Chương 9: 021140 – Mảnh Vỡ
Xác chết biến mất khỏi sảnh chính tầng một đã xuất hiện ở đây.
Nửa khuôn mặt màu nâu đỏ đã hơi teo lại, đường may màu đen còn đọng vài giọt máu đông.
Khóe miệng rách toạc đến tận mang tai, hai mắt trợn tròn, rõ ràng là đang cười, nhưng lại chứa đầy vẻ bất cam và oán độc.
“Hình như bên kia có một chiếc giường sắt.” Dưới ánh sáng yếu ớt, Du Phùng cố gắng phân biệt.
Trên chiếc giường sắt phía bên kia là thi thể nằm trong lò nướng ở nhà ăn, không thể duỗi thẳng ra được, vẫn giữ nguyên tư thế co quắp trong lò nướng, nhưng tấm da người mỏng manh bên cạnh lại được trải phẳng phiu trên giường sắt.
Đúng như Du Phùng đã đoán trước—
Phần mặt bên trái của tấm da người bị khuyết mất.
“Vậy là cậu bé đó vừa xử lý xong thi thể sao?” Lê Chỉ nghi hoặc.
“Cái gì đây?” Du Phùng không trả lời, mà chăm chú nhìn vào tay phải của thi thể.
Lê Chỉ nhìn theo, thấy trên cổ tay phải của thi thể đeo một chiếc vòng tay màu đen, chất liệu trông giống như da thuộc.
“Sáng nay anh ta chưa đeo cái này.” Du Phùng đưa tay tháo chiếc vòng ra, đưa lại gần nguồn sáng để xem xét kỹ hơn.
Dưới ánh sáng, chiếc vòng da tỏa ra ánh sáng bóng loáng. Như bị ma xui quỷ khiến, Lê Chỉ đưa tay chạm vào chiếc vòng đen trong tay Du Phùng.
Ngay khoảnh khắc cậu chạm vào, bóng tối xung quanh như sụp đổ.
Một tiếng ù ù vang lên trong đầu, mọi thứ trong tầm mắt biến thành vô số điểm ảnh nhỏ li ti phân tán ra.
Khi chúng tái hợp lại, mắt Lê Chỉ vẫn chưa kịp lấy nét thì một bản giao hưởng hùng tráng đột ngột vang lên.
Tiếng hát thánh ca vang vọng trang nghiêm bên tai.
Lê Chỉ nhất thời sững sờ.
Không phải vì lý do nào khác, mà bởi vì trải nghiệm này quá đỗi khác biệt.
Một giây trước cậu còn ở trong nhà xác tối om với Du Phùng, bầu bạn cùng người chết, giây tiếp theo tiếng nhạc như đẩy cậu thẳng đến thiên đường thanh tẩy linh hồn.
Nhưng mà, bản nhạc đã gần kết thúc. Lê Chỉ còn chưa kịp thắc mắc thì nó đã dừng lại.
Tiếp theo là những tràng pháo tay như sóng triều.
Tầm nhìn của Lê Chỉ cuối cùng cũng rõ ràng.
Trước mắt là một hội trường rộng lớn có trần nhà cao vút, hoa tường vi trắng hồng điểm xuyết bên cạnh bộ đồ ăn, ánh sáng xuyên qua kính xanh không quá sáng.
Cách đó mười mét là một bục cao, trên đó trải thảm Ba Lan thêu hình hươu. Một người đàn ông trưởng thành đứng ở trung tâm bục, không nhìn rõ mặt, ông ta mặc lễ phục bằng sa tanh trắng được thêu chỉ vàng bạc, đang trang trọng đón nhận cây quyền trượng bằng vàng nạm kim cương.
Rõ ràng đây là lễ đăng quang của nhà vua.
Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Lê Chỉ hoang mang, lập tức quay đầu quan sát xung quanh.
Nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể điều khiển tầm nhìn.
Cậu như bị mắc kẹt trong một cái xác biết đi, chỉ có thể trải nghiệm khung cảnh này thông qua góc nhìn cố định của cái xác đó.
“Lễ đăng quang thật thiêng liêng! Không ngờ đời này tôi lại có may mắn được tham dự!” Lê Chỉ nghe thấy tiếng reo hò khe khẽ.
Lập tức có người ngăn lại, “Nhỏ tiếng thôi. Không được làm ồn ào trong buổi lễ.”
Còn có một số giọng nói khác, “Sau khi tân vương đăng cơ, cuộc sống của chúng ta sẽ khá hơn một chút chứ…?”
“Việc của bề trên, làm sao chúng ta biết được.”
“Im miệng đi. Dám nói những lời này ở lễ đăng quang, gan các người cũng lớn thật đấy!”
Lê Chỉ hoàn toàn bị động tiếp nhận thông tin.
Cậu cứ đứng yên tại chỗ, giữa đám đông đang xôn xao, tai nghe những lời bàn tán, mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào người đội vương miện trên bục cao.
Ngực ẩn ẩn có chút nghẹn ngào, đầu lưỡi có chút chua xót khó tả.
Không đúng. Cảm xúc trầm lắng này rõ ràng không phải của cậu.
Là của cái xác này.
Đột nhiên, khung cảnh lại thay đổi.
Hoàn toàn là nhảy vọt. Không có bất kỳ logic kết nối nào—-
Trước mắt xuất hiện một chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim lớn, một đôi tay có các khớp xương rõ ràng đẩy một tập tài liệu về phía cậu, tiêu đề in đậm màu đen in trên giấy trắng đập vào mắt: Thỏa thuận bảo mật.
Không chút do dự, hai tay cầm bút máy ký tên lên đó. Tiếp theo là nhập vân tay điện tử và mống mắt.
“Người đăng nhập: Tề Hạo Hiên. Đang xác thực quyền hạn…” Lê Chỉ nghe thấy giọng nữ điện tử lạnh lùng.
“Xác thực quyền hạn hoàn tất.”
Lê Chỉ nghĩ: Đây quả là một bản hợp đồng được ký kết rất dứt khoát. Nhưng nếu bàn tay cầm bút không run thì càng tốt hơn.
Lúc này, khung cảnh lại chuyển đổi.
Những khuôn mặt vàng vọt, gầy gò bất ngờ xuất hiện trước mặt Lê Chỉ.
Biểu cảm không hẳn là u ám, chỉ là một vẻ thờ ơ, chậm chạp.
“Ông chủ Tề…. Đợt hàng này chất lượng không tốt lắm, đây đã là những đứa khá nhất rồi…”
“Cho các người nhiều tiền như vậy, các người lại lấy mấy thứ rác rưởi này ra lừa tôi à?”
Lê Chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên, bị cảm giác sinh lý của cơ thể ép buộc phải hành động theo cảm xúc.
“Tất cả đều không đạt yêu cầu! Đi tìm lại cho tôi. Ngày hai mươi tháng sau phải giao cho tôi một lô hàng tử tế! Cút đi!”
“Vâng vâng vâng!”
Người đàn ông khúm núm vội vàng bỏ chạy, chỉ còn lại Lê Chỉ trong căn phòng rộng lớn bị cơn giận thiêu đốt tâm can.
Cậu thở hổn hển một lúc, bực bội cầm cốc cà phê đen đắng nghét lên uống cạn.
“Rầm rầm rầm rầm rầm!”
Âm thanh này….
Là tiếng cửa sắt bị đập!
Bức tường xám xịt của văn phòng nhanh chóng biến mất, khung cảnh trước mắt lại bắt đầu phân rã thành vô số điểm ảnh, chạy trốn điên cuồng về phía ngược lại với tầm nhìn. Cảm xúc tiêu cực mang tên giận dữ cũng dần dần biến mất như sợi tơ bị rút ra.
Trong chớp mắt, cậu lại trở về nhà xác.
Vẫn giữ nguyên tư thế chạm vào chiếc vòng đen trong tay Du Phùng.
“Rầm rầm rầm rầm rầm!”
Du Phùng như bừng tỉnh, nhanh chóng thổi tắt ngọn nến.
Cậu bé kia rất nhạy cảm với lửa, Lê Chỉ cũng hiểu.
Nhưng nguồn sáng duy nhất trong phòng biến mất, Lê Chỉ nhất thời như bị mù, trước mắt chỉ còn lại một màu đen tuyền.
Điều đáng sợ hơn cả nguy hiểm là thứ không biết. Ngọn nến bị dập tắt như trực tiếp tước đi một giác quan của Lê Chỉ, cậu nhất thời chưa kịp thích nghi.
Hoàn toàn không ngờ tới, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng phủ lên cổ tay cậu.
Là tay của Du Phùng.
Bỗng nhiên Lê Chỉ cảm thấy lòng mình an tâm đến lạ.
Nhưng cậu căn bản không có thời gian để phân tích rõ ràng cảm giác kỳ lạ này.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn. Lớn đến mức chói tai.
“Tìm thấy hai người rồi nhé~”
Giọng nói vui vẻ, tinh nghịch vang lên từ phía sau cánh cửa sắt.
Lúc này, phía sau bọn họ là hai thi thể chết không nhắm mắt, lối thoát duy nhất lại bị con quái vật ôm đầu đập cửa chặn lại.
Nhất thời rơi vào tuyệt cảnh.
Âm thanh đập cửa đột nhiên im bặt.
“Kẽo kẹt…..”
Là tiếng cánh cửa sắt bị đẩy ra.
Hết chương 9.