Chương 102: Chụp ảnh đôi…..
Nhan Trinh và Lận Dương Phong nghe được giọng nói đó thì nhìn sang, thấy một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang đứng đó, biểu tình vốn rất tự nhiên, nhưng mà hình như đứng gần và thấy được bọn họ nên cảm giác có vẻ hơi mất tự nhiên.
Lận Dương Phong hỏi: “Có chuyện gì?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, chàng trai trẻ này chính là nhiếp ảnh gia đã đăng bài viết lên diễn đàn, sau khi xem qua những bức ảnh đó vào đêm qua và trò chuyện với những người bạn trên diễn đàn, anh ta đã trằn trọc cả đêm không ngủ được, kích động như bị tiêm máu gà, mới rạng sáng đã lao ra ngoài tìm hai người. Khách du lịch đẹp trai ở khắp mọi nơi. Nhưng rõ ràng là anh ta không may mắn, đi lang thang quanh thị trấn suối nước nóng một thời gian dài nhưng vẫn không thể tìm thấy họ. Cuối cùng khi anh ta đến đây để nghỉ ngơi một chút thì lại tìm thấy bọn họ. Anh ta đã thực sự tìm được bọn họ giữa trăm vạn người xa lạ, đột nhiên quay đầu nhìn lại, hai anh chàng đẹp trai kia đang ăn bánh ở suối nước nóng.
Sau đó, thanh niên xúc động trực tiếp tới nói chuyện, vừa mở miệng, đối phương đã quay đầu lại, bị mỹ nhân thịnh thị công kích kịch liệt, sau đó mới ý thức được mình thật sự quá đường đột —— Thực tế thì, việc trên diễn đàn liên quan gì đến hai người này đâu?
Nhưng hiện tại anh ta tới quấy rầy bọn họ, lại còn chuẩn bị nói cho đối phương biết mình muốn làm gì, anh ta nghĩ, nếu như không nỗ lực một chút thì làm sao biết bọn họ nhất định không có hứng thú???
Nghĩ tới đây, người thanh niên thu lại biểu tình, tận lực bày ra vẻ trưởng thành và bộ dáng đứng đắn, nói: “Có hai chuyện, chuyện thứ nhất là muốn cùng hai vị xin lỗi. Hai vị xem, đây là máy chụp ảnh của tôi.” Anh ta lấy ba lô to của mình, “Tôi là người rất thích đi du lịch, ngày hôm qua tôi ở bên này chụp ảnh, tôi vô tình chụp được ảnh của các anh, vậy nên tôi phải nói với hai người một tiếng về điều này.”
Nhan Trinh đang gắp một miếng bánh hoa nhỏ cho vào miệng, nghe vậy liền tò mò nhìn sang.
Nhiếp ảnh gia, anh cũng biết loài người có một nghề như vậy, lúc trước anh ở trên mạng nhìn thấy rất nhiều ảnh đều là bọn họ chụp, bây giờ lại nói anh và A Vân là vô tình chụp được, vậy sẽ có bộ dáng như thế nào?
Lận Dương Phong rất hiểu Nhan Trinh, cũng nhìn thấy anh rất có hứng thú, vậy nên cũng không cho rằng phàm nhân này lại quấy rầy bọn họ, vì thế nhíu mày nói: “Đưa tôi xem trước đã.”
Thấy hai người quan tâm, chàng trai trẻ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra khoe mấy bức ảnh đã chụp.
Nhan Trinh cúi đầu nhìn màn hình, thấy trên đó là hình anh và A Vân tay trong tay đi dưới bóng cây, hai người nhìn nhau cười, mặt mày A Uân thường ngày nghiêm túc bây giờ lại dịu dàng, trong khi ánh mắt anh nhìn A Vân cũng mang theo ánh sáng… Anh không ngờ bản thân mình lại có thể nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy? Không cần nghĩ cũng cảm thấy mặt mình có chút nóng.
Khác với Nhan Trinh, Lận Dương Phong đã ở nhân gian mấy ngàn năm, trước kia có cao thủ vẽ tranh, nay có họa sĩ, nhiếp ảnh gia, người quay phim chụp ảnh phải có kỹ thuật cao mới có thể làm nổi bật lên cảm xúc của người trong ảnh. Đặc biệt là những bức ảnh này, có thể nắm bắt tốt nhất tâm trạng của người được chụp vào thời điểm đó.
Trong bức ảnh này, tình cảm giữa hai người trong hình là tình cảm yêu đương, không phải tình thân mà Lận Dương Phong không thích trước đó, càng không phải là hai người người bạn bình thường đứng cùng nhau.
Có thể nói, bất cứ ai nhìn thấy bức ảnh này, ấn tượng đầu tiên về cậu và Nhan Trinh trong ảnh chính là một cặp đôi vô cùng xứng đôi vừa lứa, tình cảm vô cùng sâu sắc.
Lận Dương Phong nhướng mày, xem xong cảm thấy rất vui vẻ.
Con người ở một số khía cạnh nào đó vẫn có chút bản lĩnh — nếu như nhiếp ảnh gia chỉ là một kẻ gà mờ tùy tiện chụp ảnh, cậu nhất định sẽ khó chịu, nhưng bây giờ điều này lại khiến anh thật vui vẻ.
Mà chàng trai vẫn luôn quan sát biểu tình của hai người, thấy Nhan Trinh và Lận Dương Phong cũng không che giấu gì, cho nên anh ta cảm thấy, hình như bức ảnh đã hấp dẫn hai người này rồi!
Sau đó, anh ta không kìm được mà nhiệt tình mời: “Nếu hai người thấy ảnh tôi chụp ổn, có phiền không nếu tôi chụp thêm vài tấm nữa cho hai người? Sau khi chụp tôi sẽ rửa chúng ra và gửi cho hai người. Nếu hai người không yên tâm, ở thị trấn suối nước nóng này còn có một studio chụp ảnh, tôi có thể đi rửa ngay rồi mang đến tặng cho hai người.” Anh ta cố gắng thuyết phục: “Hai người chắc đang đi hưởng tuần trăng mật đúng không? Hiếm khi ra ngoài lắm nhỉ? Có muốn lưu giữ lại nhiều hình ảnh làm kỷ niệm không??? Có những thứ chỉ tồn tại trong ký ức, lâu ngày không tránh khỏi sẽ bị sai lệch một chút, nhưng nếu được ghi lại bằng ảnh, thì dù ảnh có phai mờ sau nhiều năm, nó vẫn sẽ mang theo ý nghĩa của năm tháng, không làm cho mọi người cảm thấy buồn.”
Người thanh niên cảm thấy bản thân mình đọc vị người khác khá tốt, lĩnh ngộ tình cảm cũng rất tinh tế, giống như hai người này rõ ràng là mới yêu một thời gian, thậm chí người có làn da trắng nõn kia còn mang theo chút ngây thơ, nhưng tình cảm đó là thật, khiến anh ta có ảo tưởng rằng, hai người này sẽ ở bên nhau ngàn vạn năm nữa.
Mà ảo ảnh đó càng khiến anh ta cảm thấy muốn chụp ảnh họ hơn.
…. Vốn dĩ mục đích chính của thanh niên khi tìm hai người này là để xin lỗi vì chụp ảnh họ hôm qua mà chưa xin phép, đồng thời xin hai người đồng ý để anh ta đăng ảnh họ lên diễn đàn cho fan xem, sau đó mới hỏi xem họ có thể chụp ảnh hay không—— Anh ta thực sự cũng không có tự tin lắm về điều này, kết quả là sau khi gặp hai người, anh ta đã bị “vẻ đẹp” độc nhất vô nhị đó thu hút, anh ta mắc bệnh nghề nghiệp nên chỉ muốn được chụp ảnh cho bọn họ… Anh ta đã hoàn toàn quên mất việc đăng ảnh lên cho mọi người trên diễn đàn xem.
Nhan Trinh và Lận Dương Phong đưa mắt nhìn nhau.
Lận Dương Phong hỏi: “Muốn chụp không?”
Nhan Trinh suy nghĩ một chút, lần này không nói “Tôi nghe theo A Vân”, mà nói: “Tôi muốn chụp.”
Anh thầm nghĩ, tại sao mình không nghĩ ra từ trước, anh nên chụp lại khoảng thời gian anh và A Vân ở bên nhau!
Lận Dương Phong nghe Nhan Trinh nói thì hai mắt sáng lên.
Anh rất vui vì lần này Nhan Trinh đã chủ động đề xuất ý kiến, thay vì lần nào cũng chỉ nghe anh nói nghe theo mình – như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy Nhan Trinh đang tự nhận mình là trưởng bối chiều chuộng con nít. Giữa hai người yêu nhau, đương nhiên không thể chỉ một người nghe lời một người, Nhan Trinh nhắc đến chuyện này rất tự nhiên, thực sự khiến cậu cảm thấy, giống như những gì biểu hiện trong ảnh chụp vậy, sau khi cậu luôn truyền cho Nhan Trinh khái niệm “cặp đôi” thì Nhan Trinh đã thực sự từ từ cố gắng xem cậu như người yêu.
Lận Dương Phong tâm tình tốt hơn, nói với người thanh niên: “Được.”
Người thanh niên vui vẻ, hôm nay thật sự là ngày may mắn của anh ta!
Còn rất nhiều cảnh đẹp ở suối nước nóng, tất nhiên là có rất nhiều nơi để mọi người có thể chụp được những bức ảnh đẹp giữa khung cảnh thơ mộng như thế này.
Chàng trai đeo máy ảnh sau lưng rất chuyên nghiệp, kỳ thực trong ngành cũng có tiếng tăm, hiện tại gặp được hai người mẫu ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ chọn địa điểm phù hợp nhất với khí chất của họ, hơn nữa còn chụp ảnh từng người một.
Cô hướng dẫn viên du lịch không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, nhưng vì cô là hướng dẫn viên du lịch và du khách muốn chụp ảnh nên cô đương nhiên là đi theo, phụ trách chạy việc vặt và giới thiệu một số cảnh đẹp.
Nhan Trinh và Lận Dương Phong đã có khoảng thời gian rất vui vẻ, khí chất khá độc đáo, chụp ảnh thế nào cũng tràn đầy chân thành, phong cảnh đẹp nhiều nơi trở thành nền cho họ, cảm xúc mãnh liệt trong ảnh của bọn họ như muốn tràn cả ra ngoài.
Người thanh niên rất đắc ý, bấm máy ảnh liên tục.
Cả hai bên đều rất thích thú với buổi chụp ảnh này, vì vậy họ đã chụp đến chiều, mãi đến khi hoàng hôn bao phủ thị trấn suối nước nóng, v phủ một lớp màu mới thật đẹp lên trấn, vì vậy họ đã chụp thêm một vài bức ảnh nữa.
Sau đó, người thanh niên cũng cảm thấy mệt mỏi, cô hướng dẫn viên thì giọng nói có chút khàn khàn, ngoại trừ Nhan Trinh cùng Lận Dương Phong vẫn còn hưng phấn quá mức, so với hai người bình thường yếu ớt thì tốt hơn rất nhiều.
Sau đó, Nhan Trinh cảm thấy cũng không sai biệt lắm, liền học theo con người, mời người thanh niên và cô hướng dẫn viên du lịch đến nhà hàng gần nhất ăn tối.
Mọi người ngồi vào bàn, trong lúc đợi đồ ăn lên, chàng trai trẻ trực tiếp up ảnh lên máy tính của Nhan Trinh, để đôi trẻ cùng nhau từ từ xem, anh và cô hướng dẫn viên đã xem qua trên máy tính xách tay, thỉnh thoảng khi xem các bức ảnh, khuôn mặt anh ta không khỏ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhan Trinh dựa vào Lận Dương Phong, lướt màn hình rất tự nhiên.
Ảnh thật sự rất nhiều, hai người bọn họ chụp ít nhất mấy trăm tấm, có tấm lặp lại, nhưng về cơ bản đều rõ ràng sáng sủa, bố cục và màu sắc đều rất đẹp.
Nhìn vào đó, Nhan Trinh cảm thấy thời gian của mình bỏ ra không phải là vô ích.
Không lâu sau, họ đã chụp xong những bức ảnh, tâm trạng vui vẻ, họ lật xem những bức ảnh khác — đúng vậy, nhiếp ảnh gia cũng gửi cho họ một bản sao những bức ảnh mà anh ta đã chụp trước đây, tỏ ý sẵn lòng chia sẻ cảnh đẹp với họ, kể cả những nơi anh ta đã đến trước đây mà anh ta cho là đặc biệt đẹp và phù hợp với hai người, anh ta cũng dùng ảnh chụp để chia sẻ với họ.
Cả Nhan Trinh và Lận Dương Phong sẽ tiếp tục đi du lịch nên tất nhiên là có nhã ý xem những bức ảnh này, xem xong một lượt thì cảm thấy muốn đến đâu thì đánh dấu vào đó, đợi chơi đủ rồi về, đi đến những nơi bọn họ chưa đi.
Vừa nhìn, Nhan Trinh chợt “Hửm” một tiếng.
Thanh âm rất nhỏ, chỉ có Lận Dương Phong nghe được.
Lận Dương Phong nhìn theo hướng của Nhan Trinh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Có một bức ảnh chụp một chàng trai trẻ đang leo núi ở một khu danh lam thắng cảnh nào đó, ở một chỗ lõm trên núi có những tảng đá khổng lồ nhẵn nhụi, những tảng đá đó thoạt nhìn thì bình thường, nhưng nếu đứng từ trên cao thì sẽ thấy chúng dường như… tạo thành một khuôn mặt người?
Chàng trai trẻ là một nhiếp ảnh gia nhạy bén, vậy nên anh ta có thể khám phá nó nhanh hơn những khách du lịch bình thường, vì vậy khi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, anh ta đã sử dụng máy chụp ảnh chụp được một bức ảnh kỳ diệu như vậy.
Anh ta nghĩ ở đây rất thú vị, vì vậy anh ta đã thêm bức ảnh này vào bộ sưu tập ảnh của Nhan Trinh.
Điều làm Nhan Trinh và Lận Dương Phong kinh ngạc chính là cảm giác kỳ quái của bức ảnh.
Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi cho rằng tự nhiên kỳ diệu đã tạo ra khuôn mặt bằng đá, nhưng hai người lại nhìn ra, đó hoàn toàn không phải là thiên nhiên kỳ ảo, mà là một Cổ Thần cực lớn đang nằm ở đó!
Lận Dương Phong “còn nhỏ” nên không biết vị Cổ Thần này, nhưng Nhan Trinh lại cảm thấy vị Cổ Thần này rất quen, ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra, anh đột nhiên nói: “Vị này, chính là Vị thần đi theo Cùng Kỳ, vị thần hai đầu mà Kế Mông đã kể cho tôi nghe.”
Nghe vậy, Lận Dương Phong nhíu mày: “Là hắn?”
Nhan Trinh gật đầu: “Lần sau chúng ta qua đó bắt hắn đi”.
Hết chương 102.