Chương 4.
Vì sao ra đi mà không nói câu nào? Tiêu Tiêu nghĩ, còn không phải là vì anh sao.
Bọn họ ngồi cùng bàn với nhau một năm lớp 11, đó là những ngày Tiêu Tiêu vui vẻ nhất.
Mỗi ngày tan học là cậu lại chờ mong ngày hôm sau được đến trường, qua năm ngày đến cuối tuần lại bắt đầu chờ mong một tuần mới. Cậu cũng không biết bản thân mình vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy lúc ở cùng Trần Tranh cực kỳ thoải mái, cực kỳ vui vẻ, và thời gian trôi qua cũng cực kỳ mau.
Học kỳ hai lớp 11 là thời điểm dễ bị cảm nhất, Tiêu Tiêu không ngờ mình lại bị trúng chiêu. Triệu chứng càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả việc đến trường cũng không đi nổi.
Trần Tranh ở trường đợi một ngày, hai ngày, đến ngày thứ ba thì anh nhịn hết nổi chạy đi tìm thầy giáo hỏi địa chỉ rồi chạy đến nhà Tiêu Tiêu. Anh nói với mẹ của cậu là mình giúp thầy giáo đến đưa vở ghi chép cho Tiêu Tiêu, nhưng đến khi mẹ cậu ra khỏi phòng rồi lại bắt cậu đi ngủ, không cho cậu học hành chi phí sức.
Trần Tranh nhìn vẻ mặt và ánh mắt buồn ngủ khi bệnh của cậu, cảm thấy hô hấp nóng rực đó như phả thẳng vào trong lòng mình, khiến anh đau lòng không thôi.
Trần Tranh nghĩ, sau này nhất định không được để cho cậu bị bệnh thêm lần nào nữa.
Sau khi Tiêu Tiêu khỏi bệnh, mỗi buổi sáng đến trường đều bị anh tóm được, bắt cậu phải chạy bộ ba mươi phút mới cho vào lớp. Nửa giờ đó cậu dự định vào lớp học thuộc từ mới, vậy mà nguyên cả học kỳ hai lớp 11 đều dùng để chạy bộ cùng anh.
Thích anh từ lúc nào cậu cũng không biết, Tiêu Tiêu nghĩ, có thể là vào năm nhất cao trung cùng nhau tranh đi lấy nước, cũng có thể là sau khi ngồi cùng bàn với nhau, mỗi ngày anh đều chăm chú lắng nghe cậu giảng bài, hoặc cũng có thể mấy tháng trời sáng nào anh cũng chạy bộ cùng cậu. Mà lúc cậu thật sự xác định được tâm ý của mình chính là buổi trưa hè cuối năm 11 đó.
Đó là buổi trưa một tuần sau khi nhận được bảng điểm cuối kỳ, cậu đang mơ mơ màng màng ngủ trưa thì nghe bên ngoài cửa sổ có người gọi tên mình, vừa mở cửa ra thì hơi nóng đã ập thẳng vào người, thế nhưng khi nhìn thấy tên ngốc nào đó đầu đầy mồ hôi cầm cây kem đứng ở đó, bỗng nhiên cậu lại cảm giác thật mát mẻ.
Hình như Trần Tranh có chút xấu hổ, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, anh nói: “Bài tập hè khó quá, tôi, tôi tới để hỏi cậu….. tôi, tôi…” Rốt cục, anh không biết phải giải thích như thế nào cho hành động chạy một quãng đường thật xa đến đây vào lúc trời nóng nhất trong ngày thế này, cuối cùng chỉ có thể giơ cây kem sắp tan chảy đến trước mặt cậu rồi hỏi một câu: “Cậu có muốn ăn không?”
Đột nhiên, trong lòng Tiêu Tiêu có một loại xúc động nói không nên lời, cậu cúi người hôn lên má Trần Tranh một cái, sau đó đóng cửa sổ lại cái rầm.
Hết chương 4.