? Bà Ung càng lúc càng không rõ.

 

Sau này, những người cũ bên cạnh La Ứng Cường chỉ còn lại mỗi Lý Tự Phong. Vợ chồng bọn họ dù có ngây thơ đến mấy cũng không thể không nghĩ đến những người kia đã gặp phải chuyện gì, còn lý do La Ứng Cường không ra tay với bọn họ, chỉ đơn giản là vì bọn họ quá nghe lời.

 

Lúc này La Ứng Cường đã là nhân vật hô mưa gọi gió ở Nam Sơn, bà Ung biết rõ gia đình mình căn bản không thể đối đầu với La Ứng Cường, tiếp tục ở lại Nam Sơn, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải độc thủ của ông ta. Bà đề nghị với Lý Tự Phong nên sớm rời khỏi tập đoàn Ứng Cường, để La Ứng Cường biết, bọn họ là người nghe lời, tuyệt đối sẽ không đe dọa đến địa vị và tài sản của ông ta.

 

Thế nhưng Lý Tự Phong lại không thể nào rời chức được.

 

Bà Ung vô cùng khó hiểu: “Tại sao? Những người cũ như chúng ta đều đã rời đi, tập đoàn Ứng Cường thực sự là của một mình ông ta rồi, tại sao ông ta vẫn chưa vừa lòng?”

 

Lý Tự Phong ngồi phịch xuống ghế, mặt mày tái mét, chỉ cần nghĩ đến nụ cười của La Ứng Cường là ông lại cảm thấy sợ hãi: “Ông ta cần chúng ta ở lại, nếu như không còn một ai ở lại, người khác sẽ nhìn ông ta như thế nào?”

 

“Ông ta, ông ta nói với ông như vậy sao?”

 

“Phải, ông ta muốn chúng ta tiếp tục nghe lời. Vợ à, chúng ta không thể trốn thoát khỏi bàn tay của ông ta đâu!”

 

Những năm gần đây, Lý Tự Phong ở tập đoàn Ứng Cường như đi trên lớp băng mỏng, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị La Ứng Cường âm thầm thủ tiêu lúc nào không hay. Người ngoài nhìn vào đều ngưỡng mộ ông không cần làm việc vẫn có thể vững vàng ngồi ở vị trí nhân vật số hai của tập đoàn, chỉ có ông và bà Ung mới biết, bọn họ sống khổ sở đến mức nào. Năm ngoái, Lý Tự Phong được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, nhưng biết làm sao được, ông vẫn phải tiếp tục đóng vai ông chủ rảnh rỗi ở tập đoàn.

 

Tin tức La Ứng Cường bị hại truyền đến, bà Ung ngoài kinh ngạc ra còn cảm thấy nhẹ nhõm. La Ứng Cường chết rồi, bóng ma bao trùm lên đầu bọn họ rốt cuộc cũng tan biến, từ nay về sau bọn họ được tự do rồi!

 

Thế nhưng Lý Tự Phong lại có phản ứng rất kỳ lạ, tự nhốt mình trong thư phòng gào khóc thảm thiết. Ban đầu, bà Ung tưởng ông thương cảm cho tình nghĩa năm xưa với La Ứng Cường, người đã khuất thì thôi, cho dù La Ứng Cường có tệ bạc đến đâu, chung quy cũng chưa từng xuống tay với gia đình bọn họ.

 

Thế nhưng Lý Tự Phong lại nắm chặt chuỗi tràng hạt, lẩm bẩm: “Báo ứng, đều là báo ứng! Báo ứng của La Ứng Cường đã đến, chúng ta cũng không còn xa đâu!”

 

“Cái gì mà báo ứng của chúng ta cũng không còn xa! Chúng ta không làm chuyện xấu!” Bà Ung lớn tiếng nói.

 

“Giúp hổ làm ác chẳng lẽ không phải sao? Biết rõ La Ứng Cường đang làm gì, lại giả vờ như không biết, tiếp tục sống lay lắt chẳng lẽ không phải sao? Chúng ta xong rồi, La Ứng Cường vừa chết, người tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta!”

 

Từ khi mắc chứng trầm cảm, thỉnh thoảng Lý Tự Phong lại nói năng lung tung, bà Ung tưởng lần này cũng vậy, vội vàng cho ông uống thuốc, an ủi ông đừng suy nghĩ lung tung, ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

 

Thế nhưng vào lúc đêm khuya thanh vắng, Lý Tự Phong đã tự sát.

 

“Ông ấy cả đời ngây thơ, yếu đuối, không đưa ra được bao nhiêu quyết định đúng đắn, nhưng câu nói này của ông ấy không sai.” Bà Ung im lặng rơi lệ: “Chúng tôi quả thực là đang tiếp tay cho hổ dữ, đây chính là báo ứng của chúng tôi.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

…………

 

Ở bên kia, đội trọng án đã hoàn thành việc đối chiếu và điều tra lý lịch của tất cả mọi người trong viện dưỡng lão.

 

Viện trưởng Hồ Trường Tuyền cũng là người bất hạnh, những gì cảnh sát tìm hiểu được cũng giống với những gì Triệu Tri điều tra, chỉ là, năm đó ở nhà máy trà Hồ Vận thị xã Cư Nam không chỉ có một đứa trẻ mất tích. Hồ Trường Tuyền đã cùng công nhân đi tìm kiếm đứa trẻ, còn thành lập một nhóm hỗ trợ lẫn nhau, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy đứa trẻ.

 

Có lẽ là vì tức cảnh sinh tình, ông không muốn ở lại thị xã Cư Nam nữa, mà đến thành phố Nam Sơn kiếm sống, rồi gặp được Triệu Tri đang tìm kiếm một viện trưởng bù nhìn, từ đó nhận lấy công việc chết người này.

 

Vụ án mất tích liên hoàn ở thị xã Cư Nam rất đáng được quan tâm, nhưng cho dù là cảnh sát Nam Sơn hay Trần Tranh gì cũng vậy, lúc này đều không thể nào bớt thời gian và công sức được. Trong danh sách nhân viên của viện dưỡng lão, còn có một hộ lý đã mất tích.

 

Trình Xúc nhìn danh sách, hỏi Phó chủ nhiệm: “Bà chắc chắn rằng ở đây có một nam hộ lý trẻ tuổi tên Ân Sơ Văn mất tích sao?”

 

“Chắc chắn mà, sáng hôm qua cậu ấy còn…” Phó chủ nhiệm đột nhiên ấp úng: “Còn…”

 

Trình Xúc hỏi: “Sáng hôm qua Ân Sơ Văn đã làm gì?”

 

Phó chủ nhiệm giơ tay lên, vẻ mặt ngạc nhiên: “Hình như hôm qua tôi không gặp cậu ấy, hôm kia, hôm kia hình như cũng không gặp. Không đúng, dạo này cậu ấy vẫn ở đây mà.”

 

Trình Xúc vội vàng bảo các đồng đội khác đi hỏi thăm về Ân Sơ Văn, tiếp tục hỏi: “Cậu ta bắt đầu làm việc ở đây từ khi nào? Là người như thế nào?”

 

Phó chủ nhiệm sợ hãi cố gắng nhớ lại, Ân Sơ Văn là một chàng trai trẻ tuổi trắng trẻo, thư sinh, trông giống sinh viên đại học. Ngoài nhân viên chính thức, viện dưỡng lão còn tuyển thêm một số hộ lý. Vì mục đích có trách nhiệm với người già, việc tuyển chọn hộ lý không hề qua loa, trước tiên phải có lòng yêu thương người già, sau đó là phải nhanh nhẹn, hoạt bát.

 

Ân Sơ Văn trẻ tuổi, khiêm tốn, lại có ngoại hình ưa nhìn, thoạt nhìn là người lớn lên trong gia đình giàu có, không thiếu tiền, vì lòng tốt muốn thực hiện trách nhiệm với xã hội mà đến đây.

 

Ân Sơ Văn tự mình tìm đến vào mùa hè hai năm trước, Phó chủ nhiệm có ấn tượng rất tốt với cậu ta, nhưng lại lo lắng cậu ta không chịu được khổ, bảo cậu ta thử làm vài ngày, ai ngờ cậu ta hoàn toàn không giống những cậu ấm cô chiêu ngón tay không dính nước mùa xuân, việc gì cũng làm, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười. Rất nhiều người già đều rất thích cậu ta, nói nhìn thấy cậu ta giống như nhìn thấy cháu trai của mình vậy.

 

Viện dưỡng lão bố trí ký túc xá cho nhân viên, Ân Sơ Văn cũng có phòng riêng, nhưng cậu ta không phải ngày nào cũng ở trong ký túc xá. Còn nhà cậu ta ở đâu, Phó chủ nhiệm không rõ, đoán chừng có nhà ở ngoại ô phía Tây, nếu không thì bất tiện lắm.

 

Trình Xúc nhìn bản đồ phân bố kiến trúc của viện dưỡng lão, tổng cộng có ba tòa nhà, ký túc xá và khu vực văn phòng đều ở tòa nhà số 1, nói cách khác, phòng của Ân Sơ Văn và trung tâm vụ nổ — văn phòng của Hồ Trường Tuyền ở cùng một chỗ. Hai tòa nhà còn lại mặc dù cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ và đám cháy, nhưng cầu thang không bị sập, chỉ có tòa nhà số 1 là biến thành một đống đổ nát hoàn toàn.

 

Trình Xúc cau mày, chẳng lẽ mục đích thực sự của vụ nổ này là để xóa bỏ dấu vết của Ân Sơ Văn ở viện dưỡng lão một cách triệt để nhất? Nhưng chỉ cho nổ một tòa nhà có đủ không? Chỉ cần cảnh sát bắt đầu điều tra, nhất định sẽ biết đến sự tồn tại của Ân Sơ Văn.

 

Phó chủ nhiệm nói rất nhiều lời tốt đẹp về Ân Sơ Văn, người này dường như là một thiên thần không màng danh lợi, giáng trần xuống viện dưỡng lão, chỉ biết cống hiến, không cầu báo đáp. “Đúng rồi, Tiểu Ân tuy là con trai, nhưng lại rất đa sầu đa cảm, tôi từng thấy cậu ấy khóc rất nhiều lần.”

 

Trình Xúc vội hỏi: “Khóc? Tại sao? Cậu ta khóc trong trường hợp nào?”

 

“Khi nhìn thấy người già phải chịu đựng đau đớn dày vò, khi nghe người già kể chuyện nhớ người nhà. Haiz, anh cũng biết đấy, rất nhiều gia đình không muốn chăm sóc người già, thế mới đưa bọn họ đến đây, chúng tôi tuy sẽ cố gắng hết sức cung cấp dịch vụ tốt nhất, nhưng chúng tôi không thể thay thế người nhà được, cho nên có một số người già mỗi khi nhớ đến người nhà là lại khóc, bọn họ vừa khóc, Tiểu Ân cũng sẽ khóc theo. Loại năng lực đồng cảm này, tôi không có.”

 

Đội trọng án cũng hỏi thăm về Ân Sơ Văn từ những nhân viên khác, ấn tượng của bọn họ về Ân Sơ Văn cũng giống với Phó chủ nhiệm, đều cho rằng cậu ta là người tốt hiếm có, nhưng cũng không ai nói rõ được tại sao người tốt này lại đột nhiên biến mất. Trong số đó có người khẳng định, lần cuối cùng nhìn thấy Ân Sơ Văn là chiều ngày 14, cậu ta đang phơi nắng cùng người già ở sân, đến tối ăn cơm không thấy cậu ta đâu nữa, cứ tưởng cậu ta đã tan ca về nhà.

 

Camera giám sát của tòa nhà số 1 đã bị phá hủy, camera giám sát khác tạm thời cũng không thể xem được, nhưng đội kỹ thuật nói, khôi phục lại chỉ là vấn đề thời gian.

 

Trần Tranh từ bệnh viện trở về cục cảnh sát, Trình Xúc cũng đã từ ngoại ô phía Tây quay về, sau khi tổng hợp thông tin của hai bên, Trần Tranh cau mày nói: “Quả nhiên Triệu Tri đang cố tình đánh lạc hướng chúng ta.”

 

“Nhưng hắn ta làm vậy có ý nghĩa gì? Bây giờ chúng ta vẫn điều tra ra được sự tồn tại của Ân Sơ Văn rồi còn gì.” Trình Xúc khó hiểu: “Chờ camera giám sát được khôi phục, chắc chắn sẽ nhìn thấy được diện mạo của Ân Sơ Văn.”

 

Trần Tranh nói: “Nếu như thứ hắn ta muốn xóa bỏ không phải camera giám sát thì sao?”

 

Trình Xúc nói: “Dấu chân? Dấu vân tay? DNA?”

 

Trần Tranh nhìn chằm chằm vào chồng báo cáo điều tra trên bàn, đột nhiên im lặng. Trình Xúc đi tới đi lui: “Anh Trần.”

 

Trần Tranh nói: “Ân Sơ Văn họ Ân, vừa nãy tôi chợt nghĩ đến mẹ của Trương Dịch Nam đã mất từ lâu cũng họ Ân, là Ân Tiểu Dương.”

 

Hai nạn nhân trong vụ án tiệm massage chân, La Ứng Cường và Trương Dịch Nam, hiện tại mặc dù trọng tâm điều tra của cảnh sát đang đặt ở La Ứng Cường, phần lớn mọi người đều cho rằng mục tiêu của hung thủ là La Ứng Cường, Trương Dịch Nam chỉ là bị giết chết theo. Thế nhưng những gì Minh Hàn điều tra được ở thị trấn Hòe Lý khiến Trần Tranh vô cùng để tâm, điểm đáng ngờ của nhà Trương Dịch Nam cũng không ít hơn so với nhà La Ứng Cường, mà mẹ của cậu ta là Ân Tiểu Dương thì nghe đồn có chút mờ ám với La Ứng Cường.

 

Cách đây không lâu khi thẩm vấn Triệu Tri, rõ ràng hắn ta rất quen thuộc với thị trấn Hòe Lý, vậy mà lại không hề nhắc đến Ân Tiểu Dương.

 

Trình Xúc đã phản ứng lại: “Ý anh là, Ân Sơ Văn có thể có liên quan đến Ân Tiểu Dương? Vụ nổ xóa bỏ chính là thông tin DNA có thể tồn tại, một khi chúng ta tìm được thông tin DNA của Ân Sơ Văn, rất có thể sẽ đối chiếu được với Trương Dịch Nam?”

 

Trần Tranh nói: “Phó viện trưởng của viện dưỡng lão nói, Ân Sơ Văn thoạt nhìn là con nhà giàu có, được nuông chiều từ bé, chưa từng phải chịu khổ, vậy rốt cuộc cậu ta lớn lên trong gia đình như thế nào?”

 

Trình Xúc giật giật mí mắt: “Chẳng lẽ Ân Sơ Văn là con trai của Ân Tiểu Dương và La Ứng Cường? Cho nên cậu ta mới có dây dưa với Triệu Tri?”

 

Lúc này, camera giám sát đã được khôi phục gần xong, Trần Tranh và Trình Xúc cùng nhìn chằm chằm vào màn hình. Quả nhiên như lời Phó chủ nhiệm nói, Ân Sơ Văn là một thanh niên có ngoại hình thư sinh, cử chỉ không giống hộ lý bình thường. Cậu ta không giống bất kỳ ai, chỉ vì họ Ân mà phán đoán cậu ta là con trai của Ân Tiểu Dương, quả thực quá võ đoán. Thế nhưng cho dù là việc cậu ta đến viện dưỡng lão hay là việc mất tích trước khi xảy ra vụ nổ, đều khiến cậu ta trở nên vô cùng đáng ngờ.

 

Trong hệ thống hộ khẩu không hề có thông tin của cậu ta, chứng minh thư cậu ta đưa cho Phó chủ nhiệm là giả, có lẽ cậu ta căn bản không phải họ Ân, vậy mục đích cậu ta lấy cái tên này là gì?

 

Triệu Tri lại một lần nữa bị đưa đến phòng thẩm vấn, lần này người ngồi đối diện với hắn ta không phải Trình Xúc, mà là Trần Tranh. Triệu Tri cau mày đánh giá Trần Tranh, dường như đang đánh giá xem người mới đến này và Trình Xúc thì ai khó đối phó hơn.

 

Trần Tranh lần lượt đặt những bức ảnh chụp màn hình đã được in ra trước mặt Triệu Tri, Triệu Tri cúi đầu nhìn ảnh, còn anh thì nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta. Khi nhìn rõ người trong ảnh, hơi thở của Triệu Tri rõ ràng khựng lại, thái dương nổi gân xanh, môi mím chặt lại rất nhiều lần. Thế nhưng khi Triệu Tri ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Trần Tranh, cảm xúc kinh ngạc kia đã bị kìm nén lại.

 

“Anh cho tôi xem cái này là có ý gì?” Giọng nói của Triệu Tri mang theo chút run rẩy vội vàng, nhưng không rõ ràng lắm, có lẽ hắn ta cho rằng mình đã che giấu rất tốt.

 

Trần Tranh dùng ngón tay gõ nhẹ lên bức ảnh: “Người này tên Ân Sơ Văn, là hộ lý ở viện dưỡng lão của anh, anh quen cậu ta không?”

 

Triệu Tri lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là người đứng sau đầu tư, ngoại trừ Hồ Trường Tuyền ra, tôi không quen ai khác.”

 

“Thật sao?” Trần Tranh cất bức ảnh đi, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn: “Vậy vừa nãy anh căng thẳng cái gì?”

 

Đồng tử của Triệu Tri co rút lại, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Tôi căng thẳng? Vừa nãy tôi chỉ đang xem bức ảnh anh đưa cho tôi, chỉ vậy thôi.”

 

“Nhưng tôi lại phát hiện ra, có lẽ cậu ta mới chính là nguyên nhân thực sự khiến anh cho nổ tung viện dưỡng lão.” Trần Tranh nói: “Anh muốn xóa bỏ dấu vết của cậu ta ở viện dưỡng lão một cách triệt để nhất, anh không có nhiều thời gian, cho nổ tung là biện pháp tốt nhất.”

 

Triệu Tri ngồi im không nhúc nhích, dường như vững như Thái Sơn, thế nhưng ánh mắt lại không thể khống chế được mà dao động.

 

Trần Tranh nói: “Anh biết rất rõ anh không thể nào xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của cậu ta, cậu ta đã làm hộ lý ở đó hai năm, không nói đến những người già, các nhân viên chắc chắn đều nhớ rõ cậu ta, nói không chừng còn chụp ảnh chung với cậu ta, nhưng những điều này đều không quan trọng, chỉ cần DNA của cậu ta biến mất, mục đích của anh coi như đạt được.”

 

Triệu Tri mở miệng, một lúc sau mới cười khẩy một tiếng: “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì. Tại sao tôi phải để tâm đến DNA của một người không quen biết? Chẳng lẽ tôi chưa nói rõ sao? Viện dưỡng lão chỉ là công cụ để bù đắp nhân quả cho tôi, nhưng những người già kia đã hưởng thụ cuộc sống do tôi ban tặng, tôi lại vẫn phải chịu báo ứng, bọn họ đáng chết!”

 

“Anh chính là muốn kích động đồng nghiệp của tôi như vậy, hòng cản trở bước điều tra tiếp theo của cảnh sát.” Trần Tranh cũng cười một tiếng: “Ân Sơ Văn họ Ân.”

 

Sắc mặt Triệu Tri cứng đờ, giọng nói bất giác lớn hơn: “Thì đã sao?”

 

“Anh nói anh từng cùng La Ứng Cường đến trấn Hòe Lý, tiếp xúc với những người trồng rau ở đó, chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói đến một người phụ nữ tên Ân Tiểu Dương sao?” Dưới ánh mắt của Trần Tranh, vẻ mặt của Triệu Tri càng lúc càng cứng ngắc: “Người trồng rau ở đó đều biết cô ấy và La Ứng Cường có chút mờ ám, vậy mà anh lại không hề nhắc đến cô ấy.”

 

“Bởi vì đó đều là những lời đồn đại vô căn cứ, quan hệ giữa La tổng và Ân Tiểu Dương không phải như lời đồn.” Triệu Tri cúi đầu.

 

“Ồ?” Trần Tranh nói: “Xem ra anh biết rất rõ. Vậy quan hệ của bọn họ là như thế nào?”

 

Triệu Tri im lặng rất lâu, sau đó mới nói: “Người chết là hết, chuyện quá khứ, tôi không muốn nhắc lại nữa.”

 

“Còn ra vẻ người chết là hết!” Trình Xúc đập bàn: “Rõ ràng là bị anh đánh úp, không biết phải phản ứng như thế nào!”

 

Trần Tranh ngồi xuống nghỉ ngơi, hỏi: “Vẫn chưa có tin tức gì về Ân Sơ Văn sao?”

 

Hết chương 87.

 

Chương 87: Bóng Côn Trùng (13)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên