Chương 89: Tạm Biệt, Thôn Phong Thủy
“Dừng tay!”
Cô Thân hành động cực kỳ nhanh nhẹn, chiếc đuôi khỉ quất mạnh vào không khí, hất văng một đám dân làng ra phía sau. Cô ta túm lấy hai người, tay còn lại cũng cản đòn tấn công của nữ quỷ.
Chu Kỳ An thầm nghĩ, nếu Cô Thân có thêm một ngón chân lợi hại, chắc chắn có thể túm thêm được hai người nữa.
“A a a a a!”
Nhưng mà, Cô Thân không thể cứu tất cả mọi người. Cùng với tiếng kêu thảm thiết, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Cơ thể của dân làng đã không còn giống người bình thường, giống như một quả bom nổ tung, máu thịt bắn tung tóe. Nữ quỷ ăn uống ngon lành, Chu Kỳ An né tránh không kịp, suýt chút nữa bị xương trắng bắn ra đâm trúng.
Lại mất thêm hai NPC! Hơn nữa còn ở ngay trước mắt mình.
Thần sắc Cô Thân trở nên lạnh lùng.
Trò chơi không hề gửi đến bất kỳ thông báo nào, chứng tỏ sự xuất hiện của nữ quỷ này phù hợp với quy tắc.
Trong phạm vi quy tắc, dù có trực tiếp đào hố chôn trò chơi, nó cũng sẽ mặc định bạn đang xới đất.
“Tôi không quan tâm cô là ai, đến từ đâu.” Cô Thân lạnh lùng cảnh cáo, “Nhưng có có chắc là muốn liều mạng sống chết với tôi?”
Khi nói ra chữ “Chết”, ánh mắt cô ta không rời khỏi nữ quỷ kia một khắc nào.
Lúc này, trưởng thôn cũng đã đi tới, những ngọn nến kỳ dị lơ lửng giữa không trung, sau lưng là tên mục sư dị dạng khẽ động đậy, như thể sắp sửa lộ diện.
Chu Kỳ An khẽ nhíu mày.
Lúc này mà nữ quỷ lại chùn bước thì phiền phức rồi.
Ai ngờ nữ quỷ nhìn chằm chằm Cô Thân hai giây, kết cấu con giáp tương tự khiến nó chìm vào hồi ức: “Cô và cái tên đầu thỏ, hình như là… Tư gì đó…”
Cô Thân lạnh lùng nói: “Tư tiên sinh, đó là đồng nghiệp của tôi.”
Đã từng gặp Tư tiên sinh thì cũng nên biết bọn họ không dễ chọc.
“Nó từng đến nhà tôi trông nhà.”
“…”
Một tên trông nhà thì có thể lợi hại đến đâu, Tư tiên sinh còn từng than thở mình bị trộm xe, nữ quỷ lập tức kết luận: Không đáng sợ.
Sau đó, nữ quỷ lao thẳng về phía Cô Thân.
Chu Kỳ An há hốc mồm.
Lúc này, cậu cảm thấy nữ quỷ và dân làng đều dũng cảm như nhau.
Không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, quả nhiên, Cô Thân không hổ là khỉ, tốc độ rất nhanh, nữ quỷ hiện tại cũng không kém cạnh, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Chu Kỳ An cũng không chắc chắn rốt cuộc là ai bị thương.
Sau khi hai tên thôn dân bỏ mạng, những người còn lại đều lùi về phía sau.
Thù mới hận cũ khiến trưởng thôn nhắm vào Chu Kỳ An, ông ta đang đảo mắt, khối u thịt méo mó chui ra từ cổ áo sau lưng.
Chu Kỳ An xoay người, khối thịt màu tím đỏ trực tiếp đối diện với cậu.
Cậu cúi đầu nhìn về phía sau, đứa trẻ bò loạn xạ cuối cùng cũng đã đến nơi. Mũi đứa bé khịt khịt, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
“Mẹ mi đang bắt cá cho mi đấy.” Chu Kỳ An cúi người, dịu dàng bế đứa trẻ lên, tay kia lấy thánh khí ra.
Đứa bé đang nhe nanh múa vuốt lập tức ngậm miệng.
Cậu bế đứa trẻ chắn trước mặt mình, nói: “Đừng nhìn vào mắt thứ đối diện, sẽ nguy hiểm.”
Con quỷ nhỏ tuy độc ác, nhưng không ngu ngốc. Nó có thể cảm nhận được phía trước có một luồng khí tức quỷ dị khó tả, mang theo sát ý đáng sợ, biết tám chín phần mười là đối phương nói thật.
Nhưng nghé con không sợ cọp, nó cũng không hề sợ hãi, nhe hàm răng sắc nhọn di chuyển khắp người ra oai.
Hiện trường rơi vào thế giằng co.
Một bên điều khiển khối u thịt sau lưng, một bên ôm đứa bé chắn trước người.
Đột nhiên, Chu Kỳ An cảm nhận được có rung động nhỏ.
Là đạo cụ liên lạc.
Giọng nói của Thẩm Tri Ngật ngắt quãng truyền đến, dường như đang hỏi tình hình của cậu.
Chu Kỳ An: “Bên này tôi ổn, mọi người đều rất dũng cảm.”
Bên kia Thẩm Tri Ngật có tiếng gió rít gào cùng với tiếng nổ lép bép, Chu Kỳ An đang tưởng tượng có phải có người chơi nào đó nhân lúc không khí khô hanh, ném ra đạo cụ gây ra vụ nổ nhỏ hay không, thì cuối cùng cũng nghe được hai chữ rõ ràng hơn: “Còn em?”
“Tôi đang trông trẻ.” Chu Kỳ An không cần suy nghĩ đáp.
“…”
……….
Ở phía bên kia, nơi dưỡng thi.
Đúng như Chu Kỳ An phỏng đoán, Ứng Vũ đã sử dụng đạo cụ, nhưng không phải đạo cụ gây nổ.
Một khi bất cẩn phá hủy những chiếc quan tài khác, đồng nghĩa với việc gián tiếp mở tầng quan tài thứ hai, kích hoạt quy tắc tử vong. Điểm mấu chốt chỉ có thể nhắm vào tấm ván quan tài của Thánh nữ, hơn nữa không thể làm nổ tung, nếu không cọc gỗ bị nổ bay, bọn họ lại phải tìm kiếm.
Anh ta sử dụng một đạo cụ có tên là 【Lân hỏa】.
Đúng như tên gọi, có thể lơ lửng giữa không trung, đốt cháy đồ vật trên người.
Đối với Thánh nữ trước kia, dập tắt ngọn lửa nhỏ này không đáng kể. Nhưng không khí hiện tại quá khô hanh, cô ta đang không ngừng hấp thụ hơi ẩm cố gắng duy trì lớp da của mình, cho dù vậy, trên người vẫn có không ít da bong tróc, lộ ra vết tích cháy nắng đáng sợ năm xưa.
“Tại sao!” Vẻ ung dung giả tạo trên người Thánh nữ biến mất hoàn toàn, miệng cô ta lõm xuống, có vẻ muốn liều mạng với bọn họ: “Tại sao các người lại giúp đỡ lũ súc sinh trong thôn!”
Thẩm Tri Ngật kết thúc liên lạc với Chu Kỳ An, bình tĩnh lên kế hoạch giúp cô ta: “Hấp thụ hơi ẩm từ những xác chết này, cô còn có thể chống đỡ thêm một lúc, quyết đấu đến cùng với chúng tôi.”
Đây là một lời khuyên vô cùng độc ác.
Xác chết được nuôi dưỡng bằng tử khí quanh năm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến đổi về chất, trở thành vỏ bọc chuyển sinh của cô ta. Nếu lựa chọn hấp thụ hoàn toàn, mọi nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ biển.
Cô giáo nhìn Thánh nữ bị Lân hỏa thiêu đốt áo choàng trắng, đột nhiên nói: “Vĩnh Khê đã trở thành một thị trấn chết, dân thôn Phong Thủy cũng chẳng khác gì đã chết, cô cố ý giữ lại phần tàn dư này, chẳng qua là vì muốn thu hút người ngoài, có được một cơ hội chuyển sinh.”
Nói đến đây, giọng cô càng lúc càng lớn: “Tại sao chúng tôi phải giải quyết vấn đề này, chẳng phải là do các người bảo trưởng thôn lừa chúng tôi đến đây sao?”
Giọng nói của Thánh nữ lại trầm xuống, con ngươi như sắp tan chảy, đồng tử đen kịt lan ra, vô cùng đáng sợ:
“Tôi chỉ muốn sống sót… như vậy có lỗi không?”
Rầm!
Một tiếng nứt gãy giòn tan vang lên, cắt ngang lời nói của hai bên.
Lợi dụng lúc bọn họ bàn luận về giá trị nhân sinh, Ứng Vũ lại ra tay với tấm ván quan tài.
Lần này, cuối cùng tấm ván quan tài cũng nứt ra.
“Mặc kệ tôi, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi.”
Ứng Vũ thản nhiên nói, vết thương trên vai anh ta còn chưa lành hẳn, lúc nói chuyện, anh ta giơ chân đá mạnh vào chỗ nứt của quan tài.
Qua khe hở bị đá vỡ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thứ bên trong.
Đó là một cọc gỗ dài bằng chiếc quan tài, dù ở tầng quan tài tương đối tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chút ít chữ viết màu máu phía trên.
Nước thánh được xử lý trước đó đã bị Ứng Vũ lấy đi. vì chuyện này mà Khấu Đà vốn dĩ còn có chút không vui, lúc này chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đành phải nuốt nước bọt: “Vu tiên sinh, quả nhiên là…”
Không quên chí hướng ban đầu.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Khấu Đà vẫn nhanh chóng chạy đến hỗ trợ.
Thành bại tại đây.
Cơ thể Thánh nữ đột nhiên kéo dài ra, cánh tay như mất đi sự đàn hồi, chảy thẳng xuống dưới rồi di chuyển.
Khấu Đà nổi da gà, hắn ta cảm nhận rõ ràng không khí xung quanh ẩm ướt hơn rất nhiều. Cánh tay kia xuất hiện riêng biệt dưới chân hắn ta, thế mà lại ăn mòn gân chân.
Từ Côi vác đại kích đến giải vây. Cô gái trẻ đã kiệt sức, cô giáo cũng không quan tâm cô ta nữa, bước lên hỗ trợ.
Giận dữ sẽ hủy hoại lý trí.
Thánh nữ muốn ngăn cản Ứng Vũ nên bất chấp tất cả. Cô ta bắt đầu hấp thụ hơi ẩm từ những xác chết xung quanh, sức mạnh dần dần dồi dào khiến Thánh nữ lại lộ ra nụ cười đáng sợ: “Tôi muốn giết…”
Thẩm Tri Ngật đứng cách đó không xa không gần: “Chồng cô sắp chết rồi.”
“?”
Thẩm Tri Ngật chỉ thuật lại sự thật: “Vừa rồi nữ quỷ kia ra ngoài, cô đoán xem, sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, hắn lại dùng đạo cụ liên lạc để liên hệ với Chu Kỳ An, bên kia lại truyền đến âm thanh hỗn chiến.
Nhờ cậu trì hoãn một lúc, cọc gỗ đã được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Là nguồn gốc của lời nguyền, bề mặt cọc gỗ phủ một lớp hơi nước nhàn nhạt, giống như một bóng người thu nhỏ, sau ngần ấy năm, vẫn có thể cảm nhận được oán khí mãnh liệt. Lời nguyền hỗn độn là do móng tay cào cấu viết lên, máu đen đỏ đã sớm thấm vào bên trong gai gỗ.
Ứng Vũ không chút do dự, trực tiếp rưới nước thánh lên.
Khoảnh khắc chữ viết nhạt dần, cơ thể Thánh nữ loạng choạng.
Thẩm Tri Ngật: “Cô không thể ngăn cản anh ta, nhưng vẫn có thể ngăn cản Mục sư chết.”
Cằm Thánh nữ căng cứng, suýt chút nữa đã cắn nát răng.
Cuối cùng, cô ta vẫn lựa chọn cứu Mục sư, hay nói đúng hơn, từ khi hấp thụ xác chết và Ứng Vũ đổ nước thánh lên cọc gỗ, cô ta đã không còn lựa chọn nào khác. Ngay cả khi ở lại đây cũng vô ích.
Thẩm Tri Ngật liếc nhìn những người khác: “Đi theo tôi.”
Để lại một người hóa giải lời nguyền là đủ rồi, Thánh nữ đuổi theo, có thể sẽ gây bất lợi cho Chu Kỳ An.
Khấu Đà nhanh chóng cầm máu, một nhóm người giữ khoảng cách không xa không gần đi theo phía sau Thánh nữ.
Đi được nửa đường, Thánh nữ quay đầu lại, giống như đang nhìn một đám giòi bọ bám dai như đỉa.
“Thật sự không sao chứ?” Cô giáo nhỏ giọng hỏi.
Giây tiếp theo, tiếng nói bị tiếng ồn ào nhấn chìm.
Phía trước——
“Oa oa oa…” Tiếng khóc chói tai của đứa trẻ như muốn xé toạc màng nhĩ.
“Đừng khóc nữa, mẹ của mi chỉ bị thương ở tay thôi. Đuôi Cô Thân suýt chút nữa đã bị cắn đứt rồi, cô ấy cũng đâu có khóc.”
Mục sư: “Có bản lĩnh thì bỏ đứa bé xuống.”
“Lêu lêu lêu, tôi chạy nhanh hơn ông, đứa bé này có thể giết quỷ nến, có bản lĩnh thì đến mà giết… đã bảo đừng khóc nữa rồi mà… nếu không tao cho mi ăn một tên thôn dân, được không?”
Lời nói đột ngột dừng lại, như thể cảm nhận được điều gì đó, Chu Kỳ An quay đầu lại, thu hồi thánh khí.
Mấy người chơi đều mất máu quá nhiều, theo bản năng bị động tĩnh lớn hơn thu hút sự chú ý, nữ quỷ và Cô Thân đang đánh nhau túi bụi trên bầu trời.
Khấu Đà cảm thấy như có một tia sáng vàng lóe lên, khi nhìn kỹ lại thì đã bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng mất rồi.
Chu Kỳ An đổi sang một cây trượng, nhìn thấy Thẩm Tri Ngật đến, cậu vừa bế đứa bé vừa vẫy tay: “Bên này.”
Thoạt nhìn, cảnh tượng này vừa ấm áp vừa quái dị.
Còn về Thánh nữ, khoảnh khắc cô ta xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Mục sư là cúi đầu.
Hắn ta đã lợi dụng cấm thuật trong cổ thư để “Hồi sinh” người yêu, nhưng giống như một lời nguyền đáng sợ nhất, cái giá phải trả vượt xa sức tưởng tượng.
Không thể chạm vào, không thể nhìn thẳng.
Lợi dụng lúc mục sư cúi đầu, Thánh nữ trầm mặc, Chu Kỳ An nhanh chóng tiến lại gần đồng đội của mình, còn đồng đội của cậu thì nhanh chóng lùi lại xa hơn.
Đứa bé quỷ trong lòng Chu Kỳ An thật đáng sợ! Không khác gì lũ trẻ trong thôn.
Không, còn đáng sợ hơn.
“Ứng Vũ đâu?” Chu Kỳ An hỏi Thẩm Tri Ngật, hắn là người duy nhất không nhúc nhích.
Thẩm Tri Ngật thản nhiên: “Tưới nước.”
Nước có thể tưới chỉ có thể là nước thánh.
Nghe vậy, Chu Kỳ An ngẩng đầu nhìn trời, cả bầu trời xanh hơn trước rất nhiều, màu xanh này vẫn đang tiếp tục lan rộng. Âm thanh nhắc nhở 【Non xanh nước biếc trời trong xanh】 quả nhiên là cần một khoảng thời gian đệm.
Cậu lập tức hét lên trời: “Nước trong thôn sắp khôi phục bình thường rồi, mau đi lấy nước!”
Trước đó đã nuốt chửng hai tên thôn dân, nữ quỷ cũng không thiệt, cô ta đến đây là vì nước, khi cảm nhận được hơi ẩm trong không khí thực sự thay đổi, liền chuẩn bị rút lui.
Cô Thân cũng không ham chiến, một chọi một với nữ quỷ tuyệt đối không phải là đối thủ của nó, nhưng nếu đánh đến chết, những NPC này rất dễ bị chết sạch.
Từ không trung nhảy xuống, lông trên đuôi cô ta dựng đứng hết cả lên, ánh mắt cô ta căm hận nhìn chằm chằm Chu Kỳ An.
Nữ quỷ cùng nhau rời đi với đối phương, chắc chắn là do tên đàn ông này giở trò quỷ, Cô Thân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, như muốn khắc sâu dung mạo đáng ghét của thanh niên vào trong trí nhớ.
Chu Kỳ An hít sâu một hơi, nói với Thẩm Tri Ngật: “Anh dụ dỗ đám trẻ con, Từ Côi đánh bom tế đàn, cuối cùng nhân viên công tác lại căm hận tôi?”
Thẩm Tri Ngật đưa tay ra, túm lấy cổ áo đứa bé trong lòng đối phương.
Thằng quỷ nhỏ theo bản năng run lẩy bẩy.
Nó cũng không biết tại sao mình lại run, nhưng khí tức của người này có chút giống… giống tượng thần tà ở nhà!
Không cho thằng quỷ nhỏ có bất kỳ cơ hội nào lên tiếng, Thẩm Tri Ngật đã trực tiếp ném nó về phía nữ quỷ.
Trở lại bên cạnh mẹ, đứa bé nhanh chóng nương theo ống quần bò lên người cô ta, ghé vào tai nữ quỷ nói nhỏ gì đó, nữ chủ nhân sơn trang cau mày, nhìn Thẩm Tri Ngật thật sâu xa.
Lát sau, cô ta không còn chú ý đến Thẩm Tri Ngật nữa, mang theo thằng quỷ nhỏ nhà mình men theo tiếng nước chảy róc rách đi ra ngoài. Chứng kiến tận mắt đồng loại bị giết, không một tên thôn dân nào dám ngăn cản.
Chu Kỳ An nhìn nữ quỷ rời đi, tò mò không biết cô ta sẽ hút nước như thế nào, lợi dụng gió cuốn lên sao?
Nguồn nước mất đi lời nguyền ở trang viên Lương Dạ bị biến dị, có lẽ có thể giữ lại được một phần năng lượng.
Bầu trời càng thêm xanh trong, thời gian chậm rãi trôi qua, nước xung quanh vùng trũng yên tĩnh đến lạ thường.
Mục sư không ra tay nữa, mặc dù không dám nhìn Thánh nữ, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sinh khí của đối phương đang nhanh chóng tiêu tán, trên khuôn mặt dị dạng màu tím đỏ xuất hiện nước bẩn đục ngầu.
Như đang khóc.
Lúc này, những tên thôn dân bị dọa sợ mới như bừng tỉnh, kinh hãi nói: “Da, da của cô ta!”
Người phụ nữ đang bốc hơi khiến bọn chúng sợ hãi.
Ngược lại, lúc này Thánh nữ lại bình tĩnh lạ thường, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng những tên thôn dân đang bỏ chạy, trong mắt lóe lên vẻ oán độc. Lời nguyền biến mất, cô ta sẽ lại bốc hơi, còn chuyện Thẩm Tri Ngật lừa cô ta ra ngoài, cô ta đã không còn sức lực để truy cứu nữa.
Bầu trời xanh trong hơn, âm thanh máy móc như cơn mưa rào rơi vào tai người chơi:
【Nhiệm vụ chính tuyến cuối cùng–Hóa giải lời nguyền đã hoàn thành.】
Âm thanh nhắc nhở vừa vang lên, đồng nghĩa với việc trò chơi sắp bắt đầu kết toán.
Người chơi thở phào nhẹ nhõm, trong thời gian kết toán sẽ tự động miễn nhiễm với quy tắc tử vong và yêu ma quỷ quái. Cô Thân lo lắng cho an toàn của những tên thôn dân còn lại, không tiếp tục đợi bọn họ nữa, cứ thế vội vàng đuổi theo nữ chủ nhân trang viên Lương Dạ.
Theo kế hoạch công việc, sau khi kết thúc phó bản, cô phải giúp những thôn dân này tiến hóa thành quỷ thật sự, thôn Phong Thủy sẽ được nâng cấp thành phó bản bốn sao rưỡi.
Lần này, tuyệt đối sẽ không để mất thêm một NPC nào nữa!
Lúc này, mục sư thu hồi những ngọn nến xung quanh, nếu không sẽ đẩy nhanh tốc độ bốc hơi của Thánh nữ.
Hắn ta đột nhiên cười như điên.
Một bóng đen đang tiến về phía mình, mục sư biết đó là Chu Kỳ An đang đi tới.
Hắn ta nói với Thánh nữ: “Em hãy kiên trì thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi.”
Tấm ngân phiếu khống kia, sắp được thực hiện rồi.
Cơn gió lạnh lẽo trên núi như quấn lấy Chu Kỳ An, cái bóng đổ xuống đậm hơn người bình thường.
Mặc dù ngày thường có chút không đáng tin cậy, nhưng Chu Kỳ An là người rất giữ lời hứa. Đã lấy đi của cải mà trưởng thôn từng cất giấu từ trong tay mục sư, vậy thì sau khi giành được thắng lợi, cậu sẽ đích thân “Đỡ đẻ” cho đối phương.
“Cho tôi mượn một món vũ khí có thể chém có thể bổ.” Chu Kỳ An nói với Từ Côi.
Mí mắt Từ Côi giật giật, biết cậu muốn làm gì, cảm thấy có chút dư thừa.
Dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, cho dù không thực hiện lời hứa với mục sư thì hắn ta có thể làm gì được?
Dường như Mục sư cũng hiểu được suy nghĩ của Từ Côi, hắn ta nhấc mí mắt màu tím đỏ đáng sợ lên, nhìn về phía này. Từ Côi vẫn không dám nhìn thẳng, vì muốn dời khỏi ánh mắt như muốn giết người của Mục sư, cậu ta liền đưa đại kích của mình cho cậu.
Chu Kỳ An cầm lấy ước lượng một chút.
Từ Côi nhắc nhở: “Vũ khí cao cấp chuyên dụng chỉ có thể phát huy tác dụng trong tay chủ nhân.”
Người ngoài cầm lấy nhiều nhất cũng chỉ là thể hiện sử dụng một chút sức mạnh vật lý thuần túy.
Chu Kỳ An gật đầu: “Nhiêu đó cũng đủ rồi.”
Âm thanh thông báo vẫn tiếp tục vang lên:
【 Nhiệm vụ chính tuyến cuối cùng — Xua đuổi tà ma đã hoàn thành 】
【 Phó bản bốn sao Thôn Phong Thủy đã được thông quan. 】
【 Phần thưởng thông quan mười ngàn điểm tích lũy đã được gửi vào balo. 】
【 Phó bản này bạn nhận được mười một nghìn hai trăm điểm kinh nghiệm, có muốn sử dụng toàn bộ để tiến hóa cá nhân không? 】
“Có.” Chu Kỳ An vừa nghe vừa làm việc khác.
Cạnh của lưỡi kích có lưỡi ngang, so với đâm thẳng thì khi tấn công ngang, diện tích sát thương của nó sẽ lớn hơn.
Lúc này bầu trời trong xanh như được gột rửa, lưỡi dao hình trăng lưỡi liềm dưới ánh sáng dịu dàng như được bao phủ bởi một lớp nước ôn hòa.
Cả người trưởng thôn run rẩy, ông ta khát cầu cái chết để kết thúc nỗi đau đớn hiện tại, nhưng Chu Kỳ An lại chậm rãi giơ đại kích lên, vô hình chung gia tăng thêm sự tra tấn.
Khối u thịt dị dạng lại trái ngược hoàn toàn, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao dường như chính là ánh sáng thần thánh mà hắn ta theo đuổi bấy lâu nay. Hắn ta cũng từng vô số lần thành kính cầu nguyện trong nhà thờ, nhưng Chúa chưa bao giờ lắng nghe, thậm chí chưa một lần đoái hoài đến tín đồ của mình.
Nếu không, tại sao lại trùng hợp như vậy? Vợ hắn ta hàng năm về quê đều bình an vô sự, vậy mà lại đúng lúc hắn ta vì người nhà bị bệnh mà không đi cùng, thì lại xảy ra thảm kịch như thế.
“Chúa…… là ác quỷ……” Miệng khối u thịt thốt ra từng chữ đứt quãng, hắn ta ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ An, trên thân thể gầy gò này, nó nhìn thấy lòng nhân từ và cả sự tàn bạo méo mó: “Cậu cũng vậy.”
Giống như một đao phủ, khoảnh khắc tiếp theo, Chu Kỳ An hai tay nắm chặt cán dài, giơ cao rồi hạ xuống.
Khác với việc trước đây săn quỷ rồi bị dồn vào đường cùng, lần này hoàn toàn do cậu tự mình ra tay.
Kỳ thực Chu Kỳ An có chút kinh ngạc, lúc hạ đao lại hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì, giống như từ rất lâu về trước, bản thân đã quen với việc giết chóc này rồi.
Cảnh tượng máu me phun trào như trong tưởng tượng đã không xảy ra.
Khối u thịt màu tím đỏ và cơ thể trưởng thôn cứ thế tách rời nhau, giống như quả dưa chín tự nhiên rụng xuống. Khoảnh khắc khối thịt bong ra, lớp màng nhầy bao bọc cơ thể hắn ta cũng bắt đầu biến mất, phần đầu và thân mình nhanh chóng phát triển.
Trưởng thôn ngã xuống đất, nhắm mắt lại như được giải thoát.
Khối u thịt dị dạng dần dần biến thành hình dạng trước kia của mục sư, hắn ta duỗi một bàn tay vẫn đang phát triển, hung hăng cạy mí mắt trưởng thôn ra.
Trưởng thôn thở hổn hển: “Không, không… …”
Đôi đồng tử ấy dừng lại trong sự kinh hãi, cho đến giây phút cuối cùng trước khi ông ta chết, mục sư vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta.
Lúc trưởng thôn ngã xuống đất, Chu Kỳ An lùi về sau một chút, tránh bị bụi bẩn dính vào người.
Khối thịt đang lớn dần, mục sư trong trạng thái phát triển trông càng đáng sợ hơn, hắn ta đột nhiên lao nhanh về phía Chu Kỳ An.
Những người chơi khác theo phản xạ lùi lại một bước, khiếp sợ thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn ta muốn giết tất cả bọn họ?
Chu Kỳ An cũng đang định lùi lại thì giọng nói bén nhọn của mục sư như rắn độc chui vào tai cậu: “Cái bóng của người kia, là sống.”
Cái bóng, sống?
Cơ thể Chu Kỳ An khẽ run lên.
Thánh nữ đã bốc hơi đến mức chỉ còn lại bộ xương khô. Mục sư không đủ kiên nhẫn chờ đợi cơ thể hình thành hoàn chỉnh, trực tiếp cõng cô ta lên.
Không nói thêm lời nào, mục sư lao nhanh về phía ngôi làng ở phía xa xa.
Chu Kỳ An vẫn đứng im tại chỗ, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời nói của mục sư.
Phía sau không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một bóng người, giọng nói của Thẩm Tri Ngật vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như vậy: “Vừa rồi hắn ta đã nói gì vậy?”
Rõ ràng là giọng nói rất dịu dàng, nhưng Chu Kỳ An lại không nhịn được mà nuốt nước bọt, mục sư không chỉ đích danh nhưng cậu lại theo bản năng nhìn về phía cái bóng của Thẩm Tri Ngật.
Dưới bầu trời xanh, cái bóng này dường như không có gì khác so với người bình thường. Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi lời nói của mục sư hay không, nhìn lâu, cậu lại cảm thấy cái bóng này rất sống động.
“Không có gì, chỉ là cảm ơn tôi đã giúp hắn ta đỡ đẻ thôi.”
Vẻ mặt Chu Kỳ An vẫn không đổi, cậu vẫn bình tĩnh lắng nghe âm thanh thông báo của hệ thống:
【 Bắp chân (trạng thái tiến hóa cao cấp): Bắp chân khỏe, rất khỏe.
Đùi (trạng thái tiến hóa trung cấp): Người bình thường không hiểu tại sao bắp chân và đùi của cậu lại tiến hóa chậm như vậy, cũng giống như bọn họ không biết cậu nhanh đến mức nào.
Tim (trạng thái ngủ đông cấp năm sao): Vẫn đang trong kỳ nghỉ phép.】
Tránh né ánh mắt của Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An trả đại kích lại cho Từ Côi: “Cầm lấy.”
Đối phương do dự một chút rồi nói: “Cậu đây là đắc tội với Cô Thân đến chết rồi.” Nói xong, cậu ta lại tự mình nói tiếp: “Hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Dù sao thì chắc chắn nhân viên công tác sẽ tính sổ chuyện nữ quỷ xuất hiện lên đầu Chu Kỳ An.
Còn về thân phận lai lịch của nữ quỷ và đứa bé, không một người chơi nào có mặt ở đây tò mò. Bọn họ sẽ tò mò về nhiệm vụ, tò mò về phó bản, duy chỉ có quỷ là không tò mò.
Ai biết được có phải sẽ vì vậy mà dính phải thứ gì bẩn thỉu hay không.
“Cứu mạng, a a a ——”
Tiếng thét chói tai vang lên từ ngôi làng phía xa xa, quanh quẩn giữa rừng núi, cuối cùng tạo thành tiếng vọng truyền đến tai người chơi.
Cô giáo rùng mình một cái: “Hay là chúng ta quay lại sau vậy.”
Một con nữ quỷ, một thằng quỷ nhỏ, bây giờ lại thêm một tên Mục sư, cô không dám tưởng tượng thôn Phong Thủy hiện tại ra sao.
Từ Côi sờ cằm, sáng nay còn chưa kịp cạo râu.
Cậu ta theo thói quen dùng giọng giả, nói: “Là mục sư đang tàn sát thôn dân, tàn sát thì cứ tàn sát thôi, dù sao thôn này vốn dĩ cũng không còn người sống nữa.”
Trưởng thôn không bị lột da đã miễn cưỡng coi như nửa người sống rồi, nhưng từ khi bị mục sư ký sinh, ông ta đã định trước là không thể cứu được.
“Nhưng Cô Thân đang ở trong thôn, không biết có thể cứu được dân làng hay không.”
Nghe được những lời này, ánh mắt Chu Kỳ An tối sầm lại.
Toàn bộ hành trình Cô Thân đều tích cực cứu vớt NPC, khiến cậu không khỏi liên tưởng đến phó bản tòa cao ốc kia, Người đầu trâu cố ý điều hai chiếc xe, muốn chở hết đám quỷ còn sót lại trong tòa nhà đi.
Đều không có sự cho phép của nó, làm sao có thể như vậy được?
“Đã biến thành quỷ rồi, chi bằng chết cho sạch sẽ một chút.” Chu Kỳ An lẩm bẩm một câu.
Mọi người cứ như vậy đứng đối mặt nhau vài phút, Chu Kỳ An lại một lần nữa nhận được âm thanh nhắc nhở:
【Bởi vì cậu đã giới thiệu nguồn nước chất lượng cao cho nữ chủ nhân trang viên.】
【Độ hảo cảm của nữ chủ nhân trang viên đối với cậu đã tăng lên 1.】
Cậu nói: “Đi thôi.”
Nữ chủ nhân đã có được thứ mình muốn, vở kịch đẫm máu trong thôn hẳn là sắp kết thúc rồi.
Chu Kỳ An nhìn về phía bầu trời nơi dưỡng thi lần cuối cùng, không nhìn ra gì, nhưng sau đó khi đi ngang qua thung lũng, số lượng điểm đen dày đặc đáng sợ dường như đã giảm đi rất nhiều.
Lời nguyền biến mất, mọi thứ ở thôn Phong Thủy đều đang trở lại bình thường.
Không, là mảnh đất này đang khôi phục lại trạng thái bình thường.
Đã không còn nơi nào gọi là thôn Phong Thủy nữa.
Trên đường quay về rất thuận lợi, chỉ là, hơi lạnh trong không khí rất dễ khiến người ta run rẩy. Cô gái trẻ dường như rất sợ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, nên đi ở phía sau cùng của đội ngũ.
Chu Kỳ An an ủi: “Thằng quỷ nhỏ đó cái gì cũng ăn được, sẽ không để sót lại xương cốt đâu.”
Hiện trường nhất định rất hài hòa.
“…”
Quả nhiên, trên đoạn đường gần đến thôn, ngoại trừ màu sắc đất đai có hơi đỏ, cảnh tượng xác chết la liệt trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện.
Chu Kỳ An: “Nhanh cùng tôi nói, ‘Cảm ơn mi, quỷ nhỏ’.”
Những người khác vẫn đang kinh ngạc nhìn xung quanh, xác định trong thôn không còn con quỷ nào nữa, Mục sư và nữ chủ nhân trang viên đều đã biến mất. Trên mặt đất vương vãi đủ loại tiền giấy dùng để đưa tang vào buổi sáng, thỉnh thoảng bị gió thổi bay lượn vòng vòng giữa đất trời, vô cùng châm biếm.
“Sự diệt vong của thôn Phong Thủy, là lỗi của ai… Cô Thân.”
Nếu như Cô Thân không đi tìm mấy đứa bé trong núi, thôn Phong Thủy đã giữ lại được ngọn lửa hy vọng, còn có những tên thôn dân chạy đến Vĩnh Khê kia. Rõ ràng cậu và Thẩm Tri Ngật đã dốc hết sức giúp đối phương giữ lại sinh lực rồi.
Vậy mà…
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An thở dài một hơi, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vẻ ngơ ngẩn, không vực dậy nổi.
“Để Cô Thân tự kiểm điểm đi.”
Người chơi bên cạnh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, bởi vì bọn họ phát hiện Chu Kỳ An đang thực sự tiếc nuối, người này thế mà lại tự tẩy não cho chính mình, hơn nữa còn thành công!
Không một ai dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của Cô Thân, đoán chừng khuôn mặt cô ta lúc này còn đáng sợ hơn cả Mục sư.
Ở phía bên kia, Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc, khả năng tự tẩy não của Kỳ An, sắp vượt qua hiệu suất thôi miên trong mơ của hắn rồi.
Hết chương 89.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An nhìn Khấu Đà: Tôi cảm thấy anh nói đúng, phải kiểm điểm, ai cũng đều phải kiểm điểm.
Khấu Đà: Mẹ nó, đừng có chia sẻ tội lỗi cho chúng tôi, a a a a a!