Chương 89: Bóng Côn Trùng (15)
“Mọi người quen nhau à?” La Ứng Cường cười nói.
Lý Tự Phong theo bản năng phủ nhận, nhưng đứa trẻ lại lên tiếng: “Chú Lý.”
La Ứng Cường nhìn Lý Tự Phong với ánh mắt sâu xa: “Anh Lý, vào trong nói chuyện đi. Để Tiểu Văn chơi ở ngoài.”
Hôm đó Lý Tự Phong đã nói gì với La Ứng Cường, ông hoàn toàn không còn ấn tượng. Điều duy nhất chiếm giữ tâm trí ông là mối quan hệ giữa La Ứng Cường, Ân Tiểu Dương và Trương Mộc.
Nếu đứa trẻ là con của La Ứng Cường, tại sao Trương Mộc lại cam tâm tình nguyện nuôi con cho ông ta? Nếu La Ứng Cường yêu Ân Tiểu Dương, tại sao ông ta lại có thể trơ mắt nhìn bà ta bị bệnh tật hành hạ? Chẳng lẽ cái chết của Ân Tiểu Dương có ẩn tình gì đó? Không, đứa trẻ không phải con của La Ứng Cường, ông ta chỉ là đưa đứa trẻ về chơi?
Lý Tự Phong rối bời, không thể tìm ra câu trả lời. Vẻ mặt La Ứng Cường lại như không có chuyện gì xảy ra, sau khi nói chuyện công việc với ông, ông ta còn hỏi thăm tình hình của vợ chồng ông, nói rằng rất ngưỡng mộ bọn họ có cả con trai lẫn con gái. Lời nói của ông ta như tiếng sét đánh ngang tai. La Ứng Cường chỉ có con gái, lúc sinh con, Đỗ Phương Phỉ gặp biến chứng, không thể sinh con được nữa, vì vậy La Ứng Cường cần một đứa con trai?
Khi Lý Tự Phong rời đi, La Ứng Cường còn gọi đứa trẻ lại: “Lại đây chào chú đi con.”
“Chú Lý, tạm biệt!” Đứa trẻ ngoan ngoãn vẫy tay, y hệt như lúc ở ngoài phòng bệnh.
Bí mật tưởng chừng đã được chôn vùi nay lại trỗi dậy từ lòng đất. Bản năng trốn tránh nguy hiểm mách bảo Lý Tự Phong rằng, ông không nên tìm hiểu sự thật, nhưng một thời gian sau, cuối cùng ông cũng không nhịn được, lại đến thị trấn Hòe Lý. Cổng nhà họ Trương đóng chặt, Trương Mộc đi làm đồng rồi. Lý Tự Phong thử trò chuyện với những người dân làng gần đó, để dò hỏi chuyện nhà họ Trương.
Người dân trong làng đều nói nhà họ Trương vẫn như xưa, Trương Mộc tuy đã mất vợ, nhưng vẫn còn con nhỏ, nên làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, còn siêng năng hơn trước. Có lẽ là muốn dành dụm chút tiền để kiếm vợ mới cho con.
Lý Tự Phong càng nghe càng thấy mơ hồ, Trương Mộc lấy đâu ra con cái mà nuôi? Chẳng phải đứa trẻ đã được La Ứng Cường đón đi rồi sao? Ông đi quanh quẩn bên ngoài bức tường nhà họ Trương, muốn xem bên trong có đứa trẻ nào không, nhưng nhà họ Trương không chỉ khóa cổng, mà còn khóa cả cửa phòng, ông không nhìn thấy gì cả.
Người dân cười nói: “Ông nhìn cái gì thế? Nhà họ luôn như vậy đấy. Hồi Tiểu Dương còn sống cũng thế, con cái ốm yếu, chẳng bao giờ nghe thấy tiếng.”
Lý Tự Phong lúng túng lùi lại, định bỏ đi, thì vừa lúc Trương Mộc từ ngoài đồng trở về. Đôi mắt lạnh lẽo đến rợn người của Trương Mộc nhìn chằm chằm vào ông, đôi mắt đó chứa đầy vẻ thù địch và cảnh giác. Lý Tự Phong vô thức lùi lại liên tục, Trương Mộc không nói gì, chỉ mở cửa, đóng cửa, chặn ông ở bên ngoài.
Ông vội vàng bỏ chạy, không dám để bản thân rơi vào vòng xoáy đó nữa. Mấy năm sau, Lý Tự Phong không còn gặp lại đứa trẻ đó, còn những người bên cạnh La Ứng Cường thì lần lượt bị loại bỏ. Ông đã không còn khả năng chống lại La Ứng Cường, chỉ mong bản thân và gia đình có thể bình an vô sự.
Lý Tự Phong đến gặp La Ứng Cường, đề nghị rút lui, từ nay về sau rời khỏi tập đoàn Ứng Cường. La Ứng Cường lại mỉm cười nhìn ông: “Anh Lý, anh đang nói gì vậy? Tập đoàn hiện đang phát triển tốt đẹp, tại sao mọi người lại muốn rời bỏ tôi?”
Lý Tự Phong lo lắng đến nỗi không nói nên lời. Tại sao lại rời bỏ ông ta? Những người đó tự nguyện rời đi sao? Chẳng lẽ không phải là bị ông ta…
La Ứng Cường châm thuốc cho ông, như thể rất lâu về trước: “Anh Lý, tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng anh khác với bọn họ.”
“Tôi, tôi khác gì với bọn họ?” Lý Tự Phong buột miệng hỏi, sau đó bị nỗi sợ hãi bao trùm. Ông không nên lên tiếng, ông đã để lộ rồi!
“Anh chưa bao giờ nhiều chuyện, cũng chưa bao giờ cố gắng dùng suy nghĩ của mình để ảnh hưởng đến tôi.” La Ứng Cường thản nhiên nói: “Thực ra anh mới là người thông minh nhất, biết mình nên đầu tư vào đâu, cũng biết mình nên nhận bao nhiêu lợi nhuận. Bây giờ, anh thậm chí còn biết mình nên biến mất khỏi tầm mắt của tôi.”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Lý Tự Phong. Biến mất? La Ứng Cường thực sự muốn ông biến mất!
“Tất nhiên, điều tôi biết ơn anh nhất là anh rõ ràng biết bí mật của tôi, nhưng lại giả vờ như không biết gì.” La Ứng Cường phủi tàn thuốc, cười nói: “Nếu người biết chuyện là anh Tuỳ, chắc chắn anh ấy đã mắng mỏ, dạy dỗ tôi một trận rồi.”
“Anh…” Lý Tự Phong kinh ngạc, “Anh biết…”
La Ứng Cường xua tay thờ ơ: “Chuyện chẳng có gì to tát. Hôm nay tôi cũng không muốn nói chuyện về cô ấy với anh. Chủ đề của chúng ta là anh. Anh muốn rút lui, nhưng tôi hy vọng anh có thể ở lại thêm vài năm nữa, ít nhất là giúp tôi ổn định lòng người, nếu không thì bên ngoài sẽ nói tôi thế nào? La Ứng Cường có được ngày hôm nay là nhờ vào những người cũ năm xưa, bây giờ trong tập đoàn Ứng Cường không còn một ai trong số đó nữa. Anh Lý, anh phải làm gương cho tôi, chứng minh rằng tôi không phải là kẻ vô ơn bạc nghĩa. Anh, hiểu chứ?”
Ngoài việc hiểu ra, Lý Tự Phong còn có thể nói gì được nữa? Trong những năm qua, ông chôn chặt chuyện của La Ứng Cường và Ân Tiểu Dương trong bụng, đóng vai một lão thần may mắn. Quả thực La Ứng Cường cũng không làm gì ông. Nhưng hai năm trước, La Ứng Cường say rượu, nói chuyện phiếm với ông về những chuyện lúc trẻ phấn đấu, khiến ông nghe mà như ngồi trên đống lửa. La Ứng Cường nói, bản thân vất vả cả đời, chỉ cần nghĩ đến việc có người nối nghiệp là trong lòng cảm thấy yên tâm.
Lý Tự Phong không dám hỏi người nối nghiệp đó là ai, La Ứng Cường chủ động nói, Tiểu Văn đã lớn, đang ở nước A, bản thân đã lâu không gặp con, nhưng cũng không sao, tình cha con không thể nào cắt đứt.
Nhưng Tiểu Văn căn bản không hề ở nước A! Ông từng nhìn thấy Triệu Tri và một thanh niên gầy gò đi cùng nhau, rất thân mật. Nếu chưa từng gặp Tiểu Văn, ông sẽ nghĩ đó là người yêu của Triệu Tri, nhưng ông đã gặp, dù cho đứa bé năm xưa có lớn lên, thì ngũ quan vẫn còn đó nét trẻ con ngày nào.
“La Ứng Cường xảy ra chuyện, tôi biết, tôi xong rồi. Cả đời này tôi chưa từng làm chuyện xấu, nhưng những chuyện tôi che giấu, từng chuyện từng chuyện, đều đủ để lấy mạng tôi và gia đình tôi!” Lý Tự Phong khóc nức nở.
Nhưng Trần Tranh lại không thể hiểu toàn bộ suy nghĩ của ông ngay lập tức được. La Ứng Cường bị sát hại, khả năng trả thù là rất cao, Lý Tự Phong là người cũ duy nhất không bị xử lý rất có thể sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo. Ông vì sợ hãi mà lựa chọn tự sát, điều này cũng dễ hiểu. Nhưng điều này thì liên quan gì đến Ân Sơ Văn? Lại liên quan gì đến việc ông bảo vệ gia đình?
“Triệu Tri là một kẻ còn điên cuồng hơn cả La Ứng Cường, La Ứng Cường còn có thể tha cho tôi một mạng, chứ hắn ta thì không! Tôi biết sự tồn tại của Tiểu Văn, hắn ta cũng biết là tôi biết. Tôi không rõ lý do là gì, dường như hắn ta muốn giấu diếm Tiểu Văn. La Ứng Cường vừa chết, nếu tôi không chết, các anh sẽ moi được tin tức về Tiểu Văn từ miệng tôi. Hắn ta nhất định sẽ giết tôi, diệt sạch cả nhà tôi! Chỉ khi tôi chết, mọi chuyện mới có thể kết thúc!”
Trong lời nói điên cuồng của Lý Tự Phong, cuối cùng Trần Tranh cũng nhận ra được một chút sự thật, cũng mơ hồ hiểu được động cơ Triệu Tri cho nổ tung viện dưỡng lão. Chỉ là, hóa ra Ân Sơ Văn vẫn luôn sống ở Nam Sơn, vậy mà La Ứng Cường không hề hay biết? Triệu Tri, biểu tượng của sự trung thành, vậy mà lại giấu con trai của La Ứng Cường ngay dưới mí mắt ông ta?
Tình trạng của Lý Tự Phong trở nên tệ hơn, bác sĩ lập tức dừng cuộc thẩm vấn này lại. Trần Tranh đóng cửa phòng bệnh, chậm rãi bước đi trong hành lang sáng sủa.
Lý Tự Phong đã cung cấp rất nhiều thông tin quan trọng, dùng những manh mối này để thẩm vấn Triệu Tri, e rằng hắn ta khó lòng im lặng được nữa. Nhưng mà, Trần Tranh còn chú ý đến một chi tiết, Lý Tự Phong nói sau khi Ân Tiểu Dương qua đời, La Ứng Cường đã đón Ân Sơ Văn đến Nam Sơn, khoảng thời gian ở giữa có thể có chênh lệch, nhưng không dài. Vậy tại sao khi Lý Tự Phong đến thôn Hòe Tử, người dân trong thôn đều cho rằng con của nhà họ Trương vẫn còn đó?
Trương Dịch Nam trong mắt người dân thực chất chính là Ân Sơ Văn, cậu bé vì sức khỏe yếu nên quanh năm bị nhốt trong nhà, bị đưa đi cũng không ai chú ý, chỉ cần nhà họ Trương thỉnh thoảng có tiếng trẻ con vọng ra, thì hàng xóm láng giềng sẽ cho rằng cậu bé vẫn ở nhà.
Vậy sau khi Ân Tiểu Dương bị đưa đi, người thỉnh thoảng phát ra tiếng động là ai? Còn “Trương Dịch Nam” chết cùng La Ứng Cường này rốt cuộc là ai? Ban đầu, cảnh sát cho rằng “Trương Dịch Nam” là “trai bao” được La Ứng Cường bao dưỡng, nhưng khi nghe thấy cái tên này, La Ứng Cường lại chẳng hề thấy kỳ lạ à? Sao có thể ra tay được?
“Trương Dịch Nam” này có thể làm người tình của La Ứng Cường, bản thân điều này đã rất vô lý.
Trần Tranh bước vào màn đêm, màu mắt bị nhuộm dần thật sâu. Nghĩ đến việc Minh Hàn đã điều tra được vụ án mất tích, xác chết trẻ em ở thị trấn Hòe Lý, một sự thật tàn khốc dần hiện ra — Trương Mộc không có khả năng sinh con, sau khi Ân Tiểu Dương mang thai, vì lý do nào đó, ông ấy phải nuôi con cho La Ứng Cường. Lý do này có lẽ là do La Ứng Cường gây áp lực, ngay cả Lý Tự Phong còn sợ hãi La Ứng Cường, thì Trương Mộc, một người nông dân không có bất kỳ thế lực nào, càng không dám trái lời ông ta.
Không người đàn ông nào cam tâm tình nguyện bị cắm sừng, bị cắm sừng rồi còn phải nuôi con cho người khác. Trương Mộc vốn đã u ám hướng nội, chuyện này e rằng càng khiến tâm lý ông ta méo mó, vì vậy sau này, ông ta không thể trả thù La Ứng Cường, liền trút giận lên những đứa trẻ nhỏ khác, đó là chuyện sau này.
Một khả năng khác là, Ân Tiểu Dương căn bản chưa từng nói với La Ứng Cường rằng mình mang thai, La Ứng Cường cũng không biết Trương Mộc không thể sinh con, ban đầu ông ta tưởng rằng con của Ân Tiểu Dương là con của Trương Mộc. Giống như Lý Tự Phong đã nói, La Ứng Cường là người chỉ coi trọng sự nghiệp, phụ nữ chẳng qua chỉ là thú vui nhất thời, ông ta không yêu Ân Tiểu Dương nhiều đến thế, sau khi chán chê rồi thì muốn vứt bỏ là vứt bỏ, điều này có thể giải thích tại sao khi Ân Tiểu Dương lâm bệnh nặng, ông ta lại không hề dang tay giúp đỡ.
Sau khi Ân Tiểu Dương chết, ông ta biết được từ một nguồn nào đó rằng, con của Ân Tiểu Dương thực chất là con của ông ta, ông ta mừng rỡ khôn xiết. Ông ta có thể không trân trọng người phụ nữ đã sinh con cho mình, nhưng ông ta sẽ trân trọng đứa con, nhất là đứa con trai này, bởi vì vợ ông ta là Đỗ Phương Phỉ chỉ sinh con gái cho ông ta. Cơ ngơi mà ông ta gây dựng cần có con trai kế thừa, ông trời lại ban cho ông ta một đứa con trai như vậy.
Ông ta cướp đứa trẻ từ tay Trương Mộc, có lẽ cũng không tính là cướp, bởi Trương Mộc vốn không muốn nuôi con của người khác. Ân Sơ Văn từng sống với La Ứng Cường một thời gian, nhưng chắc là không lâu, không lâu sau đó cậu bé bị đưa ra nước ngoài, sống một cuộc sống giàu sang sung sướng. Lý Tự Phong nói Ân Sơ Văn và Triệu Tri có quan hệ không bình thường, là bởi vì bọn họ từng sống chung với nhau? Lý Tự Phong chỉ có thể phỏng đoán, nhưng chân tướng nằm trong tay Triệu Tri.
Trở lại với Trương Mộc, ông ta là người không thể có con, khi Ân Tiểu Dương còn sống, có lẽ ông ta còn có thể kiềm chế, nhưng sau khi Ân Tiểu Dương chết, La Ứng Cường lại sỉ nhục ông ta một cách trắng trợn bằng cách cướp đi đứa con, ông ta không cần phải giả vờ nữa.
Ông ta dùng vẻ mặt hiền lành để đối diện với những đứa trẻ, dùng kẹo để dụ dỗ chúng đi theo mình, sau đó đóng cửa lại, ra tay sát hại chúng. Thỉnh thoảng hàng xóm nghe thấy nhà họ Trương có tiếng trẻ con, tưởng rằng là Trương Dịch Nam, nhưng thực chất là những đứa trẻ vô tội kia.
Lại sau đó…. Trần Tranh ôm trán, đến đây, rất khó suy đoán thêm nữa. Ví dụ như sau này “Trương Dịch Nam” này xuất hiện như thế nào? Tại sao Trương Mộc lại lặng lẽ biến mất khỏi thị trấn Hòe Lý? Còn hai cha con công nhân mà Trương Mộc từng thuê, bọn họ đã đi đâu? Quan trọng nhất là, tại sao sau này “Trương Dịch Nam” đó lại được La Ứng Cường bao dưỡng? Còn Trương Dịch Nam (Ân Sơ Văn) thật tại sao lại làm hộ lý ở viện dưỡng lão?
Trần Tranh dựa vào xe, châm một điếu thuốc, buông lỏng tâm trí, nhìn lên bầu trời. Anh nên đi thẩm vấn Triệu Tri, nhưng hiện tại vẫn chưa xâu chuỗi được mạch suy nghĩ. Thẩm vấn cần có kỹ xảo và kinh nghiệm, lúc này anh không nắm chắc được việc mình có rơi vào bẫy của Triệu Tri hay không.
Tay trái thò vào túi áo, sờ đến điện thoại, vô thức lấy ra xem, mới phát hiện Minh Hàn đã gửi đến hai tin nhắn.
“Anh, bên anh thế nào rồi?”
“Em đến thị trấn Yên Thủy một chuyến, quê của Hà Thụ Hữu ở bên đó. Bên thị trấn Hòe Lý có chút tin tức về Tuỳ Ninh, đợi em về rồi nói sau.”
Đầu óc Trần Tranh chất chứa đầy ắp manh mối, phải mất một lúc sau mới nhớ ra, Hà Thụ Hữu mà Minh Hàn nói chính là công nhân từng làm việc ở nhà họ Trương, hiện tại cũng bặt vô âm tín.
Còn có tin tức về Tuỳ Ninh? Là gì vậy?
Thị trấn Yên Thủy nằm ở phía Bắc thành phố Nam Sơn, phía Tây là thị trấn Hòe Lý, nhưng thị trấn Yên Thủy không thuộc quản lý của thành phố Nam Sơn, điều kiện khu vực rất kém. Thị trấn này không giống như thị trấn Hòe Lý có thể phát triển ngành nghề chủ lực của riêng mình, những người trẻ tuổi vì sinh kế, gần như đều lựa chọn ra ngoài làm ăn. Minh Hàn lái xe đến thị trấn Yên Thủy, trên đường gần như chỉ nhìn thấy người già.
Theo địa chỉ mà cai thầu gọi là anh Vân kia cung cấp, Minh Hàn tìm đến một con hẻm vắng vẻ, hai bên là những ngôi nhà tự xây ở nông thôn, cửa mở toang, bên trong chẳng thấy bóng người.
“Cậu tìm ai đấy?” Thấy Minh Hàn đi đi lại lại gần đó, một ông lão chống gậy đi tới, “Cậu không phải người ở đây đúng không?”
Minh Hàn đáp: “Nhà họ Hà có ở gần đây không? Nhà của Hà Thụ Hữu ấy ạ.”
Lưng ông lão đang còng lập tức thẳng tắp: “Cậu tìm Hà lão tam? Cậu là ai?”
Minh Hàn liền lấy giấy tờ chứng minh thân phận ra, ông lão kêu lên một tiếng, vội vàng chỉ vào căn nhà thấp nhất: “Hà lão tam ở đó, nhưng trong nhà đã lâu không có ai ở rồi, người thân của ông ấy gần đây cũng đang tìm ông ấy.”
Minh Hàn vừa nghe thấy: “Người thân nào? Ở đây sao?”
Lời còn chưa dứt, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da đã từ hướng ông lão gọi vọng lại: “Chú hai, chú gọi cháu à?”
Ông lão nói: “Cảnh sát đến tìm Hà lão tam, hai người nói chuyện tử tế đi, lần này nhất định phải tìm được người đấy.”
Người đàn ông trung niên rõ ràng không quen tiếp xúc với cảnh sát, vừa nhìn thấy Minh Hàn liền rụt cổ: “Ấy, cảnh sát, cảnh sát… Sao? Hà lão tam ở ngoài xảy ra chuyện gì sao?”
Minh Hàn hỏi: “Ông là…”
Người đàn ông trung niên vội vàng tự giới thiệu, ông là anh họ của Hà Thụ Hữu, Hà Thụ Hữu ở nhà là lão tam, ông là lão nhị, từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, Hà Thụ Hữu mất tích, thỉnh thoảng ông sẽ quay lại xem có tin tức gì của ông ấy không.
Vừa nói chuyện, hai người đã đến trước cửa nhà họ Hà, Minh Hàn hỏi: “Có thể vào xem một chút không?”
Hà lão nhị lấy chìa khóa ra: “Được được, chỉ là bên trong lâu không có ai ở, rất bẩn.”
Minh Hàn đi một vòng quanh sân và trong nhà, Hà lão nhị thở dài, nói Hà Thụ Hữu là người hiền lành chất phác, thà mình chịu thiệt thòi một chút, chứ tuyệt đối không chiếm tiện nghi của người khác, chỉ tiếc là số phận long đong, hại chết không ít người.
Minh Hàn không tin chuyện ai khắc ai, nhưng người ở đây đã tin như vậy thì cậu phải tìm hiểu xem là chuyện gì. “Hà Thụ Hữu đã hại chết những ai?”
Hà lão nhị bẻ ngón tay đếm đếm, Hà Thụ Hữu sinh ra không lâu thì cha mất, mẹ tần tảo nuôi lớn, sau đó bà tái hôn với một người đàn ông hiền lành ở cùng làng, kết quả cả hai người đó cùng với con trai riêng của người chồng sau đều qua đời vì tai nạn xe cộ. Hà Thụ Hữu lấy vợ, lại khắc chết vợ, sau đó rất nhiều năm, ông ấy đều sống một mình nuôi con.
Họ hàng khuyên ông ấy nên tìm người về chăm sóc cho hai cha con, phụ nữ câm điếc hay què quặt nhà nào cũng được, nhưng ông ấy nói không tính đến chuyện tái hôn, chỉ mong con trai có thể bình an lớn lên, đừng vì ông ấy mà xảy ra chuyện gì nữa.
Mười mấy năm trước, Hà Thụ Hữu ra ngoài làm công, con trai ở nhờ nhà họ hàng, Hà Thụ Hữu chỉ trở về vào dịp Tết. Sau này con trai lớn, muốn theo bên cạnh ông ấy, ông ấy liền dẫn con trai đi, hai cha con nương tựa vào nhau, nhưng mỗi dịp lễ Tết, vẫn sẽ trở về. Hai năm trước, lần đầu tiên Hà Thụ Hữu không về quê ăn Tết, ai cũng không liên lạc được, cảnh sát cũng không tìm thấy người. Có người thân đoán, có thể bọn họ đã phát tài, không muốn quay về cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa, cũng không muốn bị họ hàng nghèo khó bám lấy, hoặc là vì sinh kế mà vượt biên ra nước ngoài, kiếm ngoại tệ.
“Cũng chỉ có tôi là vẫn canh cánh trong lòng, luôn cảm thấy hai cha con bọn họ sẽ quay về, nên thi thoảng mới đến xem.” Tóc tai Hà lão nhị đã bạc trắng, cười khổ nói: “Già rồi, không đến được bao nhiêu lần nữa đâu.”
Minh Hàn lấy ảnh của “Trương Dịch Nam” ra, đưa cho Hà lão nhị: “Ông xem, có nhận ra người này không?”
Hà lão nhị nhìn kỹ một hồi lâu, tay khẽ run: “Đây chẳng phải là Vân Siêu nhà chúng tôi sao? Lớn vậy rồi à? Cậu tìm được nó rồi sao? Bây giờ nó đang ở đâu?”
Minh Hàn nói: “Cậu ấy đã bị giết hại.”
Hà lão nhị như bị sét đánh, nửa ngày không nói được một lời.
Hiện tại tuy Hà lão nhị đã nhận ra Hà Vân Siêu, nhưng cảnh sát vẫn cần chứng cứ xác thực hơn. Sáng ngày 18, Minh Hàn được sự đồng ý của ông nên đã đưa ông về thành phố Nam Sơn, lập tức lấy mẫu xét nghiệm DNA.
Lúc kết quả giám định được đưa đến, Trần Tranh và Minh Hàn cùng nhau mở ra. “Trương Dịch Nam” bị hại có quan hệ huyết thống với Hà lão nhị, thân phận thật sự của cậu ta chính là con trai của Hà Thụ Hữu, Hà Vân Siêu.
Khi Trần Tranh tìm đến Lâu Tiểu Quả một lần nữa, cậu ta đã bình tĩnh lại sau cú sốc bạn trai bị hại, cảm xúc bị phản bội chiếm ưu thế, mắng to: “Lừa tiền tôi, lừa tình tôi, ngủ với tôi rồi lại đi ngủ với một ông già, đúng là đồ khốn kiếp! Chết là đáng đời! Đáng lắm! Trương Dịch Nam cái con khỉ, tôi thấy nên đổi tên thành Trương cặn bã mới đúng!”
Khách hàng trong cửa hàng cao cấp đều nhìn về phía Lâu Tiểu Quả với vẻ mặt ngạc nhiên. Lâu Tiểu Quả vội vàng chắp tay, cười nói: “Không sao không sao, tôi đang trừng trị tra nam thôi! Mọi người cứ chọn đồ đi ạ.” Nói xong, cậu ta cởi chiếc tạp dề mặc khi làm việc ra, hạ giọng nói với Trần Tranh: “Cảnh sát Trần, hôm nay có việc gì vậy? Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”
Trần Tranh nói: “”Trương Dịch Nam” quả thực đã lừa dối cậu, cậu ấy không phải là Trương Dịch Nam thật, tên thật của cậu ấy là Hà Vân Siêu.”
Lâu Tiểu Quả ngẩn người: “Cái gì? Ngay cả tên cũng giả?”
Trần Tranh gật đầu: “Bình thường hai người sống chung chứ?”
Lâu Tiểu Quả vẫn còn chìm trong khiếp sợ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Trần Tranh, gật đầu, lại lắc đầu: “Phần lớn thời gian anh ấy sống ở trường, thỉnh thoảng mới đến ở cùng tôi. Hà Vân Siêu? Là ai vậy?”
Trần Tranh nói: “Lẽ ra sau khi cậu ấy xảy ra chuyện, chúng tôi nên đến nhà cậu xem xét, nhưng lúc đó trạng thái của cậu quá tệ, nên đành tạm hoãn. Hay là hôm nay cậu dẫn tôi đi xem thử?”
Lâu Tiểu Quả là quản lý cửa hàng, thêm nữa lại có lý do chính đáng, nên xin nghỉ một lát cũng không sao, cậu ta vội vàng nói: “Anh đợi tôi một chút, tôi bàn giao lại công việc cho người khác.”
Trên đường đến nhà Lâu Tiểu Quả, cậu ta liên tục đặt câu hỏi: “Hà Vân Siêu này giả mạo Trương Dịch Nam? Vậy còn Trương Dịch Nam thật đâu? Chẳng lẽ đã chết rồi? Má, kích thích vậy sao?”
Trần Tranh nói: “Cậu chắc chắn người bắt đầu qua lại với cậu chính là người này chứ?”
Lâu Tiểu Quả nói: “Tất nhiên là tôi chắc chắn rồi, tôi đã ngủ với anh ấy nhiều lần như vậy mà!”
Cảnh sát lái xe không nhịn được ho khan một tiếng, Lâu Tiểu Quả nhỏ giọng nói: “A, đắc tội với mấy anh trai thẳng rồi, xin lỗi xin lỗi!”
Trần Tranh hỏi: “Cậu kể chi tiết hơn về việc cậu và Hà Vân Siêu quen biết nhau như thế nào đi.”
Lâu Tiểu Quả hình như không muốn nhớ lại tên đã lừa dối mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
Từ khi cậu ta mười mấy tuổi đã biết mình thích con trai, tình cảm của cha mẹ cậu ta sớm đã rạn nứt, mỗi người một nơi, cũng không ai quan tâm dạy dỗ cậu ta, cậu ta cứ theo sở thích của bản thân mà lớn lên, sau khi tốt nghiệp cấp 3 liền cặp kè với một ông chú lớn hơn mình gần 20 tuổi. Ông chú kia dạy cậu ta rất nhiều thứ, cậu ta từ một cậu nhóc ngây ngô trở thành gay chính hiệu, từ đó không thể dứt ra được.
Ông chú thích người trẻ, sau khi trên người cậu ta không còn nét học sinh cấp 3 nữa, ông chú liền nói lời chia tay. Lúc đó, cậu ta từ kinh tế đến nhân cách đều đã độc lập, cho dù ông chú không nói, cậu ta cũng sẽ rời xa ông ta. Hai người chia tay trong hòa bình, rất nhanh cậu ta đã có bạn trai mới.
Cậu ta dùng giọng điệu giễu cợt nói cộng đồng LGBT là một đám người thối nát, chưa bao giờ có chuyện chung thủy, cậu ta qua lại giữa những người đàn ông khác nhau, bạn trai chơi chán liền đổi. Cậu ta cứ nghĩ cả đời này sẽ sống như vậy, đợi đến khi cậu ta bằng tuổi ông chú kia, cũng sẽ giống như ông ta năm đó bao nuôi mình, đi tìm một chàng sinh viên để chơi đùa. Cho đến một năm rưỡi trước, cậu ta gặp được “Trương Dịch Nam”.
Cả nhóm đã đến trước cửa nhà Lâu Tiểu Quả, cậu ta mở cửa, nói “Trương Dịch Nam” thường xuyên đến đây, rồi lại sửa lời: “À đúng rồi, anh ấy tên là Hà Vân Siêu, tôi cứ nhớ đến tên Trương cặn bã kia.”
Trần Tranh cùng các cảnh sát khác bước vào trong nhà, căn nhà cũ kỹ, có thể thấy lúc trước khi trang trí đã tốn không ít công sức, đèn chùm, tủ âm tường đều là kiểu dáng thịnh hành trước đây, nhưng thời gian trôi qua, mốt cũ đã thành lỗi thời. Lâu Tiểu Quả hình như không phải là người thích dọn dẹp, phòng khách bừa bộn, vứt lung tung rất nhiều thùng carton, trên ghế sofa là quần áo chất đống lộn xộn, trên bàn chất đầy túi mua sắm.
Lâu Tiểu Quả tiếp tục kể về quá trình mình quen biết Hà Vân Siêu. Khoảng hai năm trước, gu chọn bạn trai của Lâu Tiểu Quả từ kiểu anh trai chuyển sang kiểu em trai, cậu ta cố ý xuất hiện ở trường cấp 3 và đại học sau giờ làm, ngắm nhìn các nam sinh đổ mồ hôi trên sân bóng rổ. Là người trong cuộc, cậu ta biết rất rõ trong số những nam sinh được các nữ sinh cổ vũ này, có một số ít là người đồng tính, mà cậu ta, một người đã ra ngoài xã hội, lại có sức hút tự nhiên đối với bọn họ.
Trường cấp 3 quản lý nghiêm ngặt, không có nhiều không gian để cậu ta phát huy, sau vài lần thử, cậu ta dứt khoát tập trung vào nam sinh đại học, rất nhanh liền nhắm trúng Hà Vân Siêu. Hà Vân Siêu trên sân bóng rổ rất linh hoạt, khuôn mặt cũng ưa nhìn, là kiểu người cậu ta thích. Không giống những nam sinh khác sau khi chơi bóng rổ xong, người đầy mồ hôi không vội vàng đi tắm, khoác vai bá cổ nhau tạo thành bầu không khí ô nhiễm, Hà Vân Siêu sẽ không chơi trên sân quá lâu, hơn nữa chơi xong liền quay về ký túc xá tắm rửa.
Cậu ta đi theo Hà Vân Siêu, nhìn thấy Hà Vân Siêu sấy tóc bồng bềnh đi xuống lầu, cầm sách vở đến thư viện. Cậu ta thừa nhận, lúc đó bản thân đã động lòng, kiểu nam sinh đại học mang theo chút cấm dục này chính là món ăn khoái khẩu của cậu ta.
Cậu ta đi theo Hà Vân Siêu, nhìn thấy cậu ta sấy tóc bồng bềnh rồi đi xuống lầu, tay cầm sách vở đến thư viện. Cậu ta thừa nhận bản thân lúc đó đã động lòng, kiểu nam sinh đại học mang theo chút cấm dục này chính là món ăn khoái khẩu của cậu ta.
Cậu ta tùy tiện cầm một quyển sách, không nói tiếng nào ngồi xuống. Bàn trong thư viện rất lớn, cậu ta ngồi chếch đối diện với Hà Vân Siêu, khoảng cách không gần cũng không xa, vừa vặn để cho kẻ không có hảo ý như cậu ta quan sát.
Có lẽ Hà Vân Siêu đã chú ý đến ánh mắt của cậu ta, quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau trong thoáng chốc. Cậu ta nhìn rất quang minh chính đại, ngược lại là Hà Vân Siêu bị nhìn trộm có chút lúng túng, rất nhanh liền cúi đầu xuống. Khoảnh khắc đó, cậu ta biết, Hà Vân Siêu là song tính.
Sau đó, khi nào rảnh rỗi cậu ta đều đến trường Đại học Nam Sơn, đi theo Hà Vân Siêu đến sân bóng rổ, cùng Hà Vân Siêu đọc sách trong thư viện, nhưng chưa bao giờ chủ động chào hỏi. Cậu ta là gay lão luyện, câu dẫn kiểu nam sinh đại học mới chập chững vào đời này thì chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng cậu ta không ngờ là, Hà Vân Siêu lại đến quán bar mà cậu ta thường xuyên lui tới chặn cậu ta lại.
Hết chương 89.