Chương 94: Bóng Côn Trùng (20)
Trần Tranh đá vào chân Minh Hàn, Minh Hàn lập tức nhảy dựng lên, “Ái chà! Thân thiết là để đá nhau à?”
Trần Tranh hỏi: “Cậu vừa đi đâu đấy?”
Minh Hàn nghiêm mặt đáp, “Xem qua danh sách giáo viên, phát hiện ra trong lớp của Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y có một học sinh sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đã quay lại trường cũ làm giáo viên. Chút nữa anh đi gặp cô ấy thử xem.”
Trần Tranh hỏi: “Cậu rảnh sao không đi?”
“Em vốn là học sinh trường Trung học Nam Khê.” Minh Hàn chỉ vào thái dương mình, “Em sẽ có rất nhiều định kiến mang tính cá nhân, cho nên lần điều tra này em chỉ có thể làm phụ tá thôi.”
Trần Tranh hiểu ý, trêu chọc: “Định vị bản thân rõ ràng đấy chứ.”
Giáo viên mà Minh Hàn nhắc đến họ Toàn, dạy ngoại ngữ. Lúc này cô vừa tan lớp buổi sáng, Trần Tranh trình bày mục đích đến, đưa ra giấy phép điều tra do Sở công an tỉnh cấp, sắc mặt cô Toàn hơi tái đi, “Vụ án đó, chẳng phải năm đó đã phá án rồi sao? Tôi nhớ là có rất nhiều cảnh sát đến, chúng tôi, chúng tôi đã phải nghỉ học rất lâu.”
Trần Tranh gật đầu, giải thích ngắn gọn, cô Toàn vẫn rất căng thẳng, cúi đầu nói: “Lúc đó các anh chẳng phải nói thầy Tiết là hung thủ sao? Mọi người đều phẫn nộ, yêu cầu nhà trường phải cho một câu trả lời. Giáo viên dám giết hại học sinh như vậy, sau này ai còn dám cho con em mình đến học nữa. Không biết nói như vậy anh có hiểu không? Chính là tất cả mọi người đều bị cơn giận dữ che mờ lý trí, cảm thấy thầy Tiết là hung thủ, thật sự rất đáng hận, nhất định phải bị xử bắn, phải xử bắn ngay lập tức! Nhưng mà về sau, rất nhiều năm trôi qua, đặc biệt là sau khi tôi học lên thạc sĩ, trò chuyện với bạn học cũ về chuyện này, chúng tôi đều cảm thấy, có phải là có hiểu lầm gì không? Thầy Tiết là người như vậy, sao có thể làm hại học sinh được chứ?”
Trần Tranh nghe hiểu, “Lúc bị cảm xúc phẫn nộ lôi kéo, con người không còn tâm trí để đưa ra phán đoán của riêng mình, thời gian trôi qua khiến mọi thứ nguội lạnh, lúc đó mới bắt đầu nghi ngờ.”
Cô Toàn nghiêm túc gật đầu, “Chính là như vậy. Hiện tại tôi cũng là giáo viên rồi, càng cảm thấy thầy Tiết là một giáo viên tốt. Nói đến đây, thầy Tiết còn từng dạy kèm cho tôi.”
Mấy chục năm trước, việc giáo viên sau giờ học dạy kèm có thu phí cho một số ít học sinh là chuyện thường tình, nhưng Tiết Thần Văn mà phó hiệu trưởng Cung nhắc đến thứ nhất là không thiếu tiền, thứ hai là đối xử bình đẳng với tất cả học sinh, dường như không nên làm như vậy. Trần Tranh hỏi: “Là thu tiền dạy kèm tại nhà à?”
Cô Toàn ngẩn người, vội vàng lắc đầu, “Không phải không phải, tôi biết loại anh nói, nhưng thầy Tiết chưa bao giờ thu tiền của chúng tôi, ngược lại còn tự bỏ tiền túi ra.”
“Tự bỏ tiền túi?”
“Đúng vậy, mời chúng tôi đi McDonald hay KFC gì đó.”
Cô Toàn kể, lúc cô vào học, trường Trung học Nam Khê đã đặt mục tiêu cạnh tranh với các trường trọng điểm như trường Trung học số 5, những môn học dễ phân hóa điểm số như Toán, Anh, và ba môn khoa học tự nhiên đều rất được coi trọng, còn môn Ngữ văn thì khó mà nâng cao được trong thời gian ngắn, có cố gắng thêm thì cũng chỉ cải thiện được vài điểm, cho nên cả trường và học sinh đều không mấy quan tâm đến môn Ngữ văn.
Tiết Thần Văn nhìn thấy vậy, sau một kỳ thi tháng, thầy ấy mỉm cười đề nghị mọi người nên học hành nghiêm túc môn Ngữ văn, giá trị của Ngữ văn không chỉ thể hiện ở điểm số, mà sau này cũng sẽ có tác dụng rất lớn, còn nói nếu như có ai muốn học bù môn Ngữ văn, có thể đến tìm thầy. Người hưởng ứng rất ít, chỉ có vài học sinh có hứng thú với Ngữ văn hỏi, học bù như thế nào, bao nhiêu tiền? Tiết Thần Văn nói, thầy không thu tiền, chỉ cần chịu đến, thầy sẽ dạy.
Cô Toàn thích môn Ngữ văn, sau giờ học liền tìm đến Tiết Thần Văn, hỏi xem mình có thể tham gia hay không. Tiết Thần Văn vui vẻ đồng ý. Sau đó, cứ khi nào rảnh, cô đều đến học bù.
Địa điểm học bù mà Tiết Thần Văn chọn không phải là ở trường cũng không phải là ở nhà, mà là quán ăn nhanh gần trường Trung học Nam Khê, đầu tiên là mời mọi người uống nước, giảng bài xong xuôi thì ăn uống no nê.
Sau khi vụ án xảy ra, trong trường có tin đồn Tiết Thần Văn là người có “Sở thích luyến đồng”, nói rằng thầy ấy đã để ý Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y từ lâu, bọn họ không nghe theo, thầy ấy mới tức giận giết hại bọn họ. Việc mời học sinh ăn đồ ăn nhanh đã trở thành bằng chứng, “Giáo viên nào lại suốt ngày đưa học sinh ra ngoài chơi?”
Cô Toàn nói, lúc đó cô sợ đến chết khiếp, không dám nói nửa lời bênh vực Tiết Thần Văn, những học sinh khác tham gia học bù cũng im lặng. Sau này nghĩ lại, cô rất hối hận, những học sinh tham gia học bù như bọn họ là người rõ nhất, Tiết Thần Văn thật sự là dạy kèm cho bọn họ, chưa từng làm gì vượt quá giới hạn với bọn họ.
Trần Tranh gộp lời của cô Toàn và phó hiệu trưởng Cung lại, trong thâm tâm bọn họ đều thừa nhận Tiết Thần Văn, không hiểu được hành vi về sau của anh ta, cho dù việc Tiết Thần Văn nhận tội là bằng chứng thép, bọn họ vẫn vô thức biện hộ cho anh ta, nhớ lại những điều tốt đẹp của anh ta.
“Cô và Lịch Thúc Tinh, Bình Y Y là bạn học cùng lớp, hơn nữa còn từng học bù ở chỗ thầy Tiết.” Trần Tranh hỏi: “Trong khoảng thời gian học bù có xảy ra chuyện gì không? Ví dụ như Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y đột nhiên xuất hiện? Hoặc là thầy Tiết nhắc đến bọn họ?”
Cô Toàn lộ vẻ bất an, “Tôi… Tôi và Lịch Thúc Tinh không quen, còn với Bình Y Y thì quan hệ cũng được. Nhưng trong ấn tượng của tôi, bọn họ chưa từng học bù cùng thầy Tiết, thầy Tiết cũng chưa từng nhắc đến bọn họ.”
Trần Tranh gật đầu, “Vậy nói về Bình Y Y đi, tôi xem báo cáo điều tra lúc đó, gia cảnh của cô ấy ở trong lớp các cô tương đối bình thường?”
Cô Toàn thở dài, “Mấy năm nay trường chúng tôi cũng không còn là trường học dành cho người giàu nữa rồi, nhưng lúc đó đúng là như vậy. Bạn học trong lớp chúng tôi cơ bản đều là đóng tiền vào học, có người như Lịch Thúc Tinh ở biệt thự, cũng có người như tôi và Bình Y Y gia đình bình thường, cha mẹ thì sĩ diện, hoặc là hi vọng con mình thành rồng phượng mà cắn răng cố gắng cho con vào học. Không giấu gì anh, lúc đó tôi rất tự ti, bạn học đều giàu có như vậy, còn tôi thì chỉ nghĩ xem làm sao để xin được học bổng. Tôi không dám nói chuyện với bọn họ, ăn cơm cũng một mình, cho nên mới chơi thân với Bình Y Y có điều kiện tương đương.”
Trần Tranh kiên nhẫn nghe cô Toàn kể về những tủi thân và bất lực của đứa trẻ nhà nghèo ở trong ngôi trường của người giàu. Nhà Bình Y Y còn kém hơn nhà cô một chút, cha mẹ đều là nhân viên bình thường, Bình Y Y có thể vào được trường Trung học Nam Khê, chủ yếu là nhờ có năng khiếu hội họa. Bình Y Y tính cách hoạt bát, nói năng làm việc có chút tùy tiện, không thể chơi chung với những cô gái được nuông chiều từ bé trong lớp, ngược lại thường xuyên chơi bóng rổ với con trai.
Ban đầu cô Toàn và Bình Y Y không có giao thiệp gì, nhưng Bình Y Y đã chủ động tìm đến cô, nói muốn làm bạn với cô. Tuy cô hướng nội, nhưng có nữ sinh chủ động bắt chuyện, cô vẫn rất vui. Hai người dần dần thân quen, thỉnh thoảng cô sẽ giúp Bình Y Y học bù môn Anh văn và Ngữ văn, còn những môn khác thì cô cũng không giỏi, đành bất lực.
Thành tích của Bình Y Y cho dù ở trong lớp bình thường như bọn họ cũng thuộc dạng đội sổ, mỗi lần thi xong, Bình Y Y đều rất đau khổ, hai mắt sưng đỏ vì khóc lóc than thở với cô.
“Cũng không phải là tôi muốn học ở Nam Khê, tự bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy cho tôi vào học, có hỏi ý kiến của tôi chưa? Có phải là tôi muốn tiêu tiền của bọn họ đâu? Nhà chúng tôi chỉ có điều kiện như vậy, nghèo là lỗi của tôi sao? Nghèo thì đừng có sinh con cái, đừng có mong tôi có tiền đồ, được chứ? Bản thân bọn họ cũng chẳng có tiền đồ gì mà!”
Người mà Bình Y Y nói chính là cha mẹ của mình, hồi nhỏ cô đúng vào thời đại mà các lớp năng khiếu nở rộ, cha mẹ cô vốn dĩ rất bình thường đã đặt hết hy vọng vào người cô, hy vọng sau này cô có thể kiếm được nhiều tiền, mỗi tháng đều tằn tiện chắt bóp từ tiền lương, cho cô đi học năng khiếu.
Ngoài hội họa ra, những thứ khác cô đều không giỏi, nhưng cô đúng là có thiên phú về hội họa, vượt qua cả điểm chuẩn năng khiếu của trường Trung học Nam Khê. Cha mẹ cô vui mừng khôn xiết, đó là trường Trung học Nam Khê đấy, nếu như môn văn hóa mà theo kịp, cộng thêm điểm cộng của kỳ thi năng khiếu, sau này thi vào đại học trọng điểm cũng không phải là không thể.
Cơn ác mộng của Bình Y Y cứ như vậy mà bắt đầu, cô không giống như cha mẹ mình có chí tiến thủ, cô thích vẽ tranh, nhưng vẽ tranh đã trở thành xiềng xích trói buộc cô. Cô hỏi bài bạn học giỏi là vì không muốn phụ lòng “đầu tư” của cha mẹ, cô cũng chủ động muốn nâng cao thành tích. Thế nhưng không được, thứ cô nhận được chỉ là những lần thất bại ê chề, còn có cả sự trách móc của cha mẹ, thậm chí là những cái bạt tai và nước mắt.
Những chuyện này Bình Y Y đều đã kể với cô Toàn, mà lúc đó cô Toàn cũng chỉ là một cô gái nhút nhát có thành tích trung bình, ngoài lắng nghe ra thì không làm gì được.
Trần Tranh nhớ, lúc cảnh sát điều tra mối quan hệ của Bình Y Y, cô Toàn không phải là học sinh bị thẩm vấn trọng điểm, “Sau đó hai người làm sao lại xa cách? Theo như những gì cô vừa nói, Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh không cùng một tầng lớp, làm sao bọn họ lại chơi chung với nhau được?”
Ánh mắt cô Toàn có vài phần ảm đạm, Trần Tranh nhận ra trong đó có vài phần tự trách.
“Bởi vì tôi không giúp được cô ấy, bản thân tôi đã là một người tiêu cực rồi, nếu tôi là cô ấy, tôi cũng muốn kết bạn với người hoạt bát hơn.”
Trong hồi ức của cô Toàn, Bình Y Y là một cô gái làm việc dứt khoát, cũng rất thực dụng. Ví dụ như Bình Y Y kết bạn với cô là bởi vì điều kiện của hai người tương đương nhau, hơn nữa cô có thể giúp Bình Y Y học tập. Sau một thời gian tiếp xúc, khi Bình Y Y phát hiện ra “Giá trị” của cô có hạn, liền chuyển mục tiêu sang người khác.
Mối quan hệ của Bình Y Y với các bạn nữ trong lớp luôn không được tốt, có thể là do tính cách và cách ăn mặc của cô. Trường học quy định học sinh phải mặc đồng phục, nhưng lại rất dễ dãi với học sinh năng khiếu, có lẽ là cảm thấy những người học nghệ thuật và thể thao nên có sức sáng tạo hơn. Trang phục của Bình Y Y tuy không phải là kỳ quái, nhưng cũng khiến một số nữ sinh khó chịu.
Việc cô ấy và Lịch Thúc Tinh xích lại gần nhau như thế nào, cô Toàn không biết, nhưng sau khi làm giáo viên, tiếp xúc với đủ loại học sinh, cô Toàn có một số suy đoán của riêng mình.
Trần Tranh nói: “Ý của cô là, bọn họ đang yêu đương? Nhưng tuổi của bọn họ còn quá nhỏ.”
Cô Toàn lắc đầu, “Bọn trẻ bây giờ dậy thì sớm, nếu không tại sao tiểu học đã có bình chọn hoa khôi, nam thần rồi? Nhưng bọn họ chắc không phải là yêu đương, mà là loại quan hệ nằm giữa bạn học và yêu đương. Nhà Lịch Thúc Tinh có tiền cũng có thế lực, Bình Y Y biết mình có thể dựa vào cậu ấy, tranh thủ được nhiều thứ hơn.”
Cô Toàn nhớ, từ học kỳ 2 năm lớp 7 trở đi, Bình Y Y đã như hình với bóng với Lịch Thúc Tinh, buổi chiều Bình Y Y không tham gia học thêm trong lớp, mà sẽ vẽ tranh ở phòng vẽ do trường cung cấp, Lịch Thúc Tinh là học sinh bình thường không có năng khiếu gì cũng thường xuyên rời khỏi lớp học.
Trần Tranh hỏi: “Cậu ấy đi tìm Bình Y Y?”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng thực tế là cậu ấy đi đá bóng, cậu ấy rất thích đá bóng, nhưng trình độ bình thường.” Cô Toàn nói, học sinh năng khiếu thể thao và học sinh năng khiếu nghệ thuật của trường Trung học Nam Khê tuy không cùng một đường đua, nhưng quyền lợi được hưởng là như nhau, trước đây còn có một quy định rất kỳ quặc, học sinh giỏi thể thao và học sinh giỏi nghệ thuật ở cấp trung học cơ sở nếu như muốn được tuyển thẳng lên cấp trung học phổ thông của trường, thì kỳ thi đánh giá cũng được gộp chung, nghĩa là, người học múa có thể sẽ phải cạnh tranh với người chơi bóng rổ. Hiện nay quy định này đã được điều chỉnh, tách biệt hoàn toàn việc đánh giá học sinh giỏi thể thao và học sinh giỏi nghệ thuật.
Lúc đó Lịch Thúc Tinh có thể là bị Bình Y Y ảnh hưởng, hoặc là chỉ đơn thuần là cảm thấy đá bóng rất ngầu, dễ dàng thu hút nữ sinh, cho nên muốn vào đội tuyển, lấy chỉ tiêu học sinh giỏi thể thao, thế nhưng lại bị loại.
Nghe đến đây, trước mắt Trần Tranh hiện lên hình ảnh Lâu Tiểu Quả. Lâu Tiểu Quả và Bình Y Y, Lịch Thúc Tinh không cùng lớp, không có giao thiệp gì với nhau, nhưng Lâu Tiểu Quả hình như chạy rất giỏi, có thể xếp vào loại học sinh giỏi thể thao.
Cô Toàn tiếp tục nói, trước khi Bình Y Y gặp nạn, hai người đã lâu không nói chuyện với nhau, cô không rõ mấy tháng đó giữa Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh đã xảy ra chuyện gì. Lúc đó cả trường đều rất hỗn loạn, cô nhớ rất rõ là người nhà họ Lịch và nhà họ Bình đều đến trường làm ầm ĩ, yêu cầu nhà trường phải cho một câu trả lời.
Cha mẹ Bình Y Y là kiểu người bình thường mà cô thường thấy, mất đi đứa con gái độc nhất được cưng chiều bấy lâu, cảm xúc sụp đổ, lộ ra đủ loại bộ dạng xấu xí. Còn người nhà họ Lịch thì lại giữ kẽ hơn nhiều, cho dù rất đau buồn, nhưng vẫn giữ hình tượng. Các loại lời đồn đại lan truyền khắp nơi, có người nói nhà họ Lịch căn bản không hề đau buồn vì cái chết của cậu ấy, bọn họ là người có tiền, trong nhà không chỉ có mỗi Lịch Thúc Tinh là con. Có người nói nhà họ Lịch đang tranh giành tài sản, Lịch Thúc Tinh không còn nữa, những đứa con, đứa cháu khác có thể chia được nhiều hơn.
Trần Tranh cau mày khi nghe thấy điều này, cuộc điều tra năm đó, cảnh sát cũng không phải là không nghi ngờ người nhà họ Lịch và người nhà họ Bình, nhưng bởi vì giữa hai nhà không có quan hệ gì với nhau, điểm nghi vấn tập trung nhiều hơn ở phía nhà trường, không lâu sau Tiết Thần Văn lại nhận tội, cho nên việc điều tra gia đình cũng chỉ dừng lại ở đó.
Xem ra gia đình cũng là một nơi cần phải điều tra trọng điểm.
Cô Toàn ngừng lại, như là không nhớ ra được gì nữa. Trần Tranh nhìn thời gian, dự định tạm thời đến đây là đủ. Cô Toàn đứng dậy tiễn anh, bỗng nhiên nói: “Vừa nãy anh hỏi tôi lúc thầy Tiết dạy kèm có xảy ra chuyện gì không, tôi vừa nhớ ra một chuyện, không biết có phải là anh muốn nghe hay không.”
Trần Tranh lập tức nói: “Cô cứ nói.”
Cô Toàn nói, có một lần học bù xong, những học sinh khác sau khi ăn hamburger khoai tây chiên xong thì về hết, còn cô hẹn bạn đi mua thẻ bài ngôi sao, nên không rời đi ngay. Tiết Thần Văn thấy cô vẫn thành thật ngồi đọc sách, liền dừng động tác dọn dẹp lại, cười nói: “Vẫn còn chăm chỉ vậy sao?”
Cô giải thích là mình đang đợi người, tưởng rằng Tiết Thần Văn biết được sẽ rời đi, nhưng Tiết Thần Văn lại cười nói: “Tôi cũng đang đợi người, em có ngại đợi cùng tôi không?”
Cô rất thích thầy Tiết, vui vẻ nói: “Đương nhiên là không ngại, em còn có mấy vấn đề muốn hỏi…”
Hôm đó cô ở lại đến khi bạn đến, cô thu dọn cặp sách, vẫy tay chào tạm biệt Tiết Thần Văn, lúc đi đến cửa thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông dừng lại bên cạnh bàn của Tiết Thần Văn.
Trần Tranh hỏi: “Cô còn nhớ anh ta là ai, trông như thế nào không?”
Cô Toàn lắc đầu, “Không nhớ nữa, lúc đó tôi cũng không để ý, chỉ cảm thấy có thể là bạn của thầy Tiết? Nếu như hôm nay anh không hỏi như vậy, có lẽ tôi cũng không nhớ ra chuyện này.”
Trần Tranh đứng ở hành lang khu dạy học một lúc, giờ nghỉ trưa, rất nhiều học sinh không có ở trong lớp.
Trong đầu anh hiện lên một tấm lưới được dệt bằng các manh mối, một số thứ bị bỏ qua năm đó vì lý do khách quan đã bị dính vào tấm lưới này, mối quan hệ gia đình của Tiết Thần Văn, việc từ bỏ Lạc Thành mà chọn thành phố Nam Sơn, bên cạnh luôn không có bạn gái, người đàn ông trẻ tuổi mà anh ta chờ đợi sau khi dạy kèm cho học sinh, còn có gia đình của Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh, kỳ vọng méo mó của cha mẹ Bình Y Y đối với cô.
Nếu như cái chết của hai học sinh không gây ảnh hưởng lớn đến xã hội, các điều tra viên tuyến đầu không phải gánh vác áp lực quá lớn, cộng thêm việc Tiết Thần Văn nhanh chóng nhận tội, thì những điểm nghi vấn trên đều sẽ trở thành trọng điểm. Trần Tranh không thể không nghĩ đến, nếu Tiết Thần Văn không phải là hung thủ thực sự, vậy thì anh ta cũng đã đóng một vai trò vô cùng ác liệt trong vụ án này.
Phó hiệu trưởng Cung và cô Toàn đến nay vẫn không hiểu tại sao anh ta lại gây án, trong tiềm thức vẫn bênh vực cho anh ta, nhưng có lẽ con người thật sự của anh ta hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của anh ta trong lòng bọn họ.
Một đám học sinh ôm bóng đá xông vào dãy lớp học, chơi trò “sút bóng vào tường” ở hành lang. Quả bóng bay với tốc độ cao về phía Trần Tranh, Trần Tranh lùi lại một bước, vững vàng đỡ quả bóng. Học sinh trường trung học trọng điểm tương đối lễ phép hơn, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi! Không đá trúng anh chứ? Làm phiền anh nhặt bóng giúp bọn em với ạ!”
Trần Tranh dùng chân tâng bóng hai cái, sau đó sút trả cho nam sinh, cậu nam sinh đó rất biết nịnh nọt: “Anh gì ơi, kỹ thuật được đấy!”
Ban đầu Trần Tranh muốn dặn dò hai câu, đừng có chơi bóng ở hành lang, dễ gây thương tích cho người khác, nhưng nhìn thấy đám nam sinh này đều rất biết điều, nên thôi. Người lớn nói nhiều, sẽ khiến người ta chán ghét.
Đám nam sinh vừa rê bóng vừa chạy đi, Trần Tranh mở bảng danh sách giáo viên mà Minh Hàn gửi đến, ánh mắt nhanh chóng lướt xuống dưới, tìm được thầy giáo phụ trách công tác học sinh giỏi thể thao – thầy Du.
Lâu Tiểu Quả có được coi là học sinh giỏi thể thao hay không, hiện tại vẫn chưa thể kết luận được, đã mười mấy năm trôi qua, thầy giáo từng dẫn dắt học sinh giỏi thể thao năm đó có còn ở trường Trung học Nam Khê hay không cũng không rõ. Trần Tranh mang ý nghĩ thử xem thế nào liền đi đến sân vận động, một đám học sinh đang tập chạy vượt rào vừa nghỉ trưa một lúc, một thầy giáo tóc hoa râm liên tục thổi còi, lớn tiếng quát mắng học sinh, trông rất nghiêm khắc.
Trần Tranh đứng xem một lúc, buổi tập trưa không dài, không bao lâu sau đám học sinh đã giải tán, lúc đi ngang qua người anh, hơi nóng phả vào mặt, khiến người ta có cảm giác như đây không phải là mùa đông. Anh tiến đến chỗ thầy giáo đang thu dọn dụng cụ, “Thầy Du.”
Thầy Du thẳng người dậy, hung thần ác sát hỏi: “Cậu là?”
Trần Tranh trình bày mục đích đến, thầy Du lắc đầu nói: “Nếu như có kiếp sau, thì hai đứa trẻ đó bây giờ cũng học cấp 2 rồi.”
Trần Tranh hỏi: “Thầy phụ trách công tác học sinh giỏi thể thao bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi, cũng phải hai mươi năm rồi nhỉ?” Thầy Du không nhịn được khoe khoang, “Tôi đã dẫn dắt không ít học sinh thi đậu vào các trường đại học danh tiếng nhờ điểm cộng đấy! Còn có cả học sinh đạt giải thưởng quốc tế nữa!”
Trần Tranh lại hỏi: “Tôi nghe nói Lịch Thúc Tinh cũng từng muốn theo đuổi con đường thể thao, thầy có ấn tượng gì không?”
Thầy Du nghe vậy, cau mày suy nghĩ một lúc, “Hình như là có chuyện này, còn nhờ người nhà đến nhờ vả, nhưng đã bị tôi chặn lại.”
“Hả?”
“Mọi người đều coi thường học sinh giỏi thể thao, luôn cho rằng những đứa theo đuổi thể thao thì đầu óc ngu si tứ chi phát triển, học văn hóa kém, nhưng tôi nói cho mọi người biết, đó là định kiến! Theo đuổi thể thao cũng phải có thiên phú, cũng phải thông minh, lúc đó Lịch Thúc Tinh muốn vào đội tuyển bóng đá, nhưng mà nó thật sự không có bản lĩnh đó, chân thì biết rê bóng, nhưng tốc độ và thể lực thì không có, bình thường đá cho vui thì được, còn làm học sinh giỏi thể thao? Đó là lãng phí thời gian của mọi người, lãng phí chỉ tiêu!”
Trần Tranh hỏi: “Vậy sau khi bị từ chối, phản ứng của cậu ấy như thế nào? Người nhà cậu ấy có đến tìm thầy nữa không?”
“Không, nhà cậu ấy có tiền, bản thân cậu ấy lại không chịu khổ, cần gì phải theo đuổi thể thao chứ. Cậu xem mấy đứa học sinh vừa nãy đi, tuy miệng tôi mắng bọn nó, nhưng tôi biết bọn nó đều là những đứa chịu khổ nhọc…” Nói xong, thầy Du sững người, hậu tri bất giác hỏi: “Không phải chứ, cảnh sát Trần, chẳng lẽ vụ án đó có liên quan đến việc Lịch Thúc Tinh không được làm học sinh giỏi thể thao sao?”
Trần Tranh thấy sắc mặt thầy Du tái nhợt, vội vàng nói: “Thầy đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm chút thôi. Ngoài ra tôi còn muốn hỏi thăm về một người, Lâu Tiểu Quả.”
Thầy Du nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, “Lâu Tiểu Quả… Có chút ấn tượng, để tôi nhớ xem.”
Trần Tranh nhắc nhở: “Cậu ta cùng khóa với Lịch Thúc Tinh, nhưng không cùng lớp, nghe nói chạy rất nhanh.”
“Quả Tử?” Thầy Du buột miệng nói, “Cái thằng nhóc chạy nhanh như bay ấy hả?”
Thầy Du gán cho Lâu Tiểu Quả hai cái mác, một là giống con gái, hai là thiên phú cao. Trần Tranh hỏi cao đến mức nào, thầy Du tiếc nuối nói, nếu như Lâu Tiểu Quả vẫn luôn tập luyện dưới trướng ông thì nói không chừng đã có thể tham gia đại hội thể thao rồi. Điều đáng quý là, Lâu Tiểu Quả không phải được tuyển thẳng vào trường với tư cách là học sinh giỏi thể thao, mà là sau khi vào trường mới được giáo viên thể dục phát hiện ra thiên phú.
Gia cảnh của Lâu Tiểu Quả ở trường Trung học Nam Khê không được coi là quá tốt, không có cha, mẹ cậu ta mở tiệm net gần trường, bản thân cậu ta ban đầu cũng không để ý đến thiên phú của mình, cũng không muốn tham gia huấn luyện học sinh giỏi thể thao. Thầy Du và giáo viên thể dục lớp Lâu Tiểu Quả, cùng với giáo viên chủ nhiệm đã khuyên nhủ cậu ta, còn đến nhà tìm mẹ cậu ta, giới thiệu cho bà ấy những lợi ích của việc trở thành học sinh giỏi thể thao, mẹ cậu ta bị những phúc lợi đó hấp dẫn, cuối cùng cậu ta cũng đồng ý.
Vóc dáng của Lâu Tiểu Quả không được khỏe mạnh cho lắm, nam sinh ở độ tuổi đó lại đang trong giai đoạn “Lớn nhanh như thổi”, trông cậu ta yếu ớt mong manh, thầy Du còn tự bỏ tiền túi ra mua đồ bổ sung dinh dưỡng cho cậu ta. Thế nhưng, tuy cậu ta không mấy hăng hái, nhưng một khi đã tập luyện thì lại rất chăm chỉ. Thầy Du rất tự tin vào cậu ta, cảm thấy với trình độ này của cậu ta thì việc được tuyển thẳng lên cấp trung học phổ thông không thành vấn đề, sau này tăng cường huấn luyện, thể chất được cải thiện, chắc chắn sẽ được các trường danh tiếng tranh giành.
Nhưng điều khiến thầy Du bất ngờ là, sau khi lên lớp 9, Lâu Tiểu Quả thường xuyên vắng mặt không tham gia huấn luyện, hỏi thì cậu ta nói là nhà có việc. Thầy Du mắng cũng mắng rồi, khuyên cũng khuyên rồi, còn đến nhà thăm hỏi, nhưng đều vô ích. Mẹ Lâu Tiểu Quả cũng lộ vẻ khó xử, nói con trai cảm thấy vất vả, thật sự không muốn tập luyện nữa, nên bà cũng mặc kệ cậu ta.
Dù sao Thầy Du cũng không phải là phụ huynh, thật sự bó tay, đành phải từ bỏ Lâu Tiểu Quả. Sau đó, lẽ ra Lâu Tiểu Quả có thể dễ dàng vào được cấp trung học phổ thông của trường Trung học Nam Khê, nhưng lại thi trượt kỳ thi chuyển cấp, phải đến trường khác học, thầy Du tức đến mức đấm ngực dậm chân, nhưng nhiều năm trôi qua, cũng dần quên đi.
“Chỉ là cảm thấy vất vả thôi sao?” Trần Tranh hỏi: “Huấn luyện lúc nào cũng vất vả, tại sao phải kiên trì đến lớp 9 mới không muốn tập luyện nữa?”
“Tôi cũng không hiểu nổi!” Thầy Du tức giận nói: “Thôi bỏ đi, có lẽ là đột nhiên nổi loạn tuổi dậy thì đấy. Bọn trẻ mười bốn mười lăm tuổi, tâm tư thay đổi chóng mặt.”
Tiếng chuông vào lớp đầu tiên của buổi chiều vang lên, đám học sinh lên lớp thể dục đến sân vận động, thầy Du không rảnh nói chuyện với Trần Tranh nữa, chỉ nói một câu: “Tôi cảm thấy có thể là thằng bé cũng bị ảnh hưởng bởi vụ án đó, nên mới trở nên sa sút chăng. Lúc đó rất nhiều học sinh đều bị ám ảnh tâm lý, haiz, nói gì học sinh, ngay cả chúng tôi là giáo viên, là người lớn cũng nhất thời khó mà chấp nhận được sự thật.”
Trần Tranh ngồi trong xe, nhớ lại lời nói của thầy Du. Học sinh giỏi thể thao Lâu Tiểu Quả, học sinh giỏi nghệ thuật Bình Y Y, Lịch Thúc Tinh không được làm học sinh giỏi thể thao, ba cái tên này được nối liền với nhau bằng một sợi dây vô hình.
Còn lúc này, Minh Hàn đến khách sạn Esports cách trường Trung học Nam Khê không xa, mẹ của Lâu Tiểu Quả chính là chủ của khách sạn này.
Hết chương 94.