Chương 92: Hai Lựa Chọn

 

Chương 92: Hai Lựa Chọn

 

Buổi chiều, để tìm kiếm sự bình yên, Chu Kỳ An lấy cớ đi xem mắt để ra ngoài, nhưng thực chất là đến chỗ Ứng Vũ để nhận đạo cụ.

 

Trên đường đi, Chu Kỳ An nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Đầu cậu lại bắt đầu đau.

 

Không biết là do di chứng sau khi vẫn thanh tỉnh lúc gây mê ba năm trước, hay là vì vết thương lần đó quá nặng, mỗi khi cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, cậu lại bị đau nửa đầu.

 

Cuối cùng, cậu quyết định không tự làm khó mình nữa, trước tiên cứ để đầu óc thư giãn.

 

Phòng thí nghiệm vẫn bận rộn như mọi khi.

 

Ngoài dự đoán, Thẩm Tri Ngật cũng ở đây, người đàn ông này đang ngồi trên ghế sofa tiếp khách, trông rất nho nhã lịch sự.

 

Khi nhìn thấy Chu Kỳ An, nụ cười trên mặt hắn như có như không: “Về chuyện hồ sơ ba thế hệ đó, tôi tin là Ứng tiên sinh có thể giúp đỡ được.”

 

Nhưng mà, lời còn chưa dứt, nụ cười đã dần phai nhạt. Sắc mặt Chu Kỳ An có chút tái nhợt, rõ ràng là ngủ không ngon.

 

Hôm nay Ứng Vũ mặc một bộ đồ công sở đơn giản, ngồi xuống đối diện bọn họ: “Hồ sơ ba thế hệ gì?”

 

Chu Kỳ An sao có thể không biết Thẩm Tri Ngật đang trêu chọc mình, liền xua tay ra hiệu không có gì.

 

Để nhận đạo cụ phải đến phòng lưu trữ, tự mình ký tên nhận.

 

Ban đầu cậu tưởng phòng lưu trữ là một công việc nhàn hạ, nhưng sau khi theo Ứng Vũ đến đó một chuyến, Chu Kỳ An mới phát hiện ra bên trong là một khung cảnh náo nhiệt khác.

 

Phòng lưu trữ được chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực có một chức năng khác nhau.

 

Khu vực A có hàng nghìn màn hình, bên dưới tụ tập rất nhiều người đang theo dõi camera giám sát, bên kia còn có người đang vẽ phác họa mô phỏng. Khu vực B cơ bản đều là những người đang gõ bàn phím lia lịa. Hai khu vực còn lại cách đó một khoảng khá xa, chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.

 

Về việc này, Ứng Vũ chỉ giải thích ngắn gọn một câu: “Để đề phòng có thứ gì đó theo đường hầm chạy ra ngoài.”

 

Chu Kỳ An biết, anh ta đang ám chỉ những kẻ phản bội của phòng thí nghiệm.

 

Không nói nhiều về chủ đề này nữa, Ứng Vũ chuyển đề tài: “Lần này đã phê duyệt hai đạo cụ, cụ thể chọn cái nào, hai người có thể tự quyết định.”

 

Nếu chỉ phê duyệt hai đạo cụ, có thể thấy giá trị của chúng không hề tầm thường. Chu Kỳ An chăm chú quan sát hai đạo cụ mà Ứng Vũ đặt trên bàn. Thiết kế bên ngoài của chúng đều rất độc đáo, một cái là hình người quỳ gối ôm một tấm bia. Khi tay cậu chạm vào nó, Chu Kỳ An khẽ giật mình.

 

【Người thế mạng: Dùng để thế mạng.

 

Hướng dẫn sử dụng: Không có.

 

Phẩm chất: Năm sao.】

 

Cái tên và phần giới thiệu đều rất dễ hiểu.

 

Chu Kỳ An không nhịn được sờ thêm hai cái, quả là đồ tốt! Hồi đó Vikas không bị khí mê tan giết chết chính là nhờ đạo cụ thế mạng này, thế mới giữ lại được cái mạng chó kia. Cậu lập tức nảy sinh kỳ vọng không nhỏ đối với đạo cụ còn lại, đưa tay ra chạm vào món đồ chơi hình dạng chiếc mũ rơm.

 

【Thời gian bảo vệ tân thủ: Đạo cụ dùng một lần. Chọn một quy tắc, bạn sẽ có 80% xác suất miễn nhiễm với nó trong thời gian nhất định.

 

Hướng dẫn sử dụng: Sử dụng trực tiếp.

 

Phẩm chất: Năm sao.】

 

Chu Kỳ An nhìn về phía Thẩm Tri Ngật.

 

Thực ra Thẩm Tri Ngật muốn cậu lấy cả hai, nhưng biết rõ cậu nhất định sẽ từ chối, vậy nên mới nói: “Cậu chọn trước đi.”

 

Chu Kỳ An trầm ngâm suy tư.

 

Một lát sau, cậu cầm lấy chiếc mũ rơm nhỏ.

 

Đạo cụ thế mạng chỉ có thể sử dụng một lần, không biết nguyên nhân cái chết, sống lại lần nữa cũng vô ích. Nhưng miễn nhiễm quy tắc lại linh hoạt hơn, sử dụng tốt có thể phát huy tác dụng rất lớn, chỉ là xác suất kích hoạt hơi thấp.

 

Chu Kỳ An: “Hai đạo cụ này, xem phần giới thiệu không giống như do phòng thí nghiệm nghiên cứu phát triển.”

 

Người mặc áo choàng đỏ từng đề cập, đạo cụ do phòng thí nghiệm Tàng Ốc sản xuất sẽ không có hai mục là hướng dẫn sử dụng và phẩm chất.

 

Ứng Vũ gật đầu, đương nhiên phòng thí nghiệm không thể nào nghiên cứu phát triển ra thứ nghịch thiên như vậy. Anh ta chợt nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, về việc hôm qua cậu hỏi tôi có cái gì có thể thay đổi hình…”

 

“Khụ khụ.” Chu Kỳ An dùng một tràng ho khan để cắt ngang.

 

Ánh mắt Thẩm Tri Ngật hơi trầm xuống.

 

Ứng Vũ im lặng hai giây, liếc nhìn người đối diện.

 

Anh ta vô cùng nhạy bén, lập tức hiểu được chuyện Chu Kỳ An hỏi thăm có liên quan đến Thẩm Tri Ngật. Nhưng bản thân đã lỡ lời, Thẩm Tri Ngật chắc chắn cũng đã đoán được.

 

Cuối cùng, Ứng Vũ chỉ đơn giản nói qua loa: “Sau đó tôi đã xác nhận lại, câu trả lời vẫn như thế.”

 

Tiếp theo, chủ đề liên quan đến đạo cụ đã được chủ động lật sang trang.

 

Ứng Vũ đẩy gọng kính: “Đã xem bài đăng hot trên diễn đàn chưa?”

 

Cả ngày Thẩm Tri Ngật chỉ xem tin nhắn riêng, vẫn đang nghĩ cách đối phó với chuyện của Mục Thiên Bạch. Chu Kỳ An thì càng khỏi phải nói, mỗi lần đều chỉ tìm kiếm bài đăng có mục đích, hoàn toàn phớt lờ việc đánh dấu đỏ và thêm sao.

 

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Ứng Vũ đã biết câu trả lời: “Xem thử đi.”

 

Thẩm Tri Ngật dịch người về phía Chu Kỳ An: “Điện thoại của tôi hết pin rồi.”

 

Thế là hai người cùng nhau xem.

 

Bấm vào là bài viết 【Hôm nay Đại ca Pháo hủy diệt có cho nổ bản đồ nữa không?】

 

Thời gian đăng bài là vào ngày Chu Kỳ An chiêu mộ đồng đội, diễn đàn đã mở topic thảo luận, bàn tán xem liệu cậu có cho nổ bản đồ này hay không.

 

【Chơi thì chơi,  đùa thì đùa, đừng thần thánh hóa một người mới quá.】

 

【Liên quan gì đến mày, tao cảm thấy nhất định là nổ, hỏi chính là theo hành vi quán tính thôi.】

 

Vài ngày trôi qua, bài viết đã có thể lật được mấy trang, điều thực sự khiến nó trở thành bài viết hot là hôm qua có người trả lời:

 

【Có nổ đó, nổ cả tế đàn. Không tin thì cứ việc nhắn tin riêng cho tôi, chỉ cần một ít điểm tích lũy, tôi bằng lòng dùng đạo cụ khế ước thề.】

 

Vừa có hồi âm này, bài viết đã lập tức hot trở lại.

 

【Mau kể đi, Pháo nhi nổ thế nào vậy!】

 

【Tế đàn á, nghe thôi đã thấy chẳng lành rồi, Pháo ca của chúng ta còn sống không vậy?】

 

……

 

Bởi vì người trả lời chỉ để lại một câu rồi biến mất tăm, dẫn đến bây giờ vẫn còn người hỏi han trong topic.

 

Mí mắt Chu Kỳ An giật giật, hiển nhiên, mọi người đều cho rằng người cho nổ là cậu.

 

Ứng Vũ khéo léo nhắc nhở: “Là bài viết tiếp theo.”

 

Chu Kỳ An mím môi thoát ra: “Bài viết hot tiếp theo cũng là tôi.”

 

“Bài tiếp nữa.”

 

“Vẫn là tôi.”

 

“…”

 

Những bài viết về Tân nhân vương trên diễn đàn đều rất hot, ngoài việc xuất phát từ tâm lý hóng hớt của người chơi, thì phần lớn là do tò mò về bí mật trên người cậu. Xét cho cùng thì, trong bài viết có đề cập đến cấp độ phó bản, một người mới liên tục mấy lần bình an vô sự từ phó bản độ khó cao, căn bản là không phù hợp với lẽ thường.

 

Nếu không phải yếu tố cho nổ phó bản quá mức bá đạo, chính phủ lại cố ý làm mờ hướng dẫn dư luận, có lẽ đã sớm liên hệ cậu với Thánh khí rồi.

 

Chu Kỳ An lướt xuống phía dưới, cuối cùng cũng tìm thấy bài viết mà Ứng Vũ bảo mình xem, nằm ở vị trí áp chót trang đầu tiên.

 

Bởi vì bản thân cậu chiếm quá nhiều diện tích, dựa theo số lượng hồi âm, bài viết này suýt chút nữa đã bị đẩy ra khỏi trang chủ.

 

Dần dần, ánh mắt cậu bỗng trở nên nghiêm túc.

 

【Thư viện khu dân cư mới Tử Nam – Hành lang thang máy, bí ẩn về vụ mất tích của hàng chục người chơi cấp cao?】

 

【Tỉnh lộ 417 – Bến xe khách Hoa Cổ, xác chết chất thành núi.】

 

Chu Kỳ An có ấn tượng với thư viện khu dân cư mới Tử Nam, sau khi Thánh khí xuất hiện, đây là một trong những lối vào phó bản mới được mở.

 

Cậu nhìn Ứng Vũ, ngữ khí nghiêm túc: “Tôi là người thất học, phiền anh giải thích cho tôi.”

 

Lượng thông tin về trò chơi rất đồ sộ, trong bản tổng kết kinh nghiệm của Hàn Lệ đã bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ.

 

Thẩm Tri Ngật cũng làm ra vẻ một người thất học, diễn xuất có thể nói là cho được điểm mười.

 

“…” Ứng Vũ chậm rãi lên tiếng: “Vào phó bản có hai cách, một là đi xe buýt của nhân viên công tác, đi qua đường hầm sương mù để vào, cách thứ hai là chủ động tìm kiếm lối vào, cách này cần phải gánh chịu rủi ro nhất định từ trước, ví dụ như bến xe khách Hoa Cổ. Xác chết đều xuất hiện trên đường cái, đại diện cho việc bọn họ không thể vào trò chơi thành công.”

 

Chu Kỳ An: “Lợi ích là gì?”

 

Đã bằng lòng mạo hiểm, vậy thì nhất định là do lợi ích thúc đẩy.

 

Ứng Vũ chậm rãi nói: “Nhân viên công tác.”

 

Chờ một lúc lâu mà không thấy lời tiếp theo, Chu Kỳ An chớp chớp mắt, tò mò tại sao anh ta lại nói nửa chừng, bèn hỏi lại lần nữa.

 

Ứng Vũ kiên nhẫn trả lời đầy đủ: “Tránh né nhân viên công tác.”

 

Chu Kỳ An vẫn nín thở chờ đợi lời tiếp theo, một phút trôi qua, hai phút trôi qua.

 

Đến phút thứ ba, cuối cùng cậu cũng phản ứng lại, có phần khó tin mà nói: “Chỉ vậy thôi?”

 

Đó là lợi ích gì?

 

Chu Kỳ An suýt chút nữa đã dán biểu cảm nuốt trọn con cá voi lên mặt.

 

Thẩm Tri Ngật rót cho cậu một ly nước để kìm nén vẻ kinh ngạc.

 

Chu Kỳ An nhấp một ngụm nước, hương trà lan tỏa trong khoang miệng, cậu cười gượng gạo nói: “Tôi không có ý kỳ thị nhân viên công tác.”

 

Đơn thuần chỉ là vô ý bỏ qua mà thôi.

 

Kỳ thực cậu nên phải cảm thấy sợ hãi nhân viên công tác mới đúng.

 

Mục tiêu của Tư tiên sinh trong phó bản đầu tiên là Thánh khí, sau đó còn giả làm NPC, toan tính biến người nắm giữ Thánh khí thành con rối. Đến phó bản thứ hai, Chu Kỳ An đến nay vẫn không biết mình đã bị Người đầu trâu dùng camera giám sát ghi hình lại để phân tích thói quen suy nghĩ. Cô Thân lại càng tham gia sâu vào phó bản, muốn nhân thân phận người phụ trách để nhúng tay vào.

 

Xuất phát điểm của cậu quá cao, trên người luôn đè ba ngọn núi, bản thân lại có phần trì độn trong phương diện này.

 

Sau khi dùng cây đinh ba vàng đâm xuyên qua người Tư tiên sinh một lần, Chu Kỳ An đã triệt để “Phá thần” đối với nhân viên công tác.

 

Thẩm Tri Ngật nhìn về phía Ứng Vũ, như có như không mà lên tiếng: “Ngoài ra, không còn lợi ích nào khác sao?”

 

Ứng Vũ: “Không tính là lợi ích, trong thời gian làm nhiệm vụ, bản đồ hoạt động sẽ không bị giới hạn.”

 

Chu Kỳ An: “Có thể chạy loạn khắp nơi như khỉ?”

 

Ứng Vũ cảm thấy cậu đang mỉa mai Cô Thân, nhưng không có chứng cứ.

 

“Gần như vậy. Ví dụ như địa điểm làm nhiệm vụ ở trường học, cậu cũng có thể đến những nơi khác ngoài trường học, chỉ là…” Ứng Vũ nheo mắt, có phần thâm ý mà nói: “Đến rồi có thể quay về hay không thì khó nói lắm.”

 

Nơi đến có thể sẽ đụng phải ma, gặp phải sự kiện tâm linh, cũng có thể rất an toàn.

 

“Còn nữa, cho dù đi đâu, trước 0 giờ nhất định phải quay về địa điểm mà hệ thống quy định.”

 

Chu Kỳ An đại khái đã hiểu: “Hóa ra là vậy.”

 

Giải thích xong vấn đề cơ bản, Ứng Vũ ấn nút trên bàn, tài xế của anh ta mang đến hai phần tư liệu.

 

Chu Kỳ An xem tư liệu của thư viện khu dân cư mới Tử Nam trước.

 

Một ngày thư viện sẽ bị sương mù bao phủ ba lần, khi sương mù buông xuống, đi thang máy từ thư viện là có thể đến phó bản.

 

Ban đầu phó bản này là do Hắc Ma Hội đi khai hoang, lúc đó bọn họ còn chưa bị phòng thí nghiệm vứt bỏ vì vi phạm hợp đồng, mãi cho đến hai ngày trước, tin tức liên quan đến việc hơn ba mươi người của Hắc Ma Hội liên tiếp tử nạn mới bị bại lộ.

 

“Đã chết nhiều người như vậy, bọn họ vẫn còn phái người chơi vào trong.” Chu Kỳ An ngửi thấy mùi bất thường.

 

Cái còn lại thì càng khó tin hơn, tốt xấu gì người chơi cũng vào được phó bản ở thư viện khu dân cư mới Tử Nam, còn tỉnh lộ 417, mỗi lần sương mù tan đi chỉ còn lại một đống xác chết.

 

Trong tư liệu có cả ảnh chụp những thi thể đã được dọn dẹp, tất cả người chết đều trợn tròn mắt, cảm giác tuyệt vọng trong mắt như thể bị đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.

 

Điều kỳ quái nhất là, biểu cảm của những người chơi này khi chết đều giống nhau một cách kỳ lạ, trên người cũng không tìm thấy vết thương nào.

 

Như thể bị tước đoạt sinh mạng chỉ trong tích tắc vậy.

 

Điều này không phù hợp với lẽ thường.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trong trường hợp bình thường, cho dù có kinh khủng đến đâu, trước khi chết người chơi cũng sẽ có hành động phòng bị.

 

Chu Kỳ An: “Là muốn lập đội đi hạ phó bản à?”

 

Nếu không thì không cần thiết phải lấy những thứ này cho mình xem.

 

Ứng Vũ lắc đầu: “Gần đây tôi có việc khác, chỉ muốn nhắc nhở cậu một tiếng.”

 

Chỉ riêng chuyện khởi động lại cuộc điều tra kẻ phản bội cũng đủ khiến anh ta đầu đau như búa bổ.

 

“Cho đến nay, mấy phó bản mà cậu đã đi, số hiệu lần lượt là 【0814】, 【12814】, 【33814】, 【42814】.”

 

Số hiệu phó bản nằm ở vị trí khuất trên vé xe, trước đây Chu Kỳ An chưa từng để ý. Nhưng cậu cũng không ngạc nhiên khi Ứng Vũ biết rõ tất cả số hiệu phó bản của mình, Người mặc áo choàng đỏ chủ động mang tin tức đến, hai bên lại cùng đi hai phó bản, còn phó bản xuất hiện Thánh khí thì diễn đàn đã sớm bóc trần rồi.

 

“Hai phó bản này chắc không phải cũng có đuôi là 814 chứ?”

 

Ứng Vũ: “Một trong số đó chắc chắn là có, Hắc Ma Hội từng dùng phương thức đặc biệt phát ra tin cầu cứu. Cái còn lại thì khả năng cao là có.”

 

Cả hai đều là lối vào phó bản mới được mở, lại xuất hiện dị thường gần như cùng một giai đoạn, xác suất trùng hợp không lớn.

 

Nói được một nửa, tài xế vừa mới đưa tư liệu đến khẽ nói mấy câu.

 

“Chờ một lát.” Ứng Vũ ra ngoài một chuyến.

 

Chỉ còn lại hai người, Chu Kỳ An đang xem tư liệu thì đột nhiên nói: “Trùng hợp là Thánh khí lại được cất giấu trong phó bản có độ khó thấp duy nhất.”

 

Có chút cảm giác như mời cậu đến lấy.

 

Thẩm Tri Ngật bình tĩnh chuyển chủ đề: “Chuyện kỳ lạ không chỉ có một. Với thực lực của Ứng Vũ, sớm đã có thể kết thúc tiến hóa, vậy mà bây giờ anh ta vẫn còn ở phòng thí nghiệm.”

 

Sự chú ý của Chu Kỳ An bị thu hút.

 

Tiến hóa một khi đã bắt đầu, gián đoạn trong thời gian dài sẽ dẫn đến các cơ quan khác bị suy thoái. Ứng Vũ trẻ khỏe, không liên quan gì đến suy thoái, rốt cuộc làm thế nào có thể dung hòa được cả hai?

 

Hai mươi phút sau, Ứng Vũ quay lại.

 

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, cũng không hỏi thêm gì nữa.

 

Mỗi người đều có bí mật riêng, mọi người đều có điều muốn giữ lại mới là chuyện bình thường.

 

Cậu rút ra phần tư liệu thứ hai, là tư liệu liên quan đến tỉnh lộ 417: “Có thể mang đi không?”

 

Ứng Vũ gật đầu. Anh ta đặc biệt nhắc nhở, đã dự đoán được đối phương sẽ chọn hạ phó bản vào kỳ nghỉ, để đảm bảo thời gian trở lại làm việc. Nhìn từ quy luật số hiệu trước đây và tính đặc thù của người nắm giữ Thánh khí, cho dù không chọn thì Chu Kỳ An cũng sẽ bị ghép vào hai phó bản này.

 

“Tôi khuyên cậu nên chọn thư viện.” Ứng Vũ liếc nhìn tài xế đi cùng.

 

“Tất cả người chơi ở tỉnh lộ 417 đều chết ở lối vào, mức độ nguy hiểm và quỷ dị đều rất cao.” Tài xế nói thẳng: “Hơn nữa, theo tin tức mới truyền đến, có người chơi nước ngoài muốn nhập cảnh trái phép vào phó bản này, đang liên hệ với hiệp hội trong nước. Cách đây không lâu còn có người đăng bài trên diễn đàn chiêu mộ lập đội điểm tích lũy cao, muốn nhân lúc sương mù buông xuống, lợi dụng đạo cụ giảm bớt cảm giác tồn tại để được quỷ dị xem nhẹ, trực tiếp vào phó bản.”

 

“Đó mới chỉ là một phần, dự đoán hai ngày nay sẽ có thêm nhiều người chơi cấp cao thử vào phó bản này.”

 

Chu Kỳ An nghe ra được cảm giác bát tiên quá hải, nhíu mày nói: “Chỉ để tránh né nhân viên công tác thôi sao?”

 

Là cậu điên rồi hay là thế giới này đảo điên rồi?

 

Tài xế lắc đầu: “Nghe nói có người chơi hệ bói toán đã tính ra được cái gì đó, lần này phòng thí nghiệm không định nhúng tay vào vũng nước đục này.”

 

Người chơi chen chúc nhau như kiến, cho thấy thứ mà bói toán ra được phần lớn cũng giống như Thánh khí, có thể tăng cường thực lực cá nhân lên rất nhiều.

 

Phòng thí nghiệm xưa nay không vì sự tăng cường của biến số cá nhân mà mạo hiểm, đã có công phu đó, bọn họ thà đi khai hoang phó bản khác còn hơn.

 

Bói toán?

 

Chu Kỳ An khẽ nhướn mày, e là còn có nguyên nhân khác.

 

Thực sự bói toán ra được cái gì, sẽ không để cho ai ai cũng biết như vậy.

 

Lúc này Ứng Vũ lên tiếng: “Hiện tại những người thử vào tỉnh lộ 417 đều đã chuẩn bị đầy đủ, cậu…”

 

Chu Kỳ An nói: “Tôi bảo mẹ tôi lái xe đưa đi.”

 

“…”

 

Ứng Vũ nghĩ đến tám mươi mốt cái hố trong hầm mộ kia.

 

Ồ, vậy thì không sao.

 

————

 

Rời khỏi phòng thí nghiệm, Chu Kỳ An duỗi lưng trong sương mù.

 

Sự biến dị của thế giới ngày càng nghiêm trọng, để phòng hờ, vẫn nên cho mẹ cậu một thân phận người chơi chính quy thì hơn.

 

Thẩm Tri Ngật im lặng đi bên cạnh cậu.

 

Hắn biết rõ tiếp theo Chu Kỳ An sẽ dồn hết tâm trí để đối phó với những nguy cơ khác, nghi ngờ về thân phận của mình sẽ bị gác lại phía sau.

 

Sức người có hạn, có đôi khi đây lại là chuyện tốt.

 

Duỗi người xong, Chu Kỳ An mở tin nhắn riêng trên diễn đàn, lẩm bẩm: “Sao Mục Thiên Bạch vẫn chưa trả lời tin nhắn nhỉ?”

 

Thẩm Tri Ngật thản nhiên như không, cũng không tiếp lời.

 

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Sao anh không hỏi tôi Mục Thiên Bạch là ai?”

 

Hố rồi!

 

Bước chân Thẩm Tri Ngật khựng lại, lúc nghiêng đầu sang, trên mặt Chu Kỳ An rõ ràng viết bốn chữ: Anh tiêu đời rồi.

 

Hai người này nhất định có liên hệ, nếu không Thẩm Tri Ngật tuyệt đối sẽ cắn lấy cái tên này mà truy hỏi đến cùng.

 

Thẩm Tri Ngật đã nghĩ ra một bộ lời lẽ hoàn hảo, chuẩn bị cứu vãn, nhưng Chu Kỳ An căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng, cậu gọi điện thoại cho cậu sinh viên đại học: “Chuẩn bị một chút, ngày kia xuống phó bản.”

 

Cúp điện thoại xong, Chu Kỳ An như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: “Anh cũng muốn đi cùng à?”

 

Ở chung lâu, cuối cùng cũng để lộ đuôi cáo. Cậu muốn xem, rốt cuộc Thẩm Tri Ngật đang giấu mình những gì.

 

Rõ ràng biết trong đó có hành động thăm dò, nhưng lại không thể từ chối niềm vui hạ phó bản cùng nhau, Thẩm Tri Ngật gật đầu: “Đi chứ.”

 

Sau khi ra đòn với Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An đắc ý ra mặt.

 

Lúc trở về nhà, mẹ Chu đã về, trông tâm trạng khá tốt.

 

Chu Kỳ An vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chuyện ba thế hệ kia, người bình thường chắc chắn là không ưng con rồi. Hay là chúng ta lại đến chỗ đó tìm xem… Phong thổ nhân tình mỗi nơi mỗi khác, biết đâu người ở đó lại không quá để ý đến những điều này.”

 

Mẹ Chu đang dưỡng tóc bèn dừng động tác.

 

“Chỗ đó?”

 

Chu Kỳ An liếc nhìn can xăng dự phòng ở góc tường, ý tứ sâu xa: “Chính là chỗ đó đó.”

 

Cậu bắt đầu nhiệt tình giới thiệu về tỉnh lộ 417, đương nhiên là lược bỏ phần trò chơi, dạo gần đây trên đường cái thường xuyên xuất hiện xác chết, trên mạng đã có vài thảo luận. Chu Kỳ An thuật lại y nguyên rồi nói: “Hay là chúng ta đến đó dạo chơi, biết đâu lại anh hùng cứu mỹ nhân giữa đường, trực tiếp giải quyết luôn chuyện đại sự cả đời.”

 

Mẹ Chu như thể bị thuyết phục, lại tỉ mỉ thoa kem dưỡng tóc: “Được thôi.”

 

————

 

Sáng thứ Năm, trời nắng đẹp.

 

Xe buýt Thỏ con được lau chùi rất sạch sẽ, hai chiếc tai thỏ ngây ngô đáng yêu, ánh nắng xuyên qua lớp kính trong suốt chiếu vào trong xe, thoạt nhìn bầu không khí trong xe vô cùng ấm áp.

 

Chu Kỳ An dậy rất sớm, ngồi ở vị trí cách ghế lái không gần cũng không xa.

 

Cậu đang cúi đầu xem điện thoại, cách đây không lâu Ứng Vũ đã gửi cho cậu một tin nhắn: [Vài thành viên của hiệp hội Cô bé quàng khăn đỏ từng thử vào phó bản tỉnh lộ 417, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Không chỉ vậy, số lượng người mất tích của các hiệp hội lớn còn nhiều hơn số lượng xác chết được tìm thấy trên đường cái.]

 

Mấy chữ bặt vô âm tín rất có hồn.

 

Phần lớn là đã chết. Nếu đã hoàn thành phó bản, vậy thì lối vào tỉnh lộ 417 sẽ bị đóng lại.

 

Những thi thể biến mất kia đã đi đâu?

 

Chu Kỳ An âm thầm cảnh giác, lúc ngẩng đầu lên thì nói: “Mẹ, dừng xe ở trung tâm thành phố một lát.”

 

Cậu cẩn thận chốt hạ: “Con có hai người bạn đang đợi ở đó, đến để làm quân sư tình yêu cho con. Nhỡ đâu gặp được người thích hợp, một người mừng tiền, một người làm chủ hôn.”

 

Mẹ Chu chỉ quan tâm đến việc trung tâm thành phố có thuận đường hay không, không thuận đường bà sẽ không rước, lãng phí xăng.

 

“Đương nhiên là thuận đường.” Chu Kỳ An đảm bảo.

 

Trung tâm thành phố không có nhiều người.

 

Chu Kỳ An đã gửi địa điểm gặp mặt từ sớm, Thẩm Tri Ngật bọn họ đã đến rồi.

 

Thẩm Tri Ngật hôm nay mặc quần dài màu đen, áo khoác mỏng, khí chất nổi bật. Cậu sinh viên đại học bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn thứ trên tay hắn, muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ người ta không thèm đếm xỉa đến mình.

 

“Đây là…” Cuối cùng cậu ta cũng lấy hết can đảm mở miệng, lời còn chưa dứt, đồng tử cậu sinh viên đại học đã co rút lại.

 

Mặc dù lúc Chu Kỳ An bảo cậu ta đi lấy xăng đã nói xe của Tư tiên sinh đang ở nhà mình, nhưng tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.

 

Chiếc xe buýt lớn chạy đến đối diện có sức công phá thị giác quá mạnh, quá mức chấn động, khiến cậu ta quên mất mình đã lên xe bằng cách nào.

 

Sau đó, Thẩm Tri Ngật cũng lên xe.

 

Quái vật có bản năng cắn nuốt đồng loại. Chu Kỳ An chăm chú nhìn chằm chằm cửa xe, một khi mẹ cậu và Thẩm Tri Ngật xảy ra xung đột, cậu sẽ kịp thời hòa giải.

 

“Chào bác.” Sau khi lên xe, Thẩm Tri Ngật nhìn gương mặt có vài phần tương tự Chu Kỳ An, ôn hòa cười nói: “Lần đầu gặp mặt, cháu có chút quà mọn mong bác nhận cho.”

 

Một hộp quà màu đỏ được nâng bằng hai tay, đó chính là thứ mà cậu sinh viên đại học vừa rồi tò mò muốn hỏi.

 

Mẹ Chu mở hộp quà ra xem qua loa… Hoặc là nói, ngửi qua.

 

Một lúc lâu sau, bà rất tự nhiên mà đóng lại, để sang một bên.

 

Hộp quà lại được đóng kín mít, lúc Chu Kỳ An muốn xem thì đã bỏ lỡ mất cơ hội.

 

Nhưng món quà này rõ ràng là tặng rất xứng đáng, mái tóc kinh khủng vốn không gió tự bay của mẹ Chu khi nhìn thấy Thẩm Tri Ngật, lúc này đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.

 

Chu Kỳ An chỉ đành hỏi Thẩm Tri Ngật: “Anh tặng cái gì vậy?”

 

Thẩm Tri Ngật: “Một ít thực phẩm chức năng bồi bổ, già trẻ đều dùng được.”

 

Hàng mà cái bóng đã thức cả đêm đi lấy.

 

“…” Đừng tùy tiện đại diện cho người già và trẻ nhỏ như vậy chứ.

 

Xe chạy qua trung tâm thành phố, men theo hướng Tây mà tiến về phía trước, cậu sinh viên đại học ngồi một mình phía sau tự biên tự diễn một màn đại kịch. Cái gì mà mẹ của anh Chu có khi nào là người chơi lâu năm, bảo sao dám trộm xe trộm mộ gì đó.

 

Càng ra xa khu vực thành thị thì càng yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng con người.

 

Chu Kỳ An mở bản đồ chỉ đường trên điện thoại, khoảng cách đến tỉnh lộ 417 chỉ còn chưa đầy hai cây số.

 

Yên tĩnh quá, ngay cả tiếng bánh xe cán qua mặt đất cũng bị yếu đi rất nhiều.

 

Cảm giác yên tĩnh này khiến cậu trong phút chốc tưởng như mình đã trở về thôn Phong Thủy lúc đêm khuya, những đám mây trên trời tản ra cảm giác như bị đông cứng.

 

“Còn 1km nữa là đến đích.” Điện thoại vang lên thông báo.

 

Lối vào đường cái phía trước ẩn hiện trong màn sương mù còn xen lẫn vài tia khói đen, khi xe buýt Thỏ ngày càng đến gần, Chu Kỳ An mơ hồ nghe thấy đủ loại âm thanh, hỉ nộ ái ố bi ai, rồi trong nháy mắt đều biến thành tiếng kêu thét chói tai.

 

Mẹ Chu thản nhiên như không, chiếc xe tăng tốc lao về phía lối vào.

 

Hết chương 92.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

 

Chu Kỳ An: Gần đây đang đọc sách gì vậy?

 

Thẩm Tri Ngật: “Một trăm điều mà con rể phải biết”

 

Chu Kỳ An: “…”

 

Loại sách này rốt cuộc là ai viết vậy?

 

“Còn gì nữa?”

 

Thẩm Tri Ngật: “Bàn về cách vợ chồng không có lòng tin về nhau sống hết đời với nhau”, Kỳ An, trong sách nói rất đúng, lòng tin mãi mãi là thứ tồn tại tương đối. Đôi khi giấu diếm là vì muốn thể hiện tình yêu sâu đậm hơn.

 

Chu Kỳ An: “…”

 

Chương 92: Hai Lựa Chọn

Ngày đăng: 17 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên