Chương 95: Bóng Côn Trùng (21)

 

Chương 95: Bóng Côn Trùng (21)

 

Vào thời gian ban ngày trong tuần, việc kinh doanh của khách sạn Esports thường ảm đạm, chỉ có khu vực ăn uống ở sảnh tầng một là náo nhiệt, tiếng thông báo đơn hàng từ máy tính vang lên liên tục. Vài người trẻ tuổi mặc đồng phục khách sạn Esports đang bận rộn trước bếp, lấy thức ăn chế biến sẵn từ tủ đông ra, hâm nóng, cho vào hộp đựng thức ăn mang đi, sau đó nhanh tay bỏ thêm đồ uống giá rẻ đã được đóng gói sẵn, đưa cho kỳ thủ đang chờ đợi, động tác rất thuần thục. Minh Hàn nhìn một lúc, bị người đang in hóa đơn chú ý, “Bạn lấy đồ ăn hả?”

 

Minh Hàn nói: “Tôi tìm người. Chị Quảng có ở đây không?”

 

“Ai vậy?” Một người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao màu nâu sẫm vừa đi từ trên lầu xuống, tay bưng một chồng đĩa. Minh Hàn ngẩng đầu nhìn bà, mái tóc uốn xoăn rất phổ biến ở phụ nữ trung niên, lông mày và môi đều đã được xăm, ngũ quan có chút giống Lâu Tiểu Quả.

 

Minh Hàn bước tới, tránh nhân viên, đưa giấy tờ cho bà xem, bà sững người, hạ giọng: “Cảnh sát? Có chuyện gì sao?”

 

Minh Hàn nói: “Tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, chị để đĩa xuống trước được không?”

 

Người phụ nữ dặn dò nhân viên vài câu, bảo Minh Hàn đi theo mình lên lầu. Tiếng gõ bàn phím vang lên từ tầng hai, thùng máy tính trong suốt chớp sáng đủ màu sắc, toàn bộ sảnh được trang trí theo phong cách công nghiệp hoang tàn, thoạt nhìn có cảm giác rất cyberpunk.

 

Người phụ nữ đẩy cửa kính ra, bên ngoài là ban công, gió thổi se lạnh, người phụ nữ châm một điếu thuốc, nheo mắt đánh giá Minh Hàn, “Hút không?”

 

Minh Hàn thuận tay đóng cửa lại, “Chị Quảng, gần đây Lâu Tiểu Quả có về nhà không?”

 

Chị Quảng chính là mẹ của Lâu Tiểu Quả, nghe vậy điếu thuốc trên tay bà rơi xuống một chuỗi tro tàn trắng xám, “Có ý gì?”

 

“Chị đừng căng thẳng, gần đây trong thành phố xảy ra không ít vụ án, chuyện này chị biết chứ?” Minh Hàn nói: “Khi chúng tôi điều tra vụ án tiệm massage chân, phát hiện ra cậu ta có quan hệ khá thân thiết với một trong những nạn nhân, vì vậy cần phải điều tra xung quanh cậu ta một chút.”

 

Chị Quảng nhíu mày, “Người chết không phải là La Ứng Cường sao? Nó quen biết La Ứng Cường? Sao tôi không biết?”

 

Minh Hàn nói: “Không chỉ một nạn nhân.”

 

Chị Quảng tặc lưỡi, khinh thường nói: “Tôi nghe nói, là bị La Ứng Cường bao nuôi….” Nói đến đây, Chị Quảng đột nhiên cảm thấy không đúng, “Ý của cậu là, Tiểu Quả và người bị bao nuôi kia có quan hệ bất thường?”

 

Minh Hàn lấy ảnh Hà Vân Siêu thời còn học ở Đại học Nam Sơn ra, “Chị đã gặp người này bao giờ chưa?”

 

Chị Quảng liếc nhìn, lắc đầu, “Chính là cậu ấy à?”

 

Minh Hàn nói: “Lâu Tiểu Quả cũng chưa từng nói với chị về người này sao?”

 

Chị Quảng hơi cáu kỉnh, “Không có, nó bận việc của nó, tôi bận việc của tôi, nó cũng đã lớn như vậy rồi, sao có chuyện gì cũng nói với tôi được chứ!”

 

“Được rồi, chị đừng vội, tôi hỏi lại từ đầu.” Minh Hàn nói: “Lúc Lâu Tiểu Quả học cấp 2, trường của cậu ấy xảy ra một vụ án rất lớn, chị còn nhớ không?”

 

Chị Quảng trừng mắt, thở dài, “Cậu nói vụ hai đứa trẻ bị giáo viên giết chết sao?”

 

Minh Hàn gật đầu.

 

“Đương nhiên là còn nhớ, lúc đó tôi sợ muốn chết, sợ Tiểu Quả cũng xảy ra chuyện!” Chị Quảng nói, bà cho Lâu Tiểu Quả học trường Nam Khê, chính là vì nghĩ trường này toàn người giàu, có tố chất, an toàn, bà ấy mở tiệm net ở gần trường nhiều năm, chưa từng nghe nói học sinh xảy ra chuyện. Nhà bọn họ không giàu có gì, tốn rất nhiều tiền mới cho Lâu Tiểu Quả vào đó học, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng. Sau khi học sinh mất tích, bà là người đầu tiên biết được, hận không thể ngày nào cũng đưa đón Lâu Tiểu Quả đi học.

 

“Tên giáo viên đó đúng là đồ khốn nạn, đồ chó má!” Chị Quảng phỉ nhổ.

 

Minh Hàn hỏi: “Vậy trước và sau sự việc đó Lâu Tiểu Quả có gì thay đổi không?”

 

Chị Quảng suy nghĩ một lúc, “Thay đổi… chắc chắn là có, tôi nghe nói rất nhiều học sinh đều bị vấn đề tâm lý. Nhưng Tiểu Quả nhà chúng tôi không yếu đuối như vậy, trải qua chuyện đó, dường như trưởng thành hơn, có vẻ còn chủ kiến hơn.”

 

“Chủ kiến?”

 

“À, nó nói với tôi, không nhất thiết phải học trường tốt mới có thể thành đạt, người tốt hay không mới là quan trọng, trường Nam Khê xem ra là trường tốt đấy, nhưng vẫn có thể xuất hiện tên Lịch, Lịch gì đó, tên khốn nạn.”

 

Minh Hàn nói: “Lịch Thúc Tinh. Cậu ấy nói Lịch Thúc Tinh bị giết là đồ khốn nạn sao?”

 

Chị Quảng khựng lại, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Nó nói như vậy, hả? Tại sao nó lại nói như vậy nhỉ?”

 

Minh Hàn hỏi: “Chẳng lẽ cậu ấy và Lịch Thúc Tinh có mâu thuẫn gì sao?”

 

Chị Quảng lập tức phủ nhận, “Không thể nào không thể nào, nó và bạn học chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn, cậu đừng đổ hết lên đầu chúng tôi! Trước đây có học sinh bắt nạt nó, nó cũng không so đo với bọn họ.”

 

Minh Hàn nói: “Bắt nạt cậu ấy là sao?”

 

Chị Quảng cảm thấy mình nói hơi nhiều, bực bội nói: “Chuyện là như vậy, nó không thích chơi với con trai, bọn họ nói nó ẻo lả, cô lập nó. Nhưng nó không để ý, tôi hỏi nó, có muốn tìm giáo viên không, nó nói không cần, nó đến trường Nam Khê là để học tập, không phải để kết bạn.”

 

Minh Hàn hỏi: “Vậy những người cô lập cậu ấy, có bao gồm Lịch Thúc Tinh không?”

 

“Bọn họ căn bản không cùng lớp!” Chị Quảng xua tay, “Chắc là nó biết Lịch Thúc Tinh đã làm gì, cảm thấy cậu ta không phải học sinh tốt? Haizz, giàu quá cũng không được, suốt ngày nghĩ đến chuyện bắt nạt người khác.”

 

Minh Hàn lựa lời chuyển chủ đề, “Tôi thấy khách sạn Esports này của chị làm rất tốt, trước đây không có nhỉ.”

 

Chị Quảng nói: “Trước đây? Cậu đến rồi sao?”

 

“Tôi cũng là học sinh trường Nam Khê.” Minh Hàn làm quen, “Năm đó lúc xảy ra chuyện, tôi cũng bị gọi lên hỏi chuyện.”

 

Nghe cậu nói vậy, sắc mặt Chị Quảng lập tức dịu xuống, “Ồ, lớn lên làm cảnh sát rồi à!”

 

Minh Hàn mỉm cười, “Tôi nhớ cổng phía Đông có rất nhiều tiệm net nhỏ, lần này quay lại nhìn, đều không còn nữa.”

 

“Đúng vậy, bây giờ nhà nào cũng có máy tính, trẻ con đều dùng điện thoại, ai còn đến tiệm net nữa chứ.” Chị Quảng có chút đắc ý, nói tiệm net của bà cũng mở ở cổng phía Đông, sau này làm ăn không nổi, rất nhiều người đều bỏ, bà tìm hiểu xem học sinh thích gì, biến tiệm net thành tiệm văn phòng phẩm, bán những thứ như thẻ bài ngôi sao. Khách sạn Esports này được mở vào những năm gần đây, kinh doanh cùng với dịch vụ giao đồ ăn, kiếm tiền khá là tốt.

 

“Trang trí đều là Tiểu Quả làm cho tôi đấy, còn trang trí đến hai lần.” Chị Quảng vừa nói đến Lâu Tiểu Quả là rất tự hào.

 

“Hai lần? Tại sao vậy?”

 

“Lần đầu trang trí lỗi thời rồi, Tiểu Quả nói vậy, phải bắt kịp xu hướng, giới trẻ bây giờ thích phong cách hoang tàn cyberpunk này.”

 

Minh Hàn lại nhìn xung quanh, “Chúng tôi nghe nói ở trường Nam Khê, Lâu Tiểu Quả vốn là vận động viên điền kinh, giáo viên rất kỳ vọng vào cậu ấy, sau đó lớp 9 cậu ấy đột nhiên bỏ. Lúc đó có phải trong nhà cũng xảy ra chuyện gì không?”

 

“Rút khỏi đội điền kinh… Haizz, cậu nhắc đến chuyện này, tôi cũng thấy áy náy lắm.” Chị Quảng bất đắc dĩ nói: “Thầy Du của bọn nó là một giáo viên tốt, rất có trách nhiệm, Tiểu Quả có thể trở thành vận động viên là bởi vì gặp được người thầy như ông ấy. Tiểu Quả hồi nhỏ sức khỏe không tốt, theo thầy Du rèn luyện, khỏe mạnh hơn rất nhiều. Thầy Du còn nói với tôi, Tiểu Quả rất có tiềm năng, sau này nói không chừng có thể tham gia Olympic. Nhưng Tiểu Quả nói gì cũng không chịu tập nữa, tôi cũng không thể ép nó được.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy là vì nguyên nhân gì? Cơ hội tốt như vậy, nếu cậu ấy không từ bỏ, lên cấp 3 cũng có thể học ở trường Trung học Nam Khê.”

 

Câu hỏi này đã chạm đến nỗi lòng của Chị Quảng, bà ấy im lặng một lúc lâu, “Nhà tôi không có bối cảnh gì, ngày đêm tôi phải trông coi tiệm net rất vất vả, Tiểu Quả đều nhìn thấy hết. Lúc tôi nói muốn cho nó học trường Nam Khê, nó không đồng ý. Lúc đó nó mới bao nhiêu tuổi chứ, mới lớp 6, còn chưa cao bằng con gái. Nó nói, mẹ ơi, con không học trường đắt đỏ như vậy đâu, con học trường khác cũng có thể thành đạt. Nhưng tôi chỉ muốn cho nó đi học, bản thân tôi khổ một chút cũng không sao, không thể để con cái theo mình chịu khổ. Sau đó thầy Du đến tìm tôi, nói Tiểu Quả có năng khiếu, vào đội điền kinh, thi cấp 3 không chỉ được cộng điểm, mà hàng năm còn cho chúng tôi tiền. Tôi nhìn ra được, Tiểu Quả không có hứng thú với việc làm vận động viên, nó vốn không phải đứa trẻ thích vận động, coi như là tôi ép nó, tôi nói hiện tại gánh nặng trong nhà quá lớn, con có thể giúp mẹ tiết kiệm một chút, mẹ cũng có thể thoải mái hơn một chút. Vậy nên nó vào đội điền kinh, hoàn toàn là vì tôi.”

