Chương 92: Bóng Côn Trùng (18)

 

Chương 92: Bóng Côn Trùng (18)

 

“‘Trương Dịch Nam’ tên thật là Hà Vân Siêu, tại sao người này lại được La Ứng Cường bao nuôi?” Minh Hàn nói: “Chẳng lẽ La Ứng Cường lại không nhớ nổi cái tên Trương Dịch Nam sao?”

 

Triệu Tri bất lực ngả người ra sau, “Chuyện này tôi thật sự không rõ, tuy La Ứng Cường tin tưởng tôi, nhưng cũng không giao hết mọi chuyện riêng tư cho tôi xử lý. Ông ta thích người trẻ tuổi, những người này đối với ông ta chẳng qua chỉ là công cụ, chán ghét rồi thì vứt bỏ, giống như  Ân Tiểu Dương năm đó vậy.”

 

Minh Hàn không nói gì, chỉ chăm chú đánh giá Triệu Tri.

 

Lát sau, Triệu Tri lại nói: “Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, nếu như họ Hà kia tiếp cận La Ứng Cường vì mục đích nào đó, thì La Ứng Cường nhất định sẽ biết.”

 

Minh Hàn nói: “Biết rõ nhưng lại giả vờ không biết, tiếp tục giữ Hà Vân Siêu ở bên cạnh?”

 

“Ông ta chính là loại người như vậy, cho dù là nguy hiểm, ông ta cũng muốn xem xem nguy hiểm đó khi nào mới bùng nổ.” Triệu Tri nói: “Ông ta rất tự phụ, và thực sự cũng có vốn liếng để tự phụ, có thể ông ta căn bản không coi trọng họ Hà kia.”

 

Minh Hàn lại hỏi: “La Ứng Cường luôn có sở thích song tính, hay là thói quen này mới xuất hiện gần đây?”

 

Triệu Tri cau mày, “Hình như là hai năm nay, có những người càng già càng chơi trội, phụ nữ chắc không còn thỏa mãn được ông ta nữa.”

 

Minh Hàn nói: “Còn gì nữa không?”

 

Triệu Tri ngẩn người, cười lạnh, “Tôi cũng chỉ là kẻ làm công cho La Ứng Cường, nhớ ra gì thì nói sau.”

 

Minh Hàn đang định kết thúc cuộc thẩm vấn, Trần Tranh đột nhiên lên tiếng: “Hỏi hắn ta về đảo Kim Ti xem sao.”

 

Minh Hàn nhíu mày, Đảo Kim Ti của nước M?

 

Trần Tranh nói: “Lúc La Ứng Cường ép Phạm Lệ Hoa giả làm mẹ mình, là Triệu Tri cầm hợp đồng đến uy hiếp Phạm Lệ Hoa, trong đó có nhắc đến, nếu Phạm Lệ Hoa không đồng ý, có thể sẽ bị đưa đến Đảo Kim Ti. Tập đoàn Ứng Cường chỉ là một doanh nghiệp phát triển ở thành phố Cư Nam, chẳng lẽ lại có hứng thú với Đảo Kim Ti của nước M? Khi Triệu Tri nhắc đến Đảo Kim Ti, nghe như nơi đó chẳng khác gì hoang đảo.”

 

Minh Hàn hiểu ra, “Anh đã từng đến Đảo Kim Ti chưa?”

 

Triệu Tri phản ứng một lúc, “Cái Đảo Kim Ti ở nước M ấy hả? Đi du lịch thôi, sao vậy?”

 

“Chỉ là đi du lịch?” Minh Hàn hỏi: “La Ứng Cường có dự án gì ở Đảo Kim Ti không?”

 

Triệu Tri nói: “Không có, tập đoàn Ứng Cường không với tới nơi đó đâu.”

 

Minh Hàn nói: “Có nghĩa là đã từng thử qua?”

 

Triệu Tri không hiểu tại sao Minh Hàn lại hỏi như vậy, nói: “Trước đây tôi có nghe La Ứng Cường nhắc đến Đảo Kim Ti, nói rằng nơi đó có tiềm năng phát triển. Năm đó có thể ông ta muốn làm gì đó, nhưng do hạn chế khách quan nên không thành. Lúc đó tôi còn trẻ, rất nhiều chuyện không đến lượt tôi hỏi han, những năm gần đây ông ta cũng không nhắc đến nữa.”

 

Trần Tranh bưng ly trà nóng, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát. Minh Hàn và Trình Xúc trở về, anh vẫn đang xem lại đoạn ghi hình. Trình Xúc ném cây bút lên bàn, “Vụ án viện dưỡng lão đã rõ ràng rồi, nhưng vụ án La Ứng Cường và Hà Vân Siêu hiện tại vẫn chưa có manh mối gì.”

 

Minh Hàn nhắc nhở: “Đừng quên còn có bảy bộ hài cốt trẻ em ở thị trấn Hòe Lý nữa, Trương Mộc và Hà Thụ Hữu cũng mất tích. Lão Trình, đây đều là việc của đội trọng án các cậu đó.”

 

Trình Xúc giơ hai tay lên, “Cậu là hòa thượng đến sau, đừng có mà tụng kinh mãi thế!”

 

Đội trọng án họp bàn vụ án, Ngô Triển và mấy vị lãnh đạo khác đều có mặt, do vụ nổ viện dưỡng lão gây ảnh hưởng lớn đến xã hội, cấp trên đã giục báo cáo tình hình vụ án, Trình Xúc uống vội ngụm nước rồi bị gọi đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai “vị hòa thượng đến sau” là Minh Hàn và Trần Tranh.

 

Minh Hàn trả lại sổ ghi chép cho Trần Tranh, cậu kéo một chiếc ghế lại, ngồi cạnh Trần Tranh xem lại đoạn ghi hình. Triệu Tri lúc thì kích động, lúc thì khàn giọng chán nản, không giống người bình thường. Nếu như từ nhỏ đã được giáo dục tốt, có lẽ hắn ta đã có thể sống một cuộc đời suôn sẻ, nhưng hắn ta lại gặp phải kẻ điên như La Ứng Cường, yêu phải con trai La Ứng Cường, trên tay hắn ta đã dính đầy máu tanh, thứ đang chờ đợi hắn ta chắc chắn là án tử hình.

 

Hiện tại trọng tâm điều tra đã chuyển sang Hà Vân Siêu và La Ứng Cường.

 

“Tại sao Hà Vân Siêu lại chịu làm tình nhân cho La Ứng Cường?” Trần Tranh nói: “Phân tích của Triệu Tri về tâm lý của La Ứng Cường khi chấp nhận Hà Vân Siêu là đúng, ông ta chỉ đang xem Hà Vân Siêu diễn kịch, tiện thể lợi dụng thân thể trẻ trung đó. Ông ta sẽ không vì cái tên của người này giống với tên từng dùng của con trai mình mà cảm thấy áy náy.”

 

Minh Hàn nói: “Em cảm thấy có thể là trả thù, trả thù cho Trương Mộc.”

 

Trần Tranh khẽ nhíu mày, đó là động tác tiềm thức của anh khi suy nghĩ nhanh, “Trương Mộc là người thế nào, khác với chân dung chúng ta phác họa lúc trước.” Anh lật sổ ghi chép, gõ gõ bút hai cái, “Ân Sơ Văn cho rằng ông ấy thật lòng yêu Ân Tiểu Dương, cũng từng đối xử với cậu ta rất chu đáo, La Ứng Cường cướp vợ con của ông ấy, mà ông ấy vì không có khả năng đối đầu với La Ứng Cường, chỉ có thể trút giận lên những đứa trẻ vô tội. Hà Vân Siêu giúp ông ấy trả thù cũng không phải là không có khả năng, nhưng tại sao Hà Vân Siêu lại dùng cái tên Trương Dịch Nam? Theo lý mà nói, nếu muốn tiếp cận La Ứng Cường thì dùng một cái tên xa lạ với ông ta không phải tốt hơn à? Làm như vậy, rủi ro quá lớn.”

 

Minh Hàn suy nghĩ một chút, “Vậy nếu Trương Mộc hiểu rất rõ về La Ứng Cường thì sao? Ông ấy hận người đàn ông này nhiều năm như vậy, đã nắm rõ tính tình của ông ta, người bình thường muốn tiếp cận La Ứng Cường không phải chuyện dễ dàng, cái tên này ngược lại là nước cờ đầu tiên.”

 

Trần Tranh chống trán, “Cũng có khả năng này. Hoặc là Hà Vân Siêu cũng cần cái tên này. Vậy thì phải kéo dài dòng thời gian ra, ba người Trương Mộc, Hà Thụ Hữu, Hà Vân Siêu đã xảy ra chuyện gì?”

 

Do Trương Mộc ít khi tiếp xúc với người khác, Hà Thụ Hữu cũng là người hướng nội, cho dù là ở thị trấn Hòe Lý hay thị trấn Yên Thủy gì cũng vậy, thông tin cảnh sát nắm được đều rất ít ỏi. Tuy rằng không ít người ở thôn Hòe Tử nhìn thấy Trương Mộc và Hà Thụ Hữu làm việc trên ruộng, nhưng cũng chỉ có vậy. Điều kỳ lạ nhất là, ba người này đột nhiên mất tích, ngoại trừ Hà Vân Siêu học ở Đại học Nam Sơn hơn hai năm, quen một người bạn trai, sau đó làm tình nhân cho La Ứng Cường, thì hai người còn lại vẫn bặt vô âm tín.

 

“Có lẽ bọn họ đã chết rồi.” Minh Hàn nói: “Bắt đầu từ lúc Hà Vân Siêu dùng cái tên Trương Dịch Nam thi đại học, không, từ trước đó nữa, Trương Mộc và Hà Thụ Hữu đã chết rồi. La Ứng Cường đón Trương Dịch Nam thật sự đi, nhưng vẫn không thay đổi thông tin hộ tịch của cậu ta, tương đương với việc trên danh nghĩa Trương Mộc vẫn có một đứa con trai tên Trương Dịch Nam. Cái tên Ân Sơ Văn là do Ân Sơ Văn tự lấy, trên danh nghĩa cậu ta là người nước A. Cái tên Trương Dịch Nam vẫn luôn nằm trong hộ khẩu nhà họ Trương, Trương Mộc đưa cái tên này cho Hà Vân Siêu, hoặc là, Hà Vân Siêu cướp lấy cái tên này.”

 

Con đường nhánh bắt đầu xuất hiện, lúc này không ai biết con đường nhánh nào có thể nối liền với sự thật.

 

“Cậu đã nêu ra hướng trả thù rồi, vậy tạm thời cứ theo hướng này mà đi.” Trần Tranh sửa chữa trên bức tường manh mối, “Trước khi Trương Mộc chết đã đưa cái tên Trương Dịch Nam cho Hà Vân Siêu, đồng thời nhờ cậu ta báo thù. Ở đây có một điểm nghi vấn, cho dù quan hệ giữa nhà họ Hà và nhà họ Trương có tốt đến đâu, Hà Vân Siêu cũng không nhất thiết phải đồng ý. Hà Vân Siêu không có bất kỳ tiền án tiền sự nào, tại sao cái tên này lại không thể dùng nữa? Rốt cuộc thì Trương Mộc đã nói gì với cậu ta? Cậu ta có biết ân oán thực sự giữa Trương Mộc và La Ứng Cường hay không?”

 

“Chờ đã.” Minh Hàn nói: “Trương Mộc đã nhịn nhiều năm như vậy, tại sao đột nhiên lại muốn trả thù? Có phải La Ứng Cường đã làm gì đó kích thích ông ấy không?”

 

Trần Tranh khoanh tay, trầm ngâm nói: “Kẻ thù nhiều năm không lộ diện lại xuất hiện trước mặt mình, còn oai phong lẫm liệt hơn trước, lời nói ra đều là sỉ nhục, hoàn toàn đánh thức con quỷ trong lòng Trương Mộc. Lúc đó Trương Mộc kỳ thực không phải một mình, Hà Thụ Hữu cũng ở bên cạnh ông ấy, là hai người bọn họ cùng đối mặt với La Ứng Cường.”

 

Minh Hàn như bị Trần Tranh kéo vào cuộc đối đầu không nhất định tồn tại đó, không khỏi nói: “Sau đó thì sao?”

 

“La Ứng Cường giết Hà Thụ Hữu.” Giọng Trần Tranh càng ngày càng lạnh lùng, “Có thể chỉ là ngoài ý muốn, hoặc là La Ứng Cường muốn giết Trương Mộc, nhưng vì nguyên nhân nào đó, người chết lại là Hà Thụ Hữu, ông ấy bị liên lụy.”

 

Minh Hàn nói: “Đây chính là nguyên nhân Trương Mộc và Hà Thụ Hữu mất tích… Bọn họ không phải tự động rời khỏi thị trấn Hòe Lý, mà là bị La Ứng Cường giết chết?”

 

Trần Tranh suy nghĩ quá sâu, có chút đau đầu, giả thuyết này có mâu thuẫn với hiện thực, bởi vì không chỉ một người dân thôn Hòe Tử nói, trước khi rời đi Trương Mộc đã chào tạm biệt bọn họ. Như vậy cái chết không nên đến đột ngột, Hà Thụ Hữu thế nào không nói, nhưng ít nhất thì Trương Mộc đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời đi.

 

“Không đúng, có vấn đề.” Trần Tranh lắc đầu, phủ định suy nghĩ này.

 

Minh Hàn lại nắm lấy tay anh đang muốn lau bảng trắng, lấy miếng giẻ lau đi, “Bước phía sau có vấn đề, không có nghĩa là giả thiết phía trước cũng sai.”

 

Trần Tranh quay đầu nhìn Minh Hàn, “Hửm?”

 

“Trương Mộc và La Ứng Cường quả thực đã xảy ra mâu thuẫn nào đó, có thể Hà Thụ Hữu cũng có mặt, cũng có thể không có mặt, em cảm thấy khả năng Hà Thụ Hữu không có mặt cao hơn, nguyên nhân thì nói sau.” Minh Hàn nói: “Rốt cuộc mâu thuẫn này là gì, hiện tại đã không thể nào biết được, giả thiết lúc đó La Ứng Cường không hề làm hại bất kỳ ai trong hai người Trương Mộc và Hà Thụ Hữu.”

 

Trần Tranh lập tức phản ứng lại, “Đúng vậy, mâu thuẫn tồn tại, nhưng không có gây thương tích, điều này trùng khớp với việc bọn họ chủ động rời khỏi thôn.”

 

Minh Hàn gật đầu, “Trương Mộc nắm giữ thông tin nhiều hơn hẳn Hà Vân Siêu vốn không có mặt ở hiện trường, nếu muốn lợi dụng Hà Vân Siêu giúp ông ấy trả thù, thứ dễ lợi dụng nhất chính là sự phẫn nộ và sợ hãi của một người.”

 

Trần Tranh lẩm bẩm, “Phẫn nộ vì điều gì, sợ hãi vì điều gì…”

 

Đáp án đã sớm lộ ra diện mạo dữ tợn.

 

“Hà Thụ Hữu làm việc ở nhà Trương Mộc nhiều năm như vậy, người thật thà chất phác này hẳn là rất tin tưởng Trương Mộc, sự tin tưởng này cũng ảnh hưởng đến Hà Vân Siêu, ít nhất cậu ta sẽ không cho rằng Trương Mộc là người xấu.” Minh Hàn nói tiếp: “Kế hoạch của Trương Mộc, để em đoán xem, cuộc xung đột với La Ứng Cường đó đã khai sáng cho ông ấy, hơn nữa trong tay ông ấy có thể đã có được thứ gì đó đại diện cho La Ứng Cường. Ông ấy lợi dụng sự tin tưởng của Hà Thụ Hữu, giết chết Hà Thụ Hữu, điều này quá đơn giản đối với người có thể nhẫn tâm ra tay với trẻ con. Sau đó ông ấy giả vờ hoảng sợ tìm đến Hà Vân Siêu, bảo cậu ta mau chóng rời đi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

 

“Hà Vân Siêu không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng sự sợ hãi của Trương Mộc đã dễ dàng lây nhiễm sang cậu ta, cậu ta hỏi, chú Mộc, cha cháu đâu? Sao cha cháu không đi cùng chú? Lúc này Trương Mộc mới như bị cậu ta thúc giục, nói cho cậu ta biết ‘sự thật’ – Cha con bị La Ứng Cường, ông chủ La kia giết chết rồi! Cháu mau chóng rời đi, hắn ta sẽ không bỏ qua cho cháu đâu! Tạm thời đừng dùng tên của cháu nữa, hãy dùng tên con trai chú, nó tên là Trương Dịch Nam.”

 

Trần Tranh nói: “Có thể Hà Vân Siêu căn bản không biết giữa La Ứng Cường và Trương Mộc đã xảy ra chuyện gì.”

 

Minh Hàn nói: “Đúng vậy, thứ cậu ta biết chỉ là những gì Trương Mộc nói với cậu ta – Chúng tôi xảy ra xung đột với La Ứng Cường, cha cháu bị ông ta hại chết rồi, chú cũng không sống được bao lâu nữa, nhất định cháu phải sống sót, trốn đi! Ông ấy sẽ không chủ động nói ra chuyện trả thù, nhưng đây mới là điều đáng sợ nhất, Hà Vân Siêu nhìn thấy thi thể của cha mình, nhìn thấy thứ gì đó đại diện cho hung thủ chính là La Ứng Cường, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, khi cậu ta vực dậy tinh thần, báo thù đã trở thành mục đích sống của cậu ta.”

 

Văn phòng im lặng hồi lâu, đây hiển nhiên là một giả thuyết táo bạo, mà trong tình huống người liên quan kẻ thì chết người thì mất tích, rất khó xác minh được giả thuyết có thành lập hay không.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Một lát sau, Trần Tranh nói: “Tôi hiểu ý cậu, cậu nói khả năng Hà Thụ Hữu không có mặt cao hơn, bởi vì lúc đó La Ứng Cường căn bản không nhìn thấy người này. Cho nên khi Hà Vân Siêu tiếp cận ông ta với thân phận Trương Dịch Nam, ông ta không thể nào suy đoán được suy nghĩ thực sự của Hà Vân Siêu. Có lẽ ông ta chỉ có thể điều tra Hà Vân Siêu, phát hiện cha của Hà Vân Siêu từng làm việc cho Trương Mộc, Hà Vân Siêu tiếp cận ông ta là do Trương Mộc chỉ thị.”

 

Minh Hàn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi vào bức ảnh của Lâu Tiểu Quả, “Hà Vân Siêu chỉ là người bình thường, rất khó tiếp cận La Ứng Cường, nhưng khi cậu ta biết La Ứng Cường thích đàn ông trẻ tuổi, cậu ta đã có chủ ý, mà lúc này Lâu Tiểu Quả lại trùng hợp bắt đầu câu dẫn cậu ta, cậu ta liền nhân cơ hội lợi dụng Lâu Tiểu Quả để học cách quyến rũ đàn ông.”

 

Manh mối dường như đã được kết nối, nhưng Hà Vân Siêu không những không thể báo thù, ngược lại còn mất mạng. Không chỉ có cậu ta coi La Ứng Cường là mục tiêu, mà người ẩn nấp sâu hơn đã sớm nhắm vào bọn họ.

 

Trần Tranh nói: “Có lẽ mục đích của Hà Vân Siêu không phải là muốn La Ứng Cường chết, quan hệ bao nuôi giữa cậu ta và La Ứng Cường đã kéo dài một khoảng thời gian, cậu ta có rất nhiều cơ hội ra tay. Có thể cậu ta muốn tìm kiếm chứng cứ nào đó, khiến La Ứng Cường thân bại danh liệt, cho nên mới trì hoãn nhiều thời gian như vậy.” Dừng một chút, Trần Tranh day day mi tâm nói: “Nếu như tìm được Trương Mộc thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

 

Minh Hàn khoanh tay, “Em vẫn luôn cho rằng, có thể Trương Mộc đã chết từ lâu rồi. Điều gì đã thúc đẩy ông ấy bất chấp giết chết thêm một người nữa để dẫn dắt Hà Vân Siêu giúp ông ấy báo thù? Yếu tố bên ngoài khẳng định là La Ứng Cường, vậy còn yếu tố bên trong là gì? Ông ấy biết bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa. Đối mặt với cái chết, có những người sẽ bị sự điên cuồng gặm nhấm.”

 

Trần Tranh im lặng, trong tầm mắt có vô số đường nét, mũi tên lộn xộn, vụ án La Ứng Cường kéo theo Trương Mộc và Ân Tiểu Dương, trên ruộng của Trương Mộc lại tìm thấy hài cốt của bảy đứa trẻ mất tích, hiện tại Trương Mộc mất tích sống chết chưa rõ, nếu như ông ấy đã chết, vậy về mặt khách quan thì vụ án trẻ em đã tự sinh tự diệt, nếu như ông ấy còn sống, với manh mối hiện có cũng khó truy tìm được ông ấy.

 

Hiện tại trọng tâm điều tra chỉ có thể đặt vào vụ án La Ứng Cường, mà đội trọng án đã loại trừ không ít nghi phạm, hình vẽ con kiến mà Ngô Triển phát hiện dường như ngày càng rõ ràng trong các manh mối.

 

Trong đầu Trần Tranh hiện lên cảnh tượng nhìn thấy trên ban công nhà Lâu Tiểu Quả, chàng gay này thích những loài côn trùng trông khiến người ta sợ hãi, lúc rảnh rỗi thì vẽ côn trùng lên sổ, có phải cậu ta có khả năng…

 

“Chưa chắc gì Lâu Tiểu Quả đã nói thật.” Trần Tranh đột nhiên nói.

 

Minh Hàn vẫn đang suy nghĩ về Trương Mộc, Trần Tranh đột nhiên đổi chủ đề, cậu có chút phản ứng không kịp, “Cái gì?”

 

“Lâu Tiểu Quả thể hiện ra là cậu ta không hề biết gì về việc Hà Vân Siêu được bao nuôi, mãi đến khi chúng ta bắt đầu điều tra, cậu ta mới ý thức được Hà Vân Siêu đã làm gì sau lưng mình, lợi dụng tình cảm của cậu ta, tiêu tiền của cậu ta, cậu ta phẫn nộ đến mức muốn Hà Vân Siêu chết.” Trần Tranh nói: “Vậy nếu như cậu ta đã biết từ lâu rồi thì sao? Cậu ta không phải là người ngây thơ trong sáng gì, mười mấy tuổi đã theo đàn ông lớn tuổi hơn mình, lại còn làm trong ngành dịch vụ, chắc hẳn rất biết cách nhìn người. Hà Vân Siêu muốn đấu trí với cậu ta, e rằng không đấu lại đâu.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy nếu như cậu ta đã sớm biết những gì Hà Vân Siêu làm, dòng thời gian phẫn nộ được đẩy lên trước… Cậu ta có động cơ giết Hà Vân Siêu và La Ứng Cường?”

 

Trần Tranh đi vài bước, “Tôi thừa nhận tôi nghĩ như vậy là do bị Cục trưởng Ngô ảnh hưởng. Từ sau khi ông ấy nhắc đến vụ án trường Trung học Nam Khê, còn có hình vẽ côn trùng ở ba hiện trường, tôi không thể không để ý, sau đó nhìn thấy Lâu Tiểu Quả yêu thích côn trùng, tôi liền liên hệ hai chuyện này lại với nhau.”

 

“Không sao.” Minh Hàn cười thoải mái, “Gạt chuyện côn trùng sang một bên, Lâu Tiểu Quả có động cơ là sự thật, nhưng điều tra ban đầu của Trình Xúc bọn họ tập trung vào La Ứng Cường, sau đó lại xảy ra vụ án viện dưỡng lão, quả thật đã bỏ qua việc điều tra Lâu Tiểu Quả, chúng ta bổ sung là được.”

 

Trần Tranh nhìn đồng hồ, đi đến cửa, như đang suy tư điều gì. Minh Hàn hỏi: “Sao vậy?”

 

Trần Tranh khẽ nhíu mày, “Theo như suy luận vừa rồi của chúng ta, điều tra Lâu Tiểu Quả kỳ thực chính là trùng với suy nghĩ của Phó cục trưởng Ngô, một khi đã điều tra, có thể sẽ phải liên hệ đến vụ án trường Trung học Nam Khê, vụ án công nhân, tôi muốn bàn bạc lại với ông ấy một chút.”

 

Minh Hàn gật đầu, “Nên làm vậy.”

 

Trần Tranh chuyển tầm mắt, nhìn Minh Hàn, muốn nói lại thôi.

 

Minh Hàn cười, “Anh, hôm nay anh làm sao vậy? Không giống anh bình thường chút nào.”

 

Trần Tranh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào quyển sổ trên bàn một lát, “Vụ án trường Trung học Nam Khê có liên quan đến cả hai chúng ta, có phải có gì đó đang dẫn dắt chúng ta đến đây, để giải quyết triệt để hay không.”

 

Minh Hàn đi tới, ngồi xổm trước mặt anh, ánh đèn trần nhà hắt vào mắt cậu, trông đặc biệt sáng ngời. “Đúng vậy, là gì đã dẫn dắt chúng ta đến đây?”

 

Bốn mắt nhìn nhau, yết hầu Trần Tranh khẽ động.

 

Minh Hàn đột nhiên dùng giọng hát opera khoa trương nói: “Số phận đấy. Số phận của anh và em.”

 

Bị hành động không đàng hoàng này của cậu làm cho giật mình, Trần Tranh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, anh đưa tay lên xoa đầu cậu, cười nói: “Số phận cái gì mà số phận, lão Đường mà biết cậu làm mấy trò vớ vẩn này, chắc còn muốn cho cậu đến thành phố Trúc Tuyền làm đại ca chó nghiệp vụ được nữa đó.”

 

“Vậy cũng tốt.” Minh Hàn nói.

 

Trần Tranh kinh ngạc, “Hả? Không muốn quay lại đội cơ động nữa à?”

 

“Vậy còn anh?” Minh Hàn hỏi ngược lại: “Anh có muốn quay về thành phố Trúc Tuyền không?”

 

Trần Tranh nhất thời nghẹn lời.

 

Minh Hàn nói: “Chờ sau khi vụ án ‘Lượng Thiên Xích’ kết thúc, tự tay bắt được Hàn Cừ, điều tra rõ chân tướng, anh có muốn quay về thành phố Trúc Tuyền nữa không?”

 

Trần Tranh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng Minh Hàn đột nhiên hỏi, trong đầu anh lại hiện lên giọng nói của Hứa Xuyên.

 

Viện nghiên cứu ở vịnh Trầm Thủy thành phố Trúc Tuyền, anh từng cho rằng nơi đó là nơi bào mòn ý chí, anh tự trừng phạt bản thân ở đó, cũng là trốn tránh, nhưng hiện tại ý nghĩa của viện nghiên cứu đối với anh đã khác, giống như một cựu đội trưởng đội hình sự từng oai phong một cõi như anh, giống như một thanh niên nhiệt huyết như Hứa Xuyên, đều có thể phát huy tác dụng quan trọng với thân phận nhà nghiên cứu, bọn họ giống như… Kỳ binh vậy.

 

“Tôi không biết.” Trần Tranh nói xong thì nhìn Minh Hàn, lại bổ sung: “Không phải tôi qua loa với cậu, mà là thật sự chưa nghĩ ra.”

 

Minh Hàn nói: “Nếu anh cho em một câu trả lời chắc chắn, ngược lại em sẽ cảm thấy anh đang qua loa. Chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể nghĩ thông suốt trong vài giây được. Đừng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian, sau này em sẽ từ từ nghĩ cùng anh.”

 

Trần Tranh thả lỏng, “Tốt bụng vậy?”

 

Minh Hàn cười nói: “Không phải em đối với anh lúc nào cũng tốt như vậy sao?”

 

Ngô Triển đang chủ trì cuộc họp của đội trọng án, bởi vì nhiều người liên quan quan trọng hoặc chết hoặc mất tích, vụ án trẻ em ở thị trấn Hòe Lý, vụ án mất tích của Trương Mộc và Hà Thụ Hữu tạm thời khó điều tra tiếp, mà sau mấy ngày nay, các mối quan hệ của La Ứng Cường đã được điều tra gần hết, nhưng vẫn chưa có đột phá nào rõ ràng. Ngô Triển đã thương lượng trước với cấp trên, cuối cùng trên cuộc họp cũng đưa ra hình vẽ côn trùng ở gần hiện trường. Ngay lập tức gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

 

Trình Xúc hỏi: “Vậy chúng ta phải điều tra từ vụ án công nhân ba năm trước sao? Thời gian cách đây không lâu, muốn điều tra thì vẫn có thể tiến hành, nhưng vụ án trường Trung học Nam Khê mười mấy năm trước, hung thủ đã chết vì bệnh, điều tra lại có thể là mò mẫm trong vô vọng.”

 

“Về điểm này, hiện tại tôi có một ý tưởng.” Ngô Triển nói: “Vụ án ba năm trước và vụ án tiệm massage chân lần này vẫn là chúng ta phụ trách, vụ án trường Trung học Nam Khê tôi muốn giao cho hai vị từ tỉnh đến, mọi người thấy thế nào?”

 

Trình Xúc và Minh Hàn vốn đã quen biết, đương nhiên là đồng ý, trong Cục có vài người không muốn người ngoài nhúng tay, nhưng một là do Ngô Triển đề xuất, hai là vụ án xảy ra liên tiếp, lực lượng cảnh sát có phần không xoay sở kịp, sau khi cân nhắc, cũng đành phải chấp nhận đề nghị của Ngô Triển.

 

“Vậy quyết định như thế đi.” Trước khi tan họp Ngô Triển nhìn về phía góc phòng họp, không biết Trần Tranh và Minh Hàn đã ngồi ở đó từ lúc nào rồi.

 

Trường Trung học Nam Khê ở thành phố Nam Sơn là một ngôi trường khá đặc biệt, những trường cấp 3 trọng điểm khác đều tuyển những học sinh có thành tích tốt, còn trường Trung học Nam Khê khu cũ được xây dựng ở khu nhà giàu đời đầu của thành phố Nam Sơn, rất nhiều gia đình giàu có cho con cái học ở đó, lâu dần, trường Trung học Nam Khê trở thành trường học của người giàu trong số các trường cấp 3 trọng điểm.

 

Trần Tranh thời cấp 3 cũng học ở trường cấp 3 trọng điểm ở Lạc Thành, cơ sở vật chất rất tốt, cho nên ban đầu khi đến trường Trung học Nam Khê điều tra vụ án, cũng không cảm thấy ngôi trường này có gì đặc biệt, giờ đây thời thế thay đổi, đã đi qua quá nhiều trường học bình thường, tiếp xúc với quá nhiều học sinh nghèo khó, lần nữa đến đây, mới thật sự cảm nhận được nó quả thật rất khác biệt.

 

Lúc này đúng vào giờ ra chơi buổi sáng, học sinh mặc đồng phục, trật tự đi ra khỏi tòa nhà dạy học, theo điệu nhạc vang dội chạy bộ trên sân thể dục. Cũng có không ít học sinh lén lút chuồn khỏi hàng ngũ, đến căn tin lấp đầy bụng.

 

Bỗng nhiên Trần Tranh cảm thấy vai bị ai đó vỗ một cái, quay đầu lại, thấy Minh Hàn đang nghiêng đầu nhìn mình, “Đi thôi anh, sao lại đứng ngây người ở đây vậy?”

 

Ban đầu Trần Tranh đang nhường đường cho học sinh, dòng người từ tòa nhà dạy học tuôn ra thật sự quá dài, sau đó dứt khoát quan sát hoàn cảnh xung quanh, dòng chảy thời gian trong trường học trôi qua rất chậm, hình ảnh mười mấy năm trước dần dần trùng khớp với hiện tại, một vài ký ức vốn đã phai nhạt lại hiện lên.

 

“Hồi trước có phải cậu chưa từng tham gia hoạt động tập thể kiểu này không?” Trần Tranh đút hai tay vào túi áo khoác, hất hàm về phía sân thể dục.

 

Minh Hàn nhướng mày, “Sao lại nhắc đến em?”

 

“Tự dưng nhớ ra thôi.” Trần Tranh vừa nói vừa đi về phía trước, “Lữ Âu còn lấy cậu làm mục tiêu, tôi thấy hai người đều là thám tử học đường, nhưng cậu bé đó còn hoạt bát hơn cậu hồi nhỏ nhiều.”

 

Minh Hàn cười nói: “Sao lại là hồi nhỏ? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em học lớp 9, anh gọi lớp 9 là hồi nhỏ à?”

 

Trần Tranh lại nhìn Minh Hàn một cái, bỗng nhiên bật cười. Minh Hàn đuổi theo hỏi: “Cười cái gì?”

 

“Lớp 9 không phải hồi nhỏ à?” Trần Tranh giơ tay lên khoa tay múa chân, “Lúc đó cậu mới cao có từng này.” Vừa nói vừa giơ tay lên cao, nhưng ánh mắt lại có chút do dự, như thể thật sự so sánh mới ý thức được người trước mặt cao bao nhiêu. Chưa giơ đến đầu Minh Hàn, Trần Tranh đã rụt tay về, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

 

Minh Hàn phì cười, “Sao lại không so nữa?”

 

Hết chương 92.

 

Chương 92: Bóng Côn Trùng (18)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên