Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 10

Chương 10: Tìm tới cửa…..

Lời vừa nói ra, cả căn phòng lập tức yên tĩnh.

Chu Ích Dân và Khâu Tiểu Linh nhất thời không dám lên tiếng, trong lòng cười khổ, chẳng lẽ đây là đến sai thời điểm à? Còn so với Khâu Tiểu Linh, hôm qua Chu Ích Dân có lẽ đã biết chút gì đó, Chu Ích Dân có thể nói là lúng túng —— Khâu Tiểu Linh còn chưa nói chuyện với anh nhiều.

Nhan Trinh nhìn chằm chằm cậu thanh niên có gương mặt như mặt trời: “Nói đi.”

Thân thể cậu thanh niên có gương mặt như mặt trời cứng đờ: “Thực xin lỗi ông chủ, tôi không thể phản bội tổ chức.”

Nhan Trinh nhìn cậu một lúc, thấy cậu ta toát mồ hôi lạnh, liền cười nhẹ: “Cũng được.” Anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào thái dương, “Nghe nói phản bội sẽ bị xử bắn.”

Anh chàng có gương mặt như ánh nắng mặt trời mồ hôi đầm đìa, đồng tử không tự chủ được co rút, như vừa nghĩ ra điều gì ghê gớm lắm, may mà chỉ nghĩ trong đầu thôi, giờ nghĩ lại mới thấy vị ông chủ Nhan này coi trọng Lận đội trưởng bọn họ như vậy, nếu cậu nói điều đó một cách tùy tiện, chắc có lẽ còn xui xẻo hơn ….

Sau đó, anh chàng có gương mặt như ánh nắng mặt trời cười khan vài tiếng, ngượng ngùng cáo từ rời đi.

Nhan Trinh khẽ hừ một tiếng: “Phiền phức.”

Chu Ích Dân sờ sờ mũi, đứng lên nói: “Đúng rồi, Nhan đại sư, tôi không quấy rầy, không muốn chậm trễ việc của ngài, ngài có số di động của tôi rồi đúng không? Nếu có việc gì cần tôi làm thì cứ gọi cho tôi là được.”

Nhan Trinh gật đầu: “Được.”

Khâu Tiểu Linh cũng rất hóm hỉnh, thật ra cô muốn hỏi cái kẹp tóc làm bằng chất liệu gì, hay là có phải là pháp bảo gì trong truyền thuyết không, nhưng bây giờ nhìn lại, cô nghĩ cũng không nên hỏi, dù sao cũng rất dễ sử dụng, cứ phải làm rõ ràng như như thế làm gì, dù cô có biết nguyên tắc cũng vô dụng.

Nhưng mà, cô cũng không nói lời tạm biệt ngay lập tức, cô lắp bắp mở miệng: “Chuyện đó … ông chủ.”

Nhan Trinh lặng lẽ nhìn sang, ánh mắt trong veo.

Khâu Tiểu Linh thì thào nói: “Tôi còn có thể mua đồ ở đây không?”

Trong truyền thuyết hình như đề cập đến rất nhiều bảo vật là dành cho người có duyên, sau khi cô có được chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích, liệu có cơ hội mua những cái khác không, lúc này cô đã mang theo tất cả số tiền mà mình đã tiết kiệm được.

Nhan Trinh hơi kinh ngạc: “Mua được mà.”

Khâu Tiểu Linh vui mừng ngẩng đầu: “Thật sao?”

Nhan Trinh nhíu mày: “Tại sao lại giả?”

Khâu Tiểu Linh tim đập thình thịch: “Cái gì cũng được?”

Nhan Trinh: “Đều được mà.” Nữ nhân này nói nhiều thật.

Khâu Tiểu Linh không chần chừ nữa, lập tức đến bên kệ chọn từng viên, tuy không biết những viên khác có công dụng giống nhau không nhưng nhất định là đồ tốt chứ? Vật liệu tương tự có thể được chọn đầu tiên…

Chu Ích Dân vừa đi tới cửa, nghe được Khâu Tiểu Linh cùng Nhan Trinh đối thoại, sực nhớ tới mình, vội vàng nói: “Nhan đại sư, tôi cũng mua một ít được không?”

Nhan Trinh bĩu môi: “Không cần cái gì cũng hỏi tôi, mở cửa hàng ra để bán mà.”

Chu Ích Dân trầm mặc một hồi, biết người này sốt ruột, vội vàng đi tới nhặt lên, ông cho rằng tủ đựng đồ Khâu Tiểu Linh mua có thể chống cháy, cũng nên chọn một cái cùng chất liệu, còn cái trên người ông có thể xua đuổi tà ma. Ngoài ra, cũng chọn…….

Nhưng mà, lúc hai người họ cầm đồ đi hỏi giá thì nó không rẻ chút nào.

Khâu Tiểu Linh đã trả hết số tiền tiết kiệm 200.000 tệ hiện có của mình và nhận được một đôi vòng tay ngọc bích và một mặt dây chuyền ngọc. Vòng tay ngọc bích được làm từ chất liệu giống như chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích, và mặt dây chuyền ngọc bích có nhiều màu, cô ấy đã chọn một chiếc giống như Chu Ích Dân.

Chu Ích Dân đang mua nhẫn, có mấy viên ngọc bội nhiều màu sắc và những chiếc trâm ngọc cùng loại, cả nam lẫn nữ, định quay về tặng cha mẹ vợ, để vợ về nhà mẹ đẻ trước, sau khi mọi chuyện ổn thỏa thì ông mới đón vợ về nhà….

Sau khi hai người rời đi, Nhan Trinh buồn bực đi vào sân sau, dùng ngón tay cào vào xác mấy con dã thú.

Nào thì cắt chân, ướp gia vị, cánh thì có thể om, còn những loại trái cây đó, không bằng ép lấy nước đi….

Sau khi chuẩn bị xong tám món ăn, một canh, một thùng cơm và một chai nước trái cây lớn, Nhan Trinh lấy một cây gỗ trên núi về xẻ làm một hộp thức ăn cao bằng nửa đầu người, chia làm mười lớp, Cầm trên tay bước ra ngoài, sau khi ra ngoài, anh đóng cửa tiệm lại, chậm rãi nhìn xung quanh rồi chọn một phương hướng để đi.

Mùi Trứng bé con ở đằng này…

Bước chân của Nhan Trinh thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng chỉ sau vài phút, anh đã đi ra khỏi con phố này, nhìn trái nhìn phải, rẽ phải rồi ung dung bước đi, không đến ba phút lại đi qua một con phố khác.

Cứ như vậy, Nhan Trinh đi bảy tám lượt, đi đến đường số 1 thành phố B, đi tới trước một con ngõ nhỏ.

À, mùi Trứng bé con ở đây là đậm nhất.

Rồi Nhan Trinh đi thẳng vào ngõ, đến cuối ngõ.

Nơi này có một cánh cửa nhỏ đóng chặt, anh vươn tay đẩy nhưng không đẩy ra, liền tăng thêm lực.

“Rầm!”

Cánh cửa bị đẩy… ngã xuống.

Sau cánh cửa là một con đường tối đen, sau khi cánh cửa ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn, một con chó khổng lồ nhanh chóng nhảy ra, bổ nhào về phía Nhan Trinh!

Nhan Trinh nhìn nghiêng, vươn một tay ấn lên đầu con chó khổng lồ.

“Ngao!” Con chó khổng lồ tru lên thảm thiết, ngã lăn ra đất.

Nhan Trinh một tay xách theo con chó khổng lồ, đi dọc theo con đường tối, nhưng con chó khổng lồ cao hơn một mét nên bảo Nhan Trinh xách nó còn không bằng nói anh thực ra là kéo nó vào.

Chờ đi đến cuối con đường tối đen, phía trước có chút ánh sáng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một cái sân nhỏ, phía trước là một gian nhà tranh, trên cửa treo mành trúc.

Nhan Trinh vừa buông tay ra, con chó khổng lồ lại kêu lên một tiếng, cụp đuôi chạy sang bên kia, nằm bất động.

Cũng vào lúc này, tiếng xe lăn quay đầu vang lên, bức mành trúc được vén lên, một giọng nói cáu kỉnh truyền ra.

“Mày làm cái trò gì vậy? Sao không trông cửa? trông không được tao nấu lẩu thập cẩm bây giờ!”

Lận Dương Phong, thường xuyên tự bế ở trong phòng, không quan tâm đến mọi thứ bên ngoài, cho dù bên ngoài có bị đánh như chó, chỉ cần trước cửa phòng cậu im lặng thì cậu cũng mặc kệ, nhưng hôm nay không biết đám người kia làm gì mà con chó ngu xuẩn bên cạnh cậu sủa ầm ỉ, làm cậu đau đầu, muốn làm thịt nó ghê.

Nhưng Lận Dương Phong vừa đi ra, ngước mắt lên liền thấy trong sân có một thanh niên lẳng lặng đứng, thân hình gầy gò, hai mắt vừa thấy liền sáng ngời.

Một giây sau, Lận Dương Phong nghe thấy người này nói: “Này, muốn ăn lẩu không?” Người nọ nhìn con chó ngu xuẩn lắc đầu, “Không được, linh khí không đủ, ăn không no được.”

Lận Dương Phong hít một hơi thật sâu, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, không biết làm cách nào để thoát ra.

Sau khi giữ lại, cậu lên tiếng hỏi: “… Anh đang làm gì ở đây?”

Nhan Trinh cười tươi như hoa, dùng cánh tay mảnh khảnh nâng hộp thức ăn mười tầng lên, giọng điệu vô cùng sảng khoái nói: “Tôi tới giao thức ăn cho em.”

Lận Dương Phong: “Không cần. Không đúng, làm sao anh tìm được tôi? Mấy tên ngốc kia nói à?”

Nhan Trinh lắc đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt Lận Dương Phong, nghiêm túc nói: “Em đi đâu tôi cũng có thể tìm được.” Bởi vì em là Trứng bé con của tôi, tôi nhớ mùi!

Hết chương 10.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 10

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên