Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 108

Chương 108: Lời Nhắc Nhở Của Nhan Trinh…..

 

    Người của Đặc Ban Xử đến rất nhanh.

    Bởi vì dị thú thức tỉnh, dần dần mỗi thành thị đều có lực lượng giám sát năng lượng, khi Minh xà xuất hiện, phản ứng lớn như vậy đương nhiên sẽ kích phát máy giám sát báo động, nhưng rất nhanh sau đó Hóa xà lại xuất hiện, hai luồng năng lượng va chạm vào nhau, làm mờ vị trí cụ thể của nguồn năng lượng, Đặc Ban Xử cũng đang căng thẳng cố gắng xác định và tìm kiếm nó.

    Ngay khi họ sắp tìm thấy nó thì đột nhiên phản ứng năng lượng biến mất, và ngay khi họ đang băn khoăn không biết có nên tìm một nơi nào đó để đến xem không, thì họ nhận được rất nhiều cuộc gọi nghẹn ngào và khóc lóc, vì vậy bọn họ đã nhanh chóng xác định vị trí và lập tức đến hiện trường vụ tai nạn nhanh nhất có thể.

    Những người đi cùng Đặc Ban Xử có cảnh sát địa phương, bác sĩ tâm lý, xe cấp cứu,….. Tất cả bọn họ cùng nhau đi đến hiện trường, những người này sẽ nhanh chóng phân công phối hợp với nhau.

    Sau đó, người đứng đầu phân bộ Đặc Ban Xử ở đây, người phụ trách toàn bộ sự việc và dẫn đầu tất cả các thành viên trong nhóm nhanh chóng tìm thấy hai xác rắn khổng lồ, cùng với hai thanh niên xinh đẹp đang đứng trước xác rắn, mặt đối mặt nói chuyện với nhau, hai người nhìn rất thân mật.

    Người đứng đầu phân rất nhanh đã nhận ra, vội vàng chỉnh lý lại mình rồi nghiêm túc nói: “Lận đội, Nhan đại sư, lần này cám ơn ngài đã giúp đỡ.”

    ——Đương nhiên là hắn biết hai người này, từ khi hai vị lão đại này đi hưởng tuần trăng mật, tổng bộ đã phân phát ảnh chụp của bọn họ cho từng chi nhánh, đây là suy xét đến việc các phân bộ thỉnh thoảng sẽ đến nhận tài nguyên, vậy nên không thể không nhận ra người được.

    Lận Dương Phong thu hồi tầm mắt, nhìn người đứng đầu phân bộ, nói: “Anh thu con này về, có thể nói với Phương Chấn Bang, nên nghiên cứu thêm về xà đan và gan của nó.”

    Nhan Trinh không phản đối chút nào, thịt hai con rắn này rất thô, anh không nghĩ cho A Vân ăn.

    Tổ trưởng phân bộ trịnh trọng đáp: “Vâng, Lận đội!” Hắn cũng cảm ơn Nhan Trinh lần nữa.

    Nhan Trinh xua tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cho anh một thứ, anh cũng đưa cho Phương Chấn Bang đi.”

    Phân bộ trưởng không ngờ Nhan đại sư này lại đột nhiên nói như vậy, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt, vội vàng đáp: “Ngài cứ phân phó.”

    Nhan Trinh khẽ mỉm cười, rồi từ trong tay áo lấy ra một cái cây nhỏ rễ còn dính đất.

    Cây nhỏ này trông giống như cây Đường, trên thân có rất nhiều quả màu đỏ, mỗi quả không lớn lắm nhưng màu sắc tươi tắn, tỏa ra từng đợt hương thơm của trái cây.

    Nhan Trinh nói: “Đây là Sa Đường, anh bảo Phương Chấn Bang đi tìm khắp nơi xem, ăn quả này vào có thể không thấm nước, gặp lũ cũng không chìm.”

    Nghe vậy, vẻ mặt của tổ trưởng phân bộ lập tức cứng đờ, hắn đưa tay ra cầm càng trịnh trọng hơn, dùng hai tay tiếp lấy cái cây nhỏ, lập tức bảo trợ lý bên cạnh nhanh chóng đi lấy chậu hoa, đất bên trong nhất định phải là linh thổ lấy từ Cổ Sơn xuống.

    —— Đúng vậy, tài nguyên dị thú trên Cổ Sơn đã khai thác hết mức có thể, đương nhiên còn cần nghiên cứu thêm về các loại thực vật bình thường có linh khí và linh thảo có pháp lực chân chính. Hơn nữa sau khi nghiên cứu xong công dụng của những thứ này, tự nhiên sẽ cố gắng bồi dưỡng nó, hy vọng có thể trồng hàng loạt, cho tới nay về cơ bản cũng đã có rất nhiều phương pháp.

    Loại chậu hoa đi kèm này được mỗi thành viên trong đội Đặc Ban Xử mang theo khi ra ngoài, để trồng cây cỏ thần mộc vào ngay khi đào được chúng lên, để tránh cho chúng bị khô héo và chết.

    Bây giờ, điều này lại hữu ích thêm một lần nữa?

    Tổ trưởng phân bộ bây giờ còn cẩn thận hơn đối với cây Sa Đường này.

    Đừng nhìn Nhan Trinh và Lận Dương Phong một đường đi hưởng tuần trăng mật tốt đẹp, rất nhiều nhân loại còn có tâm tình du lịch vui chơi, nhìn qua có vẻ rất vững vàng, nhưng thực ra là vì phía trên đã làm việc chăm chỉ để ổn định, để điều này có thể được duy trì. Đại khái là hầu hết mọi người đều có trạng thái ổn định vững vàng. Trên thực tế? Bởi vì rất nhiều dị thú có năng lực thiên phú, đặc biệt là hạn hán và lũ lụt, hai loại này tùy thời có thể được nhìn thấy trên người các dị thú khác nhau, chỉ là vì cấp bậc của các dị thú này không giống nhau, vậy nên mức độ nghiêm trọng cũng không giống nhau.

    Trong hai tình huống này, hạn hán mạnh hơn một chút, vì không quá khó để giải quyết vấn đề nhanh chóng, cho nên miễn là chịu được cái nóng trong thời gian hạn hán thì sẽ không sao, nhưng nếu gặp lũ lụt thì sẽ rất khủng khiếp! Lũ nhỏ cũng có thể giết chết rất nhiều người, kể cả những người biết bơi, bị lũ cuốn vài lần cũng khó di chuyển, muốn đối phó với ma thú thì phải tốn rất nhiều công sức.

    Vì vậy, nếu quả Sa Đường có thể chống thấm nước, nó thực sự là một vật liệu mang tính chiến lược mạnh mẽ.

    Nhan Trinh nghĩ nghĩ lại nói: “Anh có thể tìm Thiên Cẩu, nó có thể giúp con người trừ sát khí, nó trông giống con mèo nhưng có cái đầu màu trắng, khá là hữu dụng.”

    Tổ trưởng phân bộ nhanh chóng nhớ kỹ những gì được dặn dò.

    Nhan Trinh nói tiếp: “Nếu anh không biết Thiên Cẩu ở đâu, có thể hỏi Anh Chiêu, ông ấy chạy loanh quanh khắp nơi, có thể đã thấy nó. Còn các vị thần mà các người thờ phụng, bọn họ ai cũng đều biết rất nhiều loại cây cỏ có ích, các người có thể hỏi họ.”

    Tổ trưởng phân bộ hai mắt sáng lên, vội vàng nhớ kỹ.

    Thực ra, việc nghiên cứu Thần Mộc, thần thảo, Đặc Ban Xử đã bắt đầu từ khi Cổ Sơn xuất hiện, khi đó vị thần đầu tiên là Kế Mông chưa thức tỉnh, đều do viện nghiên cứu tự mình mày mò. Sau khi Cổ Thần lần lượt xuất hiện, bọn họ đã tự mình nghiên cứu có quy mô hơn, hơn nữa Cổ Thần cho người ta cảm giác họ có thiên chức của mình, vậy nên chuyện gì cũng quấy rầy bọn họ cũng không tốt, vậy cho nên cũng không hỏi các vị Cổ Thần, thỉnh thoảng Cổ Thần sẽ tặng quà của thần linh cho bọn họ, cho dù mỗi Cổ Thần chỉ cho một chút những gì có trong núi, bọn cũng không đòi hỏi nhiều hơn, nếu không Cổ Thần sẽ cho rằng họ là loài người tham lam.

    Bây giờ nghe Nhan Trinh nói như vậy, tổ trưởng phân bộ sao có thể không hiểu, là do bọn họ suy nghĩ nhiều, có lẽ không tốt lắm nếu duỗi tay tìm Cổ Thần bảo bọn họ muốn xin đồ, nhưng nếu bọn họ đến hỏi một chút cái gì có ích cho nhân loại, bọn họ có thể đi nơi nào để tìm, thì chắc chắn các Cổ Thần sẽ không ngại nói cho bọn họ biết.

    Nhắc nhở mấy câu này xong, Nhan Trình cũng không nhiều lời, phất phất tay ý bảo hắn đi làm việc của mình đi.

    Sau khi tổ trưởng phân bộ cảm kích rời đi, Lận Dương Phong đi tới, trực tiếp ôm Nhan Trinh vào lòng: “Là vì tôi nên anh mới đột nhiên đối tốt với bọn họ như vậy phải không?”

    Nhan Trinh gật gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi.”

   Lận Dương Phong nhịn không được hôn lên mặt anh một cái: “Vậy anh vì tôi, chẳng lẽ cũng vì thích tôi sao? Không phải là trưởng bối đối với hậu bối, mà là bạn đời.”

    Nhan Trinh do dự một chút.

    Lận Dương Phong tâm tình vui vẻ, nhưng lại hơi đình trệ —— Cậu đã lo lắng quá mức, đã hỏi quá sớm sao?

    Ngay lúc Lận Dương Phong định giở trò lừa gạt cho qua, coi như mình không nói gì thì Nhan Trinh buồn rầu nói: “Không biết có phải là bạn đời hay không, nhưng không phải là trưởng bối.”

    Trái tim Lận Dương Phong vừa rồi bị đóng băng, bây giờ lại đập như trống bỏi, nhưng cậu vẫn không nhịn được, nói: “Giữa chúng ta chỉ có hai mối quan hệ, hoặc là trưởng bối hoặc là bạn đời.”

    Nhan Trinh sửng sốt một chút, nghĩ lại hình như đúng là thế?

    “Vậy thì, nó hẵn là… phải không?”

    Lận Dương Phong chợt ngây ngẩn cả người, mạnh mẽ ôm lấy Nhan Trinh.

     “Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”

    Nhan Trinh lúc đầu hơi khó xử, nhưng thấy A Vân nhà mình hạnh phúc như vậy, trong lòng anh cũng không khỏi vui vẻ.

    Lúc đầu anh cảm thấy không rõ lắm, nhưng nghĩ lại, A Vân vui vẻ anh cũng vui vẻ, anh cũng thích cùng A Vân giao phối, anh không muốn A Vân chạy theo người khác, lại càng không muốn người khác lại gần A Vân…… Theo thư trong sách của con người thì, đó hẳn là loại “thích” mà A Vân muốn.

    Có thể thích A Vân, hình như có vẻ tốt.

    Làm bạn đời cũng rất tốt.

    Dường như là vậy, bạn đời luôn ở bên nhau, và dù là trưởng bối hay bạn bè, hay bất kỳ mối quan hệ nào khác, thì khi đến một lúc nào đó mối quan hệ đó cũng sẽ đổ vỡ, cả hai sẽ trở nên xa lạ, và người đó sẽ rời xa mình, trở thành người qua đường trong cuộc sống. Nhưng bạn đời là sẽ cùng sống chết với nhau.

    Nhan Trinh hiểu ra, vươn tay ôm lại Lận Dương Phong.

    Dù sao A Vân cũng là của anh, là duy nhất của anh0.

    Khi xác Minh xà và Hóa xà được đưa trở lại tổng bộ của Đặc Ban Xử, người đứng đầu chi nhánh cũng lấy một cuốn sổ nhỏ ra và nói với Phương Chấn Bang lời nhắc nhở của Nhan đại sư cho bọn họ.

    Phương Chấn Bang hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Lần này cậu làm rất tốt, Nhan đại sư cũng chiếu cố rồi.”

    Trong thâm tâm, Phương Chấn Bang không khỏi mong hai người hưởng tuần trăng mật ở bên ngoài lâu hơn.

    Thể hiện tình yêu thì có quan hệ gì đâu, tốt nhất là khoe ra vô số “đồ thừa” cho ông là được, thể hiện tình cảm nhiều hơn cũng tốt, nhìn xem, trước đây Nhan đại sư cũng đâu có quan tâm đến Đặc Ban Xử bọn họ lắm, Lận đội lại càng không chăm chỉ như vậy.

    Phương Chấn Bang nói với tổ trưởng phân bộ vài câu rồi bảo mọi người rời đi.

    Và trong sâu thẳm trái tim ông cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

    Trước sự xuất hiện của quái vật lạ, Phương Chấn Bang rất nể phục Lận đội, nhưng dù sao Lận đội cũng không phải cùng loài người như ông, trong thâm tâm ông có lẽ không hề nghi ngờ chút nào. Nhưng sau khoảng thời gian này, hai vị lão đại ở bên ngoài du lịch, Phương Chấn Bang đã phát hiện ra, bất kể là Lận đội hay Nhan đại sư gì cũng vậy, khi gặp dị thú tình cờ ăn thịt người, cho dù là săn được quái thú, bọn họ cũng không mổ xẻ nó ra để lấy thịt nấu ăn.

    Điều này có ý nghĩa gì, có nghĩa là khi phần lớn dị thú không ngại lấy con người làm vật mài răng, thậm chí có rất nhiều dị thú thích ăn thịt người, hai vị lão đài này mặc kệ chúng là loài gì, nhưng con người không nằm trong chế độ ăn uống của họ.

    Phương Chấn Bang cũng nghĩ đến, Nhan đại sư là một ngọn núi thành tinh, ăn không quan trọng, nhưng ngẫm kỹ lại, ngài ấy cũng không có khái niệm gì về thiện ác, với một ngọn núi thành tinh cũng không có gì lạ, còn kỳ vọng người ta xem xét những điều này được sao? Miễn là thứ đó không làm tổn hại đến núi thì ngọn núi cũng sẽ không quan tâm, nhưng Lận đội lại có ý che chở con người, lúc này lại cảm thấy phải biết ơn về sự tồn tại của Lận đội.

    Về phần Lận đội, có lẽ ngài ấy phải sống ở nhân gian từ rất lâu, tiếp xúc với con người từ rất rất nhiều năm trước, vậy cho nên vẫn luôn sinh tồn trong xã hội loài người, cho dù không phải là con người thì ngài ấy vẫn coi con người là đối tượng mình phải che chở, vì vậy Lận đội không ăn thịt người, thế nên Nhan đại sư cũng sẽ không lấy người cho ngài ấy ăn, Lận đội muốn bảo vệ con người, Nhan đại sư cũng sẽ giúp ngài ấy bảo vệ, một vòng tuần hoàn nhân đức.

    Phương Chấn Bang lại ngồi vào bàn bắt đầu phê duyệt văn kiện, như vậy, sau này bọn họ sẽ quay về lai tạo một số động vật sạch, còn có những con dị thú chưa từng ăn thịt người cũng sẽ được nuôi dưỡng làm thực phẩm, để chế biến những món ăn ngon, coi như là báo đáp Nhan đại sư.

    Nhan Trinh và Lận Dương Phong không biết Phương Chấn Bang suy nghĩ điều gì, trong mắt hai người, đây chính là “trợ lý” dùng thuận tay nhất, có người giúp việc như vậy sẽ đỡ phải nói chuyện với một đám người. Đỡ phiền lòng.

    Phương Chấn Bang cũng làm rất tốt, đúng như ông nghĩ, hai vị lão đại hưởng tuần trăng mật cũng rất vui vẻ, đương nhiên không ngại gởi thêm đồ về cho ông.

    Bây giờ, sau khi Nhan Trinh và Lận Dương Phong săn lùng được hai con rắn cường đại, bọn họ tránh sự chú ý của những du khách ở đây, sau đó chuyển sang khu du lịch tiếp theo.

Hết chương 108.

Khiêng Đại Sơn Ra Ngoài – Chương 108

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên