Chương 9:
Lưỡi cưa của cối xay sượt qua, cách lông mi của Thẩm Quyết chỉ trong gang tấc.
Thậm chí hệ thống còn nghi ngờ rằng, liệu có phải sợi lông mi dài của Thẩm Quyết đã bị cắt mất 0.01mm hay không. Mà cái người này! Khi lưỡi cưa sắp chọc vào con ngươi, vậy mà hắn không hề chớp mắt lấy một cái!
[….. Ký, ký, ký, ký chủ, trò này không vui đâu, lần sau chúng ta đừng chơi nữa được không?] Giọng nói của hệ thống có chút run rẩy, yếu ớt.
Thẩm Quyết: “À. Vừa rồi giật mình, chưa kịp phản ứng.”
Có quỷ mới tin! Rõ ràng mấy giây trước bọn họ còn đang tán gẫu mà!
Trần Thư Thư ngồi bên cạnh thực sự bị dọa cho sợ hết hồn. Lúc nãy khi nhân viên giám sát đi qua, Thẩm Quyết gần như không cúi đầu…. Khoảng cách đó, cậu ta cứ ngỡ Thẩm Quyết sẽ máu chảy đầm đìa, thật sự chỉ còn một chút xíu nữa thôi……
“Anh, anh trai à, anh không sao chứ?” Trần Thư Thư lo lắng hỏi, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, vội lấy một viên thuốc từ trong hộp ra, uống vào.
“Không sao.” Thẩm Quyết quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, đột nhiên hỏi: “Thuốc có ngon không?”
Trần Thư Thư có chút bất ngờ khi Thẩm Quyết đáp lại mình, cậu ta mím môi cười toe toét: “Vị dâu tây, không ngọt lắm, ngon ạ.”
Thẩm Quyết: “Ngon cũng không được ăn nhiều. Cẩn thận sâu răng.”
Trần Thư Thư định giải thích đây là loại ít đường, không gây sâu răng, nhưng thấy Thẩm Quyết đã quay đầu lại, giơ tay gõ nhẹ lên tai nghe, nhắm mắt tiếp tục nghe nhạc.
Thật kỳ lạ. Cậu ta nghĩ.
Anh trai nghiên cứu viên mà cậu ta gặp hôm nay có khí chất rất đặc biệt, cách hành xử cũng rất khác người.
Mặc dù cậu ta đã nghe nói trong viện nghiên cứu có rất nhiều kẻ lập dị, nhưng có thể đeo tai nghe nghe nhạc giữa màn sương mù nguy hiểm rình rập như thế này, chắc là cũng không có mấy ai.
Chắc anh trai này là người trầm tính, điềm đạm. Cậu ta thầm nghĩ. Thẩm Quyết thích nghe nhạc cổ điển chăng? Hay là những bản ballad nhẹ nhàng…
Điện thoại trong tay Thẩm Quyết vẫn đang mở, Trần Thư Thư có chút tò mò, bèn nhanh chóng liếc mắt nhìn——
Trên màn hình điện thoại, đĩa nhạc ảo đang phát một bài hát từng làm mưa làm gió trên mạng trước ngày tận thế – “Phong cách XX đỉnh nhất”, lời bài hát đang hiện ra trên màn hình: “Em là áng mây đẹp nhất trong lòng anh~ Rót đầy ly rượu ngon mong em ở lại~”
Trần Thư Thư theo phản xạ hát theo một câu.
Những người xung quanh vừa mới thoát chết trong gang tấc dưới tay nhân viên giám sát đồng loạt nhìn cậu ta.
“Khụ khụ khụ.”
Trần Thư Thư che miệng ho khan vài tiếng, “Xin lỗi, lỡ lời.”
Người đàn ông đeo kính đẩy gọng kính. Anh ta nhớ hai lần trước mình có thể ứng phó chính xác với quy tắc đều là nhờ được gợi ý từ hai người ngồi ở góc kia.
Hai người này rất có thể là cao thủ ẩn danh! Phải hỏi han chút gì đó, nâng cao khả năng sống sót của bọn họ mới được.
“Đối với quy tắc liên quan đến ông chủ, hai vị có suy nghĩ gì không?” Người đàn ông đeo kính nhìn Trần Thư Thư, hỏi thẳng.
Trần Thư Thư gãi đầu, “Ừm, quy tắc về ông chủ có vẻ hơi nhiều.”
Quả thật là hơi nhiều.
Quy tắc thứ tư, thứ năm, thứ sáu, ba điều đều liên quan đến ông chủ, chiếm gần một nửa số quy tắc.
“Liệu có khả năng nào, ‘ông chủ’ chính là vật chủ sương mù lần này không?” Người đàn ông đeo kính đưa ra một phỏng đoán.
Trần Thư Thư vuốt cằm gật đầu, “Rất có thể.”
Vật chủ sương mù chính là trung tâm của tai họa sương mù. Sương mù thông qua vật chủ được chọn để xuất hiện ở thế giới này.
Muốn phá vỡ hoàn toàn màn sương, chỉ tiêu diệt dị chủ trong sương mù là không đủ, chỉ có thể tiêu diệt chính xác “Vật chủ sương mù” thì màn sương mới có thể tan biến.
[ Dựa theo dữ liệu thu thập được, xác suất “Ông chủ” là vật chủ sương mù chỉ có 13%.] Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Quyết: “Ồ?”
[ Hai đứa nhóc con kia vẫn còn quá non nớt, nội dung quy tắc chiếm tỷ lệ cao chỉ có thể chứng tỏ nó là một trong những sinh vật bị lây nhiễm đầu tiên, thời gian bị lây nhiễm thậm chí còn trước khi vật chủ thiết lập quy tắc. Tuy không loại trừ khả năng bản thân nó chính là vật chủ, nhưng trong phần lớn trường hợp, vật chủ thuộc hệ “Quy tắc” đều thích ẩn mình sau màn hơn.] Hệ thống nói.
“Nếu ‘ông chủ’ là vật chủ sương mù,” Bên này, người đàn ông đeo kính vẫn đang phân tích, “Vậy chỉ cần loại bỏ được ‘ông chủ’ là chúng ta có thể lập tức thoát khỏi màn sương.”
“Nhưng vấn đề là, cho dù là dị chủ cấp chín thì người thường cũng không thể đối phó được.” Người phụ nữ áo trắng phản bác hết sức lý trí, “Tôi thấy vẫn nên tuân thủ quy tắc, chờ đợi cứu viện từ bên ngoài thì hơn. Quy tắc nói rằng ông chủ sẽ kiểm tra ngẫu nhiên, đã là ngẫu nhiên thì chưa chắc đã kiểm tra đến người trong toa của chúng ta. Cho dù có bị kiểm tra, theo như gợi ý của quy tắc, chỉ cần kịp thời đưa thuốc lá cho ông chủ, nghe theo lời ông chủ dặn dò thì sẽ không vi phạm quy tắc, chúng ta vẫn có thể giữ an toàn.”
“Không, những quy tắc này có quá nhiều bất ổn, rất dễ xảy ra bất trắc. Chúng ta cần phải lập ra hai phương án.” Người đàn ông đeo kính nói. Vừa rồi chỉ mới hai quy tắc đầu tiên đã suýt nữa gây ra rắc rối lớn cho bọn họ, huống chi “Ông chủ” còn có ba quy tắc.
Anh ta chỉ là một người bình thường, không có cách nào bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người, nhưng nếu có thể, anh ta không muốn trơ mắt nhìn bạn đồng hành cùng toa tầu trở thành thi thể.
Tìm ra vật chủ sương mù, một kích tất sát, đây là cách đối phó đơn giản và hiệu quả nhất, đội thanh trừng dị năng cũng xử lý màn sương theo cách này. Mặc dù đối với người bình thường mà nói, cách này quá nguy hiểm… Nhưng dù thế nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
“Được rồi, trước tiên chúng ta hãy lên kế hoạch cho phương án một. Mọi người có thuốc lá và bật lửa không?” Người đàn ông đeo kính nhìn về phía những người đang ngồi.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh lên tiếng trước: “Không có, tôi không hút thuốc.”
“Không có.” “Công ty cấm hút thuốc.” “Trường học không cho phép.” Mọi người cũng lần lượt lên tiếng.
Sắc mặt người đàn ông đeo kính càng thêm nặng nề, cả toa xe rộng lớn như vậy, hai mươi mấy người mà lại không có ai mang theo thuốc lá?
“Tôi có.” Người đàn ông thức đêm ôm cặp tài liệu đột nhiên lên tiếng, đưa tay lấy từ trong cặp ra một bao thuốc lá nhăn nhúm, có chút ngượng ngùng nói: “Chỉ còn ba điếu thôi. Bật lửa tôi cũng có, nhưng hơi khó bật, phải bật nhiều lần mới được.”
“Tốt, vậy lát nữa giả sử ông chủ đi kiểm tra ngẫu nhiên, yêu cầu một người đưa thuốc, thì phiền anh ném thuốc lá và bật lửa qua đó.” Người đàn ông đeo kính nói.
“Nhưng mà…” Người đàn ông thức đêm có chút do dự.
Người đàn ông đeo kính hiểu vì sao anh ta do dự, nhanh chóng nói: “Một điếu thuốc đủ hút một lúc rồi, chắc ông chủ sẽ không nán lại trong toa xe quá lâu đâu. Nếu xảy ra bất trắc, chúng ta sẽ thực hiện phương án hai.”
Phương án hai là xử lý ông chủ.
Người đàn ông đeo kính đã nghĩ ra kế sách, nhưng cần mọi người phối hợp hành động.
Anh ta kể kế sách cho mọi người nghe, mọi người đều có chút do dự.
“Thực tế thì đôi khi chúng ta căn bản không có lựa chọn nào khác.” Người đàn ông đeo kính nói: “Cứ nói quy tắc thứ năm, ‘Ông chủ không thích nhân viên không nghe lời, nếu ông chủ yêu cầu, bất kể như thế nào cũng phải tuân theo’, nếu ông chủ yêu cầu các người tự bẻ cổ mình 360 độ, chẳng lẽ các người cũng làm theo sao?”
Một vài người đã bị thuyết phục.
Nhưng cũng có người nhỏ giọng nói: “Lỡ như thật sự xảy ra bất trắc, không động thủ có khi còn ít người chết hơn, động thủ có khi lại toi mạng cả lũ. Hơn nữa cũng không phải ai cũng bị ông chủ gọi đến.”
“Vậy thì đứng nhìn sao?” Người đàn ông đeo kính lắc đầu, “Thật ngây thơ. Cậu nghĩ sương mù thật sự đang chơi trò chơi với chúng ta sao? ‘Lây nhiễm’, ‘lan rộng’, ‘nuốt chửng’, đó mới là mục đích cuối cùng của sương mù. Vật chủ sương mù nhất định sẽ tìm mọi cách để tất cả mọi người cuối cùng đều phải vi phạm quy tắc, không ai có thể thoát khỏi.”
Anh ta nghiêm túc và chân thành nói: “Trong những ngày tận thế, thứ có thể bảo vệ chúng ta bất cứ lúc nào không phải là người khác, mà chính là vũ khí trong tay chúng ta.”
Thẩm Quyết mở mắt.
[ Ừm… Ký chủ?] Hệ thống đang chìm đắm trong giai điệu “Phong cách XX đỉnh nhất”, không thể tự thoát ra được.
Thẩm Quyết: “Không có gì.”
Chỉ là nghe được vài câu quen thuộc.
Rất nhiều năm về trước, cũng có người từng nói với hắn những lời tương tự.
Người đó vừa nói, vừa dùng bàn tay già nua, vững chãi của mình xoa xoa đầu hắn.
“Tiểu Quyết, trong những ngày tận thế này, từ trước đến nay thứ chúng ta có thể dựa vào chưa bao giờ là người khác cả, mà chỉ có con dao trong tay mình.”
“Cho dù là người bình thường, cũng có thể sở hữu sức mạnh chống lại dị chủ.”
“Nào, rút đao rs!”
Khớp ngón tay giấu trong túi áo khoác của hắn khẽ động.
Hừ hừ hừ hừ, hừ hừ….
Từ phía xa, một âm thanh kỳ quái đột nhiên truyền đến.
Tất cả mọi người đang bàn bạc đều im bặt.
Chỉ thấy một bóng đen chậm rãi đi về phía này.
Là ông chủ.
Ông chủ là một con lợn.
Nói là lợn cũng không hẳn là chính xác, nó vẫn duy trì hình dạng con người, cao hơn hai mét, đầu lợn mình người, vai u thịt bắp, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lủng lẳng, trên mặt còn có một chiếc kính râm, hai tay đút túi quần, lắc lư đi tới.
Vì bụng quá to, chiếc áo vest kẻ caro màu nâu bị căng phồng lên, lắc lư theo từng bước đi, chẳng khác nào một con lợn.
Ngoại hình này thật sự khiến người ta nhịn cười không được.
Nhưng nét mặt của mọi người đều rất căng thẳng.
Suy cho cùng thì, quy tắc thứ ba chính là – “Chúng ta là những nhân viên được đào tạo bài bản, dù ông chủ có buồn cười đến đâu cũng không được tùy tiện cười thành tiếng.”
Nhưng mà, đúng lúc này, ông chủ đột nhiên bị vấp ngã, cả cơ thể lợn ngã nhào xuống đất, cái bụng tròn vo như một quả bóng da, lăn về phía trước ba vòng, lăn đến chân mọi người mới chịu dừng lại.
Ông chủ nằm úp mặt trên đất, một chiếc đuôi nhỏ màu hồng cong cong từ trong thắt lưng vểnh lên, tinh nghịch chào hỏi mọi người trong toa tàu.
Hết chương 9.