Chương 98: Bóng Côn Trùng (24)

 

Chương 98: Bóng Côn Trùng (24)

 

Hơn hai năm trước, vào ngày 10 tháng 4, đồn cảnh sát Khiêm Tử Bá nhận được tin báo mất tích từ gia đình của Lịch Uyển. Gia đình cho biết đã nửa tháng không liên lạc được với anh ấy.

 

Cảnh sát hỏi tại sao người mất tích lâu như vậy gia đình mới báo án, người nhà Lịch Uyển nói rằng anh ấy nghỉ phép năm từ cuối tháng 3, không đến công ty làm việc. Mọi người đều biết công việc của anh ấy vất vả nên trong thời gian nghỉ phép, không ai muốn làm phiền. Đến ngày 7 tháng 4, anh ấy lẽ ra phải đi làm lại nhưng không thấy xuất hiện, mọi người mới cảm thấy có gì đó không ổn. Sau ba ngày tìm kiếm không có kết quả, bọn họ đành phải báo cảnh sát.

 

Cảnh sát điều tra được Lịch Uyển đã bay đến thành phố Niên Bắc vào ngày 25 tháng 3, người đi cùng là một người đàn ông tên là Thời Ba. Nghe đến cái tên này, người nhà Lịch Uyển có người biến sắc, có người kích động hét lên: “Chắc chắn là con hồ ly tinh đó đã hãm hại em trai tôi!”

 

Cảnh sát hỏi thêm mới biết Lịch Uyển độc thân nhiều năm là bởi vì anh ấy là người đồng tính, và đã ở bên người đàn ông tên Thời Ba này rất lâu, trong khoảng thời gian đó, bọn họ đã nhiều lần chia tay rồi tái hợp.

 

Ông nội Lịch Uyển rất bài xích người đồng tính, từng nói rằng đồng tính luyến ái là đi ngược lại với luân thường đạo lý, đều phải bị bắt lại xử bắn. Khi Lịch Uyển mới quen Thời Ba, anh ấy đã nhiều lần bị ông nội đánh đập dã man, Thời Ba cũng từng bị giam cầm. Ông nội thề rằng nếu Lịch Uyển không thay đổi, sau này sẽ không có phần của anh ấy trong gia sản.

 

Nhưng mà, Lịch Uyển và Thời Ba vẫn lén lút qua lại với nhau. Tình cảm của hai người đã khiến chị gái Lịch Uyển cảm động, tìm mọi cách giúp đỡ bọn họ. Sau đó, Lịch Thúc Tinh gặp chuyện không may, ông nội đau buồn quá độ, sức khỏe sa sút, Lịch Uyển là người duy nhất có thể gánh vác công ty nên ông nội đành phải chấp nhận xu hướng giới tính của anh. Tuy nhiên, cho đến khi qua đời, ông nội cũng không muốn gặp Thời Ba, càng không cho Thời Ba bước chân vào nhà.

 

Không còn sự cản trở của lão gia tử, Lịch Uyển và Thời Ba đã ổn định, nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu. Sự can thiệp từ bên ngoài biến mất, mâu thuẫn nội bộ giữa hai người dần dần bộc lộ. Gia cảnh Thời Ba bình thường, thậm chí có thể nói là kém cỏi, từ nhỏ không được học hành đến nơi đến chốn, đầu óc ngu ngốc, tính tình cũng không tốt.

 

Ưu điểm duy nhất của anh ta có lẽ là đẹp trai, khi có chuyện gì xảy ra thì rất giỏi dỗ dành người khác. Ban đầu, Lịch Uyển say mê anh ta như điếu đổ, dung túng cho tất cả những tật xấu của anh ta. Sau này, khi hai người bị ông nội ngăn cấm, Thời Ba còn tỏ ra mạnh mẽ hơn cả Lịch Uyển, Lịch Uyển liền cảm thấy cả đời này không thể thiếu anh ta được.

 

Sau khi Lịch Uyển tiếp quản trọng trách gia đình, có lẽ Thời Ba cảm thấy mình đã vượt qua được kiếp nạn, bắt đầu vênh váo tự đắc, tự xưng là bà chủ, nhất quyết bắt Lịch Uyển kiếm cho mình một chức vụ. Lịch Uyển biết anh ta không có tài cán gì, bèn bỏ tiền ra cho anh ta đi làm streamer.

 

Khi đó, nghề streamer chưa phát triển như bây giờ, Thời Ba dựa vào gương mặt khả ái và tài ăn nói có duyên, không lâu sau đã có được một lượng fan hùng hậu. Thời Ba tham lam, không cam lòng làm một streamer nhỏ bé, muốn Lịch Uyển giúp anh ta tiến vào giới giải trí.

 

Điều này sao có thể? Chưa nói đến việc công ty của Lịch gia đã không còn huy hoàng như xưa, cho dù vẫn như trước đây, cũng không thể nâng đỡ anh ta thành minh tinh được. Hai người thường xuyên cãi vã, ngay cả chị gái vốn luôn ủng hộ bọn họ cũng không thể chịu đựng nổi, mắng thẳng mặt Thời Ba là hồ ly tinh.

 

Nhưng chuyện tình cảm của các cặp đôi đâu phải người ngoài có thể hiểu hết được. Dù Lịch Uyển chán ghét Thời Ba đến tận cổ nhưng cuối cùng vẫn không chia tay với anh ta. Gia đình Lịch Uyển chán ghét màn kịch chia tay rồi tái hợp của bọn họ vô cùng, chẳng buồn quan tâm đến bọn họ nữa. Trước khi Lịch Uyển nghỉ phép, anh ấy không hề nhắc đến Thời Ba, chỉ nói là quá mệt mỏi, muốn một mình thư giãn một thời gian.

 

Khi cảnh sát đến nhà Thời Ba, anh ta đang ngủ bù vì livestream thâu đêm. Vừa chìm vào giấc ngủ sâu một chút đã bị đánh thức, Thời Ba tỏ ra rất khó chịu, không cho cảnh sát vào cửa. Khi cảnh sát đề cập đến việc Lịch Uyển mất tích, anh ta có thể là nghi phạm, anh ta đột nhiên trừng mắt, gào lên: “Có nhầm lẫn gì không? Là anh ta bỏ rơi tôi, còn muốn giết tôi, sao lại thành tôi là nghi phạm?”

 

Cảnh sát vào được nhà Thời Ba, đây là một căn hộ cao cấp nhưng bên trong lại rất bừa bộn. Thời Ba mặc pijama, vẫn còn bực bội vì bị đánh thức, nói Lịch Uyển là đồ súc sinh, có người mới nên muốn giết bỏ người cũ là anh ta. Cảnh sát nhìn nhau, không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này, vội vàng hỏi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

 

Thời Ba phẫn uất nói, anh ta quen Lịch Uyển từ lúc chưa đầy hai mươi tuổi. Anh ta biết mọi người xung quanh đều nói anh ta chỉ ham tiền của Lịch Uyển, nhưng anh ta thật lòng yêu Lịch Uyển, cũng chỉ có anh ta mới giúp Lịch Uyển vượt qua được quãng thời gian khó khăn nhất.

 

Gia đình Lịch Uyển nói anh ta vì bản thân mà hủy hoại Lịch Uyển, nhưng anh ta chỉ muốn có sự nghiệp riêng mà thôi, anh ta không muốn người khác nói anh ta không xứng với Lịch Uyển. Những điều này Lịch Uyển đều hiểu, vì vậy họ mới có thể cùng nhau đi đến ngày hôm nay.

 

Nhưng mà, vào đầu năm nay, anh ta phát hiện Lịch Uyển ngoại tình. Anh ta từng tin rằng Lịch Uyển là người chung thủy trong tình yêu, nhưng câu nói “Đàn ông có tiền sẽ thay lòng” cuối cùng vẫn ứng nghiệm trên người Lịch Uyển.

 

Anh ta cười nhạt đính chính: “Ồ, không phải có tiền mới thay lòng, anh ta vốn đã rất giàu rồi, là anh ta có quyền nên mới thay lòng.”

 

Cảnh sát hỏi người Lịch Uyển ngoại tình là ai, Thời Ba bỗng trở nên kích động, đi đi lại lại trong phòng khách, nói là không điều tra ra, vì chuyện này mà đã cãi nhau với Lịch Uyển rất nhiều lần, nhưng Lịch Uyển không chịu nói.

 

“Có khả năng là anh nhầm lẫn không?” Cảnh sát hỏi.

 

Thời Ba hét lên: “Nếu tôi nhầm lẫn thì anh ta đã phủ nhận rồi! Tôi hỏi người đàn ông đó là ai, anh ta lại không nói nên lời!”

 

Đến tháng 3, tình cảm của hai người đã đến hồi nguy cấp, Lịch Uyển thừa nhận sự tồn tại của người đàn ông đó, nhưng lại không nói là ai. Thời Ba muốn chia tay, anh ta cũng cúi đầu im lặng. Thời Ba không chịu nổi nữa, muốn kết thúc mối tình này, Lịch Uyển đột nhiên đề nghị hai người cùng đi du lịch.

 

Thời Ba không còn ngây thơ như thuở mười mấy tuổi nữa, trước khi đến Niên Bắc đã cảnh giác hơn. Niên Bắc là nơi có nhiều danh lam thắng cảnh, có núi cao nguyên rộng lớn, có thể cưỡi ngựa, có thể đi bộ đường dài, đáp ứng được mong muốn về với thiên nhiên hoang dã của những người đã sống lâu trong thành phố.

 

Trên đường đi, Lịch Uyển tỏ ra rất mất tập trung, thỉnh thoảng lại xem điện thoại, như đang chờ tin nhắn của ai đó. Thời Ba đoán, người anh ta chờ đợi là nhân tình.

 

Bọn họ thuê một chiếc xe lưu động ở khu cắm trại địa phương, sau đó lái xe lên cao nguyên. Một buổi tối nọ, Thời Ba nhìn thấy Lịch Uyển lén lút đi ra ngoài. Khoảnh khắc đó, trái tim anh ta hoàn toàn nguội lạnh. Nửa đêm, Lịch Uyển thản nhiên quay lại, hôm sau tiếp tục cùng anh ta du lịch. Anh ta hỏi Lịch Uyển đêm qua đi đâu, Lịch Uyển có vẻ phấn khích khác thường, khác hẳn với lúc ở Nam Sơn, nói rằng mọi chuyện sắp được giải quyết rồi, về nhà nhất định sẽ giải thích cho anh ta.

 

Nhưng đêm hôm sau, sau khi Lịch Uyển ra ngoài đã không quay trở lại nữa.

 

Rạng sáng, Thời Ba rời khỏi xe lưu động, đi tìm Lịch Uyển, lại bị tấn công, suýt chút nữa thì mất mạng. May mắn thay, lúc đó anh ta không cách xe lưu động quá xa, liều mạng chạy về, lái xe như bay mới thoát nạn.

 

“Người đó chính là nhân tình của Lịch Uyển.” Thời Ba nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ muốn giết tôi diệt khẩu. Không phải rất nhiều vụ án mạng đều xảy ra trong lúc đi du lịch sao? Chẳng trách Lịch Uyển lại muốn đưa tôi đi du lịch, ở nơi hoang vu hẻo lánh như vậy, giết người phi tang xác còn dễ dàng hơn trong thành phố nhiều!”

 

Cảnh sát hỏi: “Sao anh biết người đó là nhân tình của Lịch Uyển? Anh nhìn thấy mặt người đó rồi à?”

 

Thời Ba khinh thường nói: “Tôi đã nhìn thấy bóng lưng của người đó, rất giống. Hơn nữa, hắn ta chắc chắn đang ở cao nguyên Niên Bắc, nếu không thì Lịch Uyển đi gặp ai?”

 

Thời Ba lái xe trở về nội thành, trả xe lưu động, mua vé máy bay về Nam Sơn ngay trong ngày. Trước đây anh ta từng sống chung với Lịch Uyển trong căn biệt thự của Lịch Uyển, căn hộ này là do anh ta tự mình mua từ số tiền kiếm được nhờ livestream. Tự nhốt mình trong nhà, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy an toàn, mối tình này cũng chính thức kết thúc.

 

Bình tĩnh lại, Thời Ba phán đoán việc giết anh ta là do nhân tình tự ý hành động, Lịch Uyển ở bên anh ta nhiều năm như vậy, cho dù đã thay lòng đổi dạ cũng không đến mức giết anh ta. Bây giờ anh ta đã trở về, Lịch Uyển nhất định biết nhân tình của mình đã làm gì. Anh ta sẽ ở đây chờ Lịch Uyển đến tìm, cuối cùng sẽ đòi Lịch Uyển một khoản tiền chia tay. Nếu Lịch Uyển không đồng ý, anh ta sẽ công khai mọi chuyện xảy ra ở cao nguyên Niên Bắc.

 

Anh ta đã lên kế hoạch như vậy, nhưng Lịch Uyển không bao giờ liên lạc với anh ta nữa, không chỉ Lịch Uyển, mà không ai liên lạc với anh ấy nữa. Ba ngày trước, anh ta livestream trở lại, cũng không có ai hỏi anh ta những câu hỏi kỳ quái. Thế giới của anh ta dường như chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ việc không còn Lịch Uyển.

 

Anh ta đau khổ cuộn tròn trên ghế sofa, ôm lấy chính mình, lẩm bẩm: “Bọn họ không báo cảnh sát, vậy vài ngày nữa tôi sẽ báo cảnh sát. Lịch Uyển, tại sao Lịch Uyển không đến tìm tôi? Tại sao nhân tình của anh ta cũng không đến tìm tôi?”

 

Cảnh sát khám xét căn hộ, phát hiện Thời Ba mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, đang phải uống thuốc, sự mất tích của Lịch Uyển đã khiến bệnh tình của anh ta trở nên trầm trọng hơn.

 

Gia đình Lịch Uyển khẳng định Lịch Uyển mất tích là do Thời Ba gây ra, nhưng cảnh sát không tìm thấy bằng chứng, hơn nữa vụ mất tích này xảy ra ở cao nguyên Niên Bắc, nơi đó lực lượng cảnh sát mỏng, địa hình rộng lớn, triển khai điều tra rất khó khăn.

 

Cảnh sát địa phương xác nhận, quả thật Thời Ba và Lịch Uyển đã cùng nhau đến cao nguyên, nhưng chỉ có một mình Thời Ba trở về. Chiếc xe lưu động được thuê đã được dọn dẹp sạch sẽ, không phát hiện thấy vết máu hay dấu vết khả nghi nào khác.

 

Còn về người đàn ông tấn công Thời Ba mà anh ta nói, lại càng không thể tìm thấy. Có lẽ người này thật sự tồn tại, có lẽ là do Thời Ba bịa đặt, thậm chí có thể là ảo giác chủ quan của Thời Ba khi bệnh tình trở nặng.

 

Theo yêu cầu của gia đình Lịch Uyển, cảnh sát đã hạn chế hành động của Thời Ba trong một khoảng thời gian, điều này cũng có thể xem như là bảo vệ cho Thời Ba. Đến tháng 5, do không có chứng cứ, Thời Ba được trả tự do. Còn vụ án mất tích của Lịch Uyển bị gác lại, không có manh mối mới nào để cảnh sát tiếp tục truy tìm.

 

Sau khi Minh Hàn tìm hiểu toàn bộ sự việc, cậu chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

 

Các vụ án mất tích đều như vậy, cho dù cảnh sát biết 99% người mất tích đã chết, cũng không thể điều tra theo quy trình của án mạng. Không có thi thể, rất nhiều công việc không thể triển khai được.

 

Hơn hai năm trôi qua, gia đình Lịch Uyển dường như đã chấp nhận việc Lịch Uyển mất tích, cả Lịch gia đang dần trượt xuống vực thẳm suy tàn. Nếu nói cái chết của Lịch Thúc Tinh năm đó, người được lợi nhất là Lịch Uyển, vậy sau khi Lịch Uyển mất tích, người được lợi nhất là ai?

 

Là những người anh, người chị của Lịch Uyển sao? Không giống, ít nhất thì cha của Lịch Thúc Tinh hoàn toàn không có hứng thú với gia sản, ông ta bị ép buộc lên nắm quyền, sống còn không bằng trước kia.

 

Minh Hàn lại lật xem lời khai của Thời Ba, anh ta nói, chính anh ta là người đã cùng Lịch Uyển vượt qua những ngày tháng đau khổ nhất. Đó là khoảng thời gian nào?

 

Có vẻ như muốn điều tra vụ án của Lịch Thúc Tinh thì phải đồng thời điều tra luôn cả vụ mất tích của Lịch Uyển, Thời Ba là người nhất định phải gặp mặt trực tiếp.

 

Thời Ba là người bản địa ở thành phố Nam Sơn, nhưng sau khi Lịch Uyển mất tích, anh ta không thể tiếp tục ở lại thành phố Nam Sơn được nữa, bán nhà chuyển đến sinh sống tại thủ phủ Lạc Thành, hiện tại đang làm người đứng sau hỗ trợ cho một công ty đào tạo streamer.

 

Minh Hàn không do dự, lập tức quay trở lại Lạc Thành, chặn đường Thời Ba đang trên đường đi làm tại tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố. So với ảnh chụp, Thời Ba đã chững chạc hơn rất nhiều, ăn mặc sành điệu, trang điểm nhẹ nhàng, rất có khí chất.

 

Anh ta nhíu mày nhìn Minh Hàn: “Anh là…?”

 

Minh Hàn nói: “Làm phiền anh một chút, muốn hỏi anh về bạn trai cũ của anh, Lịch Uyển.” Nói xong, Minh Hàn xuất trình giấy tờ.

 

Thời Ba kinh ngạc, há hốc miệng, vài giây sau trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Mọi người… đã tìm thấy anh ấy rồi sao?”

 

Minh Hàn rất hứng thú với phản ứng của anh ta: “Anh lo lắng khi nghe thấy một đáp án nào đó không hay ho sao?”

 

Thời Ba thở dài, nhìn về phía quán cà phê trong tòa nhà văn phòng: “Chúng ta đến đó nói chuyện.”

 

Minh Hàn ngồi xuống, Thời Ba vừa gọi cà phê vừa gọi điện thoại cho trợ lý, nói mình có chút việc, sẽ đến muộn một chút. Cúp điện thoại, Thời Ba nói: “Có phải mọi người đã tìm thấy thi thể của anh ấy rồi không?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Minh Hàn lắc đầu: “Tôi nghe đồng nghiệp nói, anh rất hận anh ấy vì đã bỏ rơi anh, còn cho rằng anh ấy cùng nhân tình âm mưu hãm hại anh. Sao bây giờ anh có vẻ không còn nghĩ vậy nữa?”

 

Thời Ba nói: “Đã hơn hai năm rồi, con người sao có thể không thay đổi gì chứ? Hơn nữa, lúc đó tôi bị bệnh tật dày vò, trở nên nóng nảy, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều muốn hãm hại mình. Bây giờ bệnh đã khỏi, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ khách quan về mọi chuyện năm đó.” Anh ta siết chặt tay, giọng nói trầm xuống: “Có lẽ tôi đã hiểu lầm Lịch Uyển, người tôi nhìn thấy năm đó căn bản không phải là nhân tình của anh ấy.”

 

Minh Hàn nói: “Tại sao lại nói vậy?”

 

Thời Ba yên lặng nhìn ly cà phê đang bốc khói nghi ngút, bắt đầu kể về quá khứ của anh ta và Lịch Uyển.

 

Giống như lời kể của gia đình Lịch Uyển, anh ta cũng cho rằng bản thân hồi mười mấy tuổi không xứng với Lịch Uyển, chỉ có một vẻ ngoài ưa nhìn mà thôi. Cho nên khi anh ta thật sự bị tài hoa của Lịch Uyển thu hút, mới nảy sinh mong muốn khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn.

 

Gia đình Lịch Uyển nói anh ta gây phiền phức cho Lịch Uyển, nhưng anh ta lại nói Lịch Uyển rất ủng hộ sự nghiệp của anh ta, ngoại trừ việc tiến vào giới giải trí. Lịch Uyển nói vào giới giải trí sẽ bị quá nhiều người dòm ngó, khi ánh đèn sân khấu tập trung vào người bình thường, không phải là chuyện tốt đẹp gì.

 

Ban đầu anh ta không hiểu, giận dỗi với Lịch Uyển, sau này Lịch Uyển giải thích cho anh ta, anh ta mới hiểu, Lịch gia làm ăn trong lĩnh vực dược phẩm, vốn phải cẩn trọng từng li từng tí, anh ta không nên khiến Lịch Uyển bị chú ý quá nhiều.

 

Vào thời điểm giao mùa đông xuân năm đó, anh ta nhận thấy Lịch Uyển thường xuyên mất tập trung, như đang lo lắng điều gì đó. Ban đầu anh ta không nghĩ đến chuyện ngoại tình, chỉ cho rằng công ty có chuyện gì đó. Nhưng anh ta âm thầm dò la, lại phát hiện công ty vẫn bình yên vô sự. Anh ta càng nghĩ càng thấy không đúng, liền tìm cơ hội theo dõi Lịch Uyển, phát hiện một người đàn ông gầy gò lên xe của Lịch Uyển.

 

Anh ta không dám tin vào mắt mình, Lịch Uyển vậy mà lại có người khác bên ngoài! Anh ta không nhìn rõ người đó là ai, sau đó lại theo dõi vài lần, cũng không thấy người đó nữa. Anh ta chất vấn Lịch Uyển, Lịch Uyển lại cứng đờ, hỏi ngược lại anh ta tại sao lại theo dõi mình. Hai người cãi nhau một trận lớn, ngay hôm đó chứng cuồng loạn của anh ta tái phát.

 

Vì bệnh tình của anh ta, Lịch Uyển nhẫn nhịn, chăm sóc anh ta, nhưng anh ta chỉ cần một câu trả lời: Người đó là ai!

 

Thế nhưng Lịch Uyển lại không chịu nói, chỉ bảo anh ta cho mình một chút thời gian, sau này nhất định sẽ giải quyết. Anh ta bị cảm xúc chi phối, không hiểu nổi Lịch Uyển rốt cuộc là sao nữa. Bọn họ đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu sóng gió, tại sao Lịch Uyển lại biến thành như vậy?

 

Bác sĩ khuyên anh ta nên ra ngoài đi dạo, như vậy sẽ có ích cho việc hồi phục. Lịch Uyển đề nghị đến cao nguyên Niên Bắc, anh ta đồng ý. Anh ta cứ ngỡ Lịch Uyển đã đoạn tuyệt với người kia, hai người có thể nhân chuyến du lịch này mà hàn gắn tình cảm, nhưng Lịch Uyển vẫn còn liên lạc với người kia!

 

Anh ta lại thuật lại chuyện bị tấn công trên cao nguyên Niên Bắc, đoạn này giống hệt với lời khai của anh ta với cảnh sát. Nhưng phán đoán của anh ta đã khác với hai năm trước.

 

“Sau này tôi nghĩ lại, người tôi nhìn thấy lúc đó có lẽ không phải là nhân tình của Lịch Uyển, mà là người muốn giết anh ấy. Vì lý do nào đó, anh ấy không thể nói rõ với tôi, cũng có thể là vì muốn bảo vệ tôi. Anh ấy nói với tôi rằng mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết, có phải là đi giải quyết người kia không? Nhưng anh ấy đã thất bại, người đó đã giết anh ấy, còn suýt chút nữa thì giết luôn cả tôi.” Thời Ba hít sâu một hơi, quán cà phê ấm áp, nhưng vai anh ta lại run lên: “Bây giờ tôi vẫn còn sống yên ổn, có lẽ chính là bởi vì Lịch Uyển chưa từng nói cho tôi biết người đó là ai, người đó cũng biết tôi không hề hay biết.”

 

Trên đường đến Lạc Thành, Minh Hàn đã nghĩ đến khả năng Lịch Uyển không hề ngoại tình, bởi vì nếu thật sự như lời Thời Ba nói với cảnh sát trước đây, thì người mất tích phải là Lịch Uyển và “nhân tình” chứ, tại sao lại chỉ mỗi mình anh ấy?

 

“Anh nói mình đã đồng hành cùng Lịch Uyển vượt qua những ngày tháng đau khổ là chỉ chuyện gì?” Minh Hàn hỏi.

 

Thời Ba ngẩn người, sau đó lập tức nhớ ra, anh ta nở nụ cười gượng gạo: “Cũng không phải chuyện gì to tát, bố anh ấy là người cổ hủ, không chỉ ngăn cấm chuyện của chúng tôi, còn uy hiếp anh ấy, đợi đến khi đứa cháu trai kia của anh ấy trưởng thành, sẽ trực tiếp cho cháu trai tiếp quản, anh ấy dù có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ có thể làm phó cho cháu trai mà thôi.”

 

Minh Hàn nhíu mày, Lịch gia vậy mà còn có chuyện này?

 

Thời Ba nói, mấy người anh trai của Lịch Uyển đều là công tử bột, cho nên anh ấy vừa sinh ra đã được kỳ vọng rất lớn, được lão gia tử bồi dưỡng để trở thành người thừa kế. Anh ấy cái gì cũng giống lão gia, chỉ duy nhất xu hướng giới tính là khác biệt. Năm đó lão gia tử đã đánh Lịch Uyển thật sự  rất tàn nhẫn, anh ta từng nghe thấy lão gia tử nói, không đánh chết Lịch Uyển là để lại cho cháu trai một trợ thủ đắc lực.

 

Khoảng thời gian đó Lịch Uyển rất suy sụp, anh ấy có năng lực, thời còn đi học rất chăm chỉ, không giống những người anh trai của mình ăn chơi trác táng, có thể nói anh ấy chưa từng sống một ngày an nhàn, tại sao những thứ anh ấy cố gắng có được lại phải dâng hết cho cháu trai chứ?

 

Thời Ba ở bên cạnh Lịch Uyển, tìm mọi cách để an ủi anh ấy, sau đó anh ấy dần dần vực dậy tinh thần, có lẽ là đã không còn để tâm đến danh lợi nữa, có lẽ là đã có mục tiêu theo đuổi cao hơn, tóm lại là không còn suy sụp nữa. Mà không lâu sau đó, Lịch Thúc Tinh gặp chuyện.

 

Cho đến bây giờ Thời Ba vẫn luôn cảm thấy, đó là báo ứng của lão gia tử Lịch gia, ông ta quá hà khắc với đứa con trai út, ép buộc Lịch Uyển với thân phận là chú phải làm nền cho Lịch Thúc Tinh, ngay cả ông trời cũng không thể nhìn nổi, cho nên đã mang đứa trẻ kia đi.

 

Thế nhưng, tuy Thời Ba tuy không có bao nhiêu tình cảm với Lịch Thúc Tinh và những người khác trong nhà họ Lịch, nhưng cũng không khỏi vì Lịch Uyển mà đau lòng trước cái chết của Lịch Thúc Tinh. Sau khi Lịch Thúc Tinh mất tích, Lịch Uyển là người tích cực hợp tác với cảnh sát nhất trong Lịch gia, anh ấy thật sự rất đau lòng cho đứa cháu trai mà mình đã chứng nó kiến lớn lên.

 

Thời Ba thở dài một hơi: “Tôi còn tưởng mọi người đã có tin tức gì về Lịch Uyển rồi chứ. Cảnh sát Minh, tại sao sau ngần ấy thời gian, mọi người lại đột nhiên nhớ đến Lịch Uyển vậy?”

 

Minh Hàn nói, bởi vì vụ án của Lịch Thúc Tinh cần được điều tra lại. Thời Ba có chút kinh ngạc: “Chẳng phải người giết cậu bé là gã giáo viên kia sao?”

 

Minh Hàn nhìn thẳng vào mắt Thời Ba: “Cũng có thể là người khác.”

 

Thời Ba chầm chậm dựa vào ghế sofa, im lặng hồi lâu, sau khi Minh Hàn rời đi, anh ta vẫn ngồi đó, ánh mắt trống rỗng, như đang suy tư điều gì đó.

 

Minh Hàn biết sau khi Trần Tranh điều tra xong ở Đồng Châu sẽ đến Lạc Thành, bèn tiện đường ghé qua trường Trung học Hưng Ninh, nhưng không thấy bóng dáng Trần Tranh đâu. Anh cũng không vội gặp Trần Tranh, một mình suy nghĩ về sự mất tích của Lịch Uyển và vai trò mà Lịch Uyển có thể nắm giữ trong vụ án của Lịch Thúc Tinh.

 

Sau khi xác nhận Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y đã chết, cảnh sát trước tiên điều tra nhóm giáo viên, sau đó là phụ huynh của cả hai bên, rồi mở rộng ra học sinh và những phụ huynh khác. Gia cảnh Bình Y Y bình thường, khả năng hung thủ nhắm vào cô bé nhỏ hơn rất nhiều so với việc nhắm vào Lịch Thúc Tinh.

 

Mọi người trong Lịch gia đều bị thẩm vấn, bố Lịch Thúc Tinh và những người khác đều hoảng loạn và đau buồn, ông nội Lịch gia trực tiếp ngã bệnh, không ai có thể cung cấp thông tin hữu ích cho cảnh sát với tư cách là người nhà của nạn nhân. Lúc này Lịch Uyển đứng ra, trả lời câu hỏi của cảnh sát một cách tương đối lý trí.

 

Manh mối ban đầu cho thấy, hung thủ có thể là đối thủ cạnh tranh của Lịch gia, vì muốn triệt hạ Lịch gia nên đã bắt cóc Lịch Thúc Tinh, nhưng giữa chừng xảy ra sự cố bất ngờ, bất đắc dĩ phải giết chết Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y. Con đường này không đi thông, không lâu sau Tiết Thần Văn trở thành trọng tâm của cuộc điều tra.

 

Giả sử Tiết Thần Văn không nhận tội, rất có thể Lịch Uyển sẽ bị chú ý đến. Xuất phát từ những gì Thời Ba biết, động cơ gây án của anh ấy rất rõ ràng. Từ thời niên thiếu anh ấy đã biết mình là đồng tính luyến ái, điều này rất khó thay đổi, anh ấy cũng không muốn làm phó cho đứa cháu trai nhỏ hơn mình mười tuổi, lúc đó ông nội Lịch gia còn sống, anh ấy muốn có được thứ mình muốn thì phải loại bỏ Lịch Thúc Tinh.

 

Nếu Lịch Uyển thật sự có vấn đề, vậy thì Tiết Thần Văn là người thay anh ấy nhận tội? Hoặc là đồng phạm? Vậy động cơ của Tiết Thần Văn là gì? Không có bất kỳ manh mối nào cho thấy Tiết Thần Văn và Lịch Uyển có liên quan đến nhau.

 

Lịch Uyển đã mất tích hơn hai năm trước, khả năng bị sát hại rất cao. Vậy thì người khiến Lịch Uyển biến mất có liên quan gì đến cái chết của Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y hay không? Người đó biết được sự thật, nên đã trả thù Lịch Uyển? Lịch Uyển ấp úng với Thời Ba, bởi vì anh ấy căn bản không biết nên giải thích với Thời Ba như thế nào.

 

Cũng không đúng. Dòng suy nghĩ này giả thiết rằng Lịch Uyển là người gây ra cái chết của Lịch Thúc Tinh, vậy tại sao sau khi Lịch Uyển mất tích, thành phố Nam Sơn lại hai lần xuất hiện hình vẽ côn trùng mới?

 

Minh Hàn liếm đôi môi khô khốc, nghĩ đến người mà Thời Ba nhìn thấy. Người đó chính là chìa khóa để giải mã mọi bí ẩn. Hắn ta là ai?

 

Lúc Trần Tranh gọi điện thoại đến, Minh Hàn đang đứng trong gió lạnh chờ bát bún bò. Quán bún bò này rất nổi tiếng ở Lạc Thành, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, Minh Hàn đều sẽ đến đây ăn một bát, đặc biệt là vào mùa đông ẩm ướt, ăn một bát vào là dường như mọi mệt mỏi tích tụ bấy lâu đều tan biến hết.

 

“Hôm nay em cũng đến Lạc Thành rồi.” Minh Hàn cười nói.

 

Trần Tranh kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”

 

Minh Hàn nhận lấy hai phần phở bò được đóng gói sẵn, sải bước đi vào màn đêm: “Muốn gặp anh nên đến thôi.”

 

Tai Trần Tranh nóng bừng, nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại được Minh Hàn đang trêu chọc mình, bình thường thì còn có khả năng, chứ hiện tại là lúc vụ án đang rối ren, Minh Hàn không phải là người bỏ bê công việc như vậy. “Có manh mối gì mà phải cần em đích thân chạy một chuyến thế?”

 

“Ôi chao!” Minh Hàn mở cửa xe: “Anh à, anh không thể giả vờ một chút được à?”

 

Trần Tranh hỏi: “Ở đâu? Tôi đến tìm em.”

 

Minh Hàn nói: “Thôi, anh về nhà rồi à? Em đến thẳng nhà anh.”

 

Nửa tiếng sau, Trần Tranh đón “Anh shipper” Minh Hàn phong trần mệt mỏi ở cửa nhà. Minh Hàn đã từng ở đây một thời gian, rất tự nhiên xỏ dép lê vào nhà, vội vàng đặt túi bún bò lên bàn. Vừa mở nắp ra, mùi thơm đã xộc vào mũi. Trần Tranh nhướng mày: “Em mua ở quán đó à?”

 

Minh Hàn nói: “Anh biết quán này hả?”

 

Trần Tranh ngồi xuống, nhìn thấy cả hai phần đều thêm gia vị: “Bún bò đường Xuân Đông, trời lạnh là tôi hay đến đó ăn.”

 

Hai người ngồi dưới ánh đèn sáng trưng, chóp mũi Minh Hàn ửng đỏ vì lạnh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Vậy sao em chưa từng gặp anh ở đó nhỉ?”

 

Trần Tranh nghĩ ngợi: “Tôi đi làm về theo giờ giấc bình thường, không thể so với các cậu, đội cơ động các cậu lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ được.”

 

Minh Hàn bật cười, lấy hộp đựng gia vị ra: “Vậy anh thích ăn vị gì?”

 

Trần Tranh nói: “Chua cay.”

 

Minh Hàn cười tươi hơn, đổ gia vị vào bát bún của Trần Tranh: “Vừa hay, em cũng lấy vị chua cay.”

 

Hết chương 98.

 

Chương 98: Bóng Côn Trùng (24)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên