Chương 104: Săn Giết…..
Nói là người khổng lồ, nhưng trên thực tế ngoại trừ khuôn mặt giống người, toàn thân đều là hình bò, đây chính xác là thần hai đầu.
Lúc này, ông ta hét lên thảm thiết vì đau.
Nếu là một con chim bình thường, cho dù nó có lớn cỡ nào cũng không thể cào nát mặt ông được, nhưng Lận Dương Phong thì khác, bóng chim khổng lồ từ trên người ông hiện ra, mang theo khí tức và nguồn sức mạnh khủng bố không gì sánh được, móng vuốt cắm sâu vào khuôn mặt ông, thậm chí mấy tấm da dày bằng đá cũng bị cào cho sắp rớt ra ngoài.
Vị thần hai đầu chưa từng bị đau đớn như vậy, kể cả khi ông giúp Cùng Kỳ chiến đấu với yêu thú, đương nhiên cũng có lúc sẽ bị thương, nhưng những vết thương trước đó đều là trên cơ thể, đây là lần đầu tiên bị trên mặt, thực sự là bị xé toạc khuôn mặt.
Vị thần hai đầu gầm lên, ông giơ chân lên, điên cuồng đá vào móng vuốt của con chim khổng lồ, nhưng móng vuốt rất khỏe và sắc bén hơn cả thép, chân ông căn bản không làm gì được móng vuốt, không thể lay chuyển đối thủ dù chỉ là một chút, thậm chỉ móng vuốt kia còn thò ra xé toạc hai chân của ông một cách không thương tiếc, huyết nhục bắn tung tóe khắp nơi.
Nhan Trinh lúc này đã đưa hết du khách ra ngoài, ngoảnh lại thì thấy A Vân của mình đang cùng vị thần hai đầu đánh nhau kịch liệt, thật muốn đi xem cậu đánh hạ tên đó.
Lận Dương Phong đang đứng trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn hư ảnh của mình đang thi triển sức mạnh đánh nhau với vị thần hai đầu giữa không trung.
Bất quá, sự phản kháng của vị thần hai đầu thực sự rất bình thường đối với cậu.
Sau khi móng vuốt của con chim khổng lồ tóm lấy vị thần hai đầu, ông ta đã bị thương rất nặng, nhưng lại không thể làm gì với con chim khổng lồ đó, con chim khổng lồ đã dùng móng vuốt xách vị thần hai đầu khổng lồ bay lên trời, sau đó buông lỏng vuốt, để cho vị thần hai đầu rơi mạnh xuống đất, tạo ra âm thanh trầm đục. Sau đó, con chim khổng lồ lại sà xuống, tóm lấy vị thần hai đầu một lần nữa, bắt lấy ông bay lên cao rồi ném xuống một lần nữa, ông lại lần nữa quay cuồng trên mặt đất… Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, sức chống cự của vị thần hai đầu ngày càng yếu đi, nhưng lợi thế về độ cao của con chim khổng lồ vẫn còn, cuối cùng, vị thần hai đầu bị tóm vào đầu, da đầu ông đẫm máu, ngã xuống đất không thể động đậy được.
Nhan Trinh vui vẻ nói: “A Vân, chúng ta mang ông ta trở về đi?”
Trên trời cao, hư ảnh con chim khổng lồ phát ra tiếng kêu chói tai, nó quay lại lao vào cơ thể Lận Dương Phong rồi biến mất.
Lận Dương Phong quay đầu nhìn Nhan Trinh, nói: “Tôi để anh phải đợi rồi.”
Nhan Trinh lắc đầu: “A Vân hành động rất nhanh.”
Lận Dương Phong có chút đắc ý, vừa rồi cậu đã dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý vị thần hai đầu, cậu muốn cho Nhan Trinh thấy, mình bây giờ thật sự là người có năng lực.
Rồi cậu nhớ đến câu đầu tiên Nhan Trinh vừa nói với mình, vội trả lời: “Sao phải chuyển? Để Phương Chấn Bang tự đến lấy.”
Nhan Trinh hoàn toàn không có ý kiến: “Được!”
Lận Dương Phong vẫn như thường ngày, lấy di động ra bắt đầu gọi.
Phương Chấn Bang vẫn bận rộn như bình thường, nhìn thoáng qua văn kiện, vội vàng ký duyệt, ngón tay ông di chuyển càng ngày càng nhanh, nhìn chỉ thấy tàn ảnh, quả thật là rèn luyện không tồi.
Đột nhiên, ông nhận được một cuộc gọi, người gọi là đội trưởng Lận, kể từ khi ông lên làm đội phó cho đến nay, đây là thời gian người này liên lạc với ông nhiều nhất.
Phương Chấn Bang không chút do dự tiếp điện thoại, nói: “Lận đội, ngài có chuyện gì phân phó à.”
Lận Dương Phong nói: “Tôi vừa giết một Cổ Thần, anh tới đây nhận thi thể. Địa chỉ tại xxxxxx”
Vừa dứt lời, điện thoại lập tức bị cúp.
Phương Chấn Bang: “…” Câm nín.
Nói xong cúp máy, đây đúng là tác phong của Lận đội, nhưng… ngài ấy vừa mới nói cái gì? Cái gì nhỉ? Hai vị lão đai đã giết một Cổ Thần trong tuần trăng mật sao?
Nhất thời, Phương Chấn Bang không biết mình đang có tâm trạng gì.
Ba giây sau, ông lau mặt, lại cầm điện thoại lên bắt đầu ra chỉ thị cho người khác — bản thân ông cũng đi công tác, dù sao đây cũng là thi thể đầu tiên của Cổ Thần, cho nên ông phải đề phòng bất trắc. Hơn nữa bọn họ còn có rất nhiều Cổ Thần đang ở đây, chuyện này bọn họ nhất định phải xử lý cho thật tốt, hiện tại không được đắc tội với những Cổ Thần này.
Lúc Phương Chấn Bang đang nghĩ như vậy thì lại nhận được một tin nhắn bên kia, mở ra thì vẫn là của Lận đội.
Tin nhắn nói rõ ràng [Thần hai đầu].
Phương Chấn Bang lại im lặng.
Ồ, thần hai đầu.
Sau đó ông lại lau mặt, cái này, Anh Chiêu Cổ Thần đi khắp thiên hạ tìm không ra vị thần hai đầu kia, hai vị đại nhân này vừa mới đi hưởng tuần trăng mật mấy bữa đã gặp phải vị thần hai đầu, rồi hai người họ trực tiếp xử lý luôn.
Nhưng bây giờ Phương Chấn Bang không cần lo lắng ý kiến của những Cổ Thần khác, đám Cổ Thần hiện đang được thờ phụng ở đây đều có ấn tượng tốt với con người, tương đối có quy củ, vậy nên tất nhiên đều ghét Cùng Kỳ vì quá bạo lực. Cho nên xử lý cánh tay phải của Cùng Kỳ là thần hai đầu…. Nếu những Cổ Thần đó gặp được thần hai đầu, chắc chắn cũng sẽ xử lý luôn.
Nào, chúng ta cùng nhau đi đến chỗ đặt thi thể của vị thần hai đầu, ý của Lận đội hình như là muốn trực tiếp đưa cho họ.
Đặc Ban Xử làm việc rất hiệu quả, sau khi Lận Dương Phong gọi điện cho Phương Chấn Bang, chưa đầy mười phút sau đã có một chiếc trực thăng bay tới, tiếp quản thi thể trước, tránh quấy rầy tuần trăng mật của hai vị lão đại.
Nhan Trinh dựa vào Lận Dương Phong, vẫy tay với những người vừa nhảy ra khỏi máy bay.
Người đến là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt nghiêm túc, trước khi đi cô đã được đã dặn dò, không nên đánh giá hai vị lão đại qua vẻ bề ngoài, càng không nên trông mặt mà bắt hình dong, người ta nhìn bề ngoài nhỏ vậy thôi, chứ kỳ thực bọn họ đều là lão quái vật, đừng làm ra chuyện gì không thích hợp, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mềm mại đáng yêu của Nhan Trinh, cô không khỏi kinh ngạc, sau đó lập tức giữ thái độ cung kính nói: “Lận đội, Nhan đại sư, chúng tôi đến đây để tiếp nhận vật tư.”
Nhan Trinh mấy ngày nay tâm tình rất tốt, nghe đối phương nói như vậy thì liền chỉ vào vách núi, cười nói: “Chị xem, chính là ở chỗ đó, nặng như vậy nên cẩn thận một chút.”
Người phụ nữ trung niên: “… Vâng.”
Cô vẫn có cảm giác, người này chẳng ra dáng lão đại chút nào.
Lận Dương Phong ôm Nhan Trinh vào lòng, thấy anh nói chuyện với người khác nói xong, cậu cũng lên tiếng: “Được, chuyện này giao cho chị. Chúng ta đi thôi.”
Người phụ nữ trung niên nhanh chóng gật đầu đồng ý lần nữa: “Vâng!”
Sau đó, cô nhìn hai thanh niên cử chỉ đặc biệt thân mật bước đi càng ngày càng xa, mỗi bước đi mấy chục mét, hai bước đi mấy trăm mét, đợi đến bước thứ ba, căn bản không nhìn thấy bóng dáng họ nữa.
Lúc này cô mới có cảm giác chân thật —— Đúng là đại boss, phàm nhân căn bản không so được.
Sau khi hai người đó rời đi, mấy người khác trong đội nãy giờ vẫn là nhát gan đi theo sau lưng người phụ nữ trung niên, không dám ho he, lúc này mới đi ra, vỗ vỗ ngực mình, trên trán bọn họ toát cả mồ hôi vì lo lắng.
Bọn họ không khỏi nói: “Chi bộ trưởng, khí tức của hai người kia thật sự quá mạnh.”
Thái độ của người phụ nữ trung niên đối với bọn họ đã không còn cẩn trọng như trước, mà hừ lạnh một tiếng nói: “Được rồi, mau đi xem đồ thế nào, để mau chóng giao cho tổng bộ.”
Mấy đội viên nghe xong, đương nhiên là đồng thanh đáp lời cô, bọn họ lần lượt đi đến bên vách núi, đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên, bọn họ cùng nhau cúi đầu nhìn xuống.
Vừa thấy khung cảnh bên dưới, bọn họ không khỏi đồng loạt há hốc mồm.
——Khi hai vị lão đại ở đây, bọn họ không dám “Nghiệm hàng”, chỉ biết tuân lệnh, nhưng bây giờ khi tận mắt chứng kiến, bọn họ mới phát hiện ra, không từ ngữ nào có thể diễn tả được độ to lớn của cái thi thể này.
Quả nhiên là Cổ Thần, thật là kinh khủng!
Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy may mắn, vì khu du lịch này là một nơi tạo thu nhập rất tốt trong thành phố bọn họ, nếu như hai người này không phát hiện ra Cổ Thần đang khôi phục ở đây, một khi đối phương thật sự khôi phục và đột phá, người trong phân bộ ở đây không ai có thể ngăn chặn được. Không chỉ sự an toàn và danh tiếng của khu du lịch sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, mà rất có thể sẽ có nhiều khách du lịch bị thương vong khi họ đến đây tham quan, thậm chí là cư dân trong thành phố cũng sẽ bị ảnh hưởng — ngay cả khi họ biết được sự tình, lúc đó có nhờ trụ sở chính đến giúp đỡ cũng đã muộn!
May mắn, thật may mắn.
Hiện tại bọn họ chỉ cần lo xử lý thi thể, chờ người của đại bản doanh tới tiếp nhận.
Đương nhiên, hiệu quả làm việc của đại bản doanh cũng rất cao, không lâu sau, một chiếc trực thăng hiện đại hơn cái của bọn họ đã bay tới, lượn lờ ở trên cao, tựa hồ như đang quan sát thi thể Cổ Thần ở nơi này khổng lồ cỡ nào.
Sau đó, một chiếc thang dây được trực thăng thả xuống, nhân viên từ tổng bộ có được giấy chứng nhận công tác tại đây, bọn họ đến nhận bàn giao và xác nhận danh tính của những người trong phân bộ. Lại có một người nữa bước ra khỏi trực thăng và trèo xuống chiếc thang dây.
Giây tiếp theo, người phụ nữ trung niên kinh ngạc phát hiện người đàn ông kia đang mở rộng lòng bàn tay, sắc mặt đỏ bừng, giống như đang cố hết sức đẩy xuống vậy.
Ước chừng sau ba phút, trên mặt người đàn ông đã đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng khuếch trương được cỗ lực lượng vô hình đến cực hạn, bao phủ lấy thi thể Cổ Thần to lớn phía dưới.
Mà thi thể Cổ Thần tựa hồ như bị thứ gì đó kéo, co rút lại với tốc độ thật nhanh, sau đó bị người kia bắt lấy —— khoảnh khắc ông bắt được, thi thể đó giống như biến thành một món đồ chơi lớn vậy, bị người nọ thô bạo nhét vào trong túi.
Đồng thời, người đàn ông đó vẫn còn đổ mồ hôi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, giống như đang cố gắng khống chế thứ gì đó.
Đội trưởng phân bộ dường như đoán được cái gì, không dám lãng phí thời gian, trực tiếp cùng những nhân viên khác nói lời từ biệt.
Ngay sau đó, những người này bay ra khỏi thành phố về trụ sở chính với tốc độ nhanh nhất.
Phương Chấn Bang đi tới đi lui trên sân bay nhỏ, cuối cùng cũng tìm được thi thể của Cổ Thần, ông không còn giữ được tâm thái yên ổn làm việc trong phòng nữa, nhất định phải xem thực hư như thế nào trước.
Hơn nữa, ông cũng không phải là người duy nhất chờ ở sân bay nhỏ, những người trong viện nghiên cứu cũng nắm rất rõ thông tin, hiện tại rất nhiều nhà nghiên cứu đã tụ tập lại với nhau, nhón chân ngóng chờ.
Hết chương 104.