Phó Bản 5: MỖI NGƯỜI MỘT VẺ – Chương 90: Trở Về

 

Chương 90: Trở Về

 

Trên con đường nhỏ nhuốm máu, cô Thân cúi đầu đứng giữa không gian tĩnh lặng đến chết chóc. Vẻ thanh lịch thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự tàn bạo không thể kìm nén khiến khuôn mặt khỉ của cô ta trông càng thêm âm trầm.

Đây mới chính là ấn tượng cố hữu của Chu Kỳ An về loài khỉ hoang dã.

“Âm thanh nhắc nhở đã qua lâu rồi, chúng ta có thể quay trở về được chưa?” Cậu duỗi lưng: “Tôi còn phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh mẹ tôi nữa.”

Không khí đột nhiên trầm mặc.

Một lúc sau, cô gái trẻ khẽ hỏi: “Bác gái đã phạm tội gì vậy? Tôi quen biết một luật sư khá giỏi.”

Chu Kỳ An: “Chuyện nhỏ thôi, trộm mộ.”

Cậu không nói thẳng chuyện xác ướp, nếu không sẽ khiến mẹ cậu có vẻ quá bất thường.

“…”

Cô Thân im lặng quay người, thậm chí còn không nhìn người chơi, có lẽ là sợ không kìm chế được sát ý mà phá vỡ quy tắc.

Cách đây không lâu, cô Thân vừa trải qua một sự việc khó có thể diễn tả bằng lời.

Sau khi cô ta vừa chặn được con ma nữ, thì một con quỷ nhỏ lại nhân cơ hội gây rối, vất vả lắm mới ổn định được tình hình thì Mục sư lại đến, một trận tàn sát, toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch. Đây còn chưa phải là trọng điểm, theo một hướng đi khác, nếu Mục sư hoặc thánh nữ còn sống sót, cô ta cũng có thể nâng cấp phó bản.

Ai ngờ Mục sư lại ôm xác thánh nữ tự sát.

Một phút trước khi Chu Kỳ An và những người khác đến, cô Thân mới xử lý xong vết máu trên người, sắc mặt u ám hoàn toàn trái ngược với thời tiết.

“Lũ người chơi chết tiệt.” Cô Thân nghiến răng nghiến lợi, quay người bước ra ngoài.

Sợ rằng chỉ cần nhìn thêm một cái, cô ta sẽ không nhịn được mà ra tay giết người.

Chiếc xe vẫn đậu ở chỗ cũ, muốn quay về vẫn phải đi qua một đoạn đường núi.

Đi được khoảng hai phần ba quãng đường, đôi tai hình nấm linh chi của cô Thân khẽ động, nhạy bén nhận ra tiếng bước chân phía sau có gì đó không ổn.

Tiếng bước chân ấy quá nặng nề, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng “Cạch cạch”. Cô ta đột nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chu Kỳ An và Ứng Vũ đang khiêng một chiếc rương gỗ lim thật lớn.

Trước khi rời khỏi làng, hai người này cũng không quên vận chuyển.

Thực ra, mấy người chơi ở đây còn tò mò hơn cả cô Thân.

Ngoại trừ Khấu Đà không nhịn được lại nảy sinh suy đoán từng có, những người khác đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Trong phó bản đôi khi có thể mang theo một ít đồ, nhưng đều là vật vô dụng. Bọn họ không hề nghĩ đến việc, đó là từ phòng thí nghiệm của Tàng Ốc, bởi vì phòng thí nghiệm có một đội ngũ khai thác hùng hậu, hơn nữa mỗi lần đều là tổ đội xuống phó bản, người chơi bình thường cơ bản không gặp được.

Hay là muốn bán cho chính phủ? Không phải là chưa từng có hiệp hội nào làm vậy.

“Thẩm Tri Ngật đâu rồi?” Thỉnh thoảng Chu Kỳ An lại quay đầu nhìn, trước khi rời khỏi làng, bọn họ đã đi khiêng cái rương, lúc ra ngoài thì Thẩm Tri Ngật đã biến mất.

Từ Côi: “Có lẽ đi vệ sinh rồi.”

Người đàn ông đó còn kỳ quặc hơn tưởng tượng, trong đội thiếu một người mà bọn họ cũng không ai phát hiện ra.

Dù sao cũng phải đi thêm một đoạn đường núi nữa, chắc chắn sẽ đuổi kịp.

Vừa nói xong thì phía sau đột nhiên có động tĩnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Tri Ngật, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, đặc biệt là cô Thân, suýt chút nữa thì nứt ra.

Rất nhiều dây phơi quần áo được tết thành dây thừng chắc chắn, sức lực của Thẩm Tri Ngật rất lớn, có thể nói, người chơi tiến hóa đều có sức lực không nhỏ, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là…

Hắn lại đang kéo theo tế đàn bị nổ tung đi tới!

Mẹ kiếp, cái này cũng quá kinh khủng rồi!

“Mọi người đánh rơi đồ.”

Tế đàn kéo lê trên mặt đất tạo thành một rãnh sâu hoắm, người chơi theo bản năng vội vàng nhường đường, Thẩm Tri Ngật đi đến trước mặt Chu Kỳ An.

Trên mặt Ứng Vũ cũng hiện lên một tia kinh ngạc, anh ta đẩy đẩy gọng kính, hỏi: “Có ổn không?”

Thẩm Tri Ngật thản nhiên nói: “Tôi tự biết chừng mực.”

Sau khi thánh nữ và Mục sư biến mất, tế đàn này đã không còn vẻ thần bí khó lường như trước. Thẩm Tri Ngật hiểu rõ giới hạn của trò chơi hơn ai hết, không còn oán khí nuôi dưỡng lại bị nổ tung một lần, tế đàn đã bị hủy hoại chín phần.

Nhưng mà, một phần còn lại cũng đủ để phòng thí nghiệm của Ứng Vũ tiêu hóa.

Cô Thân quát: “Bỏ đồ xuống, cậu…”

Thẩm Tri Ngật chẳng thèm nhìn cô ta: “Cô là cái thá gì?”

Chu Kỳ An nhỏ giọng nhắc nhở: “Lễ phép chút đi.”

Hoàn toàn không nhận ra bản thân cũng đang khiêng một cái rương gỗ lim thật lớn.

Trong bầu không khí ngột ngạt, người chơi run lên bần bật, bước nhanh về phía trước, sau khi xác định nhân viên công tác không nhìn thấy biểu cảm của mình, trong mắt mọi người ít nhiều gì cũng đều ẩn chứa một chút cảm giác khoái trá.

“Đáng đời.”

Cô Thân dựa vào chức trách đội trưởng, không ít lần giở trò, nếu không phải do biến cố liên tiếp xảy ra, bọn họ không dám tưởng tượng mình sẽ bị nhân viên công tác có chút quyền lực này hãm hại thành cái dạng gì.

Thậm chí đến khi tiến độ nhiệm vụ đã đến giai đoạn cuối, đối phương vẫn thừa nhận nguyên nhân tế đàn bị vỡ là do tư thế quỳ lạy không đúng.

Bề ngoài ra vẻ lo lắng đi về phía trước, thực chất thì trong lòng bọn họ: Ha ha ha ha ha.

Cuối cùng cũng đi đến chỗ xe buýt, cô Thân nhảy lên ghế lái, nhìn thẳng về phía trước, mắt không thấy tâm không phiền.

“Một, hai.”

“Một, hai, ba, cố lên!”

Đôi tai khỉ giống như radar, vô cùng nhạy bén, ngay cả động tĩnh lúc đổi hơi thở cũng có thể nắm bắt được.

Tế đàn khổng lồ rất khó nhét vào, bị kẹt ở cửa trước, Chu Kỳ An đang cố gắng đẩy vào trong, may mà nó đã bị nổ tung một lần, rất nhiều góc cạnh bị mất.

Cuối cùng cũng đẩy lên được.

Cô Thân suýt chút nữa thì bóp nát vô lăng.

Ai mà ngờ được sắp ra khỏi phó bản rồi mà còn phải làm việc chân tay, Chu Kỳ An thở hổn hển: “Bác tài Thân, phiền cô mở cửa sau.”

Để tiện cho họ đi lên, rồi từ bên trong kéo tế đàn bị vỡ lên.

Bộ lông mượt mà của cô Thân dựng đứng: Hủy diệt đi.

Nếu không phải chắc chắn quy tắc trò chơi sẽ xóa sổ cô ta trước khi cô ta ra tay, có lẽ cô ta thật sự sẽ hiến tế đám khốn kiếp này. Chu Kỳ An dường như cũng nắm chắc quy tắc này, vậy nên cậu nghiêng người dựa vào mép cửa, cả người toát lên vẻ lưu manh, nhìn cô ta chằm chằm.

Cửa sau cuối cùng cũng được mở, Chu Kỳ An chạy ra sau.

Ít nhất cô Thân cũng đã thực hiện được mong muốn ban đầu: Mắt không thấy tâm không phiền.

Chu Kỳ An mất rất nhiều công sức mới dựng được tế đàn lên, kéo nó từ lối đo chật hẹp ở giữa ra phía sau còn phiền phức hơn, bước này gần như là do Thẩm Tri Ngật đảm nhiệm.

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, bọn họ ngồi nghỉ ngơi trên hàng ghế sau, mỗi khi có người chơi tò mò quay đầu lại, đều bắt gặp ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa cảnh cáo của Thẩm Tri Ngật. Sau vài lần như vậy, bọn họ cũng không dám để ý nữa, sống sót ra khỏi phó bản mới là chuyện quan trọng.

Xe càng chạy càng xa, một số ít đồ vật trong rương dần dần biến mất.

Ứng Vũ giải thích sơ qua: “Khi năng lượng bức xạ vượt qua một ngưỡng nhất định nào đó sẽ không mang ra ngoài được.”

Trong chuyến đi này, anh ta rất hài lòng với thu hoạch của mình, Chu Kỳ An quả thực giống như một chiếc chìa khóa, có thể dễ dàng mở ra những phó bản có thể thu thập được vật liệu hữu ích.

Nghe thấy Ứng Vũ nói sẽ làm đơn xin đạo cụ làm thù lao cho chuyến đi này, Chu Kỳ An suýt chút nữa đã muốn song hỷ lâm môn, nhờ đối phương giúp đỡ nhốt mẹ cậu thêm hai ngày nữa.

Cuối cùng Chu Kỳ An vẫn cố kìm nén.

Biết đủ là một loại phẩm chất tốt, cũng giống như lúc này cậu không còn khiêu khích cô Thân nữa.

“Cái gì cần lấy đều đã lấy rồi, tiếp theo vẫn nên ổn định một chút.”

Trên đường đi, Chu Kỳ An chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, những chấm đen dày đặc trên không trung vẫn còn đó.

Đột nhiên, ánh mắt cậu co rút lại.

Chỉ thấy bên ngoài không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều quái vật đang chạy, chúng không đuổi theo xe buýt, mà là vặn vẹo lao về phía khe nứt không gian.

Đối với con người thì hố đen đó cực kỳ đáng sợ, nhưng đối với chúng, dường như lại là một loại cám dỗ chết người.

“Chuyện gì vậy?”

Trang viên Lương Dạ đã trở thành biệt thự ma ám di động, vì vậy việc gặp phải nữ chủ nhân của trang viên cũng là điều nằm ngoài dự đoán nhưng cũng hợp tình hợp lý. Nhưng bây giờ xem ra, những con quái vật này lại chủ động đuổi theo khe nứt không gian.

Thẩm Tri Ngật ngồi bên cạnh thờ ơ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh sau đó đã không còn hứng thú nữa: “Có lẽ là do khe nứt khiến phó bản khi kết thúc đã bộc phát ra một loại năng lượng đặc thù nào đó, một số quái vật trong khe nứt cảm nhận được năng lượng nên muốn chạy đến nuốt chửng.”

Lời suy đoán được hắn thản nhiên nói ra, không hiểu sao lại có cảm giác rất chắc chắn.

Chu Kỳ An liếc mắt nhìn Ứng Vũ, phát hiện ánh mắt đối phương có chút kỳ lạ, cứ nhìn chằm chằm vào một bóng người nào đó.

Nhìn vài giây sau, Ứng Vũ không hề báo trước mà mở cửa sổ ra.

Hành động này khiến những người chơi khác giật mình, sợ có quái vật nhảy vào, vội vàng di chuyển sang chỗ ngồi khác.

Sắp ra ngoài rồi, lúc này đừng gây chuyện nữa chứ.

“Ứng tiên sinh, bình tĩnh.” Chu Kỳ An cũng lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Khả năng tự chủ của Ứng Vũ rất mạnh mẽ, anh ta chỉ mở cửa sổ ra mà thôi, đôi mắt nheo lại như đang xác nhận điều gì đó.

Chu Kỳ An nhìn theo, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một con quái vật khá nổi bật.

Lý do nó nổi bật chỉ vì nó trông khá giống người.

Bóng đen trùm một chiếc áo hoodie đen rách rưới, không nhìn rõ mặt mũi, tác phong vô cùng bá đạo, trực tiếp ra tay móc tim con quái vật chắn đường phía trước.

Cũng chính lúc này, Chu Kỳ An nhìn thấy màu sắc và hình dạng bàn tay nó rất kỳ quái, thậm chí còn có thể tách ra từ giữa, giống như xúc tu bạch tuộc hút lấy tủy xương.

“…”

Mặc dù người chơi đã ngồi dịch ra xa, nhưng vẫn luôn chú ý đến tình hình xung quanh.

Ngoại trừ cô giáo bị cận thị nặng, tất cả đều cảm thấy buồn nôn vì cảnh tượng ghê tởm này. Dường như nhận ra có người đang nhìn mình, con quái vật khẽ nghiêng người, cách một khoảng cách xa, trực tiếp chạm mắt với Ứng Vũ.

Mọi người đều lo lắng con quái vật sẽ xông vào, không ngờ trong nháy mắt chạm mắt, con quái vật đó đột nhiên quay đầu lại, ngược lại còn tăng tốc chạy về phía trước.

Chu Kỳ An có thể nhìn rõ ràng cảm xúc trong mắt con quái vật: Sợ hãi, chán ghét… và căm hận.

Cậu có thể chắc chắn là mình không nhìn lầm, bởi vì rất nhiều NPC từng dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu.

Một lúc sau, Ứng Vũ đóng cửa sổ xe lại.

Gió lạnh mang theo mùi tanh hôi bị kính chắn gió chặn lại, trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh.

Trên xe thật sự không phải là nơi để nói chuyện, Chu Kỳ An không lập tức hỏi han gì, ngược lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, một hồi còi xe inh ỏi vang lên, tiếng loa được vặn đến mức lớn nhất, mỗi lần bấm nút đều có ánh sáng đỏ nhấp nháy.

“Xuống xe, đã đến trạm, xuống xe!”

Cái đuôi của cô Thân điên cuồng chọc vào nút màu đỏ, suýt chút nữa thì bốc hỏa.

Việc khuân tế đàn xuống lại là một chuyện phiền phức, Chu Kỳ An là người xuống xe cuối cùng, chiếc xe chạy thẳng, cậu suýt chút nữa là bị bánh xe cán trúng: “Cẩn thận!”

Không biết người ta khiêng đồ thì sẽ khó giữ thăng bằng hay sao?

Thẩm Tri Ngật nhíu mày: “Lần sau gặp lại sẽ cướp xe của cô ta.”

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, lần sau này tốt nhất đừng nên có.

Bọn họ mang từ thôn Phong Thủy về không ít thứ, chất đống lộn xộn, tạm thời chỉ có thể để ở chỗ này.

Những người chơi khác đã sớm nóng lòng muốn rời khỏi nơi quỷ quái đầy sương mù này.

Từ Côi vươn đôi tay xinh đẹp ra, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt Chu Kỳ An, giọng nói khôi phục lại vẻ lạnh lùng ban đầu: “Trong biển người mênh mông, mong rằng số phận sẽ dẫn dắt chúng ta gặp lại.”

Chu Kỳ An cười gượng gạo gật đầu.

Có một số lần sau thật sự không cần thiết phải đến.

Giữa đất trời mênh mông, bóng dáng người chơi bắt đầu lần lượt biến mất, đến cuối cùng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Sẽ có xe chuyên dụng đến đón Ứng Vũ, Chu Kỳ An không chút gánh nặng nào, chuẩn bị đi nhờ một đoạn.

Đã có xe sang để ngồi, ai lại muốn chen chúc trên xe buýt nữa?

Khoảng mười phút sau, một chiếc xe cải tiến sang trọng tiến vào màn sương, vài người từ trên xe bước xuống chào hỏi Ứng Vũ, sau đó bắt đầu khuân đồ.

Ứng Vũ đứng một bên, nhìn Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật, nói: “Có thời gian rảnh thì cùng tôi đến phòng thí nghiệm một chuyến, điền vào bảng đăng ký đạo cụ.”

Chu Kỳ An hài lòng gật đầu, cậu thích giao dịch kiểu không cần bỏ vốn này.

Ngồi lên lớp đệm êm ái trên xe, một đường thuận lợi đến phòng thí nghiệm.

Do Ứng Vũ đã gọi điện thoại dặn dò trước, sau khi vào trong không lâu, lập tức có người mang đến hai tờ đơn và thỏa thuận bảo mật.

Chu Kỳ An liếc nhìn: Phiếu phê duyệt đăng ký đạo cụ.

Ứng Vũ: “Quá trình phê duyệt khá rắc rối, sau khi điền xong đơn còn phải đi quay phim với tôi.”

Đạo cụ quan trọng được phát cho ai, do ai phê duyệt, đặc điểm nhận dạng của người sở hữu, tất cả đều phải ghi chép chính xác.

Quy trình nghiêm ngặt, Chu Kỳ An hoàn toàn chấp nhận, dù sao lợi ích cũng là thật.

Lúc điền đơn, cậu thuận miệng hỏi một câu: “Con quái vật gặp trên đường là người anh quen biết trước đây sao?”

Ứng Vũ không trả lời.

Chu Kỳ An chỉ là buột miệng hỏi, đang định đậy nắp bút lại thì nghe thấy một câu nói của Ứng Vũ, ngón tay đột nhiên khựng lại.

Thẩm Tri Ngật cũng nhìn sang.

“Hắn ta là một trong những kẻ gây ra thảm án 821.”

Cho đến nay, thảm án 821, là vụ việc có số người chết và bị thương nặng nề nhất ở khu Yến Dương.

Ba năm trước, một màn sương mù dày đặc bao phủ toàn thành phố, một số người dân bị nhiễm bệnh không rõ nguyên nhân. Nghe nói sau đó, chỉ riêng việc dọn dẹp sạch sẽ đống đổ nát trong từng ngóc ngách của thành phố cũng đã mất cả tuần lễ.

Chu Kỳ An chưa bao giờ có biểu cảm lạnh lùng như vậy.

Vụ thảm sát bằng sương mù dày đặc đó có rất nhiều điểm khó hiểu. Cho dù ba năm trước trò chơi đã mở ra rất nhiều cổng phó bản ở Yến Dương, thì quái vật cũng không thể nào lẻn vào thế giới thực để tàn sát được.

Cũng bị màn sương mù dày đặc bao phủ trong vài ngày, nhưng Cống Kỵ gần như không có chuyện gì xảy ra.

Giọng cậu có chút khàn khàn: “Vụ thảm sát đó là… do con người cố ý gây ra?”

 “Theo ý nghĩa chủ quan thì không phải.”

 “Chúng ta nghiên cứu trò chơi, nhưng cũng phải chống lại sự cám dỗ mà trò chơi mang lại.” Ứng Vũ nói: “Đã từng có vô số người, cố gắng có được sức mạnh siêu việt về nguồn gốc sự sống từ trên người quái vật.”

Chu Kỳ An đã từng nghe Cô gái mặc áo choàng đỏ nhắc đến chuyện này.

Một số khu vực nước ngoài được mở đầu tiên đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, đến lượt khu vực này mở thì do thời gian không tính là quá muộn, chính phủ đã ra sức ủng hộ kế hoạch Tàng Ốc, tránh được con đường sai lầm này.

Bây giờ xem ra, trên con đường dẫn đến thế giới mới, căn bản không có đường thẳng.

 “Ba năm trước, bộ sưu tập quái vật của phòng thí nghiệm đã bổ sung thêm một loài mới, Tốn Thú. Loại quái vật này rất giỏi ngụy trang, có thể tạo ảo giác, hơn nữa còn có nhiều đặc điểm chung với con người… Cuối cùng có một nhà nghiên cứu đã nảy sinh ý đồ xấu.”

Kết cục của câu chuyện không khó đoán, kết thúc bằng cái giá phải trả bằng máu của các bên.

Chu Kỳ An chỉ thắc mắc một điều: “Vậy tại sao lại biến thành quái vật? Chẳng lẽ…”

Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng cậu vẫn nói: “Những người này đang tự mình làm thí nghiệm trên cơ thể người?”

 “Nói quá cao thượng rồi… Người bình thường sẽ tử vong vì phản ứng đào thải, muốn tìm được nội tạng quái vật phù hợp còn khó hơn, lúc đó nhà nghiên cứu này đã lôi kéo được hơn hai mươi người, bọn họ chỉ có thể coi nhau là mẫu vật.”

Ánh mắt Ứng Vũ trở nên sắc bén: “Tốn Thú là lựa chọn cấy ghép hàng đầu của những người này, bọn họ khao khát mượn sức mạnh của quái vật để nâng cao cấp độ sinh mệnh một cách triệt để, kết quả là mất kiểm soát.”

Giết người là bản năng của quái vật, con người không thể kiềm chế được bản năng này.

Bên cạnh, Thẩm Tri Ngật cười lạnh lùng, nụ cười hiện lên trên môi khiến người ta có chút ớn lạnh: “Cấp độ sinh mệnh?”

Kẻ chủ mưu gây ra thảm họa đó, vậy mà vẫn còn sống sót. Lúc trước hắn chỉ lo đi cứu Chu Kỳ An và những người bên cạnh, sau đó xác định khu vực này không còn quái vật, hóa ra là trốn trong lối đi phó bản.

Bàn tay Thẩm Tri Ngật vô thức cử động như một nhạc trưởng, độ cong của nó khiến Chu Kỳ An bất giác nhớ đến những đứa trẻ trong thôn Phong Thủy.

Mỗi lần những đứa trẻ đó nói muốn đi cắt cỏ heo đều thích làm động tác như vậy.

Ứng Vũ: “Nếu trò chơi không hoàn toàn định nghĩa những kẻ phản bội này là quái vật, nói không chừng chúng còn có thể quay về thế giới thực.”

Chu Kỳ An hiểu tại sao Ứng Vũ bây giờ mới nói cho cậu biết, nếu như trên xe mà biết được tất cả, e rằng người phải nói lời bình tĩnh chính là đối phương.

Không có nhân viên công tác dẫn đường, vì giết quái vật mà trực tiếp nhảy khỏi xe sẽ bị lạc trong bản đồ lớn.

Thẩm Tri Ngật cười đầy ẩn ý: “Quay về?”

Sống lay lắt trong khe hở bằng cách ăn năng lượng còn sót lại cho đến tận bây giờ, tư vị chắc chắn không dễ chịu gì, có thể kiên trì được ba năm cũng là giới hạn rồi.

Nếu thật sự quay về, hắn sẽ khiến cho kẻ đó hối hận vì đã không chết sớm từ ba năm trước.

……

Thông tin về khuôn mặt và các khía cạnh khác phải được nhập lần lượt.

Ứng Vũ dẫn Chu Kỳ An vào kho dữ liệu trước, lúc chuẩn bị mở camera, liếc mắt nhìn thấy sự lơ đãng trong mắt đối phương.

 “Không cần lo lắng, tình huống của mẹ cậu khác với đám phản bội đó.”

Sau khi mẹ Chu bị bắt, Ứng Vũ đã cho người điều tra, mẹ Chu không hề có bất kỳ ghi chép nào về việc làm người khác bị thương, quái vật bình thường không thể nào có được khả năng tự chủ như vậy, trên danh sách cấy ghép được thẩm vấn năm đó cũng không có mẹ Chu.

Nếu nói điểm giống nhau duy nhất của bọn họ, chính là đều có thể cắn nuốt.

Khi khai quật trộm mộ, mẹ Chu đã từng cắn nuốt một lượng lớn âm khí, dẫn đến việc một số xác ướp bị thất thoát chưa kịp di chuyển đã biến thành xương khô.

Ứng Vũ đã phân loại mẹ Chu là [Nhân loại dị hóa], chỉ những người chơi không được trò chơi lựa chọn nhưng lại có được sức mạnh đặc biệt để vào phó bản.

Chu Kỳ An gượng cười nhếch mép: “Không biết mẹ tôi… có thể khôi phục lại bình thường hay không.”

 “Bà ấy vẫn luôn tương đối bình thường.”

Ứng Vũ còn rất nghiêm túc bổ sung cho cậu một vật tham chiếu: Thẩm Tri Ngật.

Một kẻ có thể khống chế tập thể một đám trẻ trong thôn Phong Thủy, am hiểu rất nhiều kiến thức về phó bản, vậy mới gọi là không bình thường.

Chu Kỳ An: “…”

Cảm ơn, không cần anh giới thiệu loại tham chiếu này, tôi còn có một… tên sếp ma cà rồng chết tiệt đó.

Hết chương 90.

Tác giả có lời muốn nói:

Tế đàn: Không có ai lên tiếng vì tôi sao?

 

Phó Bản 5: MỖI NGƯỜI MỘT VẺ – Chương 90: Trở Về

Ngày đăng: 17 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên