Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 107

Chương 107: Xà Tinh Gây Đại Hồng Thủy……

 

    Khi con rắn khổng lồ cố thủ ở phía bên kia đường, mây đen phía trên càng ngày càng nặng nề.

    Trên tầng mây va chạm một hồi, đột nhiên có những giọt nước to bằng hạt đậu nhanh chóng từ trên trời rơi xuống, phát ra tiếng lộp độp, không khí nguyên bản vốn đang nóng như lửa đốt bỗng bị mưa dập tắt chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ nguyên bản vốn cao cũng đột nhiên giảm xuống, rất nhanh đã trở lại bình thường….. Không, sau khi trở lại bình thường, nhiệt độ vẫn còn đang giảm xuống, mãi cho đến khi giảm hơn mười độ mới dừng lại.

    Vì vậy, trong lúc hai con rắn khổng lồ đối đầu nhau, cả con phố như bị chia làm hai nửa, một nửa thời tiết lạnh hơn cuối thu, nửa còn lại nóng hơn cả giữa hè, một nửa đường phố đã mưa to gió lớn, mặt đất lầy lội, một nửa còn lại đường phố nóng cháy, đi lại cũng vô cùng khó khăn, con rắn mặt người trên một nửa con phố có biểu hiện kỳ ​​lạ, nó vừa há mồm liền giống như có vô số người la hét, còn con rắn khổng lồ màu đỏ trên một nửa con phố còn lại thì há miệng ngước lên bầu trời, tạo ra âm thanh thật chói tai.

    Thấy tình cảnh này, một số du khách nghĩ đến việc vừa rồi vài người sợ hãi bỏ chạy đã bị con rắn khổng lồ màu đỏ tươi kia nuốt chửng, vậy nên lần này đã cẩn thận di chuyển về phía con phố có một con rắn khổng lồ khác.

    Nhưng mà, trước khi họ thực sự đi ngang qua, họ kinh hoàng phát hiện ra, một số du khách tương đối gần với con rắn mặt người khổng lồ kia, không biết vì lý do gì mà bay lên trời, đồng thời khi bay lên, họ bị vô số nước mưa bao phủ lấy rồi bay thẳng vào miệng của con rắn mặt người khổng lồ kia, bị nó hút vào ăn như ăn mì.

     Khách du lịch: “…” Đứng chôn chân tại chỗ.

    Nỗi kinh hoàng vô biên, tuyệt vọng đến tột cùng.

    Lúc này, có người nghĩ đến việc cầu cứu, bọn họ vội vàng rút điện thoại di động ra.

    Chỉ là, giọng nói khàn khàn và tuyệt vọng của một du khách khác vang lên: “Vô ích thôi. Tôi đã gọi rồi, nhưng mà… không có tín hiệu.”

    Đồng thời, những người tìm kiếm sự giúp đỡ khác cũng đã phát hiện ra, chỗ này hoàn toàn không có tín hiệu.

    Sự xuất hiện của hai con rắn khổng lồ này đã làm thay đổi hoàn cảnh xung quanh, nhiệt độ thay đổi mạnh mẽ đã tạo ra từ trường méo mó đến kỳ lạ, giống như một bí cảnh ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài, đồng thời cũng ngăn cản tín hiệu truyền đi.

    Cầu cứu? Không thể cầu cứu được.

    Các du khách chỉ biết nguyền rủa trong lòng, mong hai con rắn khổng lồ đó tự giết nhau để bọn họ có thể giữ mạng!

    Khi Nhan Trinh nhìn thấy con rắn có khuôn mặt người kia thì nhíu mày nói: “Hóa xà”.

    Lận Dương Phong thấp giọng nói: “Có phải là con rắn vừa xuất hiện đã gây ra lũ lụt không?”

    Nhan Trinh gật đầu: “Bọn chúng ở rất gần.”

    Hai con rắn khổng lồ này mặc dù không phải dị thú có bản tính thích ăn thịt người, nhưng là dị thú cổ quái rất tàn ác, đặc biệt là năng lực tự nhiên của hai con dị thú này đã từng gây ra đại họa cho nhân loại, đương nhiên chúng không có lòng khoan dung gì đối với con người, trong mắt chúng nó, giữa con người và một vài con thỏ không có gì khác biệt.

    Mà cũng thật kì lạ, chúng nó một con sinh ra ở Tiên Sơn, một con sinh ra ở Dương Sơn, Tiên Sơn và Dương Sơn là hai ngọn núi nằm kề nhau. Chẳng qua, con Minh xà là cánh tay đắc lực của Cùng Kỳ, nhưng con Hóa xà thì lại không hề có hứng thú với Cùng Kỳ, trừ thời gian nó ra ngoài săn mồi cho no bụng, còn lại toàn nằm ở nhà.

    Bất quá, hai con rắn khổng lồ này đều rất có hại cho con người.

    Mặc dù bây giờ dị thú càng ngày càng nhiều, nhưng so với nhân loại cỏ ở khắp nơi mà nói, đó chẳng khác gì như chín trâu mất một sợi lông, Minh Xà nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của Cùng Kỳ làm việc, mà đối với Hóa xà vừa mới thức tỉnh mà nói, nó chỉ đi xung quanh nơi mình sống để kiếm ăn, có bao nhiêu thịt tươi sống đều ăn hết, mà ở đó có con người nhiều, vậy việc gì nó phải tìm dã thú để săn làm chi?

    Vì vậy cho nên, Minh xà nhất định phải xử lý, mà con Hóa xà kia cũng không cần thiết phải giữ lại.

    Nhìn nhau xong, Nhan Trinh chợt chớp chớp mắt: “Chúng ta thi xem ai có thể bắt chúng nhanh hơn không?”

    Lận Dương Phong sửng sốt một chút, cậu không ngờ Nhan Trinh lại đột nhiên nói với mình những lời như vậy – thế có nghĩa là Nhan Trinh đối với cậu giống như một người yêu bình thường, phải không? Cậu lập tức đồng ý: “Được.”

    Giây tiếp theo, bóng dáng của hai người đã biến mất ngay tại chỗ.

    Như đã thống nhất, Nhan Trinh tiến thẳng đến Minh Xà, Lận Dương Phong xông đến chỗ con Hóa Xà.

    Cho dù hai bóng người lao lên không trung thoạt nhìn khá nhỏ bé, nhưng hai con rắn khổng lồ trong nháy mắt đã tìm được bọn họ, đồng thời đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ cảnh giác.

    Hai con rắn khổng lồ đều là con dị thú trên cấp chín.

    Nếu chúng nó đều ăn no, lại thích ứng một chút với thế giới hiện tại, rất có thể sẽ sớm thăng cấp trở lại, đạt đến cấp 10. Đến lúc đó, đối phó với chúng nó sẽ tương đối khó khăn.

    Đối với Nhan Trinh và Lận Dương Phong thì, việc hai con rắn khổng lồ này có cảnh giác hay không cũng vô ích.

    Chỉ trong một giây, Nhan Trinh không có động tác gì nhiều, chỉ duỗi ra hai tay mình, mười ngón tay thon dài trắng nõn, giữa các ngón tay dường như có một cỗ lực lượng đáng sợ đang lượn lờ liên tục, gần như trong nháy mắt liền quấn lấy con Minh Xà khổng lồ kia!

    Cơ thể Minh Xà đột nhiên giống như bị lực lượng nào đó đánh trúng, trong nháy mắt, lực lượng đó đã đè nó xuống đất, nó liều mạng giãy giụa, cố gắng dùng hết sức mình duỗi thẳng cổ ra, nhưng nguồn lực càng lúc càng mạnh, đem cả người nó trói lại, nó muốn động đậy, muốn chạy trốn, nhưng bốn phương tám hướng đều có cỗ lực lượng đáng sợ đó áp đảo, khiến nó không có cách nào nhúc nhích được, giống như bị chìm vào trong biển sâu vậy, gần như không thở được.

    Mà cỗ sức mạnh đó vẫn đang ngày một tăng lên!

    Đầu con rắn càng ngày càng thấp, tựa hồ như đang chậm rãi cúi gằm trên mặt đất, thân thể nó đã dán chặt vào mặt đất, dưới thân thậm chí còn xuất hiện một chỗ lõm hình rắn, như thể rất nhanh sau đó nó sẽ chui tọt vào những chỗ lõm kia vào lòng đất – hoặc cũng có thể là một nơi nào đó giống Địa Ngục chẳng hạn.

    Cái gì mà bản lĩnh thiên phú, cái gì mà sức mạnh vô biên, cái gì mà vô cùng hung hãn…..

    Trước sức mạnh của người đó, cái gì cũng không đáng nói.

    Bên kia, Lận Dương Phong thấy tác phong ra tay của Nhan Trinh quá bất ngờ, cậu cũng lên tinh thần.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    Hiếm khi được đọ sức với Nhan Trinh, hơn nữa Nhan Trinh còn chủ động làm nũng, sao có thể không đối đãi thật tốt, một khi thắng nhất định phải yêu cầu Nhan Trinh đồng ý với mình lăn lộn trên giường nhiều hơn mới được, nhưng nếu thua… Vậy thì Nhan Trinh phải an ủi cậu rồi.

    Càng nghĩ tâm trạng càng tốt, Lận Dương Phong không chút do dự tiến lên phía trước, dốc hết sức lực hóa thành một con chim khổng lồ, giương móng vuốt sắc bén chộp lấy lưng con rắn!

    Đối với các loài chim biết bay, khi móng vuốt sắc nhọn của chúng đủ khỏe, chúng có thể dễ dàng tóm lấy các loài động vật hoang dã như rắn, thỏ để làm thức ăn, cho nên giờ đúng là một con chim cực kỳ hung dữ đang muốn săn bắt một con rắn lớn vượt quá kích cỡ tiêu chuẩn!

    Là một con rắn suốt ngày trạch ở trong nhà, phản ứng của nó thực sự không tốt lắm, mặc dù nó đã lập tức xòe cánh muốn bay đi để tránh, nhưng tốc độ của Lận Dương Phong lại quá nhanh, vậy nên ngay khi con rắn vừa xòe cánh, móng vuốt đã chộp lấy được một bên cánh của nó ngay tức khắc, rồi con chim lớn đột ngột bay lên, tiếp tục mạnh mẽ chộp lấy cánh phải!

    Hóa xà phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

    Nó không ngờ mình lại bị mất đi một nửa đôi cánh dễ dàng như vậy!

    Mất nửa cánh chẳng khác gì mất một đôi, con rắn không còn bay được trên trời vì thiếu đôi cánh, giờ nó chỉ còn nửa cánh, không bay được gì cả!

    Con mãng xà vô cùng tức giận, quẫy đuôi kịch liệt khiến cơ thể nó bật lên cao rất nhanh, trong nháy mắt đã nhảy vọt lên gần bằng với uy lực mà Lận Dương Phong thể hiện.

    Nó ghét, ghét!

    Nó không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nó chỉ nhe cái miệng lớn đầy răng nanh của mình và cắn về phía nguồn sức mạnh đã làm rách cánh nó, cố gắng nghiền nát cỗ lực lượng đó!

     Chỉ là…

    Quả thực là Hóa xà đã cắn con chim khổng lồ kia một ngụm, nhưng con chim khổng lồ đó không phải là một con chim thực sự, cắn một cái chỉ có thể cắn vào nguồn sức mạnh của cậu, nhưng với sức mạnh còn lại vẫn có thể khiến con chim khổng lồ trong nháy mắt trở lại trạng thái đỉnh cao!

    Lúc này, con Hóa xà nhìn con chim khổng lồ còn nguyên vẹn, sững sờ một chút rồi rơi vào trạng thái điên loạn.

    Đôi cánh của nó đã biến mất, vậy tại sao con chim này lại không phải là thực thể, cuối cùng cũng lấy lại được một chút đầu óc, nó phát hiện ra cơ thể thực sự của con chim khổng lồ này đang đứng trước một nhà hàng, cũng đang nhìn về phía nó.

    Hóa xà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy kinh hãi.

    Nó đã gặp phải thiên địch, như thể, như thể …

    Con rắn lắc đầu dữ dội, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, vội vàng sà xuống!

    Lần này, nó há miệng cắn về phía Lận Dương Phong!

    Trước mặt Lận Dương Phong lại xuất hiện hai móng vuốt sắc bén.

    Móng vuốt sắc bén di chuyển từ trái sang phải, bao vây lấy con rắn, khiến nó không thể trốn thoát được, cuối cùng, móng vuốt sắc bén kia xé toạc chiếc cánh còn lại của nó, một vuốt kia cũng trảo nát lớp vảy trên người nó.

    Hóa xà bị móng vuốt ấn chặt xuống đất, móng vuốt còn lại thì mổ bụng nó, lấy viên xà đan ra, bóp nát xương cốt nó.

    Nó không đổ nhiều máu nhưng lại đang hấp hối, đầu nó từ từ rũ xuống đất, cuối cùng tắt thở.

    Cùng lúc đó, Nhan Trinh chậm rãi đi từ phía bên kia qua.

    Trong tay Nhan Trinh nắm một miếng thịt trên đỉnh đầu con Minh xà, kéo lê nó trên mặt đất.

    Bốn chiếc cánh của con Minh xà khổng lồ ỉu xìu treo lủng lẳng trên thân nó, đôi mắt của con rắn đã ảm đảm không còn chút ánh sáng.

    Phải, con Minh xà này cũng đã tắt thở.

    Nếu bây giờ có người mổ bụng nó ra, sẽ phát hiện nội tạng của nó đã nát vụn, thậm chí viên xà đan nhỏ như ngọc cũng có vô số vết nứt nhỏ.

    Nhan Trinh và Lận Dương Phong đứng đối mặt nhau, bốn mắt nhìn nhau.

    Sau lưng bọn họ đều xuất hiện một cái xác rắn khổng lồ, lúc này dị tượng kỳ dị khắp nơi lại một lần nữa biến hóa, mọi thứ đã khôi phục lại bộ dáng nguyên bản như bình thường.

    Các du khách kinh hồn bạc vía một hồi, lúc này nhìn họ bằng ánh mắt đầy lòng biết ơn và sợ hãi, nhưng cũng đầy nghi hoặc và khiếp đảm.

    Chắc do bầu không khí giữa hai người có hơi lạ nên khách du lịch không dám lại gần bắt chuyện, tất cả đều dìu dắt nhau đến ngồi ở nơi an toàn, không còn lũ lụt nhưng trời vẫn còn rất nóng.

    Lúc này, tín hiệu điện thoại di động đã khôi phục, tiếng khóc cùng tiếng nói chuyện điện thoại vụn vặt vang lên khắp nơi.

    Sau thảm họa, có rất nhiều người đã chết, cảm xúc của mọi người gần như sụp đổ…..

    Còn Nhan Trinh thì chớp chớp mắt cười khi bắt gặp ánh mắt của Lận Dương Phong.

    “Lần này A Vân thắng rồi.”

Hết chương 107.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 107

Ngày đăng: 12 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên