Chương 89:
Thẩm Quyết đứng trước cửa sổ, nhìn về phía xa xa.
Theo hướng hắn nhìn, khí tức của Tông Lẫm đang không ngừng leo lên cao, đang dần tiến đến một ranh giới khiến tim người ta phải đập loạn nhịp.
Dù cách xa nhau hàng ngàn km, vẫn có thể nhìn thấy trên bầu trời đêm, một xoáy nước màu tím khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Trong thành phố, vô số người kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, còn ở nơi hoang dã, cũng có vô số dị chủng kinh ngạc nhìn về phía xa.
Thẩm Quyết không nhịn được tiến lên một bước, giơ tay áp vào mặt kính.
Tính duy nhất của cấp một không chỉ đề cập đến sự duy nhất về không gian.
Trong quá trình thăng cấp lên cấp một, “Cái tôi” trong quá khứ, hiện tại, tương lai, vô số thế giới song song, vô số dòng thời gian sẽ giao nhau.
Cho đến khi thực sự thoát khỏi giới hạn của sinh linh, hợp nhất muôn vàn khả năng thành một, thống nhất tại thời điểm hiện tại.
Chỉ là, trong việc thăng cấp này, hắn không thể giúp Tông Lẫm được.
Từ lúc ban đầu mở mắt tỉnh lại, hắn đã là “Diệt Thế Chi Hình” cấp một, chỉ là, lúc còn ở giai đoạn ấu niên, bản năng ẩn nấp và sinh tồn đã khiến hắn ngụy trang thành đồng loại của sinh vật đầu tiên mà hắn nhìn thấy.
Vì sinh ra đã vượt trội, nên hắn không có kinh nghiệm thăng cấp lên bậc một, cũng không biết con người sẽ gặp phải trở ngại gì khi thăng cấp, và làm thế nào để vượt qua trở ngại đó.
Chỉ có thể dựa vào một chút kinh nghiệm ít ỏi để phỏng đoán.
Vô số ý thức, vô số bản ngã được kết nối trong thời điểm giao thoa khi thăng cấp, ít nhất cũng phải là ý thức cấp ba của Tông Lẫm khi anh mới thức tỉnh dị năng.
Nhưng mà, hắn nghĩ, thời gian Tông Lẫm ở cấp hai là lâu nhất, vì vậy ý thức song song thuộc cấp hai cũng phải nhiều hơn. Còn có cấp một chiếm giữ tính duy nhất kia…
Thẩm Quyết cau mày, đầu ngón tay có chút mất kiểm soát cọ xát vào nhau.
Hắn hiếm khi có biến động cảm xúc quá mạnh, bình thường những gì hắn có xu hướng trải nghiệm đều là những cảm xúc tích cực. Ví dụ như vui vẻ, phấn khích, thỏa mãn dục vọng. Còn có cả tình yêu.
Nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện cảm giác lo lắng bất an không thể xác định được như vậy.
Mặc dù hắn tin tưởng người yêu của mình nhất định là tồn tại tuyệt nhất, nhưng nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn…..
Năm ngón tay thon dài siết chặt trên mặt kính. Trong đôi mắt hẹp dài của chàng trai phản chiếu trên mặt kính, màu tím cuồn cuộn lan tràn.
Cho dù thế nào đi nữa, cho dù phải giải trừ phong ấn tất cả sức mạnh, đẩy quãng thời gian còn lại đến hồi kết, hắn cũng tuyệt đối không để Tông Lẫm xảy ra chuyện.
……..
Trong chiều không gian vô định, nơi giao thoa của các ý thức đã trở thành chiến trường.
Thành phố đang phải hứng chịu cơn mưa gai xương linh hồn.
Tông Lẫm dang rộng đôi cánh, tốc độ cực nhanh xé toạc không gian, ngọn trường thương trong tay bùng cháy ngọn lửa trắng xóa, lao về phía sinh vật thần thoại khổng lồ đang bay lượn trên bầu trời thành phố, gây ra vô số thương vong cho con người!
Muốn thoát khỏi mê trận trong vô số ý thức dị chủng của chính mình, nhất định phải giữ vững bản tâm, “Điểm neo” phải kiên định, không được phép mềm lòng hay lùi bước.
Vì vậy, Tông Lẫm đã chọn tấn công trước.
Hai con ngươi đỏ rực như đèn lồng của sinh vật khổng lồ màu trắng nheo lại, phát ra tiếng gầm trầm đục, vỗ mạnh đôi cánh khổng lồ như muốn che khuất cả bầu trời.
Dòng khí lưu gào thét bốc lên, hướng tấn công của những chiếc gai xương rơi xuống thành phố đột nhiên đảo ngược, tất cả đều nhắm vào Tông Lẫm. Đôi cánh to lớn vỗ một cái, vô số gai xương xuyên qua không khí!
Tông Lẫm vỗ cánh đỡ đòn, nhưng mà, đòn tấn công của những chiếc gai xương có cấp bậc gần bằng mình, không phải là thứ có thể dễ dàng đỡ được hoàn toàn, đôi cánh xương va chạm với gai xương phát ra tiếng động giòn tan chói tai khiến linh hồn người ta như muốn rung chuyển, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một số khớp xương cấu tạo nên đôi cánh xương đã xuất hiện vết nứt.
Nhưng đồng thời, anh cũng đã vượt qua hàng rào gai xương với tốc độ cực nhanh, mũi trường thương trong tay anh va chạm ầm ầm với lớp vỏ ngoài của sinh vật màu trắng!
Trong tiếng nổ lớn, trường thương trắng như tuyết đã khóa chặt ý thức và linh hồn của dị chủng ẩn giấu trong lớp vỏ ngoài to lớn kia.
Ý thức kia có hình dáng, ngoại hình giống hệt anh. Chỉ là, đôi đồng tử đỏ rực hỗn độn như dã thú, bên cạnh là vô số sợi xích bị đứt.
Nói chính xác, đây chính là bản thân anh đã trở thành dị chủng ở một thế giới song song hoặc thời gian khác.
Nếu là người bình thường, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu giống hệt mình, ít nhiều gì cũng sẽ do dự một chút.
Nhưng Tông Lẫm không chút do dự, cây trường thương xuyên qua lồng ngực của ý thức dị chủng.
Ý thức vỡ vụn từng chút một. Lại bị hấp thu đồng hóa.
Trong hỗn độn hiện lên một tia sáng trong trẻo.
Bên ngoài, trong đôi mắt to lớn như đèn lồng đỏ của sinh vật màu trắng đột nhiên trào ra máu và nước mắt.
Cơ thể to lớn của nó từ trên trời rơi xuống, đổ ập xuống thành phố đã biến thành một đống đổ nát, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời đầy khói đen.
Tông Lẫm dừng lại trên người nó, cúi người nhắm mắt cho nó.
Đây chỉ là một trong những chiến trường.
Trận chiến diễn ra đồng thời, vẫn đang tiếp tục ở mọi nơi giao thoa của các ý thức.
……….
Trại trẻ mồ côi bị màn sương mù bao phủ.
Tiếng la hét thảm thiết của hàng nghìn đứa trẻ và các tình nguyện viên chăm sóc bọn trẻ không ngừng truyền ra ngoài, mùi máu tanh nồng nặc như thể địa ngục đang mở ra một cánh cổng dẫn đến thế giới thực.
Tông Lẫm đứng ở cửa, nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi bước ra từ trong màn sương mù.
Thiếu niên để tóc húi cua màu trắng, mặc đồng phục trại trẻ mồ côi, tuy gương mặt còn non nớt, nhưng đã toát lên vẻ sắc bén lạnh lùng, trên mặt, trên người, trên tay đều là máu.
Đây là… bản thân anh lúc còn nhỏ.
Anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên ở trại trẻ mồ côi ở khu 18 trong thành phố.
Bởi vì lớn nhanh hơn bạn bè cùng trang lứa, thân hình cao lớn, tính cách ít nói từ nhỏ, vì vậy mặc dù không có ai dám bắt nạt anh, nhưng cũng không có ai dám tiếp cận anh.
Anh thích ngồi một mình trong vườn hoa.
Vì vậy, người thân thiết nhất với anh lúc bấy giờ là một người làm vườn ở trại trẻ mồ côi.
Người làm vườn đó tên là Trần Biệt Khanh.
Cho đến bây giờ, Tông Lẫm vẫn còn nhớ người phụ nữ có khuôn mặt nhăn nheo ấy.
Bà luôn mỉm cười hiền hậu, đối xử rất ân cần với mọi đứa trẻ vây quanh bà.
Bà đã dạy cho bọn nó rất nhiều điều. Về lòng tốt, đạo đức, ước mơ, trách nhiệm. Đặt nền móng cho lý tưởng trở thành người bảo vệ thành phố của anh sau này.
Ai có thể ngờ được, một người như vậy, lại bị màn sương mù lựa chọn, kéo cả trại trẻ mồ côi vào địa ngục.
Và anh đã thức tỉnh dị năng cấp ba trong địa ngục ấy, “Phệ Hồn”.
Anh đã cưỡng ép thôn phệ tất cả những linh hồn bị đọa hóa mới có thể thoát ra khỏi địa ngục đó.
Vô số linh hồn của những người bạn đồng hành trước đây gào thét trong tâm trí anh, muốn kéo anh vào vực sâu đọa hóa.
Năm đó, anh đã kiên trì.
Nhưng, thứ đang bước ra trước mặt anh là dị chủng cấp ba, là chính anh đã không thể vượt qua được thức tỉnh dị năng mà đọa hóa.
Dị năng linh hồn màu trắng trên người thiếu niên đang vặn vẹo cuồn cuộn tuôn trào, toàn bộ hốc mắt của nó đã bị màu trắng xóa chiếm giữ. Nó lắc lư, dường như đang phải chịu đựng nỗi đau to lớn nào đó, hai tay ôm lấy tai, muốn ngăn chặn tiếng gào thét hỗn loạn của vô số linh hồn kia, nhưng vô ích.
Nó buông tay xuống, phát ra tiếng hét chói tai.
Tông Lẫm giơ trường thương lên, chĩa vào chính mình lúc nhỏ.
……
…….
Từng ý thức khác nhau lần lượt bị đánh bại, hấp thu, nuốt chửng.
Năng lượng linh hồn của Tông Lẫm đang bành trướng với tốc độ chóng mặt——
Trong nháy mắt, đã tăng gấp đôi rồi lại gấp đôi.
Đây chính là quá trình thăng cấp từ cấp hai lên cấp một, ranh giới thực sự giữa người và thần.
……
……
Cây đại thụ ở rìa thế giới.
Mái tóc trắng dài bay phấp phới phía sau, con dị chủng có khuôn mặt bị lớp giáp xương bao phủ hoàn toàn chĩa cây trường thương vào anh.
Cảm giác bị khóa chặt rợn người đột nhiên từ sống lưng dâng lên. Gần như Tông Lẫm đã nhận ra ý thức trước mắt này khác với tất cả những ý thức khác ngay lập tức.
Đây là…. cấp một duy nhất trong tất cả các thế giới song song, dòng thời gian khác nhau.
Chính anh đã trở thành dị chủng cấp một.
Nếu muốn thăng cấp suôn sẻ, anh nhất định phải vượt qua cửa ải này.
Và đây gần như là điều không thể.
Mặc dù lúc này anh đã đạt được thống nhất với vô số ý thức của bản thân khác, nhưng khoảng cách giữa cấp hai và cấp một, vốn dĩ đã là một trời một vực.
Ném hàng vạn bao xi măng xuống vực sâu, liệu có thể lấp đầy nó không?
Tông Lẫm không có ý định suy nghĩ về câu hỏi như vậy.
Anh chỉ siết chặt cây thương trong tay.
Lần này, đối phương là người ra tay trước.
Ngay khi Tông Lẫm ý thức được khái niệm “Đối phương đã động”, thân ảnh biến mất tại chỗ của đối phương đã xuất hiện trước mặt anh.
Tông Lẫm chỉ kịp giơ thương lên chặn lại, va chạm với cây cốt thương của đối phương.
Một lực đạo mạnh mẽ dồn dập như cả thế giới đổ sập ập đến. Tông Lẫm khẽ hừ một tiếng, cơ thể bị đánh lùi về phía sau, cây cốt thương trong tay cũng xuất hiện vết nứt.
“… Không đúng lúc chút nào.”
Bản thể dị chủng lên tiếng.
Có lẽ dây thanh quản của nó đã bị tổn thương do biến dị, phát ra tiếng xương cọ xát chói tai.
Tông Lẫm đột nhiên phát hiện ra, phía sau hướng anh bị đánh lùi, xuất hiện một hố đen nuốt chửng mọi thứ.
Trước khi rơi vào hố đen, anh nhìn thấy trên bầu trời phía sau bản thể dị chủng, đột nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ che khuất cả bầu trời.
Bóng đen bao trùm lấy tất cả, hơi thở đáng sợ đến cực điểm, ngay cả bản thể dị chủng cấp một cũng cảm thấy khó lòng mà địch nổi trước khí tức đó.
Trong bóng đen có một thực thể.
Thực thể đó còn đen hơn cả bóng đen, hình người, thon dài, có một đôi mắt màu tím lạnh lùng và vô cùng tà ác, đôi mắt đó như ngọn lửa đang cháy.
Tông Lẫm nhìn thấy một chút quen thuộc từ thân hình này.
……
……
Trên cánh đồng xương trắng hoang vu.
Một hố đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời cánh đồng hoang vu.
Tông Lẫm bay ra khỏi hố đen, vất vả lắm mới giảm xóc được lực đạo, đứng vững lại, phát hiện ra mình đang ở một vùng đất trắng xóa.
Màu trắng là bởi vì, trên vùng đất này, toàn bộ đều là xương của sinh vật. Bốn phía ngoài tiếng gió rít thì chỉ còn lại sự yên tĩnh đến lạ thường, hoàn toàn không thấy bóng dáng của bất kỳ sinh vật nào khác.
Anh đứng trên vùng đất này, mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một bông hoa trên sườn núi.
Một bông hoa màu đỏ, lấp lánh.
Vì vậy, anh tiến về phía bông hoa.
Gió lạnh thổi qua, bông hoa lay động, bột phấn lấp lánh bay theo gió. Anh nhìn thấy hướng bột phấn bay đi, phía trước lại có một sườn núi, trên đó mọc thêm một bông hoa.
Cũng có màu đỏ rực như máu, dáng vẻ lấp lánh, mọc trên đống xương.
Anh tiếp tục tiến về phía trước, hoa ngày càng nhiều, bột phấn hợp lại giống như một dải lụa nhiều màu. Dải lụa này bay lượn, chỉ đường cho anh đến một Thần điện thật lớn ở phía trước.
Thần điện nằm giữa vùng đất đầy xương xẩu, trông vừa hùng vĩ lại vừa đổ nát.
Anh bước vào trong đền. Xung quanh vẫn yên tĩnh, không một bóng người.
Anh đi qua hành lang đổ nát, đi qua những tòa nhà sụp đổ mọc đầy dây leo đen khô héo, những bông hoa màu máu ngày càng nhiều.
Đột nhiên Tông Lẫm dừng lại.
Trước mặt anh là một vườn hoa màu máu. Giữa vườn hoa có một bóng người quen thuộc đang đứng —— đương nhiên là quen thuộc, anh vừa mới gặp đối phương xong.
Mái tóc trắng dài bay phấp phới, đôi cánh xương sau lưng khép lại, thân trên để trần, đối phương đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên đỉnh một tòa nhà trong thần điện cách đó không xa.
Sau lưng nó dường như bị sinh vật nào đó cào xước, để lại không ít vết móng vuốt, chồng lên nhau.
“Anh đến rồi.”
Đối phương nói.
Nhưng lần này, không phải là giọng nói khàn đặc do xương cọ xát vào nhau mà anh đã từng nghe thấy trước đây, mà là giọng nói trầm ấm của con người.
Là giọng nói của chính anh.
Hết chương 89.