Chương 99: Bóng Côn Trùng (25)

 

Chương 99: Bóng Côn Trùng (25)

 

Tối nay nhiệt độ giảm mạnh, Lạc Thành lất phất mưa phùn, nhưng hai tô bún bò đặt cạnh nhau đã xua tan đi cái lạnh. Trần Tranh cảm thấy Minh Hàn đến đúng lúc, quán bún bò này bán rất đắt khách, chưa bao giờ nhận ship hàng, anh mải mê với đống manh mối, bụng đã đói meo, muốn ăn, nhưng lại ngại còn phải tự mình đi mua.

 

Ăn xong, Trần Tranh xuống lầu đổ rác, lúc quay lại thì Minh Hàn đang tắm, một lúc sau bước ra, trên người cậu mặc áo ngủ của anh.

 

Trần Tranh: “…”

 

Minh Hàn biện minh: “Không có quần áo của em.”

 

Trần Tranh thầm nghĩ, lát nữa phải đặt mua cho tên nhóc này mấy bộ mới được, kẻo làm hỏng hết đồ của mình.

 

Mưa phùn gõ nhè nhẹ trên cửa sổ, lúc này mà nấu một bình rượu vang thì thật đúng là lãng mạn. Nhưng một khi đã nhắc đến vụ án thì không khí lãng mạn đến mấy cũng tan biến trong phút chốc.

 

“Đến Lạc Thành điều tra chuyện gì?” Trần Tranh hỏi.

 

Minh Hàn kể lại vụ mất tích của Lịch Uyển, và cả những suy đoán của cậu sau khi tiếp xúc với bố của Lịch Thúc Tinh và Thời Ba. Trần Tranh trầm ngâm rất lâu, cũng cho rằng vụ án của Lịch Uyển và Lịch Thúc Tinh có liên quan đến nhau.

 

Minh Hàn hỏi: “Anh, anh gọi điện thoại cho em là muốn nói…?”

 

Trần Tranh quay lại manh mối của mình: “Em đã gặp người nhà của Tiết Thần Văn chưa?”

 

Minh Hàn đáp: “Chưa kịp, bố anh ta đã ra nước ngoài rồi, còn mẹ anh ta vì muốn chuộc tội cho con trai nên đã lên chùa xuất gia làm ni cô.”

 

Trần Tranh gật đầu, đưa hồ sơ vụ án bản điện tử có ghi tên Phạm Duy Giai cho Minh Hàn: “Người này cần phải điều tra kỹ lưỡng, quan hệ giữa anh ta và Tiết Thần Văn có thể không đơn giản.”

 

Sáng hôm sau, Trần Tranh và Minh Hàn lại chia nhau ra hành động, Minh Hàn quay về thành phố Nam Sơn điều tra kỹ lưỡng về Phạm Duy Giai, còn Trần Tranh thì lái xe đến Tĩnh Huy Am ở phía Tây Bắc tỉnh Hàm.

 

Tĩnh Huy Am nằm trên sườn núi, tuyết rơi mấy ngày liền, mặt đường trơn trượt, khắp nơi phủ một màu trắng xóa. Trần Tranh dừng xe dưới chân núi, vì lý do an toàn, người quản lý sườn núi không cho anh lái xe lên.

 

Anh phải đợi một lúc lâu mới được lên xe của đồn cảnh sát đến cổng Tĩnh Huy Am. Nơi này không phải là điểm du lịch, chỉ có người dân đến dâng hương lễ chùa, lúc này trời rét như cắt, trong am vắng tanh. Một ni cô đang làm việc đi tới, hỏi có chuyện gì. Cảnh sát nói có vụ án cần phối hợp điều tra, muốn gặp bà Phương San đến từ thành phố Nam Sơn.

 

Không lâu sau, một người phụ nữ có vẻ mặt đau khổ xuất hiện trước mặt Trần Tranh, bà mặc áo nâu sòng, tay lần tràng hạt: “Mấy vị là…”

 

Trần Tranh nói: “Tôi đến vì Tiết Thần Văn.”

 

Nghe thấy tên con trai mình, mẹ của Tiết Thần Văn suýt nữa thì ngã quỵ. Bà mấp máy môi, trong mắt trào dâng nỗi đau đớn và sợ hãi: “Tại sao…?”

 

Trần Tranh nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

 

Tĩnh Huy Am đạm bạc kham khổ, ngay cả trong phòng cũng không có lò sưởi, mẹ của Tiết Thần Văn run rẩy, nhìn Trần Tranh: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ là bố nó quay về gây chuyện nữa sao?”

 

Trần Tranh nói: “Chúng tôi cần điều tra lại vụ án năm xưa, tại sao bà lại cho rằng bố của Tiết Thần Văn sẽ quay về gây chuyện?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn thở dài: “Ông ta vốn là người như vậy, nếu không phải tại ông ta, Thần Văn cũng sẽ không trở nên như thế.”

 

Trần Tranh nhìn xung quanh: “Bà vì muốn chuộc tội cho Tiết Thần Văn nên mới đến đây xuất gia?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn cúi đầu, căn phòng im ắng đến lạ thường, có thể nghe thấy tiếng mưa tuyết rơi bên ngoài. Một lát sau, mẹ Tiết Thần Văn nói: “Tôi cũng là một người mẹ, con trai tôi đã giết hại con của người khác, tôi ngoài việc dùng phần đời còn lại để chuộc tội cho nó, niệm kinh cho nó và hai đứa trẻ đó, thì còn có thể làm gì khác đây?”

 

“Tôi đã gặp giáo viên và đồng nghiệp của Tiết Thần Văn, trong mắt bọn họ, anh ta là một người tốt bụng, hiền lành, được giáo dục tử tế.” Trần Tranh nói: “Tôi không hiểu tại sao một người như vậy lại có thể đi đến bước đường cùng như thế.”

 

Mắt mẹ Tiết Thần Văn ngấn lệ: “Cậu hỏi tôi, tôi biết đi hỏi ai đây? Tôi tự hỏi bản thân đã dốc hết sức lực để dạy dỗ nó, nhưng tôi vẫn có lỗi!”

 

Nghe mẹ Tiết Thần Văn nghẹn ngào kể lại, Trần Tranh đã phần nào hiểu được góc khuất của gia đình giàu có này.

 

Ông nội của Tiết Thần Văn đã có gia cảnh rất khá giả, bố Tiết Thần Văn đầu cơ đất đai, giúp gia sản tăng lên gấp bội. Mẹ Tiết Thần Văn là giáo viên, không biết gì về kinh doanh, nhưng rất giỏi việc quán xuyến gia đình. Từ khi Tiết Thần Văn còn nhỏ, bà đã dạy Tiết Thần Văn đọc thơ, kể chuyện xưa tích cũ.

 

Bố Tiết Thần Văn rất không hài lòng về điều này, ông ta cho rằng nếu bà sinh con gái thì không sao, đằng này lại là con trai, mà đã là con trai thì phải theo ông ta học cách kiếm tiền. Hai người từng tính đến chuyện sinh thêm con gái, nhưng sau đó mẹ Tiết Thần Văn mãi không mang thai, Tiết Thần Văn trở thành con một.

 

Tiết Thần Văn vừa học tiểu học, bố Tiết Thần Văn đã dẫn anh ta đi dự tiệc khắp nơi, anh ta rất phản cảm, mới bé tí tuổi đầu đã nói ra những lời như ghét mùi tiền, còn nói con người sống không thể chỉ vì tiền, khiến bố Tiết Thần Văn tức muốn chết. Mẹ Tiết Thần Văn ngược lại rất vui mừng, con trai giống bà, thích cuộc sống bên sách vở.

 

Lớn hơn một chút, Tiết Thần Văn không còn cứng đầu như hồi nhỏ nữa, đã học được cách cùng bố diễn kịch, trên bàn rượu người ta luôn nói với bố Tiết Thần Văn rằng, con trai ông hào phóng, phóng khoáng, giống ông. Bố Tiết Thần Văn nghe vậy thì cười híp mắt, càng muốn cho Tiết Thần Văn học kinh doanh.

 

Nhưng Tiết Thần Văn lại đăng ký vào trường sư phạm, nói rõ với bố rằng, sau này mình sẽ trở thành giáo viên. Bố Tiết Thần Văn tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, nhưng thực sự là không còn cách nào khác, suy nghĩ mãi, cuối cùng ông ta đã đi xúi giục bạn bè cùng trang lứa với Tiết Thần Văn đến khuyên nhủ anh ta.

 

Vì từ nhỏ đã bị bố Tiết Thần Văn dẫn dắt trong giới kinh doanh, Tiết Thần Văn quen biết rất nhiều con cái của các doanh nhân, trong đó có một số người rất thân với anh ta, thậm chí sau khi anh ta xảy ra chuyện, bọn họ vẫn tích cực chạy vạy, muốn giúp anh ta được hưởng án treo.

 

Có lẽ không dưới mười người đã đến khuyên nhủ Tiết Thần Văn, nhưng không ai có thể thay đổi được quyết định của anh ta. Hè năm đó, Tiết Thần Văn thu dọn hành lý, chính thức trở thành sinh viên của trường Đại học Sư phạm Hàm.

 

Trần Tranh ngắt lời: “Trong số những người khuyên nhủ Tiết Thần Văn, có Phạm Duy Giai không?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn ngẩn người, như thể ngạc nhiên tại sao Trần Tranh lại đột nhiên nhắc đến người này: “Có, trước đây bọn nó là bạn rất thân.”

 

Trần Tranh hỏi: “Thân đến mức nào?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn nhớ lại, có lẽ Phạm Duy Giai là người bạn đầu tiên mà Tiết Thần Văn kết giao. Thực ra bà không thích chồng mình đưa Tiết Thần Văn đến những nơi đầy rẫy mùi tiền, trong mắt bà, rất nhiều doanh nhân là những kẻ giàu xổi không có văn hóa, nói năng, cư xử rất thô lỗ, thượng bất chính hạ tắc loạng, rất nhiều đứa trẻ cũng như vậy.

 

Tiết Thần Văn thường về nhà nói với bà rằng, đứa trẻ nào đó rất hay chửi bậy, đứa trẻ nào đó không đọc nổi một bài thơ nào của Lý Bạch, anh ta rất ghét bọn họ.

 

Bà tìm chồng mình nói lý lẽ, nhưng chồng bà lại chẳng thèm quan tâm, còn cười nhạo hai mẹ con bà, không biết đọc thơ của Lý Bạch thì sao? Bản thân Lý Bạch còn túng thiếu cơ mà! Làm con trai nhà họ Tiết, biết kiếm tiền là được rồi?

 

Thế nhưng sau đó có một lần, Tiết Thần Văn lại vui vẻ trở về nhà, nói rằng mình đã kết bạn được với một người bạn rất đẹp trai.

 

Người bạn này chính là Phạm Duy Giai.

 

Phạm Duy Giai hồi nhỏ trông giống như một con búp bê, còn xinh đẹp hơn cả con gái, ban đầu Tiết Thần Văn bị thu hút bởi ngoại hình của hắn ta nên đã chủ động bắt chuyện. Hắn ta rất nhút nhát, nói năng nhỏ nhẹ, Tiết Thần Văn đọc thơ cho hắn ta nghe, hắn ta lập tức lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

 

Có lẽ là lòng tự phụ của trẻ con được thỏa mãn, Tiết Thần Văn rất có hảo cảm với Phạm Duy Giai, sau này bất cứ khi nào bố Tiết Thần Văn có tiệc tùng, anh ta đều chủ động đi theo, chỉ để được chơi với Phạm Duy Giai.

 

Gia đình Phạm Duy Giai tuy cũng là doanh nhân, nhưng lĩnh vực kinh doanh khác với gia đình Tiết Thần Văn, chủ yếu là làm đồ điện tử, sau này lấn sân sang lĩnh vực internet. Vào thời điểm Tiết Thần Văn học cấp 3, gia đình Phạm Duy Giai làm ăn phát đạt, bố Tiết Thần Văn rất vui khi thấy Tiết Thần Văn và Phạm Duy Giai chơi thân với nhau. Phạm Duy Giai cũng từng thay bố Tiết Thần Văn khuyên nhủ Tiết Thần Văn, mặc dù Tiết Thần Văn rất nghe lời hắn ta, nhưng chuyện thay đổi nguyện vọng thì ai nói cũng vô dụng.

 

Mẹ Tiết Thần Văn nhớ lại, Phạm Duy Giai học đại học ở Lạc Thành, đáng lẽ hắn ta sẽ đi du học, nhưng không biết vì lý do gì mà hắn ta không đi nữa.

 

Trần Tranh hỏi: “Giáo viên đại học của Tiết Thần Văn từng giới thiệu anh ta đến trường trung học Hưng Ninh ở Lạc Thành để thực tập, bà có biết không?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn gật đầu: “Biết, tất nhiên là biết, nó rất muốn đến Lạc Thành dạy học, trước khi giáo viên của nó giới thiệu, nó còn đến tìm tôi.”

 

“Anh ta nói thế nào?”

 

“Nó muốn tôi nhờ vả người quen, chỉ cần có thể dạy học ở Lạc Thành là được, trường tốt hay không tốt không quan trọng, nó nói sau này nó có thể tự mình nhảy việc.” Mẹ Tiết Thần Văn cau mày: “Thật ra lúc đó tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.”

 

Trần Tranh hỏi: “Vì anh ta quá cố chấp muốn đến Lạc Thành sao?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn gật đầu: “Nó là con trai tôi, tôi hiểu nó. Nó rất nhiệt tình với công việc dạy học, nhưng dạy ở đâu, Lạc Thành hay thành phố Nam Sơn, hoặc là vùng núi hẻo lánh nào đó, nó đều không quan tâm. Lạc Thành có gì thu hút nó? Khiến nó phải cúi đầu cầu xin bố nó giúp đỡ, tôi không hiểu nổi.”

 

Tất nhiên bố Tiết Thần Văn sẽ không đồng ý giúp đỡ, còn mẹ Tiết Thần Văn thì có thể nhờ vả được. Nhưng mà, Tiết Thần Văn rất có chí khí, trước khi bà tìm bạn học cũ nhờ vả, thì anh ta đã nhận được suất giới thiệu rồi.

 

Trần Tranh nói: “Vậy sau đó bà có tìm hiểu xem tại sao anh ta lại muốn đến Lạc Thành không? Anh ta có nói với bà lý do tại sao không?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn lắc đầu: “Tôi có hỏi nó, nó chỉ nói thành phố lớn có nhiều cơ hội để rèn luyện bản thân hơn. Tôi không nghĩ đó là lý do. Nhưng không lâu sau nó đã thay đổi ý định, vẫn là quay về.” Nói đến đây, vẻ mặt mẹ Tiết Thần Văn trở nên ảm đạm: “Đều là nhân quả báo ứng, tôi không nên nói với nó những lời đó.”

 

Trần Tranh hỏi: “Lời gì?”

 

Mùa đông năm Tiết Thần Văn học năm tư đại học, giới kinh doanh ở thành phố Nam Sơn rất bất ổn, những người làm công nghệ, truyền thông đều lao đao, ví dụ như nhà họ Phạm đã phải chịu tổn thất nặng nề, trước đó cứ tưởng bắt được trend, đầu tư ồ ạt, còn đến Lạc Thành đầu tư, kết quả là mất trắng.

 

Mẹ của Phạm Duy Giai vì quá sốc nên đổ bệnh, mẹ Tiết Thần Văn và mẹ Phạm Duy Giai thường xuyên qua lại, chứng kiến ​​hoàn cảnh của bà ấy, nghĩ đến bản thân, thêm vào đó là lớn tuổi rồi, nên bà luôn cảm thấy bất an. Vì vậy, khi Tiết Thần Văn về nhà, bà đã nắm tay Tiết Thần Văn, lải nhải nói rằng sức khỏe của mình không được tốt, không muốn anh ta ở xa mình như vậy, nếu có thể quay về làm việc thì cứ về làm việc.

 

Tiết Thần Văn vốn là người con hiếu thảo, thế là anh ta thực sự đã trở về thành phố Nam Sơn thực tập. Bà vừa mừng vừa lo, mừng vì con trai hiếu thảo, lo vì mình đã ảnh hưởng đến cuộc đời của con trai.

 

“Tôi rất ích kỷ, tôi đã từng nghĩ có lẽ nó ở lại Lạc Thành sẽ tốt hơn, nhưng vì bản thân mình, tôi đã không khuyên nó quay lại Lạc Thành.” Mẹ Tiết Thần Văn ngước nhìn trần nhà: “Cả tôi và nó, đều phải gánh chịu báo ứng.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trần Tranh lại suy nghĩ, rất có thể người khiến Tiết Thần Văn quay về Nam Sơn lúc đó không phải là bà, mà là Phạm Duy Giai.

 

“Việc kinh doanh của nhà họ Phạm thất bại là sao?” Trần Tranh hỏi: “Tại sao nhà họ Phạm lại muốn đến Lạc Thành phát triển?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn lắc đầu: “Tôi không hiểu chuyện làm ăn của bọn họ, chỉ nghe nói internet gì đó kiếm được nhiều tiền, nhưng thành phố Nam Sơn dù sao cũng chỉ là một thành phố công nghiệp, muốn giành lấy tiên cơ, chắc chắn phải đến Lạc Thành. Lúc đó, hầu hết mọi người trong nhà họ Phạm đều bận rộn ở Lạc Thành, có lẽ Phạm Duy Giai cũng vì vậy mà không đi du học. Sau này nhà họ Phạm thua lỗ nặng nề, mất hết gia sản, chỉ có thể quay về.”

 

Trần Tranh hỏi: “Tiết Thần Văn và Phạm Duy Giai thân thiết như thế, vậy trong khoảng thời gian đó, bọn họ có thường xuyên qua lại với nhau không?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn không có ấn tượng gì về việc này, bà nói Tiết Thần Văn trong thời gian thực tập rất bận rộn, chạy đi chạy lại giữa trường học và gia đình, hình như bà không thấy anh ta tìm Phạm Duy Giai bao giờ. Còn lúc đó nhà họ Phạm đang rối tinh rối mù, có lẽ Phạm Duy Giai cũng không rảnh rỗi để ý đến bạn bè.

 

“Sau này hình như bọn họ xa cách nhau.” Mẹ Tiết Thần Văn nói với vẻ không chắc chắn, nhà họ Phạm gần như phá sản, hình như Phạm Duy Giai đang kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng bà nghe chồng cũ nói, cũng không thành công. “Xa cách nhau cũng là điều dễ hiểu, tính cách của bọn nó khác nhau, nghề nghiệp cũng khác nhau, Thần Văn chỉ là một giáo viên thì làm sao giúp được gì cho Phạm Duy Giai.”

 

Theo hồ sơ của cảnh sát, Phạm Duy Giai chỉ bị điều tra với tư cách là bạn bè bình thường của Tiết Thần Văn. Giống như lời mẹ Tiết Thần Văn nói, hắn ta và Tiết Thần Văn đã dần xa cách nhau sau khi bước chân vào xã hội.

 

Trần Tranh lại hỏi về bố của Tiết Thần Văn, mẹ Tiết Thần Văn nói, chồng cũ của bà luôn là người chỉ biết đến tiền, khi Tiết Thần Văn vừa bị điều tra, ông ta đứng về phía Tiết Thần Văn, không tin con trai mình có thể làm ra chuyện tày trời như vậy. Đến giai đoạn điều tra sau này, ông ta phát hiện ra rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, liền bắt đầu chuyển nhượng tài sản. Ông ta biết rằng sau này mình không thể tiếp tục sống ở tỉnh Hàm được nữa, phải sớm tính toán đường lui.

 

Trong thời gian Tiết Thần Văn bị điều tra, mẹ Tiết Thần Văn và chồng cũ cũng bị điều tra gắt gao, chứng minh cặp vợ chồng này không phải là đồng phạm. Mẹ Tiết Thần Văn quyết định ở lại đây niệm kinh chuộc tội, chồng cũ quyết định ra nước ngoài tiếp tục kinh doanh. Từ đó, bọn họ đường ai nấy đi, giờ đây chồng cũ của bà đang làm gì, bà cũng không hề hay biết.

 

Trước khi rời đi, Trần Tranh hỏi: “Bà ở đây bao nhiêu năm rồi, có ai đến thăm bà không? Ví dụ như bạn bè của Tiết Thần Văn?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn nhìn tuyết rơi bên ngoài, một lúc sau mới nói: “Tôi nhớ ra rồi, Phạm Duy Giai cũng từng đến đây thắp đèn cho hai đứa trẻ đó.”

 

“Thắp đèn?”

 

“Ừm, ý là cầu phúc cho chúng.”

 

Mẹ Tiết Thần Văn dẫn Trần Tranh đến một điện thờ nghi ngút khói hương, bên trong vô số ngọn đèn trường minh lấp lánh, giống như những linh hồn được người thân níu giữ. Mẹ Tiết Thần Văn chỉ vào hai ngọn đèn đặt cạnh nhau nói, đó là đèn mà Phạm Duy Giai đã thắp cho Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh. “Có lẽ hắn ta cũng muốn chuộc tội cho Thần Văn, dù sao thì trước đây bọn họ cũng từng rất thân thiết.”

 

Trần Tranh nhìn một lúc, hỏi: “Phạm Duy Giai đến đây vào năm nào? Hai người đã nói chuyện gì?”

 

Mẹ Tiết Thần Văn suy nghĩ rất lâu, nói là mùa đông năm sau khi Tiết Thần Văn qua đời, lúc đó bà vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau mất con, mặc dù đã xuống tóc quy y, nhưng tinh thần vẫn rất sa sút. Không biết Phạm Duy Giai đã làm cách nào mà biết được bà đang ở đây, đến thăm bà, cũng không nói nhiều, chỉ nói mong bà giữ gìn sức khỏe, Thần Văn đã phạm sai lầm, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy bà tự hành hạ bản thân như vậy.

 

Phạm Duy Giai nhìn thấy đèn trường minh, hỏi bà đó là cái gì, bà nói là để cầu phúc cho người đã khuất. Phạm Duy Giai suy nghĩ một lúc, nói vậy thì hắn ta cũng thắp hai ngọn. Sau khi thắp đèn, Phạm Duy Giai đứng trước đèn rất lâu, mẹ Tiết Thần Văn đoán, hắn ta cũng giống như bà, đều đang cầu nguyện cho bọn trẻ sớm được siêu thoát.

 

Sau khi rời đi, Phạm Duy Giai không quay lại nữa, mẹ Tiết Thần Văn cũng không biết hiện tại nhà họ Phạm như thế nào.

 

………….

 

Minh Hàn cầm ô, ngẩng đầu nhìn quán cà phê mèo trước mặt, đây là tiệm do Phạm Duy Giai mở, không lớn, kinh doanh được mấy năm, buôn bán cũng khá. Hiện tại trời lạnh, rất nhiều người mang mèo đến tiệm tắm rửa, sấy khô, nhân viên trong tiệm đều rất bận rộn. Phạm Duy Giai không có ở tiệm, người trông giống như chủ tiệm là một phụ nữ trung niên, đó là cô Tần – vợ của Phạm Duy Giai.

 

Minh Hàn bước vào tiệm, cô Tần tưởng cậu đến mua mèo, niềm nở chào đón, nhưng khi nghe thấy cái tên “Phạm Duy Giai” từ trong miệng cậu, sắc mặt cô Tần lập tức lạnh tanh, ánh mắt đầy địch ý lướt qua người cậu: “Cậu lại là tình nhân nào của hắn ta đây?”

 

Minh Hàn nhướng mày: “Tình nhân?”

 

Cô Tần cười lạnh: “Hắn ta không có ở đây, đi chỗ khác mà tìm.”

 

Minh Hàn xuất trình giấy tờ: “Có lẽ cô đã hiểu lầm gì rồi.”

 

Cô Tần vừa nhìn thấy, trên mặt lộ rõ ​​vẻ bối rối: “Cảnh, cảnh sát à? Hắn ta lại gây chuyện gì ở bên ngoài rồi bị bắt sao? Tôi không có tiền chuộc hắn ta đâu!”

 

Đã có khách hàng nhìn sang, Minh Hàn nói: “Cô Tần, hay là chúng ta đổi chỗ nói chuyện?”

 

Cô Tần không muốn ảnh hưởng đến việc kinh doanh, nhưng có vẻ như không tiếp chuyện vị cảnh sát đột ngột xuất hiện này cũng không được, đành phải nói: “Cậu đi theo tôi lên lầu.”

 

Trên lầu có một phòng nghỉ, cô Tần dựa người vào cửa: “Hắn ta sao vậy? Không phải bị người ta đánh chết rồi chứ?”

 

Minh Hàn giơ tay lên: “Chờ một chút, vừa nãy cô nói hắn ta lăng nhăng bên ngoài? Vậy hiện tại hai người vẫn là vợ chồng sao?”

 

Cô Tần trợn trắng mắt: “Tôi muốn ly hôn rồi, là hắn ta không chịu, còn nói không có vợ sẽ bị người ta dị nghị, cũng không qua được cửa ải gia đình. Buồn cười thật, đã sa cơ lỡ vận đến mức này rồi, còn coi mình là người của gia tộc lớn à?”

 

Minh Hàn nói: “Ý cô là… kết hôn giả?”

 

“Ê ê ê! Cậu đừng tưởng tôi tự nguyện nhé, tôi bị lừa đấy!” Cô Tần phẫn nộ nói: “Lúc hắn ta theo đuổi tôi, tôi hoàn toàn không biết hắn ta lại là loại người này!”

 

Khi Cô Tần quen biết Phạm Duy Giai, mặc dù gia đình Phạm Duy Giai đã xuống dốc, nhưng vẫn còn chút hơi tàn. Trong mắt cô ta, Phạm Duy Giai là một đối tượng kết hôn không tồi – là dân kỹ thuật, thật thà, chuyên tâm làm việc, gia đình giàu có.

 

Phạm Duy Giai tự xưng là yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, vụng về theo đuổi cô, gia đình cô không khá giả gì, trước đây từng gặp phải một số người đàn ông ngon ngọt, sự vụng về của Phạm Duy Giai ngược lại khiến cô có cảm tình. Cả hai đều đã lớn tuổi, sau khi tìm hiểu, cảm thấy đối phương cũng ổn, liền đến giai đoạn bàn bạc chuyện cưới xin.

 

Cô Tần tự giễu, lúc đó công ty nhà họ Phạm phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, Phạm Duy Giai đã không gánh nổi nữa. Đáng lẽ cô nên nhân lúc chưa cùng chung hộ khẩu, dứt khoát chia tay. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Phạm Duy Giai, cô lại không nhẫn tâm, nghĩ thầm, chỉ cần hai người yêu thương nhau thì khó khăn nào mà không vượt qua được? Hơn nữa, cuộc sống của cô hồi nhỏ còn khó khăn hơn bây giờ nhiều, cô có thể giúp Phạm Duy Giai vực dậy.

 

Bọn họ tổ chức một đám cưới đơn giản, không lâu sau thì cô mang thai. Nhưng khi đứa trẻ còn chưa chào đời, bố của Phạm Duy Giai, bố chồng của cô, vì không chịu nổi cú sốc sự nghiệp cả đời gây dựng bỗng chốc tan thành mây khói mà đã tự sát. Gia đình Phạm Duy Giai hoàn toàn sụp đổ. Cô sợ Phạm Duy Giai nghĩ quẩn, liền gắng gượng bụng mang dạ chửa ở bên cạnh an ủi hắn ta.

 

Nhưng mà, cô không ngờ rằng, khi cô sắp sinh, lại phát hiện ra Phạm Duy Giai ngoại tình. Cô dọa sẽ cùng đứa con trong bụng chết chung, ép Phạm Duy Giai đưa tình nhân đến trước mặt mình. Khi nhìn thấy người đó, cô cảm thấy trước mắt tối sầm, như thể trời đất sụp đổ.

 

Đó là một người đàn ông trông giống sinh viên đại học, chồng của cô, vậy mà lại là một tên đồng tính luyến ái lừa đảo cô kết hôn!

 

Cô chất vấn Phạm Duy Giai tại sao lại kết hôn với mình, Phạm Duy Giai thừa nhận, hắn ta chưa bao giờ thích phụ nữ, càng không thích cô, kết hôn với cô chỉ là để qua mặt bố mẹ. Bố mẹ hắn ta biết hắn ta là gay, nên chỉ có một yêu cầu đối với hắn ta, đó là tìm một người phụ nữ, sinh con trai nối dõi.

 

Phạm Duy Giai quỳ xuống trước mặt cô, gào khóc trong đau khổ: “Em tưởng anh muốn kết hôn với em lắm à? Anh cũng bị ép đấy!”

 

Cô Tần cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng muốn bỏ đứa bé thì đã không còn kịp nữa. Ban đầu cô định sau khi sinh con xong sẽ bỏ đứa bé lại cho Phạm Duy Giai. Thế nhưng khi con gái cất tiếng khóc chào đời, cô không thể bỏ mặc con bé được. Phạm Duy Giai cũng cầu xin cô, nói rằng tiền bạc trong nhà đều do cô quản lý, sau này bọn họ sẽ sống ly thân, không ly hôn.

 

Thực tế và tình thân đã khiến cô Tần cúi đầu, lạc đà chết còn to hơn ngựa, nếu cô ly hôn với Phạm Duy Giai, thì đến miếng cơm manh áo cũng không có. Phạm Duy Giai bắt đầu kinh doanh nhỏ lẻ, đúng như lời hứa, đưa hết tiền bạc cho cô quản lý. Bọn họ không còn chung chăn gối, chỉ đóng vai vợ chồng trước mặt người ngoài.

 

Bao nhiêu năm trôi qua, cô Tần cũng đã quen rồi: “Đợi con gái trưởng thành, tôi nhất định sẽ ly hôn với hắn ta.”

 

Minh Hàn hỏi: “Tình nhân của hắn ta là ai?”

 

Cô Tần trợn trắng mắt: “Không có ai cố định cả. Tôi bị vẻ ngoài thật thà của hắn ta lừa, đám đồng tính luyến ái đó đều là đồ khốn nạn, hắn ta thích trai trẻ, toàn là sinh viên đại học, ngây thơ, nghe lời hắn ta, còn người lớn tuổi hơn thì hắn ta không thèm, người ta cũng không nuốt nổi cái trò dụ dỗ sinh viên của hắn ta.”

 

Minh Hàn lại hỏi: “Có bao giờ hắn ta nhắc đến Tiết Thần Văn với cô không?”

 

Cô Tần giật mình, cảnh giác hỏi: “Cậu đang nói đến tên sát nhân đó?”

 

Minh Hàn nói: “Đúng vậy, Phạm Duy Giai và Tiết Thần Văn là bạn từ nhỏ, quan hệ không tệ.”

 

Cô Tần buột miệng nói: “Ý cậu là, hai người bọn họ là, là loại quan hệ đó?”

 

Nếu đổi lại là người khác, sẽ không nhanh chóng đưa ra kết luận như vậy, nhưng cô Tần là một người vợ bị lừa dối kết hôn, phản ứng đầu tiên của cô ta là Phạm Duy Giai và Tiết Thần Văn là người yêu của nhau. Thấy Minh Hàn không lên tiếng, cô ta hét lên: “Thật sao? Hắn ta còn giấu diếm tôi bao nhiêu chuyện nữa?”

 

“Tôi không chắc chắn, vì vậy hôm nay mới đến tìm cô và Phạm Duy Giai.” Minh Hàn nghiêm túc nói: “Cô bình tĩnh lại trước đã, Phạm Duy Giai đã nói về Tiết Thần Văn như thế nào?”

 

Khi cô Tần và Phạm Duy Giai yêu nhau, Tiết Thần Văn đã chết, nhưng cái tên Tiết Thần Văn năm đó ở Nam Sơn gần như ai cũng biết, Cô Tần nhìn thấy ảnh chụp chung của hắn ta và Tiết Thần Văn trong điện thoại của Phạm Duy Giai, sợ đến mức lắp bắp.

 

Phạm Duy Giai vội vàng giật lấy điện thoại, giải thích rằng gia đình hắn ta và gia đình Tiết Thần Văn trước đây có quan hệ làm ăn, đương nhiên cũng quen biết Tiết Thần Văn, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì ít liên lạc.

 

Cô Tần hỏi tại sao hắn ta vẫn còn giữ ảnh, hắn ta nói mình có thói quen sao chép ảnh trong điện thoại, sao chép tất cả cùng lúc, không xem kỹ. Lúc đó cô Tần không biết Phạm Duy Giai là gay, nên hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, chỉ tò mò về Tiết Thần Văn, cứ gặng hỏi Phạm Duy Giai, Phạm Duy Giai liền tỏ vẻ khó coi, qua loa cho xong chuyện.

 

“Ảnh chụp chung của hắn ta và Tiết Thần Văn trong điện thoại…” Minh Hàn nói: “Vậy bây giờ thì sao?”

 

“Ai biết được?” Cô Tần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Chẳng lẽ bọn họ không chỉ nói chuyện phiếm, Tiết Thần Văn còn là người rất quan trọng đối với Phạm Duy Giai? Nếu không, với tốc độ thay người của hắn ta, tại sao hắn ta vẫn còn giữ ảnh của Tiết Thần Văn? Chậc chậc chậc…” Cô Tần nói với vẻ hả hê: “Chẳng lẽ hắn ta thầm thương trộm nhớ Tiết Thần Văn nhưng không được đáp lại?”

 

Đang lúc Minh Hàn trò chuyện với Cô Tần thì nghe thấy tiếng gọi “Phạm tổng” vang lên từ dưới lầu, Cô Tần ngẩn người: “Ồ, bình thường chẳng thèm ghé qua, hôm nay lại về rồi.” Nói xong liền nháy mắt với Minh Hàn: “Người cậu muốn tìm đến rồi đấy, tôi không nói chuyện với cậu nữa, có gì thì hỏi hắn ta đi.”

 

Phạm Duy Giai chưa đến bốn mươi tuổi, vì cách ăn mặc nên trông trẻ hơn tuổi thật một chút, Cô Tần đẩy hắn ta lên lầu, hắn ta còn chưa hiểu chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy Minh Hàn. Hắn ta sững người tại chỗ, đồng tử co lại: “Cậu, cậu là tên…”

 

Minh Hàn nói: “Anh quen tôi sao?”

 

Phạm Duy Giai nói: “Cậu là học sinh đó!”

 

Hết chương 99.

 

Chương 99: Bóng Côn Trùng (25)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên