Chương 1.
Đó là mùa hè năm 2018, thời tiết cực kỳ nóng nực, nhưng mà học sinh năm nhất cao trung đã khai giảng và chuẩn bị học quân sự.
Tiêu Tiêu vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở trường Đại học sư phạm ra, đây là lần đầu tiên cậu làm chủ nhiệm một lớp năm nhất, vừa mới ra đời nên nhìn cậu có hơi non nớt, vì để cho các học sinh tin phục và dễ quản hơn, Tiêu Tiêu liền chạy lên trước nói chuyện tâm tình với đám nhóc, tiện thể truyền lại mấy tư thế đi đứng của quân đội mà cậu còn nhớ được khi tham gia học quân sự từ thời học đại học.
Trần Tranh ở trong quân ngũ sáu năm, dự định năm nay xuất ngũ, giờ lại phải tạm thời đi làm huấn luyện viên cho đám nhãi con này. Trong lòng lão đại không vui, vừa mới bước vào sân thể dục đã thấy một người giống học sinh đang đứng trước lớp mình phụ trách khoa tay múa chân, trong lòng anh hơi bực bội. Anh bước qua, không cần biết có phụ trách người ta hay không, trước cứ đạp cho một cước đã, “Về chỗ của mình đi! Đứng cho thẳng thớm vào!” Người bị đá cho loạng choạng mấy bước mới đứng thẳng lại được.
Đá xong Trần Tranh thấy thoải mái hơn không ít, thế nhưng lại phát hiện đám nhóc con kia nhìn mình như nhìn thấy quỷ.
Tiêu Tiêu không hiểu vì sao mình bị đá, cực kỳ khó chịu, cậu quay đầu lại nhìn xem người kia là ai, làm thế nào cũng không nghĩ đến khuôn mặt đó lại xuất hiện trước mắt mình.
Trần Tranh thấy ánh mắt quái dị của mọi người nhìn mình thì phát hiện có điều không ổn, chờ sau khi nhìn thấy gương mặt Tiêu Tiêu xuất hiện thì trong lòng anh chỉ có hai chữ, “Xong rồi.”
Quả thật là hết sức không xong, nếu như người bị anh đạp không phải là học sinh, anh có thể đến vỗ lưng người đó mấy cái rồi nói lời xin lỗi, nhưng mà người này thì….. Anh không biết mình nên làm thế nào mới phải. Giờ bước đến nói ‘xin lỗi người anh em’ hay là cười cười nói ‘lâu rồi không gặp’?.
Vẫn là Tiêu Tiêu mở miệng nói trước: “Trần Tranh, không ngờ lại là anh.” Giọng nói của cậu vô cùng bình tĩnh, tựa như không phải bọn họ đã bảy năm không gặp mà giống như bọn họ vẫn luôn là bạn, giống như cậu chưa từng tiếp nhận anh, giống như không phải cậu là người nhẫn tâm bỏ anh lại vậy.
Bỗng nhiên Trần Tranh cảm thấy thật khó chịu, anh nghĩ, cậu dựa vào cái gì mà lại bình tĩnh như vậy, dựa vào cái gì mà lại thờ ơ như thế, dựa vào cái gì mà thư anh gởi đi lúc ở trong quân đội không một lần hồi âm, dựa vào cái gì….. lại để cho anh gặp cậu thêm lần nữa.
Tiêu Tiêu nhìn thấy cảm xúc của anh không ổn cho nên đành phải nói: “Anh theo tôi đến đây một chút.” Trần Tranh liền lập tức đi theo, ném đám nhóc con đang líu ra líu ríu lại sau lưng, “Không phải là thầy chủ nhiệm định làm gì huấn luyện viên đó chứ.” Lúc bọn họ lần đầu gặp nhau cũng bằng tuổi của đám nhóc này, cũng đã từng là những thiếu niên vô ưu vô lo như vậy.
Hết chương 1.