Chương 96: Bóng Côn Trùng (22)
Tiết Thần Văn từng là người nổi tiếng ở Đại học Sư phạm tỉnh Hàm. Những giáo viên từng dạy anh ta không muốn nhắc đến anh ta, còn những giáo viên trẻ mới đến và sinh viên thì tìm mọi cách để hỏi thăm về anh ta. Theo thời gian, những câu chuyện về anh ta bắt đầu lan truyền trong khuôn viên trường, thậm chí còn có một nhóm sinh viên chưa được phê duyệt đã thành lập nhóm chuyên nghiên cứu về việc, tại sao một giáo viên lẽ ra phải dạy dỗ học sinh như anh ta lại trở thành một con quỷ giết hại học sinh.
Trần Tranh không khỏi cảm thán, sinh viên đại học đúng là một tập thể tràn đầy năng lượng.
Năm đó, không có manh mối nào liên quan đến trường cũ của Tiết Thần Văn, cảnh sát chỉ đến trường để tìm hiểu sơ qua tình hình. Lần này, Trần Tranh đến với mục tiêu rõ ràng, ban lãnh đạo nhà trường biết được cảnh sát lại bắt đầu điều tra Tiết Thần Văn, ai nấy đều lộ vẻ mặt không vui, muốn nói lại thôi.
Trước khi đến, Trần Tranh đã tìm hiểu sơ qua về Đại học Sư phạm tỉnh Hàm. Trước khi xảy ra vụ việc của Tiết Thần Văn, trường này có tiếng tăm rất tốt, là một trường đại học khá nổi tiếng ở tỉnh Hàm. Nhưng mà, vụ việc của Tiết Thần Văn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác tuyển sinh và việc làm của sinh viên tốt nghiệp, phải mất vài năm trường mới dần ổn định trở lại. Phản ứng của nhà trường lúc này cũng là điều dễ hiểu.
“Người ta đã mất lâu như vậy rồi, bây giờ còn điều tra gì nữa?” Một người đàn ông trông giống như trưởng phòng lẩm bẩm, “Bây giờ trường chúng tôi rất chú trọng giáo dục tư tưởng đạo đức, sẽ không bao giờ xuất hiện loại người như Tiết Thần Văn nữa!”
Trần Tranh vừa trò chuyện xã giao vừa giải thích, mãi mới có một vị phó hiệu trưởng đứng ra, “Tiết Thần Văn là học sinh của tôi, cậu muốn hỏi gì thì hỏi tôi đi.”
Vị phó hiệu trưởng họ Chu này từng là tổ trưởng bộ môn của khóa Tiết Thần Văn, là một người đàn ông trung niên trông rất có khí phách. Trần Tranh đi theo ông đến văn phòng, ông ngồi xổm xuống cạnh tủ, lấy ra một tập tài liệu dày cộp, “Đây là hồ sơ học sinh tôi đã sắp xếp, Tiết Thần Văn cũng ở trong đó, nếu cần cậu có thể xem qua.”
Trần Tranh cảm ơn, lật đến trang của Tiết Thần Văn. Hồ sơ này không giống với hồ sơ học sinh thông thường, không phải loại chính thức, được ghi chép chi tiết hơn, hơn nữa đều được viết tay bằng bút máy. Trần Tranh liếc nhìn hiệu phó Chu, ông đang cau mày cho gói trà vào cốc dùng một lần.
Góc trên bên phải của hồ sơ dán ảnh thẻ của Tiết Thần Văn, Tiết Thần Văn trong ảnh khác với trong ký ức của Trần Tranh, rất trẻ trung, gầy gò, trên mặt mang nụ cười tự tin. Bên dưới ảnh là lời nhận xét của hiệu phó Chu về Tiết Thần Văn: Thành tích ưu tú, giỏi xử lý các mối quan hệ bạn bè, là chất kết dính của lớp, gia cảnh khiến anh ta không phải lo lắng về sau, có thể tự do theo đuổi cuộc sống mình muốn, nhược điểm là chưa từng trải qua thất bại.
Nhìn thấy câu cuối cùng, Trần Tranh khẽ cau mày, anh cũng từng nhận được lời nhận xét như vậy.
Phía dưới hồ sơ là điểm số các kỳ thi quan trọng của Tiết Thần Văn trong thời gian học tập tại trường, các hoạt động sinh viên chính đã tham gia và tình hình thực tập trước khi tốt nghiệp. Trần Tranh đã điều tra rất nhiều vụ án liên quan đến sinh viên, hồ sơ học sinh đầy đủ chi tiết như vậy rất hiếm gặp, đủ thấy hiệu phó Chu đã tận tâm như thế nào khi làm tổ trưởng bộ môn.
“Nói thật, đến bây giờ tôi vẫn không tin Tiết Thần Văn có thể làm ra chuyện như vậy.” Hiệu phó Chu đặt cốc trà đã pha xong trước mặt Trần Tranh, “Cậu ấy luôn là một người rất thong dong. Cậu có hiểu cảm giác khi một người thực sự thong dong thể hiện ra bên ngoài là như thế nào không?”
Trần Tranh không trả lời, câu hỏi này thật ra anh hiểu rõ hơn ai hết, trước đây anh cũng là một người rất thong dong.
“Làm gì cũng không cần phải bận tâm quá nhiều, trong phạm vi pháp luật và đạo đức cho phép thì muốn làm gì làm.” Hiệu phó Chu nói: “Nói thì đơn giản, nhưng người thực sự có thể hưởng thụ sự thiên vị này lại rất ít. Tiết Thần Văn là một trong số đó. Tôi năm nay đã hơn năm mươi tuổi, nửa đời người gắn bó với học sinh, rất nhiều, có thể nói là đại đa số học sinh đều nói là yêu thích công việc giảng dạy, muốn trở thành kỹ sư tâm hồn của con người, nhưng kỳ thực lại không thực sự thích làm giáo viên, mà là bị động đưa ra lựa chọn có lợi – Tôi không phủ nhận lựa chọn này, mỗi người chúng ta đều là người thực dụng. Tiết Thần Văn thì khác, cậu ấy thích dạy học, có năng khiếu sư phạm, lại không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, cậu ấy tự do lựa chọn nghề nghiệp này. Vì vậy tôi rất khó tưởng tượng được, cậu ấy lại đi hại chết học sinh của mình, hơn nữa lại là với lý do hoang đường như vậy.”
Trần Tranh nói: “Lần này chúng tôi điều tra lại, cũng là vì phát hiện ra vụ án này còn một số điểm nghi vấn, năm đó do hạn chế về điều kiện khách quan, nên không tìm ra được lời giải đáp.”
Hiệu phó Chu sững sờ, “Tiết Thần Văn có khả năng không phải hung thủ?”
Trần Tranh chỉ vào dòng cuối cùng của hồ sơ, “Ông viết ở đây là do ông giới thiệu Tiết Thần Văn đến trường Trung học Hưng Ninh ở Lạc Thành thực tập?”
Trần Tranh quen thuộc với Lạc Thành hơn ai hết, trường Trung học Hưng Ninh là trường trọng điểm hàng đầu của Lạc Thành, thậm chí là toàn tỉnh Hàm, đặc biệt là cấp ba, hàng năm đều có rất nhiều học sinh được vào các trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước. Tiết Thần Văn thực tập ở trường trung học Hưng Ninh, đó là một nền tảng còn tốt hơn cả trường trung học Nam Khê.
Hiệu phó Chu gật đầu, nói với giọng tiếc nuối, trên tay ông có rất nhiều nguồn lực, có thể giới thiệu học sinh đến những ngôi trường tốt để thực tập, nhưng với tôn chỉ có trách nhiệm với học sinh, với nhà trường, ông chưa bao giờ tùy tiện giới thiệu. Khi đó, trường trung học Hưng Ninh cho ông hai suất, danh sách dự kiến ban đầu của ông có năm học sinh, lý do chọn Tiết Thần Văn là vì sự thong dong mà Tiết Thần Văn thể hiện trong ba năm qua, có lẽ có thể thích nghi nhanh hơn với môi trường cạnh tranh có thể nói là ngột ngạt của trường trung học Hưng Ninh.
Ông tìm Tiết Thần Văn nói chuyện, Tiết Thần Văn rất vui, liên tục cảm ơn, đảm bảo nhất định sẽ làm việc thật tốt, ở lại Lạc Thành. Hôm đó thời gian thoải mái, ông và Tiết Thần Văn sau khi nói chuyện chính sự xong thì nói chuyện phiếm về kế hoạch tương lai. Mắt Tiết Thần Văn sáng rực, nói rằng mình cũng đang tìm cách đến Lạc Thành thực tập, trước đó đã nhắm đến trường trung học Hưng Ninh, nhưng điều kiện quá cao, có thể không vào được, vì vậy đã liên hệ với hai trường trung học khác, đang chờ thông báo, giờ có được sự giới thiệu của ông, quả thực là quá bất ngờ.
Hiệu phó Chu cảm thấy hơi kỳ lạ, Tiết Thần Văn hầu như không bao giờ tranh giành bất cứ điều gì với người khác, chứ đừng nói đến việc tìm kiếm mối quan hệ để giành lấy cơ hội thực tập, với Tiết Thần Văn, ở lại thành phố Đồng Châu, về Nam Sơn hay đến Lạc Thành đều không có gì khác biệt lắm.
“Sao lại tích cực như vậy?” Hiệu phó Chu buột miệng hỏi.
Tiết Thần Văn cười rất hạnh phúc, “Người nhà em đang khởi nghiệp ở Lạc Thành, em cũng muốn đến đó cùng, phụ giúp một tay.”
Thì ra là vậy. Hiệu phó Chu không hỏi thêm nữa. Không lâu sau, Tiết Thần Văn cùng các sinh viên khác đến Lạc Thành thực tập. Nhiều sinh viên xuất sắc trong trường khi đến đơn vị thực tập đều gặp trục trặc, hiệu phó Chu đặc biệt quan tâm đến những sinh viên đã ra ngoài này. Một sinh viên khác đến trường trung học Hưng Ninh còn có thành tích tốt hơn Tiết Thần Văn, nhưng lại không thích nghi được, tâm lý đều có vấn đề. Còn Tiết Thần Văn thì vẫn luôn khiến người khác yên tâm, trường trung học Hưng Ninh phản hồi với ông rằng, “Thầy lại gửi cho chúng tôi một hạt giống tốt rồi.”
Ông yên tâm, nhưng lại lo lắng cho những sinh viên khác, không ngờ sau đó trường trung học Hưng Ninh đột nhiên nói với ông, Tiết Thần Văn đã chấm dứt thực tập, hỏi ông là chuyện như thế nào? Ông rất khó hiểu, liên lạc với Tiết Thần Văn, trong điện thoại Tiết Thần Văn áy náy nói rằng, bản thân đang thực tập tại trường trung học Nam Khê ở quê, suy nghĩ một thời gian, vẫn là muốn về nhà.
Ông thất vọng thì thất vọng, nhưng cũng không phải là không thể hiểu được, nhớ nhà là lẽ thường tình, huống chi Tiết Thần Văn vốn là người muốn làm gì thì làm. Ông còn đặc biệt đi tìm hiểu trường trung học Nam Khê, phát hiện ra trường này có vốn khá hùng hậu, đang ráo riết tuyển giáo viên, không lâu nữa chắc chắn sẽ trở thành trường trọng điểm.
Sắp đến ngày tốt nghiệp, Tiết Thần Văn trở về trường làm thủ tục, đó là lần cuối cùng hiệu phó Chu gặp Tiết Thần Văn, cảm thấy trên người Tiết Thần Văn thiếu đi vẻ năng động của sinh viên, cả người thu liễm hơn rất nhiều. Điều này cũng bình thường, dù sao cũng là người đã đi thực tập được nửa năm rồi, đã bị hiện thực vùi dập, làm sao còn có thể cả ngày ngốc nghếch vui vẻ được?
Tiết Thần Văn cảm ơn ông, sau đó xin lỗi, nói rằng cuối cùng mình vẫn chọn trường trung học Nam Khê, phụ lòng mong đợi của ông. Ngược lại, ông an ủi Tiết Thần Văn, nói rằng làm giáo viên ở đâu cũng như nhau, giáo viên đã ra trường, phải có trách nhiệm với học sinh, chứ không phải với trường cũ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tóc mai hai bên của hiệu phó Chu đã điểm bạc, sự tiếc nuối lại một lần nữa dâng trào, “Sau này tôi vẫn luôn nghĩ, có phải nếu tôi nhất quyết bắt cậu ấy đến trường trung học Hưng Ninh thì sẽ không xảy ra chuyện sau này không? Tôi thật sự không hiểu nổi, môi trường của trường trung học Nam Khê rốt cuộc tệ đến mức nào, mới có thể khiến một người như cậu ấy làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?”
Trong lòng Trần Tranh phủ nhận suy đoán của hiệu phó Chu, thứ khiến Tiết Thần Văn giết người không phải là môi trường của trường trung học Nam Khê, mà là một yếu tố bên ngoài nào đó đã thay đổi Tiết Thần Văn. Tiết Thần Văn nói người nhà đến Lạc Thành khởi nghiệp, nhưng theo như anh được biết, bản đồ kinh doanh của nhà họ Tiết chưa bao giờ mở rộng đến Lạc Thành, với việc Tiết Thần Văn bài xích việc kinh doanh của gia đình, dường như anh ta không thể vì nhà họ Tiết mà chọn làm việc ở Lạc Thành. “Người nhà” mà Tiết Thần Văn nói với hiệu phó Chu có thể chỉ là một cái cớ, anh ta đến Lạc Thành là vì một người khác.
Trần Tranh hỏi: “Trong thời gian học ở trường, Tiết Thần Văn có quan hệ thân thiết với những bạn học nào?”
Hiệu phó Chu uống một ngụm trà, lắc đầu, “Không phải tôi không muốn trả lời câu hỏi này của cậu, mà là Tiết Thần Văn đối xử với tất cả các bạn học đều như nhau, không có cái gọi là ‘Bạn thân’ trong mắt mọi người, cậu ấy chính là người có tính cách như vậy.”
Trần Tranh lại hỏi: “Anh ta có hay qua lại với người ngoài trường không?”
Lần này hiệu phó Chu nhớ lại khá lâu, “Tôi nhớ có một người họ hàng đến thăm cậu ấy vài lần, trạc tuổi cậu ấy, nhưng thấp hơn cậu ấy một chút, hình như là em trai nó.”
Hiệu phó Chu đã không còn nhớ rõ người “em trai” kia trông như thế nào, chỉ nói là một người nho nhã lịch sự, và có lẽ là cùng một loại người với Tiết Thần Văn.
Trần Tranh nghĩ đến người đàn ông xuất hiện ở quán ăn nhanh mà cô Toàn nhắc đến, có khả năng nào, bọn họ là cùng một người? Kết hợp với việc Tiết Thần Văn chưa từng có bạn gái, người “Em trai” này có lẽ là bạn trai của anh ta? Người “nhà” mà anh ta nói chính là người bạn trai này?
Nhưng năm đó cảnh sát điều tra các mối quan hệ cá nhân của Tiết Thần Văn, không hề có sự tồn tại của người bạn trai nào, lúc đó bọn họ đã chia tay rồi? Tiết Thần Văn vì vậy mà chọn Nam Sơn? Hình như cũng không hợp lý, bởi vì Tiết Thần Văn là sau khi về Nam Sơn làm việc, cô Toàn mới nhìn thấy người đàn ông đến đón Tiết Thần Văn.
“Xin mạo muội hỏi một câu.” Trần Tranh nói: “Ông đã lập cho mỗi học sinh một hồ sơ chi tiết như vậy, nhất định là đã dành rất nhiều tâm huyết cho bọn họ. Theo như quan sát của ông, Tiết Thần Văn có khả năng là không thích con gái không?”
Hiệu phó Chu sững người, mãi một hồi lâu sau mới phản ứng lại, “Ý cậu là, Tiết Thần Văn là người đồng tính?”
Trần Tranh nghiêm túc nói: “Hiện tại có manh mối chỉ ra khả năng này, mà khả năng này lại ảnh hưởng đến phán đoán tiếp theo của chúng tôi.”
Hiệu phó Chu đứng dậy, đi đi lại lại trước bàn làm việc, sắc mặt ngày càng khó coi. Cuối cùng, ông dừng lại, cau mày nói: “Tôi nhớ ra một chuyện, lúc đó là năm nhất hay năm hai đại học gì đó, trường có tổ chức một hoạt động lên tiếng cho người đồng tính, người tham gia có cả nam lẫn nữ, quy mô rất lớn. Trước đây chúng tôi không cởi mở như vậy, ngay cả bây giờ, hoạt động như vậy cũng rất nhạy cảm, chúng tôi sợ gây ra mâu thuẫn giữa các sinh viên, nên đã nhanh chóng yêu cầu dừng lại. Tôi nhớ Tiết Thần Văn cũng ở trong đó. Ban lãnh đạo rất tức giận, ban đầu nói muốn điều tra xem ai là người tổ chức, không thể làm loạn như vậy trong trường học được. Nhưng điều tra đi điều tra lại, rất nhiều học sinh ưu tú đều tham gia, hình phạt cũng không dễ ban hành, sau đó cũng chìm xuồng. Tôi đã từng nghĩ liệu Tiết Thần Văn có phải là người tổ chức hay không, về mặt quan hệ lẫn tiền bạc cậu ấy đều có khả năng này, bây giờ cậu nói như vậy, thì càng có khả năng hơn.”
Hiệu phó Chu lo lắng hỏi: “Vậy nếu Tiết Thần Văn thực sự là người đồng tính, thì có liên quan gì đến việc nó giết hại học sinh sau này hay không? Tôi biết bây giờ xã hội khá kỳ thị việc người đồng tính làm giáo viên, nhưng chúng tôi không có quy định cứng nhắc nào.”
Trong lòng Trần Tranh đã mơ hồ có một suy luận, nhưng vẫn cần thêm manh mối để chứng minh. Trước khi rời khỏi Đại học Sư phạm tỉnh Hàm, anh đã an ủi hiệu phó Chu vài câu, đồng thời mang đi những tài liệu có thể mang đi. Hiệu phó Chu thở dài, “Là tôi vẫn chưa dạy dỗ học sinh cho tốt.”
Ban đầu Trần Tranh định lập tức đến Lạc Thành, nhưng Lạc Thành và thành phố Đồng Châu cách nhau khá xa, đến đó cũng đã tối, nên đành tạm thời ở lại thành phố Đồng Châu, sắp xếp lại suy nghĩ.
Trường đại học Sư phạm tỉnh Hàm và Học viện Cảnh sát tỉnh Hàm đều ở khu phố cổ, Trần Tranh vừa đi dọc theo con đường đầy lá rụng vừa suy nghĩ, không biết từ lúc nào đã đến cổng Học viện Cảnh sát. Cổng trường loang lổ ngày nào nay đã được sửa sang lại, trông rất uy nghiêm, oai vệ. Gần đến tối, không ít sinh viên học xong một ngày bước ra khỏi cổng trường, đến dùng bữa tại các quán ăn gần đó.
Trần Tranh không khỏi nhớ lại thời đại học của mình, khi đó trường quản lý rất nghiêm ngặt, trước năm 4, những cảnh sát tương lai như bọn họ đều không được tự ý ra khỏi trường, nếu có việc phải ra ngoài, phải năn nỉ thầy cô giáo chủ nhiệm xin giấy ra ngoài.
Sau này, anh đến Học viện Cảnh sát làm huấn luyện viên tạm thời, điều kiện đã thoải mái hơn rất nhiều, sinh viên muốn ra ngoài, chỉ cần đăng ký là được. Anh hòa đồng với sinh viên, những nam sinh tràn đầy năng lượng đó, đi đâu làm gì cũng nghĩ đến anh, trên bàn anh hầu như tối nào cũng chất đống đồ ăn thức uống mà bọn họ mang về. Anh đã nói là lần sau đừng mang nữa, ăn không hết, nhưng bọn họ vẫn mang như thường.
Anh nhớ món ăn độc đáo nhất mà mình từng nhận được là một bát đá bào, được đựng trong túi giữ nhiệt, bên trong túi còn nhét thêm túi đá, nhưng có lẽ là do để lâu, khi anh mở ra, đá bào đã tan gần hết, giống như một bát thạch pha lê đá. Anh hỏi giáo viên bên cạnh, đá bào là ai tặng, giáo viên nói không biết, khi đến thì thấy bát đá bào đã ở trên bàn rồi.
Lúc đó Trần Tranh vừa đi từ sân tập về, miệng lưỡi khô khốc, ăn hai miếng, mát lạnh ngon miệng, vị ngọt vừa phải, vừa giải khát lại không quá ngấy. Anh định sẽ cảm ơn cho trót người học trò chu đáo này, ngày hôm sau hỏi xem đá bào là ai tặng, các nam sinh nhìn nhau hồi lâu, đều nói không phải mình.
Vậy thì kỳ lạ thật, Trần Tranh thầm nghĩ, không phải bọn họ thì còn có thể là ai? Những đứa trẻ này anh hiểu, làm việc tốt thì nhất định phải để lại danh tính, không có lý do gì lại giấu diếm.
Mãi không ai nhận, có người bắt đầu trêu chọc, “Chắc chắn là nữ sinh lớp khác! Thầy Trần, bọn họ để ý thầy lâu rồi, hôm qua em còn nghe bọn họ bàn tán về thầy!”
Trần Tranh cảm thấy không thể nào là nữ sinh tặng, sau khi đến Học viện Cảnh sát, anh chưa từng tiếp xúc với nữ sinh nào. Mấy chàng trai trẻ càng nói càng hăng, còn có người huýt sáo, anh vội vàng đổi chủ đề, sau đó cũng không nhắc lại nữa.
Cho đến khi rời khỏi Học viện Cảnh sát, anh cũng không biết người học trò tặng đá bào là ai, đương nhiên cũng không nhận được đá bào nữa.
Đá bào, đá bào sau khi tan chảy giống như thạch pha lê đá. Dòng suy nghĩ của Trần Tranh khựng lại, nhớ đến lần gặp Minh Hàn ở bên ngoài khu chung cư Phong Thư, Minh Hàn đã dụ anh mua một bát thạch pha lê đá. Anh nhất thời cao hứng, đã mua liên tục một tuần.
“Thầy Trần?” Giọng nói xa lạ kéo Trần Tranh trở về thực tại, anh nhìn về phía phát ra giọng nói, một người đàn ông mặt tròn đang vẫy tay về phía mình, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng khi gặp lại bạn cũ.
Sau một hồi ngỡ ngàng Trần Tranh cũng đã nhận ra đối phương, đó là người đồng nghiệp từng cộng tác với anh một thời gian khi anh đến Học viện Cảnh sát, người này họ Lưu, là giáo viên chính thức, hơn anh vài tuổi.
“Thầy Lưu.” Trần Tranh bước tới, “Lâu rồi không gặp.”
“Thật sự là cậu à!” Lão Lưu béo lên trông thấy, cười rộ lên trông rất phúc hậu, nói xong liền đánh giá Trần Tranh một lượt, “Cậu nói xem, năm đó cả hai chúng ta đều là huấn luyện viên đẹp trai, sau bao nhiêu năm, cậu chẳng thay đổi gì cả, còn tôi thì đã thành cái thùng phi rồi!”
“Nói gì vậy, anh đây là treo hạnh phúc lên người đấy.” Trần Tranh nói vài câu khách sáo. Lão Lưu hỏi anh đến thành phố Đồng Châu làm gì, anh nói đến để truy tìm một manh mối. Lão Lưu cũng là người trong hệ thống, không hỏi nhiều, chỉ nói: “Đã khó khăn lắm mới quay lại một chuyến, nếu không có việc gì thì vào trong xem thử? Trường chúng ta mấy năm nay đã được sửa sang lại, điều kiện ăn ở, tập luyện gì đó đều tốt hơn trước kia rất nhiều.”
Lát nữa đúng là không có việc gì, chi bằng thư giãn đầu óc một chút, Trần Tranh bèn đi theo lão Lưu vào trường. Ngôi trường này quả thực mười mấy năm như một ngày, tràn ngập tiếng hò hét ồn ào của nam sinh, nữ sinh cũng rất oai phong, anh và lão Lưu mặc áo khoác dày mùa đông, còn có người chỉ mặc mỗi áo ba lỗ, chạy qua trên con đường trong khuôn viên trường.
“Trẻ trung thật tốt.” Lão Lưu cảm thán: “Ngày nào tôi cũng nhìn bọn họ, đôi khi còn cảm thấy bản thân vẫn còn là một chàng trai trẻ. Bên kia là nhà ăn mới xây, đi, mời cậu ăn cơm nội bộ.”
Trần Tranh thuận theo. Thời tiết này, nhà ăn vậy mà vẫn chuẩn bị đá bào, nước đá cho những sinh viên nóng trong người, lão Lưu nhớ đến chuyện Trần Tranh lúc nào cũng được nhận đồ ăn, “Trước kia lúc nào cũng có sinh viên tặng đá bào cho cậu.”
Trần Tranh nói: “Nào có lúc nào cũng có, chỉ có một lần thôi.”
“Chỉ có một lần thôi sao? Vậy thì tôi nhớ nhầm rồi.” Lão Lưu đặt khay cơm lên bàn, lại cười nói: “Cậu nhớ rõ như vậy sao?”
Trần Tranh sững người, anh đã không còn nhớ nổi mình đã được nhận bao nhiêu suất cơm thịt kho tàu, đồ nướng, nhưng lại nhớ rất rõ đá bào. Có lẽ là vì chỉ có lần đó anh không biết là ai tặng.
Cơm nước ở Học viện Cảnh sát vẫn là hương vị ngày nào, nguyên liệu đầy đặn, tôn chỉ chính là không thể để sinh viên thiếu chất dinh dưỡng. Nói chuyện một lúc, Trần Tranh nhắc đến lần này là hành động cùng với đội cơ động, lão Lưu đột nhiên nói: “Đội cơ động của Sở công an tỉnh à? Có một sinh viên tốt nghiệp trường chúng tôi được đội cơ động chọn, chỗ đó đúng là nơi quy tụ nhân tài, chọn người không có tiêu chuẩn gì cả, khiến chúng tôi muốn giới thiệu cũng không biết giới thiệu thế nào.”
Trần Tranh hỏi: “Là ai vậy?”
Lão Lưu nói: “Hình như cậu quen biết? Năm đó cậu đến làm huấn luyện viên thì cậu ấy cũng ở đó, nhưng mà cậu không dạy lớp cậu ấy. Tên gì ấy nhỉ, để tôi nhớ xem… Minh Hàn! Cậu ấy còn từng đi nghe cậu giảng bài đó!”
Trần Tranh khựng đũa. Minh Hàn? Minh Hàn là học sinh của Học viện Cảnh sát tỉnh Hàm? Lần trước anh hỏi Minh Hàn tốt nghiệp trường nào, Minh Hàn thần thần bí bí nói là tốt nghiệp Học viện Cảnh sát Lam Sơn Câu.
Lão Lưu nói tiếp, Minh Hàn rất cá tính, thành tích chuyên ngành không phải là xuất sắc nhất, đội cơ động chọn cậu ấy thế nào thì không ai biết, nhưng Minh Hàn nhất định có điểm nào đó hơn người.
Trần Tranh nói: “Anh nói cậu ấy từng đến nghe tôi giảng bài?”
Lão Lưu nói: “Cậu không có ấn tượng sao? Vậy có lẽ là không có? Hay là cậu tự hỏi cậu ấy đi? Nhưng mà đừng nói là tôi nói đấy nhé, cậu nhóc đó, hồi còn là sinh viên đã ngông nghênh rồi, bây giờ là người của đội cơ động, lại càng ngông cuồng hơn…”
Tạm biệt lão Lưu, Trần Tranh một mình bước đi trong màn đêm. Anh rất chắc chắn trong lớp anh dạy không có Minh Hàn, nhưng Minh Hàn biết anh đến trường mình, rất có thể sẽ lén lút quan sát anh. Vậy thì bát đá bào không ai nhận kia là ai tặng, hình như cũng không cần phải suy nghĩ nữa.
Trần Tranh bất giác bật cười, “Em chỉ biết làm đá bào thôi sao?”
Lúc này, Minh Hàn đang ở lại thành phố Nam Sơn hắt hơi một cái, đóng cửa sổ đang mở toang ra, dùng ngón tay xoa xoa lỗ tai nóng bừng của mình.
Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Trần Tranh đã lên đường đến Lạc Thành, khi đến trường Trung học Hưng Ninh thì hai tiết học buổi sáng vừa kết thúc. Hiệu phó Chu và một số lãnh đạo của trường trung học Hưng Ninh là bạn cũ, trực tiếp nói với Trần Tranh, giáo viên phụ trách đánh giá lứa thực tập sinh của Tiết Thần Văn năm đó họ Chung, hiện đã lui về tuyến sau làm công tác hành chính, không còn giảng dạy nữa.
Hiệu phó Chu đã trao đổi trước với thầy Chung, thầy Chung vừa nhìn thấy Trần Tranh đã nói: “Chuyện của Tiết Thần Văn không liên quan gì đến trường chúng tôi, nhưng với cá nhân tôi mà nói, tôi vừa tiếc nuối vừa sợ hãi.”
Tất cả các bậc tiền bối của Tiết Thần Văn đều khen ngợi anh ta hết lời, thầy Chung cũng không ngoại lệ. Thầy đã nghe tất cả các tiết dạy thử nghiệm của Tiết Thần Văn, cũng đích thân hướng dẫn Tiết Thần Văn. Giống như hiệu phó Chu, thầy cũng cho rằng Tiết Thần Văn rất có năng khiếu làm giáo viên.
Thầy nói, lúc mới đến, Tiết Thần Văn rất tích cực, vừa nhìn đã biết là rất tự tin vào việc ở lại. Nhà trường rất hài lòng về Tiết Thần Văn, nếu không phải có quy định phải kết thúc thực tập mới được ký hợp đồng, thì bọn họ đã sớm muốn giữ Tiết Thần Văn lại rồi.
Nhưng không lâu sau, Tiết Thần Văn đột nhiên xin nghỉ, lý do là gia đình có chút việc, anh ta cần phải về Nam Sơn giải quyết. Thầy Chung không ngờ rằng anh ta vừa đi là đến trường trung học Nam Khê thực tập. Chuyện này khiến thầy Chung rất tức giận, nếu là người khác thì nhất định sẽ không còn cơ hội với trường trung học Hưng Ninh nữa, nhưng thầy Chung tiếc người tài, cộng thêm việc hiệu phó Chu đã lên tiếng xin cho Tiết Thần Văn, nên nhà trường mới quyết định cho Tiết Thần Văn một cơ hội nữa.
Nhưng mà, Tiết Thần Văn không hề trân trọng, cũng không quay lại nữa. Thầy Chung rất thất vọng, giáo viên mới tuyển dụng năm đó cũng không đáp ứng được kỳ vọng của nhà trường. Thầy Chung không nhịn được nghĩ, giá như Tiết Thần Văn có thể ở lại thì tốt biết mấy. Sau khi xảy ra chuyện ở trường trung học Nam Khê, thầy Chung và các lãnh đạo khác lại cảm thấy may mắn, một giáo viên gây họa cho học sinh như vậy đã không ở lại trường trung học Hưng Ninh.
Trần Tranh hỏi: “Tiết Thần Văn ở đâu? Trường có bố trí chỗ ở cho giáo viên thực tập không?”
Thầy Chung gật đầu, nói giáo viên thực tập có điều kiện kinh tế khác nhau, để tạo điều kiện cho số đông, trường thống nhất bố trí chỗ ở, ở ngay khu tập thể cán bộ công nhân viên đối diện trường. Nhưng ông nhớ rất rõ, Tiết Thần Văn không ở trong khu tập thể, mà thuê nhà ở ngoài với bạn.
“Bạn bè?”
“Ừ, một chàng trai trạc tuổi cậu ấy.”
Lại xuất hiện, một người đàn ông rất thân thiết với Tiết Thần Văn từ nhiều năm trước khi xảy ra chuyện, đồng thời cũng là người đàn ông đã biến mất khỏi cuộc sống của anh ta khi xảy ra chuyện.
Thầy Chung nói, thầy ấy đã nhiều lần nhìn thấy người đàn ông đó đến trường tìm Tiết Thần Văn, bọn họ còn cùng nhau ăn cơm gần trường, trông giống như anh em rất thân thiết. Tiết Thần Văn ở trường nói tiếng phổ thông rất chuẩn, nhưng khi ở bên cạnh người đó lại nói tiếng địa phương Nam Sơn. Thầy Chung đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi giống như bọn họ, lúc mới đến một thành phố, chưa tìm được chỗ ở, nên cùng nhau thuê nhà để giảm bớt gánh nặng.
Nhưng mà, Trần Tranh biết rất rõ, Tiết Thần Văn căn bản không cần phải share tiền thuê nhà với người khác.
Vài điểm nghi vấn xuất hiện, mà điểm nghi vấn chính là chìa khóa để phá giải – Tiết Thần Văn vì người đàn ông A mà chọn Lạc Thành, anh ta và người đàn ông A rất có thể là quan hệ tình cảm yêu đương, sau đó tình cảm của anh ta và người đàn ông A xuất hiện vấn đề, hoặc là sự nghiệp của người đàn ông A gặp trắc trở, anh ta, hoặc là anh ta và người đàn ông A cùng nhau quay về Nam Sơn. Sau khi Tiết Thần Văn vào làm việc tại trường trung học Nam Khê, anh ta tiếp tục qua lại với người đàn ông A, nhưng đến một thời điểm nào đó, mối quan hệ của bọn họ đã tan vỡ, thời gian này có lẽ là khá sớm, đến nỗi cảnh sát không điều tra ra được người đàn ông A và Tiết Thần Văn còn có đoạn tình cảm này. Tuy nhiên, xét thấy cảnh sát đã điều tra Tiết Thần Văn rất kỹ lưỡng, người đàn ông A rất có thể đã bị thẩm vấn.
Sắp xếp rõ ràng mạch truyện chính, Trần Tranh mở bản điện tử của hồ sơ vụ án ra, đọc từng lời khai một, anh có chú ý đến một người tên là Phạm Duy Giai.
Anh ta bằng tuổi Tiết Thần Văn, học đại học tại Học viện Tài chính Lạc Thành. Nhà họ Phạm và nhà họ Tiết có quan hệ làm ăn, Phạm Duy Giai và Tiết Thần Văn có thể nói là bạn thanh mai trúc mã. Anh ta nói rằng Tiết Thần Văn mà anh ta biết là một người rất lương thiện, nhưng mấy năm gần đây ít liên lạc, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ta.
Trần Tranh trầm ngâm một lúc, cầm điện thoại gọi cho Minh Hàn. Đầu dây bên kia hơi ồn ào, Trần Tranh tưởng rằng cậu ta đang ở trên một con phố nào đó ở Nam Sơn, không ngờ Minh Hàn lại nói: “Anh, hôm nay em cũng đến Lạc Thành rồi.”
Hết chương 96.