Chương 100: Thị Trấn Suối Nước Nóng….
Nhan Trinh và Lận Dương Phong tiếp tục ra ngoài chơi.
Hai người bọn họ vận khí cũng không tệ lắm, không phải lần nào đi tới một chỗ đều sẽ bị dị thú quấy rầy, nhưng vận khí của bọn họ cũng không phải thật sự tốt, bình quân mỗi lần đi tới hai ba chỗ. Ở nơi nào bọn họ cũng luôn gặp phải một số loại dị thú, hơn nữa những thứ này đối với hai người bọn họ căn bản không có tác dụng —— cùng lắm là thịt béo nhất trên người bị cắt ra nấu chín, còn lại đều là đồ thừa, gọi người của Đặc Bạn Xử ở địa phương, trực tiếp đưa đến thành phố B giao cho Phương Chấn Bang.
Vì vậy, cứ ba bốn ngày Phương Chấn Bang lại nhận được “chuyển phát nhanh” một lần, mà một khi “chuyển phát nhanh” được mở ra, về cơ bản đều là một đống xác động vật kỳ lạ, thiếu một ít thịt, nhưng phần lớn là thịt vẫn còn nguyên vẹn, cũng có một ít linh khí tương đối mạnh, linh dược hoặc là một ít linh quả phẩm chất cao, có tác dụng cực kỳ tốt đối với tu sĩ tu luyện, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhận được một mẩu tin nhắn nhỏ nói cho ông biết, ở nơi nào đó xuất hiện một tòa cổ sơn không có chủ. ngọn núi cổ xưa nào có mỏ vàng mỏ ngọc, còn nhờ ông tìm người đến đó đào — Cũng không có gì lạ, Nhan Trinh biết rất rõ, ở thời đại của bọn họ, linh khí giữa trời đất quá nhiều. Những ngọn núi không có dị thú hoặc thực vật gì đặt thù thì chắc chắn trên đó có đồ tốt, vàng và quặng ngọc có tác dụng gì, chúng không thể ăn, không thể uống, vì vậy dị thú thường không thèm chiếm giữ mấy ngọn núi đó làm chi, những ngọn núi đó cũng bị dị thú xem như núi hoang.
Nhưng bây giờ, những ngọn núi kia không biết từ lúc nào xuất hiện, linh khí trên đó vẫn như xưa, nhưng đối với người đời nay mà nói, những ngọn núi kia có thể coi là phúc địa, làm sao có thể gọi là núi hoang được?
Sau khi nhận được một loạt tin tức, Phương Chấn Bang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng đồng thời thực lực của con người lại tăng lên rất nhanh, điều này thực sự khiến anh vừa đau vừa mừng.
Giữa sự bận rộn vô bờ bến, không thể bỏ qua thành tích của Nhan Trinh và Lận Dương Phong, đúng là đi du lịch, nhưng Đặc Ban Xử thật đáng xấu hổ, Phương Chấn Bang không thể nói với mọi người rằng hai người họ là đi hưởng tuần trăng mật, cũng chỉ có thể bóng gió khi mọi người không hiểu, nói Lận đội dẫn cố vấn Nhan đại sư ra ngoài tìm tài nguyên, nghiêm khắc yêu cầu không được quấy rầy… Giờ đừng nhìn bọn họ cao hứng, nhưng Phương Chấn Bang ông không phải kẻ ngốc, tất cả đều là vì hai vị lão đại hưởng tuần trăng mật nên tâm tình mới tốt như vậy. Hai người vừa biểu hiện tình cảm với người trong lòng, vừa quan tâm đến tương lai của nhân loại, nếu có tên không mắt nào dám đến quấy rầy, tổn thất sẽ rất lớn!
Cũng nhờ Phương Chấn Bang giỏi giang về mọi mặt, làm việc không chê vào đâu được, khiến hành trình của hai vị lão đại vẫn luôn yên ắng, vẫn luôn có thể sống trong thế giới của hai người.
Ngày hôm đó, Nhan Trinh và Lận Dương Phong đang ngâm mình trong suối nước nóng ở thị trấn suối nước nóng.
Suối nước nóng là do trời đất tạo ra, không chỉ quanh thành phố B, ngay cả thị trấn suối nước nóng này cũng có lịch sử lâu đời hơn thành phố B và nổi tiếng hơn.
Trong thị trấn có rất nhiều cây cao chót vót, có nhiều dòng suối bao quanh cây cối, ngoài ra còn có một số khu vườn lớn nhỏ khác nhau, các tòa nhà cổ kính với những phong cách khác nhau dường như có một sức hút đặc biệt.
Như đã nói, hai người này không quan tâm đến những điều kỳ diệu của thiên nhiên, điều hai người này quan tâm là những nơi có nền văn hóa, đặc biệt là khi họ đến một nơi nào đó, nghe người dân địa phương kể về một số điều kỳ lạ trong thời cổ đại, nghe nói về lịch sử và văn hóa ngày xưa… Đó chính là điều khiến hai con người “không phải là con người” này hứng thú tìm hiểu và thưởng thức.
Nhan Trinh tựa vào Lận Dương Phong, được cậu vừa ôm, vừa đi về phía trước vừa nghe một cô gái xinh đẹp mặc áo cổ trang giải thích về một số Truyền Thuyết kỳ lạ ở thị trấn suối nước nóng.
Những yêu ma này về cơ bản đều là ma quỷ linh tinh, không đề cập đến dị thú, có đôi khi quan hệ giữa người và ma còn dang dở, những câu chuyện còn vương vấn giữa người và yêu ma không thể ở bên nhau lại càng khiến Nhan Trinh thích thú lắng nghe.
Lận Dương Phong cũng không dừng lại.
Người và ma, người và yêu đều là lai giống loài, cậu và Nhan Trinh cũng không phải là cùng một loài, Nhan Trinh có hứng thú với chuyện này là tốt rồi.
Qua sự việc lần này, Lận Dương Phong lại mơ hồ nảy ra một ý tưởng khác, Nhan Trinh chưa thông suốt, ngoại trừ bản thân anh là một tên đầu ngỗ, phần còn lại là do anh luôn coi cậu như một tên nhãi con. Đầu đá có thể cải tạo được, vậy nên cậu phải nỗ lực hơn để giúp anh chuyển biến, vì anh thích nghe kể chuyện nên tìm những câu chuyện tương tự về mặt này sẽ tốt hơn.
Ví dụ như…
Có con hồ ly nào đó đã cứu một nhóc con loài người, sau khi nuôi đứa bé đó được một thời gian, nó phát hiện ra có người đến tìm đứa bé, vì vậy nó miễn cưỡng trả đứa bé trở lại sống với con người, nhưng đứa bé đó vẫn nhớ tới con hồ ly, khi đứa bé lớn, nó đã lên núi tìm con hồ ly nọ, hồ ly không nỡ chia tay đứa nhỏ đó nên đã cùng đứa nhỏ đến nhân gian sống. Sau này, đứa nhóc đó sẽ lấy vợ sinh con theo phong tục của con người, nhưng nó không muốn chia tay với con hồ ly, mà con hồ ly cũng không muốn chia tay với con người, cuối cùng, con người và hồ ly ở bên nhau, hồ ly cũng tìm được một loại thuốc kéo dài sự sống cho con người, và cuối cùng, họ đã ở bên nhau mãi mãi …
Truyện ma từ xưa đến nay có rất nhiều, cũng có một số loại chuyện kiểu như vậy, chỉ là, trong truyện ma của con người, hồ ly thường là nữ, về sau, con hồ ly đó sẽ lấy một chàng trai loài người làm chồng…. Nhưng cũng không sao cả, những quái vật như cậu không bao giờ quan tâm đến vấn đề giới tính, mà một ngọn núi cũng không để bụng, bọn họ không có nhiều trí tưởng tượng như con người.
Cậu chỉ cần Nhan Trinh hiểu rõ một điều là, sau khi anh nuôi một nhóc con dị loại như cậu, nhóc con đó có muốn lấy anh làm vợ cũng không sao, giữa anh và nhóc con anh nhặt về nuôi vẫn có thể có tình yêu, đừng có nghĩ trên thế giới này chỉ có mỗi tình cha con thôi!
Lận Dương Phong vừa vuốt vuốt mặt vừa nghĩ.
Nếu một ngày Nhan Trinh chưa thông suốt, tình cảm cha con gì đó với cậu là không thể nào chấp nhận được.
Nhan Trinh không biết Lận Dương Phong đã dày công khai sáng cho mình, chỉ cảm thấy mình ở bên A Vân thật sự rất hạnh phúc, sau khi thành bạn đời dường như càng vui vẻ hơn? Bởi vì A Vân nói, hiện tại người cậu ấy thân mật duy nhất chỉ có mình.
Mà bản thân Nhan Trinh cũng không để ý, Lận Dương Phong trong lòng anh đã đổi xưng hô từ Trứng bé con thành A Vân, xưng hô trong lòng càng ngày càng quen thuộc, không còn một trứng bé con hai trứng bé con nữa. Anh cũng không ý thức được rằng, sau khi du lịch một thời gian ngắn, ánh mắt của anh khi nhìn Lận Dương Phong đã thay đổi.
Nói một cách đơn giản, Nhan Trinh từng có một bộ lọc trong mắt, Lận Dương Phong “tàn tật” ngồi trên xe lăn mỏng manh yếu đuối, vì vậy khi Nhan Trinh nhìn cậu, luôn cảm thấy cậu nhỏ yếu và bất lực, Lận Dương Phong Phong dù có cao lớn đến mấy cũng thu mình lại, tức là Lận Dương Phong chỉ là một nhóc con. Mà bây giờ, trước không nói đến việc Lận Dương Phong đã không còn ngồi trên xe lăn, hiển lộ ra vóc dáng cao lớn của một người đàn ông, cứ nói mỗi ngày Lận Dương Phong đều cùng anh làm cái này cái kia, một nhãi con sẽ không thể làm những chuyện như vậy —— dù sao động dục cũng là tiêu chuẩn của động vật trưởng thành, tần suất của Lận Dương Phong lại quá cao, trong nhận thức của Nhan Trinh thì Lận Dương Phong thực sự không còn là một nhóc con nữa.
Lúc này, Lận Dương Phong ôm Nhan Trinh trong tay đi tới một quầy hàng nhỏ, mua cho anh một vò rượu nghe nói được ủ theo phương thức cổ xưa.
Nhan Trinh cầm lấy, thấy hũ rượu khá đẹp.
Sau đó, Lận Dương Phong không nhịn được cúi đầu hôn lên mặt anh một cái.
Nhan Trinh sờ mặt, ngẩng đầu nhìn Lận Dương Phong.
Anh vẫn chưa hiểu lắm, nhưng mặt anh cảm thấy hơi nóng.
Còn Lận Dương Phong thì suốt ngày chú ý đến Nhan Trinh, sao có thể không nhận ra điều này, cậu đè nén sự mừng rỡ như điên trong lòng, hôn lại một cái rồi vòng tay ôm anh đi về phía trước.
Mặt Nhan Trinh nóng bừng, vô thức nhích lại gần Lận Dương Phong một chút.
Trong quán trọ suối nước nóng, cô gái ăn mặc như một tiểu thư thời cổ đại là hướng dẫn viên du lịch riêng của họ, trong suốt chuyến tham quan trong thị trấn, cô luôn đưa ra những lời giải thích và thậm chí là chạy việc vặt cho hai người.
Lần này, cả hai ngồi trong “phòng riêng” trên tầng hai, trải nghiệm cuộc sống của con người ngày xưa, những món ăn họ gọi cũng đồng thời được mang lên phục vụ từng món một, cô gái còn giải thích cặn kẽ cho cả hai, thậm chí mỗi món ăn đều có một câu chuyện đi kèm.
Nhan Trinh thích thú lắng nghe.
Lận Dương Phong cầm đũa gắp cho Nhan Trinh.
Nhan Trinh cắn một miếng, lông mày hơi nhăn lại, sau đó giãn ra.
Lận Dương Phong hiểu ý nghĩ của anh, cười nói: “Nguyên liệu không bằng của anh, tay nghề không bằng anh, nhưng hương vị không tệ, coi như là ngon nhất trong nhân gian rồi, anh luôn luôn nấu cơm cho tôi, tôi cũng muốn cho anh nếm thử tay nghề của con người.”
Nữ hướng dẫn viên du lịch nghe những lời này, khóe miệng khẽ giật một cái.
Mở miệng ra là con người thế này con người thế kia, không biết còn tưởng hai người này không phải nhân loại bọn họ.
Nhưng cô cũng không để ý lắm, toàn bộ thị trấn suối nước nóng là sự kết hợp giữa tự nhiên và phong cách cổ xưa, rất nhiều người thích cosplay ở đây, hai người này không phải là học sinh cấp hai, mà là mẫu giáo.
Nhan Trinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tay nghề không tồi”.
Anh chủ yếu giỏi nấu ăn bằng linh khí, nhưng hiện tại A Vân cũng không thiếu linh khí, bọn họ cùng nhau nếm thử tay nghề của nhân loại cũng rất thú vị.
Hương vị này thực sự ngon.
Lận Dương Phong thấy Nhan Trinh thích, bèn gắp thêm cho anh một đũa nữa.
Nhan Trinh vẫn ăn.
Lận Dương Phong tâm tình thật tốt, chiếc đũa tiếp theo trực tiếp đưa tới miệng Nhan Trinh.
Nhan Trinh cúi đầu, ăn luôn thức ăn trên đũa.
Lận Dương Phong vội vàng kẹp lại, như tìm được thú vui trong đó, vẫn là tự mình đưa đến miệng Nhan Trinh.
Nhan Trinh không hề có ý xấu hổ, A Vân cho gì anh cũng ăn rất vui vẻ.
Cứ như vậy, Lận Dương Phong căn bản không ăn nhiều, chỉ dùng đũa gắp cho Nhan Trinh từng miếng từng miếng một, nhìn thấy bộ dáng Nhan Trinh đáng yêu, trong lòng có chút ngứa ngáy, nhịn không được đút thêm.
Nữ hướng dẫn viên du lịch: “…” Câm nín.
Hết chương 100.