Chương 90: Bóng Côn Trùng (16)

 

Chương 90: Bóng Côn Trùng (16)

 

Con phố quán bar náo nhiệt ở phía Bắc thành phố Nam Sơn có một quán bar nhỏ, là địa bàn của những người như Lâu Tiểu Quả. Thỉnh thoảng cậu ta sẽ đến đó uống một ly, xem có ai lọt vào mắt xanh hay không. Nhưng từ khi để mắt đến Hà Vân Siêu, đã lâu rồi cậu ta không ghé qua.

 

Hôm nay, đám “chị em” rủ cậu ta đi chơi, cậu ta đồng ý. Không ngờ, chẳng những không gặp được ai ưng ý, ngược lại còn bị kẻ mình ghét bỏ quấy rối. Đó là một gã đàn ông gầy gò như que củi, trông giống hệt con khỉ. Nhưng trong môi trường 1 thiếu 0 nhiều, “khỉ” lại rất được ưa chuộng. Cậu ta chẳng thèm để ý, khéo léo từ chối. Nhưng có lẽ “Khỉ” đã quen được nuông chiều, không ngờ mình cũng có ngày bị từ chối, liền tức giận, bám riết lấy cậu ta không chịu buông. Cậu ta bực bội, đang định bỏ đi thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

 

Là Hà Vân Siêu!

 

Hà Vân Siêu che chở cho cậu ta, đẩy “khỉ” đang bám dính như cao dán da chó ra. “Khỉ” thấy người đến cao to hơn mình, lại thấy cậu ta rụt rè trốn sau lưng đối phương, không dám làm càn nữa, đành hậm hực bỏ đi.

 

Cậu ta rất bất ngờ, nhìn Hà Vân Siêu: “Là cậu…?”

 

Hà Vân Siêu có vẻ hơi tức giận, lại có chút bất đắc dĩ: “Sao cậu lại đến nơi này?”

 

“Cậu đang quản giáo tôi đấy à?” Lâu Tiểu Quả dần chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu khẩu với chàng sinh viên đại học, “Sao cậu biết tôi ở đây? Cậu theo dõi tôi à?”

 

Hà Vân Siêu sững người, lúng túng nói: “Cậu theo dõi tôi được, tôi theo dõi cậu thì không được à?”

 

Đám “chị em” bắt đầu la ó trêu chọc. Cậu ta biết mình đã câu được con cá lớn, mỉm cười rạng rỡ, đột nhiên nắm lấy tay Hà Vân Siêu: “Ở đây ồn quá, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”

 

Chỗ khác mà cậu ta nói chính là khách sạn bên cạnh quán bar. Sau đó, cậu ta ép Hà Vân Siêu phải nói rõ tại sao lại xuất hiện ở quán bar. Hà Vân Siêu đỏ mặt, nói rằng lần đầu tiên ngồi đối diện cậu ta trong thư viện đã trúng tiếng sét ái tình, cũng đoán được cậu ta có ý với mình, nhưng không hiểu tại sao cậu ta đến Đại học Nam Sơn nhiều lần như vậy mà không chịu nói chuyện với mình.

 

Nghe vậy, cậu ta cười ha hả, Hà Vân Siêu ngượng ngùng nói thật sự không nhịn được nữa nên mới theo dõi cậu ta, không ngờ lại ​​thấy cậu ta bị “khỉ” quấy rối.

 

“Vậy nếu tôi không bị quấy rối, có phải cậu định tiếp tục âm thầm theo dõi, không nói gì cả?” Cậu ta thích thú trêu chọc.

 

Mặt Hà Vân Siêu càng đỏ hơn: “Đừng nói nữa.”

 

Cứ như vậy, bọn họ ở bên nhau. Ban đầu Lâu Tiểu Quả chỉ coi Hà Vân Siêu là trò chơi, cho rằng sẽ nhanh chóng chán. Nhưng chơi đến tận một năm rưỡi, cậu ta phát hiện mình dường như thật sự yêu Hà Vân Siêu, muốn cùng Hà Vân Siêu sống bên nhau thật tốt.

 

Lịch học của Hà Vân Siêu tương đối dày, có khi cuối tuần, có khi giữa tuần mới về nhà. Lâu Tiểu Quả bắt đầu học nấu ăn, chăm sóc Hà Vân Siêu như chăm con. Trước đây Hà Vân Siêu là trai thẳng, bị cậu ta bẻ cong từng chút một. Lý do cậu ta muốn mở cửa hàng riêng cũng là vì Hà Vân Siêu, sau khi tốt nghiệp đại học, Hà Vân Siêu nhất định sẽ tìm được một công việc tốt, cậu ta cũng không muốn kém cạnh. Sau này cả hai đều có sự nghiệp ổn định, tình cảm mới có thể lâu dài.

 

“Không ngờ anh ta lại lén lút đi bán mình!” Lâu Tiểu Quả lại kích động, “Nghĩ đến cảnh anh ta và ông già họ La kia làm chuyện đó, sau đó về nhà lại làm chuyện đó với tôi, tôi… Ọe…”

 

Trong căn nhà này, Trần Tranh nhìn thấy rất nhiều dấu vết cuộc sống của Hà Vân Siêu, trên bàn học bày sách vở của cậu ấy, trong tủ quần áo có quần áo của cậu ấy, phòng vệ sinh có bàn chải đánh răng và cốc súc miệng của cậu ấy, dụng cụ nhà bếp cũng là loại dành cho cặp đôi. Nhìn sơ qua, đây quả thực là một ngôi nhà nhỏ tràn đầy tình yêu được vun vén cẩn thận.

 

Lâu Tiểu Quả nhìn thấy những thứ này liền tức giận, cầm cốc lên định đập. Trần Tranh ngăn cậu ta lại, nhận lấy cái cốc: “Cậu không cần thì chúng tôi tạm thời mang đi kiểm tra.”

 

“Được được được, mang hết đi, đừng trả lại cho tôi nữa, thật xui xẻo!” Lâu Tiểu Quả trút giận xong, mệt mỏi nằm vật ra ghế sô pha.

 

Trần Tranh hỏi: “Lần trước cậu nói người nhà Hà Vân Siêu chưa từng đến đây, lúc đó cậu tưởng bố cậu ấy tên là Trương Mộc. Vậy người này, cậu có ấn tượng gì không?”

 

Ảnh của Hà Thụ Hữu được đưa đến trước mặt Lâu Tiểu Quả, cậu ta nhìn hồi lâu, mờ mịt nói: “Cũng không. Đây mới là bố ruột của anh ta à?”

 

“Trong thời gian chung sống, còn chi tiết bất thường nào mà bây giờ cậu nhớ ra không?” Trần Tranh lại hỏi.

 

Lâu Tiểu Quả nói: “Hình như không có? Thật ra chúng tôi không có nhiều thời gian ở bên nhau, tôi phải đi làm, anh ta phải đi học. Anh ta nói cho tôi biết ngày nào về nhà, tôi sẽ đi đón anh ta, sau đó chúng tôi cùng đi chợ, tôi nấu ăn, anh ta rửa bát cho tôi. À đúng rồi, tôi không thích dọn dẹp, mỗi lần anh ta về đều sẽ dọn dẹp phòng cho tôi.”

 

Lâu Tiểu Quả lộ ra vẻ mặt đau buồn: “Lúc đó tôi cảm thấy chúng tôi thật sự rất hạnh phúc, anh ta không giống những người đàn ông tôi từng gặp trước đây. Lúc ăn cơm, anh ta sẽ kể cho tôi nghe chuyện trường lớp, tôi thích nghe anh ta nói những điều đó, cảm giác như mình cũng trẻ lại. Sau bữa tối, chúng tôi đi dạo, về nhà thì làm ‘chuyện đó’.”

 

Trần Tranh hỏi: “Cậu chắc chắn cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến tập đoàn Ứng Cường?”

 

Lâu Tiểu Quả lắc đầu: “Tôi không quan tâm đến những chuyện lớn của đời sống người dân, tôi cũng không thích xem tivi. Haiz, tôi thật sự không ngờ, sao anh ta lại đi làm ‘trai bao’? Tôi đi bán còn được chứ anh ta thì không nên!”

 

Câu nói này lại khiến cảnh sát hình sự đang khám nghiệm sững sờ, ho khan không ngừng.

 

Lâu Tiểu Quả lớn tiếng nói: “Tôi đang nói sự thật mà! Trong giới của chúng tôi rất hỗn loạn, vì tiền cái gì cũng có thể làm, nhưng Trương Dịch… nhưng Hà Vân Siêu không giống vậy, anh ta, anh ta quá sạch sẽ.”

 

Từ “Sạch sẽ” này nghe thật chói tai. Tuy Lâu Tiểu Quả không có ý thức phá án như cảnh sát, nhưng trực giác của cậu ta rất chính xác, Hà Vân Siêu tiếp cận La Ứng Cường chắc chắn là có mục đích, tuyệt đối không phải đơn giản là bị bao dưỡng. Suy luận ngược lại, màn kịch Hà Vân Siêu diễn ở quán bar có lẽ cũng là cố ý. Cậu ta phát hiện Lâu Tiểu Quả theo dõi mình, có ý với mình, bèn thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng tình cảm của Lâu Tiểu Quả.

 

Lâu Tiểu Quả bất cần đời, nói: “Tôi còn phải cảm ơn kẻ đã giết anh ta, loại người cặn bã này, đáng chết! Cảnh sát Trần, anh nói xem hung thủ có phải trước đây cũng bị anh ta lừa gạt không? Cho nên lần này mới giết chết cặp gian phu dâm phụ này?”

 

Trần Tranh đi ra ban công. Ban công là kiểu mở, trồng rất nhiều cây xanh. Lúc ở Cục cảnh sát Lạc Thành, anh có một cấp dưới đáng tin cậy nhất, rất thích trồng hoa cỏ trên ban công.

 

Vô thức nhớ đến chuyện cũ, ánh mắt anh chuyển sang chỗ cây xanh, nhìn thấy con nhện to tướng đang nằm trên cành cây, anh theo bản năng lùi lại một bước. Nhìn kỹ lại, ở đó có một chiếc hộp trong suốt, con nhện bị nhốt bên trong. Mà ở giữa những chậu cây xanh khác, cũng có vài chiếc hộp trong suốt, có hộp nuôi ốc sên, có hộp nuôi bướm đêm.

 

Lâu Tiểu Quả vội vàng nói: “Đều nhốt hết rồi, không cần sợ!”

 

Trần Tranh không phải sợ, nhưng anh không thích côn trùng, đột nhiên nhìn thấy những con côn trùng to hơn nhiều so với giống bình thường xuất hiện ở thành phố Nam Sơn này, anh cảm thấy hơi khó chịu. “Đây là cậu nuôi hay là Hà Vân Siêu nuôi?”

 

Lâu Tiểu Quả nói: “Đương nhiên là tôi nuôi, nếu không phải tôi thích thì tôi dám nuôi à?”

 

Trần Tranh gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cậu thích côn trùng?”

 

Lâu Tiểu Quả bỗng nở nụ cười chân thành: “Đúng vậy, anh không thấy côn trùng là chủng tộc thiện lương nhất trên thế giới này sao?”

 

Trần Tranh hơi để ý, bởi vì lúc Lâu Tiểu Quả nhắc đến côn trùng, giọng điệu mang theo sự cuồng nhiệt, hơn nữa cậu ta còn dùng từ “Chủng tộc”, vậy trong mắt cậu ta, chủng tộc côn trùng này, đối ứng với cái gì?

 

Cảnh sát hình sự đã khám nghiệm xong, tang vật được cho vào từng túi niêm phong. Trần Tranh đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên cuốn sách tranh côn trùng trên bàn học. Loại sách tranh này rất phổ biến trên thị trường, mỗi cuốn đều có kèm theo bút màu sắc sặc sỡ, tô màu theo hình vẽ, một buổi chiều sẽ trôi qua rất nhanh. Lâu Tiểu Quả chơi sách tranh rất bình thường, trong cửa hàng bán đồ lưu niệm cũng có bán.

 

Nhưng vì đã nhìn thấy những con côn trùng được nuôi trên ban công, nên khi nhìn thấy chúng một lần nữa, trong lòng Trần Tranh bỗng dâng lên một cảm giác khác thường. Anh cầm cuốn sách tranh lên: “Cuốn này tôi mang về, cậu không phiền chứ?”

 

Vẻ mặt Lâu Tiểu Quả hơi thay đổi: “Đây là sách tranh của tôi, anh ta chưa từng động vào.”

 

Trần Tranh tìm đại một lý do: “Tôi biết, nhưng nó được đặt cùng với sách vở của Hà Vân Siêu, biết đâu cậu ấy có lật xem, tôi muốn tìm xem có manh mối nào không.”

 

Lâu Tiểu Quả bĩu môi, không tình nguyện lắm: “Vậy cũng được, nhưng các anh điều tra xong phải trả lại cho tôi.”

 

Trên đường trở về Cục cảnh sát thành phố, cảnh sát hình sự hỏi Trần Tranh: “Đội trưởng Trần, em không hiểu, tại sao anh lại lấy cuốn sách tranh này, hình như nó chẳng có tác dụng gì?”

 

Lúc này trong đầu Trần Tranh hiện lên cảnh tượng lúc anh nói chuyện với Ngô Triển, năm đó anh với tư cách là sinh viên tham gia điều tra vụ án kia, nghi phạm là Tiết Thần Văn tuy đã nhận tội, nhưng vì sự mâu thuẫn trên người Tiết Thần Văn, còn có hình vẽ con chuồn chuồn khó hiểu ở gần hiện trường, Ngô Triển vẫn luôn canh cánh trong lòng. Ba năm trước, trong vụ án mạng mới ở thành phố Nam Sơn lại xuất hiện hình vẽ con ve sầu, lần này là hình vẽ con kiến.

 

Côn trùng, đều là côn trùng, mà Lâu Tiểu Quả là người yêu côn trùng, lại là bạn trai của một trong hai nạn nhân. Xuất phát từ động cơ gây án, Lâu Tiểu Quả thật sự có khả năng giết chết Hà Vân Siêu. Như vậy, những lời Lâu Tiểu Quả vừa nói có phải là sự thật hay không? Hay là thật giả lẫn lộn?

 

Manh mối về côn trùng này Ngô Triển chưa công bố trong đội trọng án, Trần Tranh cũng không tiện nói rõ, chỉ cười nói: “Chỉ là một cuốn sách tranh thôi, đồ đạc khác chúng ta đều mang về rồi, nó cũng đâu có nặng lắm.”

 

Cảnh sát hình sự gãi gãi đầu: “Đội trưởng Trần, anh thật biết đùa.”

 

Rất nhiều phóng viên tụ tập ở vùng ngoại ô phía Tây, vô số ống kính chĩa về phía Viện dưỡng lão Xán Dương.

 

Một bộ phận thành viên đội trọng án tiếp tục điều tra ở Viện dưỡng lão, chủ yếu là tìm kiếm dấu vết của Ân Sơ Văn, tuy nơi cậu ta ở đã bị san phẳng trong vụ nổ, nhưng hai tòa nhà còn lại không bị sập. Theo lời kể của nhân viên và người già ở đây, cậu ta dịu dàng và chu đáo, thường xuyên vào phòng trò chuyện cùng người già, cho nên rất có thể sẽ tìm thấy manh mối trong phòng người già ở đây.

 

Một bộ phận thành viên khác đi rà soát khu vực ngoại ô phía Tây. Ngoại ô phía Tây không phải là một quận, mà là một phần khu vực kết hợp giữa thành thị và nông thôn kéo dài từ phía Tây thành phố, nơi đây có một số nhà máy nhỏ và trạm trung chuyển, cư dân không nhiều lắm.

 

Sau khi Minh Hàn từ thị trấn Yên Thủy trở về, nghỉ ngơi một đêm thì lập tức tham gia vào cuộc tìm kiếm ở ngoại ô phía Tây. Lời khai của Lý Tự Phong cho thấy những gì Triệu Tri làm ở Viện dưỡng lão rất có thể là vì Ân Sơ Văn, hiện tại Ân Sơ Văn mất tích, ngoài hình ảnh trong camera giám sát, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Đội trọng án đã đến nơi ở của Triệu Tri khám nghiệm, nhưng không phát hiện ra dấu vết của người nào khác ngoài Triệu Tri. Hắn ta đã chuẩn bị từ trước.

 

Trình Xúc muốn thẩm vấn Triệu Tri lần nữa, nhưng bị Trần Tranh ngăn lại. Trình Xúc có chút khó hiểu: “Nhưng đội trưởng Trần, bây giờ chúng ta đã có lời khai của Lý Tự Phong rồi, xem Triệu Tri còn chối cãi thế nào!”

 

Trần Tranh lắc đầu: “Triệu Tri đã quyết tâm muốn cho Ân Sơ Văn ‘biến mất’, bây giờ chúng ta đi thẩm vấn hắn ta, chỉ khiến hắn ta càng tin chắc rằng chúng ta không có chứng cứ quan trọng trong tay.”

 

“Vậy phải làm sao?” Trình Xúc nói: “Chẳng lẽ phải tìm ra Ân Sơ Văn mới được sao? Không tìm thấy thì cứ tiếp tục chờ đợi à?”

 

Trần Tranh nói: “Cũng không phải, chúng ta đang tìm kiếm ở Viện dưỡng lão và vùng ngoại ô phía Tây, chẳng phải là để tìm kiếm mẫu vật sinh học của Ân Sơ Văn sao? Đây cũng là thứ Triệu Tri muốn xóa bỏ nhất, tìm được rồi thì ném thẳng vào mặt hắn ta, như vậy chúng ta mới có thể nắm quyền chủ động.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trình Xúc nói: “Nhưng nếu không tìm thấy thì sao?”

 

Trần Tranh nhíu mày: “Hai ngày.”

 

“Hai ngày.” Minh Hàn nhẩm lại lời Trần Tranh, cười tự nhủ: “Đây là anh đang ra bài toán khó cho em à anh?”

 

Theo phán đoán của Trần Tranh, vì lý do nào đó mà Ân Sơ Văn đã giấu La Ứng Cường về nước, hơn nữa còn trốn trong Viện dưỡng lão. Ngoại ô phía Tây tuy không tiện lợi như trong thành phố, nhưng ngược lại là nơi có thể tránh được La Ứng Cường, an ổn sinh sống.

 

Có lúc Ân Sơ Văn ở Viện dưỡng lão, có lúc về nhà, nhà của cậu ta sẽ không cách Viện dưỡng lão quá xa, rất có thể là ở khu dân cư ngoại ô phía Tây. Việc tìm kiếm này có chút khó khăn, bởi vì ngoại ô phía Tây có lưu lượng người rất lớn, cũng không có bầu không khí quen biết lẫn nhau như những khu dân cư cũ.

 

Minh Hàn nhìn như đang đi lang thang trên đường, nhưng thật ra lại đang kiên nhẫn quan sát xung quanh, bỗng nhiên, cậu dừng lại trước một cửa hàng hoa. Ngoại ô phía Tây có rất nhiều cửa hàng tiện lợi, sạp rau, nhưng Minh Hàn chỉ nhìn thấy một cửa hàng hoa này. Người dân sống ở đây bận rộn, lãng mạn không phải là thứ bọn họ theo đuổi.

 

Minh Hàn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu rồi bước vào trong.

 

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, vì phải chăm sóc hoa cỏ, nên trong nhà không bật điều hòa, trong ngoài gì đều lạnh như nhau. Đầu ngón tay cô đỏ bừng vì lạnh, nghe tiếng chuông đón khách ở cửa vang lên liền bước ra: “Chào anh, anh muốn mua hoa gì?”

 

Ánh mắt Minh Hàn rơi trên những bông hồng, trước mắt hiện lên hình ảnh Trần Tranh nhận được hoa hồng. Anh mỉm cười, lấy ảnh và giấy tờ ra: “Xin lỗi, cô đã nghe nói đến chuyện của Viện dưỡng lão chưa?”

 

Chủ cửa hàng ngẩn người, thở dài nói: “Những người già ở đó thật đáng thương. Tôi có thể giúp gì cho anh không?”

 

Minh Hàn nói: “Chúng tôi đang tìm người thanh niên này, cậu ta là nhân viên chăm sóc người cao tuổi ở Viện dưỡng lão, có thể đã từng hoạt động ở gần đây, cô có thấy cậu ta bao giờ chưa?”

 

Chủ cửa hàng vừa nhìn thấy ảnh thì kinh ngạc kêu lên: “Là cậu ta?”

 

Minh Hàn nói: “Cô biết cậu ta?”

 

Chủ cửa hàng lo lắng gật đầu: “Đừng nói với tôi cậu ta là hung thủ nhé? Không thể nào, trông cậu ta rất… hiền lành lương thiện.” Nói đến cuối cùng, chính cô cũng không chắc chắn, cẩn thận liếc nhìn Minh Hàn.

 

Minh Hàn nói: “Không, cậu ta không phải hung thủ, nhưng trên người cậu ta có thể có chứng cứ quan trọng liên quan đến hung thủ, hiện tại cậu ta đã mất tích, chúng tôi cần tìm thấy cậu ta càng sớm càng tốt.”

 

Chủ cửa hàng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Tôi đã nói mà, sao cậu ta có thể là người xấu được. Vậy ý của anh là cậu ta đang gặp nguy hiểm?”

 

Minh Hàn nói: “Cậu ta thường xuyên đến đây mua hoa à? Hai người đã nói chuyện gì với nhau? Cô có biết cậu ta sống ở đâu không?”

 

Chủ cửa hàng rất hoảng hốt, ấp a ấp úng nói, người trong ảnh hình như họ Văn, cô gọi cậu ta là Văn tiên sinh. Lần đầu tiên Văn tiên sinh đến đây là vào khoảng thời gian này năm ngoái. Cậu ta vào xem hoa, cô thấy cậu ta hiền lành, ăn mặc lịch sự, có ấn tượng rất tốt với cậu ta, cho rằng cậu ta mua hoa tặng bạn gái hoặc vợ, ai ngờ cậu ta lại mỉm cười, hỏi có loại hoa nào thích hợp để tặng người già hay không.

 

Cô lập tức phản ứng lại, hỏi có phải người nhà bị bệnh phải nằm viện hay không. Cậu ta nói không phải, chỉ là tâm trạng người già đó không tốt, muốn tặng hoa để dỗ dành.

 

Chủ cửa hàng là người cẩn thận chu đáo, bèn hỏi thăm cụ thể là người già như thế nào. Cậu ta nói là ông lão hàng xóm, con cái lâu ngày không đến thăm nom, cảm thấy cô đơn. Cô nhanh chóng chọn hoa xong, buột miệng khen cậu ta đúng là người tốt. Cậu ta mỉm cười dịu dàng, lắc đầu.

 

Sau đó, Văn tiên sinh lại đến vài lần, mỗi lần đều mua một bó hoa nhỏ, nhưng không phải đều tặng cho người già. Có một lần, cậu ta mua hoa hồng, trong túi đồ còn có một con gà đã được làm sạch. Chủ cửa hàng đoán, Văn tiên sinh là đi gặp bạn gái.

 

Chủ cửa hàng thường gói hoa ở ngoài cửa hàng, nhìn thấy Văn tiên sinh đi qua con dốc đối diện, đoán cậu ta hẳn là sống trên đó.

 

Trước khi Minh Hàn rời khỏi cửa hàng hoa có đưa cho cô xem ảnh của Triệu Tri, cô mờ mịt lắc đầu, nói chưa từng gặp người này.

 

Trên con dốc đối diện cửa hàng hoa có một khu dân cư, phạm vi tìm kiếm đã thu hẹp lại, Minh Hàn và đội trọng án lên đó gõ cửa từng nhà hỏi thăm, cơ bản đã xác định được nơi ở của Ân Sơ Văn. Trong tòa nhà không có thang máy, nhưng khá sạch sẽ, mở cửa ra, bên trong không có ai, trên đất có một bình hoa bị vỡ, hoa cắm bên trong đã héo úa, dép lê vứt lung tung trên đất, có thể thấy người sống ở đây rời đi rất vội vàng.

 

Cán bộ kỹ thuật hình sự lần lượt thu thập được ba mẫu vật sinh học, Minh Hàn tìm thấy một khung ảnh trong ngăn kéo ở phòng ngủ, Ân Sơ Văn và Triệu Tri cười rạng rỡ trước ống kính, phía sau là biển cả, gió biển thổi tung tóc của hai người, trông bọn họ thật vô lo vô nghĩ.

Gần như cùng lúc đó, các thành viên đang tìm kiếm ở Viện dưỡng lão tìm thấy một sợi tóc nghi là của Ân Sơ Văn. Một cụ già nói ngọng nghịu, ông cảm thấy cái chăn mới thay không thoải mái, có thể là vỏ chăn không được bọc kỹ, nhân viên chăm sóc qua loa cho ông, không muốn làm lại cho ông, chỉ có Ân Sơ Văn mỉm cười đi vào phòng ông, tháo vỏ chăn ra thay cái khác. Chính trên chiếc giường này, các thành viên đã tìm thấy một sợi tóc, nghi ngờ là của Ân Sơ Văn rơi lúc đó.

 

Nhiều mẫu vật sinh học được đưa về Cục thành phố, DNA trong phòng người già và DNA ở nhà Ân Sơ Văn giống nhau, mà DNA này lại so sánh với La Ứng Cường cho ra kết quả quan hệ cha con. Ân Sơ Văn mất tích quả thật là con trai của La Ứng Cường.

 

Triệu Tri ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn bản báo cáo mà Trần Tranh đưa đến, toàn thân căng thẳng như thanh sắt nung đỏ.

 

Trần Tranh lại đặt bức ảnh mà Minh Hàn tìm thấy lên trên bản báo cáo: “La Ứng Cường bảo anh chăm sóc con trai của ông ta, nhưng hình như anh đã phát triển mối quan hệ khác với con trai của ông ta. Ân Sơ Văn ở đâu?”

 

Từ khi nhìn thấy bản báo cáo DNA của Ân Sơ Văn, bả vai Triệu Tri run lên bần bật. Đôi mắt hắn ta đầy ác ý nhìn chằm chằm Trần Tranh, dường như không tin rằng cảnh sát trước mặt đã biết được sự thật.

 

“Trước khi Ân Sơ Văn bị đưa đến nhà họ La tên là Trương Dịch Nam, trùng tên với nạn nhân còn lại trong vụ án lần này. Cậu ta là con của La Ứng Cường và Ân Tiểu Dương, còn anh, đã từng sống chung với Ân Sơ Văn.” Trần Tranh vừa nói vừa quan sát phản ứng của Triệu Tri, lúc này, dưới camera sắc nét, mọi phản ứng dù là nhỏ nhất của hắn ta đều bị ghi lại toàn bộ. Hắn ta lắc đầu với biên độ nhỏ, không biết là theo bản năng phủ nhận, hay là không muốn chấp nhận việc cảnh sát đã điều tra ra Ân Sơ Văn.

 

“La Ứng Cường trọng nam khinh nữ, ở trong mắt ông ta, đứa con gái mà Đỗ Phương Phỉ sinh cho ông ta không có tư cách kế thừa đế chế thương mại mà ông ta gây dựng, chỉ có đứa con trai ngoài giá thú này mới được. Ông ta đưa Ân Sơ Văn sang nước A, để cậu ta được hưởng nền giáo dục ưu tú, quan trọng hơn là, tạm thời giấu cậu ta đi, đợi đến thời cơ thích hợp mới đón cậu ta về nước.” Trần Tranh tiếp tục nói: “Với tư cách là thư ký đáng tin cậy nhất của La Ứng Cường, là người anh mà Ân Sơ Văn dựa dẫm khi còn nhỏ, anh là một trong số ít người biết bí mật này. Chắc hẳn La Ứng Cường đã dặn dò anh giúp đỡ giải quyết những vấn đề mà Ân Sơ Văn gặp phải ở nước A nhỉ? Nhưng tại sao Ân Sơ Văn lại lặng lẽ về nước? Còn trốn trong Viện dưỡng lão của anh?”

 

Triệu Tri đột nhiên cười phá lên, nham hiểm và tàn nhẫn, dường như hoàn toàn không để tâm đến những sinh mạng đã biến mất trong vụ nổ: “Thì ra anh không biết hết mọi chuyện à cảnh sát Trần. Anh lợi hại như vậy, tại sao không tự mình đi điều tra mà phải hỏi tôi, kẻ tất phải đền tội này chứ?”

 

Trần Tranh nói: “Anh nghĩ La Ứng Cường có yêu đứa con trai không rõ lai lịch này không?”

 

Triệu Tri sững người, dường như không hiểu tại sao Trần Tranh lại chuyển sang vấn đề này.

 

“Ông ta cho Ân Sơ Văn một cuộc sống giàu sang, Ân Sơ Văn ở nước A coi như là vô lo vô nghĩ nhỉ? Sau này La Ứng Cường chết, hoặc là trước đó, rút lui về hậu trường, Ân Sơ Văn có thể thừa kế khối tài sản mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng…” Trần Tranh dừng lại một chút, “La Ứng Cường vậy mà ngay cả việc Ân Sơ Văn đã sớm về nước cũng không biết, đây là loại tình yêu gì? Con trai trong mắt ông ta cũng chỉ là một công cụ mà thôi.”

 

Gân xanh nổi lên trên mặt Triệu Tri, hắn ta nghiến răng không nói.

 

“Trong chuyện này đương nhiên cũng có ‘công lao’ của anh vì đã che giấu, nhưng nói cho cùng thì, cả anh và Ân Sơ Văn đều hiểu rõ, khi nào La Ứng Cường không cần đến hai người nữa, thì hai người sẽ chẳng là gì cả. À đúng rồi, anh xem La Ứng Cường là ân nhân, nhưng Ân Sơ Văn thì chưa chắc. Mẹ của cậu ta, Ân Tiểu Dương, có bao giờ nói cho cậu ta biết bố của cậu ta là ai không? Cậu ta đối với La Ứng Cường không có tình cảm cha con, cậu ta chỉ muốn thoát khỏi La Ứng Cường mà thôi.”

 

Triệu Tri lắc đầu: “Đủ rồi.”

 

Trần Tranh nói: “Chưa đủ. Anh thường xuyên đến ngoại ô phía Tây phải không? Có người nhìn thấy Ân Sơ Văn cầm hoa hồng về nhà, còn xách theo một con gà vừa mới làm thịt. Hoa hồng là tặng cho anh, gà cũng là định hầm cho anh ăn.”

 

Triệu Tri trợn tròn mắt, giọng khàn đặc: “Anh nói gì?”

 

Trần Tranh nhướn mày: “Sao vậy, anh không nhận được sao? Vậy thì lạ thật đấy.”

 

Triệu Tri cúi đầu, một lát sau, khóe môi khẽ cong lên, dường như đang nhớ lại một đoạn thời gian bình thường nhưng cũng rất ngọt ngào.

 

“Tuy hai người chênh lệch tuổi tác, nhưng anh rất yêu cậu ấy, cậu ấy cũng rất yêu anh. Lúc cậu ấy vội vàng chạy trốn khỏi nhà đã vô tình làm vỡ bình hoa, trong bình hoa vẫn còn cắm loại hoa mà cậu ấy thích.” Trần Tranh nói: “Tôi đã trò chuyện với rất nhiều người ở Viện dưỡng lão về cậu ta, bọn họ nói, cậu ta là một chàng trai tốt bụng dịu dàng, rất hiếm nhân viên chăm sóc nào chu đáo được như cậu ta. Hẳn là cậu ta đang nghiêm túc vun vén cho cuộc sống của hai người phải không? Nếu anh thật sự yêu cậu ta, vậy tại sao lại để cậu ta phải mang tội danh không thể gột rửa suốt đời?”

 

Đôi mắt Triệu Tri đã đỏ hoe, nhìn chằm chằm Trần Tranh, mãi một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Hắn ta như thể bị nhấn chìm trong dòng nước đắng ngắt khiến người ta câm lặng, há miệng ra, cố gắng gào thét, nhưng lại không thể thốt ra được lời nào.

 

Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc Triệu Tri cũng lên tiếng, giọng khàn đặc: “Cậu ấy sẽ sống tốt, tránh xa khỏi những tranh chấp, như vậy là đủ rồi.”

 

Trần Tranh nhíu mày, cảm thấy có một luồng khí uất nghẹn lại trong lòng. Cuộc thẩm vấn tạm thời dừng lại, Trần Tranh dựa vào tường ở hành lang nghỉ ngơi.

 

Anh nhắm mắt lại, để đầu óc thư giãn một chút, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó chạm nhẹ vào sống mũi, theo sau là một mùi hương thoang thoảng.

 

Mở mắt ra, anh nhìn thấy một bông hồng đỏ, người cầm bông hồng là Minh Hàn.

 

Trần Tranh giật lấy bông hồng, động tác có chút thô lỗ. Minh Hàn vội vàng nói: “Hỏng mất! Hỏng mất!”

 

“Lấy đâu ra đấy?” Trần Tranh nắm lấy cành hoa, gõ nhẹ lên đầu Minh Hàn.

 

“Mua đại ở cửa hàng hoa mà Ân Sơ Văn thường đến.” Minh Hàn nói: “Anh, tặng anh đó.”

 

Trần Tranh lại tỏ vẻ phũ phàng: “Kêu cậu đi điều tra vụ án, cậu còn tranh thủ mua sắm?”

 

Minh Hàn tủi thân nói: “Chỉ một bông thôi, tự em bỏ tiền ra mua đấy.”

 

Rốt cuộc Trần Tranh cũng bật cười, chắp tay ra sau lưng, giấu bông hồng ở sau lưng. Hai người cùng nhau trở về văn phòng tạm thời của mình, Trần Tranh lấy chai nước khoáng, đổ nửa chai nước vào, cắm bông hồng vào trong.

 

Không lâu sau, một đội viên chạy đến, vội vàng hô lớn: “Ân Sơ Văn đến rồi.”

 

Hết chương 90.

 

Chương 90: Bóng Côn Trùng (16)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên