Chương 88: Bóng Côn Trùng (14)

 

Chương 88: Bóng Côn Trùng (14)

 

Trình Xúc lắc đầu: “Chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều camera giám sát công cộng ở ngoại ô phía Tây, nhưng không tìm thấy tung tích của cậu ta. Camera giám sát ở cổng viện dưỡng lão cũng không ghi lại được hình ảnh của cậu ta, có thể cậu ta vẫn trốn trong viện dưỡng lão, hoặc đã tìm đường khác để trốn thoát. Nhưng cậu ta có thể trốn đi đâu? Tại sao cậu ta phải trốn? Có khả năng nào cậu ta không hề tự ý bỏ đi? Có khi nào cậu ta đã gặp chuyện không may rồi không?”

 

“Không loại trừ khả năng đó.” Trần Tranh thở dài, “Bây giờ Triệu Tri không chịu khai nhận, người còn lại có thể biết được sự thật thì đang nằm trong phòng ICU, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức tiếp tục điều tra.”

 

Vụ nổ ở viện dưỡng lão càng khiến vụ án ở Nam Sơn thêm phần phức tạp, ngay cả Đường Hiếu Lý cũng phải gọi điện thoại cho Minh Hàn để hỏi thăm tình hình cụ thể. Minh Hàn đứng bên bờ ruộng cỏ dại mọc um tùm của nhà họ Trương, sắc mặt nặng nề: “Lão Đường, vấn đề nghiêm trọng rồi.”

 

Lần này Minh Hàn đến thị trấn Hòe Lý, vốn định điều tra kỹ lưỡng gia đình Tùy Ninh đã di cư. Những người quen biết Tùy Ninh nói rằng ông ta có sở thích sưu tầm đồ cổ, Minh Hàn đã tìm đến một cửa hàng đồ cổ, ông chủ họ Phí, vừa nghe đến tên Tùy Ninh, liền vỗ đùi nói: “Ông chủ Tùy à, trước đây là khách quen của tôi đấy! Nhưng tôi cũng nhiều năm rồi không gặp ông ấy, rất nhiều đồ của ông ấy vẫn còn ở chỗ tôi.”

 

Minh Hàn hỏi: “Có thể cho tôi xem qua được không?”

 

Lúc đầu ông chủ Phí có chút do dự, nghề của bọn họ, vốn dĩ không thích giao thiệp với cảnh sát, nhưng cảnh sát đã tìm đến tận cửa, có vẻ như không thể trốn tránh được nữa. Ông chủ Phí vừa dẫn đường vừa nói: “Cửa hàng của tôi mở ở đây mấy chục năm rồi, kinh doanh hợp pháp, ông chủ Tùy đưa cho tôi, đều là những thứ có nguồn gốc hợp pháp.”

 

Minh Hàn nhìn thấy mười mấy món đồ cổ, hỏi: “Tại sao ông chủ Tùy lại để những thứ này ở đây?”

 

 “Không phải là vì xuất ngoại rồi mang theo không tiện sao.” Ông chủ Phí nói, năm đó ông chủ Tùy rời đi rất vội vàng, ông cũng không biết tại sao ông chủ Tùy luôn thong dong ung dung như vậy lại vội vàng xuất ngoại. Đồ cổ là thứ không dễ mang ra nước ngoài, ông chủ Tùy bèn tìm đến ông, nói là tạm thời cất giữ ở chỗ ông. Ông chủ Tùy là khách quen của ông, chuyện nhỏ này ông đương nhiên phải giúp đỡ. Ai ngờ ông chủ Tùy đi rồi thì không thấy quay lại nữa, sau đó có một người đàn ông mang theo thư của ông chủ Tùy đến, nói là muốn lấy một số món đồ cổ.

 

Ông chủ Phí nhận ra chữ viết tay của ông chủ Tùy, cho rằng đối phương là bạn bè của ông chủ Tùy, bèn bán mười món trong số đó cho đối phương. Sau đó nữa, ông chủ Phí cảm thấy ông chủ Tùy sẽ không quay lại nữa, bèn làm theo quy tắc trong nghề, lần lượt bán đi không ít, hiện tại chỉ còn lại những món đồ không có giá trị này.

 

Minh Hàn hỏi: “Người mang thư đến là ai?”

 

Ông chủ Phí lật sổ sách cũ hồi lâu rồi nói: “Ồ, chẳng phải là ông chủ Chiêm sao?”

 

Chiêm Phú Hải là một doanh nhân từ tỉnh khác đến thành phố Nam Sơn kinh doanh, tuy danh tiếng ở thành phố Nam Sơn không vang dội như La Ứng Cường, nhưng lại là nhân vật có tiếng tăm trong giới văn nghệ.

 

Minh Hàn lặng lẽ lặp lại cái tên này, lông mày hơi nhíu lại. Công ty giải trí nổi tiếng Vân Hưởng Giải Trí là của Chiêm Phú Hải, nhà hát Vân Hương nguy nga tráng lệ ở khu đô thị mới Nam Sơn cũng thuộc về Vân Hưởng Giải Trí, mà phía sau ngôi sao Lẫm Đông mà Trần Tranh rất quan tâm, chính là Vân Hưởng Giải Trí.

 

Ông chủ Phí nói, Chiêm Phú Hải chỉ đến đây một lần, ấn tượng của ông ta về người này không sâu sắc lắm. Minh Hàn vốn định điều tra Chiêm Phú Hải, nhưng tin tức vụ nổ ở viện dưỡng lão lại truyền đến, ngay sau đó Triệu Tri bị bắt, khai nhận quá trình sát hại cả nhà Tùy Ninh, vụ án lại càng thêm phần phức tạp, trở thành vụ án của gia đình Trương Dịch Nam.

 

Cậu ta và Trương Mộc, cha của cậu ta, coi như là mất tích khỏi thị trấn Hòe Lý, không ai biết bọn họ đã đi đâu, mà Trương Dịch Nam trong hơn hai năm qua lại đang học đại học ở Nam Sơn. Trước đây có hai cha con từng được Trương Mộc thuê làm việc, tung tích của bọn họ cũng không rõ.

 

Minh Hàn đành tạm thời gác lại manh mối về phía Tùy Ninh, dồn trọng tâm sang nhà họ Trương. Trong quá trình đi thăm dò, Minh Hàn biết được một chuyện – hơn mười năm trước, trị an ở thị trấn Hòe Lý hỗn loạn, có bảy đứa trẻ lần lượt mất tích, hơn nữa đều là bé trai. Quan niệm nối dõi tông đường đã ăn sâu vào tiềm thức của người dân ở những nơi lạc hậu, mọi người đều cho rằng lũ trẻ bị bọn buôn người bắt cóc.

 

Minh Hàn trở lại căn nhà của Trương Dịch Nam ở thôn Hòe Tử, kiểm tra lại hiện trường, phát hiện một mảng máu lớn đã khô lại trong kho chứa đồ bụi bặm ở tầng một. Những vết máu này đã không thể giám định DNA, nhưng ít nhất có thể chứng minh rằng, nhà họ Trương không hề đơn giản.

 

Thấy cảnh sát lại đến khám xét nhà họ Trương, dân làng kéo đến xem náo nhiệt, bàn tán xôn xao về hai cha con nhà họ Trương. Minh Hàn nghe thấy trong số đó có người nói, Trương Mộc là người cổ hủ, khó gần, nhưng lại đối xử rất tốt với trẻ con, hay cười với trẻ con, cho kẹo các thứ. Có lẽ là vì con trai mình ốm yếu, nên khi nhìn thấy con nhà người khác, ông ta vừa ghen tị vừa thương xót.

 

Trương Mộc thích trẻ con? Trong đầu Minh Hàn hiện lên hình ảnh một người đàn ông thô kệch, nghiêm nghị, lúc nào cũng lạnh lùng với mọi người, nhưng khi làm việc đồng áng về nhà, lại cho lũ trẻ con đi ngang qua kẹo ăn.

 

Con người vốn dĩ có nhiều mặt, cũng không phải nói Trương Mộc không thể có tấm lòng yêu thương trẻ con, nhưng việc ông ta rời khỏi thị trấn Hòe Lý một cách bí ẩn như vậy, cộng thêm cái chết thảm khốc của Trương Dịch Nam, và cả vết máu trong kho nhà họ Trương nữa, thật khó mà không khiến người ta liên tưởng đến những điều không hay.

 

Đặc biệt là những cảnh sát hình sự thường xuyên tiếp xúc với đủ loại tội phạm.

 

Minh Hàn đến bên bờ ruộng của nhà họ Trương, tuy là mùa đông, nhưng ruộng đồng ở thị trấn Hòe Lý hầu như đều xanh mướt, rau mùa đông trên mảnh đất màu mỡ ẩm ướt đang ra sức sinh trưởng, ngày mai sẽ trở thành món ngon trên bàn ăn của mọi người. Chỉ có ruộng nhà họ Trương là mọc đầy cỏ dại, không ai sử dụng. Những đám cỏ dại dưới bầu trời xám xịt như những bóng hình héo úa, cố gắng vùng vẫy để phát ra tiếng kêu gào cuối cùng.

 

“Đào ruộng nhà họ Trương lên? Chuyện này…” Nghe thấy yêu cầu của Minh Hàn, cảnh sát khu vực có chút khó xử, “Không cần thiết đâu nhỉ? Chỗ đó lâu lắm rồi không ai động đến.”

 

Minh Hàn nói: “Chính vì lâu lắm rồi không ai động đến, nên lần này tôi mới muốn xem thử dưới ruộng có giấu đồ gì hay không.”

 

Người nông dân coi trọng ruộng đồng hơn bất cứ thứ gì, nhà cảnh sát khu vực cũng làm nông, nên rất do dự. Minh Hàn lại nói: “Vết máu nhà họ Trương các anh cũng đã thấy rồi đấy, nhà đó từng xảy ra chuyện, điều tra kỹ lưỡng gia đình đó là chuyện đương nhiên mà, phải không?”

 

Cảnh sát khu vực vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, để tôi đi hỏi ý kiến của sở trưởng đã.”

 

Sở trưởng vừa thấy Minh Hàn là người của tỉnh, tuy cũng không muốn đào ruộng lên cho lắm, nhưng vẫn lập tức phái người đi làm. Ngày trước Trương Mộc rất siêng năng, ruộng đất lại rộng, dọn dẹp cỏ dại tốn không ít thời gian, Minh Hàn xắn tay áo xuống ruộng, làm việc hăng say hơn ai hết. Thấy anh như vậy, các cảnh sát khu vực cũng lấy lại tinh thần, cuốc từng nhát, xẻng xúc từng nhát, bí mật bị chôn vùi dưới lòng đất bao nhiêu năm cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.

 

Ở góc Tây Bắc của ruộng có chôn vài cái chum cao ngang nửa người, loại chum này rất phổ biến ở nông thôn, hầu như nhà nào cũng có, dùng để muối dưa cà. Thế nhưng lúc này xuất hiện trong chum, không phải là dưa cà gì, mà là một đống xương trắng. Có những thi thể chưa phân hủy hoàn toàn thành xương, vẫn có thể nhìn thấy da thịt khô quắt bám trên xương.

 

Cảnh tượng này ngay cả cảnh sát cũng có chút không chịu nổi, vài người mới được phân công về đồn công an liền nôn ọe không ngừng, ngay cả những người lớn tuổi hơn, cũng đứng chết trân bên cạnh chum, không dám tùy tiện lấy những bộ hài cốt bên trong ra.

 

Khi cảnh sát đào ruộng, không ít dân làng vây quanh xem náo nhiệt, chuyện ruộng nhà họ Trương đào được xương người lập tức lan truyền khắp thôn Hòe Tử, có người kinh hô: “Đây là tà thuật ngày xưa đấy à! Trương Mộc, Trương Mộc vậy mà lại làm ra chuyện như vậy!”

 

Hiện trường hỗn loạn, Minh Hàn vừa duy trì trật tự vừa thông báo cho cục cảnh sát thành phố. Dân làng liên tục muốn xuống ruộng xem chum, Minh Hàn gọi cảnh sát ngăn cản bọn họ, không ai được tự ý động vào hài cốt. Nhân viên pháp y và kỹ thuật hình sự của cục cảnh sát thành phố đang trên đường đến, Minh Hàn đứng bên ngoài hàng rào cảnh báo, nghe điện thoại của Đường Hiếu Lý gọi đến.

 

“Có chuyện như vậy sao?” Nghe Minh Hàn báo cáo xong, Đường Hiếu Lý cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, “Tôi từng nghe nói ở một số nơi sẽ bỏ người vào chum để làm lễ tế, luyện quỷ, nhưng công tác bài trừ mê tín dị đoan ở tỉnh Hàm xưa nay vẫn làm rất tốt, Nam Sơn cũng là thành phố lớn…”

 

“Có thể không liên quan gì đến mê tín dị đoan.” Minh Hàn nhìn những cái chum đen sì, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, “Chỉ là có người giết người, cảm thấy bỏ vào chum sẽ tiện hơn.”

 

Vụ án ở Nam Sơn càng lúc càng phức tạp, Lưu Phẩm Siêu vẫn bặt vô âm tín, Minh Hàn và Trần Tranh vì manh mối “Lượng Thiên Xích” mà đến, lại giống như sa vào vũng lầy, hết nghi vấn này đến nghi vấn khác như những bàn tay dính đầy bùn đất, bao trùm lấy bước chân của bọn họ.

 

Lại có một cuộc gọi đến, Minh Hàn liếc nhìn, là Trần Tranh, “Lão Đường, em cúp máy trước, có việc rồi.”

 

Đường Hiếu Lý không nói gì, Minh Hàn nhanh chóng bắt máy, “Anh.”

 

“Tôi nghe nói chuyện ở ruộng nhà họ Trương rồi, toàn là trẻ con?” Giọng nói của Trần Tranh bên kia rất ồn ào, hình như đang ở trên đường.

 

“Ừ, toàn là trẻ con, tình cờ thay là hơn mười năm trước ở thị trấn Hòe Lý cũng có một loạt vụ trẻ con mất tích.” Minh Hàn ngồi xổm xuống, “Trương Mộc là người lạnh lùng, chỉ đối xử tốt với trẻ con, khả năng rất cao, những bộ hài cốt này chính là của những đứa trẻ mất tích năm đó.”

 

Trần Tranh im lặng một lúc, “Nếu Trương Mộc là kẻ giết người hàng loạt, vậy thì Trương Dịch Nam….. không đúng, còn có cái chết của Ân Tiểu Dương….”

 

“Cái chết của Ân Tiểu Dương có lẽ không liên quan đến án mạng.” Minh Hàn nói: “Em đã điều tra bệnh án của Ân Tiểu Dương ở bệnh viện rồi, bà ấy thật sự bị ung thư, chết ở bệnh viện. Nhưng mà xét theo mốc thời gian thì có chút vấn đề.”

 

 “Vấn đề gì?”

 

“Em điều tra ở đồn công an và được biết, người dân báo án mất con sớm nhất là vào tháng thứ ba sau khi Ân Tiểu Dương qua đời. Trước khi Ân Tiểu Dương qua đời tuy cũng có trường hợp trẻ con mất tích, nhưng sau đó đều được tìm thấy.”

 

Trần Tranh nói: “Cái chết của Ân Tiểu Dương đã kích thích Trương Mộc, khiến ông ta bắt đầu gây án à?”

 

Minh Hàn nói: “Mọi chuyện phải chờ pháp y xác nhận DNA rồi mới biết được. Bây giờ anh đang ở đâu? Đừng nói với em là anh muốn đến thị trấn Hòe Lý đấy nhé?”

 

Trần Tranh kể sơ qua tình hình thẩm vấn Triệu Tri, sau đó nói: “Lý Tự Phong tỉnh rồi, tôi đến bệnh viện, xem tình trạng của ông ấy có thể tiếp nhận thẩm vấn hay không.”

 

Minh Hàn khẽ lẩm bẩm cái tên “Ân Sơ Văn”, “Thực ra…”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trần Tranh hỏi: “Cái gì?”

 

Minh Hàn cũng không suy nghĩ thấu đáo, nhưng đã nói đến đây rồi, nên không giấu diếm nữa, “Thực ra em tiếp xúc với dân làng, tuy bọn họ đều biết Trương Mộc có một đứa con trai, nhưng hình như không có ai thật sự đã tiếp xúc với đứa con trai này.”

 

Trần Tranh không hiểu rõ thị trấn Hòe Lý bằng Minh Hàn, “Vậy thì sao?”

 

Minh Hàn nói: “Bọn họ nói Trương Dịch Nam hồi nhỏ là một đứa trẻ ốm yếu, lúc nào cũng ở trong nhà, Trương Mộc không cho hai mẹ con ra khỏi cửa. Sau này Ân Tiểu Dương qua đời, lẽ ra lúc Trương Mộc ra đồng, ở nhà không có ai thì vẫn có thể trông coi Trương Dịch Nam, nhưng cậu ta cũng không hề rời khỏi sân, Trương Mộc không có nhà, cậu ta liền ngoan ngoãn ở nhà. Em đang nghĩ… lúc đó nhà họ Trương liệu có đứa trẻ này thật không?”

 

Trần Tranh nói: “Nhưng sau đó thật sự có một người tên Trương Dịch Nam học đại học ở Nam Sơn… Người tên Trương Dịch Nam này thực chất không phải là con trai của Trương Mộc?”

 

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

 

Đội viên của cục cảnh sát thành phố đã đến, Trần Tranh cũng đã đến bệnh viện, Minh Hàn nói: “Bây giờ em phải trao đổi với pháp y trước, giữ liên lạc nhé.”

 

Mấy cái chum được cẩn thận chuyển lên mặt đất xi măng, xương cốt bên trong được lấy ra, năm cái chum tổng cộng chứa bảy bộ hài cốt, tất cả đều là trẻ con khoảng năm sáu tuổi. Xương mặt của mỗi đứa trẻ đều có mức độ tổn thương khác nhau, Minh Hàn nói: “Là bị bịt miệng mũi gây ngạt thở?”

 

Pháp y gật đầu, cầm lên một hộp sọ, chỉ vào vết thương ở sau gáy nói: “Đứa trẻ này từng bị vật cùn đánh vào sau gáy, lớn tuổi hơn những đứa trẻ khác một chút, rất có thể đã giằng co với hung thủ, nhưng không chống cự được.”

 

Nhìn những bộ hài cốt nhỏ bé này, trong lòng mỗi người đều vô cùng nặng nề, không thể tưởng tượng nổi hung thủ đã nhẫn tâm ra tay với bao nhiêu đứa trẻ như vậy. Cha mẹ của những gia đình có con mất tích lần lượt chạy đến, nhìn thấy xương cốt, có người trực tiếp ngất xỉu.

 

Bao nhiêu năm nay bọn họ vẫn luôn ôm ấp hy vọng con mình chỉ là đã rời xa mình, vẫn đang sống tốt ở một nơi nào đó, mà hy vọng này vào khoảnh khắc xương cốt xuất hiện gần như đã tan thành mây khói. Tuy hiện tại vẫn chưa thể khẳng định những bộ hài cốt trong chum chính là con mình, nhưng nếu không phải, vậy thì đây là con của ai?

 

Nỗi đau đã nguôi ngoai theo năm tháng lại một lần nữa trở nên dữ dội, tiếng khóc thấu trời vang vọng bên bờ ruộng.

 

Minh Hàn cùng pháp y chuyển xương cốt lên xe, cậu còn một việc quan trọng phải làm, đó là yêu cầu cha mẹ của những gia đình có con mất tích cung cấp DNA.

 

Rất nhiều bậc cha mẹ chìm đắm trong đau buồn và sợ hãi, nói gì cũng không chịu đồng ý, đây cũng là lẽ thường tình, nếu không xác định được những bộ hài cốt đó là con mình, vậy thì bọn họ có thể tiếp tục tin rằng, con mình vẫn còn sống.

 

Minh Hàn kiên nhẫn thuyết phục từng người, đến khi người cha cuối cùng ký tên cung cấp mẫu DNA thì đã là rạng sáng ngày 17. Kết quả giám định sau đó được đưa ra, bảy đứa trẻ mất tích ở thị trấn Hòe Lý năm đó đã chết từ lâu, yên nghỉ trong những cái chum nhỏ, trên cánh đồng phì nhiêu màu mỡ, mang theo oan khuất ngủ vùi.

 

Hiện tại chưa có bằng chứng trực tiếp chứng minh hung thủ là Trương Mộc, nhưng theo lời dân làng, Trương Mộc coi trọng mảnh ruộng của mình hơn bất cứ thứ gì, ngoại trừ ông ta và người làm công được thuê đến canh tác, thì người ngoài căn bản không thể vào được, huống chi là liên tục chôn thi thể trẻ con xuống ruộng. Nói cách khác, cho dù ông ta không phải hung thủ, thì trong quá trình canh tác, chắc chắn ông ta cũng biết trong ruộng nhà mình chôn thứ gì.

 

Như vậy, ngoài hai cha con Trương Mộc, hai cha con Hà Thụ Hữu từng được Trương Mộc thuê làm công cũng rất đáng ngờ. Trương Dịch Nam đã chết, bạn trai của cậu ta là Lâu Tiểu Quả, bạn học ở Đại học Nam Sơn đều chưa từng gặp Trương Mộc, hai cha con Hà Thụ Hữu lại càng bặt vô âm tín, cái chết của Trương Dịch Nam thật sự chỉ là bị La Ứng Cường liên lụy thôi sao? Hay là nguyên nhân xuất phát từ nhà họ Trương? Đây đã trở thành hai ngã rẽ đặt trước mặt cảnh sát.

 

Tại bệnh viện, tuy Lý Tự Phong đã tỉnh lại, nhưng tình trạng rất kém, bác sĩ nói trong thời gian ngắn có thể ông không tiếp nhận thẩm vấn được. Nhưng cảnh sát đang rất cần có được thông tin từ miệng ông, Trần Tranh đã chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, bà Ung rưng rưng nước mắt đi về phía anh, “Cảnh sát Trần, anh mau đến xem lão Lý đi.”

 

Lý Tự Phong nằm trên giường bệnh, như chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, bác sĩ dặn dò ông phải nghỉ ngơi, ông biết cảnh sát ở đó, liền kích động nói: “Tôi, tôi muốn nói…..”

 

Trần Tranh đi tới, bình tĩnh nhìn ông, “Tại sao lại chọn cách tự sát?”

 

Nước mắt từ khóe mắt Lý Tự Phong chảy xuống, “Tôi muốn bảo vệ người thân của mình, nếu tôi không chết, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra tay với cả nhà tôi!”

 

Bà Ung che mặt khóc nức nở, “Lão Lý, ông đang nói gì vậy?”

 

Khi Trần Tranh nghe bà Ung nói “Giúp hổ vồ người” đã có chút nghi ngờ việc Lý Tự Phong tự sát không chỉ đơn thuần là hối hận vì sự im lặng bấy lâu nay, ông có lý do phải chọn cái chết. Vậy mà bây giờ ông được cứu sống, suy nghĩ có thay đổi hay không?

 

 “Đừng vội.” Trần Tranh an ủi, “Trước tiên tôi nói cho ông biết vài chuyện, Triệu Tri đã bị chúng tôi khống chế, hắn ta khai nhận đã nhận lệnh của La Ứng Cường giết hại Tùy Ninh và những người khác, hiện tại còn có một người xuất hiện mà chúng tôi chưa xác định được thân phận, người này tên Ân Sơ Văn, ông có ấn tượng gì không?”

 

“Là hắn! Là hắn!” Đồng tử Lý Tự Phong co rút, “Hắn ta chính là con trai của La Ứng Cường! Chỉ có mình tôi biết bí mật này, Triệu Tri sẽ giết tôi, giống như giết những người khác vậy!”

 

“Ân Sơ Văn là con trai của La Ứng Cường?” Trần Tranh hỏi: “La Ứng Cường nói với ông?”

 

Lý Tự Phong rơi lệ, “Không cần ông ta nói, tôi tự đoán ra được, Ân Tiểu Dương chính là, chính là do tôi giới thiệu cho ông ta quen biết!”

 

Gia cảnh của Lý Tự Phong và Ân Tiểu Dương chênh lệch rất lớn, Lý Tự Phong là con nhà giàu ở thành phố Nam Sơn, còn Ân Tiểu Dương quê ở một vùng nông thôn nhỏ dưới huyện Cam Vệ, nhưng khi Lý Tự Phong học cấp ba thì gia đình từng có thời gian ngắn gặp biến cố, ông ta bị mẹ đưa về huyện Cam Vệ gởi ở đó học nửa năm. Chính trong nửa năm đó, ông ta đã quen biết cô gái Ân Tiểu Dương học giỏi nọ.

 

Năm đó nguồn lực giáo dục ở huyện thành còn khan hiếm, giáo viên dạy ngoại ngữ phát âm không chuẩn, Ân Tiểu Dương rất thích học ngoại ngữ, Lý Tự Phong là chàng trai thành phố từ nhỏ đã ra nước ngoài, vậy nên ông liền trở thành thầy giáo nhỏ của bà ta. Sau này vấn đề của gia đình Lý Tự Phong được giải quyết, Lý Tự Phong trở về Nam Sơn, vẫn giữ liên lạc với Ân Tiểu Dương qua thư từ.

 

Nói đến đây, Lý Tự Phong nhìn vợ mình, giải thích: “Tôi và cô ấy chỉ là bạn học bình thường, thời đó ngay cả quan niệm về giới tính của chúng tôi cũng rất mờ nhạt.”

 

Bà Ung vừa khóc vừa vỗ nhẹ lên tay Lý Tự Phong, “Tôi biết, bao nhiêu năm như vậy, tôi còn không hiểu ông sao?”

 

Lý Tự Phong tiếp tục nói, ông tốt nghiệp cấp ba liền ra nước ngoài du học, còn Ân Tiểu Dương thi đỗ vào một trường đại học không tốt cũng không tệ trong tỉnh. Ông cứ nghĩ một người như Ân Tiểu Dương, một khi đã đến thành phố thì tuyệt đối sẽ không trở về quê hương nữa, trong thư cô cũng từng viết, tuy bản thân không giống như ông sinh ra đã có cánh, nhưng trải nghiệm sẽ giúp bà mọc cánh, nhất định sẽ có một ngày bay đến vùng trời rộng lớn hơn. Vậy mà khi ông về nước, lại nghe nói Ân Tiểu Dương quả thật không trở về quê hương, nhưng lại gả cho một người đàn ông ở vùng quê khác.

 

Trong lòng ông không thể hiểu nổi sự lựa chọn này của Ân Tiểu Dương, Ân Tiểu Dương cũng nhìn ra sự khó hiểu của ông, chủ động nói với ông rằng, lăn lộn ở thành phố mấy năm, cánh thì không mọc ra, ngược lại cảm thấy trên chân mọc ra rễ và dây leo, bám chặt vào đất, hình như cứ thế mà sống một cuộc sống bình yên cũng không tồi. Ông từng gặp Trương Mộc, chồng của Ân Tiểu Dương, đó là một người đàn ông ít nói, không có điểm gì chung với ông.

 

Mấy năm đó, ông và Ân Tiểu Dương dần dần xa cách, ai nấy đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình. Sau này ông quen biết La Ứng Cường, bắt đầu đầu tư vào công việc làm ăn của La Ứng Cường, số lần đến thị trấn Hòe Lý cũng nhiều hơn, lúc này mới phát hiện ra Ân Tiểu Dương và Trương Mộc vẫn chưa có con, Ân Tiểu Dương rất được lòng những người trồng rau, thường xuyên chạy đi chạy lại giữa làng trên xóm dưới. Ông nhất thời nông nổi, cảm thấy nếu Ân Tiểu Dương đi theo La Ứng Cường làm ăn, sau này chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền, nên đã tìm cơ hội để La Ứng Cường và Ân Tiểu Dương làm quen.

 

Là đàn ông, ông hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đàn ông, lần đầu tiên La Ứng Cường nhìn thấy Ân Tiểu Dương, ánh mắt đó đã không đúng lắm rồi. Ông có chút lúng túng, hai người này đều đã có vợ có chồng, mục đích của ông cũng tuyệt đối không phải là để bọn họ nảy sinh tình cảm vụng trộm. Cũng may là La Ứng Cường trước mặt ông không làm ra chuyện gì quá đáng, ông đành phải nhắm mắt làm ngơ.

 

Công việc làm ăn của La Ứng Cường ở thị trấn Hòe Lý ngày càng phát đạt, không lâu sau, ông nghe nói Ân Tiểu Dương mang thai. Lần sau đến thị trấn Hòe Lý, những người trồng rau đều than phiền Trương Mộc là kẻ nhỏ nhen, bản thân không được lòng người khác, nên ghen ghét với vợ mình. Ông vừa hỏi thăm, mới biết Trương Mộc nhốt Ân Tiểu Dương ở nhà dưỡng thai, không cho cô tiếp xúc với người đàn ông khác. Dưỡng thai thì không sai, nhưng ông luôn cảm thấy kỳ lạ, cho dù sản phụ có yếu ớt đến đâu, cũng không đến mức bị nhốt lại chứ?

 

Ông đến thăm Ân Tiểu Dương, Trương Mộc u ám nhìn chằm chằm ông, còn Ân Tiểu Dương cũng lộ vẻ mặt muốn nói lại thôi. Ông ngồi không yên, chưa được bao lâu đã kiếm cớ rời đi. Sau khi ra khỏi nhà họ Trương, trong lòng ông mơ hồ có một suy đoán hoang đường, Ân Tiểu Dương và Trương Mộc kết hôn nhiều năm không có con, bây giờ đột nhiên mang thai, lẽ ra trong nhà phải tràn ngập niềm vui mới đúng.

 

Trừ phi, đứa trẻ trong bụng Ân Tiểu Dương… Ông không dám nghĩ tiếp nữa, cảm giác tội lỗi khiến ông ngã nhào trên đường. Sau đó, ông cố ý không đến thị trấn Hòe Lý nữa, gần như cắt đứt liên lạc với Ân Tiểu Dương.

 

Sau khi Ân Tiểu Dương sinh con gần như không còn tin tức gì nữa, ông quan sát La Ứng Cường, hình như không phát hiện ra điều gì bất thường. La Ứng Cường là người sống vì công việc, gia đình, phụ nữ đối với ông ta dường như không quan trọng, ông ta và Đỗ Phương Phỉ có một cô con gái, nhưng hình như ông ta chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha.

 

Thỉnh thoảng Lý Tự Phong cảm thấy bản thân mình đã nghĩ nhiều, khoảng thời gian đó tập đoàn Ứng Cường phát triển rất mạnh, ông cũng dồn hết tâm trí vào việc kiếm tiền. Lần nữa nghe được tên của Ân Tiểu Dương là lúc một người trồng rau hợp tác với ông nói, Ân Tiểu Dương bị ung thư, không còn sống được bao lâu nữa. Người trồng rau đó lộ vẻ tiếc nuối, nhưng không phải tiếc nuối vì một sinh mạng sắp sửa lụi tàn, mà tiếc nuối vì trước khi người phụ nữ này qua đời, bản thân chưa được nếm thử mùi vị của bà ta.

 

Lý Tự Phong nghĩ đến những chuyện năm xưa, không kìm lòng được mà đến thị trấn Hòe Lý thăm Ân Tiểu Dương, lúc này Ân Tiểu Dương đã rất yếu ớt, nhìn thấy ông chỉ gượng cười. Điều kiện ở bệnh viện thị trấn rất kém, Trương Mộc không có khả năng đưa Ân Tiểu Dương đến bệnh viện lớn điều trị, Ân Tiểu Dương chỉ có thể ở đó chờ chết mà thôi. Ông suýt nữa thì hỏi ra miệng: Tại sao cô không để La Ứng Cường nghĩ cách?

 

Lời đến bên miệng, ông bỗng nhiên nghĩ đến, La Ứng Cường đến lúc này vẫn chưa xuất hiện, chẳng phải là chứng minh giữa La Ứng Cường và Ân Tiểu Dương không có gì hay sao?

 

Sự ra đi của Ân Tiểu Dương đã mang theo bí mật nửa thật nửa giả xuống mồ, ông cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, cho đến khi ông ta nhìn thấy một đứa trẻ ở nhà La Ứng Cường. Khoảnh khắc đó, lưng ông ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

La Ứng Cường và Đỗ Phương Phỉ đã sớm không còn sống chung, hôm đó ông có việc tìm La Ứng Cường, đứa trẻ đó đang ngồi yên lặng trên ghế đá trong vườn, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm ông.

 

Ông từng gặp đứa trẻ này, chính là lúc ông đến thăm Ân Tiểu Dương. Đây là con của Ân Tiểu Dương và Trương Mộc, tại sao lại… ở trong biệt thự của La Ứng Cường?

 

Hết chương 88.

 

Chương 88: Bóng Côn Trùng (14)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên