Chương 87: Nợ Xưa
Không khí ẩm ướt đến đáng sợ, hít thở cũng không còn dễ chịu như thường ngày.
Men theo hướng trưởng thôn chỉ là một con đường bằng phẳng hơn. Mọi người đi rất chậm, đừng nói là quan sát tứ phía, bọn họ còn hận không thể soi kỹ từng kẽ đá. Đất ở vùng trũng mềm xốp, hơi ẩm và lạnh lẽo len lỏi qua đế giày rồi luồn lên trên, cô giáo bỗng nhiên lên tiếng: “Mọi người nhìn xem!”
Mặt đất phía trước toàn là những vết nứt, từng chiếc quan tài lộ ra trên mặt đất, xếp thành ba vòng trong ba vòng ngoài, khắp nơi đều toát ra khí tức kỳ dị.
Từ chỗ này trở đi, dần xuất hiện sương mù dày đặc, dưới ánh sáng khúc xạ, bề mặt quan tài phản chiếu thứ ánh sáng kỳ dị.
Quan tài vốn nên được chôn dưới đất, đặt lộ thiên như thế này tạo nên khung cảnh có phần rùng rợn.
Khấu Đà giàu kinh nghiệm, lập tức nắm lấy tay cô giáo.
Đương nhiên không phải muốn chiếm tiện nghi, đối phương cũng không hất ra, sương mù đang ngày một dày đặc thêm với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, mọi người đều theo bản năng nắm lấy tay người bên cạnh, tránh việc đi lạc mất đồng đội, hoặc là gặp phải tình huống có đồng đội “Từ trên trời rơi xuống”.
Không phải ai cũng nắm tay nhau thành một hàng, mà chia thành nhóm hai ba người, thuận tiện cho việc di chuyển.
Lợi dụng lúc tầm nhìn còn tương đối rõ ràng, Chu Kỳ An nhanh chóng quan sát xung quanh. Phong cảnh xung quanh vùng trũng vô cùng đơn điệu, ngoại trừ những cỗ quan tài này, không nhìn thấy thứ gì đặc biệt khác.
Cậu trầm giọng, nói: “Mở quan tài.”
Đã đến nước này, chắc chắn không thể từ bỏ được.
Về phần mở cái nào, trong màn sương mù dày đặc hoàn toàn không có manh mối, chỉ có thể thử một cái trước, mọi người cùng mở, cho dù có kiêng kỵ gì, cũng chỉ có một hai kẻ xui xẻo mà thôi.
Biết là không có lựa chọn, mọi người lần lượt tiến lên, dừng lại trước một cỗ quan tài ở vòng ngoài cùng.
Cỗ quan tài này không đóng đinh, nhìn sang mấy cái gần đó cũng vậy, ít nhất chứng minh đường ra có lẽ nằm ở việc mở quan tài.
Chu Kỳ An hít một hơi thật sâu: “Tôi đếm một, hai, ba, cùng nhau mở.”
“Một, hai…”
Đến lúc đếm đến ba, mấy bàn tay hợp lực nhấc nắp quan tài.
Vài người rõ ràng có ý đồ riêng, động tác chậm nửa nhịp. Vừa chột dạ lo lắng bị người khác phát hiện, thì ngay sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung vào Chu Kỳ An.
Cậu đang mở quan tài với tư thế vô cùng kỳ quặc, lưng còng xuống, làm động tác nâng đỡ như đang ngồi xổm, nhìn như sắp quỳ xuống.
Cho đến tận lúc này, Chu Kỳ An vẫn không ngẩng đầu, ngược lại cúi đầu thấp hơn, cung kính cúi đầu: “Mạo muội quấy rầy, bất đắc dĩ phải làm như vậy, mong hãy lượng thứ.”
Nói xong, tiếp tục cúi đầu ba lần.
Không biết có phải thái độ thành khẩn này phát huy tác dụng hay không, sương mù đáng sợ tập trung quanh cậu quả thực nhạt hơn những người khác một chút.
“…”
Chỉ có người ăn cua đầu tiên mới có tác dụng, những người chơi phía sau thử cúi đầu, nhưng chẳng có hiệu quả gì.
Khấu Đà cười như không cười: “Chu tiên sinh lần sau làm gì nhớ nói trước một tiếng.”
Chu Kỳ An nghiêm túc nói: “Tôn trọng là hành động xuất phát từ tận đáy lòng, cần gì phải nói ra?”
“…”
Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị cảnh tượng bên trong quan tài thu hút.
Cảnh tượng này với Chu Kỳ An mà nói không xa lạ gì, gần giống với cổ thi cậu gặp trong phó bản này thoát ra ngoài. Thi thể cũng có ngũ quan mờ nhạt, làn da trắng như tuyết, bên cạnh có dòng nước chảy róc rách, khiến nó trông như đang thở.
Nhưng điều khiến da đầu người chơi tê dại nhất là cỗ thi thể này rất gần bọn họ, như đang trôi nổi trên quan tài.
“Là hai lớp.” Ứng Vũ đưa ngón tay thăm dò, động tác táo bạo khiến cô giáo sợ hãi lùi sang một bên.
Đầu ngón tay gõ nhẹ, vang lên tiếng vọng trống rỗng, rất nhẹ.
Đây là quan tài hai lớp, thi thể nằm ở trên, bên dưới còn một lớp không gian.
Ứng Vũ suy nghĩ một chút: “Thánh nữ bị trói vào cọc gỗ hành hình, cọc gỗ viết đầy lời nguyền rất có thể cũng được chôn theo cô ta.”
Cô giáo: “Ý anh là, cọc gỗ giấu ở lớp dưới?”
Ứng Vũ gật đầu.
Anh ta vừa dứt lời liền rụt tay về, hoàn toàn không có ý định tiến thêm một bước nào.
Có thể sống sót đến bây giờ, ở đây không có ai là kẻ ngốc, hiện tại có nhiều quan tài như vậy, không thể nào mở đại được.
Thánh nữ tuy bị phơi nắng đến chết, nhưng cô ta đã giết nhiều người như vậy, quanh năm suốt tháng được tử khí nuôi dưỡng, nói không chừng thân thể đã khôi phục rất nhiều, muốn thông qua mức độ bỏng của thi thể để phán đoán ra cỗ quan tài của thánh nữ, e rằng không dễ dàng gì.
Lúc này Chu Kỳ An bình tĩnh lên tiếng, chỉ ra một chuyện bị mọi người bỏ qua: “Trước khi chết thánh nữ đã mang thai.”
Những cỗ thi thể này đều được phục hồi lại trạng thái lúc sinh tiền ở mức tối đa, đây chắc chắn là một manh mối.
Tổng cộng có bốn mươi chín cỗ quan tài.
Hiện tại xem ra, chỉ mở đến lớp thứ nhất thì rủi ro vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng ai biết được có gặp phải thi biến hay không.
Không, kinh nghiệm cho bọn họ biết, rất có thể sẽ gặp. Giống như dò mìn, mở lớp thứ nhất, họa phúc toàn bằng may rủi, mở lớp thứ hai của quan tài, hệ số nguy hiểm càng cao, nói không chừng là chắc chắn phải chết.
Nhất định phải tìm được thánh nữ thông qua lớp thứ nhất, khóa chặt mục tiêu vào cỗ quan tài đó rồi mới mở lớp thứ hai.
Vấn đề trước mắt là có nên cùng nhau mở lớp thứ nhất như vừa rồi, hay là tách ra hành động.
Cô gái trẻ tuổi nhỏ giọng nói: “Hay là cùng nhau mở đi.”
Giọng điệu mang theo vài phần không chắc chắn, cô ta luôn cảm thấy quy tắc trò chơi sẽ không tốt bụng đến mức để bọn họ dễ dàng phân tán rủi ro như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt cô gái trở nên có chút kỳ quặc. Cô chú ý đến Thẩm Tri Ngật từ khi vào vùng trũng đến giờ gần như không có cảm giác tồn tại, kéo Chu Kỳ An lại gần mình một chút, âm thầm dùng nửa bờ vai chắn trước người cậu ta.
Cô gái trẻ lập tức cảnh giác.
Chẳng lẽ có nguy hiểm gì mà cô không chú ý đến?
Gần như chỉ trong nháy mắt, trong màn sương mù xuất hiện những chấm đen loang lổ, những chấm đen này như châu chấu ào ào bay đến.
Tốc độ quá nhanh, không chạy kịp, dùng đạo cụ cũng không kịp.
Cô ta theo bản năng trực tiếp nằm rạp xuống đất, những chấm đen loang lổ kia nhìn có vẻ phần lớn đều ở trên không trung.
Thẩm Tri Ngật chắn phía trước, Chu Kỳ An ngược lại không cảm thấy gì.
Khấu Đà mang theo đạo cụ phòng ngự tự động kích hoạt, nhưng rất nhanh sắc mặt hắn ta đã thay đổi, không phải vì bị thương, mà là bàn tay hắn ta đang nắm… bàn tay của cô giáo bỗng nhiên nhẹ bẫng.
Khi hắn ta nghiêng đầu, phát hiện trong tay mình đang nắm một bàn tay bị đứt lìa.
Sắc mặt Khấu Đà lập tức sa sầm.
“A!” Ngay sau đó tiếng hét thảm thiết của cô giáo vang lên, trong màn sương mù như có một cơn lốc xoáy vô hình, đang hút cô ta vào trong.
Mọi người không chút do dự muốn lùi xa.
Chuyện đã đến nước này, ai cũng hiểu, khả năng cô giáo không sống nổi rất lớn.
Nhưng ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô ta chắc chắn phải chết, một bóng người bỗng nhiên động đậy.
Thẩm Tri Ngật xuất hiện ở vị trí ban nãy của cô giáo, từng luồng khí đen tỏa ra từ lòng bàn tay, cưỡng ép kéo cô ta trở về trước khi bị hút đi.
Lực hút đáng sợ sau lưng biến mất chỉ trong chốc lát, có lẽ không ngờ mình còn có thể sống sót, cô giáo kinh ngạc đến mức quên cả dùng đạo cụ trị liệu, máu từ cổ tay đứt lìa không ngừng tuôn ra. Đến khi cô ta rốt cuộc nhớ đến việc cầm máu, vội vàng lên tiếng: “Cảm…”
Mới nói được một chữ đã bị cắt ngang, Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nói: “Đi mở quan tài.”
Cô giáo ngẩn người.
“Cô đi mở quan tài sẽ không dễ bị thi biến.”
“Tôi…” Đột nhiên đối diện với đôi mắt xám trắng trong màn sương mù ngược lại càng thêm sắc bén, cô giáo nuốt xuống những lời muốn nói.
Ở phương diện này cô ta quả thực rất lợi hại, có lẽ do kỹ năng có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, thậm chí ngay cả mùi máu tanh ở chỗ bàn tay bị đứt cũng dễ dàng bị tự động bỏ qua.
Thẩm Tri Ngật lại nhìn sang cô gái trẻ, không cần hắn nói, cô gái đã run rẩy chạy đi mở quan tài.
Dưỡng thi địa đều là thi thể phụ nữ, nếu người khác giới cởi quần áo kiểm tra, e rằng sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi.
Chấm đen tạm thời biến mất, mọi người vẫn còn chút sợ hãi.
Là một người chơi mới, Chu Kỳ An không ngại hỏi: “Những thứ đó là cái gì vậy?”
Thẩm Tri Ngật không nói gì, vấn đề này sẽ có người giải thích cặn kẽ.
Quả nhiên, Ứng Vũ lên tiếng: “Tử khí ở thôn Phong Thủy vô cùng nồng đậm. Cậu có thể coi những người chết oan uổng kia là oán linh muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng đã mất đi lý trí, tử khí quanh năm suốt tháng ăn mòn không gian.”
Chu Kỳ An lập tức nghĩ đến lúc đưa tang, cái kén đen khổng lồ nhìn thấy ở sườn núi bên ngoài, bây giờ bọn họ hẳn là đang ở khu vực trung tâm bị tử linh bao vây.
Không gian xung quanh xuất hiện vết nứt, chỉ cần sơ sẩy một chút, cả đám người bọn họ có thể bị nghiền nát.
Ứng Vũ trực tiếp đưa ra phương án giải quyết: “Cố gắng không để chấm đen tụ tập lại, tranh thủ thời gian mở quan tài trước.”
Khi anh ta dứt lời, trên tay mọi người cơ bản đều xuất hiện vũ khí đạo cụ.
Ngoại trừ Chu Kỳ An.
Cậu đang suy nghĩ xem nên dùng cái gì.
Thánh khí không thích hợp, dễ dàng tự quấn mình vào lốc xoáy, vậy chỉ còn lại cây gậy. Khi cậu như một vị công tử nhà giàu lắc lắc cây gậy mỏng manh, trong màn sương mù lại xuất hiện chấm đen.
Chu Kỳ An vung tay, tư thế không được tự nhiên lắm.
“Tôi phải thích ứng một chút, mỗi lần đến thời khắc cuối cùng, đều là người khác bảo vệ tôi.”
Ví dụ như lúc đối mặt với tà thần, mọi người đồng loạt bảo vệ sau lưng cậu.
“…”
Cô giáo chuyên tâm kiểm tra thi thể.
Cô ta tái mặt vén quần áo của thi thể, đưa tay dò vào trong sờ soạng ở bụng dưới, cảm giác mềm mại trơn láng khiến sau lưng cô giáo lạnh toát mấy lần.
Chuyện mang thai mỗi người một khác, có người cho đến khi mang thai những tháng cuối, thậm chí còn không nhìn ra bụng, không biết thánh nữ lúc chết mang thai mấy tháng, nhưng kiểm tra kỹ càng một chút tổng cộng là không sai.
Khi tay cô ta dời lên trên một chút, thi thể đột nhiên động đậy!
Chỉ trong nháy mắt, thi thể trong quan tài vậy mà ngồi dậy.
“Không cần để ý.” Thẩm Tri Ngật đang đối phó với chấm đen, liếc mắt nhìn thấy cảnh này: “Tiếp tục tìm.”
Giọng nói của hắn không hiểu sao lại có một loại sức mạnh trấn an lòng người, hiện tại động tác của thi thể còn tương đối chậm chạp, cô giáo nghiến răng chạy đến chỗ cỗ quan tài tiếp theo.
Trước khi mở quan tài, cô giáo nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua thi thể đã ngồi dậy, phát hiện động tác của nó đang ngày càng lớn, theo thời gian trôi qua, mức độ cứng đờ của thi thể giảm mạnh.
Bên kia, cô gái trẻ tuổi cũng đang kiểm tra, giống như cô giáo, khi sắp kiểm tra xong, thi thể sống lại.
Càng mở nhiều quan tài, sương mù càng mỏng. Hiện tại gần như không còn bao nhiêu sương mù.
Người chơi có thể nhìn rõ ràng nguồn gốc của chấm đen, trong hư không như có một nơi là sào huyệt của chúng, rất nhiều chấm đen tụ tập ở nơi đó.
Xém chút nữa bị chấm đen nuốt chửng, Từ Côi loạng choạng mấy bước, giọng điệu vội vàng hỏi: “Tìm được chưa?”
“Vẫn đang tìm.”
Cô giáo mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tăng nhanh động tác.
Sau khi mò khoảng hai mươi thi thể, cô giáo đột nhiên sờ đến một cái bụng nhô lên rất rõ ràng: “Tìm…”
Vẻ mặt vui mừng còn chưa kịp bộc lộ, người phụ nữ trong quan tài vậy mà ngồi dậy với tốc độ nhanh gấp mấy lần so với những thi thể khác.
Cô giáo: “Cô ta…”
“Cô ta vùng lên thật mạnh mẽ.” Gần đó Chu Kỳ An cũng nhìn thấy cảnh này, tiếp lời.
Lời nói đùa không xua tan được nỗi sợ hãi, cỗ thi thể này rõ ràng khác với những cỗ thi thể khác, quanh thân tỏa ra sát khí vô cùng sắc bén.
Cô giáo theo bản năng lùi về sau ngay lập tức, theo lý mà nói cô ta nên nhân lúc thánh nữ vừa mới khôi phục, liền đập vỡ lớp ván ngăn cách của quan tài.
Nhưng có một giọng nói trong lòng mách bảo cô ta: Lại gần thêm chút nữa, nhất định sẽ chết.
Tất cả thi thể đều mặc áo choàng trắng như tuyết.
Một giây trước nó còn ngồi trong quan tài, nhìn lại thì người phụ nữ với ngũ quan mờ nhạt đã di chuyển đến mép quan tài. Nó không rời khỏi quan tài, bầu không khí kỳ quái khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
Áo choàng trắng bay trong gió, chân trần tóc đen, từ khoảnh khắc nó thi biến, hơi thở thánh khiết trên người nó không cách nào xua tan được. Nhưng dưới làn da trắng như tuyết, dường như đang ẩn chứa một cỗ thân thể hung bạo.
Hơi nước trong thiên địa xung quanh nó như rắn nhỏ không ngừng bơi lội.
Khấu Đà: “Không sai được. Chắc chắn là thánh nữ.”
Áp lực mạnh mẽ như vậy, bảo là tiểu quái bình thường cũng không ai tin.
Kể từ khi thánh nữ thức tỉnh, những nữ thi xung quanh đều đang di chuyển về phía này. Âm thanh ken két vang lên liên tục, những cỗ quan tài chưa bị mở, thi thể bên trong vậy mà tự mình đẩy nắp quan tài ra, trong nháy mắt tất cả đều “sống” lại.
Tất cả mọi người nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, trong lòng hiểu rõ chỉ còn một con đường: Tập trung hỏa lực đối phó với thánh nữ, hoặc nói là câu giờ với thánh nữ, nghĩ cách phá quan tài.
Chỉ cần có thể rưới nước thánh thủy phù văn, mọi chuyện có thể kết thúc.
Ý tưởng rất hay, đáng tiếc quá trình thực hiện khó như lên trời, trong lúc đó còn phải cân nhắc đến không gian cái khe.
Cô giáo còn nói ra một tin tức không mấy tốt lành: “Bụng của thánh nữ, đang động đậy.”
Ý là bất cứ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với thêm một con quỷ nhỏ nữa.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, Chu Kỳ An hít sâu một hơi, trầm giọng mở miệng: “Trong quá trình chung sống trước đó, mọi người ít nhiều cũng có chút không vui.”
“Nhưng đến lúc này, ai cũng không thể giấu diếm… Nhất định phải dùng thủ đoạn mạnh nhất, cơ hội chỉ có một lần.”
Đúng, chỉ có một lần.
Cậu cố ý nhấn mạnh thủ đoạn mạnh nhất, tất cả kỹ năng mạnh mẽ sau khi dùng xong, đều có thời gian suy yếu. Một kích không trúng, bị bốn mươi chín cỗ thi thể bao vây, bọn họ sẽ không còn sức lực đâu mà chống đỡ nữa.
Dường như Thánh nữ nhận ra Chu Kỳ An mới là người cốt cán trong nhóm người này.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến Chu Kỳ An lập tức muốn rút ngắn khoảng cách với đồng đội, thế nhưng thánh nữ đã ra tay trước.
Cơ thể trắng đến thảm đạm bỗng trở nên mơ hồ, giống như bị nước hòa tan.
“Cẩn thận!”
Cô giáo đang đối mặt với hướng của Chu Kỳ An, sắc mặt cô ta biến đổi liên tục, ngay cả Khấu Đà vốn dĩ bình tĩnh lúc này cũng như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì, hai mắt trừng lớn hơn bình thường một chút.
Theo tầm mắt của bọn họ, Chu Kỳ An cúi đầu, trước người cậu vậy mà có một hàng dấu chân ướt át, rất nhỏ, rất hẹp, chỉ có nửa bàn chân.
Giống như chỉ dùng mũi chân chạm đất, lặng lẽ đi tới.
Dấu chân này, vừa vặn biến mất trước mặt cậu.
Giây tiếp theo, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt ập đến, đây là cảm giác ngạt nước.
Vũ khí căn bản không có tác dụng, Chu Kỳ An khó khăn mở mắt ra, rốt cuộc cũng nhìn rõ một đường viền mơ hồ của người nước.
Nơi dưỡng thi ẩm ướt đến mức có thể mưa xuống bất cứ lúc nào, không ngờ Thánh nữ lại có thể tự do điều khiển hơi nước đến mức này.”
“Chết… tiệt…” Tầm nhìn của Chu Kỳ An trở nên mơ hồ.
Xung quanh là kết giới vô hình, cậu như bị nhốt trong một chiếc lọ làm bằng nước, bị tách biệt khỏi những người khác trong một không gian riêng.
Thánh khí.
Chắc chắn không được.
Bản thể của thánh nữ còn đang ngồi trên quan tài, cho dù cậu lấy Thánh khí ra, e là cũng vô dụng, Bạch Lăng và cây gậy cũng vậy.
Tiến thoái lưỡng nan, Chu Kỳ An đột nhiên cắn răng một cái, quyết tâm khống chế cây gậy hung hăng gõ về phía bên cạnh. Tường nước xung quanh dễ dàng phá vỡ hơn bóng nước phía trước, sau khi khôi phục một chút năng lực hành động, vậy mà cậu lại chủ động di chuyển về phía chấm đen.
Lúc này cho dù những người chơi khác muốn giúp cậu cũng lực bất tòng tâm, thi biến đầu tiên không hề báo trước đã lao tới, còn có những chấm đen xuất hiện bất cứ lúc nào, chỉ riêng đối phó với những thứ này, đã đủ phiền phức rồi.
Không, kỳ thực có một người còn dư sức.
Thẩm Tri Ngật nhìn về phía Chu Kỳ An, vốn dĩ đã nhịn không được muốn ra tay, khi nhìn thấy Chu Kỳ An chủ động đi về phía chấm đen, ánh mắt liền thay đổi.
Đây là muốn mượn khe nứt không gian, thử mài mòn hơi nước giam cầm cậu, thứ duy nhất mà đối phương có thể dựa vào, chính là dựa vào thánh khí chấn nhiếp những chấm đen kia trong nháy mắt, mượn cơ hội đó để thoát thân.
Mạo hiểm trong đó, cao đến cực điểm.
Vậy mà nguy hiểm lại khiến Chu Kỳ An hưng phấn hơn, như thể cảm giác cận kề cái chết càng khiến cậu tràn đầy sinh khí.
Ánh mắt Thẩm Tri Ngật trầm xuống, dường như đã hoàn toàn hạ quyết tâm.
Không thể tiếp tục mặc kệ đối phương làm bậy như vậy được nữa.
Đúng lúc hắn đang di chuyển về phía Chu Kỳ An, thì đối phương ngay cả một khắc cũng không dám rời mắt khỏi thánh nữ, khó khăn lên tiếng: “Chờ tôi… hô, hô to ‘Đoàn kết là sức mạnh’, thì… thì xông lên.”
Khóe miệng mọi người giật giật.
Đến nước này rồi, còn muốn thổi kèn phản công?
“Đoàn kết…”
Chỉ có nói chuyện, Chu Kỳ An mới cố gắng quên đi cảm giác bị hơi nước nhấn chìm trong thời gian ngắn.
Chờ đến khi người chơi tấn công thánh nữ, khả năng khống chế hơi nước của nó nhất định sẽ yếu đi, hy vọng thoát thân của anh càng lớn hơn.
Thậm chí cậu còn cố ý nói cho thánh nữ nghe, mọi người muốn đánh cô đó, đừng có chỉ chăm chăm vào một mình tôi.
Chỉ cần thoát khỏi khốn cảnh, cậu sẽ có cơ hội dùng thánh khí phản sát trong lúc mọi người câu giờ với thánh nữ.
Lòng bàn tay Chu Kỳ An toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mãi đến khi đến gần cậu mới biết khe nứt không gian kia đáng sợ đến nhường nào, căn bản không nhìn thấy đáy vực sâu hun hút.
Những chấm đen kia như cảm nhận được điều gì, chủ động bay về phía cậu. Chu Kỳ An không chắc tác dụng chấn nhiếp của thánh khí có thể phát huy được mấy phần, nhưng cậu cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
“Là sức… mạnh…”
Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng liều chết đánh một trận, Khấu Đà biết tầm quan trọng của sĩ khí, nhanh chóng thấp giọng bổ sung một câu: “Một người cũng không thể thiếu.”
Ít nhất thì niềm tin tất cả mọi người đều sống sót lúc này là có.
Thánh nữ vẫn ngồi bất động bên mép quan tài, trong thần sắc lạnh lùng lộ ra một tia chế giễu, giống như đang nhìn những con kiến hôi muốn lay cây.
Ngay lúc sắp sửa liều mạng, trên bầu trời bỗng nhiên có cuồng phong gào thét ập tới.
Cả một mảng đen kịt trên đỉnh đầu, mang theo cảm giác hư vô như ngày tận thế sắp đến, gió quá lớn, mọi người căn bản không mở mắt ra được, chỉ có Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ mơ hồ nhìn thấy hình dáng thực sự của bóng đen, nó đến từ khe nứt không gian, như ảo ảnh treo lơ lửng giữa không trung.
Đó là một tòa trang viên.
Khí đen trong cuồng phong quấn lấy tứ chi, Chu Kỳ An không khống chế được bị gió cuốn bay về phía hư ảnh.
“Mạnh mạnh mạnh mạnh mạnh~~~~~~”
Chữ cuối cùng do cuồng phong, biến thành âm rung âm vọng cộng thêm âm chồng.
Bên tai người xui xẻo đang ở trung tâm cơn bão, vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống:
【Điều kiện thỏa mãn】
【Thân phận khách của trang viên tự động có hiệu lực】
【Con trai giả của phú ông Tuân, cậu vừa may mắn vừa xui xẻo, bị nữ chủ nhân của trang viên Lương Dạ đang tuần tra phát hiện.】
“!!!”
Chu Kỳ An đột nhiên nhớ ra, lời nhắc nhở mà Thẩm Tri Ngật đã nói với cậu không chỉ một lần, những hồn ma oan khuất khác có thể sẽ chạy loạn đến phó bản này.
Từ lúc cậu bay ra, cuồng phong dần dần dịu xuống, Khấu Đà khó khăn mở một mắt.
Xung quanh không có mùi máu tanh, có nghĩa hẳn là không có ai chết.
Ngay sau đó, đồng tử Khấu Đà co rụt lại: “Người đâu?”
Người vừa nói với bọn họ ‘Đoàn kết là sức mạnh’ đâu rồi?
Hết chương 87.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Cô Thân, tôi mất tích rồi, mau lên tiếng giúp tôi!
Cô Thân: …
Chu Kỳ An: Cô không nhân từ thì tôi cũng chẳng cần giữ chữ tín, cô sẽ hối hận!
Cô Thân: …