 

Nói đến đây, hốc mắt Chị Quảng hơi đỏ lên, ngừng một lát, bà lại tiếp tục nói: “Nó đi không phải là tự nguyện lắm, nhưng thật sự là đã rất chăm chỉ tập luyện, thầy Du còn nói, nó là đứa trẻ chăm chỉ nhất. Tôi nghĩ, nếu trường học không xảy ra chuyện, nó hẳn là sẽ tiếp tục tập luyện, ít nhất là lên được cấp 3 nhỉ.”

 

Minh Hàn nói: “Cậu ấy chán ghét trường Trung học Nam Khê sao?”

 

Chị Quảng cũng không chắc chắn, “Ít nhiều gì cũng có chút phản cảm nhỉ, tôi cũng có lo lắng của mình, cảm thấy đổi môi trường khác có lẽ sẽ tốt hơn? Cho nên nó nói với tôi, không muốn tập điền kinh nữa, không muốn ở lại trường Nam Khê, tôi đã đồng ý.”

 

Như thể là đang tự cổ vũ bản thân, giọng Chị Quảng lớn hơn một chút, “Quyết định này cũng không tệ nhỉ, sau khi rút khỏi đội điền kinh, tôi thấy tâm trạng Tiểu Quả rõ ràng tốt hơn hẳn, cũng không còn hoảng hốt lo sợ nữa, lên cấp 3 nó học ở một trường bình thường, nhưng thoải mái, hiện tại sống cũng không tệ, chỗ này của tôi vẫn là nó thiết kế cho tôi đó. Nó ấy à, từ nhỏ đã thích vẽ vời, nhưng năng khiếu là cái không thể nói chính xác được, nó không thích điền kinh, nhưng lại có năng khiếu, nó thích vẽ tranh, nhưng giáo viên nói, nó không có năng khiếu, vẽ vời bậy bạ thì không vấn đề gì, nhưng không thể làm nghề được.”

 

Minh Hàn nói: “Cậu ấy hoảng hốt lo sợ là sao?”

 

Chị Quảng cũng không nói rõ được, trước khi trường Nam Khê xảy ra chuyện, bà rất yên tâm về cuộc sống của Lâu Tiểu Quả ở trường, cho nên không chú ý đến mọi lúc mọi nơi. Chỉ nhớ là có mấy lần Lâu Tiểu Quả chạy về nhà lúc hơn 10 giờ tối, mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoảng hốt, giống như là bị người ta đuổi theo vậy. Bà hỏi Lâu Tiểu Quả làm sao vậy, Lâu Tiểu Quả chỉ nói tập luyện thêm, không sao.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Đội điền kinh đúng là có tập luyện thêm, nhưng linh cảm của người mẹ mách bảo bà có lẽ không đơn giản như vậy. Nhưng Lâu Tiểu Quả cứ khăng khăng nói như vậy, hơn nữa bà thật sự là quá bận, nên cũng không hỏi nhiều. Sau này trường Nam Khê xảy ra chuyện, bà lo sợ rất lâu, lỡ hung thủ nhắm vào Lâu Tiểu Quả, mà bà rõ ràng phát hiện ra điều bất thường, lại không có hành động gì, hại Lâu Tiểu Quả xảy ra chuyện thì cả đời này bà cũng không sống yên ổn được.

 

Khoảng thời gian đó bà ấy quản Lâu Tiểu Quả rất chặt, mà Lâu Tiểu Quả cũng không còn giống như trước đây, tối muộn lại hốt hoảng chạy về nhà nữa. Thời gian trôi qua, bà cũng quên mất chuyện này.

 

Minh Hàn hỏi: “Vậy chị có cảm thấy, lúc đó Lâu Tiểu Quả có khả năng gặp phải chuyện gì không?”

 

Chị Quảng nói: “Tôi cũng không biết nữa. Cảm ơn trời đất, chuyện đã qua rồi.”

 

Sau đó, Minh Hàn đề nghị được tham quan khách sạn Esports, chị Quảng vui vẻ đồng ý, vừa dẫn cậu xem những bức vẽ graffiti do Lâu Tiểu Quả thiết kế, vừa khen ngợi con trai mình. Trong mắt người mẹ này, Lâu Tiểu Quả là đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo nhất, từ nhỏ đã biết thấu hiểu cho sự vất vả của bà, sớm tự lập, thỉnh thoảng lại về thăm bà, mua cho bà quần áo hợp thời trang, mỹ phẩm đắt tiền. Hiện tại bà nhìn trẻ trung, tràn đầy sức sống hơn so với những người cùng tuổi, tất cả đều là công lao của Lâu Tiểu Quả.

 

Nói đến chuyện bất mãn với Lâu Tiểu Quả thì chỉ có một – Lâu Tiểu Quả tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng chưa bao giờ dẫn bạn gái về ra mắt với bà. Cũng giống như hầu hết những người mẹ khác, bà cũng muốn bế cháu.

 

Ấn tượng của Minh Hàn về chị Quảng là, bà là một người mẹ rất kiên cường, phóng khoáng, bà hoàn toàn không biết, không hề nghĩ đến Lâu Tiểu Quả là người đồng tính, điều này khiến Minh Hàn có chút bất ngờ.

 

“Cậu nói người chết còn lại là người Tiểu Quả quen biết.” Chị Quảng lo lắng nói: “Tiểu Quả nhà chúng tôi sẽ không gặp nguy hiểm chứ? Các cậu phải nhanh chóng phá án đấy.”

 

Minh Hàn do dự một lát, vẫn là không trực tiếp nói với chị Quảng rằng, Hà Vân Siêu chính là bạn trai của Lâu Tiểu Quả. Trước khi xuống lầu, cậu chụp vài bức ảnh graffiti trên tường.

 

Trần Tranh dừng xe ở đối diện khách sạn Esports, Minh Hàn lên xe liền ngửi thấy một mùi hương mà cậu mới ngửi thấy cách đây không lâu, nhìn một cái, thì ra Trần Tranh đang cầm đồ ăn mang về của khách sạn Esports ăn.

 

 “Không phải chứ, anh gọi đồ ăn của nhà Lâu Tiểu Quả à?” Minh Hàn nhận lấy một phần khác, Trần Tranh còn gọi cho cậu nữa.

 

“Dù sao cũng phải ăn cơm, gọi của nhà nào mà chẳng được.” Trần Tranh đã ăn xong, bóc một viên kẹo mơ được tặng kèm, buộc túi ni lông lại.

 

“Toàn là đồ ăn chế biến sẵn, em đã nhìn thấy rồi.” Minh Hàn ngoài miệng chê bai, nhưng cũng lấy thìa ra ăn.

 

“Cũng có ai bắt cậu ngày nào cũng ăn đồ ăn chế biến sẵn đâu.” Trần Tranh hỏi: “Tìm hiểu được gì không?”

 

Minh Hàn đơn giản ném điện thoại và máy ghi âm cho anh, “Trong album ảnh có ảnh vừa chụp, Lâu Tiểu Quả thích vẽ tranh, nhưng trên tường này vẽ không phải côn trùng, anh xem phong cách vẽ có giống không.”

 

Trần Tranh phóng to từng bức ảnh một, nét vẽ tinh tế hơn so với những bức vẽ côn trùng, hình vẽ là chòm sao, nhưng lại khác với những chòm sao thông thường, càng giống như chòm sao bị phá hủy, rất hợp với phong cách cyberpunk của khách sạn Esports.

 

Nhìn những bức vẽ đơn giản này với suy nghĩ có sẵn, càng nhìn càng cảm thấy là chắc chắn. Nhưng Trần Tranh không phải là chuyên gia giám định, không thể đưa ra kết luận. Anh mở máy ghi âm, nghe cuộc trò chuyện của Minh Hàn và Chị Quảng.

 

“Lâu Tiểu Quả nói Lịch Thúc Tinh là đồ khốn nạn sao?” Trần Tranh ấn dừng.

 

Minh Hàn nói: “Em nhớ trong biên bản lấy lời khai năm đó của cậu ta không có lời nhận xét nào như vậy, cậu ta và Lịch Thúc Tinh không cùng lớp, về cơ bản thì không có giao tiếp, cảnh sát tìm cậu ta chỉ là vì cần phải điều tra trên diện rộng.”

 

“Cậu ta nói với cảnh sát chỉ biết Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y, nhưng chưa từng nói chuyện, cậu ta biết bọn họ, nhưng bọn họ chưa chắc đã biết cậu ta. Nhưng cậu ta về nhà, có thể là trong tình huống không đề phòng gì đã nói Lịch Thúc Tinh là đồ khốn nạn.” Trần Tranh nhíu mày, “Cậu ta đã che giấu một chuyện gì đó.”

 

“Đúng vậy, anh nghe tiếp đi, trước khi vụ án xảy ra, mẹ cậu ta đã nhận thấy cậu ta có chút không bình thường, sau khi vụ án xảy ra, điểm bất thường này biến mất.” Minh Hàn nói.

 

Trần Tranh nghe đến đoạn đó, lại ấn dừng, “Điều này chứng tỏ sự bất thường của Lâu Tiểu Quả lúc đó có thể là vì Lịch Thúc Tinh? Lịch Thúc Tinh đã làm gì với cậu ta, cậu ta không dám nói ra, chỉ có thể lén lút mắng Lịch Thúc Tinh là đồ khốn nạn. Lịch Thúc Tinh xảy ra chuyện, không thể tiếp tục làm chuyện gì đó với cậu ta nữa, rốt cuộc cậu ta mới trở lại bình thường….”

 

Minh Hàn nói: “Cậu ta không làm vận động viên nữa, có thể cũng không giống với phán đoán của mẹ cậu ta và thầy Du.”

 

Trần Tranh hít sâu một hơi, “Tôi sắp xếp lại một chút. Cậu ta có năng khiếu thể thao rất cao, được thầy Du để ý bồi dưỡng, nhưng bản thân cậu ta không hứng thú với điền kinh, nếu không phải gia đình không mấy khá giả, có lẽ cậu ta sẽ không đi làm vận động viên. Lịch Thúc Tinh thì ngược lại với cậu ta, không có năng khiếu, vậy mà còn bằng lòng để bố mẹ ra mặt, muốn làm vận động viên, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối. Thầy Du nói nhược điểm lớn nhất của Lịch Thúc Tinh chính là tốc độ chậm, thể lực kém, tuy rằng hạng mục của bọn họ khác nhau, nhưng những điều này lại chính là sở trường của Lâu Tiểu Quả.”

 

Minh Hàn nói: “Hai người vốn dĩ không có giao tiếp, nhưng lại có điểm chung ở chuyện này, có khả năng Lịch Thúc Tinh đơn phương thù hận Lâu Tiểu Quả.”

 

“Còn có một chuyện.” Trần Tranh nói: “Tôi nghe được một chi tiết, năm đó vận động viên và học sinh năng khiếu nghệ thuật của trường Nam Khê được đánh giá chung với nhau, trong chuyện được tuyển thẳng lên cấp 3, Bình Y Y và Lâu Tiểu Quả là đối thủ cạnh tranh. Ưu thế của Lâu Tiểu Quả quá rõ ràng, chỉ cần cậu ta không tự mình từ bỏ, trong danh sách tuyển thẳng nhất định sẽ có cậu ta. Nhưng Bình Y Y thì khác, cô bé đó không xuất sắc như vậy, mỗi một người đứng trước cô đều có khả năng cản trở cô lên cấp 3. Gia đình đã tạo áp lực rất lớn cho cô, liên tục nói với cô bé rằng, vẽ tranh là con đường duy nhất của cô, cô nhất định phải lên được cấp 3.”

 

Minh Hàn vặn mở chai nước khoáng, “Mà cô ấy từ học kỳ 2 lớp 7 đã bắt đầu qua lại rất thân thiết với Lịch Thúc Tinh.”

 

Trần Tranh nắm chặt máy ghi âm, “Hai người bọn họ có khả năng đều coi Lâu Tiểu Quả là cái gai trong mắt. Với gia thế của Lịch Thúc Tinh, hắn ta muốn làm gì đó với Lâu Tiểu Quả cũng không phải là chuyện khó… Trước đây trường các cậu thường xuyên xảy ra bạo lực học đường à?”

 

Minh Hàn lắc đầu, “Theo em biết, trường Nam Khê làm khá tốt trong việc quản lý mối quan hệ giữa các học sinh, giáo viên sẽ không dung túng cho học sinh giàu có bắt nạt học sinh có hoàn cảnh bình thường. Nhưng bên ngoài trường học xảy ra chuyện gì thì không ai nói trước được.”

 

Trần Tranh nhìn đồ ăn của Minh Hàn, đã ăn xong rồi, anh nhận lấy, để chung với phần của mình, mở cửa ra ngoài vứt. Sau đó quay lại khởi động xe, “Cô Cố cũng từng nhắc đến gia đình của cậu.”

 

Minh Hàn ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, “Ừm, cô ấy là giáo viên quan tâm em nhất, mười bốn, mười lăm tuổi có thể gặp được giáo viên như cô ấy, cũng coi như là may mắn của em. Cô ấy nói thế nào?”

 

“Cô ấy nghe nói một số chuyện về bố… về Bặc Dương Vận.” Trần Tranh cân nhắc lựa lời, “Bặc Dương Vận làm ăn không được sạch sẽ?”

 

Minh Hàn nhướng mày, “Thì ra là chuyện này. Theo như em biết về Bặc Dương Vận, ông ta là một kẻ tiểu nhân vừa thông minh vừa xảo quyệt. Loại người này vì lợi ích, có thể vứt bỏ nhân tính, làm ra chuyện gì em cũng không thấy bất ngờ.”

 

Trần Tranh nói: “Nhưng ông ta không hề có tiền án tiền sự rõ ràng.”

 

“Đúng vậy, có lẽ là ông ta che giấu rất kỹ, cũng có lẽ là ông ta biết phân biệt, chuyện nào có thể làm, chuyện nào không thể động vào.” Minh Hàn nhún vai, “Nhưng điều này cũng chỉ giới hạn ở trong nước, hiện tại ông ta ở nước ngoài, đã nhiều năm em không gặp ông ta, rốt cuộc ông ta đang làm gì, em cũng không rõ.”

 

Trần Tranh đột nhiên nhắc đến Bặc Dương Vận, phần lớn là vì tò mò về Minh Hàn, cô Cố có đưa ra manh mối “Nghe nói Bặc Dương Vận không phải người tốt” hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc điều tra hiện tại. “Hôm nay đến đây một chuyến, tôi mới phát hiện ra những tài liệu trong cục cảnh sát không thể khôi phục lại con người của Tiết Thần Văn, lát nữa về rồi, cậu định làm gì tiếp theo?” Trần Tranh kéo chủ đề về vụ án.

 

Minh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, “Bên phía gia đình Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh vẫn phải liên lạc, tranh của Lâu Tiểu Quả đưa cho Trình Xúc, tìm chuyên gia xem thử, còn người này… tạm thời quan sát trước, không cần thiết phải lập tức gọi đến thẩm vấn. Bên phía Tiết Thần Văn…”

 

Trần Tranh nói: “Tôi đến Đại học Sư phạm tỉnh Hàm một chuyến, có thể cũng phải quay về Lạc Thành.”

 

Minh Hàn phát ra một tiếng “A” bất mãn.

 

Trần Tranh liếc cậu, “Sao vậy?”

 

Minh Hàn dùng giọng mũi nói: “Em muốn làm móc khóa cho anh hơn.”

 

Trần Tranh bật cười, “Treo không nổi treo không nổi.”

 

Quay trở lại cục cảnh sát, Trần Tranh đã sắp xếp một bản báo cáo điều tra sơ bộ, đến đội trọng án họp bàn với Trình Xúc. Dù sao thì vụ án trường Trung học Nam Khê đã qua mười mấy năm, trọng điểm của đội trọng án vẫn đặt ở vụ án La Ứng Cường và vụ án Hà Vân Siêu, việc Hà Vân Siêu biến thành “Trương Dịch Nam” là một điểm mấu chốt cần phải làm rõ, cho nên Trình Xúc phái người điều tra từ hồ sơ nhập học của Đại học Nam Sơn, phát hiện ra “Trương Dịch Nam” là tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ở trường cấp 3 huyện Cam Vệ. Mà huyện Cam Vệ này chính là quê hương của Ân Tiểu Dương.

 

Cảnh sát tìm đến trường, người phụ trách nhà trường sợ hãi, ấp úng nói “Trương Dịch Nam” vẫn luôn học cấp 3 ở đây, mọi thủ tục đều bình thường. Bọn họ không quen biết Hà Vân Siêu nào cả, càng không biết Trương Mộc, Hà Thụ Hữu.

 

Huyện Cam Vệ cách thành phố Nam Sơn, thị trấn Hòe Lý và thị trấn Yên Thủy đều khá xa, theo lý mà nói thì Hà Vân Siêu dù giả mạo Trương Dịch Nam hay không, cũng không thể nào đến huyện Cam Vệ học tập. Nhưng đội trọng án lại điều tra ra được, một vị chủ nhiệm đã nghỉ hưu của trường Trung học huyện Cam Vệ là họ hàng với Ân Tiểu Dương.

 

Biết được cảnh sát đến điều tra “Trương Dịch Nam”, chủ nhiệm Ân sợ đến mức ngã khỏi ghế. Ban đầu ông ta không chịu thừa nhận mình đã động tay động chân vào học bạ, cảnh sát nói cho ông ta biết, “Trương Dịch Nam” đã chết rồi, Trương Mộc cũng đã mất tích từ lâu, cuối cùng ông ta không dám che giấu nữa, thừa nhận mình đã nhận tiền của Trương Mộc, để cho người “Cháu ngoại” xa này đến trường mình học tập.

 

“Đều là họ hàng với nhau, có thể giúp thì giúp thôi, chuyện, chuyện này ở chỗ chúng tôi không phải là chuyện gì to tát! Tiểu Dương đã mất nhiều năm như vậy rồi, Trương Mộc một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì, lúc đó tôi chỉ có một chút không hiểu, điều kiện dạy học ở thành phố Nam Sơn tốt hơn chỗ chúng tôi nhiều, tại sao ông ấy lại muốn chuyển Nam Nam đến đây?” Chủ nhiệm Ân càng nói càng hoảng sợ, “Tôi có hỏi ông ấy, ông ấy nói mình có việc phải làm, một thời gian sau này không thể chăm sóc con cái được, để ở gần họ hàng, ông ấy mới yên tâm hơn một chút.”

 

Chủ nhiệm Ân khẳng định, lúc Trương Mộc đưa “Trương Dịch Nam” đến, “Trương Dịch Nam” vừa học lớp 12, thành tích rất tốt, trong lòng ông ta còn mừng thầm, người họ hàng nhiều năm không liên lạc lại đưa cho mình một học sinh giỏi. Vài tháng sau, “Trương Dịch Nam” không phụ lòng mong mỏi, thi đỗ Đại học Nam Sơn, được treo tên trên bảng đỏ của trường suốt cả kỳ nghỉ hè, ông ta cũng nhờ vậy mà nhận được một khoản tiền thưởng.

 

Đội trọng án đã nhiều lần cho chủ nhiệm Ân xem ảnh của Hà Vân Siêu, cũng cho các giáo viên khác xem qua, mọi người đều nói, cậu ta chính là “Trương Dịch Nam”. Chủ nhiệm Ân còn nhấn mạnh, Trương Mộc đã ở cùng “Trương Dịch Nam” gần trường một thời gian, đã mời ông ta ăn cơm, lo liệu mọi việc, cuối cùng an bài ổn thỏa hết rồi mới rời đi. Sau đó, ông ta không gặp lại Trương Mộc nữa. Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, “Trương Dịch Nam” cũng không xuất hiện nữa.

 

“Vậy là Trương Mộc chủ động đổi thân phận cho Hà Vân Siêu, còn lợi dụng cả họ hàng của Ân Tiểu Dương.” Trình Xúc nhíu chặt mày, “Hà Vân Siêu cũng chủ động từ bỏ thân phận của mình, sau khi vào đại học vẫn luôn giả làm Trương Dịch Nam. Cậu ta và Trương Mộc hẳn là đã đạt thành một thỏa thuận nào đó.”

 

Trần Tranh nói: “Tiếp cận La Ứng Cường, khiến ông ta thân bại danh liệt.”

 

Trước đó Trần Tranh đã đưa ra kết luận tương tự, chỉ là lúc đó vẫn chưa có chứng cứ xác thực như vậy. Trình Xúc ực một ngụm trà đặc, nói: “Vậy bên tôi tiếp tục theo dõi, vụ án vẽ bậy côn trùng kia thì nhờ các anh.”

 

Phân công nhiệm vụ xong, Trần Tranh lập tức lên đường đến trường Đại học Sư phạm tỉnh Hàm, trường đại học này không nằm ở thủ phủ tỉnh, mà nằm cùng với Học viện Cảnh sát tỉnh Hàm ở thành phố Đồng Châu. Lại một lần nữa đến đây, Trần Tranh bỗng chốc ngẩn người, anh lại nhớ đến ba tháng ngắn ngủi dạy học ở đây.

 

Hết chương 95.

 

Chương 95: Bóng Côn Trùng (21)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên